Chương 13
Mặc Viễn Chi
03/07/2023
“Thẩm Chi Ý, ai bảo ngươi cướp thân phận của ta, ngươi xứng đáng chịu kết cục này. Trước kia cha nương ta luôn đặt kỳ vọng lên người ngươi. Giờ thì hay rồi, ta đã đoạt lại bọn họ một lần nữa. Ngươi nên sống ở nơi bùn lầy âm u này, tham sống sợ chết!”
Lâm Nhữ Yên kéo váy dài phết đất, nghênh ngang đứng trước mặt ta. Nàng nhìn ta chằm chằm, ngữ điệu châm chọc.
Ta bình tĩnh hỏi: “Ngươi giết Thái hậu như thế nào? Hạ độc trong ly rượu hay là thức ăn? Hay là chỗ nào khác nữa?”
Ngày ấy biểu cảm Thái hậu bình thản, không giống bị đâm trúng chỗ hiểm mà chết, tựa như qua đời trong giấc mộng an nhiên.
Lâm Nhữ Yên cười: “Nay sự đã thành, nói cho ngươi cũng không sao. Người đúng là do ta giết, dù sao Đại Hoàng tử đã đồng ý sau khi đăng cơ sẽ lập ta làm hậu, ngươi còn làm khó dễ được ta ư? Ngươi muốn gả cho Nhị Hoàng tử rồi làm Hoàng hậu à, ta không cho phép đâu.”
Ta chậm rãi đứng lên, nhìn nàng cười: “Lâm Nhữ Yên, ngươi thật sự không học được một tí thông minh nào từ Lâm phu nhân.”
Lâm Nhữ Yên nhíu mày: “Ngươi có ý gì?”
“Xuất hiện đi.”
Rất nhanh, bóng đen xung quanh theo lời ta mà động, bao vây xung quanh nàng.
Đôi mắt Lâm Nhữ Yên trừng lớn: “Ngươi gạt ta?”
“Gạt thế nào ngươi nói thử xem. Nếu không ngoài dự liệu thì phấn độc kia hẳn là còn lưu lại bên trong móng tay ngươi. Cung yến điều tra nghiêm ngặt, ngươi không có nhiều chỗ để giấu độc.”
Lâm Nhữ Yên lo lắng nắm chặt tay, giấu trong tay áo.
Ám vệ mở cửa ngục ra, ta mặc áo tù đi ra ngoài. Tay Lâm Nhữ Yên bị trói sau lưng, bị áp tải đi sau ta.
“Đi thôi, ta dẫn ngươi đi xem trò hay.”
Cung Vị Ương là nơi Hoàng thượng xử lý chính vụ, hiện giờ một mảnh hỗn độn.
Ta dẫn ám vệ tiến thẳng vào trong mà không ai ngăn cản.
“Đồ khốn! Ngươi nhìn xem mấy năm nay làm ra chuyện gì rồi!”
Hoàng thượng cầm nghiên mực trên bàn ném lên người nam nhân quỳ dưới đất, chuẩn xác đập vào trán hắn làm máu chảy thành dòng.
Khương Trác quỳ bò dưới đất, than thở khóc lóc: “Phụ hoàng, nhi thần không có! Nhi thần không có làm cái gì hết!”
“Ngươi còn ngụy biện! Nhiều chứng cứ tham ô như thế chẳng lẽ còn giả được sao? Mấy năm nay Tả Minh còn điều tra được ngươi giấu binh khí làm của riêng ở Giang nam, có ý định mưu phản!”
Khương Trác đứng lên, điên cuồng chỉ vào Tả Minh đứng cạnh Hoàng thượng: “Là ngươi? Ngươi phản bội ta?”
Hoàng thượng nổi giận gầm lên: “Trẫm còn chưa có chết! Ngươi đã gấp gáp muốn đoạt vị rồi sao? Nhiều năm như vậy, trẫm đối xử với ba mẹ con ngươi chưa đủ tốt à?”
Tứ Hoàng tử nhào vào chân Hoàng thượng, muốn cầu tình thay ca ca mà bị Hoàng thượng đá văng ra.
Khương Trác thấy ta mang Lâm Nhữ Yên tới, tỏ vẻ kinh ngạc: “Ngươi... các ngươi... cố ý?”
Ám vệ mang bột phấn độc dược giữa khe hở móng tay Lâm Nhữ Yên trình lên, nói rõ ngọn nguồn.
