Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Chương 1131: XÁC NHẬN THÂN PHẬN
Nguyệt Nha
14/09/2022
“Bởi vì sự xuất hiện của anh quá kỳ lạ.” Tống Vy nhíu mày nhìn anh ta: “Anh nói là thích Giang Hạ, sao trước đây không tới gặp Giang Hạ, cứ phải 20 năm sau mới xuất hiện, chỉ riêng chuyện này là đủ khiến người ta cảm thấy nghi ngờ rồi, hai người đã xa cách nhau 20 năm, anh thực sự thích Giang Hạ sao?”
Giang Hạ đã quên Tô Cẩm Thành, nhưng mà Tô Cẩm Thành vẫn còn nhớ Giang Hạ, chuyện này rất kỳ quái.
Qua hai mươi năm, lẽ ra họ đã quên đối phương từ lâu.
“Ra vậy.” Tô Cẩm Thành khẽ cười gật đầu: “Mợ Đường suy nghĩ nhiều rồi, tôi thật sự thích Giang Hạ, tôi đến đây không có mục đích gì khác, tôi thực sự đến đây chỉ vì Giang Hạ, về phần tại sao lại xa cách 20 năm mới tìm tới, bởi vì tôi năm nay tôi mới biết Giang Hạ đang ở đâu.”
“Thật sao?” Tống Vy híp mắt, hiển nhiên vẫn có chút không tin.
Advertisement
Tô Cẩm Thành gật đầu: “Đương nhiên là thật, tôi biết Mợ Đường cho rằng tôi có thể có âm mưu gì đó đối với Giang Hạ, nhưng cô hãy yên tâm Mợ Đường, tôi thực sự không có mục đích gì. Tuy rằng nhà họ Tô không bằng nhà họ Đường, nhưng cũng không kém, nên tôi không cho rằng ở Giang Hạ có gì đáng để tôi phải tính kế, có đúng không?”
Nói xong, anh ta đưa danh thiếp cho cô.
Tống Vy nghi ngờ cầm lấy, bên trên viết Tổng giám đốc tập đoàn Tô thị - Tô Cẩm Thành, bên dưới có số điện thoại.
“Tập đoàn Tô Thị?” Tống Vy mím đôi môi đỏ mọng: “Tôi chưa từng nghe nói qua.”
“Chỉ là một công ty nhỏ vừa mới lên thị trường thôi, hiện tại trụ sở chính ở bên Thành phố An, cho nên Mợ Đường chưa từng nghe qua cũng là chuyện bình thường.” Tô Cẩm Thành cười, sau đó nói thêm: “Nếu Mợ Đường vẫn lo lắng, cô có thể gọi điện thoại hỏi sếp Đường, sếp Đường sẽ chứng minh xem tôi có nói dối hay không”.
Tống Vy nghe xong lời anh ta thì dứng dậy: “Nếu anh đã nói vậy thì tôi, tôi sẽ gọi điện thoại hỏi thử, đương nhiên tôi mong anh Tô đừng để ý, dù sao thì vì Giang Hạ, tôi không thể không điều tra kỹ anh.”
“Không sao, cứ tự nhiên.” Tô Cẩm Thành làm động tác mời.
Tống Vy thật sự lấy điện thoại di động ra, bấm số của Đường Hạo Tuấn.
Lúc này, Đường Hạo Tuấn đang xử lý tài liệu trong phòng làm việc thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại, anh đặt bút xuống, cầm điện thoại lên nhìn qua thì thấy là Tống Vy gọi tới, trong mắt hiện lên một chút dịu dàng, trả lời cuộc gọi của cô: “Alo.”
“Chồng à, em muốn hỏi anh một chuyện.” Tống Vy nói.
Đường Hạo Tuấn nhướng mày: “Em hỏi đi.”
“Anh có biết Tô Cẩm Thành không?” Tống Vy nhìn người đàn ông đối diện.
Đường Hạo Tuấn cau mày khi nghe câu hỏi này: “Tô Cẩm Thành?”
“Ừ.” Tống Vy gật đầu.
Đường Hạo Tuấn mím môi mỏng, vẻ mặt có chút không vui, giọng điệu hơi chua: “Sao em lại hỏi về anh ta? Em phải không quen anh ta chứ nhỉ?”
Dù biết rằng Tống Vy không thể có gì với những người đàn ông khác.
Nhưng nghe tên những người đàn ông khác từ cô khiến anh cảm thấy hơi khó chịu.
