Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Chương 1124: TRUYỀN LẠI LỜI TRĂNG TRỐI
Nguyệt Nha
14/09/2022
Đường Hạo Tuấn cũng nhìn về phía lò lửa: "Thật ra thì trước khi Lâm Giai Nhi qua đời, cô ta có để lại một lời trăng trối."
"Cái gì?" Mạnh Ngọc ngẩn người ra: "Trăng trối?"
"Đúng vậy, là cho cậu." Đường Hạo Tuấn nhìn anh ta.
Con ngươi của Mạnh Ngọc run lên, khóe miệng mở ra, một lúc sau mới phát ra giọng nói: "Cho... cho tôi?"
"Ừ." Đường Hạo Tuấn gật đầu.
Mạnh Ngọc có vẻ hơi khó tin, khuôn mặt đáng yêu như một đứa trẻ, đầy vẻ mờ mịt.
Giai Nhi... lại để lại lời trăng trối cho anh ta!
Chuyện này sao có thể!
Giai Nhi không yêu anh ta, không có chút tình cảm nào với anh ta, cho đến bây giờ vẫn lợi dụng anh ta, xem anh ta là một công cụ.
Advertisement
Vậy thì sao Giai Nhi có thể để lại lời trăng trối cho anh ta được, chỉ sợ còn không hề nhớ tới anh ta.
Nhưng nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Hạo Tuấn, điều này hiển nhiên là sự thật, Giai Nhi thực sự để lại lời trăng trối cho anh ta.
"Giai Nhi... nói gì vậy?" Mạnh Ngọc nắm chặt tay, quả đấm khẽ run lên, khẩn trương hỏi.
Đường Hạo Tuấn nhìn anh ta: "Lâm Giai Nhi nói cô ta có lỗi với cậu, ngoài ra cô ta đã biết người mình yêu là ai."
"Có lỗi với tôi, người mình yêu là ai..." Đồng tử Mạnh Ngọc giãn ra: "Chuyện này... có nghĩa là gì?"
"Chính là những gì cậu đang nghĩ." Đường Hạo Tuấn nói.
Tim Mạnh Ngọc đập thình thịch, miệng mở ra nhưng không nói nên lời.
Những gì anh nghĩ.
Anh nghĩ, Giai Nhi nói có lỗi với anh, tại sao còn muốn nói với anh người cô ấy yêu là ai.
Những lời này rõ ràng là muốn nói với anh rằng cô ấy yêu anh!
Nếu không, cô ấy có thể trực tiếp nói lời xin lỗi với anh, không cần phải thêm một câu "biết người mình yêu là ai".
Nhưng Giai Nhi đã nói vậy hết lần này đến lần khác, kết quả chỉ có một, người Giai Nhi yêu chính là anh!
Sau khi nhận ra điều này, Mạnh Ngọc khẽ run lên, thật lâu sau mới nói: "Giai Nhi, cô ấy... yêu tôi."
"Ừ, Lâm Giai Nhi đã sớm động lòng với cậu, chỉ là cô ta không biết mà thôi." Đường Hạo Tuấn đút hai tay túi quần, nói.
Mạnh Ngọc cụp mi xuống, ánh mắt lại trở nên ấm áp: "Thật không?"
Giai Nhi yêu anh, nhưng Giai Nhi lại không biết.
Anh yêu Giai Nhi nhưng cũng không phát hiện ra Giai Nhi có tình cảm với mình, chuyện này mới buồn cười làm sao.
Rõ ràng là hai người yêu nhau nhưng cuối cùng lại không biết đối phương yêu mình, còn có chuyện gì trớ trêu hơn thế này không.
Nếu như, nếu như anh nhận ra điều đó sớm hơn, anh có lẽ đã khuyên Giai Nhi bỏ ác hướng thiện.
Nhưng trên đời làm gì có nếu như.
