Chương 13: Đồng sinh cộng tử
Lam Ngả Thảo
07/11/2015
Bên tai vang lên
tiếng cười khàn khàn như sấm rền của Áp vương : " Con chim loan nho nhỏ
cũng có chút thú vị, cư nhiên có thần thú hộ thể. " Nếu không phải thị
lực ta cực tốt, có thể nhìn rõ trong vòng mười bước chung quanh không
một bóng người, nhất định cho rằng Áp vương đang ở ngay bên cạnh.
Không, có vật gì đó từ phía sau ta lượn vòng hiện ra, gió rít gào thét ? Ta chưa kịp xoay người, đã nghe thấy Lôi minh điện thiểm (sấm rền chớp giật), trước ngực bỗng xuất hiện một cặp vuốt ưng màu vàng thương lệ, tiếp đó là hổ tu lộc giác (râu hổ sừng hươu), tiên khí cuồn cuộn, ngân long vòng thân, lượn vòng dọc theo xung quanh cơ thể ta, khiến y phục trên người bay phấp phới, sợi tóc cũng khẽ tung bay.
Ta vươn tay, khẽ sờ vảy giáp trên mình ngân long, xúc tu trơn bóng mát lạnh, giống loại ta đã từng giận dữ bứt lấy. Trong số những con rồng bạc, ta chỉ biết có một, chính là người trước mắt này.
“Nhạc Kha.”
Trong lòng ta vừa thở dài vừa buồn cười.
Đây coi như là lần gặp gỡ chân chính đầu tiên giữa ta và hắn kể từ sau việc ta bứt vảy rồng hắn lần trước. Mặc dù hắn mắc chứng hay quên, nhưng lần hội ngộ bên trong Côn Lôn kính cũng không thể được coi là chính thức.
Ngân long kia tựa như hiểu được suy nghĩ trong lòng ta, mắt tôm trừng lên, lay lay râu vẫy vẫy đuôi, sau một đạo bạch quang, từ không trung từ từ hạ xuống một vị bạch y thiếu niên, thần sắc ôn nhã khiêm tốn, ánh mắt bình tĩnh, trong giây lát thật khó phân biệt đây rốt cuộc là vị Nhạc Kha thích cười hay là vị Nhạc Kha ưa lạnh lùng nữa.
Ta với hắn ánh mắt giao nhau trên không trung, đúng là không biết sống chết, hắn cớ gì phải liều lĩnh ? Thế nhưng trong lúc phân tâm, tiếng cười của Áp vương lại lần nữa vọng đến : " Lão phu còn tưởng rằng tiểu a đầu có thần thú hộ thân, nguyên lai chẳng qua là vợ chồng son sinh tử không rời. "
Mặc dù trong lúc nguy cấp, ta cũng không ngăn được bật cười thành tiếng : " Áp vương cũng xem như là bậc có tiếng tăm. Từ lúc tiểu tiên bước vào, giấu đầu lộ mình không cần phải nói, nhưng ngay cả ánh mắt cũng hồ đồ, cư nhiên đem hai người không can hệ gì với nhau nhìn thành vợ chồng son, điều này thật khiến tiểu tiên tò mò, Áp vương thật sự là già lụ khụ, tóc bạc mặt xám?". Nói rồi âm thầm niệm tiên chú hộ thân, đề phòng hắn làm khó dễ.
Nhạc Kha đứng bên cạnh ta ánh mắt chợt dao động, chỉ lẳng lặng đứng, thần thái nhàn nhã thoải mái như đang đứng trên đầu mây ngọn sóng chốn Đông Hải, trong lòng ta âm thầm tán thưởng : " Tên này không phải là kẻ ngốc trời sinh thì cũng là gần đây tinh thần lại không tỉnh táo thế nên mới làm ra cử chỉ không khôn ngoan. Tiểu tiên ta sống vạn năm, chứng kiến những kẻ quen biết đều là thượng đội hạ đạp, bợ đỡ xu nịnh. Tuy có quen biết, nhưng đấy bất quá là giải buồn lúc rảnh rỗi, tán gẫu tiêu khiển mà thôi. Nếu thật sự vào thời khắc nguy hiểm, có thể cầu được vị tiên trưởng ấy vì ta xả thân quên mình không tiếc mạng sống, chẳng qua cũng chỉ là trò cười."
Ngọn đèn cạn khô âm u trước mắt dần dần sáng bừng, phía cuối ánh sáng một nam tử chậm rãi đi tới, tuổi chừng ba mươi, đầu nhọn tay vượn, trên mặt hai mắt dính chặt, ánh mắt hung ác dữ tợn, cằm hẹp nhọn, giống như đặt một cái đầu rắn trên người, toàn thân đầy lệ khí bước đến, càng tiến gần thì mùi kia càng nồng đậm.
Ta chợt rùng mình, tầm mắt đã bị chặn lại, tên Nhạc Kha vốn có khúc mắc với ta đã chuyển mình đứng ở phía trước, đem ta bảo hộ kỹ càng, trầm giọng nói : " Áp vương sớm đã thành danh nhiều năm, thế nhưng cùng con chim loan nho nhỏ lại có hứng thú, truyền ra cũng không sợ bị A Tu La vương núi Tu Di cười nhạo ? "
Ta ló đầu ra, lập tức nhìn thấy Áp vương sắc mặt vặn vẹo, thanh âm tàn nhẫn khàn khàn : " Nếu hôm nay lão phu đem một chim một thú bọn ngươi chém giết, cho dù lão thất phu kia có mọc thêm chín đầu chín tay cũng khó lòng dọ thám được ? ". Trước mắt chợt tối sầm, ngay lập tức bị một cánh tay sắt lôi trở lại phía sau Nhạc Kha. Bên người tiếng tiếng sấm chớp điện trỗi lên, giống như Lôi Công Điện Mẫu hai vị thần đích thân xuất hiện, thế nhưng lại đều không tới gần được người ta. Ta cực kỳ kinh ngạc, nhìn ngó khắp nơi, nguyên lai là Nhạc Kha đã tạo ra tiên chướng, mặc cho pháp khí của Áp vương có đánh tới, tiên chướng kia chỉ hơi hơi rung động, chưa hề bị phá vỡ. Nhưng bốn phía xung quanh tiên chướng cũng là tiếng gió sấm dậy, chỉ thiếu mưa to tầm tã, đó là thời khắc lay động đêm tối, ác quỷ hoành hành.
