Chương 737: Quỳ xuống cho ta
Cố Tiểu Tam
13/12/2020
"Ta nói cho đệ biết, linh khí ở đây dồi dào gấp ba mươi lần so với ở động phủ giới".
Mã Lục tự hào nói.
Trần Dương liếc nhìn, thì ra cũng chỉ là Tụ Linh Trận bình thường thôi.
Nhưng mà loại thuyền tiên này cũng rất lợi hại, có thể nuôi dưỡng nhiều người tu luyện như vậy.
Nghe nói loại thuyền tiên Lan Đình này có tổng cộng khoảng ba trăm chiếc.
Nói cách khác, lộ trình của mỗi con thuyền đều là cố định, xuất phát từ một điểm rồi đến cuối lộ trình, sau đó lại quay về điểm xuất phát.
Mỗi chu kỳ là mười năm, sau đó ngừng một tháng ở điểm xuất phát hoặc điểm kết thúc.
Ở đó có hai sự lựa chọn: Hoặc là nhận lương xét theo cấp rồi ngoan ngoãn ở thuyền tiên chờ chết, hoặc là chọn đến Lan Đình Tiên Cung thử vận may.
Thường thì nơi dành cho đệ tử cấp Bính chỉ là phòng tạp dịch, ngoài ra không còn có nơi nào khác.
Lan Đình Tiên Cung lớn như vậy, đứng thứ một nghìn sáu trăm trong ba nghìn đạo cung, đệ tử nhiều vô số, thêm được nhiều đệ tử tạp dịch thì càng tốt.
Đương nhiên, trở thành đệ tử tạp dịch cũng có cái lợi. Nếu được các sư huynh yêu thích, các sư huynh thưởng cho ít đồ thôi thì cũng hơn bọn họ làm việc vất vả trên thuyền nhiều năm.
Trần Dương nhất định phải đi.
"Người đằng trước đứng lại!"
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên sau lưng.
Mã Lục quay lại, mặt biến sắc: "Không hay rồi, là Thạch Lỗi, hắn tới gây chuyện với đệ đấy!"
"Vị trí cắt rau này đáng lẽ là của hắn, lại bị đệ cướp mất, nhất định hắn đã ghi thù rồi".
"Thạch Lỗi có một người anh là bếp trưởng thực tập, địa vị tương đối cao, hắn ỷ vào người anh kia rồi kéo bè kéo cánh, làm trùm ở đây".
Nhìn nét khó xử trên mặt Mã Lục, Trần Dương nói: "Mã ca, chuyện này không liên quan đến huynh, huynh không cần dây vào".
Mã Lục nghe xong, cắn răng: "Lương Thần đệ, ta đi nói chuyện với Thạch Lỗi, có khi hắn cũng nể mặt ta mấy phần".
Dứt lời Mã Lục liền bước tới trước: "Ô, là Thạch Lỗi huynh đệ này, không biết ngươi gọi hai người chúng ta có việc gì không?"
"Mã Lục, chuyện này không liên quan tới ngươi, ngươi đừng xen vào".
Thạch Lỗi cười lạnh nói.
"Này Thạch Lỗi huynh đệ, tiểu đệ này rất hợp ý ta, ngươi xem..."
"Ngươi nghe không hiểu ta nói gì à? Nếu ngươi vẫn muốn giúp hắn, coi như là đã muốn trở mặt với ta".
Đám người sau lưng Thạch Lỗi trừng mắt, không cần nói cũng biết là có ý đe dọa.
"Ngươi..."
Mã Lục không ngờ người ta chẳng thèm nể mặt mình, sắc mặt lập tức âm trầm. Những người có thể lên thuyền này có ai là đơn giản đâu?
Họ đều là con của trời lúc ở động phủ giới. Thạch Lỗi này chẳng qua là ỷ mình có một huynh đệ tốt, không sống nổi ở vực Vĩnh Hằng mà đến đây dám diễu võ dương oai.
Nếu là ở bên ngoài, Mã Lục đã sớm tìm cách diệt trừ loại người này rồi.
"Mã ca, chuyện này không liên quan đến huynh, để tự ta giải quyết".
Trần Dương hơi ngạc nhiên, không ngờ Mã Lục lại trượng nghĩa như vậy. Không cần biết có phải hắn ta chỉ nói lấy lệ vậy thôi hay không nhưng dám đứng ra nói đỡ cho mình, anh nhất định sẽ ghi nhớ ân huệ này.