Tống Vy đương nhiên nghe thấy giọng điệu ghen tuông của anh chồng nhà mình, không khỏi trợn tròn mắt: “Được rồi, đừng ghen linh tinh, em thật sự không quen anh ta, nhưng anh ta bây giờ đang ở nhà Giang Hạ, còn nói mình là trúc mã của Giang Hạ, nói là yêu Giang Hạ, đến Thành phố Hải để tìm Giang Hạ, em lo rằng anh ta là người xấu và có động cơ xấu với Giang Hạ, nên em mới gọi cho anh để xác nhận thân phận của anh ta, xem thử anh ta có phải đúng là tổng giám đốc của tập đoàn Tô Thị vừa mới lên thị trường không.”
“Thì ra là như vậy.” Đường Hạo Tuấn gật đầu, sau đó khẽ mở đôi môi mỏng trả lời: “Anh ta đúng là tổng giám đốc tập đoàn Tô Thị ở Thành phố An. Tập đoàn Tô Thị đi theo con đường công nghiệp nhẹ. Mới ra mắt công chúng mấy tháng trước. Cũng có hợp tác với tập đoàn Đường Thị, gần đây tập đoàn Đường có một lượng lớn máy cắt quặng mới, đều do Tô Thị cung cấp.”
“Ra vậy.” Tống Vy gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
“Còn gì nữa không?” Đường Hạo Tuấn hỏi tiếp.
Tống Vy lại liếc nhìn Tô Cẩm Thành: “Dạ không, chẳng là em muốn hỏi thử anh, anh thấy Tô Cẩm Thành tự dưng đến tìm Tống Vy có ý đồ gì không?”
Đường Hạo Tuấn quay đầu bút, sau một hồi suy nghĩ trả lời: “Anh không biết, nhưng anh nghĩ không phải vậy đâu, bản thân Tô Cẩm Thành cũng có thân phận, gia cảnh của anh ấy tốt hơn nhà họ Giang. Theo lý mà nói, có lẽ anh ta không cần gì từ người khác. Tất nhiên, mọi thứ đều có ngoại lệ. Anh biết em muốn tìm hiểu rõ chuyện này vì Giang Hạ, nhưng em không thể luôn luôn ở bên cạnh Giang Hạ để bảo vệ cô ấy, vì vậy bất kể người tên Tô Cẩm Thành có mục đích gì hay không, em không thể điều tra rõ được. Điều em có thể làm là nhắc nhở Giang Hạ để cô ấy cẩn thận hơn chút.”
Tống Vy lắng nghe những lời của anh chồng nhà mình, cảm thấy có lý nên gật đầu theo.
Anh lại nói: “Nói tóm lại, em chỉ là bạn của Giang Hạ, không phải mẹ của Giang Hạ, cho nên em chỉ cần nhắc nhở cô ấy, cũng đừng nghĩ mình sẽ làm hết cho cô ấy, nếu Tô Cẩm Thành đó thật sự không có mục đích, việc em làm quá lên sẽ khiến quan hệ giữa Giang Hạ và Tô Cẩm Thành trở nên tồi tệ. Lúc đó em sẽ là kẻ có tội, vì vậy nhắc nhở Giang Hạ là được rồi, những chuyện còn lại để Giang Hạ tự giải quyết. Cô ấy là một người trưởng thành, anh tin cô ấy nên có sự cảnh giác của một người trưởng thành, em thấy sao.”
Tống Vy sờ sờ chóp mũi: “Những gì anh nói em đều hiểu, em chỉ là quá quan tâm Giang Hạ, Giang Hạ đã chịu quá nhiều đả kích về mặt tình cảm, em hi vọng phần đời còn lại Giang Hạ sẽ hạnh phúc, cho nên không muốn Giang Hạ lại đau đớn nữa, đó là lý do tại sao em trở nên cẩn thận như vậy, muốn làm mọi thứ cho Giang Hạ, nhưng lại quên rằng em đã làm quá nhiều, ngược lại lại là chuyện xấu.”
“Em nghĩ vậy là đúng.” Đường Hạo Tuấn nhẹ nhõm gật đầu, sau đó hỏi: “Đúng rồi, khi nào em mới về? Con trai và con gái em rất nhớ em.”
“Ồ?” Tống Vy cười tinh nghịch: “Chỉ có Hải Dương và Dĩnh Nhi nhớ em à, anh có nhớ em không?”
“Đương nhiên là nhớ.” Đường Hạo Tuấn nâng cằm.
Tống Vy cười rạng rỡ: “Em còn tưởng rằng anh sẽ nói không, được rồi, ngày mai em sẽ về.”
