Chương 152: Mượn hoa dâng phật
Cố Tiểu Tam
09/12/2020
Đàm Tiểu Long chết đi sống lại, nghĩ lại còn thấy sợ.
Hắn ta thở hổn hển suốt mấy phút cảm giác lá phổi khô khốc đau rát mới dần dần biến mất. Đàm Tiểu Long vươn mình
ngồi dậy nhìn Trần Dương đầy cảm kích, chắp tay thành quyền rồi nói: "Đa tạ anh Trần cứu mạng, tại hạ vô cùng cảm kích."
Ban ngày Trần Dương ra mặt giúp đỡ khiến
Đàm Tiểu Long vốn đã có ấn tượng tốt về Trần Dương. Nhưng thân phận của
hắn ta rất nhạy cảm, trời sinh đa nghi nên vẫn chưa thân thiết với Trần
Dương.
Ơn cứu mạng lần này khiến Đàm Tiểu Long cảm kích Trần Dương từ tận đáy lòng.
Ha ha, con cá này cắn câu rồi!
Trong lòng nghĩ vậy nhưng Trần Dương
không hề thể hiện ra mặt, anh xua tay rồi từ tốn nói: "Gặp chuyện bất
bình rút dao tương trợ, tôi không ưa mấy kẻ ỷ mạnh bắt nạt yếu này."
Nói xong Trần Dương tung người nhảy lên
giường của mình, không hề kể công. Hành động hào hiệp không để ý tiểu
tiết của Trần Dương khiến Đàm Tiểu Long phải nhìn anh bằng ánh mắt khác.
Trong mắt Đàm Tiểu Long hiện rõ sự tán
thưởng, trong lòng cũng xuất hiện suy nghĩ muốn kết bạn với Trần Dương.
Vì vậy hắn ta đi tới bên giường Trần Dương bắt chuyện.
Vì đã là nửa đêm, sợ sẽ khiến giám ngục chú ý lần nữa nên hai người nói chuyện rất nhỏ.
Một người muốn kết bạn, một người lại có âm mưu. Hai người nói chuyện rất hợp, cảm giác như thể chỉ hận đã gặp nhau quá muộn.
Hơn nữa Đàm Tiểu Long hiểu biết rất rộng. Hắn ta nói chuyện có trọng điểm, còn trích dẫn từ các tác phẩm nổi
tiếng khiến người ta nghe mà phục.
Nếu Đàm Tiểu Long không phải người của Thần Long giáo thì Trần Dương thật sự rất muốn kết bạn với hắn ta, thật đáng tiếc!
Khi Đàm Tiểu Long dò hỏi thân phận của Trần Dương, anh cũng không hề nói dối mà thẳng thắn nói mình là một người ở rể.
Đối với kiểu người như Đàm Tiểu Long, càng giấu giếm càng khiến anh ta nghi ngờ.
Đàm Tiểu Long nghe Trần Dương nói anh là
người ở rể thì cũng rất ngạc nhiên, dù vậy anh ta vẫn nhanh chóng khôi
phục thái độ bình thường.
Đàm Tiểu Long cũng không hề nghi ngờ Trần Dương. Làm gì có ai lại bịa ra chuyện mình là người ở rể chứ, không
phải nói ra cũng rất mất mặt sao?
Tính cách Trần Dương phóng khoáng, còn hành hiệp trượng nghĩa, là người thẳng thắn đáng để kết bạn thâm giao.
Đàm Tiểu Long nghĩ vậy, càng lúc càng nói chuyện thân thiết với Trần Dương hơn...
Năm ngày sau, trang viên nhà họ Trần.
Hôm nay ông cụ Trần triệu tập tất cả con cháu nhà họ Trần quay về nói là có việc gấp cần báo cho mọi người.
Tất cả con cháu nhà họ Trần tập hợp ở đại sảnh bàn tán xôn xao.
"Mọi người yên lặng một chút!"
Lúc này ông cụ Trần đi tới đại sảnh, dùng tay ra hiệu cho mọi người yên lặng. Đại sảnh lập tức trở nên yên tĩnh.
"Hôm nay tôi gọi mọi người quay về, là có hai việc muốn nói." Ông cụ Trần ngồi trên ghế thái sư nhìn con cháu nhà họ Trần, nghiêm túc nói: "Việc đầu tiên, bắt đầu từ hôm nay tất cả con
cháu nhà họ Trần chúng ta đều phải tu luyện, nhà họ Trần chính thức trở
thành gia tộc tu sĩ!"
Ồ!
Ông cụ Trần vừa dứt lời tất cả mọi người đều xôn xao, ai nấy kích động ra mặt.
Gia tộc tu sĩ sao, như vậy chẳng phải bọn họ sẽ trở thành thế gia hùng mạnh hơn cả gia tộc hạng nhất ư!