Nhạc Kha lạnh lùng cười, trong tay đột nhiên hiện lên luồng sáng, tiên chướng kia ngay lập tức dày thêm một tầng. Bên ngoài tiên chướng, xung quanh người Áp vương dần dần hiện ra vô số lợi quỷ oan hồn, đảo quanh tiên chướng, ta chỉ thấy sợ hãi đến tận da lông xương cốt. Những hồn phách bị hắn trấn yểm không thể đầu thai này, qua thời gian dài, nếu bị luyện thành u minh thần binh, cũng là mối họa không nhỏ, chuyện như thế này ở tiên giới cũng đã từng có tiền lệ.
Áp vương đã lún sâu vào ma đạo, lúc này nhìn thấy sắc mặt của ta, đắc ý cười to : " Chim loan nhỏ, ngươi có biết thổ địa Thượng giới núi Nữ Sàng chết thế nào không ? "
Ta thấy Nhạc Kha đã có khuynh hướng yếu thế, hắn bất quá cũng chỉ lớn hơn ta một vạn ba ngàn năm, tu vi cũng coi như khá cao, cư nhiên có thể ngăn chặn Áp vương trong thời gian dài. Vừa niệm tiên quyết hỗ trợ hắn gia cố tiên chướng, vừa chế nhạo Áp vương : " Điều này còn phải đoán sao ? Áp vương đương nhiên là đã đem hắn xé thành mảnh nhỏ ăn rồi. "
Hôm nay bị bức tới đường cùng, ta sớm không còn ôm hy vọng sống sót, giờ phút này chỉ mong chết sớm, chỉ là liên lụy đến Nhạc Kha, trong lòng rất áy náy.
Áp vương đưa tay rà soát một lần đám ác quỷ ở bốn phía tiên chướng, bắt được một ác quỷ thiên sang bách khổng (ngàn vết lở loét cùng trăm lỗ hổng), kéo hắn kề sát phía trên tiên chướng : " Đây là thổ địa thượng giới. "
Ta cẩn thận nhìn ngó một hồi, hồn phách của thổ địa kia đã bị người ta chém đứt đến độ bộ mặt thay đổi hoàn toàn, dĩ nhiên là nhờ được khâu vá mà thành, miệng cằm thiếu một chỗ, trên vai rách một lỗ hổng lớn, ngũ quan chìm sâu, giống như bị người hung hăng cho một đấm vào mặt, có thể thấy được tử trạng thảm thiết, ngay cả hồn phách cũng không thể vãng sinh.
Lòng ta bất chợt hoài cảm, sớm đã có dự liệu việc lần này có liên quan đến tính mạng, nhưng lại không thể nào kháng chỉ. Trong tâm chợt nảy lên một ý niệm : phạt ta đến núi Nữ Sàng, có lẽ là Thiên đế và dì mong ta chết sớm, chẳng qua là mượn đao giết người ?
Trước giờ nghe nói Thiên giới rất nhiều người pháp thuật cao cường, Áp Vương có thể ẩn mình tại núi Nữ Sàng lâu như vậy, đây không phải là chuyện một sớm một chiều, ta thực không thể tin rằng Thiên giới hoàn toàn không hay biết.
Ta nở nụ cười thê lương : " Tam điện hạ, lần này cũng là Thanh Loan xin lỗi người ! "
Hắn nghiêng đầu nhìn ta, ánh mắt ảm đạm, như rừng rậm sum suê, rừng sâu hút lá tốt tươi, nhưng lại không thể nhìn thấy bên trong ẩn chứa điều gì. Nếu không tiến vào, cũng chỉ có thể ở phía ngoài liếc nhìn mà thôi.
Cúi đầu dưới ánh mắt bức người đến như vậy của hắn, ta cực kỳ hèn mọn nói : " Ta tự nhiên cũng biết bản thân mình bất quá chỉ là con chim loan cô độc trong giới, còn sống hay đã chết cũng không có gì khác biệt, lại chẳng có người vướng bận…Chính là…chính là tình thế nguy nan ngày hôm nay, được Tam điện hạ ra tay tương trợ, cùng với việc lần trước suýt chút nữa hồn phi phách tán, cũng là được Tam điện hạ bảo toàn, Thanh Loan vô cùng cảm kích, nhưng lại không biết lấy gì báo đáp ! "
Ánh mắt hắn bình tĩnh, thản nhiên nói : " Nếu đã không biết lấy gì báo đáp, vậy lấy thân báo đáp đi ? "
Ách…Nếu nói đến tiết mục anh hùng cứu mỹ nhân của người phàm, kết quả chung quy vẫn là mỹ nhân lấy thân báo đáp. Lấy bối cảnh tiên giới, nguyên bản này cũng có thể sử dụng. Chỉ là, hắn cứu ta không chỉ một lần, thêm lần trước ta đánh nhau thua Côn Bằng, chìm vào Đông Hải, đây đã là lần thứ ba cứu ta khỏi nguy ách. Nhưng ta lại biết hắn quá rõ, con rồng này có tật xấu hay quên, ta nếu tin rằng những lời hắn nói là thực, sau khi thoát được kiếp nạn này, đến một ngày ta cùng hắn thành thân, đại hôn ngày thứ hai rời giường, hắn đứng ở đầu giường quan sát ta một hồi, hỏi lại một câu : " Ngươi vì sao ngủ trên giường ? "
Mẹ ơi a…… Ta đáp lại thế nào đây?
