Long Phượng Tình Trường

Chương 3: NIỀM VUI BẤT NGỜ

Lam Ngả Thảo

07/11/2015

Núi Nữ Sàng cao ngất vượt mây xanh, hiếm dấu chân người, nhưng các loài động vật thật ra cũng không ít. Ta hạ đụn mây xuống, cùng Cửu Ly đứng ở một nơi trống trải giữa sườn núi, không khỏi âm thầm thở dài.

Miếu thổ địa của nhân gian, chí ít còn có bốn vách hiên tường, mấy gian nhà cỏ để có chỗ che nắng che mưa. Từ trước đến giờ trên núi Nữ Sàng chẳng hề có dấu vết gì, Cửu Ly tạm thời không đề cập tới, hiện nay vẫn là một con thú nhỏ, ta cũng là Tán Tiên mấy ngàn năm, phàm là ăn uống ngủ nghỉ cũng không khác gì con người. Chẳng lẽ cũng phải chấp nhận giống như các loài chim thú?

Cuối cùng Cửu Ly vẫn ngang ngược khó thuần, nó chẳng nhận thức được phần nào nỗi phiền muộn lo lắng của ta, vừa hạ xuống đất, liền vui vẻ không kìm chế được, đôi đồng tử âm u sáng lên hai đóm lửa, cháy rừng rực, thấy ta gật đầu cho phép, sớm lủi vào trong rừng chơi đùa, trong nháy mắt không thấy đâu.

Ta u sầu thương cảm khó chu toàn. Cũng đành dùng pháp thuật, chặt mấy cây đại thụ, chuẩn bị xây một căn lều cỏ, làm nơi cư trú tạm thời.

Đang vô cùng bận rộn, phía sau lại có tiếng bước chân, một giọng nói hào sảng cực kỳ kinh ngạc nói: “Tiểu nương tử từ nơi nào đến, sao lại đến nơi này chặt cây xây nhà?”

Ta sống vạn năm, khi còn bé bị gọi là chim, sau khi lớn được gọi là tiên, bị gọi là “Tiểu nương tử” cũng chỉ là lần đầu, thật sự có chút mới mẻ.

Quay đầu nhìn lại, cách năm bước có một người mặc trường bào màu vàng hoa văn tối, nam tử trẻ tuổi rất cường tráng, miệng rộng trán vuông, đôi mắt đen tròn rõ ràng, tướng mạo cực kỳ uy vũ, chỉ là toàn thân yêu khí chưa từng biến mất.

Đây rõ ràng là con Hổ Yêu, tu luyện khoảng sáu bảy ngàn năm, nhưng pháp lực thật ra không thấp, chắc là sát nghiệp rất nặng, không thể thấy được thiên đạo.

Ta không khỏi dịu dàng luyến tiếc cho hắn.

Hổ Yêu này thấy ta không nói, cười ha ha, chấn động chim chóc lẩn trốn trong rừng, cách đó không xa một con thỏ tinh nhỏ nhanh chân bỏ chạy, không ngờ hoảng loạn không chọn được đường, lại đâm đầu vào thân cây bên cạnh, lập tức hôn mê bất tỉnh.

Ta lắc đầu thở dài, đi qua nhấc con thỏ lên ôm trong tay mình, đánh giá hắn từ đầu đến chân, khen: “Đại vương rất uy vũ!”

Hổ Yêu kia nghe vậy, hai mắt bỗng nhiên sáng lên, lại tinh tế đánh giá ta một phen, nhưng trên mặt tự nhiên lại mang theo một tầng vui mừng, lúc nói chuyện cũng không to tiếng như lúc trước, lại giống như bị người ta bóp cổ.

“Tiểu nương tử từng có hôn phối?”

Ta chỉ thấy Hổ Yêu này thật là quá đáng, nhưng e ngại thân phận này của mình, cũng không biết sau này sẽ ở núi Nữ Sàng đến bao giờ, xây dựng quan hệ với vài hàng xóm hung ác cũng rất cần thiết, lập tức cười ha ha có lệ: “Chưa từng. Chưa từng.”