Chỉ cần nhà họ Trần hoàn toàn trở thành
gia tộc tu sĩ, từ một gia tộc hạng nhất bọn họ sẽ trở thành thế gia. Đây chính là một bước nhảy vọt.
Có một câu nói rất hay, không có triều
đại nào tồn tại cả nghìn năm, chỉ có thế gia mới có thể tồn tại tới
nghìn năm. Câu này chính là nói về bọn họ, điều này khiến mọi người
không thể không kích động.
"Được rồi, đừng vội kích động. Bây giờ tôi sẽ tuyên bố chuyện thứ hai!"
Ông cụ Trần lại dùng tay ra hiệu cho mọi
người yên lặng rồi nói tiếp: "Chuyện thứ hai chính là, bắt đầu từ hôm
nay toàn bộ nhà họ Trần chúng ta sẽ gia nhập Thần Long giáo. Bắt đầu từ
hôm nay, nhà họ Trần trở thành đệ tử của Thần Long giáo! Nhưng chuyện
này chúng ta phải giữ bí mật, nhất định không được tiết lộ nửa lời. Nếu
không, nhà họ Trần sẽ gặp tai họa!"
Cái gì?
Gia nhập Thần Long giáo ư?
Nghe xong câu này, con cháu nhà họ Trần
vốn đang cực kỳ hào hứng lập tức cảm thấy bối rối như thể bị dội một
chậu nước lạnh vậy. Giữa mùa hè nóng bức mà trong lòng mọi người không
khỏi cảm thấy lạnh lẽo.
Thần Long giáo và Nhật Nguyệt Thần giáo
là tà giáo nổi danh trên giang hồ, bị giang hồ chính phái truy lùng đánh đuổi. Nếu bọn họ gia nhập Thần Long giáo, chẳng phải nhà họ Trần sẽ trở thành đệ tử tà giáo sao?
Sắc mặt mọi người đều trở nên phức tạp.
Có phải lão gia hồ đồ rồi hay không, ông
cụ là đệ tử của phái Võ Đang vậy mà lại gia nhập tà giáo. Nếu để sáu môn phái lớn biết chuyện, nhà họ Trần coi như xong.
"Ông ơi, ông phải cân nhắc cho kỹ. Thần Long giáo là tà giáo!"
Lúc này không biết trong đám đông có ai
lên tiếng, những người khác cũng ào ào hưởng ứng: "Phải đấy ông, nếu sáu môn phái lớn biết chuyện nhà họ Trần chúng ta coi như xong đời!"
Nghe con cháu nói vậy, ông cụ Trần do dự
một lúc. Ông không biết quyết định này của ông sẽ giúp nhà họ Trần bước
lên một bước hay sẽ khiến nhà họ Trần bị hủy diệt.
Ông cụ chỉ biết rằng, nếu nhà họ Trần không trở thành gia tộc tu sĩ thì sẽ muộn mất.
Đặc biệt là chuyện xảy ra mấy ngày trước, Lý Thiên Bá dẫn người tới nhà họ Trần làm loạn một trận. Ông nhất định
không cho phép chuyện này xảy ra lần thứ hai.
"Các người ngậm miệng lại ngay!"
Lúc này Lương Khiết đứng dậy, lớn tiếng
nói với mọi người: "Dám nghi ngờ quyết định của ông nội, các người muốn
tạo phản ư? Có phải các người muốn dùng gia pháp xử lý không?"
Nói xong cô ta nhìn về phía ông cụ Trần.
Mấy kẻ ngu ngốc này, nếu ông cụ đã gọi mọi người quay về thì tức là ông
cụ đã có quyết định rồi. Bây giờ bọn họ phản đối ông cụ chẳng phải tự
tìm phiền phức sao?
Hơn nữa, chỉ cần nhà họ Trần trở thành
gia tộc tu sĩ thì bọn họ sẽ trở thành thế gia. Hiện tại bố chồng cô ta
đang là tộc trưởng nhà họ Trần, chỉ vài năm nữa là ông ta truyền lại vị
trí này cho Trần Toàn, đến lúc đó cô ta sẽ trở thành phu nhân của tộc
trưởng. Chỉ cần nghĩ thôi cũng khiến người ta kích động.
Còn chuyện Thần Long giáo có phải tà giáo hay không, cô ta còn lâu mới để ý.
"Không sai, tôi cũng ủng hộ quyết định của ông nội!"
Lúc này Trần Toàn bước lên một bước nhìn
con cháu nhà họ Trần rồi nói: "Nhà họ Trần có được ngày hôm nay tất cả
đều là công lao của ông nội, tôi tin rằng quyết định của ông nội sẽ
không sai!"
"Tôi cũng vậy! Tôi cũng ủng hộ ông nội!"