Cái tật xấu này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nhưng lại đặc biệt quan trọng.
Giả như ta với hắn sau này có con, hắn vừa ngủ dậy đã không thể nhận ra con mình, người khác nhất định cho là ta đã làm ra việc mất thể diện. Tiên gia mặc dù chưa từng có chuyện trầm lồng heo—đương nhiên, Đông Hải vốn dĩ chính là một cái hồ lớn, làm gì có hồ nào rộng lớn hơn Đông Hải—chuyện ngâm lồng heo đúng thực là làm điều thừa. Nhưng lại sợ nước miếng của người ngoài làm ta chết đuối.
Ta biết rõ tư vị bị người chỉ chỉ trỏ trỏ, đương nhiên sẽ không mong muốn con mình nếm trải cảm giác chua xót khổ sở này. Thêm nữa việc ta với hắn đánh nhau dữ dội đến nay vẫn chưa phân định, cả hai còn chưa nói rõ ràng, lúc này nói lấy thân báo đáp, quả thực là có hơi sớm.
Ta ha ha hồ lộng nói: “Ngươi với ta quen biết cũng chẳng phải một ngày, nếu hôm nay có thể thoát khỏi nguy khốn, Thanh Loan tất nhiên lấy thân báo đáp!”
Hắn lạnh lạnh liếc ta một cái, hơi hơi gật gật đầu, biểu tình giống như cực kỳ không tin.
Ta lau cái trán lấm tấm mồ hôi cùng hắn ngăn địch, tự nhiên biết hắn hoài nghi như vậy cũng là có đạo lý. Ngôn xuất tất hành (nói là làm) đó là hành vi của những phàm nhân quân tử cổ hủ, bản tiên chẳng qua chỉ là một loài lông vũ, vạn năm qua tình huống nói rồi không làm được không phải chỉ có một lần, hắn hoài nghi cũng là có nguyên do, chẳng thể nào trách người khác.
Áp Vương thấy hai người chúng ta như vậy càng tức giận hơn, cười ngạo mạn độc ác : " Lão phu cho vợ chồng son các ngươi thời gian ly biệt cũng không thành vấn đề. " Há miệng phun ra tam muội chân hỏa, vòng quanh kết giới xoay quanh không dừng.
Nhạc Kha thấp giọng nói: “Nàng ở đây chờ ta!” Nói rồi thân thể như dải lụa trắng lao ra khỏi tiên chướng, trong tay nắm chặt lưỡi kiếm ba thước, đánh thẳng đến trước mặt Áp vương.
Ta thấy hắn liều mạng tấn công, dùng phương pháp cá chết lưới rách, đương nhiên là vì tu vi không thể bằng Áp vương, tiên chướng này chỉ có thể bảo hộ được một lúc, bị vây ở đây cũng không thể thoát khỏi nguy khốn, hắn mới có hành động này.
Lòng ta chợt ảm đạm, đã biết bản thân đem sinh mạng cứ thế mà chấm dứt, không ngờ lại để Nhạc Kha gây ra hành động không đáng như vậy. Hắn có cha có mẹ, huynh đệ hòa thuận, tỷ muội thân thiết, với ta bất quá chỉ là một đoạn tương giao, trải qua mấy ngàn năm, chung quy vẫn là có chút tình nghĩa. Thế nhưng ta trước giờ tính tình kích động lại hay gây sự, cuối cùng những tưởng một quả đấm đã phá hỏng mảnh giao tình này không lưu lại chút gì, lại không ngờ đến lúc ta trong cảnh cận kề nguy nan lại được hắn tương trợ, thật sự khiến ta không rõ là vì sao nhưng vẫn cực kỳ cảm động.
Giông tố sấm sét bên ngoài kết giới chuyền động dữ dội, Áp vương cùng Nhạc Kha đánh nhau đã không dưới trăm chiêu. Hiện giờ hết thảy những yêu tinh có chút đạo hạnh trong núi Nữ Sàng đều đã quy phục dưới chân Áp vương, những u linh ác quỷ đó mặc dù không thể mảy may tổn thương đến Nhạc Kha, nhưng không biết tự lúc nào, bốn phía xung quanh thế nhưng đã xuất hiện một đám yêu tinh do Hổ yêu cầm đầu, những yêu tinh như sói yêu báo yêu đều giữ chặt thương giáo đề phòng, nhân lúc Nhạc Kha lơ là phòng bị, thình lình đâm hắn một nhát.
Nhạc Kha vốn dĩ đã trong hoàn cảnh bất lợi, lúc này lại bị bọn tiểu yêu dùng chút thủ đoạn làm vướng chân vướng tay, vài lần đã để lộ dấu hiệu bị đả bại, nếu không phải chân thân hắn là rồng, cũng không sợ tam muội chân hỏa của Áp vương, giờ phút này e là đã sớm thua trận bỏ mạng.
Ta ở bên trong kết giới thử chạm vài lần, pháp lực của hắn so với ta cao hơn rất nhiều, ta đương nhiên có chạm vào nó cũng không mở, trong lòng lo lắng, mắt nhìn thấy tà áo trắng trên người hắn đã thấm huyết sắc, khiến oan hồn ác quỷ bốn phía lộ vẻ tham lam đói khát. Hổ yêu sói yêu lại cười đến cực kỳ tàn nhẫn, như thể hắn đã trở thành món ăn trên bàn của đám yêu tinh này. Trong lòng ta nổi trống, chỉ thấy máu huyết trong huyết quản thình thịch bốc lên, sắp đặt kỹ càng sống một vạn năm, tổng lại chỉ để ta gặp được tiên nhân sẵn sàng vì ta không tiếc mạng sống thế này, theo như cách nói nhân gian, đây chính là đại nghĩa sinh tử, ta há có thể ham sống sợ chết, sống tạm như thế ?