Lại ngẩng đầu nhìn xem mặt trời ngày hôm nay, Mão Nhật Tinh Quan rất là tận trách, nếu ta cứ đứng trên sườn núi với Hổ Yêu kia kéo dài thêm nửa ngày nữa, sợ là đêm nay phải học cách của mấy con chim chưa được khai hóa, đêm đậu cành lạnh. Vì thế khách khí nói: “Ngài bận rộn! Ngài bận rộn! Tiểu Tiên cũng có công việc khác để làm.”

Hổ Yêu kia nghe thấy ta tự xưng Tiểu Tiên, giống như nhặt được vật báu, cười ha ha hai tiếng, tự ý đi mất. Bỏ lại ta một mình đứng giữa sườn núi hoang vắng, trong lòng run lên, cũng không biết con Hổ Yêu này có ý xấu gì hay không.

Từ nhỏ ta đã rất lười biếng, chưa bao giờ chịu khó tu luyện tiên pháp, cùng lắm cũng chỉ có những kỹ năng vụn vặt, tuy rằng một con Hổ Yêu còn có thể ứng phó, nếu có đến hai con, sợ là tánh mạng khó giữ được. Trong lòng lo sợ, không còn phương pháp nào thì cũng chỉ gia tăng tốc độ chặt cây xây nhà, không dám lười biếng nữa.

Mười ngày sau, ta đang ép buộc con thỏ tinh làm cho ta chút canh, ngoài cửa trúc có tiếng gõ nhẹ, con thỏ tinh co đầu rụt cổ chạy ra ngoài tìm tòi, lập tức sợ hãi: “Đại tiên, yêu quái mắt lam!”

Trong lòng ta buồn cười, con thỏ tinh này chính mình là một con yêu quái có đôi mắt màu hồng, đối với Cửu Ly ngược lại còn thiếu mấy phần sợ hãi, hết lần này đến lần khác cảnh giác, cực kỳ sợ yêu quái khác.

Ta biết không ít người có ánh mắt màu lam, trong đó một vị có tình cảm sâu đậm với ta. Nghe vậy cảm thấy mừng rỡ, khiển trách con thỏ tinh kia không kiến thức, người dưới biển sâu này một con thỏ tinh nho nhỏ như nó đương nhiên không có duyên nhìn thấy. Một mặt phân phó nó một lát hái nhiều trái cây tươi một chút, một mặt mở cánh cửa nhà tranh lung lay sắp đổ kia ra, đế chào đón.

Quả nhiên không ngoài dự liệu của ta, đứng ngoài sân, đúng là Ly Quang.

Ly Quang chính là hoàng tử bộ tộc Giao Nhân, một mái tóc dài như tảo biển, mắt lam như biển sâu xanh biếc, màu sắc khiến cho người khác nhìn vào cảm thấy thoải mái, trước ngực là linh thạch nhiều màu sắc không rời thân, một một bộ trường sam màu trắng làm từ giao tiêu sa (*), ôn nhã phi thường.

(*) Giao tiêu sa : Trong truyền thuyết người cá có thể dệt ra sợi tơ, là một loại quần áo độc đáo, tính chất đặc biệt “Nam Hải ra giao tiêu sa, vào nước không thấm ướt”. Cũng nói về loại vải mỏng này. (Mọi thông tin chi tiết về nguồn gốc thơ ca có loại vải này xin truy cập Bách Độ)

Ta cười vẫy vẫy tay, cũng không đi ra ngoài sân đón hắn, hắn đã đẩy cửa cây bước vào, trong tay mang theo hai con thỏ béo mập. Thấy quang cảnh trong viện của ta, mở miệng khen: “Thanh nhi trong căn viện này thật vô cùng ý vị.”

