Chương 581: Giấc mơ thành hiện thực
Cố Tiểu Tam
13/12/2020
Sao có thể không tức giận được, Trần Dương không dễ tính như vậy.
"Mẹ, mọi chuyện đã qua rồi, không phải giờ con đã không sao rồi sao?"
Viên Bất Hối cười nói.
Viên Tuyết Phi chỉ gật gật đầu, không nói nên lời, nước mắt đã làm mờ đi mọi thứ trước mắt cô ấy.
Ngọc Khiết khóc lên khóc xuống, cô ta cảm thấy xót xa khi nghĩ đến việc tiểu thiếu gia đã phải trải qua sự dày vò khủng khiếp như vậy.
"Ta đã làm gì thế này... ta suýt nữa đã giết cháu mình rồi!"
Viên Thiên Cương cay đắng, chẳng trách ánh mắt Viên Bất Hối khi nhìn thấy ông ấy lại có vẻ thờ ơ như vậy, đừng nói là một đứa trẻ bốn tuổi, nếu là ông ấy, ông ấy có rộng lượng lấy ra đan dược thần phẩm của mình mà cứu người không?
"Mẹ, hôm nay con cùng bố tới là để đón mẹ đi”.
Viên Bất Hối lau nước mắt trên mặt Viên Tuyết Phi, rồi đỡ cô ấy dậy.
Viên Tuyết Phi nhìn Trần Dương, anh vẫn đẹp trai và tao nhã như ngày nào, càng ngày càng trẻ ra, như thể năm tháng đã ngừng trôi trên cơ thể anh, thậm chí còn bắt đầu lão hóa ngược.
Nhìn lại bản thân mình, mấy năm nay tiều tụy, thần sắc mệt mỏi, không còn được như xưa nữa.
Trong lòng cô ấy rất tự ti, thậm chí còn xấu hổ với chính mình, sao có thể đứng cạnh Trần Dương được chứ?
"Mẹ... mẹ không đi đâu”.
Viên Tuyết Phi cắn răng nói: "Chỉ cần con sống tốt, mẹ ở đâu cũng được”.
"Vớ vẩn!"
Mặt Trần Dương sa sầm xuống: "Em ở đây làm gì? Để bị người ta tiếp tục ép làm vợ của một thằng ngu à? Bọn họ có thể bảo vệ em sao? Tính cách Bất Hối như nào em còn không rõ sao? Em ở đây chỉ làm cho nó lo lắng hơn thôi”.
Viên Tuyết Phi á khẩu, không nói nên lời nhưng trong lòng lại cảm thấy xót xa, nước mắt khó khăn lắm mới kìm lại được giờ lại lã chã rơi.
"Về phần các người, nếu muốn ở chỗ này, thì cứ ở chỗ này đi!"
Trần Dương và phân thân chia sẻ thông tin với nhau, biết được đệ tử Hàng Cổ Đệ Nhất Tông sẽ đến đây lịch luyện!
Tin tức được phát ra, những đệ tử cách đó mấy nghìn dặm sau khi nhận được tin tức đã vội vã xuất quan điên cuồng chạy đến.
Đúng lúc này, có âm thanh bên ngoài truyền đến: "Người nhà họ Viên mau ra đây cho tao!"
Tâm niệm quét qua, anh liền biết đó chính là người nhà họ Vương đến để trả thù.
Loại tôm tép này, Trần Dương mở miệng nói: "Giáng!"
"Bùm!"
Một đạo Thiên Lôi cực mạnh từ trên trời giáng xuống, đốt đám người nhà họ Vương tan thành tro bụi!
Những người đó thậm chí còn không kịp kêu lên, tất cả đều bị Thiên Lôi đánh cho tan xác.
Những người xung quanh chết lặng, nhà họ Vương là gia tộc lớn nhất ở thị trấn bên cạnh, toàn bộ quân đã được điều động đến, thế mà một đạo Thiên Lôi không rõ nguồn gốc từ trên trời giáng xuống đã tiêu diệt hết bọn họ.
Đồ ngốc cũng có thể thấy được nhà họ Viên có cao nhân đằng sau tương trợ, họ thậm chí còn không dám hóng hớt, nháo nhào bỏ chạy hết.
Thần thông gì đây!
Có thể ngự chưởng lôi đình như vậy ư!
"Cậu ta đã mạnh hơn trước rồi!"
