Chương 69: Quên đi toan tính
Lam Ngả Thảo
10/11/2015
Ta nằm trong ngực
Nhạc Kha, biến thành một con chim sẻ màu sắc cực kỳ tầm thường, yên lặng ló đầu ra, nhìn trộm diện mạo của Côn Lôn Trắc phi.
Hắn nhận chỉ dụ của Thiên đế, từ Điền Trì thẳng một đường mà đi, tiếp nhận binh phù, dẫn quân đến Đông Hải tiêu diệt Giao nhân, vì vậy đặc biệt đến để từ biệt mẫu thân.
Côn Lôn Trắc phi nằm nghiêng người trên giường mây, gương mặt trắng bệch không một chút máu, người khoác cẩm y bạch sắc rộng thùng thình, đầu ngón tay bạch ngọc như được chạm khắc từ ngọc thạch, ngay cả thần sắc cũng không có chút ấm áp, nhưng dung mạo cực kỳ diễm lệ, hoa nhường nguyệt thẹn, lại mang một tia thê lương của buổi chiều tà.
Ta nhớ đến vị tiên tử xinh đẹp nơi bụi hoa, mặc dù dung mạo không sắc nét bằng, nhưng suy cho cùng là từ nhụy hoa hóa ra chân thân, đây chính là một chuyện khá kỳ lạ, sao lại không khiến người tò mò quan sát được chứ.
Nhạc Kha và vị mẫu thân này của hắn chung quy cũng đã chia cách một khoảng thời gian dài, ta thấy mặc dù có cảm giác yêu thương, nhưng đại để không thân thuộc như Đông Hải Long Vương Phi. Chẳng qua là khi hắn đem sự tình kể rõ, Côn Lôn Trắc Phi liền bất ngờ ngồi dậy, ước chừng vì có chút đột ngột, khép mắt lại ngã về phía sau, Nhạc Kha kịp thời tiến lên đỡ lấy bà: “Mẫu phi, mẫu phi, người bị choáng sao?”
Côn Lôn Trắc Phi nương nương được Nhạc Kha dìu nằm trên gối, lấy tay chống lên giường, oán giận nói: “Đứa con trai mà con tiện nhân Tề Liễu sinh ra đích thực đáng hận mà. Vốn dĩ lần này hắn có hy vọng thắng trận, nhưng lại giả vờ thua, dù thế nào cũng muốn kéo con trai ta ra chiến trường! Con tiện nhân này mặc dù ở trong lao nhưng cũng không chịu an phận.”
Ta dùng mỏ chim mổ vào nơi nhô lên chỗ yết hầu của hắn, những muốn hỏi thử xem Tề Liễu là người nào, cẩn thận suy nghĩ lại lời của Côn Lôn Trắc phi, Tề Liễu e rằng chính là húy danh của Thiên hậu rồi.
Năm ngón tay của Nhạc Kha theo đó ấn xuống, đem ta từ nơi cổ áo ép xuống dưới. Trong lòng ta mang theo nghi vấn, rất muốn biết hắn đã dùng kế sách tinh diệu gì để có thể dẫn dụ Thiên đế cứu thoát Côn Lôn Trắc phi, lại đem Thiên hậu tống vào trong ngục. Vì vậy cương quyết chống cự lại, đem vuốt chim bám chặt cổ áo hắn, nhất định không chịu trốn xuống.
Côn Lôn Trắc Phi tức giận đập tay xuống giường, lại lo âu nói: “Phụ quân của con cũng thật quá đáng, biết rõ hồn phách con không toàn vẹn nhưng lại muốn sai con đi, hiện giờ Côn Lôn kính cũng tìm không thấy, chuyện này có gì tốt chứ?”
Bỗng nhiên nhướng mắt, nhìn thấy ta đang sống chết bám lấy Nhạc Kha, ngón tay ngọc ngà nâng lên, ngạc nhiên nói: “Con làm gì vậy?” Sắc mặt nghiêm trang, “Còn có thể chơi đùa thoải mái như vậy sao?”
Ta nghe được sát ý trong lời nói của bà, sợ đến phát run, liền nhanh chóng bám lấy cổ áo Nhạc Kha, lông vũ dán vào da thịt của hắn, trái tim nhỏ bé đập loạn thình thịch, nhớ tới năm đó Thiên hậu nương nương đã cùng với vị Trắc Phi này hai bên ở Thiên hà liều mình đánh nhau, không khỏi đổ mồ hôi ướt cả sống lưng, cảm thấy bản thân cực kỳ may mắn khi sinh muộn mấy vạn năm.
