Chương 144: Rời khỏi
Cố Tiểu Tam
09/12/2020
Lúc này tất cả mọi người trong hội trường đều quay sang nhìn Trần Dương với vẻ mặt khó hiểu.
Rốt cuộc anh ta là ai?
Vừa rồi bọn họ nghe cái người nhà họ Ngô
kia nói thì hình như anh ta là một tên ở rể, nhưng một tên ở rể lại có
kiến thức sâu rộng thế này ư?
Lúc nãy anh ta nói Phá Chướng Đan đã quá hạn sử dụng chỉ là nói bừa thôi phải không?
"Anh khẳng định như vậy, có phải anh có thể cứu ông nội tôi không?"
Cô gái kia chăm chú nhìn Trần Dương, một luồng khí cực kỳ mạnh mẽ từ người cô tỏa ra phóng thẳng tới chỗ Trần Dương.
Mọi người xung quanh lại một lần nữa bị luồng khí mạnh mẽ trên người cô gái kia dọa sợ.
Nhưng dường như Trần Dương lại chẳng hề
hấn gì, anh mỉm cười nói: "Thật ra kết quả chẩn đoán vừa rồi của Khâu
tiểu thư rất chính xác, ông nội cô quả thực đã trúng độc. Hiện giờ đưa
ông ta tới bệnh viện, trên đường lắc lư chỉ khiến độc tố lan ra nhanh
hơn mà thôi. Hơn nữa độc Phá Chướng Đan không thể dùng thiết bị y học
kiểm tra ra được."
Nói tới đây Trần Dương dừng lại một giây
rồi tiếp tục: "Cũng may là thời gian trúng độc của ông nội cô còn ngắn,
nhân lúc độc tố chưa lan ra toàn thân phải phong ấn huyệt Mệnh Môn,
huyệt Trung Quản, huyệt Quan Nguyên,...của ông ta lại, trên cơ thể con
người có mười huyệt lớn. Sau đó dùng nội lực ép độc tố trong người ông
nội cô ra ngoài theo huyệt Dũng Tuyền ở lòng bàn chân là được."
Mọi người xung quanh nghe xong, thấy thái độ thong thả bình tĩnh của Trần Dương thì gật đầu tán thành.
Nhưng cũng có nhiều người vẫn cảm thấy
nghi ngờ. Trần Dương chẳng qua chỉ là một tên ở rể, vừa rồi anh ta nói
Phá Chướng Đan đã mất tác dụng chỉ là may mắn nói đúng mà thôi.
Nếu anh ta thật sự lợi hại như vậy thì tại sao còn ở lại nhà họ Tô làm một tên ở rể không bằng cả người giúp việc?
Lẽ ra anh ta phải trở thành khách quý của các gia tộc lớn rồi.
"Trần Dương, anh định lừa ai hả? Mạng
người là chuyện lớn tày trời, làm sao anh có thể đem tình tiết trong
tiểu thuyết của thầy Kim ra nói chứ?" Lúc này Ngô Dung đột nhiên xông ra chỉ trích Trần Dương: "Có phải anh đọc tiểu thuyết nhiều tới lẫn lộn
rồi không? Làm theo lời anh nói thì sau này người ta mắc bệnh cũng chẳng cần phải tới bệnh viện làm gì, chỉ cần dựa vào mấy huyệt đạo là có thể
chữa khỏi hết. Như vậy chẳng phải bệnh viện trên cả thế giới sẽ phải
đóng cửa ư! Đúng là coi thường mạng người!"
Không ít người tán thành với lời Ngô Dung nói, ai nấy bắt đầu xì xào bàn tán.
Cô gái kia không nói gì mà nhíu mày lại, rơi vào trầm tư.
Làm sao cô lại không hiểu những gì Trần
Dương nói cơ chứ? Chuyện đầu tiên một tu sĩ nhập môn phải học chính là
hiểu rõ vị trí huyệt đạo kinh mạch trên người.
Cô có nhắm mắt lại cũng có thể tìm được vị trí chính xác của từng huyệt đạo trên người.
"Anh có biết một khi phong ấn toàn bộ
mười huyệt lớn trên người, mặc dù có thể khiến máu ngừng lưu thông nhưng nếu sau đó không giải huyệt kịp thời thì mạch máu toàn thân sẽ nổ tung
dẫn tới mất mạng không?" Cô gái kia nhìn Trần Dương rồi nói.