Viên Thiên Cương trong lòng càng cảm thấy hối hận, lẽ ra đây phải là con rể tài năng của ông ấy mới phải!
"Tham kiến Tông chủ!"
Một luồng ánh sáng bay vào đại sảnh nhà họ Viên, là một anh hùng trẻ tuổi đầy khí thế, có đôi mắt sáng ngời cúi đầu trước Trần Dương.
"Cậu là Vương Lâm?"
"Đệ tử là Vương Lâm ạ!"
"Được lắm, tuổi còn trẻ như vậy mà đã đạt tới Nguyên Thần viên mãn rồi, rất có triển vọng lên được Uẩn Thần!"
Trần Dương gật gật đầu.
"Đa tạ Tông chủ, đệ tử đần độn, còn kém xa so với các sư huynh sư đệ”.
Vương Lâm cười khổ nói: "Các sư huynh đệ đã lên Uẩn Thần hết rồi, chỉ còn mình tôi là vẫn mãi ở Nguyên Thần!"
Cậu ta chỉ nói đại, nhưng Trần Dương lại để tâm, anh nghĩ ngợi một hồi, bấm tay ra một đạo kiếm quang: "Ở đây có chín đạo vận cơ bản, cậu có thể từ từ lĩnh ngộ tham khảo!"
Vương Lâm ngẩn người, lập tức vui mừng khôn xiết: "Đa tạ Tông chủ!"
"Đứng lên đi, Hàng Cổ Đệ Nhất Tông chúng ta không có thói quỳ lạy đâu!"
"Vâng, Tông chủ!"
Vương Lâm đứng thẳng dậy.
"Nhà họ Viên này có chút quan hệ với tôi, cậu để mắt đến họ cho tôi, nếu có kẻ nào nhòm ngó, cứ thẳng tay tiêu diệt!"
Nói xong anh lại nhìn về phía Viên Thiên Cương: "Mọi người nhớ cho kỹ đây, không được làm chuyện ác, không được ức hiếp người khác, nếu vi phạm, tôi sẽ không bỏ qua cho đâu!"
Viên Thiên Cương đã sợ vãi đái ra từ lâu rồi, trong đầu ông ấy chỉ có năm chữ ‘Hàng Cổ Đệ Nhất Tông’!
"Trần Dương thực sự là Tông chủ của Hàng Cổ Đệ Nhất Tông!"
Diêm Đồ nhăn nhó, đây là một trong những tông môn hùng mạnh nhất ở châu Bắc Lô, uy thế ngập trời, đệ tử trong tông môn đều là những người siêu tài giỏi, mỗi người họ đều có thể so sánh với mười, với trăm người khác.
Nói xong, Trần Dương cùng Viên Bất Hối, Viên Tuyết Phi và Ngọc Khiết rời đi.
Hai người Viên Thiên Cương nhìn nhau, cả hai đều thấy sự kinh ngạc trong mắt nhau.
Tuy rằng Trần Dương không đem bọn họ theo, nhưng... đây đã là kết cục tốt nhất rồi!
Nhà họ Viên chỉ cần mình không chết, thì nhất định có thể tiếp tục thịnh vượng.
Trên không trung, Ngọc Khiết ôm chặt lấy Viên Tuyết Phi, đây là lần đầu tiên cô ta bay trên không trung, không ngờ Trần Dương lại mang cô ta theo!
Trong giấc mơ, Trần Dương đã làm chuyện đó với Ngọc Khiết, vì vậy ở một mức độ nào đó, họ đã là một cặp.
Làm sao anh có thể để cô ta lưu lạc bên ngoài được chứ?
Tuy mối quan hệ không sâu sắc, nhưng vẫn được tính là có!
Viên Tuyết Phi ôm Viên Bất Hối, tâm trạng rối bời, không biết nên nói gì.
Trần Dương lúc này mới mở miệng nói: "Sau này Bất Hối đổi thành họ Trần, anh sẽ bù đắp những tổn thất cho em!"
Dù thế nào đi nữa, cô ấy cũng là người đã sinh ra Bất Hối, tuy rằng trước đó không thoải mái gì, nhưng mọi chuyện đã là quá khứ rồi.
Hơn nữa... mấy năm nay cô ấy quả thực không hề thay đổi, kể cả việc dạy dỗ Bất Hối, cô ấy cũng rất tận tâm, Trần Dương rất cảm kích vì điều này.
"Anh không phải bù đắp gì đâu”.