Nếu như anh biết sớm hơn, số phận của Giai Nhi cũng không khá hơn là bao, bởi vì khi Giai Nhi mười tuổi, cũng đã hại chết ba mẹ của Hạo Tuấn.
Mười tuổi, bọn họ vẫn chưa đủ nhận thức, khi đó, anh cũng không yêu Giai Nhi, Giai Nhi càng không thể nào thích anh, cho nên cho dù sau này anh và Giai Nhi có yêu nhau cũng không thay đổi được kết cục hiện tại.
Hôm nay, anh chỉ có thể biết Giai Nhi yêu mình, ôm điểm này trong ngực, phần đời còn lại của anh sẽ rơi vào nỗi đau khổ sâu sắc.
Nhìn thấy dáng vẻ khóc thầm của Mạnh Ngọc, Đường Hạo Tuân nheo mắt nói: "Tôi tưởng sau khi biết người Lâm Giai Nhi yêu là cậu, cậu sẽ rất xúc động kia."
Thậm chí anh còn nghĩ, sau khi Mạnh Ngọc biết chuyện này thì có thể sẽ lại nghĩ đến chuyện chết cùng Lâm Giai Nhi.
Nhưng mà ngoài dự đoán, Mạnh Ngọc lại bình tĩnh hơn anh tưởng, ngoài dáng vẻ khóc thầm thì ngay cả la hét cũng không.
Mạnh Ngọc nghe thấy Đường Hạo Tuấn nói vậy, hít vào một hơi, bình tĩnh đáp: "Tôi nói rồi mà, tôi đã trở lại bình thường, tự nhiên sẽ không có nhiều dao động trong cảm xúc, nhưng sau khi biết người Giai Nhi yêu là tôi, trong lòng tôi thực sự rất buồn, nhưng tôi biết dù Giai Nhi có yêu tôi hay không thì kết quả cũng như nhau nên tôi đã bình tĩnh trở lại, bởi vì không có chuyện sau khi tôi biết chuyện này, Giai Nhi có thể sống lại, thôi cứ vậy đi. Tôi và Giai Nhi có duyên nhưng không có phận, đời này chỉ có thể giữa đường đứt gánh, như vậy cũng là chuyện tốt."
Vừa nói, Mạnh Ngọc vừa nhìn ngọn lửa đang cháy trong lò thiêu, trên mặt hiện lên một nụ cười nhẹ.
Cho tới bây giờ, đều là anh yêu Giai Nhi, vì Giai Nhi làm nhiều chuyện.
Bây giờ biết Giai Nhi cũng yêu anh, đối với anh như vậy là đủ.
Sau này, anh sẽ không yêu người khác nữa, cũng không kết hôn, sẽ sống với tình yêu dành cho Giai Nhi suốt đời.
Đường Hạo Tuấn dường như hiểu được suy nghĩ của Mạnh Ngọc, đôi môi mỏng mím lại, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không thốt lên lời, chỉ lẳng lặng đứng ở bên cạnh, cùng anh ta nhìn Lâm Giai Nhi từ từ biến thành một đám tro tàn.
Không biết đã qua bao lâu, khi hai người rời khỏi lò thiêu, trời đã sầm tối, trên tay Mạnh Ngọc còn có thêm một chiếc hộp.
Đó là hộp đựng tro cốt của Lâm Giai Nhi.
Đã từng có một người cao mét sáu, nặng hơn bốn mươi cân, giờ chỉ còn lại một nắm tro nằm trong hộp gỗ nhỏ, điều này thật sự khiến người ta vô cùng cảm khái.
Đường Hạo Tuấn và Mạnh Ngọc đến bãi đậu xe, đang định nói gì đó thì điện thoại đổ chuông.
Đường Hạo Tuấn lấy điện thoại ra nhìn, là Tống Vy gọi tới, ánh mắt anh trở nên dịu dàng, sau đó nhấn nghe.
