Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Chương 452: Vậy làm chút chuyện quan trọng đi.”
Nguyệt Nha
18/11/2021
Đường Hạo Tuấn đi tới phòng tắm: “Anh đi tắm trước đã.”
“Đi đi.” Tống Vy cầm lấy cà vạt anh vừa cởi, cuộn lại đặt lên đầu giường.
Đường Hạo Tuấn vào phòng tắm.
Ngay sau đó, Tống Vy nghe thấy tiếng nước từ trong nhà tắm truyền tới.
Tiếng nước xôn xao khiến lòng cô dâng lên cảm giác phức tạp kỳ lạ.
Không biết bao lâu sau, Đường Hạo Tuấn tắm xong ra ngoài, thấy Tống Vy ngồi ngây ra trên giường, ánh mắt thoáng trầm xuống: “Em vẫn chưa ngủ à?”
Tống Vy hoàn hồn trở lại, nhìn thoáng qua anh, thấy áo tắm dài lỏng lẻo cùng với bộ ngực cường tráng của anh, không khỏi cảm thấy có chút đỏ mặt tía tai, vội vàng di chuyển tầm mắt, khẽ ho một tiếng: “Không ngủ được, ban ngày ngủ nhiều quá.”
Cô vừa mới tỉnh dậy chưa được mấy tiếng.
Đường Hạo Tuấn nghe vậy, đôi môi mỏng khẽ cong lên: “Nếu đã không ngủ được, vậy làm chút chuyện quan trọng đi.”
“Chuyện quan trọng gì?” Tống Vy nghiêng đầu khó hiểu.
Dáng vẻ đáng yêu này của cô khiến ánh mắt Đường Hạo Tuấn hoàn toàn tối sầm xuống: “Vận động trước khi ngủ!”
Dứt lời, anh vứt bỏ khăn tắm, đè cô xuống.
Khi Tống Vy phản ứng lại thì đã không kịp nữa rồi, cứ như vậy bị anh lột sạch, ăn sạch sẽ.
Hôm sau, lúc tỉnh dậy, cả người Tống Vy rã rời, kẻ đầu sỏ gây tội thì đã không còn ở bên cạnh nữa.
Cô nhìn đồng hồ, đã hơn chín giờ rồi. Cô xốc chăn lên xuống giường, đi vào nhà tắm rửa mặt rồi xuống lầu.
Hai đứa trẻ đã được dì Vương đưa tới trường mẫu giáo, cả căn biệt thự chỉ còn lại một mình Đường Hạo Tuấn.
Đường Hạo Tuấn ngồi trên sô pha trong phòng khách, xem tạp chí kinh tế tài chính.
Tống Vy nhìn thoáng qua, là bài phỏng vấn lần trước của anh ở đài truyền hình.
“Mau ăn sáng đi, ăn xong rồi ra ngoài.” Đường Hạo Tuấn quay đầu lại nhìn Tống Vy, dịu dàng nói.
Tống Vy “ừ” một tiếng, đi tới nhà ăn.
Ăn cơm xong, cô thay một chiếc váy màu đen, còn cài một đóa hoa trắng trước ngực, vịn lan can cầu thang chậm rãi xuống lầu: “Chúng ta đi thôi.”
Đường Hạo Tuấn khẽ gật đầu, đặt tạp chí xuống.
Anh không thay quần áo, bộ vest của anh vốn là màu đen, không cần phải thay, thêm một đóa hoa trắng bên túi ngực trái là được.
Anh đưa hoa trắng cho Tống Vy, cô lập tức hiểu ý anh, mỉm cười nhận lấy, sau đó cài lên túi áo anh.
“Được rồi.” Tống Vy sửa sang lại cổ áo cho Đường Hạo Tuấn, chuẩn bị bỏ tay ra.
Nhưng Đường Hạo Tuấn lại nắm chặt tay cô không buông.
“Sao thế?” Tống Vy nghi hoặc nhìn anh.
“Đi đi.” Tống Vy cầm lấy cà vạt anh vừa cởi, cuộn lại đặt lên đầu giường.
Đường Hạo Tuấn vào phòng tắm.
Ngay sau đó, Tống Vy nghe thấy tiếng nước từ trong nhà tắm truyền tới.
Tiếng nước xôn xao khiến lòng cô dâng lên cảm giác phức tạp kỳ lạ.
Không biết bao lâu sau, Đường Hạo Tuấn tắm xong ra ngoài, thấy Tống Vy ngồi ngây ra trên giường, ánh mắt thoáng trầm xuống: “Em vẫn chưa ngủ à?”
Tống Vy hoàn hồn trở lại, nhìn thoáng qua anh, thấy áo tắm dài lỏng lẻo cùng với bộ ngực cường tráng của anh, không khỏi cảm thấy có chút đỏ mặt tía tai, vội vàng di chuyển tầm mắt, khẽ ho một tiếng: “Không ngủ được, ban ngày ngủ nhiều quá.”
Cô vừa mới tỉnh dậy chưa được mấy tiếng.
Đường Hạo Tuấn nghe vậy, đôi môi mỏng khẽ cong lên: “Nếu đã không ngủ được, vậy làm chút chuyện quan trọng đi.”
“Chuyện quan trọng gì?” Tống Vy nghiêng đầu khó hiểu.
Dáng vẻ đáng yêu này của cô khiến ánh mắt Đường Hạo Tuấn hoàn toàn tối sầm xuống: “Vận động trước khi ngủ!”
Dứt lời, anh vứt bỏ khăn tắm, đè cô xuống.
Khi Tống Vy phản ứng lại thì đã không kịp nữa rồi, cứ như vậy bị anh lột sạch, ăn sạch sẽ.
Hôm sau, lúc tỉnh dậy, cả người Tống Vy rã rời, kẻ đầu sỏ gây tội thì đã không còn ở bên cạnh nữa.
Cô nhìn đồng hồ, đã hơn chín giờ rồi. Cô xốc chăn lên xuống giường, đi vào nhà tắm rửa mặt rồi xuống lầu.
Hai đứa trẻ đã được dì Vương đưa tới trường mẫu giáo, cả căn biệt thự chỉ còn lại một mình Đường Hạo Tuấn.
Đường Hạo Tuấn ngồi trên sô pha trong phòng khách, xem tạp chí kinh tế tài chính.
Tống Vy nhìn thoáng qua, là bài phỏng vấn lần trước của anh ở đài truyền hình.
“Mau ăn sáng đi, ăn xong rồi ra ngoài.” Đường Hạo Tuấn quay đầu lại nhìn Tống Vy, dịu dàng nói.
Tống Vy “ừ” một tiếng, đi tới nhà ăn.
Ăn cơm xong, cô thay một chiếc váy màu đen, còn cài một đóa hoa trắng trước ngực, vịn lan can cầu thang chậm rãi xuống lầu: “Chúng ta đi thôi.”
Đường Hạo Tuấn khẽ gật đầu, đặt tạp chí xuống.
Anh không thay quần áo, bộ vest của anh vốn là màu đen, không cần phải thay, thêm một đóa hoa trắng bên túi ngực trái là được.
Anh đưa hoa trắng cho Tống Vy, cô lập tức hiểu ý anh, mỉm cười nhận lấy, sau đó cài lên túi áo anh.
“Được rồi.” Tống Vy sửa sang lại cổ áo cho Đường Hạo Tuấn, chuẩn bị bỏ tay ra.
Nhưng Đường Hạo Tuấn lại nắm chặt tay cô không buông.
“Sao thế?” Tống Vy nghi hoặc nhìn anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.