Viên Tuyết Phi lắc đầu: "Hồi đó là do em thiển cận thôi, em sẽ tự chịu trách nghiệm cho những việc em làm”.
Chạy trốn gần một năm, ở một thị trấn vô danh gần bốn năm, nhan sắc cô ấy nào còn được như xưa nữa.
"Cảm ơn vì tất cả”.
Câu cảm ơn này của Viên Tuyết Phi chứa đựng rất nhiều điều, bao gồm cả cảm ơn Trần Dương vì đã cứu Viên Bất Hối, còn cứu nhà họ Viên một lần nữa, và cả ân tình với nhà họ Viên.
Trần Dương không nói gì, nắm lấy bàn tay lành lạnh của cô: "Anh đưa em về nhà nhé!"
Toàn thân Viên Tuyết Phi run lên, khuôn mặt tái nhợt nhanh chóng trở nên đỏ bừng.
Về nhà?
Anh ấy... nói là đưa mình về nhà!
Mắt Ngọc Khiết cũng trở nên long lanh, trái tim của cô ta đập liên hồi.
Nghĩ đến việc tinh thần khí của Viên Tuyết Phi hao tổn tương đối nghiêm trọng, Trần Dương đã đưa bọn họ vào kiếm giới một lần nữa để tĩnh dưỡng!
Hai người phụ nữ lần đầu tiên đến một nơi xa lạ, họ có chút sợ hãi, tất cả những điều này đã vượt quá khả năng nhận thức của họ.
"Mẹ, dì Ngọc Khiết, đừng sợ, đây là kiếm giới, là không gian pháp bảo của bố”.
Viên Bất Hối... À không, bây giờ phải là Trần Bất Hối, cậu bé đã ở đây với Trần Dương nửa năm, cậu nhóc đã quen với mọi thứ.
Trần Dương phất tay, một biệt thự lập tức hiện ra bên cạnh hồ Tẩy Kiếm.
Ở đây Trần Dương là thần, là đấng tạo hóa.
Xây một cái biệt thự chỉ là muỗi.
"Đi, chúng ta vào xem đi!"
Một tay khoác vai Trần Bất Hối, tay kia ôm chiếc eo thon của Viên Tuyết Phi, đi về phía biệt thự.
Ngọc Khiết bám theo sau.
Mọi thứ trong biệt thự đều khiến họ rất tò mò, kiểu kiến trúc kỳ lạ này đẹp đến ngỡ ngàng.
"Đây là đèn, đây là công tắc, đây là nhà bếp, phòng tắm... phòng ngủ...”
Cao hứng, Trần Dương giới thiệu cho họ từng thứ một, thậm chí còn có một chiếc TV mới tinh được đặt trong phòng khách!
Đây là sản vật của Nạp Hải Tông, bây giờ trên biển có hàng nghìn con kênh, hướng về phía châu Bắc Lô.
Thế giới xa lạ này đã bị Trần Dương thay đổi từ từ rồi.
"Ngọc Khiết, đây là phòng của cô, phòng của Bất Hối ở đây, đây là phòng của bố với mẹ!"
Trần Dương chỉ vào phòng ngủ lớn nhất, khuôn mặt Viên Tuyết Phi bỗng đỏ bừng.
"Vâng, bố!"
Trần Bất Hối nhìn phòng ngủ chứa đủ loại đồ chơi, máy tính huyền diệu, rất phấn khích!
Phòng ngủ trông không lớn, nhưng bên trong thì lại rất rộng. Trần Dương đã bước đầu nắm bắt được việc sử dụng không gian này.
Bên trong lên đến hàng trăm mét vuông, không chỉ có phòng luyện đan, phòng luyện khí, tàng thư các, mà thậm chí có cả phòng bế quan chuyên dành cho tu luyện.
Phòng của Ngọc Khiết cũng rất đẹp, Trần Dương cũng đã ban cho cô ta nhiều đan dược để cải thiện thể chất.
Trải qua nhiều năm khó khăn, cô ta cũng trở nên ngoan ngoãn và hiểu chuyện hơn: "Cậu chủ, vậy em về phòng nghỉ ngơi trước nhé!"
Trần Dương gật đầu, nắm tay Viên Tuyết Phi tiến vào phòng ngủ!
Hai người ngồi trên giường, bầu không khí có chút ngượng ngùng.
Viên Tuyết Phi căng thẳng đến mức có thể nghe thấy nhịp tim của cô ấy, một lúc lâu sau, cô ấy nói: "Tại sao bây giờ anh mới tìm chúng em?"