Những lời quan tâm của Tống Vy truyền đến: "Chồng, muộn vậy rồi, sao anh vẫn chưa về, ở tập đoàn có chuyện chưa làm xong à?"
Phải biết bình thường Đường Hạo Tuấn đều tan làm đúng giờ đến đón cô, hoặc sẽ về thẳng biệt phủ nhà họ Đường.
Ngay cả khi có việc, không thể về đúng giờ cũng sẽ nhắn tin báo trước cho cô.
Nhưng bây giờ đã muộn như vậy mà anh không hề nhắn tin, cũng không thấy về nhà, điều này khiến cô thực sự lo lắng.
Nghe được giọng của Tống Vy, Đường Hạo Tuấn lúc này mới nhớ ra mình chưa nhắn tin cho cô, đáp: "Xin lỗi, anh quên mất, anh đang ở lò hỏa táng với Mạnh Ngọc, nhất thời không để ý trời tối."
"Ở lò hỏa táng với bác sĩ Mạnh?" Tống Vy bị lời nói của anh làm cho hết hồn, lập tức từ trên ghế sô pha trong phòng khách đứng lên: "Anh đừng nói là bác sĩ Mạnh chết rồi nhé?"
Trước đây Mạnh Ngọc còn làm ầm ĩ muốn đi theo Lâm Giai Nhi, cho nên bây giờ Mạnh Ngọc chết cũng không phải là không thể.
Giọng nói của Tống Vy không hề nhỏ, Mạnh Ngọc đứng bên cạnh Đường Hạo Tuấn tự nhiên nghe được rõ ràng, khóe miệng hơi giật giật.
"Hạo Tuấn, vợ chồng hai người thực sự nghĩ rằng tôi sẽ đi chết hả?" Mạnh Ngọc bất lực nói.
Đường Hạo Tuấn thở ra một tiếng: "Chuyện trước kia cậu làm, chẳng phải sẽ khiến người ta sinh ra ảo giác vậy sao?"
"Ờ..." Khóe miệng Mạnh Ngọc lại giật giật, cuối cùng cúi đầu xuống, xấu hổ cười cười, không nói gì, chỉ lẳng lặng vuốt ve chiếc hộp đựng tro cốt trong tay.
Đường Hạo Tuấn cũng không nhìn anh ta nữa, đem sự chú ý đặt vào điện thoại: "Mạnh Ngọc không chết, cậu ta cũng không sao hết."
"Không chết?" Tống Vy ngẩn người ra, sau đó hỏi: "Vậy hai người đi lò hỏa táng làm gì?"
"Hôm nay là ngày hỏa táng Lâm Giai Nhi." Đường Hạo Tuấn đáp.
Tống Vy bừng tỉnh: "Thì ra vậy, cũng đúng, đã nhiều ngày trôi qua, nên đi hỏa táng, hôm nay hỏa táng rồi sao?"
"Ừ." Đường Hạo Tuấn liếc nhìn hộp tro cốt trong tay Mạnh Ngọc.
Tống Vy gật đầu: "Vậy khi nào anh về?"
Cô không hỏi về việc Lâm Giai Nhi được an táng ở đâu.
Đối với cô mà nói, chuyện này không quan trọng bằng việc khi nào Đường Hạo Tuấn về nhà.
Huống chi, cô cũng không muốn biết Lâm Giai Nhi được chôn cất khi nào và ở đâu, dù sao thì đó cũng là kẻ thù, ai lại quan tâm đến chuyện hậu sự của kẻ thù bao giờ, quan tâm để làm cho bản thân ấm ức hơn sao?
"Giờ anh về luôn." Đường Hạo Tuấn nhìn đồng hồ đeo tay, nói.
Tống Vy cười: "Vậy được, nhanh chút nhé, em và bọn nhỏ ở nhà đợi anh về ăn cơm."
"Được." Đường Hạo Tuấn dịu dàng gật đầu.