Cũng không biết làm thế nào lại sinh ra một cỗ lực lượng, ta vận pháp lực toàn thân niệm một cái phá tự quyết, nhất thời kim quang bắn ra bốn phía, kết giới trước mặt ta vỡ ra thành bọt biển, ta dùng thanh linh ngũ sắc trong số lông vũ trên người, khiến đám oán quỷ ác sát sợ tới tới mức thối lui ra ngoài ba dặm, Hổ yêu lập tức hô to : " Tiên tử tội gì lại đối nghịch với Áp vương ? Tại hạ đã hướng Áp vương báo cáo hôn sự của người và ta, đến lúc đó tại hạ đương nhiên vui mừng náo nhiệt cưới tiên tử, người cần gì phải vì một con rồng mà chịu khổ ? "
Ta quay đầu nhìn, Nhạc Kha giống như phân tâm nghe thấy mấy câu nói đó, dưới kiếm có chút chần chừ, không đề phòng trên cánh tay trái lại bị Áp vương đâm bị thương, hắn hơi buông thõng tay trái quay đầu nhìn ta, trong mắt hình như có tia kinh hãi.
Ta cuối cùng rống to bằng cả sức lực : " Một Hổ yêu nho nhỏ cũng dám ngông cuồng đòi kết tiên duyên, tìm chết sao ? " Thanh linh ngũ sắc trong tay biến hóa thành một thanh đao sắc bén, dồn hết tu vi cả đời hướng phía Hổ yêu đâm tới, bóng tối bao trùm sắc mây phai nhạt, sói yêu kêu thảm một tiếng : " Đại ca… "
Hắn thế nhưng trong lúc nguy cấp đã chắn phía trước Hổ yêu.
Nếu không phải giờ phút này ta với những yêu tinh này là địch, e rằng bản thân cũng sẽ cực kỳ cảm phục tình nghĩa này của sói yêu.
Hổ yêu dường như không thể tin được việc ta cư nhiên hạ sát chiêu, ngơ ngơ ngác ngác đứng ở phía sau sói yêu, chính là báo yêu đôi mắt như muốn nứt ra : " Loan điểu, ngươi thế nhưng lại giết hại nhị ca nhà ta, ta liều mạng với ngươi… "
Ta thu hồi Ngũ sắc thanh linh, niệm tiên quyết đem máu trên đấy lau sạch, cười lạnh lùng : " Nói rõ cho chúng yêu tinh núi Nữ Sàng biết, bổn tiên chính là từ nhỏ đã quen đánh nhau cho đến lúc lớn, quả đấm đương nhiên cũng không chịu ăn chay, hôm nay phàm là kẻ nào còn có chút lương tri, không tuân phục Áp vương, bổn tiên đương nhiên sẽ tha cho. Nếu như chết không hối cải, nguyện vĩnh sinh vĩnh thế đi theo loài thú dữ này, người vốn vui vẻ an nhàn như bổn tiên đây hôm nay sẽ đại khai sát giới, một tên cũng không chừa ! "
Đúng lúc đó, cái đuôi sắt thép của báo yêu kia quét đến, tựa như thiết côn nặng trên trăm cân đánh thẳng vào mặt, ta hối hả thối lui, nhanh nhẹn đưa Ngũ sắc thanh linh lên tiếp, màu sắc lộng lẫy vô cùng chói mắt, thẳng tẳp xuyên qua mi tâm báo yêu một chút, ánh mắt phẫn nộ của hắn ngưng trọng, thân hình cường tráng nhanh nhẹn chậm rãi ngã xuống, giống như sói yêu bị ta giết trước đó, hiện ra nguyên thân, chính là một con báo nhiều năm tuổi.
Trong đám yêu tinh tràn đến lúc trước, có một con chồn yêu đã từng bước từng bước lùi về sau, trong chớp mắt thì mất dạng. Đám yêu tinh còn lại cũng dần dần rút đi, thân thể cường tráng của Hổ yêu có chút suy sụp : " Tiên tử nhất định không buông tha tại hạ cùng các huynh đệ ? "
Ta lắc lắc đầu, đem Ngũ sắc thanh linh nơi mi tâm báo yêu đã chết gọi về, chóp mũi hừ lạnh một tiếng : " Hổ vương lẽ nào cũng sẽ thả bằng hữu của ta ? Hôm nay ta và ngươi đã là thù địch, tất nhiên không thể nương tay ! "
Áp vương kia khàn giọng cười dài : " Nhìn không ra tiểu a đầu cũng có vài phần bản lĩnh. Chỉ là cho dù ngươi có giết hết yêu tinh trên núi, hôm nay cũng đừng hòng thoát chết ! "
Ta không có thời gian lùi về sau, chỉ sợ Hổ yêu đau đớn vì mất huynh đệ thủ hạ, nhất thời làm khó dễ, chỉ che chắn thân mình, lành lạnh nói : " Cho dù sau này khó thoát được, đó cũng là chuyện sau khi tiểu tiên giết chết Hổ yêu. "
Nếu đã không có cơ may sống sót, dứt khoát giết hắn một cách vui vẻ nhẹ nhàng, đây cũng không phụ kỹ năng đánh đấm của ta.
Trong lòng hơi hơi buồn bã.
Chính là, hôm nay thế nhưng lại muốn phối hợp với con rồng Nhạc Kha nhiều chuyện vô tội này.