Trần Dương nói: "Kỳ thật trước khi đột phá Hóa Thần, anh còn không biết mình có con bên ngoài!"
"Anh cũng tình cờ phát hiện ra đường nhân quả, sau đó thuận theo đường nhân quả mà tìm được Bất Hối. Sau khi suy tính, anh mới biết rõ đầu đuôi câu chuyện!"
"Bốn năm trước, anh đến kiếm giới, bị ác ma...”
Viên Tuyết Phi không nói gì, mà chú tâm lắng nghe, đợi sau khi Trần Dương nói xong, cô ấy mới hiểu mọi chuyện.
Thì ra Trần Dương đã thật sự rời đi rồi, hơn nữa anh còn không thèm nhìn lại, nếu không phải là có duyên số với nhau, thì cả đời này bọn họ sẽ vĩnh viễn không gặp lại nhau nữa.
Trên thực tế, Trần Dương cũng che dấu một số chuyện, ví dụ như tiền thân của Trần Bất Hối là giới linh tà ác!
"Anh rõ ràng là có thể mang Bất Hối rời đi, tại sao lại quay lại tìm em?"
"Bởi vì em là mẹ của Bất Hối”.
Trần Dương nhẹ nhàng lau đi nước mắt của cô ấy: "Quá khứ đã qua rồi, sau này anh sẽ che chở cho em, đến răng long đầu bạc!"
Ôm chặt Viên Tuyết Phi vào lòng, tuy trong mơ anh đã ôm hàng trăm ngàn lần, nhưng lần này là chân thật nhất.
Cơ thể cô ấy rất gầy, cơ thể ngọt ngào đầy đặn của cô ấy trước đây mới thật làm cho người ta thèm muốn.
Trần Dương không làm gì vào đêm hôm đó, mà chỉ lặng lẽ dùng đan dược giúp cô ấy chau chuốt cơ thể. Ba ngày sau, Viên Tuyết Phi đã xinh đẹp trở lại như trước, Ngọc Khiết cũng đã trở nên rạng rỡ hơn, như thể cô ta đã trở lại thành tiểu nha đầu hoang dã không chịu nghe lời kia.
Sự bực bội trong lòng Viên Tuyết Phi không còn nữa, cô ấy đã cười nhiều hơn.
Nhìn thấy tình cảm của bố mẹ mình, Trần Bất Hối cười toe toét, viễn cảnh này là điều cậu bé luôn mong đợi, cuối cùng cũng đợi được đến ngày hôm nay.
Đêm hôm đó, Trần Dương cởi bỏ quần áo của Viên Tuyết Phi, ôm người con gái đẹp đẽ đó vào lòng.
Cả hai đều cảm thấy vừa lạ vừa quen, nhưng lại hết sức ăn ý, như thể họ đã cũng nhau mấy trăm lần rồi vậy.
Nhìn thấy tiểu thư ngày càng quyến rũ, Ngọc Khiết cũng ghen tị.
Sao cô ta lại không biết chuyện gì đã xảy ra với Viên Tuyết Phi cơ chứ?
Tối hôm đó, Ngọc Khiết về phòng ngủ, nhưng đột nhiên có tiếng gõ cửa, khi cô ta mở cửa ra thì là Trần Dương.
"Cậu... cậu chủ... Sao cậu lại ở đây?"
"Tiểu thư Ngọc Khiết, em không vui khi thấy anh sao?"
"Thịch!"
Nghe vậy, Ngọc Khiết ngây cả người ra.
Trong mơ, đây là xưng hô riêng mà Trần Dương dành cho cô ta, mỗi lần làm chuyện đó, anh đều dịu dàng thì thầm vào tai tên của cô ta.
Cô ta còn đang đứng ngơ ngác ở cửa, thì Trần Dương đã bước vào phòng, đóng cửa lại, ôm cô ta vào lòng.
Cuộn nhau suốt đêm, cô thiếu nữ ngày nào đã trở thành một người phụ nữ, mặc dù hai người đã cùng nhau vô số lần trong mơ, nhưng đây là lần đầu tiên họ làm thật.
Ngọc Khiết không thụ thai, vì vậy Trần Dương đã làm một cách rất hăng hái.
"Cậu chủ... tha cho em đi!"
"Còn gọi là cậu chủ à?"
"Chồng... Chồng!"