Sau khi cúp máy, Đường Hạo Tuấn thả điện thoại vào túi áo vest, nghiêng đầu nhìn Mạnh Ngọc: "Cậu định lúc nào thì an táng cô ta?"
"Cái gì?" Mạnh Ngọc ngẩn người ra: "Trăng trối?"
"Đúng vậy, là cho cậu." Đường Hạo Tuấn nhìn anh ta.
Con ngươi của Mạnh Ngọc run lên, khóe miệng mở ra, một lúc sau mới phát ra giọng nói: "Cho... cho tôi?"
"Ừ." Đường Hạo Tuấn gật đầu.
Mạnh Ngọc có vẻ hơi khó tin, khuôn mặt đáng yêu như một đứa trẻ, đầy vẻ mờ mịt.
Giai Nhi... lại để lại lời trăng trối cho anh ta!
Chuyện này sao có thể!
Giai Nhi không yêu anh ta, không có chút tình cảm nào với anh ta, cho đến bây giờ vẫn lợi dụng anh ta, xem anh ta là một công cụ.
Advertisement
Vậy thì sao Giai Nhi có thể để lại lời trăng trối cho anh ta được, chỉ sợ còn không hề nhớ tới anh ta.
Nhưng nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Hạo Tuấn, điều này hiển nhiên là sự thật, Giai Nhi thực sự để lại lời trăng trối cho anh ta.
"Giai Nhi... nói gì vậy?" Mạnh Ngọc nắm chặt tay, quả đấm khẽ run lên, khẩn trương hỏi.
Đường Hạo Tuấn nhìn anh ta: "Lâm Giai Nhi nói cô ta có lỗi với cậu, ngoài ra cô ta đã biết người mình yêu là ai."
"Có lỗi với tôi, người mình yêu là ai..." Đồng tử Mạnh Ngọc giãn ra: "Chuyện này... có nghĩa là gì?"
"Chính là những gì cậu đang nghĩ." Đường Hạo Tuấn nói.
Tim Mạnh Ngọc đập thình thịch, miệng mở ra nhưng không nói nên lời.
Những gì anh nghĩ.
Anh nghĩ, Giai Nhi nói có lỗi với anh, tại sao còn muốn nói với anh người cô ấy yêu là ai.
Những lời này rõ ràng là muốn nói với anh rằng cô ấy yêu anh!
Nếu không, cô ấy có thể trực tiếp nói lời xin lỗi với anh, không cần phải thêm một câu "biết người mình yêu là ai".
Nhưng Giai Nhi đã nói vậy hết lần này đến lần khác, kết quả chỉ có một, người Giai Nhi yêu chính là anh!
Sau khi nhận ra điều này, Mạnh Ngọc khẽ run lên, thật lâu sau mới nói: "Giai Nhi, cô ấy... yêu tôi."
"Ừ, Lâm Giai Nhi đã sớm động lòng với cậu, chỉ là cô ta không biết mà thôi." Đường Hạo Tuấn đút hai tay túi quần, nói.
Mạnh Ngọc cụp mi xuống, ánh mắt lại trở nên ấm áp: "Thật không?"
Giai Nhi yêu anh, nhưng Giai Nhi lại không biết.
Anh yêu Giai Nhi nhưng cũng không phát hiện ra Giai Nhi có tình cảm với mình, chuyện này mới buồn cười làm sao.
Rõ ràng là hai người yêu nhau nhưng cuối cùng lại không biết đối phương yêu mình, còn có chuyện gì trớ trêu hơn thế này không.
Nếu như, nếu như anh nhận ra điều đó sớm hơn, anh có lẽ đã khuyên Giai Nhi bỏ ác hướng thiện.
Nhưng trên đời làm gì có nếu như.
Nếu như anh biết sớm hơn, số phận của Giai Nhi cũng không khá hơn là bao, bởi vì khi Giai Nhi mười tuổi, cũng đã hại chết ba mẹ của Hạo Tuấn.