Mã Lục cân nhắc, hắn ta còn muốn tiếp tục ở lại trên thuyền, đắc tội với Thạch Lỗi coi như mất nhiều hơn là được.
Trần Dương nhìn đám người Thạch Lỗi: "Nói đi, các ngươi đến tìm ta làm gì?"
"Ngươi chính là Diệp Lương Thần?"
Thạch Lỗi híp mắt hỏi: "Ta biết ngươi, ngươi là tên phế vật cấp Bính mới đến, cho ngươi một sự lựa chọn, vào buổi dạ yến, ngươi đi tìm bếp trưởng Ngô, nói ngươi không đảm nhận nổi nhiệm vụ ở đây, hiểu không?"
"Ta thấy ta đảm nhận được, sao phải nói dối với bếp trưởng Ngô?"
"Mẹ kiếp, ngươi nghe không hiểu lời Lỗi ca nói sao?"
Một tên lâu la hung dữ nói: "Ta nói cho ngươi biết, Lỗi ca nói cái gì thì phải làm cái đó!"
"Còn nếu ta không làm thì sao?"
"Thì ta sẽ có biện pháp trừng trị ngươi".
Thạch Lỗi cười lạnh: "Ta chỉ cần dí một ngón tay là đã có thể giết được ngươi".
"Ta khuyên ngươi đừng nên giả ngốc, làm vậy cũng chẳng có ích gì đâu!"
Dí một ngón tay là giết được mình?
Trần Dương giơ một ngón tay: "Là như vậy sao?"
Khoảnh khắc đầu ngón tay vươn ra, đám người Thạch Lỗi đã nằm bẹp trên mặt đất, hoàn toàn không có cơ hội đánh trả: "Đây chỉ là một bài học, đừng lấy tính mạng của các ngươi ra đùa trước mặt ta. Ta chỉ cần một đầu ngón tay là đã có thể nghiền nát các ngươi rồi".
Mã Lục trợn mắt: "Đây... Lương Thần đệ, mau dừng tay, đệ gây họa rồi! Trong khu ở không cho phép đánh nhau đâu!"
Trần Dương cười cười: "Thì cũng đã đánh rồi, cái gì không nên làm cũng đã làm rồi, có gì mà phải sợ".
"Haiz, đệ quá lỗ mãng rồi đó!"
Mã Lục đau dầu, lòng khiếp sợ, tên Diệp Lương Thần này mạnh dữ. Thạch Lỗi cho dù tệ cũng là cường giả dương thần Siêu Thoát trung kỳ, pháp lực Siêu Thoát sơ kỳ, thân xác là Quy Nhất viên mãn.
Cho dù là mình đánh nhau với Thạch lỗi thì cũng chỉ nắm được sáu phần có thể chế phục được hắn thôi.
Nhưng Trần Dương thì chỉ cần một ngón tay đã đè bẹp bọn họ không nhúc nhích gì được, mặc dù cũng có một phần là do đánh úp bất ngờ, nhưng chừng đó cũng đủ chứng minh sức mạnh của anh.
"Quả nhiên, thân xác Siêu Thoát đánh cận chiến rất lợi hại”.
Vài người bị đánh bị thương nhẹ nằm rên rỉ trên mặt đất, vẻ mặt Thạch Lỗi giận dữ: "Ngươi chết chắc rồi, ngươi thật sự chết chắc rồi! Thạch Lỗi ta hôm nay không giết chết ngươi thề không làm người".
"Các ngươi mau chạy đi gọi huynh ta tới, nhân tiện mời luôn cả người của đội chấp pháp đến".
"Vâng, Lỗi ca!"
Một tên lâu la vội vã chạy đi, Mã Lục vò đầu bứt tai: "Thạch Lỗi huynh đệ, là hiểu lầm, tất cả đều là hiểu lầm, chuyện bé không nên xé ra to thì tốt hơn".
"Ta thay Lương Thần đệ xin lỗi ngươi".
"Mã Lục, ta nói cho ngươi biết, chuyện hôm nay không để yên được, ngươi đi cùng hung thủ, ngươi chính là đồng bọn".
"Cái gì!"
Mã Lục run run: "Ngươi đừng có ngậm máu phun người".
Lúc này hắn ta đã hơi tức giận rồi, thậm chí sát khí đã nổi lên.