Ngọc Khiết ôm chặt lấy Trần Dương, giấc mơ và hiện thực đan xen vào nhau, hòa làm một!
"Mẹ, mọi chuyện đã qua rồi, không phải giờ con đã không sao rồi sao?"
Viên Bất Hối cười nói.
Viên Tuyết Phi chỉ gật gật đầu, không nói nên lời, nước mắt đã làm mờ đi mọi thứ trước mắt cô ấy.
Ngọc Khiết khóc lên khóc xuống, cô ta cảm thấy xót xa khi nghĩ đến việc tiểu thiếu gia đã phải trải qua sự dày vò khủng khiếp như vậy.
"Ta đã làm gì thế này... ta suýt nữa đã giết cháu mình rồi!"
Viên Thiên Cương cay đắng, chẳng trách ánh mắt Viên Bất Hối khi nhìn thấy ông ấy lại có vẻ thờ ơ như vậy, đừng nói là một đứa trẻ bốn tuổi, nếu là ông ấy, ông ấy có rộng lượng lấy ra đan dược thần phẩm của mình mà cứu người không?
"Mẹ, hôm nay con cùng bố tới là để đón mẹ đi”.
Viên Bất Hối lau nước mắt trên mặt Viên Tuyết Phi, rồi đỡ cô ấy dậy.
Viên Tuyết Phi nhìn Trần Dương, anh vẫn đẹp trai và tao nhã như ngày nào, càng ngày càng trẻ ra, như thể năm tháng đã ngừng trôi trên cơ thể anh, thậm chí còn bắt đầu lão hóa ngược.
Nhìn lại bản thân mình, mấy năm nay tiều tụy, thần sắc mệt mỏi, không còn được như xưa nữa.
Trong lòng cô ấy rất tự ti, thậm chí còn xấu hổ với chính mình, sao có thể đứng cạnh Trần Dương được chứ?
"Mẹ... mẹ không đi đâu”.
Viên Tuyết Phi cắn răng nói: "Chỉ cần con sống tốt, mẹ ở đâu cũng được”.
"Vớ vẩn!"
Mặt Trần Dương sa sầm xuống: "Em ở đây làm gì? Để bị người ta tiếp tục ép làm vợ của một thằng ngu à? Bọn họ có thể bảo vệ em sao? Tính cách Bất Hối như nào em còn không rõ sao? Em ở đây chỉ làm cho nó lo lắng hơn thôi”.
Viên Tuyết Phi á khẩu, không nói nên lời nhưng trong lòng lại cảm thấy xót xa, nước mắt khó khăn lắm mới kìm lại được giờ lại lã chã rơi.
"Về phần các người, nếu muốn ở chỗ này, thì cứ ở chỗ này đi!"
Trần Dương và phân thân chia sẻ thông tin với nhau, biết được đệ tử Hàng Cổ Đệ Nhất Tông sẽ đến đây lịch luyện!
Tin tức được phát ra, những đệ tử cách đó mấy nghìn dặm sau khi nhận được tin tức đã vội vã xuất quan điên cuồng chạy đến.
Đúng lúc này, có âm thanh bên ngoài truyền đến: "Người nhà họ Viên mau ra đây cho tao!"
Tâm niệm quét qua, anh liền biết đó chính là người nhà họ Vương đến để trả thù.
Loại tôm tép này, Trần Dương mở miệng nói: "Giáng!"
"Bùm!"
Một đạo Thiên Lôi cực mạnh từ trên trời giáng xuống, đốt đám người nhà họ Vương tan thành tro bụi!
Những người đó thậm chí còn không kịp kêu lên, tất cả đều bị Thiên Lôi đánh cho tan xác.
Những người xung quanh chết lặng, nhà họ Vương là gia tộc lớn nhất ở thị trấn bên cạnh, toàn bộ quân đã được điều động đến, thế mà một đạo Thiên Lôi không rõ nguồn gốc từ trên trời giáng xuống đã tiêu diệt hết bọn họ.
Đồ ngốc cũng có thể thấy được nhà họ Viên có cao nhân đằng sau tương trợ, họ thậm chí còn không dám hóng hớt, nháo nhào bỏ chạy hết.
Thần thông gì đây!
Có thể ngự chưởng lôi đình như vậy ư!
"Cậu ta đã mạnh hơn trước rồi!"
Viên Thiên Cương trong lòng càng cảm thấy hối hận, lẽ ra đây phải là con rể tài năng của ông ấy mới phải!
