Chương 49: Kinh hoàng chấn động
Lam Ngả Thảo
09/11/2015
Bà Nhã Nhĩ thấp giọng cười nói: “Nếu công chúa đã muốn nghe, thuộc hạ
đương nhiên nói rõ từng chút từng chút, chỉ là trong phòng công chúa
điện hạ giấu thiếu niên lang, chuyện cơ mật thế này chẳng phải thuộc hạ
nên giết người diệt khẩu sao?”
Ta không ngờ nàng có thể nhận ra Nhạc Kha đang trốn ở đây, trong lòng thất kinh, cũng may nàng là do Tu La Vương phụ thân phái đến, nếu là do người khác phái tới muốn mạng của ta, chẳng phải ta đành bó tay chịu trói sao?
“Ngươi ra đi, chuyện này vốn cũng không nhất thiết phải giấu ngươi.” Ta lau lau nước mắt trên mặt, gọi Nhạc Kha bước ra.
Nhã Nhĩ cười nói: “Nếu công chúa đã có ý trung nhân, hiển nhiên cần bẩm báo Vương thượng, sớm ngày sắp xếp hỉ sự, cũng nhanh đổi cách xưng hô thành phu quân, chứ ngươi a ta a thế này…”Nàng nuốt vào câu đang nói giữa chừng, nhìn Nhạc Kha từ trong trướng bước ra mà ngây ngẩn một hồi, lại quay đầu hướng ta khen ngợi: “Đúng là một nam tử tuấn tú, so với bộ tộc Tu La chúng ta tuấn dật hơn rất nhiều.”
Bổn tiên trước nay luôn có một tật xấu, phàm là người hay vật ta yêu thích, nếu như có thể được người khác khen ngợi tán thưởng, đương nhiên mừng rỡ vô cùng, so với khen ngợi bản thân ta càng cao hứng hơn. Nhã Nhĩ nếu đã tán thưởng Nhạc Kha, trong lòng ta lập tức nảy sinh mười phần hảo cảm với nàng, đưa tay kéo cánh tay Nhạc Kha cười nói: “Nhã Nhĩ quá khen rồi. Hắn tuy lớn lên bình bình thường thường, nhưng tâm nhãn cũng tốt lắm, nhiều lần cứu ta trong lúc dầu sôi lửa bỏng.”
Hiện thời nàng tự xưng thuộc hạ, ta đương nhiên cũng không tiện cứ mở miệng là tiểu tiên nọ tiểu tiên kia, chung quy sẽ cảm thấy không mấy gần gũi. Lại đắc ý hướng nàng giới thiệu: “Người này là con thứ ba của Đông Hải Long Vương hiện nay, tên gọi Nhạc Kha, là..là nam tử trong lòng ta.” E sợ nàng sẽ thật sự làm ra chuyện đại loại như “giết người diệt khẩu.”
Nhạc Kha siết chặt tay ta, thi lễ nói: “Có thể được chiến tướng đắc lực dưới trướng Tu La Vương Bà Nhã Nhĩ đến đây bảo vệ Thanh nhi, Nhạc Kha cũng coi như yên tâm rồi.”
Bà Nhã Nhĩ lẩm bẩm nói: “Nhạc Kha…Nhạc Kha…Lẽ nào là thiếu niên trước đây ở bên cạnh Vương Phi? Nhưng trông diện mạo không giống a…”
Ta nghe thấy nàng nhắc tới mẫu thân, trong lòng lại dâng lên tâm tình kích động, liền vội vàng hỏi: “Nhã Nhĩ biết mẫu thân? Mẫu thân người….” Bất luận năm đó người trải qua cuộc sống tốt hay không tốt, bây giờ truy cứu cũng không có ý nghĩa gì.
Nhưng Nhã Nhĩ lại tựa như không có suy nghĩ gì, vẻ mặt tràn đầy hoài niệm, nhớ lại nói: “Tính tình Vương Phi thẳng thắn, tiêu sái không chịu gò bó, lại không như các tiên tử khác của Tiên giới, thấy mặt mà bắt hình dong. Người hợp ý Vương thượng, có thể nói mắt nhìn người rất chuẩn. Ở thành Tu La cuộc sống rất là khoái hoạt, mặc dù Vương Phi mất sớm, nhưng bộ tộc Tu La ta một lòng một dạ ngóng trông Bà Nhã Nhĩ cung nghênh công chúa sớm ngày quay về, cũng là thỏa nỗi tiếc hận suốt mấy ngàn năm của Vương thượng.”
Trước đây trong lòng ta mặc dù đau xót vì mẫu thân qua đời quá sớm, nhớ đến không khỏi bi thương một lúc, nhưng Nhã Nhĩ thẳng thắn rõ ràng, nhắc đến mẫu thân hoàn toàn không có nét bi thương, tất cả đều là hoài niệm tiếc nuối, như thể mẫu thân từ sớm đã luôn tồn tại trong lòng nàng, nhắc đến người, trên mặt chính là dáng vẻ hòa nhã vui mừng, tựa như phép màu khiến nỗi đau xót trong ta trở nên mờ nhạt, chỉ cảm thấy khi còn sống mẫu thân rất vui vẻ, sau khi qua đời còn có thể khiến tộc Tu La hoài niệm, cũng coi như có thể an ủi nỗi đau trong lòng ta.
Nhưng lần trước nghe dì nói Tu La Vương phụ thân đả thương bà, vừa vặn Nhã Nhĩ đến đây, trong lòng ta đã có nghi vấn, dứt khoát hỏi rõ ràng một câu: “Nghe nói Tu La Vương phụ thân vì tìm ta nên đã đến núi Đan Huyệt, cùng dì Xích Diễm đánh nhau một trận?”
