Long Phượng Tương Phùng (Tình Trường Uyên Ương Chuyện)
Chương 6
Vu Kim Ngan
04/03/2024
Hạ Xoan, Như Ý, Phượng Hồng. Ba ả nhân cơ hội trốn về chỗ nhị phu nhân báo tin. Nghe được tin tức này, hẳn bà ta rất phấn khích, cho rằng đây là cơ hội hiếm có:
"Chi bằng, triệt để khiến nó biến mất thì sẽ không phải lo phiền toái sau này."
Bà ta cử một đội ám sát âm thầm đi tìm nàng, bắt buộc họ phải tìm trước khi lão gia phát hiện. Khi thấy được nàng, giết không nương tay.
Tại phủ nhiếp chính vương.
Lúc này, nàng mơ màng lấy lại ý thức. Mắt cố mở ra. Y nhăn mặt cảm nhận cơ thể đang ê ẩm đau mỏi vì nằm lâu. Lảo đảo nhìn về phía bên cạnh giường, thấy nam nhân mặc hắc bào, dung mạo lẫn cả khí thế điều toát lên vẻ tôn quý.
"Đây là?"
Nàng mơ hồ, người kia im lặng. Cô lại gặn hỏi:
"Là ngươi đưa ta đến đây sao?"
Hắn lạnh nhạt, ánh mắt hiện rõ vẻ uy hiếp nhìn nàng:
"Ta cứu ngươi, vậy mà câu đầu tiên sau khi ngươi tỉnh dậy. Lại không phải là để bản vương vào trong mắt."
Nàng nhíu mày gượng ép bước xuống giường. Chấp tay cúi người như một nam tử mà rằng:
"Tạ ơn cứu mạng!"
Nói rồi nàng quay người định rời đi. Muốn tức tốc về phủ vì sợ Manh Manh ở đó một mình lại bị ức hiếp.
"Định đi?"
Giọng nói trầm trầm, xen lẫn sự tức giận từ phía nam nhân kia vang lên khiến Kiều Nhan khựng lại:
"Về nhà."
Nàng đáp trả, điệu bộ không sợ hãi. Ngược lại còn rất bình tĩnh.
Hắn thấy vậy, đôi mày ngài khẽ cau lại:
"Muốn về, lại không xem bản vương có đồng ý hay không?"
Nàng như nắm được trọng tâm trong lời nói:
"Bản vương? Ngươi là.."
Lúc này bên ngoài truyền vào tiếng thưa bẩm:
"Vương gia, y phục người dặn đem đến đã chuẩn bị xong rồi."
Nàng nhìn ra phía cửa rồi nhìn xuống y phục của mình. Quả nhiên, y phục trước đó đã bị thay ra, trên người nàng bây giờ là đang mặc một bộ lụa trắng. Mặc Thiên nói vọng ra:
"Mang vào"
Một đám tì nữ thay nhau, mỗi người mang một thứ đồ bước vào. Mặc Thiên lạnh giọng, nói:
"Thay y phục."
Nàng chưa kịp phản ứng, hắn đã ra ngoài đóng cửa. Người hầu được lệnh lôi nàng đi tắm rửa chải chuốt. Mặc dù không quen nhưng lại không cách nào từ chối. Sau khi xong xuôi, nàng diện trên mình bộ hán phục xanh nhạt, một mực đòi rời đi nhưng bị thị vệ ngăn lại.
"Cô nương, vương gia có lệnh sau khi cô nương thay đồ xong lập tức qua sảnh điện gặp ngài."
Nàng nổi giận quát lớn:
"Không muốn, mau tránh ra. Muốn gì thì đến phủ thái uý tìm ta."
"Xin lỗi cô nương, chúng tôi không thể làm trái lệnh."
"Các ngươi.."
Nàng từ từ hạ giọng xuống:
"Được, dẫn đường đi. Đôi co với các ngươi ta không có hứng thú."
Đến sảnh điện, Nhan bước vào trong nhìn quanh một lượt. Căn phòng lạnh lẽo toát lên không khí cô độc bao trùm, như thể chủ nhân của nó cũng chẳng khác là bao. Một giọng nói từ sau mành cửa phòng ngủ vang lên làm Kiều Nhan giật mình, theo phản xạ lùi ra sau vài bước.
"Đến rồi?"
Một nam nhân cùng lúc bước ra ngoài. Nàng mất kiên nhẫn, hỏi hắn:
"Sao không thả ta đi?"
Hắn nhìn nàng trầm ngâm không nói gì. Được một lúc mới lại lên tiếng:
"Ngươi nữ cải nam trang, là ý đồ gì?"
Đứng trước một người có khí tức đáng sợ như vậy, Kiều Nhan ngược lại không run sợ, cười nhẹ:
"Thân thế của dân nữ, ngài nào có hứng thú muốn nghe? Thứ ngài muốn nghe là mục đích của ta có phải tiếp cận ngài hay không chứ gì?"
Mặc Thiên liếc nhìn nàng đầy sự đe dọa:
"Gan không nhỏ!"