"Tham kiến Tông chủ!"
Một luồng ánh sáng bay vào đại sảnh nhà họ Viên, là một anh hùng trẻ tuổi đầy khí thế, có đôi mắt sáng ngời cúi đầu trước Trần Dương.
"Cậu là Vương Lâm?"
"Đệ tử là Vương Lâm ạ!"
"Được lắm, tuổi còn trẻ như vậy mà đã đạt tới Nguyên Thần viên mãn rồi, rất có triển vọng lên được Uẩn Thần!"
Trần Dương gật gật đầu.
"Đa tạ Tông chủ, đệ tử đần độn, còn kém xa so với các sư huynh sư đệ”.
Vương Lâm cười khổ nói: "Các sư huynh đệ đã lên Uẩn Thần hết rồi, chỉ còn mình tôi là vẫn mãi ở Nguyên Thần!"
Cậu ta chỉ nói đại, nhưng Trần Dương lại để tâm, anh nghĩ ngợi một hồi, bấm tay ra một đạo kiếm quang: "Ở đây có chín đạo vận cơ bản, cậu có thể từ từ lĩnh ngộ tham khảo!"
Vương Lâm ngẩn người, lập tức vui mừng khôn xiết: "Đa tạ Tông chủ!"
"Đứng lên đi, Hàng Cổ Đệ Nhất Tông chúng ta không có thói quỳ lạy đâu!"
"Vâng, Tông chủ!"
Vương Lâm đứng thẳng dậy.
"Nhà họ Viên này có chút quan hệ với tôi, cậu để mắt đến họ cho tôi, nếu có kẻ nào nhòm ngó, cứ thẳng tay tiêu diệt!"
Nói xong anh lại nhìn về phía Viên Thiên Cương: "Mọi người nhớ cho kỹ đây, không được làm chuyện ác, không được ức hiếp người khác, nếu vi phạm, tôi sẽ không bỏ qua cho đâu!"
Viên Thiên Cương đã sợ vãi đái ra từ lâu rồi, trong đầu ông ấy chỉ có năm chữ ‘Hàng Cổ Đệ Nhất Tông’!
"Trần Dương thực sự là Tông chủ của Hàng Cổ Đệ Nhất Tông!"
Diêm Đồ nhăn nhó, đây là một trong những tông môn hùng mạnh nhất ở châu Bắc Lô, uy thế ngập trời, đệ tử trong tông môn đều là những người siêu tài giỏi, mỗi người họ đều có thể so sánh với mười, với trăm người khác.
Nói xong, Trần Dương cùng Viên Bất Hối, Viên Tuyết Phi và Ngọc Khiết rời đi.
Hai người Viên Thiên Cương nhìn nhau, cả hai đều thấy sự kinh ngạc trong mắt nhau.
Tuy rằng Trần Dương không đem bọn họ theo, nhưng... đây đã là kết cục tốt nhất rồi!
Nhà họ Viên chỉ cần mình không chết, thì nhất định có thể tiếp tục thịnh vượng.
Trên không trung, Ngọc Khiết ôm chặt lấy Viên Tuyết Phi, đây là lần đầu tiên cô ta bay trên không trung, không ngờ Trần Dương lại mang cô ta theo!
Trong giấc mơ, Trần Dương đã làm chuyện đó với Ngọc Khiết, vì vậy ở một mức độ nào đó, họ đã là một cặp.
Làm sao anh có thể để cô ta lưu lạc bên ngoài được chứ?
Tuy mối quan hệ không sâu sắc, nhưng vẫn được tính là có!
Viên Tuyết Phi ôm Viên Bất Hối, tâm trạng rối bời, không biết nên nói gì.
Trần Dương lúc này mới mở miệng nói: "Sau này Bất Hối đổi thành họ Trần, anh sẽ bù đắp những tổn thất cho em!"
Dù thế nào đi nữa, cô ấy cũng là người đã sinh ra Bất Hối, tuy rằng trước đó không thoải mái gì, nhưng mọi chuyện đã là quá khứ rồi.
Hơn nữa... mấy năm nay cô ấy quả thực không hề thay đổi, kể cả việc dạy dỗ Bất Hối, cô ấy cũng rất tận tâm, Trần Dương rất cảm kích vì điều này.
"Anh không phải bù đắp gì đâu”.
Viên Tuyết Phi lắc đầu: "Hồi đó là do em thiển cận thôi, em sẽ tự chịu trách nghiệm cho những việc em làm”.