Trần Lỗi cũng bước lên phía trước một
bước, hiện giờ cậu ta là người muốn có được thực lực mạnh mẽ hơn bất cứ
người nào khác. Sau khi có thực lực mạnh mẽ rồi, chuyện đầu tiên cậu ta
làm chính là bắt vợ chồng Trần Dương lại, khiến Trần Dương phải kính cẩn quỳ gối hối lỗi với cậu ta. Sau đó cậu ta sẽ làm nhục Tô Diệu trước mặt Trần Dương khiến anh ta phải chịu nỗi đau vạn tiễn xuyên tâm.
Có ba người Lương Khiết lên tiếng, những người khác cũng không dám phản đối nữa.
Thấy mọi người đều đồng ý, ông cụ Trần
hài lòng gật đầu: "Được rồi, chuyện này quyết định như vậy đi. Nhớ kỹ,
mọi người nhất định phải giữ kín chuyện này, có chết cũng không được
tiết lộ nửa lời. Nếu không tôi sẽ dùng gia pháp xử lý!"
Cảnh tượng bất hạnh của vợ chồng Trần
Thiên Diệu vẫn còn hiện rõ trước mặt, tất cả con cháu nhà họ Trần không
khỏi rùng mình âm thầm nhắc nhở bản thân nhất định không được để lộ tin
tức.
Sau khi mọi người rời khỏi đại sảnh, một người đầu trọc mặc áo cà sa hai màu trắng đen từ nhà trong bước ra.
Hòa thượng Nguyên Chẩn cười híp mắt nhìn ông cụ Trần: "Trần lão thí chủ suy nghĩ thế nào rồi?"
Ông cụ Trần vội vàng đứng dậy: "Điều kiện của đại sư tôi đã đồng ý rồi. Vừa rồi tôi đã thông báo bắt đầu từ hôm
nay toàn bộ nhà họ Trần sẽ gia nhập Thần Long giáo."
"Ha ha, Trần lão thí chủ quả nhiên là người phóng khoáng, không uổng công tôi khổ cực một phen ngàn dặm xa xôi chạy tới đây."
Hòa thượng Nguyên Chẩn rất vui vẻ, sát ý
trong mắt dần dần biến mất. Nếu vừa rồi ông cụ Trần từ chối, nhất định
ông ta sẽ ra tay đánh gục ông cụ Trần: "Từ nay trở đi, chúng ta chính là người một nhà. Trong vòng ba ngày tôi sẽ cho người đem Trúc Cơ Đan
tới."
Ông cụ Trần mừng rỡ chắp tay với Nguyên
Chẩn. Hiện giờ nhà họ Trần đã gia nhập Thần Long giáo, Nguyên Chẩn lại
có địa vị cao trong giáo. Xét về địa vị, nếu ông tự cho mình ngang hàng
với Nguyên Chẩn thì rõ ràng là không thức thời.
Thấy ông cụ Trần khách khí như vậy, hòa
thượng Nguyên Chẩn rất hài lòng nhưng không hề biểu lộ ra mặt. Ông ta
vội vàng đỡ ông cụ Trần lên rồi tỏ vẻ không vui: "Ông Trần khách khí quá rồi, ông và tôi vốn là bạn bè thân thiết không cần phải làm như vậy."
Trước đây Nguyên Chẩn gọi ông cụ Trần là
Trần lão thí chủ, bây giờ lại gọi là ông Trần. Đương nhiên là ông cụ
Trần nhận ra cách thay đổi xưng hô này.
"Được rồi, đây là món quà tôi chuẩn bị
cho ông, bây giờ tặng cho ông." Nói xong Nguyên Chẩn lấy một cuốn bí
tịch ra nhét vào tay ông cụ Trần.
Ông cụ Trần cầm cuốn bí tịch lên xem, lập tức hào hứng.
"'Chân Vũ Hàng Ma Trận'!"
Đây chẳng phải trận pháp trấn pháp của Võ Đang, Chân Vũ Hàng Ma Trận ư?
Võ Đang thờ phụng Chân Vũ Đại Đế. Tương
truyền, cuốn bí tịch Chân Vũ Hàng Ma Trận này là trận pháp tuyệt thế do
khai sơn tổ sư của phái Võ Đang, Trương Tam phong sáng tạo ra. Trước đây ông cụ Trần là đệ tử của phái Võ Đang, đương nhiên ông hiểu rõ chuyện
này.
Nguyên Chẩn cười híp mắt, nói: "Không
sai, đây chính là 'Chân Vũ Hàng Ma Trận'. Trước đây khi tôi giới thiệu
ông gia nhập Võ Đang, lúc xuống núi đã tiện tay đem cuốn bí tịch này đi. Bây giờ tặng nó cho ông Trần làm quà, coi như mượn hoa dâng phật, ha
ha..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.