So với cung điện vương tộc Giao Nhân ở đáy biển Đông Hải, căn nhà cỏ của ta quả thật quá mức đơn sơ. Lúc ta chặt cây xây nhà là vì sợ nửa đêm bị yêu thú phá giấc mộng đẹp, chẳng những tìm trúc làm một cái hàng rào nho nhỏ bao quanh sân, càng trang trí thêm một cái kết giới rất tốn sức lực.



Chẳng qua là bộ tộc Ly Quang có sở trường là ảo thuật, ta lại học nghệ không tinh, kết giới nho nhỏ đương nhiên không thể mê hoặc ngăn cản hắn. Liếc mắt nhìn lại, hoa dại cỏ dại trong viện không khác gì nhiều so với những cây cối mọc khắp núi đồi bên ngoài.

Ta tự tay nhận lấy con thỏ trong tay Ly Quang, trêu ghẹo nói: “Ly Quang cũng thật keo kiệt. Gần vạn dặm đến thăm ta, chỉ tặng hai con thỏ nho nhỏ.”

Sắc mặt Ly Quang cổ quái, nhìn đi nhìn lại ta, thấy ta không hiểu rõ nguyên do, nên chậm rãi hỏi: “Nàng tới ở đây, ngoại trừ hai con thỏ ngày hôm nay, ngày trước có thể nhặt được con mồi gì?”

Ta trừng lớn mắt, vì sự thần cơ diệu toán của hắn mà cảm thán không thôi: “Không ngờ sau khi xa cách mười ngày, Ly Quang lại khiến cho kẻ khác lau mắt mà nhìn! Không biết từ chỗ nào học được thiên cơ kỳ thuật?”

Lại giải thích với hắn: “Sau khi ta đến núi Nữ Sàng, sợ bị yêu ma quỷ quái nơi đây tới tìm ta gây phiền toái, nào biết trong mấy ngày nay, mỗi ngày ngoài cửa luôn luôn có con mồi, hôm kia còn nhận được một con hoẵng, đến hôm nay cũng chưa ăn xong, ngược lại ta cũng đỡ tốn sức lực.”

Ly Quang lại nghiêng đầu nhìn ta một cái, ấp a ấp úng nói: “Nàng thật sự không biết lý do?”

Trong lòng ta không vui, bạn cũ nhiều năm lại không tin ta. Vỗ bàn, đang muốn tranh luận, con thỏ tinh kia từ trong nhà chạy ra, thành thật luống cuống nói: “Đại tiên có chuyện gì phân phó?”

Bất ngờ nhìn thấy hai con thỏ to mập trong tay ta, hốc mắt kia lập tức đỏ hoe.

Ta vốn đang đúng lý hợp tình muốn phản bác Ly Quang một hồi, thật không thể ngờ thế nhưng lại chọc con thỏ tinh này khóc lên, lắp bắp biện bạch nói: “Con…… con thỏ này đều không phải là ta săn, là…… là có người đưa đến cửa……”

Con thỏ tinh đau lòng muốn chết nhận lấy hai con thỏ máu chảy đầm đìa trong tay ta, không quan tâm lại khóc rống lên. Mặc dù ta từng nuôi mấy con thú nhỏ, nhưng Cửu Ly là đứa nhỏ khôn ngoan, chưa bao giờ khóc, lại không thể so với con thỏ tinh chưa được khai hóa trước mắt này, tuy rằng hóa thành một tiểu nha đầu mười một mười hai tuổi, cái đuôi còn chưa thu hồi được, có váy che, ta cũng không xốc lên để xem, nhưng hai cái tai thỏ to dài của nàng ta đến bây giờ vẫn đang còn rêu rao, chắc chắn còn có vài phần giống thú, chưa thoát khỏi cảnh mông muội tối tăm.