Trong khoảnh khắc mắt Bà Nhã Nhĩ chợt thoáng qua lên tia phẫn nộ ,thay đổi sắc mặt lại hỏi: “Công chúa tin Điểu tộc thủ lĩnh hay tin Vương thượng?”
“Đương nhiên là Tu La Vương phụ thân rồi.” Cứ cho là dì đã nuôi dạy ta mấy ngàn năm, nhưng Tu La Vương phụ thân chính là một nam tử quang minh lỗi lạc, ta sao có thể hoài nghi người?
Bà Nhã Nhĩ dường như cực kỳ hài lòng với câu trả lời này của ta, thở dài nói: “Suy cho cùng cũng là phụ tử liền tâm. Người dì này của công chúa, thật sự có chút âm hiểm.”
Dì âm hiểm hay không ta không rõ, nhưng bà thật sự không thể quang minh chính đại được như Tu La Vương phụ thân. Ta lo lắng nói: “Lẽ nào Tu La Vương phụ thân gặp chuyện không may ở chỗ dì?”
Bà Nhã Nhĩ “Hừ” một tiếng cười lạnh, cực kỳ khinh bỉ nói: “Nếu dựa vào bản lĩnh thật, cho dù có mười Xích Diễm đi nữa, khẳng định cũng chẳng thể nào đụng được Vương thượng. Nhưng bà dì này của công chúa quỷ kế đa đoan, xảo quyệt như cáo, mụ ta cư nhiên đem công chúa ra làm mồi nhử, nói công chúa đang ở một nơi nào đó trên núi Đan Huyệt chờ Vương thượng, mụ ta đã đồng ý cho Vương thượng đưa công chúa về thành Tu La. Nhưng đợi đến khi Vương đến đó, mới phát hiện nữ tử ấy chẳng qua là một cung nga giả trang thành công chúa. Có điều chỗ đó lớp lớp cơ quan, mụ ta lại thừa cơ hội tâm trạng Vương thượng đang hoảng hốt đâm người một kiếm, nếu không phải Vương dũng mãnh, mở một đường máu thoát thân, sợ là đã táng thân tại núi Đan Huyệt. Bất quá là lúc rời đi bị mụ ta chặn đường, đánh mụ ta một chưởng mà thôi.”
Sau khi dì đến Thiên giới, trải qua mấy ngày được Dược Quân tận tình điều dưỡng thân thể mới có khởi sắc, có thể thấy một chưởng này của Tu La Vương phụ thân thật sự có chút lợi hại. Chẳng qua là khi ấy ngươi chết ta sống, nếu Tu La Vương phụ thân không động thủ, đương nhiên táng thân tại núi Đan Huyệt, ý nghĩ này vừa nảy sinh, chung quy là một chuyện đáng sợ. Nhưng dì lại thay đổi sự thật, khiến ta u u mê mê, không rõ chân tướng… Chẳng thể nào tha thứ được!
Ta lắc cánh tay Bà Nhã Nhĩ, gấp rút hỏi: “Tu La Vương phụ thân hiện thời thân thể có khỏe không?”
Gương mặt Bà Nhã Nhĩ hiện nét hối hận, ngập ngừng nói: “Thương thế của Vương thượng mặc dù nói là không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng người từ khi bị trọng thương, một lòng chỉ trông mong có thể gặp mặt công chúa một lần, đem tứ hải tam giới tất thảy đều lục soát qua một lượt, cuối cùng nhớ tới còn chưa từng tìm qua trên Cửu Trùng Thiên, lại thêm thuộc hạ với Quốc chủ Thanh Khâu có quan hệ thân thiết, mới nghĩ cách trà trộn lên đây.”
Ta nghe thấy Tu La Vương phụ thân chỉ một lòng trông mong được gặp ta một lần, lúc thì buồn lúc thì vui, lúc lại muốn khoa chân múa tay, có điều đây là Thiên giới, đâu thể tùy ta ra vào. Ban đầu lúc mới tới ta cũng từng thử mò đường, nhưng không biết là bị người lập tiên chướng hay là Thiên binh thiên tướng dạo gần đây buồn bực vì không có chiến sự? Khắp nơi đều canh phòng nghiêm mật, nghĩ muốn rời Cửu Trùng Thiên, nếu không có người rành rẽ phòng thủ dẫn đường, nhất định sẽ bị người bắt về.
Bà Nhã Nhĩ nói: “Dạo gần đây chiến sự bắt đầu nổ ra, Vương thượng lo lắng an nguy của công chúa mới phái thuộc hạ đến đây. Chẳng qua hôm nay dọc đường thuộc hạ chú ý thấy Thiên giới thế nhưng lại canh phòng cẩn mật, đặc biệt là càng gần Hoa Thanh Cung phòng bị càng chặt, ở ngoài như thể không có gì, nhưng bên ngoài Tín Phương Viện này sớm đã bố trí như tường đồng vách sắt, chẳng qua là công chúa chưa từng lăn lộn nơi chiến trường, không cảm nhận được sát khí mà thôi.”
Ta sớm đoán Thái tử điện hạ đối với ta có mưu tính, giờ khắc này trong lòng thở phào một hơi, âm thầm vui mừng: May mà ngày trước bổn tiên nhìn người quá tốt, chưa từng động lòng với Thái tử điện hạ, bây giờ mới không cảm thấy khó chịu chút nào.
Bà Nhã Nhĩ đường xa mà tới, lại đem tình hình hai bên Thiên giới và tộc Tu La giảng giải mấy bận cho ta, ta thấy nàng ngáp liên hồi, mắt thấy cũng đã qua giờ tý, đành phải đẩy đẩy nàng: “Nhã Nhĩ, dù gì hôm nay cũng không có chuyện gì, chi bằng cô trước quay về nghỉ ngơi đi. Trong Tín Phương Viện này ngoại trừ ta và hai bà lão quét dọn cũng không có ai khác quấy rầy, hay là cô tìm một gian phòng trước đi?”