Trần Dương mỉm cười, nói: "Tôi đã dám nói ra có nghĩa là tôi chắc chắn. Nhưng với điều kiện, cô phải tin tưởng ở tôi!"
Trong "Thiên Kim Dược Phương" không chỉ
ghi chép về phương pháp điều chế thuốc mà còn ghi chép về các triệu
chứng xảy ra khi dùng sai đan dược và cách chữa trị các triệu chứng đó.
Thậm chí trong sách còn ghi lại cách điều chế linh dược.
Phá Chướng Đan là loại đan dược mà Trần
Dương quen thuộc nhất, dùng sai Phá Chướng Đan sẽ có hậu quả gì anh cũng hiểu rõ hơn bất kỳ ai khác. Đây chính là lĩnh vực mà anh nắm chắc.
Cô gái kia nghe Trần Dương nói xong thì
sắc mặt không ngừng thay đổi, nhất thời không thể đưa ra quyết định.
Cuối cùng, cô nhìn Trần Dương rồi nói: "Anh chữa trị cho ông nội tôi đi, ông nội tôi sống thì anh sống! Ông nội tôi chết thì không chỉ mình anh
phải chết, cả nhà anh cũng phải chôn chung!"
Trần Dương bị cô ta chọc cười: "Tôi chữa
trị cho ông nội cô là vì tình cảm, đây cũng chẳng phải trách nhiệm của
tôi. Cô có muốn tôi chữa không hả?"
Vì cứu một mạng người hơn xây bảy tòa
tháp nên anh mới quyết định cứu người, cô ta không những không cảm kích
mà còn đe dọa anh. Tự coi mình là công chúa chắc.
"Anh nói gì hả?"
Cô gái kia không ngờ lại có người dám nói chuyện với mình như vậy, hơn nữa còn khiến cô á khẩu không đáp lại được.
Cô ta hít sâu một hơi nhìn ông nội đang nằm trên mặt đất sắc mặt đã dần dần trở nên đen kịt, đây là dấu hiệu độc tố đang lan ra.
Cô ta cắn răng, trừng mắt nhìn Trần
Dương. Bây giờ đưa ông nội tới bệnh viện thì chắc chắn không kịp nữa
rồi, đành vội vàng tự tay phong ấn mười huyệt lớn trên người ông nội.
Thấy cô gái kia phong ấn huyệt đạo, Trần
Dương nhắc nhở: "Nhớ cho kỹ, nhất định phải tiến hành liên tục không
được ngắt quãng. Nếu không gân mạch của ông nội cô sẽ không chịu nổi áp
lực mà nổ tung đấy."
Cô gái kia không nói gì. Cô ta ngồi xếp
bằng trên mặt đất, hít sâu một hơi sau đó khí tụ đan điền, đặt hai bàn
tay áp sát lên người ông lão kia rồi chậm rãi truyền nội lực vào người
ông ta.
"Trần Dương!"
Từ Tiểu Nhu tới bên cạnh Trần Dương, căng thẳng kéo tay anh rồi nói: "Mạng người quan trọng, chuyện này không thể nói đùa đâu."
Trần Dương vỗ nhẹ tay Từ Tiểu Nhu trấn an cô: "Đừng sốt ruột, chỉ cần làm theo lời tôi nói thì sẽ không sao."
Mọi người xung quanh nghe Trần Dương nói vậy thì không khỏi nhíu mày.
Anh ta cũng thật tự tin quá đấy?
Mặc dù có người cảm thấy Trần Dương nói
có lý nhưng đó chỉ là cảm giác nhất thời mà thôi, sau khi sực tỉnh bọn
họ đều cho rằng Trần Dương đang nói lung tung.
Trong số những người này có không ít
người là tu sĩ, mười huyệt đạo lớn trên người làm sao có thể tùy tiện
phong ấn được? Sơ sẩy một chút thì đến mạng cũng chẳng còn.
Bọn họ đã từng nghe nói có người đùa giỡn với bạn bè, chỉ đánh nhẹ vào ngực người kia một cái mà khiến người kia
đột nhiên ngã xuống rồi mất mạng. Chuyện này là do đánh trúng một trong
số mười huyệt lớn trên cơ thể. Mười huyệt đạo lớn trên cơ thể người là
cửa chết của tu sĩ, không hề nói quá.