Ly Quang nhíu nhíu mày, giống như không nghe quen tiếng khóc phiền lòng này. Giao Nhân có sở trường đặc biệt về ca hát, Ly Quang lại sinh ra có giọng nói rất hay, bởi vậy nên cực kỳ khó chịu đối với tạp âm. Lần đầu ta tiếp đãi khách trong căn nhà do tự tay ta xây nên, liền bị con thỏ tinh này phá đến mất hết thể diện, cuối cùng bất chấp vẻ mặt lương thiện ngụy trang hằng ngày, nâng chân lên đạp nàng ta một cái, quát: “Khóc nữa đem ngươi tặng cho con Hổ Yêu kia lấp bụng.”

Con thỏ tinh bị dọa đến lạnh run, bỗng nhiên quỳ xuống, liên tục cầu xin: “Đại tiên bớt giận! Đại tiên bớt giận!”

Ly Quang giữ ta lại, nói xen ngang: “Nơi đây có Hổ Yêu? Bao nhiêu tuổi?”

Nhiệt độ cơ thể của hắn từ trước đến nay khác hẳn những loài thú trên đất liền, lạnh kinh người. Ta rút tay khỏi tay hắn, thấy hắn hình như có chút không vui, tất nhiên là sợ ta lừa gạt chuyện Hổ Yêu, vội giải thích nói: “Ngày đầu tiên khi ta mới đến đây liền gặp một con Hổ Yêu, xem tu hành ước chừng khoảng sáu bảy ngàn năm, chỉ là chưa đắc đạo thăng tiên, cũng không biết là do nguyên nhân gì.”

Đôi mắt ôn nhuận của Ly Quang dần dần trầm tĩnh, hơi có chút lo lắng nói: “Mấy ngày nay nàng nhận được những gì?”

“Con hoẵng…… Lộc…… Lợn rừng.”

Lại suy nghĩ: “Còn bắt được một con chim nhạn lớn……”

Ly Quang giống như con chim anh vũ thích học vẹt ở nhân gian mà lặp lại câu nói: “Một con chim nhạn?”

Ta thấy hắn khẩn cấp như vậy, kêu con thỏ tinh kia: “Tiểu yêu, còn không mau đi chuẩn bị rượu và thức ăn. Nướng thịt của nửa con nhạn còn lại, làm cho Ly Quang nếm thử.”

Lại cười với hắn, đột nhiên tỉnh ngộ nói: “Ly Quang sống lâu ở dưới đáy biển, ăn cá không ít, chắc là chưa từng nếm qua chim trên bầu trời, hôm nay bảo con thỏ tinh này nướng thịt chim, ngươi cũng nếm thử xem. Ta vốn không hiểu đạo đãi khách, xin Ly Quang bỏ qua có được không!”

Con thỏ tinh nâng ánh mắt màu hồng, muốn nói lại thôi, chỉ quỳ gối tại chỗ không xê dịch.

Ly Quang dở khóc dở cười, xua tay cho con thỏ ngốc nghếch ngơ ngác kia xuống, vừa kéo ta ngồi lên ghế đá trong viện, cực kỳ khó khắn mà nói: “Thanh nhi cũng biết, nhân gian lấy vợ chọn nhạn để dâng tặng?”

“Ngươi đang nói……”

Ta cả kinh nói: “Con nhạn kia chính là có người cầu thân với ta?”

Ly Quang cười gượng, dịu dàng nói: “Thanh nhi cũng có người tới cửa cầu thân.”

Thấy hắn thế nhưng vì ta bị một con Hổ Yêu cầu thân, khổ sở như vậy, ta nhất thời phúc chí tâm linh(**).



(**)Phúc chí tâm linh : phúc đến lòng cũng sáng ra

— đúng rồi, ngày xưa mặc dù ta sống nhờ ở núi Đan Huyệt, thiếu người hỏi han, cho dù một trăm năm một ngàn năm không gả đi được, cũng không tính là gì, nhưng nếu thành thân, phu quân tất nhiên là chọn người của tiên giới. Nay bị giáng xuống hạ giới, làm địa tiên, liền bị Hổ Yêu này lừa gạt tới cửa cầu thân. Yêu và tiên thân phận cấp bậc không chỉ hơn kém một hai điểm, chẳng trách tựa hồ hắn lo nghĩ cho ta.