Viện mà Thiên hậu nương nương trước đây từng ở phòng ốc quả thật không ít, thêm nữa hai bà lão quét dọn trong viện sợ một ngày nào đó Thiên hậu nương nương nhớ lại chuyện xưa, lúc đó tường sụp ngói đổ, khi ấy thật sự có chút không đẹp mắt. Vì vậy các gian phòng trong viện luôn luôn được quét dọn sạch sẽ, bà bất cứ lúc nào cũng có thể vào ở.
Bà Nhã Nhĩ chăm chú nhìn về phía Nhạc Kha, trên mặt nở nụ cười một cách cổ quái rồi mới lả lướt mà đi.
Ta bị ý cười thế này của nàng làm chột dạ, lúc này chỉ mong nàng sớm rời đi, để ta với Nhạc Kha thân thiết với nhau một lát. Nhưng bị nàng cười như vậy, chỉ cảm thấy suy nghĩ xấu xa trong đầu hết thảy đều đã bị nàng nhìn thấu, quả thật có chút xấu hổ muốn độn thổ.
May là Bã Nhã Nhĩ cũng là một nữ tử phóng khoáng cởi mở, chẳng qua chỉ cười mà thôi, cũng không trêu chọc gì, không lâu sau thì tiếng bước chân cũng biến mất. Nhất thời trong phòng chỉ còn hai người chúng ta. Ngoài cửa sổ bóng đêm cũng đã dày đặc, trong phòng dạ minh châu phát ra ánh sáng nhu hòa, khiến lòng người rung động.
Mặc dù ta với Nhạc Kha vừa định uyên minh, nhưng nhớ tới con rồng ngốc này trước đây tình nùng ý mật với tiên tử khắp nơi, vào giờ khắc đêm sâu yên tĩnh thế này lại nhớ đến, chỉ cảm thấy cổ họng uất nghẹn, không nhả ra cũng không vui vẻ được. Vừa vặn hôm nay bị trọng thương chưa lành, theo đó khiến hắn đau xót ta bị dì hạ độc thủ, nhân lúc bị thương, sẵng giọng nói: “Đêm đã khuya, Điện hạ cũng sớm quay về nghỉ đi, sống chết của ta, can hệ gì tới chàng?”
Ban đầu trên mặt hắn còn hiện lên ý cười mãn nguyện, nhưng lúc này thấy ta bị trọng thương, vừa phải tiếp chuyện Thủ Lĩnh tộc Cửu Vỹ Hồ, lại vừa hàn huyên đôi ba câu với Nhã Nhĩ, lúc nằm trên vân sàng sớm đã đổ mồ hôi lạnh, đương nhiên quan tình bi thiết nói: “Thanh nhi và ta vừa định uyên minh, lẽ nào nàng muốn rút lại ? Dì của nàng mười mấy vạn năm tu vi, trong cơn thịnh nộ có thể đánh nàng thành tro bụi.Sau này Thanh nhi dù thế nào cũng không được đơn độc gặp bà. Người này ngoài mặt mặc dù có vẻ công chính vô tư, nhưng bên trong lại âm hiểm khó dò. Năm đó…Năm đó nhị công chúa chính là vong mệnh dưới tay bà ta.”
Trong lòng ta thầm cười hắn trước đây quen gọi mẫu thân là tỷ tỷ, giờ phút này vì cùng ta hẹn ước, phải tự hạ mình thành đồng lứa, gọi mẫu thân là Nhị công chúa. Nhưng sự săn sóc thâm tình ấm áp này của hắn lại lập tức khiến ta nhớ tới một việc, nghiêm mặt nói: “Thôi đi, ta với chàng quen biết nhau mấy ngàn năm, hôm nay nếu đã mở miệng cầu thân với chàng, những thứ khác không đề cập tới, nhưng chính là những lời đường mật chàng đem đi lừa gạt tiên tử khắp tứ hải đừng có giở ra trước mặt ta, cũng đừng giở thủ đoạn dọa người đó.”
Hắn có chút ủy khuất nói: “Chuyện Thanh nhi mới nói, như vậy là nàng còn không tin tưởng ta?”
Ta nằm nghiêng trên vân sàng, tựa tiếu phi tiếu nói: “Mấy ngàn năm nay, người khác không nói, riêng hai tỷ muội nhà Ly Quang, ta chính là từng thấy chàng ôm ôm ấp ấp hai nàng ấy, đây là ta tận mắt nhìn thấy. Ở nơi ta không thấy được, ai biết chàng còn làm chuyện ghê gớm gì nữa chứ?”
Gương mặt tuấn tú của hắn đỏ ửng, tựa như đứa trẻ bị người ta vạch trần bí mật, so với hai tính cách trước kia hoàn toàn khác xa, thế nhưng lại mang chút quẫn ý, rất lâu sau mới nói: “Ta như vậy cũng là bất đắc dĩ mà thôi, mấy tiên tử đó nũng nà nũng nịu, không có lấy một câu nhanh gọn, bộ thân mật lắm sao?”
Suốt mấy ngàn năm ta lần đầu tiên gặp qua dáng vẻ túng quẫn này của hắn. Chớp thời cơ, lập tức nhìn hắn chằm chằm, lại cảm thấy lời này của hắn là bịa đặt, tức giận nói: “Lời của chàng cũng giả dối quá đi. Ta với chàng biết nhau mấy ngàn năm, có bao giờ thấy chàng ghét bỏ tiên tử nào đâu? Khắp nơi ai nấy đều nói chàng phong lưu thành tính, cùng với Tam thúc Điền Trì Văn vương của chàng huyết mạch tương liên, ít viện cớ đi.”