"Ta ngậm máu phun người? Ở đây nhiều người nhìn thấy như vậy, ngươi tưởng ai cũng mù hết sao?"
Lúc này, nhiều cánh cửa phòng đã mở ra, ai nấy cũng đều nháo nhác nhìn về phía này.
Có nhiều người chỉ là tò mò nhìn, nhiều người đợi xem trò cười của Mã Lục.
Chỉ có mấy người xếp thức ăn thôi, hạ được người nào hay người đó, ai mà không muốn tranh thủ lúc xếp thức ăn nhón đi vài thứ ngon nghẻ?
Đó là một vị trí béo bở.
"Chư vị huynh đệ, kẻ này hành hung đả thương người, Mã Lục cũng cùng một giuộc, mong các vị làm chứng cho ta!"
"Thạch Lỗi huynh đệ, yên tâm đi, chúng ta nhất định làm chứng cho ngươi".
"Tên tiểu tử mới đến này ngông cuồng quá, không biết tôn ti trật tự, phải dạy dỗ cho đàng hoàng".
"Lát nữa đội chấp pháp đến, nhất định phải nói bọn họ dạy dỗ đến nơi đến chốn".
Mỗi người góp một câu, Trần Dương đảo mắt nhìn bọn họ một lượt, trong lòng khinh thường kinh khủng.
"Chính là ở đây, kẻ hành hung ở đây".
Một tên giận đỏ mặt tía tai hùng hổ chạy đến, sau lưng hắn còn có cả mười mấy phụ bếp.
Người này chính là huynh đệ của Thạch Lỗi, tên là Thạch Kiên.
Đám phụ bếp phía sau là trợ thủ của hắn, cho dù chỉ là bếp trưởng thực tập thì hắn cũng là bếp trưởng!
Bởi vì bếp trưởng thực tập có thể trở thành bếp trưởng chính thức, trở thành trợ lý của bếp tổng bất cứ lúc nào.
"Là ai đánh đệ của ta bị thương?"
Giọng nói của Thạch Kiên chát chúa, hắn vừa đến thì không gian xung quanh bỗng trở nên lạnh lẽo.
"Đại ca, là hắn đánh đệ. Đệ chỉ muốn giao lưu thôi, ai ngờ hắn độc mồm độc miệng, bảo đệ không xứng làm bạn của hắn, bảo đệ cút đi chỗ khác".
Thạch Lỗi vùng vằng nói.
"Đúng vậy, bếp trưởng, chúng tôi đều có thể làm chứng!"
Đám lâu la đi theo Thạch Lỗi nói.
Thạch Kiên hiểu em mình, biết hắn ta nói năng xằng bậy, nhưng giờ này chỉ có thể thuận nước đẩy thuyền, đổ hết lỗi lầm lên đầu đối phương.
Lát nữa đội chấp pháp đến bọn họ cũng dễ ăn nói.
Đánh nhau trong khu ở là tội lớn.
Trừ một số chỗ ngoại lệ ra thì những chỗ khác đều không cho phép đánh nhau.
"Thật to gan!"
Thạch Kiên hung tợn nhìn Trần Dương: "Lập tức quỳ xuống dập đầu nhận sai, may ra lát nữa đội chấp pháp đến ta nói đỡ cho ngươi vài lời".
"Ngươi là đại ca của tên khốn này à?"
Trần Dương cười khẩy: "Không quản đệ đệ của mình cho tốt, để hắn chạy đến đây làm loạn, lỡ cắn người thì phải làm sao?"
Mã Lục âm thầm thấy sợ hãi: "Xong rồi xong rồi, tên tiểu tử này thật to gan, dám mắng cả Thạch Kiên, nên nhớ nơi đây là thuyền tiên Lan Đình, không phải động phủ giới".
Dù ở động phủ giới ngươi ngầu cỡ nào, lợi hại bao nhiêu, khi đã lên thuyền đều không có nghĩa lý gì cả. Trên thuyền này, khắp nơi đều có người lợi hại hơn ngươi. Hơn nữa, ngươi chỉ mới cấp Bính, giờ thì có thể nói là tương lai tăm tối rồi.
Hắn ta bắt đầu thấy hối hận, những tưởng tên tiểu tử này là người lanh lợi, ai ngờ chỉ là một kẻ khờ khạo không biết trên dưới.