Trong lòng ta đặc biệt cảm động, khổ nổi ngôn ngữ thiếu thốn, nói không nên lời. Nâng tay vén tóc nơi thái dương, lại phủi phủi bụi đất bám trên áo choàng, đứng lên rời khỏi ghế xoay hai vòng trong viện, chỉ cảm thấy ngày xưa bị váy phượng tràn đầy màu sắc ánh sáng chói mắt của Đan Chu làm cho đường đào hoa cực kỳ ảm đạm, hôm nay thế nhưng kỳ tích tỏa ra chút ánh sáng nho nhỏ, thật sự là vô cùng khiến cho người ta phấn chấn.

Quay đầu cười xinh đẹp với Ly Quang, nỗi lòng nhiều ngày ảm đạm lập tức biến mất hết. Đắc ý nói: “Xem ra rời khỏi núi Đan Huyệt cũng không phải là không có điều tốt. Trên núi Đan Huyệt Phượng Hoàng độc tôn, ta sống gần vạn năm cũng chưa từng có nam nhân nhìn vào trong mắt, nhưng mà mới sơ sơ rời khỏi mười ngày, liền thu được một con chim nhạn, quả thật cũng có thể xem là một chuyện vui.”

Lúc đầu khi Ly Quang thấy nụ cười lúc quay đầu của ta, có lẽ do mặt trời trên đỉnh đầu quá xán lạn, có chút nóng rực, trên gương mặt nhuận ngọc kia ửng lên sắc đỏ mờ mờ, lúc nghe đến mấy câu nói sau, sắc đỏ kia lại rút xuống hết, biến thành sắc xanh trắng.

Ta thông cảm với hắn mới từ biển sâu đến, không thích ứng lắm với khí hậu núi Nữ Sàng, cũng là lẽ đương nhiên. Lấy chiếc khăn từ trong lòng ra đưa cho hắn, thông hiểu ý người nói: “Ngày ngươi rời khỏi Đông Hải thật chẳng đúng lúc, theo cách nói của nhân gian, đã nhiều ngày nay chính là nắng gắt cuối thu đang rất mạnh, vẫn nên vào nhà tránh một chút mới tốt.”

“…… Con hổ”

Ly Quang rút tay lại, giống bị bốn chữ nắng gắt cuối thu hù dọa. Thấy ta đưa thẳng tay qua, đành phải nhận lấy chiếc khăn tay trong tay ta, lau sơ vài cái, cũng không vào nhà, chần chờ nói: “Thanh nhi muốn đồng ý chuyện hôn nhân với Hổ Yêu?”

Ta nghiêng đầu ngẫm lại, thở dài: “Hổ Yêu kia sao, thật là cường tráng. Thật là cường tráng. Chỉ là không biết pháp thuật như thế nào?”

Mới trước đây còn đánh nhau cùng đám Tiểu Tiên trên núi Đan Huyệt, rất là hâm mộ bọn họ cường tráng hơn ta, ăn cũng không ít. Sau này trưởng thành, tuy rằng biết pháp thuật và cái đầu có đôi khi cũng không có mối quan hệ trực tiếp, nhưng thấy người vạm vỡ, vẫn nhịn không được mà nhìn nhiều hơn một chút.

Cái tật xấu này nói lớn không lớn, nhất thời nửa khắc e là khó sửa được.

Ly Quang nghe vậy, hơi có chút tự ti cúi đầu nhìn vòng eo như dương liễu của mình, tựa hồ vì chính mình ngày thường không cường tráng lắm mà cảm giác áy náy sâu sắc.