“Ừm, ngày mai anh sẽ ra sân bay đón em.” Đường Hạo Tuấn nghe tin ngày mai cô sẽ về, khoé miệng nhếch lên, rõ là rất vui vẻ.
Tống Vy gật đầu: “Được rồi, ngày mai trước khi lên máy bay em sẽ gọi cho anh. Em cúp máy đây, tạm biệt.”
Đặt điện thoại xuống, cô nhìn Tô Cẩm Thành ở đối diện: “Tôi xin lỗi vì đã nghi ngờ thân phận của anh, anh Tô, tôi đã hỏi chồng tôi rồi, anh đúng là tổng giám đốc tập đoàn Tô Thị.”
“Không sao đâu, Mợ Đường, hiểu lầm đã được giải quyết, nhưng bây giờ cô đã tin tôi không có mục đích gì với Giang Hạ chưa?” Tô Cẩm Thành giao mười ngón tay đặt dưới cằm, mỉm cười nhìn cô.
Tống Vy lắc đầu: “Không, tôi vẫn không tin, nhưng tôi sẽ cố gắng tin tưởng, tin tưởng anh thật sự thích Giang Hạ, muốn theo đuổi Giang Hạ, mà không phải có mục đích gì đó với Giang Hạ, cho nên tôi hi vọng cuối cùng anh Tô đừng để tôi thất vọng, cũng đừng để Giang Hạ phải tổn thương, những tổn thương cô ấy phải chịu đã đủ rồi.”
Nghe cô nói như vậy, nụ cười trên mặt Tô Cẩm Thành lập tức vụt tắt, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: “Cô đừng lo lắng, Mợ Đường, tôi sẽ.”
“Vậy thì tốt.” Tống Vy nhếch khoé môi: “Chỉ cần anh thật sự yêu Giang Hạ, cho dù thật sự có mục đích, tôi cũng có thể nhắm một mắt, mở một mắt, nhưng nếu anh không yêu Giang Hạ, lợi dụng tình cảm của Giang Hạ để làm việc khác, tôi biết được thì sẽ không bao giờ tha cho anh.”
Cô nheo mắt phượng nhìn anh cảnh cáo.
Tô Cẩm Thành cười gật đầu: “Được, vậy xin Mợ Đường giám sát tôi.”
Tống Vy hừ một tiếng: “Anh yên tâm, tôi sẽ giám sát anh, vì vậy tốt hơn hết anh không nên để tôi phát hiện ra bất kỳ chuyện gì khác thường.”
Giang Hạ đã quên Tô Cẩm Thành, nhưng mà Tô Cẩm Thành vẫn còn nhớ Giang Hạ, chuyện này rất kỳ quái.
Qua hai mươi năm, lẽ ra họ đã quên đối phương từ lâu.
“Ra vậy.” Tô Cẩm Thành khẽ cười gật đầu: “Mợ Đường suy nghĩ nhiều rồi, tôi thật sự thích Giang Hạ, tôi đến đây không có mục đích gì khác, tôi thực sự đến đây chỉ vì Giang Hạ, về phần tại sao lại xa cách 20 năm mới tìm tới, bởi vì tôi năm nay tôi mới biết Giang Hạ đang ở đâu.”
“Thật sao?” Tống Vy híp mắt, hiển nhiên vẫn có chút không tin.
Advertisement
Tô Cẩm Thành gật đầu: “Đương nhiên là thật, tôi biết Mợ Đường cho rằng tôi có thể có âm mưu gì đó đối với Giang Hạ, nhưng cô hãy yên tâm Mợ Đường, tôi thực sự không có mục đích gì. Tuy rằng nhà họ Tô không bằng nhà họ Đường, nhưng cũng không kém, nên tôi không cho rằng ở Giang Hạ có gì đáng để tôi phải tính kế, có đúng không?”
Nói xong, anh ta đưa danh thiếp cho cô.
Tống Vy nghi ngờ cầm lấy, bên trên viết Tổng giám đốc tập đoàn Tô thị - Tô Cẩm Thành, bên dưới có số điện thoại.
“Tập đoàn Tô Thị?” Tống Vy mím đôi môi đỏ mọng: “Tôi chưa từng nghe nói qua.”
“Chỉ là một công ty nhỏ vừa mới lên thị trường thôi, hiện tại trụ sở chính ở bên Thành phố An, cho nên Mợ Đường chưa từng nghe qua cũng là chuyện bình thường.” Tô Cẩm Thành cười, sau đó nói thêm: “Nếu Mợ Đường vẫn lo lắng, cô có thể gọi điện thoại hỏi sếp Đường, sếp Đường sẽ chứng minh xem tôi có nói dối hay không”.