Nhạc Kha cách ta một lớp y phục, ôn nhu nói: “ Mẫu phi không biết đấy thôi, tiểu tước này chính là hài nhi giữa đường cứu được, hiện giờ trên người vẫn còn bị thương.”
Chỉ nghe thấy Côn Lôn Trắc phi không lạnh không nhạt nói: “Nếu như con tiểu tước này bị thương, chi bằng lưu lại đây để mẫu phi chăm sóc, con chỉ cần yên tâm đi Đông Hải.”
Không biết vì sao, lời này của bà qua tai ta, chỉ khiến ta rùng mình ớn lạnh.
Liền dựa sát vào trong lồng ngực Nhạc Kha.
Nhạc Kha thở dài một tiếng, nhẹ giọng khuyên nhủ: “Mẫu phi, người cũng biết trước nay Thiên hậu nương nương đều nắm quyền hành to lớn, cho dù phụ quân có tống bà ấy vào thiên lao, nghĩ muốn loại trừ hết thế lực bà ấy cũng không phải chuyện một sớm một chiều. Huống hồ hài nhi cứu thoát được mẫu phi là đủ, đối với danh lợi của Thiên giới hoàn toàn không có hứng thú. Chỉ hi vọng thân thể mẫu phi mạnh khỏe, hài nhi và ý trung nhân ý hợp tâm đầu, tránh xa khỏi việc tranh quyền đoạt lợi.”
Côn Lôn Trắc phi cúi đầu một chút, yếu ớt nói: “Lẽ nào con thật sự không thích ngai vị đó? Nếu con thích, Mẫu phi dù có chết cũng sẽ để con ngồi an ổn vị trí này.”
Trong lòng ta lo lắng, thầm nghĩ, nếu Nhạc Kha thật sự bị Côn Lôn Trắc phi đẩy lên ngôi vị Thiên đế, nhân duyên giữa ta và hắn e là sẽ kết thúc, vì vậy vểnh tai nghe ngóng, sợ hắn sẽ đồng ý.
Có lẽ hắn cảm nhận được nỗi bất an trong lòng ta, dùng tay vỗ nhẹ hai cái nơi lồng ngực, như thể đang trấn an. Chỉ nghe thấy hắn quỳ “phịch” xuống, “cộp cộp cộp” dập đầu ba cái: “Hôm nay hài nhi chỉ muốn hỏi mẫu thân một câu, mẫu thân bị giam trong ngự hoa viên Thiên giới, đến tận bây giờ đối với phụ quân vẫn nhớ mãi khó quên?”
Lúc Thiên đế còn trẻ phong lưu thế nào đương nhiên không cần phải nói. Chỉ là trong từng ấy năm, bên người ngoại trừ Thiên hậu nương nương cũng chẳng còn mỹ nhân nào khác, Côn Lôn Trắc phi oán giận nói: “Con nói nhảm nhí gì vậy? Tuổi tác của mẫu phi cũng chẳng còn trẻ trung gì, lại còn có thể dễ dàng bị mấy câu dỗ dành ngon ngọt của nam tử anh tuấn trẻ tuổi mà phó thác chuyện chung thân sao.”
Ta thầm nghĩ bà oán hận Thiên đế không chung thủy, năm đó bị ông dùng hoa ngôn xảo ngữ dụ dỗ cưới về. Trái ôm phải ấp, không biết quý trọng, có lẽ chỉ là để thỏa mãn thói hư vinh của nam nhân mà thôi.
Nhạc Kha do dự nói: “Mẫu phi lẽ nào đối với phụ quân vẫn còn lưu luyến không thôi?”
Côn Lôn Trắc phi buồn bã thở dài một tiếng: “Mẫu phi sống ở đây đã mấy vạn năm, nhưng trăm năm vui vẻ cũng chưa từng có, bản thân cùng Tề Liễu gả cho phụ quân con, thì từng chút từng chút đều tranh giành, mọi chuyện không chịu nhường một bước, cuối cùng nghĩ thấy sớm đã mất đi tấm lòng thanh bạch tốt đẹp trước đây, dáng vẻ quá quắt, lẽ nào vẫn còn là một Tiên tử không màng danh lợi của Côn Lôn Tiên giới. Vạn năm qua bị Lưu Chỉ và con tiện nhân Tề Liễu hợp lực giam giữ nơi hậu hoa viên, ngày ngày cứ u u mê mê.” Chỉ nghe thấy tiếng khóc nức nở trầm thấp: “Mẫu phi ngậm đắng nuốt cay bao nhiêu năm, thế nhưng phụ quân con không biết đã thêm bao nhiêu người mới, nếu không phải năm đó có chút tình nghĩa, sợ là hiện giờ ông ấy ngay đến mẫu phi là ai cũng nhận không ra?”
Thân người rung lắc, nghĩ thấy có lẽ Nhạc Kha từ trên đất đứng dậy, nhẹ giọng khuyên nhủ Côn Lôn Trắc phi: “Nếu mẫu phi đã thông suốt, vì sao không quay về Côn Lôn Thần giới? Làm một tán tiên tiêu dao tự tại, còn hơn là ở đây tính tính toán toán.”
Côn Lôn Trắc phi dường như có chút dao động, lời nói cũng trở nên gấp gáp hơn.
“Chuyện này không gấp, Mẫu phi sẽ suy nghĩ thử xem.”
Nhạc Kha cũng không miễn cưỡng nữa, thăm hỏi bà vài câu rồi cáo từ. Ta đoán nơi này đã cách tẩm điện của Trắc Phi nương nương một khoảng khá xa, liền từ nơi cổ áo của hắn ló đầu ra quan sát xung quanh, thì ra đây chính là nơi mà lần trước Nhạc Kha ngụ lại trước khi ta rời đi.
Hắn lơ đãng cứ thế một đường mà bước, ta biết bên Thiên hà đã có Thiên binh Thiên tướng đợi xuất phát, có lòng muốn an ủi hắn vài câu, lại sợ một con chim sẻ tầm thường thốt ra tiếng người sẽ dọa sợ mấy cung nga, đem tới phiền phức cho hắn nên đành phải dùng mỏ mổ lên trên da thịt hắn. Đang lúc mổ đến hăng say thì nghe được một thanh âm hết sức quen thuộc có vài phần tức giận : “Đại vương huynh đây là muốn chuẩn bị xuất phát?”
“Tam đệ.”
Lời này của Nhạc Kha đã nhắc nhở ta, người đến chính là Đồng Sa.
“Nghe nói đại vương huynh và Giao tộc thái tử là hảo bằng hữu. Nhị ca và Giao vương lưỡng bại câu thương, hiện giờ khắp Đông Hải thế cuộc giằng co, chỉ đợi đại vương huynh kỳ khai đắc thắng1, đem Giao nhân xẻ da lóc thịt moi gan, vì những tướng sĩ của Thiên giới ta rửa hận.”
1 vừa xuất quân đã thắng
Ta nghe thấy hắn nói đến nghiến răng nghiến lợi, lo lắng cho Ly Quang vô cùng. Lông vũ dán sát vào da thịt Nhạc Kha, cảm nhận được hắn toàn thân cứng ngắc, chỉ thấy trong lòng ẩn ẩn đau. Năm đó ba người bọn ta ngao du sơn thủy, mặc dù cũng có lúc tranh cãi nhưng lại không có nửa điểm khúc mắc, hiện giờ ngang nhiên đối địch, Nhạc Kha khoác áo ra trận , nếu như không thể lấy được mạng Ly Quang, cũng không biết sẽ bị trừng phạt với tội danh gì nữa.
Nhạc Kha trầm giọng nói: “Vương đệ nếu như không yên tâm, chi bằng thỉnh ý chỉ của phụ đế, cùng huynh thảo phạt Giao tộc?”
Tiếng bước chân càng tiến sát gần một chút, có tiếng nói cực nhỏ cực nhẹ lướt qua tai: “Đại vương huynh trước nay hồn phách không ổn định…Trong tay mẫu hậu có một bảo vật, là một thần kính một mặt tối đen có khắc chim loan, không biết đại vương huynh có nghe qua chưa?”
Trái tim ta nhảy lên tới cổ họng, miêu tả của hắn chính là hình dáng của Côn Lôn Thần kính. Nhưng nghe nói Thiên hậu bị tống giam vào Thiên lao, trong tay vì sao lại có Côn Lôn Thần kính? Nhạc Kha từ khi mất đi Côn Lôn thần kính, hai hồn không ổn định, hiện giờ chỉ cần không cẩn thận một chút, sợ là hai hồn sẽ rời bỏ thân thể mà đi, việc đó cực cực kỳ không tốt.
Bản thân Nhạc Kha lại không chút để ý, “Tam vương đệ lo lắng nhiều quá. Chẳng qua là một tấm kính bỏ đi, ngoại giới lại đồn thổi thần kính này thần kính nọ, nếu như Thiên hậu nương nương đã thích, chi bằng tặng cho Thiên hậu nương nương ở trong ngục ngắm nghía đi.”
Ta đoán Đồng Sa nghe thấy lời này nhất định sẽ tức giận đến méo mũi. Hắn vốn tưởng tấm kính này là vật cực kỳ trân quý, không dè Nhạc Kha mở miệng lại chưa từng cầu xin đòi lại kính, nhưng một câu nói liền chỉ rõ tình cảnh hiện tại của Thiên hậu.
Thiên hậu tôn quý, lại bị tống vào lao ngục, cũng chẳng thể coi là chuyện vẻ vang gì.
Đồng Sa đại thể là bị chọc giận dữ dội, mở miệng cũng không thèm lựa lời, mỉa mai nói: “Thân thể này chẳng qua là tên ngốc tử Long tam, còn về hồn phách bên trong, cũng không biết liệu có phải là đại vương huynh, cho dù Phụ quân thừa nhận là trưởng tử, cũng không có lý nào lại đem vị trí tôn quý cho một kẻ đầu óc mơ mơ màng màng. Huống chi- -“ Hắn kéo dài giọng: “Nhị ca đã xin mẫu hậu, đem tấm kính đó đi Đông Hải đối phó Tử Mạch rồi.”
Tử Mạch lợi hại thế nào, ta và Nhạc Kha đều đã chứng kiến. Vạn nhất Tử mạch hủy đi Côn Lôn thần kính, ba hồn của Nhạc Kha sẽ không thể nào quay về, chuyện này có chỗ nào tốt chứ?
Nhạc Kha bình tĩnh nói: “Vi huynh cáo từ, đi Đông Hải diệt trừ Giao tộc, Tam vương đệ nếu đã không chịu đi cùng vi huynh, vậy vi huynh đành đi trước một bước.”
Đồng Sa nói rất nhiều, thế nhưng lại không thể khiến hắn tức giận, ngược lại bình tĩnh trầm ổn, khiến ta nảy sinh một tia cảm giác khác lạ.
Ngày thường hắn đối với ta vui cười buồn bực, hiện giờ Đồng Sa ngay cả lời mạo phạm đến Thiên đế trưởng tử cũng dám nói, thế nhưng lại không thấy hắn tức giận, hay là vì quá tức giận mà nhất thời một câu cũng không nói được?
Ta ở trong ngực hắn vẫn không nhúc nhích, dần dần nghe thấy tiếng bước chân, rõ ràng là đã tách khỏi Đồng Sa. Lại qua một chút nữa, chỉ nghe thấy Chu Tước Thần Quân hào sảng nói: “Đại vương tử cuối cùng cũng đến rồi? Nếu thuộc hạ còn đợi lâu thêm chút nữa, nhất định cho rằng đại vương tử không muốn thống lĩnh chúng ta đi diệt trừ Giao tộc cho nên mới kéo dài thời gian.”
Người trước giờ tùy ý đã quen, tính tình lại nóng như lửa, chính là một người không thích quanh co lòng vòng trong chúng tiên nơi Tiên giới. Hiện giờ Nhạc Kha có thể cùng người xuất chinh, thật khiến ta an tâm phần nào.
Chu Tước Thần Quân nổi tiếng là công chính liêm minh, nhất định không bị Thiên hậu nương nương mua chuộc. Dựa vào điểm này, đã biết Thiên đế lo nghĩ cho hắn, e rằng Thiên hậu muốn dùng thủ đoạn thì nhất định khó có khả năng thành công. Lời nói trước đó chẳng qua Đồng Sa điện hạ nói để xả giận mà thôi.
Trong phút chốc chúng tướng tiến đến tham bái hoàn tất, thiên binh thiên tương đằng vân hướng về Đông Hải mà đi. Ta len lén từ cổ áo Nhạc Kha thò đầu ra, nhìn thấy mây khói lượn lờ, gió mát thổi vào mặt, có vài phần giống với đi đạp thanh chứ không hề có cảm giác đang liều mình ra trận, trong lòng không khỏi thất vọng.