Mặc dù ta đần độn, đương nhiên cũng hiểu được sự việc có liên quan đến lòng tự tin của hắn, vỗ vỗ vai hắn, từ đáy lòng khuyên nói: “Ngươi cũng biết ta là loài chim, ánh mắt cũng có chút giống như loài thú chạy trên mặt đất, sao có cùng quan điểm sở thích khác phái giống như loài cá ở biển sâu? Loài chim chúng ta, không giống đâu, không giống đâu.” (NV : an ủi kiểu j ko biết, toàn là ngược người ta !…)

Có lẽ ta không biết cách an ủi người khác, mấy câu nói này khiến cho ánh mắt của hắn ảm đạm, hoàn toàn ủ rũ. Xưa nay ta có một biện pháp làm cho lòng mình thoải mái, lúc này không ngại thử một lần. Lập tức cất cao giọng gào lên với thỏ tinh ở trong nhà lên một tiếng: “Thỏ yêu, còn không mau nướng thịt nhạn rồi mang lên?”

Nhưng mà một lúc lâu sau, con thỏ tinh kia mới run rẩy mang thịt nhạn lên. Trong lúc trời sáng gió mát, hai người chúng ta ở trong rào tre của căn nhà nhỏ dùng thịt nhạn tươi ngon. Con thỏ tinh này lá gan tuy nhỏ, tay nghề nấu ăn lại chẳng hề kém.

Ăn xong, vẻ mặt Ly Quang dần dần chuyển tốt hơn, lại uống bát nước suối do thỏ tinh mang đến, lắp bắp nói: “Hôm nay đến đây, ngoại trừ thăm Thanh nhi, còn có chuyện khác.”

Mặc dù ta hơi cảm thấy hôm nay hắn ôn nhã thiện ngôn khác ngày thường, nhưng ở trên núi buồn chán, cũng hưng phấn bừng bừng nhìn chằm chằm vào con người trong suốt của hắn truy hỏi: “Ly Quang ý là……”

Ánh mắt của hắn trốn tránh một chút, lắp bắp nói: “Nhạc Kha……”

Ta nghe vậy giận dữ, cầm bát sứ thô trong tay quăng lên bàn đá, một tiếng ‘ba’ kia bát sứ vỡ thành bốn mảnh, do nổi hận khó giải thích được, phồng quai hàm, gương mặt trở nên lạnh nhạt nói: “Ly Quang, ngươi cũng biết ta chưa bao giờ là người có tính tốt. Cái tên hạ lưu kia, còn đề cập đến hắn làm chi?”

Ly Quang đứng lên khỏi ghế, cực kỳ khó xử, trong đôi mắt trong suốt ánh lên sự thương cảm: “Thanh nhi, ngày đó ba người chúng ta mới quen biết, dạo chơi khắp tứ hải bát hoang, vô cùng vui vẻ?– ta cũng biết nàng bị giáng tới đây chịu khổ, trong lòng tất nhiên có oán khí……”

Tên hồ đồ này! Lúc trước ta tức giận đánh Nhạc Kha, là vì bảo vệ ai chứ?

Giận dữ ngược lại càng cười to, ta chỉ vào cửa cây lạnh lùng nói: “Ly Quang, ngươi không nên nói đến con rồng phóng túng kia, đó là chuyện của các ngươi, không có liên quan gì đến ta! Miếu nhỏ nơi này, không thể chứa nổi đại phật như ngươi, xin hãy trở về đi, không cần làm thuyết khách thay cho hắn.”

Nói xong phất tay áo quét mảnh sứ vỡ trên bàn xuống, nhanh chóng bước qua, mở lớn cửa cây, làm tư thế tiễn khách.

Từ trước đến nay Ly Quang luôn có tính rất tốt, ta tiễn khách như vậy nhưng hắn cũng không giận, nhẹ giọng nói: “Thanh nhi, nàng đừng tức giận, sau này ta không đề cập đến hắn trước mặt nàng cũng không sao. Mấy ngày nữa ta lại đến thăm nàng.”

Thở dài một hơi, chậm rãi đi ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Ngôn Tình Sắc
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Long Phượng Tình Trường

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook