Chương 142: Bứt phá
Cố Tiểu Tam
09/12/2020
Trần Dương cũng kinh ngạc nhìn ông lão mặc "áo Tôn Trung Sơn", tóc bạc nhưng trông vẫn rất khỏe mạnh ngồi ở hàng ghế phía trước.
Ông lão này ít nhất cũng phải bảy mươi
tuổi nhưng sắc mặt rất hồng hào, tinh thần sảng khoái. Hai huyệt thái
dương của ông ta lồi lên, vừa nhìn là biết ông ta là một người tu luyện
thành công.
Nhưng Trần Dương vẫn thán phục sự giàu có của ông ta hơn. Cam tâm bỏ ra năm tỷ năm trăm triệu mua một viên Phá
Chướng Đan, thật sự là người nhiều tiền lắm của.
Xem ra anh phải dành ra chút thời gian
điều chế nhiều Phá Chướng Đan một chút, chẳng phải khi đó muốn có tiền
tài chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay ư?
Người đẹp bán đấu giá kích động đến mức
cả người phát run, cô gõ chiếc búa gỗ xuống bàn: "Năm tỷ năm trăm triệu
tệ lần thứ nhất, năm tỷ năm trăm triệu tệ lần thứ hai, năm tỷ năm trăm
triệu tệ...lần thứ ba! Chúc mừng lão tiên sinh đã dùng năm tỷ năm trăm
triệu tệ thành công giành được Phá Chướng Đan!"
Sau lời báo giá cuối cùng, viên Phá Chướng Đan này đã thuộc sở hữu của ông lão ngồi ở vị trí số tám.
Mọi người không khỏi trầm mặc, ánh mắt
của không ít người buồn bã và hối hận hẳn. Không phải bọn họ không muốn
giành lấy Phá Chướng Đan, mà là bọn họ không có tiền!
Thật đáng tiếc, viên đan dược thần kì có
tác dụng bứt phá tình trạng tu luyện đã ở trước mắt rồi nhưng vì không
đủ tiền mà bọn họ phải trơ mắt nhìn nó bị người ta giành mất. Cảm giác
này thật khiến người ta tuyệt vọng.
Toàn bộ hội trường im ắng trong suốt mấy
giây sau đó một trận vỗ tay đột nhiên bùng nổ, tiếng vỗ tay to đến mức
trần nhà như thể bị xốc lên vậy.
Lúc này có không ít người bắt đầu quan
sát ông lão đang ngồi ở vị trí số tám kia. Ông ta có thể bỏ ra năm tỷ
năm trăm triệu để mua một viên Phá Chướng Đan, có lẽ không phải hạng vô
danh. Nhưng tại sao trông ông ta lạ mặt thế kia?
Tiếng vỗ tay kéo dài suốt ba phút rồi mới dần dần dừng lại, lúc này cô gái trên khán đài cung kính bưng viên Phá
Chướng Đan tới giao cho ông lão.
Nhìn viên Phá Chướng Đan trên khay gỗ đàn hương, ông lão kia cực kỳ kích động nói: "Mười lăm năm rồi, ròng rã
mười lăm năm! Cuối cùng tôi cũng có thể bứt phá Tiên Thiên viên mãn, đạt tới cảnh giới Phản Phác!"
Cái gì?
Tiên Thiên viên mãn?
Ông...ông lão này đã là đại tu sĩ Tiên Thiên viên mãn rồi sao!
Nghe vậy, rất nhiều người không nhịn được mà cắn răng, hít một ngụm khí lạnh.
Trời ạ, ở thời hiện đại mà vẫn tồn tại đại tu sĩ tu luyện tới Tiên Thiên viên mãn sao?
Chuyện này thật quá khó tin!
Với thực lực này, ông lão kia có thể trở
thành tổ sư của một môn phái nhỏ rồi. Trong sáu môn phái lớn, ông ta
cũng xứng đáng với cấp bậc trưởng lão.
Không ít người nhìn ông lão kia bằng ánh mắt cực kỳ tôn kính, đây chính là sự kính nể của người yếu đối với người mạnh.
"Chúc mừng ông nội được như mong muốn!"
Lúc này một cô gái trẻ tuổi ngồi bên cạnh ông lão mỉm cười nhìn ông ta đầy ngọt ngào.
Cô gái này chỉ khoảng mười tám, mười chín tuổi, xinh đẹp như thiên sứ, dáng người quyến rũ, nụ cười ngọt ngào
khiến người ta vừa nhìn đã có ấn tượng tốt.