Hắn nhận chỉ dụ của Thiên đế, từ Điền Trì thẳng một đường mà đi, tiếp nhận binh phù, dẫn quân đến Đông Hải tiêu diệt Giao nhân, vì vậy đặc biệt đến để từ biệt mẫu thân.
Côn Lôn Trắc phi nằm nghiêng người trên giường mây, gương mặt trắng bệch không một chút máu, người khoác cẩm y bạch sắc rộng thùng thình, đầu ngón tay bạch ngọc như được chạm khắc từ ngọc thạch, ngay cả thần sắc cũng không có chút ấm áp, nhưng dung mạo cực kỳ diễm lệ, hoa nhường nguyệt thẹn, lại mang một tia thê lương của buổi chiều tà.
Ta nhớ đến vị tiên tử xinh đẹp nơi bụi hoa, mặc dù dung mạo không sắc nét bằng, nhưng suy cho cùng là từ nhụy hoa hóa ra chân thân, đây chính là một chuyện khá kỳ lạ, sao lại không khiến người tò mò quan sát được chứ.
Nhạc Kha và vị mẫu thân này của hắn chung quy cũng đã chia cách một khoảng thời gian dài, ta thấy mặc dù có cảm giác yêu thương, nhưng đại để không thân thuộc như Đông Hải Long Vương Phi. Chẳng qua là khi hắn đem sự tình kể rõ, Côn Lôn Trắc Phi liền bất ngờ ngồi dậy, ước chừng vì có chút đột ngột, khép mắt lại ngã về phía sau, Nhạc Kha kịp thời tiến lên đỡ lấy bà: “Mẫu phi, mẫu phi, người bị choáng sao?”
Côn Lôn Trắc Phi nương nương được Nhạc Kha dìu nằm trên gối, lấy tay chống lên giường, oán giận nói: “Đứa con trai mà con tiện nhân Tề Liễu sinh ra đích thực đáng hận mà. Vốn dĩ lần này hắn có hy vọng thắng trận, nhưng lại giả vờ thua, dù thế nào cũng muốn kéo con trai ta ra chiến trường! Con tiện nhân này mặc dù ở trong lao nhưng cũng không chịu an phận.”
Ta dùng mỏ chim mổ vào nơi nhô lên chỗ yết hầu của hắn, những muốn hỏi thử xem Tề Liễu là người nào, cẩn thận suy nghĩ lại lời của Côn Lôn Trắc phi, Tề Liễu e rằng chính là húy danh của Thiên hậu rồi.
Năm ngón tay của Nhạc Kha theo đó ấn xuống, đem ta từ nơi cổ áo ép xuống dưới. Trong lòng ta mang theo nghi vấn, rất muốn biết hắn đã dùng kế sách tinh diệu gì để có thể dẫn dụ Thiên đế cứu thoát Côn Lôn Trắc phi, lại đem Thiên hậu tống vào trong ngục. Vì vậy cương quyết chống cự lại, đem vuốt chim bám chặt cổ áo hắn, nhất định không chịu trốn xuống.
Côn Lôn Trắc Phi tức giận đập tay xuống giường, lại lo âu nói: “Phụ quân của con cũng thật quá đáng, biết rõ hồn phách con không toàn vẹn nhưng lại muốn sai con đi, hiện giờ Côn Lôn kính cũng tìm không thấy, chuyện này có gì tốt chứ?”
Bỗng nhiên nhướng mắt, nhìn thấy ta đang sống chết bám lấy Nhạc Kha, ngón tay ngọc ngà nâng lên, ngạc nhiên nói: “Con làm gì vậy?” Sắc mặt nghiêm trang, “Còn có thể chơi đùa thoải mái như vậy sao?”
Ta nghe được sát ý trong lời nói của bà, sợ đến phát run, liền nhanh chóng bám lấy cổ áo Nhạc Kha, lông vũ dán vào da thịt của hắn, trái tim nhỏ bé đập loạn thình thịch, nhớ tới năm đó Thiên hậu nương nương đã cùng với vị Trắc Phi này hai bên ở Thiên hà liều mình đánh nhau, không khỏi đổ mồ hôi ướt cả sống lưng, cảm thấy bản thân cực kỳ may mắn khi sinh muộn mấy vạn năm.