Hoàng thượng đột nhiên phun một ngụm máu, run rẩy sắp ngất đi, hai mắt vẩn đục còn nhìn Khương Trác không tha: “Cút! Tất cả cút hết cho trẫm!”
Lâm Nhữ Yên kéo váy dài phết đất, nghênh ngang đứng trước mặt ta. Nàng nhìn ta chằm chằm, ngữ điệu châm chọc.
Ta bình tĩnh hỏi: “Ngươi giết Thái hậu như thế nào? Hạ độc trong ly rượu hay là thức ăn? Hay là chỗ nào khác nữa?”
Ngày ấy biểu cảm Thái hậu bình thản, không giống bị đâm trúng chỗ hiểm mà chết, tựa như qua đời trong giấc mộng an nhiên.
Lâm Nhữ Yên cười: “Nay sự đã thành, nói cho ngươi cũng không sao. Người đúng là do ta giết, dù sao Đại Hoàng tử đã đồng ý sau khi đăng cơ sẽ lập ta làm hậu, ngươi còn làm khó dễ được ta ư? Ngươi muốn gả cho Nhị Hoàng tử rồi làm Hoàng hậu à, ta không cho phép đâu.”
Ta chậm rãi đứng lên, nhìn nàng cười: “Lâm Nhữ Yên, ngươi thật sự không học được một tí thông minh nào từ Lâm phu nhân.”
Lâm Nhữ Yên nhíu mày: “Ngươi có ý gì?”
“Xuất hiện đi.”
Rất nhanh, bóng đen xung quanh theo lời ta mà động, bao vây xung quanh nàng.
Đôi mắt Lâm Nhữ Yên trừng lớn: “Ngươi gạt ta?”
“Gạt thế nào ngươi nói thử xem. Nếu không ngoài dự liệu thì phấn độc kia hẳn là còn lưu lại bên trong móng tay ngươi. Cung yến điều tra nghiêm ngặt, ngươi không có nhiều chỗ để giấu độc.”
Lâm Nhữ Yên lo lắng nắm chặt tay, giấu trong tay áo.
Ám vệ mở cửa ngục ra, ta mặc áo tù đi ra ngoài. Tay Lâm Nhữ Yên bị trói sau lưng, bị áp tải đi sau ta.
“Đi thôi, ta dẫn ngươi đi xem trò hay.”
Cung Vị Ương là nơi Hoàng thượng xử lý chính vụ, hiện giờ một mảnh hỗn độn.
Ta dẫn ám vệ tiến thẳng vào trong mà không ai ngăn cản.
“Đồ khốn! Ngươi nhìn xem mấy năm nay làm ra chuyện gì rồi!”
Hoàng thượng cầm nghiên mực trên bàn ném lên người nam nhân quỳ dưới đất, chuẩn xác đập vào trán hắn làm máu chảy thành dòng.
Khương Trác quỳ bò dưới đất, than thở khóc lóc: “Phụ hoàng, nhi thần không có! Nhi thần không có làm cái gì hết!”
“Ngươi còn ngụy biện! Nhiều chứng cứ tham ô như thế chẳng lẽ còn giả được sao? Mấy năm nay Tả Minh còn điều tra được ngươi giấu binh khí làm của riêng ở Giang nam, có ý định mưu phản!”
Khương Trác đứng lên, điên cuồng chỉ vào Tả Minh đứng cạnh Hoàng thượng: “Là ngươi? Ngươi phản bội ta?”
Hoàng thượng nổi giận gầm lên: “Trẫm còn chưa có chết! Ngươi đã gấp gáp muốn đoạt vị rồi sao? Nhiều năm như vậy, trẫm đối xử với ba mẹ con ngươi chưa đủ tốt à?”
Tứ Hoàng tử nhào vào chân Hoàng thượng, muốn cầu tình thay ca ca mà bị Hoàng thượng đá văng ra.
Khương Trác thấy ta mang Lâm Nhữ Yên tới, tỏ vẻ kinh ngạc: “Ngươi... các ngươi... cố ý?”
Ám vệ mang bột phấn độc dược giữa khe hở móng tay Lâm Nhữ Yên trình lên, nói rõ ngọn nguồn.
Hoàng thượng đột nhiên phun một ngụm máu, run rẩy sắp ngất đi, hai mắt vẩn đục còn nhìn Khương Trác không tha: “Cút! Tất cả cút hết cho trẫm!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.