Chương 146: Điều kiện
Cố Tiểu Tam
09/12/2020
Từ Tiểu Nhu ôm chiếc hộp Thiên Không Chi Thành, không khỏi bối rối.
Lúc này trong lòng Từ Tiểu Nhu đang rất vui vẻ. Trần Dương giành được Thiên Không Chi Thành vậy mà lại đem tặng cho cô.
Cô cảm thấy mình được hạnh phúc vây quanh, tất cả hạnh phúc này còn do Trần Dương trao cho cô.
Từ Tiểu Nhu cố gắng kiềm chế sự kích động muốn nhào tới ôm Trần Dương rồi nói: "Trần Dương, món quà này quá giá
trị, tôi...mời anh ăn cơm được không? Được không?"
Từ Tiểu Nhu vốn muốn nói món quà này quá
giá trị nên cô không thể nhận được, nhưng cô thật sự quá thích Thiên
Không Chi Thành. Hơn nữa đây còn là món quà Trần Dương tặng cho cô, cô
không cam tâm trả lại cho anh.
"Được!"
Trần Dương xem đồng hồ thấy còn sớm, anh
có một mình cũng rất buồn chán. Nói chuyện phiếm giết thời gian với Từ
Tiểu Nhu cũng là ý hay.
Thấy Trần Dương gật đầu, Từ Tiểu Nhu vô cùng vui vẻ. Cô vội vàng ra khỏi xe của Ngô Dung.
Từ Kiến Quốc ngồi ở ghế sau, nhất thời
quên mất phải ngăn cản Từ Tiểu Nhu lại. Đến khi ông ta hồi phục tinh
thần thì cô con gái bảo bối của ông ta đã lên xe của Trần Dương rồi.
Từ Tiểu Nhu mới lên xe cũng chưa kịp nói gì. Cô và Trần Dương tôi nhìn anh anh nhìn tôi, bầu không khí ám muội dần dần lan ra.
Đúng lúc đó điện thoại của Trần Dương rung lên.
Tiếng chuông điện thoại bất ngờ xuất hiện phá hỏng bầu không khí lãng mạn trong xe.
Ai thế hả, trời tối rồi còn gọi điện thoại cho anh. Trần Dương khó chịu lấy điện thoại di động ra xem, là Vu Lan gọi tới.
Giờ này Vu Lan gọi điện thoại cho anh làm gì?
"Cảnh sát Vu, đã tối rồi còn gọi điện thoại cho tôi, có chuyện gì sao?"
"Trần...Trần Dương, bây giờ anh có tiện
không? Tôi có chút việc gấp muốn nhờ anh giúp!" Giọng nói của Vu Lan từ
điện thoại truyền ra, ngữ điệu có vẻ rất sốt ruột.
"Đã tối rồi còn có chuyện gì chứ?" Trần
Dương mỉm cười rồi nhìn sang Từ Tiểu Nhu ngồi bên cạnh, nói: "Đúng là
bây giờ tôi không rảnh."
"Được rồi mà Trần Dương, coi như tôi cầu
xin anh được không?" Vu Lan khẩn khoản cầu xin: "Anh tới đây đi, xong
việc...xong việc tôi sẽ hôn anh một cái!"
Sao cơ?
Vu Lan chủ động hôn anh một cái?!
Trần Dương lập tức cảm thấy hứng thú, nói: "Chị nói tôi nghe xem rốt cuộc có chuyện gì vậy?"
Nghe giọng nói đầy quyến rũ của Trần
Dương, Vu Lan không khỏi đỏ mặt. Cô bị làm sao thế này, tại sao lại nghĩ tới chuyện hôn Trần Dương theo bản năng chứ? Chuyện này thật quá xấu
hổ, làm...làm sao mà cô có thể nói ra chuyện như thế?
Xấu hổ thì xấu hổ, cô đường đường là đội
trưởng đội cảnh sát hình sự, lời đã nói như nước đổ đi không thể thu hồi được. Nếu cô đã nói rồi thì cũng chẳng có gì phải xấu hổ cả.
"Thật là, không thể nói rõ qua điện thoại đi. Anh mau tới đây đi, tôi đang ở quán cà phê XXX chờ anh!"
Trần Dương còn muốn nói chuyện thì Vu Lan đã cúp điện thoại rồi gửi vị trí cho anh qua Wechat.
Thấy tin nhắn Vu Lan gửi tới, Trần Dương bất đắc dĩ lắc đầu.
