Chương 83: Tâm duyệt quân hề
Lam Ngả Thảo
10/11/2015
Trong điện nhất thời
yên lặng, biểu hiện của mọi người ai nấy đều cổ quái, ngay cả phụ thân
cũng hướng về ta nhìn nhìn hai cái, da mặt ta căng cứng, vừa nở nụ cười
miễn cưỡng vừa lùi đến phía trước Nhạc Kha, liếc mắt ngắm chuẩn chân của hắn, chân sau hạ xuống một cước, vừa nghe tiếng hít khí xuýt xoa vừa
hướng về phía Tu La phụ thân đang ngồi trên vương tọa cười nói: “Phụ
thân đừng nghe tên nhóc này nói bậy, hôm đó ba hồn hắn còn chưa hợp
nhất, có lúc hay quên mắc chứng ảo giác, chuyện này nhất định…Nhất định
là ảo giác của hắn rồi!”
“Thanh nhi…”
Xem bổn tiên còn không giẫm nát cái móng rồng của ngươi!
Ta thầm hận thằng nhãi này đem loại chuyện mất thể diện như bổn tiên tự mình cầu thân này đặc biệt nói ra trước đại điện, Phương Trọng đứng ở sau lưng phụ thân cười đến suýt gập cả người, ngay đến đám thị hầu trong điện ánh mắt cũng sáng rỡ, dạt dào hứng thú nhìn ta chằm chằm.
Ta vừa thẹn vừa ngượng, chân lại dùng lực đạp xuống, bên tai mãn nguyện nghe thấy tiếng hít mạnh vào.
Gương mặt phụ thân ý cười lan tỏa, sang sảng cười nói: “Đại vương tử từ xa mà đến, vốn là khách quý, nhưng bổn vương thấy công chúa quả thực cũng có vài phần hài lòng về dáng vẻ của ngươi, chi bằng hạ thấp thân phận, làm một thị hầu bảo hộ bên cạnh công chúa?”
Cái móng rồng dưới chân ta rất nhanh vui vẻ thu về, người sau lưng đã lướt qua ta, hướng phụ thân bái tạ.
Phụ thân thản nhiên nhận một lạy của hắn mới nói tiếp phần còn lại: “Đội thị vệ bảo hộ công chúa do Hùng Lực cai quản, Đại vương tử nếu đã đồng ý đảm nhận nhiệm vụ bảo hộ bên cạnh công chúa, cũng xin hãy tuân theo mệnh lệnh của đội trưởng Thị vệ!”
Sắc mặt Nhạc Kha thoáng chốc trở nên cực kỳ khó coi.
Bổn tiên trước đến giờ có thù tất báo, thấy sắc mặt hắn khó coi thế này, lại nghĩ đến mấy ngày sau hắn ở cạnh bên liền đắc ý mỉm cười với hắn, ngày dài tháng rộng, còn sợ sau này không có cơ hội trả thù?
Không ngờ thằng nhãi Nhạc Kha này lại không như tiên nhân bình thường, ý niệm trong đầu bổn tiên vừa lóe, lại đắc ý hướng hắn mỉm cười, bị hắn bắt được nụ cười này, thần thái lập tức sáng rỡ, nét mặt rạng ngời còn hơn trăm hoa. Chỉ tiếc là hôm nay hắn cùng với một đám nam tử Tu La vật nhau ở thao trường, mũi xanh mặt tím, kết quả này không khỏi làm hư tổn hình tượng, có công hiệu dọa người chết trong quan tài cũng phải sống dậy. Đám thị nữ sau lưng phụ thân đồng loạt “a” lên một tiếng lùi về sau một bước dài. Bản thân hắn thế nhưng lại hoàn toàn không cảm thấy gì, vẫn như cũ nở nụ cười khó coi, không biết xấu hổ hành lễ với Hùng Lực: “Sau này ngày dài tháng rộng, vẫn xin Hùng Lực huynh chiếu cố nhiều hơn!”
——————
Ta ngồi trong phòng, chống đầu trầm tư suy nghĩ, không rõ bản thân lúc trước sao lại để sắc đẹp làm mờ mắt? Ngoài điện một bóng dáng đĩnh đạc yên lặng mà đứng, chính là người đã làm thị vệ bảo hộ bên cạnh ta nửa tháng nay – Thiên đế Đại trưởng tử Nhạc Kha.
Trước khi ba hồn Nhạc Kha còn chưa hợp nhất, cũng coi như là một kẻ ngốc, hiện giờ đã tập hợp đủ, mấy ngày nay cùng bổn tiên ngầm đấu đá, cẩn thận ngẫm lại, thế nhưng toàn thắng. Chuyện này không khỏi khiến bổn tiến cảm thán một hồi, thằng nhãi này ba hồn hợp nhất vậy mà lại trở nên cực kỳ thông minh rồi. Theo lý mà nói, hắn từ xa mà đến, đường đường là Thiên tế trưởng tử lại không làm, chạy đến thành Tu La, ở trước mặt phụ thân năm lần bảy lượt hỏi cưới bổn tiên, lục giới Tiên đạo phàm thế, chân chính có thể vứt bỏ tất cả bám theo ta, duy chỉ có con rồng ngốc này, trong lòng bổn tiên không phải là không ngọt ngào hạnh phúc. Nhưng mấy ngày nay nhiều lần bị thị nữ trong cung ở sau lưng cười trộm, Phương Trọng hùa theo Bà Nhã Nhĩ, cũng không biết đã cười ta bao nhiêu lần. Mỗi lần mấy nàng ấy cười xong, trong lòng ta liền nén giận, hận không thể đem móng rồng của thằng nhãi Nhạc Kha giẫm nát.
Vì vậy mấy ngày nay, Nhạc Kha hắn cũng không khỏi gánh chịu ít nhiều cơn giận vô cớ của bổn tiên.
Tỷ như lúc tiến vào điện, ta chung quy đều mở to hai mắt giả vờ không thấy, bước qua hợp tình hợp lý đạp chân hắn, ban đầu hắn còn cúi đầu hít hà, sau lại dịu dàng kêu lên một tiếng : “Thanh nhi…” Bị ánh mắt lạnh lùng giết người của ta quét qua, lập tức ngượng ngùng cúi đầu xuống, không kêu lên nữa.
Đợi đến khi mọi người trong điện tản đi, bổn tiên hô một tiếng: “Hộ vệ–“, hắn lập tức vội vàng cuống quít chạy vào, trên mặt lộ ra nụ cười yếu ớt dịu dàng: “Thanh nhi, ta đã biết…” Nửa câu sau bị hành động ta hung hăng lao tới, vén tay áo dọa cho hoảng sợ mà nuốt ngược trở vào.
Bổn tiên chẳng qua là…vén tay áo hắn, hung hăng cắn vài phát trên cánh tay hắn mà thôi.
Vừa cắn vừa hung dữ nói: “Buổi trưa hôm nay Bà Nhã Nhĩ cười ta ba lần, Phương Trọng cười ta bốn lần.” Trên cánh tay hắn liền xuất hiện hai hàng dấu răng, một hàng ba cái, một hàng bốn cái.
Hắn cũng không bực, gắng gượng chịu đựng, thỉnh thoảng có khi khẽ rên lên một tiếng, âm thanh đó giống như một sợi lông vũ gãi nhẹ vào lòng bàn chân ta, khiến trong lòng bổn tiên vừa nhột vừa vui, hận không thể cắn thêm vài phát, lại thử nghe xem thanh âm yếu ớt đó của hắn. Nhưng hắn chỉ dùng một cánh tay khác nhẹ nhàng vỗ vỗ trên lưng ta: “Sau này ta sẽ không cố tình làm Thanh nhi xấu hổ nữa, mặc dù là nàng cầu thân ta, nhưng sau này bất luận gặp ai, nhất định sẽ nói, là Bổn điện đối với Thanh nhi nhất kiến chung tình, sống chết bám theo, ngỏ lời đính ước bạc đầu!”
Ta thử tưởng tượng cảnh tượng này, trong lòng thầm cười, hàm răng đau xót cũng không cắn nữa. Da thịt trên người hắn cực kỳ rắn chắc, không dễ cắn chút nào, cắn hơn hai lần chỉ cảm thấy quai hàm muốn đứt lìa rồi.
“Tỷ tỷ, hai người làm gì vậy?” Cửu Ly ngủ suốt một ngày trên giường lớn của ta cuối cùng cũng đã dậy, từ trong chăn lộ ra cái đầu mềm mại của Cửu Vỹ Hồ. Nhạc Kha kéo dài giọng hét gọi một tiếng: “Cửu Ly- -“ Cái đầu nhỏ mềm mại trong chăn không thấy nữa, mà xuất hiện một gương mặt khiến chúng sinh điên đảo, đôi mắt đỏ đẹp tựa bảo thạch, nam nữ đều mê đắm.
May mà tiếng hô này của Cửu Ly mới giúp ta ngừng suy nghĩ vẩn vơ, cũng không hề vạch y phục hắn, dọc theo lồng ngực tiếp tục cắn xuống. Ta nghe thấy hắn hít một ngụm khí, giống như trút được gánh nặng, cực kỳ đắc ý, ra oai: “Nếu ngươi còn nói năng bậy bạ, ta nhất định cắn cho ngươi toàn thân đều là sẹo!”
Hắn giống như dở khóc dở cười, hết nhìn lại nhìn ta, tâm tình khổ nguyện đưa cánh tay ra: “Cắn đi cắn đi.”
Lại qua hai ngày ta an ổn ở trong phòng, cực kỳ muốn đi Đông Hải đổi gió, bị phụ thân lấy lý do thương thế chưa lành, không thể sử dụng pháp thuật ngăn cản. Ta vừa đảo mắt, chỉ vào Nhạc Kha cười nói: “Hiện giờ có thuyền miễn phí, phụ thân nhất định không đồng ý cho nữ nhi đi dạo?”
Phụ thân lắc lắc đầu, trách ta: “Thiên đế trưởng tử mặc dù chân thân là rồng, nhưng cũng không thể bị con một a đầu cưỡi lên cưỡi xuống đi dạo vòng vòng được.”
Ta vốn chỉ định túm đuôi rồng, mong mượn chút lực mà bay một vòng, không ngờ phụ thân lại nghĩ trắng ra như vậy. Lại càng không ngờ tới, Nhạc Kha thế nhưng lại biến về chân thân, hào sảng nói: “Thanh nhi nhanh leo lên, ta chở nàng đi đằng vân.”
Bổn tiên mấy ngày nay làm ổ dưỡng thương trong Tư Hoàng Điện, sớm đã ngột ngạt bức bối, lý nào vẫn còn khách khí, một bước nhảy lên lưng hắn, hai tay nắm lấy sừng rồng, bạch long nhẹ nhàng chuyển mình, chở theo ta lượn hai vòng trên đầu phụ thân rồi hướng bên ngoài thành mà đi. Bên tai tiếng gió vù vù dữ dội, ta chỉ loáng thoáng nghe được một câu trong gió: “…Còn không mau đuổi theo…”, nhìn ra sau, một đám người tóc đen đang bám phía sau, dẫn đầu chính là Hùng Lực.
Ta ở trên lưng rồng cười đến cực kỳ vui vẻ.
Mấy ngày nay nhìn thấy Nhạc Kha làm hộ vệ làm đến hưng trí bừng bừng, ngày ngày hai mắt sáng rỡ đứng canh, không thèm để bổn tiên vào mắt– bổn tiên ở trong điện ngày đêm bất an, trằn trọc trăn trở, có lúc từ bên trong cửa sổ lén lút tìm hắn, thấy những vết xanh tím trên mặt hắn đã mất đi, lại là một lang quân tuấn tú, cả ngày tươi cười đứng bên ngoài điện, dẫn tới đám thị nữ trong cung cứ không ngừng đi đi lại lại, bổn tiên càng hận không thể để tất cả hộ vệ Tư Hoàng Điện đều vào trong phòng để bảo vệ chứ không phải đứng ngoài cửa điện. Trong lòng không khỏi bực bội khó chịu, giống như nước sôi trên bếp, bên dưới là củi lửa cháy dữ dội, thiêu đốt mạnh mẽ, ngũ tạng trong lồng ngực đều quay cuồng bện thắt lại. Ta hung hăng đóng cửa sổ, nôn nóng lo lắng đi qua đi lại trong điện. – – chỉ mới nửa tháng đã gầy đi một vòng.
Phương Trọng từng thong thả mỉm cười trên dưới đánh giá ta, vừa lắc đầu thở dài vừa nói: “Công chúa tội gì phải khổ sở như vậy? Ngày ngày thấy người trong lòng đứng ngoài cửa, lẽ nào không nhịn được mới gầy đến thảm hại như thế?”
Lòng không nhịn được?
Bổn tiên trước giờ vững như bàn thạch, lẽ nào lại không nhịn được? Ai bảo con rồng ngốc đó đem chuyện ta tự mình cầu thân nói ra, khiến bổn tiên ở trước mặt phụ thân mất hết thể diện? Huống chi, hắn đến giờ cũng chưa từng thừa nhận lỗi lầm với bổn tiên!
…….
Một ngày này ta cưỡi rồng vùng vẫy giữa sóng biếc dưới núi Tu Di, có lẽ quá mức vui vẻ, tiếng cười không ngớt, vui quá hóa buồn, lúc trở lại cung, thế nhưng trong cung ai nấy đều rỉ tai thì thầm, nét mặt cổ quái.
Sắc trời hãy còn sớm, phụ thân vẫn ở trong Thất Diệp Đường bàn chính sự. Lúc ta đi ngang qua, bên trong điện không ngờ có không ít người đang đứng. Bà Nhã Nhĩ và Phương Trọng cũng xếp hàng đứng trong đó. Thấy ta và Nhạc Kha cùng nhau tiến vào, người nào người nấy nét mặt đều không tốt.
Phụ thân buổi sáng còn bức ép Nhạc Kha hiện ra nguyên thân cõng ta đi núi Tu Di du ngoạn, lúc đó người vẫn còn cao hứng lắm, thế nhưng hiện giờ khóe môi lại nhếch lên, mang theo nộ khí.
“Ai chọc phụ thân không vui? Con ra ngoài bất quá mới nửa ngày, thế nhưng đã khiến phụ thân giận đến như vậy?”
Bã Nhã Nhĩ đưa mắt ra hiệu vào chiếc hộp tinh xảo đang đặt trên bàn. Ta bước tới, chậm rãi mở ra, lập tức một luồng ánh sáng ấm áp xuyên qua chiếc hộp chiếu ra bên ngoài. Lúc mở hộp ra hoàn toàn, mới có thể nhìn rõ, bên trong hộp là hai viên trân châu tỏa ánh sáng dịu dàng, nhu hòa như ánh trăng, so với ánh trăng còn ấm áp hơn.
“Đây là vật gì?” Ta ôm chiếc hộp quay đầu nhìn Nhạc Kha.
Sắc mặt hắn lập tức thay đổi, lẩm bẩm nói: “Tuyền khách châu? Tuyền khách châu?”
Ta cực kỳ ngạc nhiên: “Tuyền khách châu là cái gì?”
Hắn giống như không đành lòng, lại liếc nhìn ta, trong mắt hàm chứa bi thương, cúi đầu nói: “Tuyền khách châu chính là đôi mắt của Giao nhân chế ra, giá trị liên thành, thế gian khó cầu.”
“Phịch” một tiếng, chiếc hộp trong tay ta rơi xuống, chiếc hộp này thế nhưng cực kỳ bền chắc, không hề bị vỡ, hai viên trân châu xoay tròn giống như một đôi mắt đẹp đẽ trong suốt. — Không, đây vốn dĩ chính là một đôi mắt.
Phụ thân cực kỳ không vui nói: “Đây là vật cầu thân mà Thiên giới Thái tử gửi đến, nói là Thanh nhi nhìn thấy sẽ hiểu, đây chính là thứ mà con gần đây tìm kiếm.”
Dạo trước hai đội nam tử tộc Tu La còn ở trên mặt nước Đông Hải thay phiên lùng kiếm tung tích Ly Quang, ta ở trong cung mong ngóng đã lâu. Ngoại trừ việc đó, cũng chưa từng tìm kiếm thứ gì khác.
Trong lòng ta lạnh buốt, mờ mịt quay đầu nhìn Nhạc Kha, run rẩy bắt lấy tay hắn, lệ nóng trong mắt bất giác rơi xuống, từng câu từng chữ hỏi: “Hắn nói là, cặp Tuyền khách châu này là Ly Quang…đôi mắt Ly Quang tạo thành?”
——— ——————-
*“Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi
Tâm duyệt quân hề quân bất tri”
(Việt Nhân Ca – Lưu Hướng)
Tạm dịch:
Núi có rừng và cây kia có nhánh
Vương Tử người có thấu nỗi lòng em!
“Thanh nhi…”
Xem bổn tiên còn không giẫm nát cái móng rồng của ngươi!
Ta thầm hận thằng nhãi này đem loại chuyện mất thể diện như bổn tiên tự mình cầu thân này đặc biệt nói ra trước đại điện, Phương Trọng đứng ở sau lưng phụ thân cười đến suýt gập cả người, ngay đến đám thị hầu trong điện ánh mắt cũng sáng rỡ, dạt dào hứng thú nhìn ta chằm chằm.
Ta vừa thẹn vừa ngượng, chân lại dùng lực đạp xuống, bên tai mãn nguyện nghe thấy tiếng hít mạnh vào.
Gương mặt phụ thân ý cười lan tỏa, sang sảng cười nói: “Đại vương tử từ xa mà đến, vốn là khách quý, nhưng bổn vương thấy công chúa quả thực cũng có vài phần hài lòng về dáng vẻ của ngươi, chi bằng hạ thấp thân phận, làm một thị hầu bảo hộ bên cạnh công chúa?”
Cái móng rồng dưới chân ta rất nhanh vui vẻ thu về, người sau lưng đã lướt qua ta, hướng phụ thân bái tạ.
Phụ thân thản nhiên nhận một lạy của hắn mới nói tiếp phần còn lại: “Đội thị vệ bảo hộ công chúa do Hùng Lực cai quản, Đại vương tử nếu đã đồng ý đảm nhận nhiệm vụ bảo hộ bên cạnh công chúa, cũng xin hãy tuân theo mệnh lệnh của đội trưởng Thị vệ!”
Sắc mặt Nhạc Kha thoáng chốc trở nên cực kỳ khó coi.
Bổn tiên trước đến giờ có thù tất báo, thấy sắc mặt hắn khó coi thế này, lại nghĩ đến mấy ngày sau hắn ở cạnh bên liền đắc ý mỉm cười với hắn, ngày dài tháng rộng, còn sợ sau này không có cơ hội trả thù?
Không ngờ thằng nhãi Nhạc Kha này lại không như tiên nhân bình thường, ý niệm trong đầu bổn tiên vừa lóe, lại đắc ý hướng hắn mỉm cười, bị hắn bắt được nụ cười này, thần thái lập tức sáng rỡ, nét mặt rạng ngời còn hơn trăm hoa. Chỉ tiếc là hôm nay hắn cùng với một đám nam tử Tu La vật nhau ở thao trường, mũi xanh mặt tím, kết quả này không khỏi làm hư tổn hình tượng, có công hiệu dọa người chết trong quan tài cũng phải sống dậy. Đám thị nữ sau lưng phụ thân đồng loạt “a” lên một tiếng lùi về sau một bước dài. Bản thân hắn thế nhưng lại hoàn toàn không cảm thấy gì, vẫn như cũ nở nụ cười khó coi, không biết xấu hổ hành lễ với Hùng Lực: “Sau này ngày dài tháng rộng, vẫn xin Hùng Lực huynh chiếu cố nhiều hơn!”
——————
Ta ngồi trong phòng, chống đầu trầm tư suy nghĩ, không rõ bản thân lúc trước sao lại để sắc đẹp làm mờ mắt? Ngoài điện một bóng dáng đĩnh đạc yên lặng mà đứng, chính là người đã làm thị vệ bảo hộ bên cạnh ta nửa tháng nay – Thiên đế Đại trưởng tử Nhạc Kha.
Trước khi ba hồn Nhạc Kha còn chưa hợp nhất, cũng coi như là một kẻ ngốc, hiện giờ đã tập hợp đủ, mấy ngày nay cùng bổn tiên ngầm đấu đá, cẩn thận ngẫm lại, thế nhưng toàn thắng. Chuyện này không khỏi khiến bổn tiến cảm thán một hồi, thằng nhãi này ba hồn hợp nhất vậy mà lại trở nên cực kỳ thông minh rồi. Theo lý mà nói, hắn từ xa mà đến, đường đường là Thiên tế trưởng tử lại không làm, chạy đến thành Tu La, ở trước mặt phụ thân năm lần bảy lượt hỏi cưới bổn tiên, lục giới Tiên đạo phàm thế, chân chính có thể vứt bỏ tất cả bám theo ta, duy chỉ có con rồng ngốc này, trong lòng bổn tiên không phải là không ngọt ngào hạnh phúc. Nhưng mấy ngày nay nhiều lần bị thị nữ trong cung ở sau lưng cười trộm, Phương Trọng hùa theo Bà Nhã Nhĩ, cũng không biết đã cười ta bao nhiêu lần. Mỗi lần mấy nàng ấy cười xong, trong lòng ta liền nén giận, hận không thể đem móng rồng của thằng nhãi Nhạc Kha giẫm nát.
Vì vậy mấy ngày nay, Nhạc Kha hắn cũng không khỏi gánh chịu ít nhiều cơn giận vô cớ của bổn tiên.
Tỷ như lúc tiến vào điện, ta chung quy đều mở to hai mắt giả vờ không thấy, bước qua hợp tình hợp lý đạp chân hắn, ban đầu hắn còn cúi đầu hít hà, sau lại dịu dàng kêu lên một tiếng : “Thanh nhi…” Bị ánh mắt lạnh lùng giết người của ta quét qua, lập tức ngượng ngùng cúi đầu xuống, không kêu lên nữa.
Đợi đến khi mọi người trong điện tản đi, bổn tiên hô một tiếng: “Hộ vệ–“, hắn lập tức vội vàng cuống quít chạy vào, trên mặt lộ ra nụ cười yếu ớt dịu dàng: “Thanh nhi, ta đã biết…” Nửa câu sau bị hành động ta hung hăng lao tới, vén tay áo dọa cho hoảng sợ mà nuốt ngược trở vào.
Bổn tiên chẳng qua là…vén tay áo hắn, hung hăng cắn vài phát trên cánh tay hắn mà thôi.
Vừa cắn vừa hung dữ nói: “Buổi trưa hôm nay Bà Nhã Nhĩ cười ta ba lần, Phương Trọng cười ta bốn lần.” Trên cánh tay hắn liền xuất hiện hai hàng dấu răng, một hàng ba cái, một hàng bốn cái.
Hắn cũng không bực, gắng gượng chịu đựng, thỉnh thoảng có khi khẽ rên lên một tiếng, âm thanh đó giống như một sợi lông vũ gãi nhẹ vào lòng bàn chân ta, khiến trong lòng bổn tiên vừa nhột vừa vui, hận không thể cắn thêm vài phát, lại thử nghe xem thanh âm yếu ớt đó của hắn. Nhưng hắn chỉ dùng một cánh tay khác nhẹ nhàng vỗ vỗ trên lưng ta: “Sau này ta sẽ không cố tình làm Thanh nhi xấu hổ nữa, mặc dù là nàng cầu thân ta, nhưng sau này bất luận gặp ai, nhất định sẽ nói, là Bổn điện đối với Thanh nhi nhất kiến chung tình, sống chết bám theo, ngỏ lời đính ước bạc đầu!”
Ta thử tưởng tượng cảnh tượng này, trong lòng thầm cười, hàm răng đau xót cũng không cắn nữa. Da thịt trên người hắn cực kỳ rắn chắc, không dễ cắn chút nào, cắn hơn hai lần chỉ cảm thấy quai hàm muốn đứt lìa rồi.
“Tỷ tỷ, hai người làm gì vậy?” Cửu Ly ngủ suốt một ngày trên giường lớn của ta cuối cùng cũng đã dậy, từ trong chăn lộ ra cái đầu mềm mại của Cửu Vỹ Hồ. Nhạc Kha kéo dài giọng hét gọi một tiếng: “Cửu Ly- -“ Cái đầu nhỏ mềm mại trong chăn không thấy nữa, mà xuất hiện một gương mặt khiến chúng sinh điên đảo, đôi mắt đỏ đẹp tựa bảo thạch, nam nữ đều mê đắm.
May mà tiếng hô này của Cửu Ly mới giúp ta ngừng suy nghĩ vẩn vơ, cũng không hề vạch y phục hắn, dọc theo lồng ngực tiếp tục cắn xuống. Ta nghe thấy hắn hít một ngụm khí, giống như trút được gánh nặng, cực kỳ đắc ý, ra oai: “Nếu ngươi còn nói năng bậy bạ, ta nhất định cắn cho ngươi toàn thân đều là sẹo!”
Hắn giống như dở khóc dở cười, hết nhìn lại nhìn ta, tâm tình khổ nguyện đưa cánh tay ra: “Cắn đi cắn đi.”
Lại qua hai ngày ta an ổn ở trong phòng, cực kỳ muốn đi Đông Hải đổi gió, bị phụ thân lấy lý do thương thế chưa lành, không thể sử dụng pháp thuật ngăn cản. Ta vừa đảo mắt, chỉ vào Nhạc Kha cười nói: “Hiện giờ có thuyền miễn phí, phụ thân nhất định không đồng ý cho nữ nhi đi dạo?”
Phụ thân lắc lắc đầu, trách ta: “Thiên đế trưởng tử mặc dù chân thân là rồng, nhưng cũng không thể bị con một a đầu cưỡi lên cưỡi xuống đi dạo vòng vòng được.”
Ta vốn chỉ định túm đuôi rồng, mong mượn chút lực mà bay một vòng, không ngờ phụ thân lại nghĩ trắng ra như vậy. Lại càng không ngờ tới, Nhạc Kha thế nhưng lại biến về chân thân, hào sảng nói: “Thanh nhi nhanh leo lên, ta chở nàng đi đằng vân.”
Bổn tiên mấy ngày nay làm ổ dưỡng thương trong Tư Hoàng Điện, sớm đã ngột ngạt bức bối, lý nào vẫn còn khách khí, một bước nhảy lên lưng hắn, hai tay nắm lấy sừng rồng, bạch long nhẹ nhàng chuyển mình, chở theo ta lượn hai vòng trên đầu phụ thân rồi hướng bên ngoài thành mà đi. Bên tai tiếng gió vù vù dữ dội, ta chỉ loáng thoáng nghe được một câu trong gió: “…Còn không mau đuổi theo…”, nhìn ra sau, một đám người tóc đen đang bám phía sau, dẫn đầu chính là Hùng Lực.
Ta ở trên lưng rồng cười đến cực kỳ vui vẻ.
Mấy ngày nay nhìn thấy Nhạc Kha làm hộ vệ làm đến hưng trí bừng bừng, ngày ngày hai mắt sáng rỡ đứng canh, không thèm để bổn tiên vào mắt– bổn tiên ở trong điện ngày đêm bất an, trằn trọc trăn trở, có lúc từ bên trong cửa sổ lén lút tìm hắn, thấy những vết xanh tím trên mặt hắn đã mất đi, lại là một lang quân tuấn tú, cả ngày tươi cười đứng bên ngoài điện, dẫn tới đám thị nữ trong cung cứ không ngừng đi đi lại lại, bổn tiên càng hận không thể để tất cả hộ vệ Tư Hoàng Điện đều vào trong phòng để bảo vệ chứ không phải đứng ngoài cửa điện. Trong lòng không khỏi bực bội khó chịu, giống như nước sôi trên bếp, bên dưới là củi lửa cháy dữ dội, thiêu đốt mạnh mẽ, ngũ tạng trong lồng ngực đều quay cuồng bện thắt lại. Ta hung hăng đóng cửa sổ, nôn nóng lo lắng đi qua đi lại trong điện. – – chỉ mới nửa tháng đã gầy đi một vòng.
Phương Trọng từng thong thả mỉm cười trên dưới đánh giá ta, vừa lắc đầu thở dài vừa nói: “Công chúa tội gì phải khổ sở như vậy? Ngày ngày thấy người trong lòng đứng ngoài cửa, lẽ nào không nhịn được mới gầy đến thảm hại như thế?”
Lòng không nhịn được?
Bổn tiên trước giờ vững như bàn thạch, lẽ nào lại không nhịn được? Ai bảo con rồng ngốc đó đem chuyện ta tự mình cầu thân nói ra, khiến bổn tiên ở trước mặt phụ thân mất hết thể diện? Huống chi, hắn đến giờ cũng chưa từng thừa nhận lỗi lầm với bổn tiên!
…….
Một ngày này ta cưỡi rồng vùng vẫy giữa sóng biếc dưới núi Tu Di, có lẽ quá mức vui vẻ, tiếng cười không ngớt, vui quá hóa buồn, lúc trở lại cung, thế nhưng trong cung ai nấy đều rỉ tai thì thầm, nét mặt cổ quái.
Sắc trời hãy còn sớm, phụ thân vẫn ở trong Thất Diệp Đường bàn chính sự. Lúc ta đi ngang qua, bên trong điện không ngờ có không ít người đang đứng. Bà Nhã Nhĩ và Phương Trọng cũng xếp hàng đứng trong đó. Thấy ta và Nhạc Kha cùng nhau tiến vào, người nào người nấy nét mặt đều không tốt.
Phụ thân buổi sáng còn bức ép Nhạc Kha hiện ra nguyên thân cõng ta đi núi Tu Di du ngoạn, lúc đó người vẫn còn cao hứng lắm, thế nhưng hiện giờ khóe môi lại nhếch lên, mang theo nộ khí.
“Ai chọc phụ thân không vui? Con ra ngoài bất quá mới nửa ngày, thế nhưng đã khiến phụ thân giận đến như vậy?”
Bã Nhã Nhĩ đưa mắt ra hiệu vào chiếc hộp tinh xảo đang đặt trên bàn. Ta bước tới, chậm rãi mở ra, lập tức một luồng ánh sáng ấm áp xuyên qua chiếc hộp chiếu ra bên ngoài. Lúc mở hộp ra hoàn toàn, mới có thể nhìn rõ, bên trong hộp là hai viên trân châu tỏa ánh sáng dịu dàng, nhu hòa như ánh trăng, so với ánh trăng còn ấm áp hơn.
“Đây là vật gì?” Ta ôm chiếc hộp quay đầu nhìn Nhạc Kha.
Sắc mặt hắn lập tức thay đổi, lẩm bẩm nói: “Tuyền khách châu? Tuyền khách châu?”
Ta cực kỳ ngạc nhiên: “Tuyền khách châu là cái gì?”
Hắn giống như không đành lòng, lại liếc nhìn ta, trong mắt hàm chứa bi thương, cúi đầu nói: “Tuyền khách châu chính là đôi mắt của Giao nhân chế ra, giá trị liên thành, thế gian khó cầu.”
“Phịch” một tiếng, chiếc hộp trong tay ta rơi xuống, chiếc hộp này thế nhưng cực kỳ bền chắc, không hề bị vỡ, hai viên trân châu xoay tròn giống như một đôi mắt đẹp đẽ trong suốt. — Không, đây vốn dĩ chính là một đôi mắt.
Phụ thân cực kỳ không vui nói: “Đây là vật cầu thân mà Thiên giới Thái tử gửi đến, nói là Thanh nhi nhìn thấy sẽ hiểu, đây chính là thứ mà con gần đây tìm kiếm.”
Dạo trước hai đội nam tử tộc Tu La còn ở trên mặt nước Đông Hải thay phiên lùng kiếm tung tích Ly Quang, ta ở trong cung mong ngóng đã lâu. Ngoại trừ việc đó, cũng chưa từng tìm kiếm thứ gì khác.
Trong lòng ta lạnh buốt, mờ mịt quay đầu nhìn Nhạc Kha, run rẩy bắt lấy tay hắn, lệ nóng trong mắt bất giác rơi xuống, từng câu từng chữ hỏi: “Hắn nói là, cặp Tuyền khách châu này là Ly Quang…đôi mắt Ly Quang tạo thành?”
——— ——————-
*“Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi
Tâm duyệt quân hề quân bất tri”
(Việt Nhân Ca – Lưu Hướng)
Tạm dịch:
Núi có rừng và cây kia có nhánh
Vương Tử người có thấu nỗi lòng em!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.