Tống Vy nghe xong lời anh ta thì dứng dậy: “Nếu anh đã nói vậy thì tôi, tôi sẽ gọi điện thoại hỏi thử, đương nhiên tôi mong anh Tô đừng để ý, dù sao thì vì Giang Hạ, tôi không thể không điều tra kỹ anh.”
“Không sao, cứ tự nhiên.” Tô Cẩm Thành làm động tác mời.
Tống Vy thật sự lấy điện thoại di động ra, bấm số của Đường Hạo Tuấn.
Lúc này, Đường Hạo Tuấn đang xử lý tài liệu trong phòng làm việc thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại, anh đặt bút xuống, cầm điện thoại lên nhìn qua thì thấy là Tống Vy gọi tới, trong mắt hiện lên một chút dịu dàng, trả lời cuộc gọi của cô: “Alo.”
“Chồng à, em muốn hỏi anh một chuyện.” Tống Vy nói.
Đường Hạo Tuấn nhướng mày: “Em hỏi đi.”
“Anh có biết Tô Cẩm Thành không?” Tống Vy nhìn người đàn ông đối diện.
Đường Hạo Tuấn cau mày khi nghe câu hỏi này: “Tô Cẩm Thành?”
“Ừ.” Tống Vy gật đầu.
Đường Hạo Tuấn mím môi mỏng, vẻ mặt có chút không vui, giọng điệu hơi chua: “Sao em lại hỏi về anh ta? Em phải không quen anh ta chứ nhỉ?”
Dù biết rằng Tống Vy không thể có gì với những người đàn ông khác.
Nhưng nghe tên những người đàn ông khác từ cô khiến anh cảm thấy hơi khó chịu.
Tống Vy đương nhiên nghe thấy giọng điệu ghen tuông của anh chồng nhà mình, không khỏi trợn tròn mắt: “Được rồi, đừng ghen linh tinh, em thật sự không quen anh ta, nhưng anh ta bây giờ đang ở nhà Giang Hạ, còn nói mình là trúc mã của Giang Hạ, nói là yêu Giang Hạ, đến Thành phố Hải để tìm Giang Hạ, em lo rằng anh ta là người xấu và có động cơ xấu với Giang Hạ, nên em mới gọi cho anh để xác nhận thân phận của anh ta, xem thử anh ta có phải đúng là tổng giám đốc của tập đoàn Tô Thị vừa mới lên thị trường không.”
“Thì ra là như vậy.” Đường Hạo Tuấn gật đầu, sau đó khẽ mở đôi môi mỏng trả lời: “Anh ta đúng là tổng giám đốc tập đoàn Tô Thị ở Thành phố An. Tập đoàn Tô Thị đi theo con đường công nghiệp nhẹ. Mới ra mắt công chúng mấy tháng trước. Cũng có hợp tác với tập đoàn Đường Thị, gần đây tập đoàn Đường có một lượng lớn máy cắt quặng mới, đều do Tô Thị cung cấp.”
“Ra vậy.” Tống Vy gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
“Còn gì nữa không?” Đường Hạo Tuấn hỏi tiếp.
Tống Vy lại liếc nhìn Tô Cẩm Thành: “Dạ không, chẳng là em muốn hỏi thử anh, anh thấy Tô Cẩm Thành tự dưng đến tìm Tống Vy có ý đồ gì không?”
Đường Hạo Tuấn quay đầu bút, sau một hồi suy nghĩ trả lời: “Anh không biết, nhưng anh nghĩ không phải vậy đâu, bản thân Tô Cẩm Thành cũng có thân phận, gia cảnh của anh ấy tốt hơn nhà họ Giang. Theo lý mà nói, có lẽ anh ta không cần gì từ người khác. Tất nhiên, mọi thứ đều có ngoại lệ. Anh biết em muốn tìm hiểu rõ chuyện này vì Giang Hạ, nhưng em không thể luôn luôn ở bên cạnh Giang Hạ để bảo vệ cô ấy, vì vậy bất kể người tên Tô Cẩm Thành có mục đích gì hay không, em không thể điều tra rõ được. Điều em có thể làm là nhắc nhở Giang Hạ để cô ấy cẩn thận hơn chút.”
Tống Vy lắng nghe những lời của anh chồng nhà mình, cảm thấy có lý nên gật đầu theo.