Chạy trốn gần một năm, ở một thị trấn vô danh gần bốn năm, nhan sắc cô ấy nào còn được như xưa nữa.
"Cảm ơn vì tất cả”.
Câu cảm ơn này của Viên Tuyết Phi chứa đựng rất nhiều điều, bao gồm cả cảm ơn Trần Dương vì đã cứu Viên Bất Hối, còn cứu nhà họ Viên một lần nữa, và cả ân tình với nhà họ Viên.
Trần Dương không nói gì, nắm lấy bàn tay lành lạnh của cô: "Anh đưa em về nhà nhé!"
Toàn thân Viên Tuyết Phi run lên, khuôn mặt tái nhợt nhanh chóng trở nên đỏ bừng.
Về nhà?
Anh ấy... nói là đưa mình về nhà!
Mắt Ngọc Khiết cũng trở nên long lanh, trái tim của cô ta đập liên hồi.
Nghĩ đến việc tinh thần khí của Viên Tuyết Phi hao tổn tương đối nghiêm trọng, Trần Dương đã đưa bọn họ vào kiếm giới một lần nữa để tĩnh dưỡng!
Hai người phụ nữ lần đầu tiên đến một nơi xa lạ, họ có chút sợ hãi, tất cả những điều này đã vượt quá khả năng nhận thức của họ.
"Mẹ, dì Ngọc Khiết, đừng sợ, đây là kiếm giới, là không gian pháp bảo của bố”.
Viên Bất Hối... À không, bây giờ phải là Trần Bất Hối, cậu bé đã ở đây với Trần Dương nửa năm, cậu nhóc đã quen với mọi thứ.
Trần Dương phất tay, một biệt thự lập tức hiện ra bên cạnh hồ Tẩy Kiếm.
Ở đây Trần Dương là thần, là đấng tạo hóa.
Xây một cái biệt thự chỉ là muỗi.
"Đi, chúng ta vào xem đi!"
Một tay khoác vai Trần Bất Hối, tay kia ôm chiếc eo thon của Viên Tuyết Phi, đi về phía biệt thự.
Ngọc Khiết bám theo sau.
Mọi thứ trong biệt thự đều khiến họ rất tò mò, kiểu kiến trúc kỳ lạ này đẹp đến ngỡ ngàng.
"Đây là đèn, đây là công tắc, đây là nhà bếp, phòng tắm... phòng ngủ...”
Cao hứng, Trần Dương giới thiệu cho họ từng thứ một, thậm chí còn có một chiếc TV mới tinh được đặt trong phòng khách!
Đây là sản vật của Nạp Hải Tông, bây giờ trên biển có hàng nghìn con kênh, hướng về phía châu Bắc Lô.
Thế giới xa lạ này đã bị Trần Dương thay đổi từ từ rồi.
"Ngọc Khiết, đây là phòng của cô, phòng của Bất Hối ở đây, đây là phòng của bố với mẹ!"
Trần Dương chỉ vào phòng ngủ lớn nhất, khuôn mặt Viên Tuyết Phi bỗng đỏ bừng.
"Vâng, bố!"
Trần Bất Hối nhìn phòng ngủ chứa đủ loại đồ chơi, máy tính huyền diệu, rất phấn khích!
Phòng ngủ trông không lớn, nhưng bên trong thì lại rất rộng. Trần Dương đã bước đầu nắm bắt được việc sử dụng không gian này.
Bên trong lên đến hàng trăm mét vuông, không chỉ có phòng luyện đan, phòng luyện khí, tàng thư các, mà thậm chí có cả phòng bế quan chuyên dành cho tu luyện.
Phòng của Ngọc Khiết cũng rất đẹp, Trần Dương cũng đã ban cho cô ta nhiều đan dược để cải thiện thể chất.
Trải qua nhiều năm khó khăn, cô ta cũng trở nên ngoan ngoãn và hiểu chuyện hơn: "Cậu chủ, vậy em về phòng nghỉ ngơi trước nhé!"
Trần Dương gật đầu, nắm tay Viên Tuyết Phi tiến vào phòng ngủ!
Hai người ngồi trên giường, bầu không khí có chút ngượng ngùng.
Viên Tuyết Phi căng thẳng đến mức có thể nghe thấy nhịp tim của cô ấy, một lúc lâu sau, cô ấy nói: "Tại sao bây giờ anh mới tìm chúng em?"