Nhưng khi cảnh giới của tu sĩ tăng lên,
những huyệt đạo này sẽ dần dần được tu luyện. Tới khi đạt cảnh giới Phản Phác thì cơ thể của tu sĩ sẽ không còn cửa chết, cả người không một kẽ
hở.
Đương nhiên là ông lão này mới chỉ đạt
tới Tiên Thiên viên mãn, chưa tu luyện tới cảnh giới Phản Phác nên có
thể phong ấn huyệt đạo được.
Lúc này đương nhiên người lo lắng nhất là Đinh Nguyên, anh ta đổ mồ hôi nhìn cô gái kia ép độc cho ông lão đã
ngất xỉu, hoàn toàn không biết phải làm gì khác.
Nhất định phải cứu được, nếu không nhà họ Đinh thật sự xong rồi.
Hiện giờ Đinh Nguyên cũng không khỏi hoang mang. Tại sao viên Phá Chướng Đan kia lại quá hạn sử dụng được?
Anh ta lau mồ hôi trên trán, âm thầm cầu trời phật phù hộ nhất định phải khiến ông lão kia tỉnh lại.
Nửa tiếng đồng hồ sau, sắc đen trên mặt
ông lão kia dần dần nhạt đi. Mặc dù vẫn hơi tái nhợt nhưng đã không đen
kịt như trước nữa rồi.
Quan trọng nhất là, máu đen không ngừng chảy ra từ huyệt Dũng Tuyền dưới lòng bàn chân ông ta thấm đẫm cả một mảng thảm lớn.
Nhìn vũng máu lớn tỏa mùi tanh, mọi người xung quanh hít vào một ngụm khí lạnh.
Cô gái kia thật sự ép được máu độc ra ngoài rồi.
Lần này cả người bình thường cũng có thể nhận ra đây là máu độc.
Mặc dù ông lão kia vẫn chưa tỉnh lại nhưng hơi thở đã ổn định hơn, có lẽ không quá đáng lo nữa.
Lúc này, cô gái kia thu hai tay về rồi
thở ra một hơi thật dài. Tốt rồi, hiện giờ độc tố trong người ông nội cô đã bị ép ra gần hết rồi.
Kể cả trong cơ thể vẫn còn chút độc tố
thì lát nữa ông nội tỉnh lại, dựa vào thực lực của ông nội thì cũng có
thể dễ dàng hóa giải.
Cô gái kia đứng dậy, nhìn chằm chằm Trần Dương: "Lần này may nhờ có anh, có thể nói cho tôi biết anh tên là gì được không?"
"Chỉ là chuyện nhỏ không đáng kể mà thôi!" Trần Dương thản nhiên nói, không nói tên của mình cho cô ta.
"Chuyện này tôi sẽ ghi nhớ, tôi nợ anh một món ân tình!"
Cô gái kia nhìn Trần Dương, mặc dù ngữ khí vẫn rất lạnh lùng nhưng đã hòa hoãn hơn vừa rồi nhiều lần.
Nói xong, cô ta đỡ ông lão kia rời khỏi phòng đấu giá.
Sau khi hai ông cháu này biến mất khỏi
tầm mắt của mọi người, tất cả không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Vừa rồi cô
gái kia thật sự khiến bọn họ phải chịu áp lực quá lớn.
"Hừ, thật là chó ngáp phải ruồi. Ông trời không mở mắt, để nhóc ranh này qua ải rồi!"
Giọng nói kỳ quái của Ngô Dung truyền tới tai Lý Thiên Bá khiến anh ta nổi giận.
"Mẹ kiếp, anh bị ngu đấy à? Anh lợi hại
như vậy tại sao vừa rồi không cứu chữa cho ông lão kia đi?" Lý Thiên Bá
chỉ vào mặt Ngô Dung mà mắng: "Mau cút đi, nhìn thấy anh khiến ông đây
bực bội."
Lý Thiên Bá vốn không phải kiểu người
kiên nhẫn, nhưng trong tình hình này mà anh ta nổi giận thì không ổn nên mới kiềm chế. Vậy mà tên ngu ngốc này còn nói năng lung tung, được đà
lấn tới.
"Anh bảo ai cút hả?" Ngô Dung tức tối đỏ mặt tía tai trừng mắt nhìn Lý Thiên Bá: "Anh nói lại thử xem!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.