Mã Lục còn đang nghĩ lỡ như chút nữa vạ lây đến mình thì phải làm sao.
"Lương Thần đệ, nhún nhường đi, xin lỗi một lời là xong mà".
Mã Lục nói nhỏ.
"Không sao đâu, tự ta xử lý được".
Trần Dương trả lời: "Mã ca, huynh yên tâm, chuyện này không ảnh hưởng đến huynh đâu".
Không ảnh hưởng cái con khỉ!
Mã Lục âm thầm cười khổ, với cái tính khí nóng nảy của đệ thì xử lý cái khỉ gì?
Làm căng lên sao?
Căng được không?
Đối phương nhiều người như vậy, lát nữa còn có đội chấp pháp đến, càng thêm đông!
"Ngươi nói gì?"
Sắc mặt Thạch Kiên vô cùng khó coi, Thạch Lỗi cũng y như vậy: "Đại ca, huynh xem, hắn ngông cuồng chưa kìa!"
"Động thủ với đệ thì thôi đi, giờ còn dám nói với huynh như vậy!"
Đám người tới hóng chuyện cũng thầm kinh hãi, lá gan của tên tiểu tử này cũng lớn ghê.
Người này là bếp trưởng thực tập, đắc tội với hắn làm sao có kết cục tốt?
Có muốn tiếp tục ở đây nữa không?
"Ta nói ngươi nghe không hiểu sao? Thôi vậy đi, hai người các ngươi quỳ dập đầu một cái, việc hôm nay ta bỏ qua, sao nào?"
Người tò mò kéo đến xem kịch hay càng ngày càng nhiều. Lần đầu tiên Thạch Kiên thấy bẽ mặt như vậy trước mặt nhiều người.
"Ngươi chết chắc rồi".
Hôm nay nhiều người vây xem thế này, nếu cứ thế cho qua thì về sau làm sao có tiếng nói ở nhà bếp nữa?
Về sau còn ai nghe lời hắn nữa?
"Đao Trảm Thần!"
Một con dao phay màu vàng bay đến tay hắn.
"Đao Trảm Thần gì chứ, rõ ràng là dao mổ heo!"
Trần Dương cười ngặt nghẽo, tu vi của người này cũng khá lắm, thực lực của hắn chắc là Siêu Thoát hậu kỳ.
Mã Lục tự hào nói.
Trần Dương liếc nhìn, thì ra cũng chỉ là Tụ Linh Trận bình thường thôi.
Nhưng mà loại thuyền tiên này cũng rất lợi hại, có thể nuôi dưỡng nhiều người tu luyện như vậy.
Nghe nói loại thuyền tiên Lan Đình này có tổng cộng khoảng ba trăm chiếc.
Nói cách khác, lộ trình của mỗi con thuyền đều là cố định, xuất phát từ một điểm rồi đến cuối lộ trình, sau đó lại quay về điểm xuất phát.
Mỗi chu kỳ là mười năm, sau đó ngừng một tháng ở điểm xuất phát hoặc điểm kết thúc.
Ở đó có hai sự lựa chọn: Hoặc là nhận lương xét theo cấp rồi ngoan ngoãn ở thuyền tiên chờ chết, hoặc là chọn đến Lan Đình Tiên Cung thử vận may.
Thường thì nơi dành cho đệ tử cấp Bính chỉ là phòng tạp dịch, ngoài ra không còn có nơi nào khác.
Lan Đình Tiên Cung lớn như vậy, đứng thứ một nghìn sáu trăm trong ba nghìn đạo cung, đệ tử nhiều vô số, thêm được nhiều đệ tử tạp dịch thì càng tốt.
Đương nhiên, trở thành đệ tử tạp dịch cũng có cái lợi. Nếu được các sư huynh yêu thích, các sư huynh thưởng cho ít đồ thôi thì cũng hơn bọn họ làm việc vất vả trên thuyền nhiều năm.
Trần Dương nhất định phải đi.
"Người đằng trước đứng lại!"
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên sau lưng.
Mã Lục quay lại, mặt biến sắc: "Không hay rồi, là Thạch Lỗi, hắn tới gây chuyện với đệ đấy!"
"Vị trí cắt rau này đáng lẽ là của hắn, lại bị đệ cướp mất, nhất định hắn đã ghi thù rồi".