Nhạc Kha cách ta một lớp y phục, ôn nhu nói: “ Mẫu phi không biết đấy thôi, tiểu tước này chính là hài nhi giữa đường cứu được, hiện giờ trên người vẫn còn bị thương.”
Chỉ nghe thấy Côn Lôn Trắc phi không lạnh không nhạt nói: “Nếu như con tiểu tước này bị thương, chi bằng lưu lại đây để mẫu phi chăm sóc, con chỉ cần yên tâm đi Đông Hải.”
Không biết vì sao, lời này của bà qua tai ta, chỉ khiến ta rùng mình ớn lạnh.
Liền dựa sát vào trong lồng ngực Nhạc Kha.
Nhạc Kha thở dài một tiếng, nhẹ giọng khuyên nhủ: “Mẫu phi, người cũng biết trước nay Thiên hậu nương nương đều nắm quyền hành to lớn, cho dù phụ quân có tống bà ấy vào thiên lao, nghĩ muốn loại trừ hết thế lực bà ấy cũng không phải chuyện một sớm một chiều. Huống hồ hài nhi cứu thoát được mẫu phi là đủ, đối với danh lợi của Thiên giới hoàn toàn không có hứng thú. Chỉ hi vọng thân thể mẫu phi mạnh khỏe, hài nhi và ý trung nhân ý hợp tâm đầu, tránh xa khỏi việc tranh quyền đoạt lợi.”
Côn Lôn Trắc phi cúi đầu một chút, yếu ớt nói: “Lẽ nào con thật sự không thích ngai vị đó? Nếu con thích, Mẫu phi dù có chết cũng sẽ để con ngồi an ổn vị trí này.”
Trong lòng ta lo lắng, thầm nghĩ, nếu Nhạc Kha thật sự bị Côn Lôn Trắc phi đẩy lên ngôi vị Thiên đế, nhân duyên giữa ta và hắn e là sẽ kết thúc, vì vậy vểnh tai nghe ngóng, sợ hắn sẽ đồng ý.
Có lẽ hắn cảm nhận được nỗi bất an trong lòng ta, dùng tay vỗ nhẹ hai cái nơi lồng ngực, như thể đang trấn an. Chỉ nghe thấy hắn quỳ “phịch” xuống, “cộp cộp cộp” dập đầu ba cái: “Hôm nay hài nhi chỉ muốn hỏi mẫu thân một câu, mẫu thân bị giam trong ngự hoa viên Thiên giới, đến tận bây giờ đối với phụ quân vẫn nhớ mãi khó quên?”
Lúc Thiên đế còn trẻ phong lưu thế nào đương nhiên không cần phải nói. Chỉ là trong từng ấy năm, bên người ngoại trừ Thiên hậu nương nương cũng chẳng còn mỹ nhân nào khác, Côn Lôn Trắc phi oán giận nói: “Con nói nhảm nhí gì vậy? Tuổi tác của mẫu phi cũng chẳng còn trẻ trung gì, lại còn có thể dễ dàng bị mấy câu dỗ dành ngon ngọt của nam tử anh tuấn trẻ tuổi mà phó thác chuyện chung thân sao.”
Ta thầm nghĩ bà oán hận Thiên đế không chung thủy, năm đó bị ông dùng hoa ngôn xảo ngữ dụ dỗ cưới về. Trái ôm phải ấp, không biết quý trọng, có lẽ chỉ là để thỏa mãn thói hư vinh của nam nhân mà thôi.
Nhạc Kha do dự nói: “Mẫu phi lẽ nào đối với phụ quân vẫn còn lưu luyến không thôi?”
Côn Lôn Trắc phi buồn bã thở dài một tiếng: “Mẫu phi sống ở đây đã mấy vạn năm, nhưng trăm năm vui vẻ cũng chưa từng có, bản thân cùng Tề Liễu gả cho phụ quân con, thì từng chút từng chút đều tranh giành, mọi chuyện không chịu nhường một bước, cuối cùng nghĩ thấy sớm đã mất đi tấm lòng thanh bạch tốt đẹp trước đây, dáng vẻ quá quắt, lẽ nào vẫn còn là một Tiên tử không màng danh lợi của Côn Lôn Tiên giới. Vạn năm qua bị Lưu Chỉ và con tiện nhân Tề Liễu hợp lực giam giữ nơi hậu hoa viên, ngày ngày cứ u u mê mê.” Chỉ nghe thấy tiếng khóc nức nở trầm thấp: “Mẫu phi ngậm đắng nuốt cay bao nhiêu năm, thế nhưng phụ quân con không biết đã thêm bao nhiêu người mới, nếu không phải năm đó có chút tình nghĩa, sợ là hiện giờ ông ấy ngay đến mẫu phi là ai cũng nhận không ra?”