Trần Dương nói: "Kỳ thật trước khi đột phá Hóa Thần, anh còn không biết mình có con bên ngoài!"
"Anh cũng tình cờ phát hiện ra đường nhân quả, sau đó thuận theo đường nhân quả mà tìm được Bất Hối. Sau khi suy tính, anh mới biết rõ đầu đuôi câu chuyện!"
"Bốn năm trước, anh đến kiếm giới, bị ác ma...”
Viên Tuyết Phi không nói gì, mà chú tâm lắng nghe, đợi sau khi Trần Dương nói xong, cô ấy mới hiểu mọi chuyện.
Thì ra Trần Dương đã thật sự rời đi rồi, hơn nữa anh còn không thèm nhìn lại, nếu không phải là có duyên số với nhau, thì cả đời này bọn họ sẽ vĩnh viễn không gặp lại nhau nữa.
Trên thực tế, Trần Dương cũng che dấu một số chuyện, ví dụ như tiền thân của Trần Bất Hối là giới linh tà ác!
"Anh rõ ràng là có thể mang Bất Hối rời đi, tại sao lại quay lại tìm em?"
"Bởi vì em là mẹ của Bất Hối”.
Trần Dương nhẹ nhàng lau đi nước mắt của cô ấy: "Quá khứ đã qua rồi, sau này anh sẽ che chở cho em, đến răng long đầu bạc!"
Ôm chặt Viên Tuyết Phi vào lòng, tuy trong mơ anh đã ôm hàng trăm ngàn lần, nhưng lần này là chân thật nhất.
Cơ thể cô ấy rất gầy, cơ thể ngọt ngào đầy đặn của cô ấy trước đây mới thật làm cho người ta thèm muốn.
Trần Dương không làm gì vào đêm hôm đó, mà chỉ lặng lẽ dùng đan dược giúp cô ấy chau chuốt cơ thể. Ba ngày sau, Viên Tuyết Phi đã xinh đẹp trở lại như trước, Ngọc Khiết cũng đã trở nên rạng rỡ hơn, như thể cô ta đã trở lại thành tiểu nha đầu hoang dã không chịu nghe lời kia.
Sự bực bội trong lòng Viên Tuyết Phi không còn nữa, cô ấy đã cười nhiều hơn.
Nhìn thấy tình cảm của bố mẹ mình, Trần Bất Hối cười toe toét, viễn cảnh này là điều cậu bé luôn mong đợi, cuối cùng cũng đợi được đến ngày hôm nay.
Đêm hôm đó, Trần Dương cởi bỏ quần áo của Viên Tuyết Phi, ôm người con gái đẹp đẽ đó vào lòng.
Cả hai đều cảm thấy vừa lạ vừa quen, nhưng lại hết sức ăn ý, như thể họ đã cũng nhau mấy trăm lần rồi vậy.
Nhìn thấy tiểu thư ngày càng quyến rũ, Ngọc Khiết cũng ghen tị.
Sao cô ta lại không biết chuyện gì đã xảy ra với Viên Tuyết Phi cơ chứ?
Tối hôm đó, Ngọc Khiết về phòng ngủ, nhưng đột nhiên có tiếng gõ cửa, khi cô ta mở cửa ra thì là Trần Dương.
"Cậu... cậu chủ... Sao cậu lại ở đây?"
"Tiểu thư Ngọc Khiết, em không vui khi thấy anh sao?"
"Thịch!"
Nghe vậy, Ngọc Khiết ngây cả người ra.
Trong mơ, đây là xưng hô riêng mà Trần Dương dành cho cô ta, mỗi lần làm chuyện đó, anh đều dịu dàng thì thầm vào tai tên của cô ta.
Cô ta còn đang đứng ngơ ngác ở cửa, thì Trần Dương đã bước vào phòng, đóng cửa lại, ôm cô ta vào lòng.
Cuộn nhau suốt đêm, cô thiếu nữ ngày nào đã trở thành một người phụ nữ, mặc dù hai người đã cùng nhau vô số lần trong mơ, nhưng đây là lần đầu tiên họ làm thật.
Ngọc Khiết không thụ thai, vì vậy Trần Dương đã làm một cách rất hăng hái.
"Cậu chủ... tha cho em đi!"
"Còn gọi là cậu chủ à?"
"Chồng... Chồng!"
Ngọc Khiết ôm chặt lấy Trần Dương, giấc mơ và hiện thực đan xen vào nhau, hòa làm một!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.