"Thạch Lỗi có một người anh là bếp trưởng thực tập, địa vị tương đối cao, hắn ỷ vào người anh kia rồi kéo bè kéo cánh, làm trùm ở đây".
Nhìn nét khó xử trên mặt Mã Lục, Trần Dương nói: "Mã ca, chuyện này không liên quan đến huynh, huynh không cần dây vào".
Mã Lục nghe xong, cắn răng: "Lương Thần đệ, ta đi nói chuyện với Thạch Lỗi, có khi hắn cũng nể mặt ta mấy phần".
Dứt lời Mã Lục liền bước tới trước: "Ô, là Thạch Lỗi huynh đệ này, không biết ngươi gọi hai người chúng ta có việc gì không?"
"Mã Lục, chuyện này không liên quan tới ngươi, ngươi đừng xen vào".
Thạch Lỗi cười lạnh nói.
"Này Thạch Lỗi huynh đệ, tiểu đệ này rất hợp ý ta, ngươi xem..."
"Ngươi nghe không hiểu ta nói gì à? Nếu ngươi vẫn muốn giúp hắn, coi như là đã muốn trở mặt với ta".
Đám người sau lưng Thạch Lỗi trừng mắt, không cần nói cũng biết là có ý đe dọa.
"Ngươi..."
Mã Lục không ngờ người ta chẳng thèm nể mặt mình, sắc mặt lập tức âm trầm. Những người có thể lên thuyền này có ai là đơn giản đâu?
Họ đều là con của trời lúc ở động phủ giới. Thạch Lỗi này chẳng qua là ỷ mình có một huynh đệ tốt, không sống nổi ở vực Vĩnh Hằng mà đến đây dám diễu võ dương oai.
Nếu là ở bên ngoài, Mã Lục đã sớm tìm cách diệt trừ loại người này rồi.
"Mã ca, chuyện này không liên quan đến huynh, để tự ta giải quyết".
Trần Dương hơi ngạc nhiên, không ngờ Mã Lục lại trượng nghĩa như vậy. Không cần biết có phải hắn ta chỉ nói lấy lệ vậy thôi hay không nhưng dám đứng ra nói đỡ cho mình, anh nhất định sẽ ghi nhớ ân huệ này.
Mã Lục cân nhắc, hắn ta còn muốn tiếp tục ở lại trên thuyền, đắc tội với Thạch Lỗi coi như mất nhiều hơn là được.
Trần Dương nhìn đám người Thạch Lỗi: "Nói đi, các ngươi đến tìm ta làm gì?"
"Ngươi chính là Diệp Lương Thần?"
Thạch Lỗi híp mắt hỏi: "Ta biết ngươi, ngươi là tên phế vật cấp Bính mới đến, cho ngươi một sự lựa chọn, vào buổi dạ yến, ngươi đi tìm bếp trưởng Ngô, nói ngươi không đảm nhận nổi nhiệm vụ ở đây, hiểu không?"
"Ta thấy ta đảm nhận được, sao phải nói dối với bếp trưởng Ngô?"
"Mẹ kiếp, ngươi nghe không hiểu lời Lỗi ca nói sao?"
Một tên lâu la hung dữ nói: "Ta nói cho ngươi biết, Lỗi ca nói cái gì thì phải làm cái đó!"
"Còn nếu ta không làm thì sao?"
"Thì ta sẽ có biện pháp trừng trị ngươi".
Thạch Lỗi cười lạnh: "Ta chỉ cần dí một ngón tay là đã có thể giết được ngươi".
"Ta khuyên ngươi đừng nên giả ngốc, làm vậy cũng chẳng có ích gì đâu!"
Dí một ngón tay là giết được mình?
Trần Dương giơ một ngón tay: "Là như vậy sao?"
Khoảnh khắc đầu ngón tay vươn ra, đám người Thạch Lỗi đã nằm bẹp trên mặt đất, hoàn toàn không có cơ hội đánh trả: "Đây chỉ là một bài học, đừng lấy tính mạng của các ngươi ra đùa trước mặt ta. Ta chỉ cần một đầu ngón tay là đã có thể nghiền nát các ngươi rồi".
Mã Lục trợn mắt: "Đây... Lương Thần đệ, mau dừng tay, đệ gây họa rồi! Trong khu ở không cho phép đánh nhau đâu!"
Trần Dương cười cười: "Thì cũng đã đánh rồi, cái gì không nên làm cũng đã làm rồi, có gì mà phải sợ".