Anh đành phải xin lỗi Từ Tiểu Như: "Tôi
vốn muốn tâm sự hai người với cô, nhưng có người gọi điện thoại tới mời
tôi đi uống cà phê. Cô đi cùng tôi đi!"
"Ai vậy?" Từ Tiểu Nhu hỏi.
Không gian trong xe không lớn, đương
nhiên Từ Tiểu Nhu cũng nghe được cuộc nói chuyện của Trần Dương và Vu
Lan. Nghe giọng nói của đối phương thì có lẽ là một cô gái, hơn nữa cô
ta còn rất thân thiết với Trần Dương.
Người này tuyệt đối không phải Tô Diệu,
bởi vì Tô Diệu sẽ không hẹn Trần Dương đi uống cà phê vào tối muộn thế
này mà sẽ gọi anh về nhà.
Trần Dương định trả lời là Vu Lan nhưng
lại nhận ra vẻ mặt Từ Tiểu Nhu có chút thay đổi, lời chưa kịp nói ra
khỏi miệng lại phải nuốt xuống. Trần Dương trả lời: "Chỉ là một người
bạn bình thường thôi!"
Thật là kỳ lạ, tại sao đột nhiên anh lại để ý tới suy nghĩ của Từ Tiểu Nhu?
"Bạn bè bình thường ư?"
Nghe Trần Dương nói xong, Từ Tiểu Nhu dịu dàng nói: "Nếu bạn anh vội vàng tìm anh như thế hẳn là có chuyện gấp,
tôi không đi cùng nữa vậy."
Nói xong, cô mỉm cười thật ngọt ngào.
Trần Dương suy nghĩ một chút rồi đáp: "Cũng được, vậy tôi đưa cô về nhà."
Trần Dương thở phào nhẹ nhõm. Lát nữa Vu Lan hôn anh trước mặt Từ Tiểu Nhu, chẳng phải hình tượng của anh sẽ bị phá hủy sao?
Từ Tiểu Nhu có gia thế tốt, gương mặt
xinh đẹp, lại hiểu chuyện thế này. Sau này không biết tên khốn nào may
mắn cưới được cô ấy về nhà.
Nghĩ vậy, Trần Dương có chút đau lòng.
Sao cơ?
Đưa cô về nhà ư?
Từ Tiểu Nhu ngẩn người rồi không khỏi sốt ruột. Ngoài miệng nói không nhưng thực ra trong lòng cô rất muốn đi với Trần Dương.
Bạn bè bình thường sao?
Giác quan thứ sáu của một người phụ nữ
mách bảo cô rằng, đây nhất định không phải một người bạn thông thường.
Cô cũng muốn xem xem rốt cuộc người phụ nữ kia là ai!
Nhưng Trần Dương đã khởi động xe rồi, chẳng lẽ cô lại nói với anh rằng thật ra cô rất muốn đi?
Sự rụt rè của một cô gái khiến Từ Tiểu Nhu không lên tiếng nổi.
...
Cùng lúc đó, trong phòng bế quan ở trang viên nhà họ Trần.
Ông cụ Trần đang khoanh chân ngồi trên đệm bồ đoàn, đối diện với ông ta là một lão hòa thượng.
Hai hàng lông mày của lão hòa thượng này đã trắng xóa như tuyết, hơn nữa còn rất dài, dài bằng cả gương mặt của ông ta.
Gương mặt hiền hậu của lão hòa thượng trông rất giống La Hán Trường Mi trong mười tám vị La Hán.
Nhưng ông ta lại không hề từ bi như người xuất gia mà cả người tràn ngập sát khí, giống như Đức Phật nổi giận vậy.
Đây không phải ai khác mà chính là người bạn thân thiết của ông cụ Trần, hòa thượng Nguyên Chẩn.
"Nguyên Chẩn đại sư ngàn dặm xa xôi tới
đây, cực khổ cho ông rồi. Tôi dùng trà thay rượu, kính ông một chén."
Nói rồi, ông cụ Trần cầm chén trà trên khay trà lên kính hòa thượng
Nguyên Chẩn.
Hai ngày trước ông cụ Trần đưa tin mời
hòa thượng Nguyên Chẩn tới đây. Ông vốn cho rằng hòa thượng Nguyên Chẩn
công việc bận rộn sẽ không tới nhanh được, không ngờ ngày hôm sau ông ta đã tới nơi rồi.
"A di đà phật!"
Hòa thượng Nguyên Chẩn nói: "Trần lão thí chủ khách khí quá. Hai chúng là bạn tốt, ông gấp gáp gọi tôi tới, rốt
cuộc là có chuyện gì?"
Nghe hòa thượng Nguyên Chẩn nói xong, ông cụ Trần gật đầu mỉm cười. Ông đặt chén trà xuống rồi trầm ngâm một lát, sau đó lên tiếng: "Tôi muốn nhà họ Trần trở thành gia tộc tu sĩ."
Nói tới đây, ông cụ Trần không khỏi nhớ
lại cảnh tượng ngày ấy khi Trần Dương dẫn nhóm người Lý Thiên Bá làm
xằng làm bậy khiến cổ họng ông như nghẹn lại.
"Ồ?" Hòa thượng Nguyên Chẩn ngạc nhìn nhìn ông cụ Trần: "Ông đã nghĩ kỹ chưa?"
Ông cụ Trần gật đầu liên tục: "Đại sư,
tôi thật sự không còn cách nào khác nên mới xin ông giúp đỡ. Trên dưới
nhà họ Trần có mấy trăm người, nếu muốn trở thành tu sĩ thì phải có mấy
trăm viên Trúc Cơ Đan..."
Nói xong ông cụ Trần dừng lại một lát.
Mấy trăm viên Trúc Cơ Đan là số tiền khổng lồ tới mức nào cơ chứ. Không
hề nói quá, cho dù có dùng nhà họ Trần để mua thì cũng không thể mua nổi nhiều đan dược như vậy. Nhưng ông cụ Trần vẫn muốn thực hiện: "Đại sư,
nếu ông có thể giúp nhà họ Trần trở thành gia tộc tu sĩ, toàn bộ nhà họ
Trần chúng tôi đều nghe đại sư sai bảo!"
Điều kiện này rất có lời.
Nguyên Chẩn không ngờ ông cụ Trần lại chấp nhận chuyện này.
Một gia tộc tu sĩ nghe ông sai khiến, còn điều kiện nào hấp dẫn hơn nữa chứ.
Ánh mắt Nguyên Chẩn không khỏi rung động, bàn tay ông sờ lên lông mày theo bản năng. Ông cụ Trần biết chỉ khi
Nguyên Chẩn băn khoăn không chắc chắn mới hành động như vậy.
"Nếu Trần lão thí chủ đã nói như vây, bần tăng đành đồng ý vậy."
Hòa thượng Nguyên Chẩn vừa xoa xoa lông mày vừa nói: "Nhưng trước đó ông phải đồng ý một điều kiện của tôi trước đã!"
Ồ!
Hòa thượng Nguyên Chẩn đồng ý rồi, ông ta thật sự đồng ý rồi!
Ông cụ Trần cực kỳ vui mừng. Đừng nói là
một điều kiện, cho dù hai mươi điều kiện chỉ cần nhà họ Trần bọn họ có
thể làm được thì nhất định ông ta sẽ đồng ý.
Nhưng ông cụ Trần trải qua biết bao sóng
gió, đã luyện được bản lĩnh không để lộ sự vui mừng của bản thân từ lâu. Ông ta rất muốn nghe xem rốt cuộc hòa thượng Nguyên Chẩn muốn ông ta
làm gì.
Thấy ông cụ Trần không nói gì, hòa thượng Nguyên Chẩn cũng không nóng vội. Ông ta tự mình cầm một chén trà lên
uống hai ngụm rồi chậm rãi nói: "Muốn tôi giúp ông cũng được, nhưng toàn bộ nhà họ Trần phải gia nhập Thần Long giáo! Chỉ cần ông đồng ý với
điều kiện này tôi sẽ giúp ông, thế nào?"
Cái gì?
Ông ta muốn nhà họ Trần gia nhập Thần Long giáo?
Cả người ông cụ Trần chấn động, hoảng sợ ra mặt. Nước trà nóng trong chén sánh ra tay ông ta mà ông cụ Trần cũng không nhận ra.
Thần Long giáo, cũng giống như Nhật Nguyệt Thần giáo, đều là tà giáo nổi danh.
Ông là đệ tử của Võ Đang, làm sao có thể gia nhập tà giáo cơ chứ?
Nếu để Võ Đang biết được, không cần những người khác ra tay thì tự Võ Đang sẽ diệt nhà họ Trần.
Nhưng lúc này ông cụ Trần phản ứng lại,
cực kỳ kinh ngạc nhìn hòa thượng Nguyên Chẩn: "Đại...đại sư, không phải
ông là trưởng lão ngoại môn của phái Thiếu Lâm sao, tại sao...tại
sao...lại muốn tôi gia nhập Thần Long giáo!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.