Ông lão này thật có phúc, không chỉ có hy vọng bứt phá cảnh giới Phản Phác mà còn có một cô cháu gái xinh đẹp thế này. Không biết sau này tên khốn kiếp nào có phúc trở thành cháu rể của ông ta.
"Ha ha, tốt lắm. Hôm nay ông sẽ thừa thế xông lên, tu luyện tới Phản Phác!"
Ông lão cười ha hả sau đó lập tức nuốt viên Phá Chướng Đan vào miệng.
Tất cả mọi người có mặt ở hội trường thấy vậy thì không khỏi ngây người.
Ôi trời, đây là chuyện gì vậy?
Tại sao ông ta lại nuốt viên Phá Chướng Đan đó trước mặt mọi người chứ?
Đương nhiên là có rất nhiều người không
hiểu được tâm trạng của ông lão kia, nhưng những tu sĩ đã bị kẹt trong
tình trạng tu luyện trì trệ suốt mấy năm giống ông ta thì hiểu được.
Bọn họ nhìn ông lão kia bằng ánh mắt vô
cùng ngưỡng mộ. Mẹ kiếp, nếu bọn họ có đủ tiền thì có lẽ còn vội vàng
uống đan dược đó hơn cả ông ta.
Cứ nghĩ tới chuyện ông ta sắp thăng cấp trở thành tu sĩ Phản Phác, ai nấy đều không kiềm chế được mà kích động hẳn lên.
Người đạt tới cảnh giới Phản Phác chính
là một đại tu sĩ đích thực. Cuộc đời này bọn họ có thể nhìn thấy một đại tu sĩ Tiên Thiên viên mãn thăng cấp thành tu sĩ Phản Phác, có chết cũng không tiếc.
Mọi người nín thở ngồi yên tại vị trí của mình không nhúc nhích, chỉ sợ mình sẽ quấy rầy ông lão kia tu luyện bứt phá.
Trần Dương nhìn ông lão đang ngồi khoanh chân tại chỗ, anh khẽ nhíu mày.
Ông ta cứ thế mà nuốt viên đan dược kia, chỉ sợ là sẽ xảy ra chuyện!
Nhưng hiện giờ ông lão kia đang thử
nghiệm tu luyện bứt phá tới Phản Phác, anh cũng không dám lên tiếng.
Trần Dương không còn cách nào khác đành phải ngồi tại chỗ của mình lẳng
lặng quan sát.
Đúng lúc đó Ngô Dung nhìn Trần Dương rồi
giễu cợt: "Trần Dương, đây chính là đan dược hết hạn sử dụng mà anh nói
sao? Giờ thì anh mở to mắt chó ra mà nhìn ra rõ, xem ông lão kia có xảy
ra chuyện gì không? Tôi biết ngay là anh đang bịa chuyện vớ vẩn bôi nhọ
người khác mà, anh đúng là kẻ tiểu nhân có vấn đề về đạo đức."
Khi nói mấy lời này Ngô Dung cố tình lớn
tiếng hết sức. Hội trường đang cực kỳ yên tĩnh nên những người xung
quanh nghe thấy rất rõ.
Không ít người quay đầu lại nhìn Trần Dương bằng ánh mắt chê cười. Có mấy cô gái còn che miệng cười trộm.
Phụt!
Đúng lúc đó ông lão đang khoanh chân ngồi yên trên ghế đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi. Ngụm máu đỏ sẫm bắn
tung tóe lên khán đài.
Một giây sau, ông ta ngã từ chỗ ngồi xuống đất.
"Ông nội!"
Cô gái trẻ tuổi ngồi bên cạnh ông lão kia hét lên một tiếng đầy hoảng hốt rồi vội vàng xông tới ôm ông ta vào
lòng, hai mắt bắt đầu đỏ lên.
Ồ!
Cả hội trường lập tức xôn xao! Tất cả mọi người đứng dậy khỏi chỗ ngồi của mình, ai nấy đều rướn cổ nhìn xem rốt
cuộc ông lão kia bị làm sao.
Không phải ông ta đang tu luyện bứt phá tới cảnh giới Phản Phác sao?
Tại sao đột nhiên lại phun ra máu rồi ngã xuống đất?
Mọi người thấy ông lão kia bất tỉnh tại chỗ thì cực kỳ nghi hoặc.
"Mẹ kiếp, tên nhóc ranh kia nói thật!"
Lúc này không biết có ai lên tiếng: "Viên Phá Chướng Đan này thật sự là
đan dược quá hạn sử dụng!"
Người đó vừa dứt lời, tất cả mọi người không hẹn mà cùng quay đầu lại nhìn về phía Trần Dương đang ngồi trong góc!
Lúc này bọn họ mới nhớ tới lời Trần Dương nói, không ngờ viên đan dược kia lại thật sự mất tác dụng thật.
Cảm nhận được ánh mắt của mọi người, Ngô Dung cực kỳ khó xử. Có thế nào anh ta cũng không ngờ Trần Dương lại đúng.
Trời ạ, sao...sao có thể như vậy được?
Chẳng lẽ tên nhóc ranh Trần Dương thật sự hiểu chuyện tu luyện sao?
Không...không thể nào, tên nhóc ranh Trần Dương chỉ là một tên ở rể. Nếu anh ta hiểu chuyện tu luyện thì có biến
thành bộ dạng thảm hại thế này không?
Ngô Dung bối rối, hoàn toàn bối rối!
Lúc này Lý Thiên Bá ngồi bên cạnh Trần
Dương nuốt nước bọt "ực" một tiếng, không khỏi lo sợ mà nhìn Trần Dương: "Tiểu Dương...may mà vừa rồi anh ngăn tôi lại, nếu không thì bây giờ
người xảy ra chuyện chính là tôi."
"Phải đấy, thật sự cảm ơn anh." Tống
Huyên cũng không thể không gật đầu cảm ơn Trần Dương. Trần Dương từng
cứu cô, lần này lại khuyên ngăn chồng cô đúng lúc. Món nợ ân tình này cô sẽ mãi mãi ghi nhớ.
Từ Tiểu Nhu cũng sững sờ tại chỗ, một cảm giác tự hào dâng lên trong lòng cô.
Từ Tiểu Nhu nhìn Trần Dương không chớp
mắt. Cô cảm thấy người đàn ông này giống như một câu đố vậy, không có
chuyện gì mà Trần Dương không làm được. Trái tim Từ Tiểu Nhu run lên,
nhịp tim tăng nhanh.
Khoảnh khắc này, Từ Tiểu Nhu phát hiện ra cô đã bắt đầu ngưỡng mộ người đàn ông này rồi...
"Người đâu, mau tới cứu ông nội tôi..."
Cô gái trẻ tuổi đang quỳ trên mặt đất ôm ông lão kia vừa khóc vừa hét lớn.
Nhưng chẳng có ai chạy tới cả.
Ông lão này vốn đã lớn tuổi, vừa rồi còn
phun ra một ngụm máu lớn. Hiện giờ sắc mặt của ông ta càng lúc càng tái
đi, chỉ một lát nữa là không sống nổi. Ai lại dám qua đó giúp đỡ bọn họ
vào lúc này chứ?
Cùng lúc đó Đinh Khắc nghe thấy tiếng hét thì vội vàng dẫn người chạy vào. Thấy vẻ mặt tái mét của ông lão kia,
anh ta không khỏi bối rối. Đinh Khắc theo bản năng nói: "Cô gái, có phải ông nội cô bị bệnh không?"
Nói xong anh ta lại nhận ra mình nói như vậy không ổn, vội vàng xua tay giải thích: "Không phải, tôi không có ý đó..."
"Rầm!"
Một luồng khí mạnh mẽ kinh người từ người cô gái kia phóng ra khiến mọi người sợ hãi lùi lại hai bước. Đinh Khắc
là người đứng gần cô ta nhất, phải lùi lại ba bước.
"Nói bậy bạ gì thế hả, ông nội anh bị
bệnh thì có! Ông nội tôi là đại tu sĩ Tiên Thiên viên mãn, làm sao có
thể bị bệnh được chứ?" Cô gái kia lạnh lùng nói: "Ông nội tôi dùng Phá
Chướng Đan nhà các người bán nên mới trở thành thế này, các người đừng
hòng trốn tránh trách nhiệm!"
Tất cả mọi người bị khí thế tỏa ra từ người cô gái kia làm kinh ngạc tới ngây người.
Cô gái này mới chừng ấy tuổi, tại sao lại có sức mạnh lớn đến thế này?
Đinh Khắc khổ sở nói: "Cô gái, cô...cô nghe tôi giải thích đã..."
"Giải thích?" Cô gái kia gằn từng chữ,
nói: "Tôi nói cho anh biết, nếu ông nội tôi xảy ra chuyện gì bất trắc
tôi sẽ khiến toàn bộ nhà họ Đinh các người phải chôn chung!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.