Mười tuổi, bọn họ vẫn chưa đủ nhận thức, khi đó, anh cũng không yêu Giai Nhi, Giai Nhi càng không thể nào thích anh, cho nên cho dù sau này anh và Giai Nhi có yêu nhau cũng không thay đổi được kết cục hiện tại.
Hôm nay, anh chỉ có thể biết Giai Nhi yêu mình, ôm điểm này trong ngực, phần đời còn lại của anh sẽ rơi vào nỗi đau khổ sâu sắc.
Nhìn thấy dáng vẻ khóc thầm của Mạnh Ngọc, Đường Hạo Tuân nheo mắt nói: "Tôi tưởng sau khi biết người Lâm Giai Nhi yêu là cậu, cậu sẽ rất xúc động kia."
Thậm chí anh còn nghĩ, sau khi Mạnh Ngọc biết chuyện này thì có thể sẽ lại nghĩ đến chuyện chết cùng Lâm Giai Nhi.
Nhưng mà ngoài dự đoán, Mạnh Ngọc lại bình tĩnh hơn anh tưởng, ngoài dáng vẻ khóc thầm thì ngay cả la hét cũng không.
Mạnh Ngọc nghe thấy Đường Hạo Tuấn nói vậy, hít vào một hơi, bình tĩnh đáp: "Tôi nói rồi mà, tôi đã trở lại bình thường, tự nhiên sẽ không có nhiều dao động trong cảm xúc, nhưng sau khi biết người Giai Nhi yêu là tôi, trong lòng tôi thực sự rất buồn, nhưng tôi biết dù Giai Nhi có yêu tôi hay không thì kết quả cũng như nhau nên tôi đã bình tĩnh trở lại, bởi vì không có chuyện sau khi tôi biết chuyện này, Giai Nhi có thể sống lại, thôi cứ vậy đi. Tôi và Giai Nhi có duyên nhưng không có phận, đời này chỉ có thể giữa đường đứt gánh, như vậy cũng là chuyện tốt."
Vừa nói, Mạnh Ngọc vừa nhìn ngọn lửa đang cháy trong lò thiêu, trên mặt hiện lên một nụ cười nhẹ.
Cho tới bây giờ, đều là anh yêu Giai Nhi, vì Giai Nhi làm nhiều chuyện.
Bây giờ biết Giai Nhi cũng yêu anh, đối với anh như vậy là đủ.
Sau này, anh sẽ không yêu người khác nữa, cũng không kết hôn, sẽ sống với tình yêu dành cho Giai Nhi suốt đời.
Đường Hạo Tuấn dường như hiểu được suy nghĩ của Mạnh Ngọc, đôi môi mỏng mím lại, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không thốt lên lời, chỉ lẳng lặng đứng ở bên cạnh, cùng anh ta nhìn Lâm Giai Nhi từ từ biến thành một đám tro tàn.
Không biết đã qua bao lâu, khi hai người rời khỏi lò thiêu, trời đã sầm tối, trên tay Mạnh Ngọc còn có thêm một chiếc hộp.
Đó là hộp đựng tro cốt của Lâm Giai Nhi.
Đã từng có một người cao mét sáu, nặng hơn bốn mươi cân, giờ chỉ còn lại một nắm tro nằm trong hộp gỗ nhỏ, điều này thật sự khiến người ta vô cùng cảm khái.
Đường Hạo Tuấn và Mạnh Ngọc đến bãi đậu xe, đang định nói gì đó thì điện thoại đổ chuông.
Đường Hạo Tuấn lấy điện thoại ra nhìn, là Tống Vy gọi tới, ánh mắt anh trở nên dịu dàng, sau đó nhấn nghe.
Những lời quan tâm của Tống Vy truyền đến: "Chồng, muộn vậy rồi, sao anh vẫn chưa về, ở tập đoàn có chuyện chưa làm xong à?"