"Haiz, đệ quá lỗ mãng rồi đó!"
Mã Lục đau dầu, lòng khiếp sợ, tên Diệp Lương Thần này mạnh dữ. Thạch Lỗi cho dù tệ cũng là cường giả dương thần Siêu Thoát trung kỳ, pháp lực Siêu Thoát sơ kỳ, thân xác là Quy Nhất viên mãn.
Cho dù là mình đánh nhau với Thạch lỗi thì cũng chỉ nắm được sáu phần có thể chế phục được hắn thôi.
Nhưng Trần Dương thì chỉ cần một ngón tay đã đè bẹp bọn họ không nhúc nhích gì được, mặc dù cũng có một phần là do đánh úp bất ngờ, nhưng chừng đó cũng đủ chứng minh sức mạnh của anh.
"Quả nhiên, thân xác Siêu Thoát đánh cận chiến rất lợi hại”.
Vài người bị đánh bị thương nhẹ nằm rên rỉ trên mặt đất, vẻ mặt Thạch Lỗi giận dữ: "Ngươi chết chắc rồi, ngươi thật sự chết chắc rồi! Thạch Lỗi ta hôm nay không giết chết ngươi thề không làm người".
"Các ngươi mau chạy đi gọi huynh ta tới, nhân tiện mời luôn cả người của đội chấp pháp đến".
"Vâng, Lỗi ca!"
Một tên lâu la vội vã chạy đi, Mã Lục vò đầu bứt tai: "Thạch Lỗi huynh đệ, là hiểu lầm, tất cả đều là hiểu lầm, chuyện bé không nên xé ra to thì tốt hơn".
"Ta thay Lương Thần đệ xin lỗi ngươi".
"Mã Lục, ta nói cho ngươi biết, chuyện hôm nay không để yên được, ngươi đi cùng hung thủ, ngươi chính là đồng bọn".
"Cái gì!"
Mã Lục run run: "Ngươi đừng có ngậm máu phun người".
Lúc này hắn ta đã hơi tức giận rồi, thậm chí sát khí đã nổi lên.
"Ta ngậm máu phun người? Ở đây nhiều người nhìn thấy như vậy, ngươi tưởng ai cũng mù hết sao?"
Lúc này, nhiều cánh cửa phòng đã mở ra, ai nấy cũng đều nháo nhác nhìn về phía này.
Có nhiều người chỉ là tò mò nhìn, nhiều người đợi xem trò cười của Mã Lục.
Chỉ có mấy người xếp thức ăn thôi, hạ được người nào hay người đó, ai mà không muốn tranh thủ lúc xếp thức ăn nhón đi vài thứ ngon nghẻ?
Đó là một vị trí béo bở.
"Chư vị huynh đệ, kẻ này hành hung đả thương người, Mã Lục cũng cùng một giuộc, mong các vị làm chứng cho ta!"
"Thạch Lỗi huynh đệ, yên tâm đi, chúng ta nhất định làm chứng cho ngươi".
"Tên tiểu tử mới đến này ngông cuồng quá, không biết tôn ti trật tự, phải dạy dỗ cho đàng hoàng".
"Lát nữa đội chấp pháp đến, nhất định phải nói bọn họ dạy dỗ đến nơi đến chốn".
Mỗi người góp một câu, Trần Dương đảo mắt nhìn bọn họ một lượt, trong lòng khinh thường kinh khủng.
"Chính là ở đây, kẻ hành hung ở đây".
Một tên giận đỏ mặt tía tai hùng hổ chạy đến, sau lưng hắn còn có cả mười mấy phụ bếp.
Người này chính là huynh đệ của Thạch Lỗi, tên là Thạch Kiên.
Đám phụ bếp phía sau là trợ thủ của hắn, cho dù chỉ là bếp trưởng thực tập thì hắn cũng là bếp trưởng!
Bởi vì bếp trưởng thực tập có thể trở thành bếp trưởng chính thức, trở thành trợ lý của bếp tổng bất cứ lúc nào.
"Là ai đánh đệ của ta bị thương?"
Giọng nói của Thạch Kiên chát chúa, hắn vừa đến thì không gian xung quanh bỗng trở nên lạnh lẽo.
"Đại ca, là hắn đánh đệ. Đệ chỉ muốn giao lưu thôi, ai ngờ hắn độc mồm độc miệng, bảo đệ không xứng làm bạn của hắn, bảo đệ cút đi chỗ khác".