Nếu như trí nhớ của hắn rõ ràng, có thể nhớ được hết thảy mọi ân oán đã qua, không biết còn có thể giữ vững ý nguyện ban đầu, cùng ta đồng sinh cộng tử?
Không, có vật gì đó từ phía sau ta lượn vòng hiện ra, gió rít gào thét ? Ta chưa kịp xoay người, đã nghe thấy Lôi minh điện thiểm (sấm rền chớp giật), trước ngực bỗng xuất hiện một cặp vuốt ưng màu vàng thương lệ, tiếp đó là hổ tu lộc giác (râu hổ sừng hươu), tiên khí cuồn cuộn, ngân long vòng thân, lượn vòng dọc theo xung quanh cơ thể ta, khiến y phục trên người bay phấp phới, sợi tóc cũng khẽ tung bay.
Ta vươn tay, khẽ sờ vảy giáp trên mình ngân long, xúc tu trơn bóng mát lạnh, giống loại ta đã từng giận dữ bứt lấy. Trong số những con rồng bạc, ta chỉ biết có một, chính là người trước mắt này.
“Nhạc Kha.”
Trong lòng ta vừa thở dài vừa buồn cười.
Đây coi như là lần gặp gỡ chân chính đầu tiên giữa ta và hắn kể từ sau việc ta bứt vảy rồng hắn lần trước. Mặc dù hắn mắc chứng hay quên, nhưng lần hội ngộ bên trong Côn Lôn kính cũng không thể được coi là chính thức.
Ngân long kia tựa như hiểu được suy nghĩ trong lòng ta, mắt tôm trừng lên, lay lay râu vẫy vẫy đuôi, sau một đạo bạch quang, từ không trung từ từ hạ xuống một vị bạch y thiếu niên, thần sắc ôn nhã khiêm tốn, ánh mắt bình tĩnh, trong giây lát thật khó phân biệt đây rốt cuộc là vị Nhạc Kha thích cười hay là vị Nhạc Kha ưa lạnh lùng nữa.
Ta với hắn ánh mắt giao nhau trên không trung, đúng là không biết sống chết, hắn cớ gì phải liều lĩnh ? Thế nhưng trong lúc phân tâm, tiếng cười của Áp vương lại lần nữa vọng đến : " Lão phu còn tưởng rằng tiểu a đầu có thần thú hộ thân, nguyên lai chẳng qua là vợ chồng son sinh tử không rời. "
Mặc dù trong lúc nguy cấp, ta cũng không ngăn được bật cười thành tiếng : " Áp vương cũng xem như là bậc có tiếng tăm. Từ lúc tiểu tiên bước vào, giấu đầu lộ mình không cần phải nói, nhưng ngay cả ánh mắt cũng hồ đồ, cư nhiên đem hai người không can hệ gì với nhau nhìn thành vợ chồng son, điều này thật khiến tiểu tiên tò mò, Áp vương thật sự là già lụ khụ, tóc bạc mặt xám?". Nói rồi âm thầm niệm tiên chú hộ thân, đề phòng hắn làm khó dễ.
Nhạc Kha đứng bên cạnh ta ánh mắt chợt dao động, chỉ lẳng lặng đứng, thần thái nhàn nhã thoải mái như đang đứng trên đầu mây ngọn sóng chốn Đông Hải, trong lòng ta âm thầm tán thưởng : " Tên này không phải là kẻ ngốc trời sinh thì cũng là gần đây tinh thần lại không tỉnh táo thế nên mới làm ra cử chỉ không khôn ngoan. Tiểu tiên ta sống vạn năm, chứng kiến những kẻ quen biết đều là thượng đội hạ đạp, bợ đỡ xu nịnh. Tuy có quen biết, nhưng đấy bất quá là giải buồn lúc rảnh rỗi, tán gẫu tiêu khiển mà thôi. Nếu thật sự vào thời khắc nguy hiểm, có thể cầu được vị tiên trưởng ấy vì ta xả thân quên mình không tiếc mạng sống, chẳng qua cũng chỉ là trò cười."
Ngọn đèn cạn khô âm u trước mắt dần dần sáng bừng, phía cuối ánh sáng một nam tử chậm rãi đi tới, tuổi chừng ba mươi, đầu nhọn tay vượn, trên mặt hai mắt dính chặt, ánh mắt hung ác dữ tợn, cằm hẹp nhọn, giống như đặt một cái đầu rắn trên người, toàn thân đầy lệ khí bước đến, càng tiến gần thì mùi kia càng nồng đậm.
Ta chợt rùng mình, tầm mắt đã bị chặn lại, tên Nhạc Kha vốn có khúc mắc với ta đã chuyển mình đứng ở phía trước, đem ta bảo hộ kỹ càng, trầm giọng nói : " Áp vương sớm đã thành danh nhiều năm, thế nhưng cùng con chim loan nho nhỏ lại có hứng thú, truyền ra cũng không sợ bị A Tu La vương núi Tu Di cười nhạo ? "
Ta ló đầu ra, lập tức nhìn thấy Áp vương sắc mặt vặn vẹo, thanh âm tàn nhẫn khàn khàn : " Nếu hôm nay lão phu đem một chim một thú bọn ngươi chém giết, cho dù lão thất phu kia có mọc thêm chín đầu chín tay cũng khó lòng dọ thám được ? ". Trước mắt chợt tối sầm, ngay lập tức bị một cánh tay sắt lôi trở lại phía sau Nhạc Kha. Bên người tiếng tiếng sấm chớp điện trỗi lên, giống như Lôi Công Điện Mẫu hai vị thần đích thân xuất hiện, thế nhưng lại đều không tới gần được người ta. Ta cực kỳ kinh ngạc, nhìn ngó khắp nơi, nguyên lai là Nhạc Kha đã tạo ra tiên chướng, mặc cho pháp khí của Áp vương có đánh tới, tiên chướng kia chỉ hơi hơi rung động, chưa hề bị phá vỡ. Nhưng bốn phía xung quanh tiên chướng cũng là tiếng gió sấm dậy, chỉ thiếu mưa to tầm tã, đó là thời khắc lay động đêm tối, ác quỷ hoành hành.