Thân người rung lắc, nghĩ thấy có lẽ Nhạc Kha từ trên đất đứng dậy, nhẹ giọng khuyên nhủ Côn Lôn Trắc phi: “Nếu mẫu phi đã thông suốt, vì sao không quay về Côn Lôn Thần giới? Làm một tán tiên tiêu dao tự tại, còn hơn là ở đây tính tính toán toán.”
Côn Lôn Trắc phi dường như có chút dao động, lời nói cũng trở nên gấp gáp hơn.
“Chuyện này không gấp, Mẫu phi sẽ suy nghĩ thử xem.”
Nhạc Kha cũng không miễn cưỡng nữa, thăm hỏi bà vài câu rồi cáo từ. Ta đoán nơi này đã cách tẩm điện của Trắc Phi nương nương một khoảng khá xa, liền từ nơi cổ áo của hắn ló đầu ra quan sát xung quanh, thì ra đây chính là nơi mà lần trước Nhạc Kha ngụ lại trước khi ta rời đi.
Hắn lơ đãng cứ thế một đường mà bước, ta biết bên Thiên hà đã có Thiên binh Thiên tướng đợi xuất phát, có lòng muốn an ủi hắn vài câu, lại sợ một con chim sẻ tầm thường thốt ra tiếng người sẽ dọa sợ mấy cung nga, đem tới phiền phức cho hắn nên đành phải dùng mỏ mổ lên trên da thịt hắn. Đang lúc mổ đến hăng say thì nghe được một thanh âm hết sức quen thuộc có vài phần tức giận : “Đại vương huynh đây là muốn chuẩn bị xuất phát?”
“Tam đệ.”
Lời này của Nhạc Kha đã nhắc nhở ta, người đến chính là Đồng Sa.
“Nghe nói đại vương huynh và Giao tộc thái tử là hảo bằng hữu. Nhị ca và Giao vương lưỡng bại câu thương, hiện giờ khắp Đông Hải thế cuộc giằng co, chỉ đợi đại vương huynh kỳ khai đắc thắng1, đem Giao nhân xẻ da lóc thịt moi gan, vì những tướng sĩ của Thiên giới ta rửa hận.”
1 vừa xuất quân đã thắng
Ta nghe thấy hắn nói đến nghiến răng nghiến lợi, lo lắng cho Ly Quang vô cùng. Lông vũ dán sát vào da thịt Nhạc Kha, cảm nhận được hắn toàn thân cứng ngắc, chỉ thấy trong lòng ẩn ẩn đau. Năm đó ba người bọn ta ngao du sơn thủy, mặc dù cũng có lúc tranh cãi nhưng lại không có nửa điểm khúc mắc, hiện giờ ngang nhiên đối địch, Nhạc Kha khoác áo ra trận , nếu như không thể lấy được mạng Ly Quang, cũng không biết sẽ bị trừng phạt với tội danh gì nữa.
Nhạc Kha trầm giọng nói: “Vương đệ nếu như không yên tâm, chi bằng thỉnh ý chỉ của phụ đế, cùng huynh thảo phạt Giao tộc?”
Tiếng bước chân càng tiến sát gần một chút, có tiếng nói cực nhỏ cực nhẹ lướt qua tai: “Đại vương huynh trước nay hồn phách không ổn định…Trong tay mẫu hậu có một bảo vật, là một thần kính một mặt tối đen có khắc chim loan, không biết đại vương huynh có nghe qua chưa?”
Trái tim ta nhảy lên tới cổ họng, miêu tả của hắn chính là hình dáng của Côn Lôn Thần kính. Nhưng nghe nói Thiên hậu bị tống giam vào Thiên lao, trong tay vì sao lại có Côn Lôn Thần kính? Nhạc Kha từ khi mất đi Côn Lôn thần kính, hai hồn không ổn định, hiện giờ chỉ cần không cẩn thận một chút, sợ là hai hồn sẽ rời bỏ thân thể mà đi, việc đó cực cực kỳ không tốt.