Thạch Lỗi vùng vằng nói.
"Đúng vậy, bếp trưởng, chúng tôi đều có thể làm chứng!"
Đám lâu la đi theo Thạch Lỗi nói.
Thạch Kiên hiểu em mình, biết hắn ta nói năng xằng bậy, nhưng giờ này chỉ có thể thuận nước đẩy thuyền, đổ hết lỗi lầm lên đầu đối phương.
Lát nữa đội chấp pháp đến bọn họ cũng dễ ăn nói.
Đánh nhau trong khu ở là tội lớn.
Trừ một số chỗ ngoại lệ ra thì những chỗ khác đều không cho phép đánh nhau.
"Thật to gan!"
Thạch Kiên hung tợn nhìn Trần Dương: "Lập tức quỳ xuống dập đầu nhận sai, may ra lát nữa đội chấp pháp đến ta nói đỡ cho ngươi vài lời".
"Ngươi là đại ca của tên khốn này à?"
Trần Dương cười khẩy: "Không quản đệ đệ của mình cho tốt, để hắn chạy đến đây làm loạn, lỡ cắn người thì phải làm sao?"
Mã Lục âm thầm thấy sợ hãi: "Xong rồi xong rồi, tên tiểu tử này thật to gan, dám mắng cả Thạch Kiên, nên nhớ nơi đây là thuyền tiên Lan Đình, không phải động phủ giới".
Dù ở động phủ giới ngươi ngầu cỡ nào, lợi hại bao nhiêu, khi đã lên thuyền đều không có nghĩa lý gì cả. Trên thuyền này, khắp nơi đều có người lợi hại hơn ngươi. Hơn nữa, ngươi chỉ mới cấp Bính, giờ thì có thể nói là tương lai tăm tối rồi.
Hắn ta bắt đầu thấy hối hận, những tưởng tên tiểu tử này là người lanh lợi, ai ngờ chỉ là một kẻ khờ khạo không biết trên dưới.
Mã Lục còn đang nghĩ lỡ như chút nữa vạ lây đến mình thì phải làm sao.
"Lương Thần đệ, nhún nhường đi, xin lỗi một lời là xong mà".
Mã Lục nói nhỏ.
"Không sao đâu, tự ta xử lý được".
Trần Dương trả lời: "Mã ca, huynh yên tâm, chuyện này không ảnh hưởng đến huynh đâu".
Không ảnh hưởng cái con khỉ!
Mã Lục âm thầm cười khổ, với cái tính khí nóng nảy của đệ thì xử lý cái khỉ gì?
Làm căng lên sao?
Căng được không?
Đối phương nhiều người như vậy, lát nữa còn có đội chấp pháp đến, càng thêm đông!
"Ngươi nói gì?"
Sắc mặt Thạch Kiên vô cùng khó coi, Thạch Lỗi cũng y như vậy: "Đại ca, huynh xem, hắn ngông cuồng chưa kìa!"
"Động thủ với đệ thì thôi đi, giờ còn dám nói với huynh như vậy!"
Đám người tới hóng chuyện cũng thầm kinh hãi, lá gan của tên tiểu tử này cũng lớn ghê.
Người này là bếp trưởng thực tập, đắc tội với hắn làm sao có kết cục tốt?
Có muốn tiếp tục ở đây nữa không?
"Ta nói ngươi nghe không hiểu sao? Thôi vậy đi, hai người các ngươi quỳ dập đầu một cái, việc hôm nay ta bỏ qua, sao nào?"
Người tò mò kéo đến xem kịch hay càng ngày càng nhiều. Lần đầu tiên Thạch Kiên thấy bẽ mặt như vậy trước mặt nhiều người.
"Ngươi chết chắc rồi".
Hôm nay nhiều người vây xem thế này, nếu cứ thế cho qua thì về sau làm sao có tiếng nói ở nhà bếp nữa?
Về sau còn ai nghe lời hắn nữa?
"Đao Trảm Thần!"
Một con dao phay màu vàng bay đến tay hắn.
"Đao Trảm Thần gì chứ, rõ ràng là dao mổ heo!"
Trần Dương cười ngặt nghẽo, tu vi của người này cũng khá lắm, thực lực của hắn chắc là Siêu Thoát hậu kỳ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.