Nàng thấy lạnh người, trong lòng thiết nghĩ.
Hắn ta thân phận không tầm thường, khí thế và tính cách cũng khiến ta khiếp sợ. Hắn quá mạnh, ta không thể làm thù.
Quay lại thực tại, Nhan nghiêm túc nói:
"Giờ ta thật sự rất bận rộn, ngài muốn gì thì nói luôn để ta còn quay về. Đừng câu thời giờ."
Tần Mặc Thiên nhàn nhạt nói, tiếp cận gần nữ tử trước mặt, đưa tay lên đùa nghịch lọn tóc dài của nàng:
"Mạnh miệng. Ngươi ăn mất một cánh hoa quý của bản vương, định tính trả nợ như nào đây?"
"Hoa quý?" Kiều Nhan khó hiểu nhìn y.
"Thân thể ngươi trúng độc quá nặng, lại còn là sinh độc. Nếu không có cánh hoa Ngọc Hồi của ta, y nghĩ còn mạng trở về?"
"Sinh độc? Quá độc ác rồi." Nàng lẩm nhẩm trong miệng, không khỏi cảm thấy căm thù. Tuy vậy, ngoài mặt vẫn điềm tĩnh nói:
"Mạng này dân nữ nợ ngài. Một ngày nào đó nhất định sẽ tìm cách trả ơn. Nhưng giờ ta thật sự không thể nán lại lâu, xin cáo từ."
Dứt lời, nàng thoắt cái đã chạy vụt ra ngoài. Mặc Thiên không giữ y lại, chỉ nhìn theo bóng lưng mờ dần của nàng mà cảm thấy có chút hứng thú.
"Sẽ sớm gặp lại."
Sau khi nàng rời đi, nhiếp chính vương sai người đi điều tra thân phận của Kiều Nhan. Biết được y là nhi nữ nổi tiếng nhu nhược yếu đuối của thái uý, chàng lại càng hứng thú.
Kiều Nhan trở về U Minh Các. Vừa bước chân vào đến điện, Manh Manh đột nhiên lao ra ôm trầm lấy nàng, khóc nức nở:
"Tiểu thư, người về rồi. Suốt hai ngày nay, rốt cuộc người đã đi đâu? Gặp chuyện gì nguy hiểm?"
Nàng vỗ nhẹ vào lưng Manh Manh điệu bộ an ủi:
"Ta về rồi. Chắc em sợ lắm hử? Ổn rồi, nào thả ta ra."
Nàng nhẹ nhàng gỡ tay cô gái ra rồi xoa đầu:
"Ở nhà không có chuyện gì chứ?"
Manh Manh lau nước mắt, sụt sùi nói.
"Chi bằng, triệt để khiến nó biến mất thì sẽ không phải lo phiền toái sau này."
Bà ta cử một đội ám sát âm thầm đi tìm nàng, bắt buộc họ phải tìm trước khi lão gia phát hiện. Khi thấy được nàng, giết không nương tay.
Tại phủ nhiếp chính vương.
Lúc này, nàng mơ màng lấy lại ý thức. Mắt cố mở ra. Y nhăn mặt cảm nhận cơ thể đang ê ẩm đau mỏi vì nằm lâu. Lảo đảo nhìn về phía bên cạnh giường, thấy nam nhân mặc hắc bào, dung mạo lẫn cả khí thế điều toát lên vẻ tôn quý.
"Đây là?"
Nàng mơ hồ, người kia im lặng. Cô lại gặn hỏi:
"Là ngươi đưa ta đến đây sao?"
Hắn lạnh nhạt, ánh mắt hiện rõ vẻ uy hiếp nhìn nàng:
"Ta cứu ngươi, vậy mà câu đầu tiên sau khi ngươi tỉnh dậy. Lại không phải là để bản vương vào trong mắt."
Nàng nhíu mày gượng ép bước xuống giường. Chấp tay cúi người như một nam tử mà rằng:
"Tạ ơn cứu mạng!"
Nói rồi nàng quay người định rời đi. Muốn tức tốc về phủ vì sợ Manh Manh ở đó một mình lại bị ức hiếp.
"Định đi?"
Giọng nói trầm trầm, xen lẫn sự tức giận từ phía nam nhân kia vang lên khiến Kiều Nhan khựng lại:
"Về nhà."
Nàng đáp trả, điệu bộ không sợ hãi. Ngược lại còn rất bình tĩnh.
Hắn thấy vậy, đôi mày ngài khẽ cau lại:
"Muốn về, lại không xem bản vương có đồng ý hay không?"
Nàng như nắm được trọng tâm trong lời nói:
"Bản vương? Ngươi là.."
Lúc này bên ngoài truyền vào tiếng thưa bẩm:
"Vương gia, y phục người dặn đem đến đã chuẩn bị xong rồi."
Nàng nhìn ra phía cửa rồi nhìn xuống y phục của mình. Quả nhiên, y phục trước đó đã bị thay ra, trên người nàng bây giờ là đang mặc một bộ lụa trắng. Mặc Thiên nói vọng ra:
"Mang vào"
Một đám tì nữ thay nhau, mỗi người mang một thứ đồ bước vào. Mặc Thiên lạnh giọng, nói:
"Thay y phục."
Nàng chưa kịp phản ứng, hắn đã ra ngoài đóng cửa. Người hầu được lệnh lôi nàng đi tắm rửa chải chuốt. Mặc dù không quen nhưng lại không cách nào từ chối. Sau khi xong xuôi, nàng diện trên mình bộ hán phục xanh nhạt, một mực đòi rời đi nhưng bị thị vệ ngăn lại.
"Cô nương, vương gia có lệnh sau khi cô nương thay đồ xong lập tức qua sảnh điện gặp ngài."
Nàng nổi giận quát lớn:
"Không muốn, mau tránh ra. Muốn gì thì đến phủ thái uý tìm ta."
"Xin lỗi cô nương, chúng tôi không thể làm trái lệnh."
"Các ngươi.."
Nàng từ từ hạ giọng xuống:
"Được, dẫn đường đi. Đôi co với các ngươi ta không có hứng thú."
Đến sảnh điện, Nhan bước vào trong nhìn quanh một lượt. Căn phòng lạnh lẽo toát lên không khí cô độc bao trùm, như thể chủ nhân của nó cũng chẳng khác là bao. Một giọng nói từ sau mành cửa phòng ngủ vang lên làm Kiều Nhan giật mình, theo phản xạ lùi ra sau vài bước.
"Đến rồi?"
Một nam nhân cùng lúc bước ra ngoài. Nàng mất kiên nhẫn, hỏi hắn:
"Sao không thả ta đi?"
Hắn nhìn nàng trầm ngâm không nói gì. Được một lúc mới lại lên tiếng:
"Ngươi nữ cải nam trang, là ý đồ gì?"
Đứng trước một người có khí tức đáng sợ như vậy, Kiều Nhan ngược lại không run sợ, cười nhẹ:
"Thân thế của dân nữ, ngài nào có hứng thú muốn nghe? Thứ ngài muốn nghe là mục đích của ta có phải tiếp cận ngài hay không chứ gì?"
Mặc Thiên liếc nhìn nàng đầy sự đe dọa:
"Gan không nhỏ!"
Nàng thấy lạnh người, trong lòng thiết nghĩ.
Hắn ta thân phận không tầm thường, khí thế và tính cách cũng khiến ta khiếp sợ. Hắn quá mạnh, ta không thể làm thù.
Quay lại thực tại, Nhan nghiêm túc nói:
"Giờ ta thật sự rất bận rộn, ngài muốn gì thì nói luôn để ta còn quay về. Đừng câu thời giờ."
Tần Mặc Thiên nhàn nhạt nói, tiếp cận gần nữ tử trước mặt, đưa tay lên đùa nghịch lọn tóc dài của nàng:
"Mạnh miệng. Ngươi ăn mất một cánh hoa quý của bản vương, định tính trả nợ như nào đây?"
"Hoa quý?" Kiều Nhan khó hiểu nhìn y.
"Thân thể ngươi trúng độc quá nặng, lại còn là sinh độc. Nếu không có cánh hoa Ngọc Hồi của ta, y nghĩ còn mạng trở về?"
"Sinh độc? Quá độc ác rồi." Nàng lẩm nhẩm trong miệng, không khỏi cảm thấy căm thù. Tuy vậy, ngoài mặt vẫn điềm tĩnh nói:
"Mạng này dân nữ nợ ngài. Một ngày nào đó nhất định sẽ tìm cách trả ơn. Nhưng giờ ta thật sự không thể nán lại lâu, xin cáo từ."
Dứt lời, nàng thoắt cái đã chạy vụt ra ngoài. Mặc Thiên không giữ y lại, chỉ nhìn theo bóng lưng mờ dần của nàng mà cảm thấy có chút hứng thú.
"Sẽ sớm gặp lại."
Sau khi nàng rời đi, nhiếp chính vương sai người đi điều tra thân phận của Kiều Nhan. Biết được y là nhi nữ nổi tiếng nhu nhược yếu đuối của thái uý, chàng lại càng hứng thú.
Kiều Nhan trở về U Minh Các. Vừa bước chân vào đến điện, Manh Manh đột nhiên lao ra ôm trầm lấy nàng, khóc nức nở:
"Tiểu thư, người về rồi. Suốt hai ngày nay, rốt cuộc người đã đi đâu? Gặp chuyện gì nguy hiểm?"
Nàng vỗ nhẹ vào lưng Manh Manh điệu bộ an ủi:
"Ta về rồi. Chắc em sợ lắm hử? Ổn rồi, nào thả ta ra."
Nàng nhẹ nhàng gỡ tay cô gái ra rồi xoa đầu:
"Ở nhà không có chuyện gì chứ?"
Manh Manh lau nước mắt, sụt sùi nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.