Nhạc Kha lạnh lùng cười, trong tay đột nhiên hiện lên luồng sáng, tiên chướng kia ngay lập tức dày thêm một tầng. Bên ngoài tiên chướng, xung quanh người Áp vương dần dần hiện ra vô số lợi quỷ oan hồn, đảo quanh tiên chướng, ta chỉ thấy sợ hãi đến tận da lông xương cốt. Những hồn phách bị hắn trấn yểm không thể đầu thai này, qua thời gian dài, nếu bị luyện thành u minh thần binh, cũng là mối họa không nhỏ, chuyện như thế này ở tiên giới cũng đã từng có tiền lệ.
Áp vương đã lún sâu vào ma đạo, lúc này nhìn thấy sắc mặt của ta, đắc ý cười to : " Chim loan nhỏ, ngươi có biết thổ địa Thượng giới núi Nữ Sàng chết thế nào không ? "
Ta thấy Nhạc Kha đã có khuynh hướng yếu thế, hắn bất quá cũng chỉ lớn hơn ta một vạn ba ngàn năm, tu vi cũng coi như khá cao, cư nhiên có thể ngăn chặn Áp vương trong thời gian dài. Vừa niệm tiên quyết hỗ trợ hắn gia cố tiên chướng, vừa chế nhạo Áp vương : " Điều này còn phải đoán sao ? Áp vương đương nhiên là đã đem hắn xé thành mảnh nhỏ ăn rồi. "
Hôm nay bị bức tới đường cùng, ta sớm không còn ôm hy vọng sống sót, giờ phút này chỉ mong chết sớm, chỉ là liên lụy đến Nhạc Kha, trong lòng rất áy náy.
Áp vương đưa tay rà soát một lần đám ác quỷ ở bốn phía tiên chướng, bắt được một ác quỷ thiên sang bách khổng (ngàn vết lở loét cùng trăm lỗ hổng), kéo hắn kề sát phía trên tiên chướng : " Đây là thổ địa thượng giới. "
Ta cẩn thận nhìn ngó một hồi, hồn phách của thổ địa kia đã bị người ta chém đứt đến độ bộ mặt thay đổi hoàn toàn, dĩ nhiên là nhờ được khâu vá mà thành, miệng cằm thiếu một chỗ, trên vai rách một lỗ hổng lớn, ngũ quan chìm sâu, giống như bị người hung hăng cho một đấm vào mặt, có thể thấy được tử trạng thảm thiết, ngay cả hồn phách cũng không thể vãng sinh.
Lòng ta bất chợt hoài cảm, sớm đã có dự liệu việc lần này có liên quan đến tính mạng, nhưng lại không thể nào kháng chỉ. Trong tâm chợt nảy lên một ý niệm : phạt ta đến núi Nữ Sàng, có lẽ là Thiên đế và dì mong ta chết sớm, chẳng qua là mượn đao giết người ?
Trước giờ nghe nói Thiên giới rất nhiều người pháp thuật cao cường, Áp Vương có thể ẩn mình tại núi Nữ Sàng lâu như vậy, đây không phải là chuyện một sớm một chiều, ta thực không thể tin rằng Thiên giới hoàn toàn không hay biết.
Ta nở nụ cười thê lương : " Tam điện hạ, lần này cũng là Thanh Loan xin lỗi người ! "
Hắn nghiêng đầu nhìn ta, ánh mắt ảm đạm, như rừng rậm sum suê, rừng sâu hút lá tốt tươi, nhưng lại không thể nhìn thấy bên trong ẩn chứa điều gì. Nếu không tiến vào, cũng chỉ có thể ở phía ngoài liếc nhìn mà thôi.
Cúi đầu dưới ánh mắt bức người đến như vậy của hắn, ta cực kỳ hèn mọn nói : " Ta tự nhiên cũng biết bản thân mình bất quá chỉ là con chim loan cô độc trong giới, còn sống hay đã chết cũng không có gì khác biệt, lại chẳng có người vướng bận…Chính là…chính là tình thế nguy nan ngày hôm nay, được Tam điện hạ ra tay tương trợ, cùng với việc lần trước suýt chút nữa hồn phi phách tán, cũng là được Tam điện hạ bảo toàn, Thanh Loan vô cùng cảm kích, nhưng lại không biết lấy gì báo đáp ! "
Ánh mắt hắn bình tĩnh, thản nhiên nói : " Nếu đã không biết lấy gì báo đáp, vậy lấy thân báo đáp đi ? "
Ách…Nếu nói đến tiết mục anh hùng cứu mỹ nhân của người phàm, kết quả chung quy vẫn là mỹ nhân lấy thân báo đáp. Lấy bối cảnh tiên giới, nguyên bản này cũng có thể sử dụng. Chỉ là, hắn cứu ta không chỉ một lần, thêm lần trước ta đánh nhau thua Côn Bằng, chìm vào Đông Hải, đây đã là lần thứ ba cứu ta khỏi nguy ách. Nhưng ta lại biết hắn quá rõ, con rồng này có tật xấu hay quên, ta nếu tin rằng những lời hắn nói là thực, sau khi thoát được kiếp nạn này, đến một ngày ta cùng hắn thành thân, đại hôn ngày thứ hai rời giường, hắn đứng ở đầu giường quan sát ta một hồi, hỏi lại một câu : " Ngươi vì sao ngủ trên giường ? "
Mẹ ơi a…… Ta đáp lại thế nào đây?