Hắn cao hơn ta rất nhiều, cúi đầu nhéo mũi ta,cười nói: “Mẫu phi trước đến giờ bức hôn dữ dội. Nếu như không phải ta phong lưu khắp nơi, Tiên giới không có phụ mẫu nào nguyện ý gả nữ nhi cho ta, hiện giờ e là trước mắt đã có một hàng con cái rồi ?”
Lời này của hắn cũng không phải giả dối, Đông Hải Long Vương có chín người con, hiện tại đã thành thân tính từ Đại điện hạ trở xuống, ngay đến Thất điện hạ cũng đã thành thân, sinh hai long tử hoạt bát đáng yêu, duy chỉ có người con giữa Tam điện hạ Nhạc Kha, vì phong lưu thành thói, không có phụ mẫu nào nguyện ý gả nữ nhi cho hắn, đến tận bây giờ vẫn là một con rồng độc thân xấu xa.
Nhưng ngẫm lại kỹ, hắn chưa từng cùng mấy tiên tử đó nói nói cười cười, ngẫu nhiên có ôm ôm ấp ấp, thật chưa từng thấy qua có tiên tử nào khóc lóc sướt mướt can đảm đến Đông Hải Long Cung náo loạn.
Trước đó ta còn cảm khái thủ đoạn hắn cao siêu, giờ phút nào suy ngẫm lại kỹ càng, chẳng qua là hắn che mắt người khác, giả đò phong lưu mà thôi.
Nhưng lúc này hắn đã bằng lòng hẹn ước với ta, trong lòng ta nổi lên một tia tà hỏa, đương nhiên không đồng ý để hắn lại cùng mấy tiên tử này này vui vẻ cười đùa. Ánh mắt quét qua quét lại trên mặt hắn, vẫy vẫy tay nói: “Chàng cao quá, ngồi thấp xuống chút.”
Hắn ngoan ngoãn cong người xuống, ta sáp lại gần, nhân lúc hắn không phòng bị, khẽ hôn lên trán hắn một cái, hùng hồn nói: “Bây giờ chàng đã thề ước với ta, sau này nếu còn để ta thấy chàng quấn quít với mấy tiên tử đó, quan hệ này chấm dứt, coi như chưa từng xảy ra.”
Hắn xoa nơi bị ta hôn trên trán, cười đến rạng rỡ sáng lạn: “Ta nhất định ghi nhớ.”
Hai ngày sau Thái tử điện hạ lại mở tiệc chiêu đãi Vương tử công chúa các tộc ở Tước La Điện, nghe nói loài bay trên trời, loài chạy dưới đất, loài bơi trong nước, phàm là công chúa vương tử các tộc có chút tôn quý danh giá, tất thảy đều có mặt ở buổi tiệc. Đau đớn nơi ngực đã giảm đôi chút, lại bị Thái tử điện hạ sai Lưu Niên đến gọi. Ta ở trong phòng nằm dài suốt mấy ngày đã cực kỳ nhàm chán, đương nhiên nhận lời mà đi.
Trong phòng tiếng nói chuyện ồn ào náo nhiệt, mấy vị Vương tử công chúa này thường ngày đều được dạy dỗ lễ nghi, cũng được coi là người có gia giáo, nhưng cảnh sắc đẹp đẽ mê hoặc lòng người, lại thêm mỹ tửu Thiên giới, có kẻ say túy lúy biểu hiện phóng túng, cũng có người tâm trạng bối rối mà trò chuyện với nữ tử mình yêu thích, trong đó thế nhưng lại thật sự thúc đẩy vài ba mối nhân duyên, mặc dù giống loài khác nhau, nhưng đôi bên lưỡng tình tương duyệt, tự có thể xóa nhòa rất nhiều lễ tục của Tiên giới, không sợ tương lai Thú tiên với Hoa cỏ tiên sau khi thành thân lại sinh ra một con cá Thủy tộc, cũng chẳng phải chuyện quá đỗi kinh ngạc.
Trong lúc ta còn chưa kịp thay tân lang tân nương lo lắng xong, dì và Đan Chu đã tiến lên cáo từ. Thì ra Thiên đế và dì đã định xong ngày thành hôn, lại qua ba tháng nữa, vào lúc mười lăm tháng tám trăng tròn, Đan Chu sẽ gả lên Cửu Trùng Thiên làm Thái tử phi rồi.
Ban đầu nghe nói Đan Chu bị việc Thái tử điện hạ hỏi cưới ta làm Trắc phi, cứ thế mà cố gắng tranh luận, sau cùng cũng không lay chuyển được Thái tử điện hạ, rốt cuộc tức đến bệnh nặng, ta vốn còn đang lưỡng lự có nên hay không đi thăm bệnh.
Đi thăm à, ta thế này chẳng khác nào đổ dầu vào lửa, nhắc nhở nàng ta rằng cho dù là Thiên giới Thái tử phi cũng có chuyện không được như ý, tỷ như, phu quân tương lai đột nhiên chuyển ánh mắt đến kẻ mà bản thân mình chán ghét, tương lai còn phải cùng kẻ đó hầu hạ một người, quả thực tựa như một cơn ác mộng.
Nếu ta là Đan Chu, thật tình mong mỏi bản thân không tỉnh lại nữa.
Không đi thăm à, thì người làm biểu muội là ta đây đúng là kẻ không biết nhân tình thế thái, tự cao ngạo mạn, chẳng có chỗ nào xứng đáng.