Phải biết bình thường Đường Hạo Tuấn đều tan làm đúng giờ đến đón cô, hoặc sẽ về thẳng biệt phủ nhà họ Đường.
Ngay cả khi có việc, không thể về đúng giờ cũng sẽ nhắn tin báo trước cho cô.
Nhưng bây giờ đã muộn như vậy mà anh không hề nhắn tin, cũng không thấy về nhà, điều này khiến cô thực sự lo lắng.
Nghe được giọng của Tống Vy, Đường Hạo Tuấn lúc này mới nhớ ra mình chưa nhắn tin cho cô, đáp: "Xin lỗi, anh quên mất, anh đang ở lò hỏa táng với Mạnh Ngọc, nhất thời không để ý trời tối."
"Ở lò hỏa táng với bác sĩ Mạnh?" Tống Vy bị lời nói của anh làm cho hết hồn, lập tức từ trên ghế sô pha trong phòng khách đứng lên: "Anh đừng nói là bác sĩ Mạnh chết rồi nhé?"
Trước đây Mạnh Ngọc còn làm ầm ĩ muốn đi theo Lâm Giai Nhi, cho nên bây giờ Mạnh Ngọc chết cũng không phải là không thể.
Giọng nói của Tống Vy không hề nhỏ, Mạnh Ngọc đứng bên cạnh Đường Hạo Tuấn tự nhiên nghe được rõ ràng, khóe miệng hơi giật giật.
"Hạo Tuấn, vợ chồng hai người thực sự nghĩ rằng tôi sẽ đi chết hả?" Mạnh Ngọc bất lực nói.
Đường Hạo Tuấn thở ra một tiếng: "Chuyện trước kia cậu làm, chẳng phải sẽ khiến người ta sinh ra ảo giác vậy sao?"
"Ờ..." Khóe miệng Mạnh Ngọc lại giật giật, cuối cùng cúi đầu xuống, xấu hổ cười cười, không nói gì, chỉ lẳng lặng vuốt ve chiếc hộp đựng tro cốt trong tay.
Đường Hạo Tuấn cũng không nhìn anh ta nữa, đem sự chú ý đặt vào điện thoại: "Mạnh Ngọc không chết, cậu ta cũng không sao hết."
"Không chết?" Tống Vy ngẩn người ra, sau đó hỏi: "Vậy hai người đi lò hỏa táng làm gì?"
"Hôm nay là ngày hỏa táng Lâm Giai Nhi." Đường Hạo Tuấn đáp.
Tống Vy bừng tỉnh: "Thì ra vậy, cũng đúng, đã nhiều ngày trôi qua, nên đi hỏa táng, hôm nay hỏa táng rồi sao?"
"Ừ." Đường Hạo Tuấn liếc nhìn hộp tro cốt trong tay Mạnh Ngọc.
Tống Vy gật đầu: "Vậy khi nào anh về?"
Cô không hỏi về việc Lâm Giai Nhi được an táng ở đâu.
Đối với cô mà nói, chuyện này không quan trọng bằng việc khi nào Đường Hạo Tuấn về nhà.
Huống chi, cô cũng không muốn biết Lâm Giai Nhi được chôn cất khi nào và ở đâu, dù sao thì đó cũng là kẻ thù, ai lại quan tâm đến chuyện hậu sự của kẻ thù bao giờ, quan tâm để làm cho bản thân ấm ức hơn sao?
"Giờ anh về luôn." Đường Hạo Tuấn nhìn đồng hồ đeo tay, nói.
Tống Vy cười: "Vậy được, nhanh chút nhé, em và bọn nhỏ ở nhà đợi anh về ăn cơm."
"Được." Đường Hạo Tuấn dịu dàng gật đầu.
Sau khi cúp máy, Đường Hạo Tuấn thả điện thoại vào túi áo vest, nghiêng đầu nhìn Mạnh Ngọc: "Cậu định lúc nào thì an táng cô ta?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.