Cái tật xấu này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nhưng lại đặc biệt quan trọng.
Giả như ta với hắn sau này có con, hắn vừa ngủ dậy đã không thể nhận ra con mình, người khác nhất định cho là ta đã làm ra việc mất thể diện. Tiên gia mặc dù chưa từng có chuyện trầm lồng heo—đương nhiên, Đông Hải vốn dĩ chính là một cái hồ lớn, làm gì có hồ nào rộng lớn hơn Đông Hải—chuyện ngâm lồng heo đúng thực là làm điều thừa. Nhưng lại sợ nước miếng của người ngoài làm ta chết đuối.
Ta biết rõ tư vị bị người chỉ chỉ trỏ trỏ, đương nhiên sẽ không mong muốn con mình nếm trải cảm giác chua xót khổ sở này. Thêm nữa việc ta với hắn đánh nhau dữ dội đến nay vẫn chưa phân định, cả hai còn chưa nói rõ ràng, lúc này nói lấy thân báo đáp, quả thực là có hơi sớm.
Ta ha ha hồ lộng nói: “Ngươi với ta quen biết cũng chẳng phải một ngày, nếu hôm nay có thể thoát khỏi nguy khốn, Thanh Loan tất nhiên lấy thân báo đáp!”
Hắn lạnh lạnh liếc ta một cái, hơi hơi gật gật đầu, biểu tình giống như cực kỳ không tin.
Ta lau cái trán lấm tấm mồ hôi cùng hắn ngăn địch, tự nhiên biết hắn hoài nghi như vậy cũng là có đạo lý. Ngôn xuất tất hành (nói là làm) đó là hành vi của những phàm nhân quân tử cổ hủ, bản tiên chẳng qua chỉ là một loài lông vũ, vạn năm qua tình huống nói rồi không làm được không phải chỉ có một lần, hắn hoài nghi cũng là có nguyên do, chẳng thể nào trách người khác.
Áp Vương thấy hai người chúng ta như vậy càng tức giận hơn, cười ngạo mạn độc ác : " Lão phu cho vợ chồng son các ngươi thời gian ly biệt cũng không thành vấn đề. " Há miệng phun ra tam muội chân hỏa, vòng quanh kết giới xoay quanh không dừng.
Nhạc Kha thấp giọng nói: “Nàng ở đây chờ ta!” Nói rồi thân thể như dải lụa trắng lao ra khỏi tiên chướng, trong tay nắm chặt lưỡi kiếm ba thước, đánh thẳng đến trước mặt Áp vương.
Ta thấy hắn liều mạng tấn công, dùng phương pháp cá chết lưới rách, đương nhiên là vì tu vi không thể bằng Áp vương, tiên chướng này chỉ có thể bảo hộ được một lúc, bị vây ở đây cũng không thể thoát khỏi nguy khốn, hắn mới có hành động này.
Lòng ta chợt ảm đạm, đã biết bản thân đem sinh mạng cứ thế mà chấm dứt, không ngờ lại để Nhạc Kha gây ra hành động không đáng như vậy. Hắn có cha có mẹ, huynh đệ hòa thuận, tỷ muội thân thiết, với ta bất quá chỉ là một đoạn tương giao, trải qua mấy ngàn năm, chung quy vẫn là có chút tình nghĩa. Thế nhưng ta trước giờ tính tình kích động lại hay gây sự, cuối cùng những tưởng một quả đấm đã phá hỏng mảnh giao tình này không lưu lại chút gì, lại không ngờ đến lúc ta trong cảnh cận kề nguy nan lại được hắn tương trợ, thật sự khiến ta không rõ là vì sao nhưng vẫn cực kỳ cảm động.
Giông tố sấm sét bên ngoài kết giới chuyền động dữ dội, Áp vương cùng Nhạc Kha đánh nhau đã không dưới trăm chiêu. Hiện giờ hết thảy những yêu tinh có chút đạo hạnh trong núi Nữ Sàng đều đã quy phục dưới chân Áp vương, những u linh ác quỷ đó mặc dù không thể mảy may tổn thương đến Nhạc Kha, nhưng không biết tự lúc nào, bốn phía xung quanh thế nhưng đã xuất hiện một đám yêu tinh do Hổ yêu cầm đầu, những yêu tinh như sói yêu báo yêu đều giữ chặt thương giáo đề phòng, nhân lúc Nhạc Kha lơ là phòng bị, thình lình đâm hắn một nhát.
Nhạc Kha vốn dĩ đã trong hoàn cảnh bất lợi, lúc này lại bị bọn tiểu yêu dùng chút thủ đoạn làm vướng chân vướng tay, vài lần đã để lộ dấu hiệu bị đả bại, nếu không phải chân thân hắn là rồng, cũng không sợ tam muội chân hỏa của Áp vương, giờ phút này e là đã sớm thua trận bỏ mạng.
Ta ở bên trong kết giới thử chạm vài lần, pháp lực của hắn so với ta cao hơn rất nhiều, ta đương nhiên có chạm vào nó cũng không mở, trong lòng lo lắng, mắt nhìn thấy tà áo trắng trên người hắn đã thấm huyết sắc, khiến oan hồn ác quỷ bốn phía lộ vẻ tham lam đói khát. Hổ yêu sói yêu lại cười đến cực kỳ tàn nhẫn, như thể hắn đã trở thành món ăn trên bàn của đám yêu tinh này. Trong lòng ta nổi trống, chỉ thấy máu huyết trong huyết quản thình thịch bốc lên, sắp đặt kỹ càng sống một vạn năm, tổng lại chỉ để ta gặp được tiên nhân sẵn sàng vì ta không tiếc mạng sống thế này, theo như cách nói nhân gian, đây chính là đại nghĩa sinh tử, ta há có thể ham sống sợ chết, sống tạm như thế ?