Anh lại nói: “Nói tóm lại, em chỉ là bạn của Giang Hạ, không phải mẹ của Giang Hạ, cho nên em chỉ cần nhắc nhở cô ấy, cũng đừng nghĩ mình sẽ làm hết cho cô ấy, nếu Tô Cẩm Thành đó thật sự không có mục đích, việc em làm quá lên sẽ khiến quan hệ giữa Giang Hạ và Tô Cẩm Thành trở nên tồi tệ. Lúc đó em sẽ là kẻ có tội, vì vậy nhắc nhở Giang Hạ là được rồi, những chuyện còn lại để Giang Hạ tự giải quyết. Cô ấy là một người trưởng thành, anh tin cô ấy nên có sự cảnh giác của một người trưởng thành, em thấy sao.”
Tống Vy sờ sờ chóp mũi: “Những gì anh nói em đều hiểu, em chỉ là quá quan tâm Giang Hạ, Giang Hạ đã chịu quá nhiều đả kích về mặt tình cảm, em hi vọng phần đời còn lại Giang Hạ sẽ hạnh phúc, cho nên không muốn Giang Hạ lại đau đớn nữa, đó là lý do tại sao em trở nên cẩn thận như vậy, muốn làm mọi thứ cho Giang Hạ, nhưng lại quên rằng em đã làm quá nhiều, ngược lại lại là chuyện xấu.”
“Em nghĩ vậy là đúng.” Đường Hạo Tuấn nhẹ nhõm gật đầu, sau đó hỏi: “Đúng rồi, khi nào em mới về? Con trai và con gái em rất nhớ em.”
“Ồ?” Tống Vy cười tinh nghịch: “Chỉ có Hải Dương và Dĩnh Nhi nhớ em à, anh có nhớ em không?”
“Đương nhiên là nhớ.” Đường Hạo Tuấn nâng cằm.
Tống Vy cười rạng rỡ: “Em còn tưởng rằng anh sẽ nói không, được rồi, ngày mai em sẽ về.”
“Ừm, ngày mai anh sẽ ra sân bay đón em.” Đường Hạo Tuấn nghe tin ngày mai cô sẽ về, khoé miệng nhếch lên, rõ là rất vui vẻ.
Tống Vy gật đầu: “Được rồi, ngày mai trước khi lên máy bay em sẽ gọi cho anh. Em cúp máy đây, tạm biệt.”
Đặt điện thoại xuống, cô nhìn Tô Cẩm Thành ở đối diện: “Tôi xin lỗi vì đã nghi ngờ thân phận của anh, anh Tô, tôi đã hỏi chồng tôi rồi, anh đúng là tổng giám đốc tập đoàn Tô Thị.”
“Không sao đâu, Mợ Đường, hiểu lầm đã được giải quyết, nhưng bây giờ cô đã tin tôi không có mục đích gì với Giang Hạ chưa?” Tô Cẩm Thành giao mười ngón tay đặt dưới cằm, mỉm cười nhìn cô.
Tống Vy lắc đầu: “Không, tôi vẫn không tin, nhưng tôi sẽ cố gắng tin tưởng, tin tưởng anh thật sự thích Giang Hạ, muốn theo đuổi Giang Hạ, mà không phải có mục đích gì đó với Giang Hạ, cho nên tôi hi vọng cuối cùng anh Tô đừng để tôi thất vọng, cũng đừng để Giang Hạ phải tổn thương, những tổn thương cô ấy phải chịu đã đủ rồi.”
Nghe cô nói như vậy, nụ cười trên mặt Tô Cẩm Thành lập tức vụt tắt, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: “Cô đừng lo lắng, Mợ Đường, tôi sẽ.”
“Vậy thì tốt.” Tống Vy nhếch khoé môi: “Chỉ cần anh thật sự yêu Giang Hạ, cho dù thật sự có mục đích, tôi cũng có thể nhắm một mắt, mở một mắt, nhưng nếu anh không yêu Giang Hạ, lợi dụng tình cảm của Giang Hạ để làm việc khác, tôi biết được thì sẽ không bao giờ tha cho anh.”
Cô nheo mắt phượng nhìn anh cảnh cáo.
Tô Cẩm Thành cười gật đầu: “Được, vậy xin Mợ Đường giám sát tôi.”
Tống Vy hừ một tiếng: “Anh yên tâm, tôi sẽ giám sát anh, vì vậy tốt hơn hết anh không nên để tôi phát hiện ra bất kỳ chuyện gì khác thường.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.