Bản thân Nhạc Kha lại không chút để ý, “Tam vương đệ lo lắng nhiều quá. Chẳng qua là một tấm kính bỏ đi, ngoại giới lại đồn thổi thần kính này thần kính nọ, nếu như Thiên hậu nương nương đã thích, chi bằng tặng cho Thiên hậu nương nương ở trong ngục ngắm nghía đi.”
Ta đoán Đồng Sa nghe thấy lời này nhất định sẽ tức giận đến méo mũi. Hắn vốn tưởng tấm kính này là vật cực kỳ trân quý, không dè Nhạc Kha mở miệng lại chưa từng cầu xin đòi lại kính, nhưng một câu nói liền chỉ rõ tình cảnh hiện tại của Thiên hậu.
Thiên hậu tôn quý, lại bị tống vào lao ngục, cũng chẳng thể coi là chuyện vẻ vang gì.
Đồng Sa đại thể là bị chọc giận dữ dội, mở miệng cũng không thèm lựa lời, mỉa mai nói: “Thân thể này chẳng qua là tên ngốc tử Long tam, còn về hồn phách bên trong, cũng không biết liệu có phải là đại vương huynh, cho dù Phụ quân thừa nhận là trưởng tử, cũng không có lý nào lại đem vị trí tôn quý cho một kẻ đầu óc mơ mơ màng màng. Huống chi- -“ Hắn kéo dài giọng: “Nhị ca đã xin mẫu hậu, đem tấm kính đó đi Đông Hải đối phó Tử Mạch rồi.”
Tử Mạch lợi hại thế nào, ta và Nhạc Kha đều đã chứng kiến. Vạn nhất Tử mạch hủy đi Côn Lôn thần kính, ba hồn của Nhạc Kha sẽ không thể nào quay về, chuyện này có chỗ nào tốt chứ?
Nhạc Kha bình tĩnh nói: “Vi huynh cáo từ, đi Đông Hải diệt trừ Giao tộc, Tam vương đệ nếu đã không chịu đi cùng vi huynh, vậy vi huynh đành đi trước một bước.”
Đồng Sa nói rất nhiều, thế nhưng lại không thể khiến hắn tức giận, ngược lại bình tĩnh trầm ổn, khiến ta nảy sinh một tia cảm giác khác lạ.
Ngày thường hắn đối với ta vui cười buồn bực, hiện giờ Đồng Sa ngay cả lời mạo phạm đến Thiên đế trưởng tử cũng dám nói, thế nhưng lại không thấy hắn tức giận, hay là vì quá tức giận mà nhất thời một câu cũng không nói được?
Ta ở trong ngực hắn vẫn không nhúc nhích, dần dần nghe thấy tiếng bước chân, rõ ràng là đã tách khỏi Đồng Sa. Lại qua một chút nữa, chỉ nghe thấy Chu Tước Thần Quân hào sảng nói: “Đại vương tử cuối cùng cũng đến rồi? Nếu thuộc hạ còn đợi lâu thêm chút nữa, nhất định cho rằng đại vương tử không muốn thống lĩnh chúng ta đi diệt trừ Giao tộc cho nên mới kéo dài thời gian.”
Người trước giờ tùy ý đã quen, tính tình lại nóng như lửa, chính là một người không thích quanh co lòng vòng trong chúng tiên nơi Tiên giới. Hiện giờ Nhạc Kha có thể cùng người xuất chinh, thật khiến ta an tâm phần nào.
Chu Tước Thần Quân nổi tiếng là công chính liêm minh, nhất định không bị Thiên hậu nương nương mua chuộc. Dựa vào điểm này, đã biết Thiên đế lo nghĩ cho hắn, e rằng Thiên hậu muốn dùng thủ đoạn thì nhất định khó có khả năng thành công. Lời nói trước đó chẳng qua Đồng Sa điện hạ nói để xả giận mà thôi.
Trong phút chốc chúng tướng tiến đến tham bái hoàn tất, thiên binh thiên tương đằng vân hướng về Đông Hải mà đi. Ta len lén từ cổ áo Nhạc Kha thò đầu ra, nhìn thấy mây khói lượn lờ, gió mát thổi vào mặt, có vài phần giống với đi đạp thanh chứ không hề có cảm giác đang liều mình ra trận, trong lòng không khỏi thất vọng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.