Cũng không biết làm thế nào lại sinh ra một cỗ lực lượng, ta vận pháp lực toàn thân niệm một cái phá tự quyết, nhất thời kim quang bắn ra bốn phía, kết giới trước mặt ta vỡ ra thành bọt biển, ta dùng thanh linh ngũ sắc trong số lông vũ trên người, khiến đám oán quỷ ác sát sợ tới tới mức thối lui ra ngoài ba dặm, Hổ yêu lập tức hô to : " Tiên tử tội gì lại đối nghịch với Áp vương ? Tại hạ đã hướng Áp vương báo cáo hôn sự của người và ta, đến lúc đó tại hạ đương nhiên vui mừng náo nhiệt cưới tiên tử, người cần gì phải vì một con rồng mà chịu khổ ? "
Ta quay đầu nhìn, Nhạc Kha giống như phân tâm nghe thấy mấy câu nói đó, dưới kiếm có chút chần chừ, không đề phòng trên cánh tay trái lại bị Áp vương đâm bị thương, hắn hơi buông thõng tay trái quay đầu nhìn ta, trong mắt hình như có tia kinh hãi.
Ta cuối cùng rống to bằng cả sức lực : " Một Hổ yêu nho nhỏ cũng dám ngông cuồng đòi kết tiên duyên, tìm chết sao ? " Thanh linh ngũ sắc trong tay biến hóa thành một thanh đao sắc bén, dồn hết tu vi cả đời hướng phía Hổ yêu đâm tới, bóng tối bao trùm sắc mây phai nhạt, sói yêu kêu thảm một tiếng : " Đại ca… "
Hắn thế nhưng trong lúc nguy cấp đã chắn phía trước Hổ yêu.
Nếu không phải giờ phút này ta với những yêu tinh này là địch, e rằng bản thân cũng sẽ cực kỳ cảm phục tình nghĩa này của sói yêu.
Hổ yêu dường như không thể tin được việc ta cư nhiên hạ sát chiêu, ngơ ngơ ngác ngác đứng ở phía sau sói yêu, chính là báo yêu đôi mắt như muốn nứt ra : " Loan điểu, ngươi thế nhưng lại giết hại nhị ca nhà ta, ta liều mạng với ngươi… "
Ta thu hồi Ngũ sắc thanh linh, niệm tiên quyết đem máu trên đấy lau sạch, cười lạnh lùng : " Nói rõ cho chúng yêu tinh núi Nữ Sàng biết, bổn tiên chính là từ nhỏ đã quen đánh nhau cho đến lúc lớn, quả đấm đương nhiên cũng không chịu ăn chay, hôm nay phàm là kẻ nào còn có chút lương tri, không tuân phục Áp vương, bổn tiên đương nhiên sẽ tha cho. Nếu như chết không hối cải, nguyện vĩnh sinh vĩnh thế đi theo loài thú dữ này, người vốn vui vẻ an nhàn như bổn tiên đây hôm nay sẽ đại khai sát giới, một tên cũng không chừa ! "
Đúng lúc đó, cái đuôi sắt thép của báo yêu kia quét đến, tựa như thiết côn nặng trên trăm cân đánh thẳng vào mặt, ta hối hả thối lui, nhanh nhẹn đưa Ngũ sắc thanh linh lên tiếp, màu sắc lộng lẫy vô cùng chói mắt, thẳng tẳp xuyên qua mi tâm báo yêu một chút, ánh mắt phẫn nộ của hắn ngưng trọng, thân hình cường tráng nhanh nhẹn chậm rãi ngã xuống, giống như sói yêu bị ta giết trước đó, hiện ra nguyên thân, chính là một con báo nhiều năm tuổi.
Trong đám yêu tinh tràn đến lúc trước, có một con chồn yêu đã từng bước từng bước lùi về sau, trong chớp mắt thì mất dạng. Đám yêu tinh còn lại cũng dần dần rút đi, thân thể cường tráng của Hổ yêu có chút suy sụp : " Tiên tử nhất định không buông tha tại hạ cùng các huynh đệ ? "
Ta lắc lắc đầu, đem Ngũ sắc thanh linh nơi mi tâm báo yêu đã chết gọi về, chóp mũi hừ lạnh một tiếng : " Hổ vương lẽ nào cũng sẽ thả bằng hữu của ta ? Hôm nay ta và ngươi đã là thù địch, tất nhiên không thể nương tay ! "
Áp vương kia khàn giọng cười dài : " Nhìn không ra tiểu a đầu cũng có vài phần bản lĩnh. Chỉ là cho dù ngươi có giết hết yêu tinh trên núi, hôm nay cũng đừng hòng thoát chết ! "
Ta không có thời gian lùi về sau, chỉ sợ Hổ yêu đau đớn vì mất huynh đệ thủ hạ, nhất thời làm khó dễ, chỉ che chắn thân mình, lành lạnh nói : " Cho dù sau này khó thoát được, đó cũng là chuyện sau khi tiểu tiên giết chết Hổ yêu. "
Nếu đã không có cơ may sống sót, dứt khoát giết hắn một cách vui vẻ nhẹ nhàng, đây cũng không phụ kỹ năng đánh đấm của ta.
Trong lòng hơi hơi buồn bã.
Chính là, hôm nay thế nhưng lại muốn phối hợp với con rồng Nhạc Kha nhiều chuyện vô tội này.
Nếu như trí nhớ của hắn rõ ràng, có thể nhớ được hết thảy mọi ân oán đã qua, không biết còn có thể giữ vững ý nguyện ban đầu, cùng ta đồng sinh cộng tử?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.