Nhưng không đợi ta đi thăm, dì và nàng ta đã đến, quả thật vừa bớt chuyện nguy hiểm lại bớt việc phiền phức cho ta, trong lòng cực kỳ cao hứng, ở trong phòng thầm vui vẻ.
Ta không ngờ nàng có thể nhận ra Nhạc Kha đang trốn ở đây, trong lòng thất kinh, cũng may nàng là do Tu La Vương phụ thân phái đến, nếu là do người khác phái tới muốn mạng của ta, chẳng phải ta đành bó tay chịu trói sao?
“Ngươi ra đi, chuyện này vốn cũng không nhất thiết phải giấu ngươi.” Ta lau lau nước mắt trên mặt, gọi Nhạc Kha bước ra.
Nhã Nhĩ cười nói: “Nếu công chúa đã có ý trung nhân, hiển nhiên cần bẩm báo Vương thượng, sớm ngày sắp xếp hỉ sự, cũng nhanh đổi cách xưng hô thành phu quân, chứ ngươi a ta a thế này…”Nàng nuốt vào câu đang nói giữa chừng, nhìn Nhạc Kha từ trong trướng bước ra mà ngây ngẩn một hồi, lại quay đầu hướng ta khen ngợi: “Đúng là một nam tử tuấn tú, so với bộ tộc Tu La chúng ta tuấn dật hơn rất nhiều.”
Bổn tiên trước nay luôn có một tật xấu, phàm là người hay vật ta yêu thích, nếu như có thể được người khác khen ngợi tán thưởng, đương nhiên mừng rỡ vô cùng, so với khen ngợi bản thân ta càng cao hứng hơn. Nhã Nhĩ nếu đã tán thưởng Nhạc Kha, trong lòng ta lập tức nảy sinh mười phần hảo cảm với nàng, đưa tay kéo cánh tay Nhạc Kha cười nói: “Nhã Nhĩ quá khen rồi. Hắn tuy lớn lên bình bình thường thường, nhưng tâm nhãn cũng tốt lắm, nhiều lần cứu ta trong lúc dầu sôi lửa bỏng.”
Hiện thời nàng tự xưng thuộc hạ, ta đương nhiên cũng không tiện cứ mở miệng là tiểu tiên nọ tiểu tiên kia, chung quy sẽ cảm thấy không mấy gần gũi. Lại đắc ý hướng nàng giới thiệu: “Người này là con thứ ba của Đông Hải Long Vương hiện nay, tên gọi Nhạc Kha, là..là nam tử trong lòng ta.” E sợ nàng sẽ thật sự làm ra chuyện đại loại như “giết người diệt khẩu.”
Nhạc Kha siết chặt tay ta, thi lễ nói: “Có thể được chiến tướng đắc lực dưới trướng Tu La Vương Bà Nhã Nhĩ đến đây bảo vệ Thanh nhi, Nhạc Kha cũng coi như yên tâm rồi.”
Bà Nhã Nhĩ lẩm bẩm nói: “Nhạc Kha…Nhạc Kha…Lẽ nào là thiếu niên trước đây ở bên cạnh Vương Phi? Nhưng trông diện mạo không giống a…”
Ta nghe thấy nàng nhắc tới mẫu thân, trong lòng lại dâng lên tâm tình kích động, liền vội vàng hỏi: “Nhã Nhĩ biết mẫu thân? Mẫu thân người….” Bất luận năm đó người trải qua cuộc sống tốt hay không tốt, bây giờ truy cứu cũng không có ý nghĩa gì.
Nhưng Nhã Nhĩ lại tựa như không có suy nghĩ gì, vẻ mặt tràn đầy hoài niệm, nhớ lại nói: “Tính tình Vương Phi thẳng thắn, tiêu sái không chịu gò bó, lại không như các tiên tử khác của Tiên giới, thấy mặt mà bắt hình dong. Người hợp ý Vương thượng, có thể nói mắt nhìn người rất chuẩn. Ở thành Tu La cuộc sống rất là khoái hoạt, mặc dù Vương Phi mất sớm, nhưng bộ tộc Tu La ta một lòng một dạ ngóng trông Bà Nhã Nhĩ cung nghênh công chúa sớm ngày quay về, cũng là thỏa nỗi tiếc hận suốt mấy ngàn năm của Vương thượng.”
Trước đây trong lòng ta mặc dù đau xót vì mẫu thân qua đời quá sớm, nhớ đến không khỏi bi thương một lúc, nhưng Nhã Nhĩ thẳng thắn rõ ràng, nhắc đến mẫu thân hoàn toàn không có nét bi thương, tất cả đều là hoài niệm tiếc nuối, như thể mẫu thân từ sớm đã luôn tồn tại trong lòng nàng, nhắc đến người, trên mặt chính là dáng vẻ hòa nhã vui mừng, tựa như phép màu khiến nỗi đau xót trong ta trở nên mờ nhạt, chỉ cảm thấy khi còn sống mẫu thân rất vui vẻ, sau khi qua đời còn có thể khiến tộc Tu La hoài niệm, cũng coi như có thể an ủi nỗi đau trong lòng ta.
Nhưng lần trước nghe dì nói Tu La Vương phụ thân đả thương bà, vừa vặn Nhã Nhĩ đến đây, trong lòng ta đã có nghi vấn, dứt khoát hỏi rõ ràng một câu: “Nghe nói Tu La Vương phụ thân vì tìm ta nên đã đến núi Đan Huyệt, cùng dì Xích Diễm đánh nhau một trận?”
Trong khoảnh khắc mắt Bà Nhã Nhĩ chợt thoáng qua lên tia phẫn nộ ,thay đổi sắc mặt lại hỏi: “Công chúa tin Điểu tộc thủ lĩnh hay tin Vương thượng?”
“Đương nhiên là Tu La Vương phụ thân rồi.” Cứ cho là dì đã nuôi dạy ta mấy ngàn năm, nhưng Tu La Vương phụ thân chính là một nam tử quang minh lỗi lạc, ta sao có thể hoài nghi người?
Bà Nhã Nhĩ dường như cực kỳ hài lòng với câu trả lời này của ta, thở dài nói: “Suy cho cùng cũng là phụ tử liền tâm. Người dì này của công chúa, thật sự có chút âm hiểm.”
Dì âm hiểm hay không ta không rõ, nhưng bà thật sự không thể quang minh chính đại được như Tu La Vương phụ thân. Ta lo lắng nói: “Lẽ nào Tu La Vương phụ thân gặp chuyện không may ở chỗ dì?”
Bà Nhã Nhĩ “Hừ” một tiếng cười lạnh, cực kỳ khinh bỉ nói: “Nếu dựa vào bản lĩnh thật, cho dù có mười Xích Diễm đi nữa, khẳng định cũng chẳng thể nào đụng được Vương thượng. Nhưng bà dì này của công chúa quỷ kế đa đoan, xảo quyệt như cáo, mụ ta cư nhiên đem công chúa ra làm mồi nhử, nói công chúa đang ở một nơi nào đó trên núi Đan Huyệt chờ Vương thượng, mụ ta đã đồng ý cho Vương thượng đưa công chúa về thành Tu La. Nhưng đợi đến khi Vương đến đó, mới phát hiện nữ tử ấy chẳng qua là một cung nga giả trang thành công chúa. Có điều chỗ đó lớp lớp cơ quan, mụ ta lại thừa cơ hội tâm trạng Vương thượng đang hoảng hốt đâm người một kiếm, nếu không phải Vương dũng mãnh, mở một đường máu thoát thân, sợ là đã táng thân tại núi Đan Huyệt. Bất quá là lúc rời đi bị mụ ta chặn đường, đánh mụ ta một chưởng mà thôi.”
Sau khi dì đến Thiên giới, trải qua mấy ngày được Dược Quân tận tình điều dưỡng thân thể mới có khởi sắc, có thể thấy một chưởng này của Tu La Vương phụ thân thật sự có chút lợi hại. Chẳng qua là khi ấy ngươi chết ta sống, nếu Tu La Vương phụ thân không động thủ, đương nhiên táng thân tại núi Đan Huyệt, ý nghĩ này vừa nảy sinh, chung quy là một chuyện đáng sợ. Nhưng dì lại thay đổi sự thật, khiến ta u u mê mê, không rõ chân tướng… Chẳng thể nào tha thứ được!
Ta lắc cánh tay Bà Nhã Nhĩ, gấp rút hỏi: “Tu La Vương phụ thân hiện thời thân thể có khỏe không?”
Gương mặt Bà Nhã Nhĩ hiện nét hối hận, ngập ngừng nói: “Thương thế của Vương thượng mặc dù nói là không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng người từ khi bị trọng thương, một lòng chỉ trông mong có thể gặp mặt công chúa một lần, đem tứ hải tam giới tất thảy đều lục soát qua một lượt, cuối cùng nhớ tới còn chưa từng tìm qua trên Cửu Trùng Thiên, lại thêm thuộc hạ với Quốc chủ Thanh Khâu có quan hệ thân thiết, mới nghĩ cách trà trộn lên đây.”
Ta nghe thấy Tu La Vương phụ thân chỉ một lòng trông mong được gặp ta một lần, lúc thì buồn lúc thì vui, lúc lại muốn khoa chân múa tay, có điều đây là Thiên giới, đâu thể tùy ta ra vào. Ban đầu lúc mới tới ta cũng từng thử mò đường, nhưng không biết là bị người lập tiên chướng hay là Thiên binh thiên tướng dạo gần đây buồn bực vì không có chiến sự? Khắp nơi đều canh phòng nghiêm mật, nghĩ muốn rời Cửu Trùng Thiên, nếu không có người rành rẽ phòng thủ dẫn đường, nhất định sẽ bị người bắt về.
Bà Nhã Nhĩ nói: “Dạo gần đây chiến sự bắt đầu nổ ra, Vương thượng lo lắng an nguy của công chúa mới phái thuộc hạ đến đây. Chẳng qua hôm nay dọc đường thuộc hạ chú ý thấy Thiên giới thế nhưng lại canh phòng cẩn mật, đặc biệt là càng gần Hoa Thanh Cung phòng bị càng chặt, ở ngoài như thể không có gì, nhưng bên ngoài Tín Phương Viện này sớm đã bố trí như tường đồng vách sắt, chẳng qua là công chúa chưa từng lăn lộn nơi chiến trường, không cảm nhận được sát khí mà thôi.”
Ta sớm đoán Thái tử điện hạ đối với ta có mưu tính, giờ khắc này trong lòng thở phào một hơi, âm thầm vui mừng: May mà ngày trước bổn tiên nhìn người quá tốt, chưa từng động lòng với Thái tử điện hạ, bây giờ mới không cảm thấy khó chịu chút nào.
Bà Nhã Nhĩ đường xa mà tới, lại đem tình hình hai bên Thiên giới và tộc Tu La giảng giải mấy bận cho ta, ta thấy nàng ngáp liên hồi, mắt thấy cũng đã qua giờ tý, đành phải đẩy đẩy nàng: “Nhã Nhĩ, dù gì hôm nay cũng không có chuyện gì, chi bằng cô trước quay về nghỉ ngơi đi. Trong Tín Phương Viện này ngoại trừ ta và hai bà lão quét dọn cũng không có ai khác quấy rầy, hay là cô tìm một gian phòng trước đi?”
Viện mà Thiên hậu nương nương trước đây từng ở phòng ốc quả thật không ít, thêm nữa hai bà lão quét dọn trong viện sợ một ngày nào đó Thiên hậu nương nương nhớ lại chuyện xưa, lúc đó tường sụp ngói đổ, khi ấy thật sự có chút không đẹp mắt. Vì vậy các gian phòng trong viện luôn luôn được quét dọn sạch sẽ, bà bất cứ lúc nào cũng có thể vào ở.
Bà Nhã Nhĩ chăm chú nhìn về phía Nhạc Kha, trên mặt nở nụ cười một cách cổ quái rồi mới lả lướt mà đi.
Ta bị ý cười thế này của nàng làm chột dạ, lúc này chỉ mong nàng sớm rời đi, để ta với Nhạc Kha thân thiết với nhau một lát. Nhưng bị nàng cười như vậy, chỉ cảm thấy suy nghĩ xấu xa trong đầu hết thảy đều đã bị nàng nhìn thấu, quả thật có chút xấu hổ muốn độn thổ.
May là Bã Nhã Nhĩ cũng là một nữ tử phóng khoáng cởi mở, chẳng qua chỉ cười mà thôi, cũng không trêu chọc gì, không lâu sau thì tiếng bước chân cũng biến mất. Nhất thời trong phòng chỉ còn hai người chúng ta. Ngoài cửa sổ bóng đêm cũng đã dày đặc, trong phòng dạ minh châu phát ra ánh sáng nhu hòa, khiến lòng người rung động.
Mặc dù ta với Nhạc Kha vừa định uyên minh, nhưng nhớ tới con rồng ngốc này trước đây tình nùng ý mật với tiên tử khắp nơi, vào giờ khắc đêm sâu yên tĩnh thế này lại nhớ đến, chỉ cảm thấy cổ họng uất nghẹn, không nhả ra cũng không vui vẻ được. Vừa vặn hôm nay bị trọng thương chưa lành, theo đó khiến hắn đau xót ta bị dì hạ độc thủ, nhân lúc bị thương, sẵng giọng nói: “Đêm đã khuya, Điện hạ cũng sớm quay về nghỉ đi, sống chết của ta, can hệ gì tới chàng?”
Ban đầu trên mặt hắn còn hiện lên ý cười mãn nguyện, nhưng lúc này thấy ta bị trọng thương, vừa phải tiếp chuyện Thủ Lĩnh tộc Cửu Vỹ Hồ, lại vừa hàn huyên đôi ba câu với Nhã Nhĩ, lúc nằm trên vân sàng sớm đã đổ mồ hôi lạnh, đương nhiên quan tình bi thiết nói: “Thanh nhi và ta vừa định uyên minh, lẽ nào nàng muốn rút lại ? Dì của nàng mười mấy vạn năm tu vi, trong cơn thịnh nộ có thể đánh nàng thành tro bụi.Sau này Thanh nhi dù thế nào cũng không được đơn độc gặp bà. Người này ngoài mặt mặc dù có vẻ công chính vô tư, nhưng bên trong lại âm hiểm khó dò. Năm đó…Năm đó nhị công chúa chính là vong mệnh dưới tay bà ta.”
Trong lòng ta thầm cười hắn trước đây quen gọi mẫu thân là tỷ tỷ, giờ phút này vì cùng ta hẹn ước, phải tự hạ mình thành đồng lứa, gọi mẫu thân là Nhị công chúa. Nhưng sự săn sóc thâm tình ấm áp này của hắn lại lập tức khiến ta nhớ tới một việc, nghiêm mặt nói: “Thôi đi, ta với chàng quen biết nhau mấy ngàn năm, hôm nay nếu đã mở miệng cầu thân với chàng, những thứ khác không đề cập tới, nhưng chính là những lời đường mật chàng đem đi lừa gạt tiên tử khắp tứ hải đừng có giở ra trước mặt ta, cũng đừng giở thủ đoạn dọa người đó.”
Hắn có chút ủy khuất nói: “Chuyện Thanh nhi mới nói, như vậy là nàng còn không tin tưởng ta?”
Ta nằm nghiêng trên vân sàng, tựa tiếu phi tiếu nói: “Mấy ngàn năm nay, người khác không nói, riêng hai tỷ muội nhà Ly Quang, ta chính là từng thấy chàng ôm ôm ấp ấp hai nàng ấy, đây là ta tận mắt nhìn thấy. Ở nơi ta không thấy được, ai biết chàng còn làm chuyện ghê gớm gì nữa chứ?”
Gương mặt tuấn tú của hắn đỏ ửng, tựa như đứa trẻ bị người ta vạch trần bí mật, so với hai tính cách trước kia hoàn toàn khác xa, thế nhưng lại mang chút quẫn ý, rất lâu sau mới nói: “Ta như vậy cũng là bất đắc dĩ mà thôi, mấy tiên tử đó nũng nà nũng nịu, không có lấy một câu nhanh gọn, bộ thân mật lắm sao?”
Suốt mấy ngàn năm ta lần đầu tiên gặp qua dáng vẻ túng quẫn này của hắn. Chớp thời cơ, lập tức nhìn hắn chằm chằm, lại cảm thấy lời này của hắn là bịa đặt, tức giận nói: “Lời của chàng cũng giả dối quá đi. Ta với chàng biết nhau mấy ngàn năm, có bao giờ thấy chàng ghét bỏ tiên tử nào đâu? Khắp nơi ai nấy đều nói chàng phong lưu thành tính, cùng với Tam thúc Điền Trì Văn vương của chàng huyết mạch tương liên, ít viện cớ đi.”
Hắn cao hơn ta rất nhiều, cúi đầu nhéo mũi ta,cười nói: “Mẫu phi trước đến giờ bức hôn dữ dội. Nếu như không phải ta phong lưu khắp nơi, Tiên giới không có phụ mẫu nào nguyện ý gả nữ nhi cho ta, hiện giờ e là trước mắt đã có một hàng con cái rồi ?”
Lời này của hắn cũng không phải giả dối, Đông Hải Long Vương có chín người con, hiện tại đã thành thân tính từ Đại điện hạ trở xuống, ngay đến Thất điện hạ cũng đã thành thân, sinh hai long tử hoạt bát đáng yêu, duy chỉ có người con giữa Tam điện hạ Nhạc Kha, vì phong lưu thành thói, không có phụ mẫu nào nguyện ý gả nữ nhi cho hắn, đến tận bây giờ vẫn là một con rồng độc thân xấu xa.
Nhưng ngẫm lại kỹ, hắn chưa từng cùng mấy tiên tử đó nói nói cười cười, ngẫu nhiên có ôm ôm ấp ấp, thật chưa từng thấy qua có tiên tử nào khóc lóc sướt mướt can đảm đến Đông Hải Long Cung náo loạn.
Trước đó ta còn cảm khái thủ đoạn hắn cao siêu, giờ phút nào suy ngẫm lại kỹ càng, chẳng qua là hắn che mắt người khác, giả đò phong lưu mà thôi.
Nhưng lúc này hắn đã bằng lòng hẹn ước với ta, trong lòng ta nổi lên một tia tà hỏa, đương nhiên không đồng ý để hắn lại cùng mấy tiên tử này này vui vẻ cười đùa. Ánh mắt quét qua quét lại trên mặt hắn, vẫy vẫy tay nói: “Chàng cao quá, ngồi thấp xuống chút.”
Hắn ngoan ngoãn cong người xuống, ta sáp lại gần, nhân lúc hắn không phòng bị, khẽ hôn lên trán hắn một cái, hùng hồn nói: “Bây giờ chàng đã thề ước với ta, sau này nếu còn để ta thấy chàng quấn quít với mấy tiên tử đó, quan hệ này chấm dứt, coi như chưa từng xảy ra.”
Hắn xoa nơi bị ta hôn trên trán, cười đến rạng rỡ sáng lạn: “Ta nhất định ghi nhớ.”
Hai ngày sau Thái tử điện hạ lại mở tiệc chiêu đãi Vương tử công chúa các tộc ở Tước La Điện, nghe nói loài bay trên trời, loài chạy dưới đất, loài bơi trong nước, phàm là công chúa vương tử các tộc có chút tôn quý danh giá, tất thảy đều có mặt ở buổi tiệc. Đau đớn nơi ngực đã giảm đôi chút, lại bị Thái tử điện hạ sai Lưu Niên đến gọi. Ta ở trong phòng nằm dài suốt mấy ngày đã cực kỳ nhàm chán, đương nhiên nhận lời mà đi.
Trong phòng tiếng nói chuyện ồn ào náo nhiệt, mấy vị Vương tử công chúa này thường ngày đều được dạy dỗ lễ nghi, cũng được coi là người có gia giáo, nhưng cảnh sắc đẹp đẽ mê hoặc lòng người, lại thêm mỹ tửu Thiên giới, có kẻ say túy lúy biểu hiện phóng túng, cũng có người tâm trạng bối rối mà trò chuyện với nữ tử mình yêu thích, trong đó thế nhưng lại thật sự thúc đẩy vài ba mối nhân duyên, mặc dù giống loài khác nhau, nhưng đôi bên lưỡng tình tương duyệt, tự có thể xóa nhòa rất nhiều lễ tục của Tiên giới, không sợ tương lai Thú tiên với Hoa cỏ tiên sau khi thành thân lại sinh ra một con cá Thủy tộc, cũng chẳng phải chuyện quá đỗi kinh ngạc.
Trong lúc ta còn chưa kịp thay tân lang tân nương lo lắng xong, dì và Đan Chu đã tiến lên cáo từ. Thì ra Thiên đế và dì đã định xong ngày thành hôn, lại qua ba tháng nữa, vào lúc mười lăm tháng tám trăng tròn, Đan Chu sẽ gả lên Cửu Trùng Thiên làm Thái tử phi rồi.
Ban đầu nghe nói Đan Chu bị việc Thái tử điện hạ hỏi cưới ta làm Trắc phi, cứ thế mà cố gắng tranh luận, sau cùng cũng không lay chuyển được Thái tử điện hạ, rốt cuộc tức đến bệnh nặng, ta vốn còn đang lưỡng lự có nên hay không đi thăm bệnh.
Đi thăm à, ta thế này chẳng khác nào đổ dầu vào lửa, nhắc nhở nàng ta rằng cho dù là Thiên giới Thái tử phi cũng có chuyện không được như ý, tỷ như, phu quân tương lai đột nhiên chuyển ánh mắt đến kẻ mà bản thân mình chán ghét, tương lai còn phải cùng kẻ đó hầu hạ một người, quả thực tựa như một cơn ác mộng.
Nếu ta là Đan Chu, thật tình mong mỏi bản thân không tỉnh lại nữa.
Không đi thăm à, thì người làm biểu muội là ta đây đúng là kẻ không biết nhân tình thế thái, tự cao ngạo mạn, chẳng có chỗ nào xứng đáng.
Nhưng không đợi ta đi thăm, dì và nàng ta đã đến, quả thật vừa bớt chuyện nguy hiểm lại bớt việc phiền phức cho ta, trong lòng cực kỳ cao hứng, ở trong phòng thầm vui vẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.