Chương 790: Tâm binh khí
Cố Tiểu Tam
16/12/2020
Cho đến nay, Trần Dương mới chỉ có một bộ Thanh Đế Tạo Hóa Công, đó là công pháp Bất Diệt.
Còn có Tuế Nguyệt Pháp là công pháp cấp Vĩnh Hằng.
Nếu Trần Dương muốn bổ túc đầy đủ nền tảng, anh sẽ phải tốn rất nhiều công sức để tìm được công pháp cấp này.
Cấp Bất Hủ đã quý giá, cấp Vĩnh Hằng thì lại còn là công pháp trấn giáo của một phái.
Thiều Hoa Cung chỉ là một trong các cung thuộc Lan Đình Tiên Cung, nhưng nếu nó đứng riêng thì chính là một tông môn siêu phẩm.
Đạo chủ cùng với năm Viện chủ tất nhiên là có chiến lực cấp Bất Hủ.
Tóm lại thì có càng nhiều công pháp cấp cao càng tốt.
"Tiểu Siêu, quét trận đấu của hai người kia rồi lưu trữ vào kho chiến đấu".
"Vâng, chủ nhân!"
Thác Bạt Hào Kiệt và Cái Thiên U vẫn rất mạnh, tạm thời ở Thiều Hoa Cung chưa có đệ tử nào có thể chiến đấu ngang ngửa bọn họ.
Đây chính là uy phong của Thiên Kiêu, tung hoành ngang dọc trong lớp cùng lứa tuổi.
"Tượng Thần Biến!"
Voi thần Đà Thiên xuất hiện sau lưng Thác Bạt Hào Kiệt, nó là một trong những thần thú kỳ dị gánh vác đạo vực trong truyền thuyết.
"Thôn Phệ Thiên Địa!"
Hai người ngươi đánh ta đỡ, đánh nhau quyết liệt.
Xem một hồi, Trần Dương thấy nhàm chán: "Sư tỷ, tỷ ở đây canh chừng, ta đi rồi quay lại!"
"Sư đệ, cẩn thận".
Đôi mắt long lanh của Bích Tiêu tràn ngập lo lắng.
"Yên tâm".
Trần Dương vỗ nhẹ tay cô ấy, lặng lẽ lách vào trong viện
Nhờ cánh cửa Chúng Diệu che giấu hơi thở, Trần Dương mới có thể lẻn vào mà thần không biết quỷ không hay.
Sau khi tiến vào bên trong viện, Trần Dương bày bố cấm phong để cho bên ngoài không nhìn thấy được tình hình bên trong.
"Vạn Tượng Thiên Âm, thần thông loại sóng âm?"
Trần Dương không chần chừ, mở hết hỏa lực, thành thục thu hết chúng lại.
Thư linh cấp bán Vĩnh Hằng cũng chẳng ra làm sao, ngoại trừ hình thể đầy đủ hơn những thư linh khác thì sức chiến đấu thực sự tệ hại bết bát!
Bản lĩnh có chừng này mà đòi đoạt xác gì?
Anh cũng không nghĩ lại xem mình là kẻ biến thái đến mức độ nào, đâu phải ai cũng mạnh được như anh?
"Một bộ công pháp cấp bán Vĩnh Hằng, chục nghìn bộ Bất Hủ, triệu bộ Đạo Hoàng, mười triệu bộ Đạo Vương..."
Trần Dương rất hài lòng, nhanh chóng đưa chúng vào vũ trụ bên trong cơ thể, lấy sức mạnh thế giới trấn áp, để Nguyên Dương huấn luyện.
"Sư tỷ, được rồi, chúng ta đi thôi!"
Trần Dương dẫn Bích Tiêu và lão thư linh rời đi.
Bên kia, Thác Bạt Hào Kiệt và Cái Thiên U chiến đấu bất phân thắng bại, hai bên đều hiểu nếu cứ tiếp tục như vậy thì không được gì cả.
"Không đánh nữa, không đánh nữa!"
Cái Thiên U lùi về rồi nói với Thác Bạt Hào Kiệt: "Cứ đánh như vậy ba ngày ba đêm nữa cũng không phân thắng bại!"
"Hay là vậy đi, chúng ta liên thủ lại rồi thành quả chia đôi! Lấy được công pháp cấp bán Vĩnh Hằng kia rồi phục chế ra một bản là được".
Thác Bạt Hào Kiệt hừ một tiếng: "Vậy làm theo lời ngươi đi".
Kì thật, hắn cũng không muốn đánh nhau sứt đầu mẻ trán ở đây.
Thu tay lại, hai người cùng tiến vào trong viện.
"Ở đây có kết giới!"
"Không hổ là thư linh cấp bán Vĩnh Hằng, còn thiết lập cả kết giới nữa chứ!"
"Ta chỉ cần một quyền là đánh sập".
Thác Bạt Hào Kiệt cười khoái trá, tung quyền đánh nát kết giới.
Hắn đã tưởng tượng ra vẻ mặt hốt hoảng của thư linh, nhưng khi cả hai tiến vào, bên trong viện trống rỗng chẳng còn cái gì.
"Không... sao có thể? Vừa rồi rõ ràng chúng ta thấy bên trong này có..."
Nói tới đây, dường như nghĩ đến điều gì, Thác Bạt Hào Kiệt phừng phừng giận dữ nhìn Cái Thiên U: "Là ngươi, nhất định là ngươi!"
"Ta cái gì?"
Sắc mặt Cái Thiên U cũng vô cùng khó coi.
"Hèn gì người bảo dừng tay, nhất định là ngươi đã dùng hóa thân bắt hết thư linh rồi".
"Điên khùng!"
Cái Thiên U mắng: "Ngươi mù à? Nếu ông đây dùng hóa thân thì ngươi có thể không nhìn thấy sao?"
"Ta đánh với ngươi cả buổi, ta còn nghi ngờ là ngươi làm đó!"
"Con mẹ nó, ta còn nói làm sao mà thư linh có thể bày kết giới, thì ra là do ngươi, ngươi tính toán hết cả rồi, vừa ăn cắp vừa la làng".
Càng nói càng tức, cơn giận bốc lên, hai người lại lao vào đánh nhau.
"Tên Cái lu khốn kiếp này, ông giết chết ngươi!"
"Gấu chó, ngươi cũng có tốt lành gì, ông đây mù mới tính chia đôi với ngươi".
Cuộc giao tranh giữa hai bên dần dần leo thang, thậm chí còn lan sang các khu vực khác, nhiều người đi theo đến còn bị tàn lực của cuộc chiến ảnh hưởng.
"Chạy mau, hai người này điên rồi".
"Mẹ nó, các người đánh nhau thì cứ đánh, nhưng đừng để ảnh hưởng tới những người không liên quan được chứ?"
Mọi người vừa chạy tránh đi vừa mắng vốn, đi đã đời chẳng được cái gì hết, xíu đồ tốt cũng không có.
Ăn thịt nhai xương, nước canh cũng không chừa cho bọn họ một giọt.
Mà hai kẻ đầu sỏ gây nên cuộc chiến này, hiện tại dưới sự dẫn đường của thư linh, mở hết viện này đến viện khác.
"Sướng, quá là sướng!"
Công pháp nhiều như vậy, lại còn là công pháp cao cấp, quả thực khó lòng tưởng tượng.
Thảo nào Thư Hải Tông diệt vong.
Bích Tiêu cũng vô cùng phấn khởi, Trần Dương thu hoạch được nhiều như vậy, cô ấy vui còn hơn chính bản thân mình thu hoạch được.
"Đi thôi, sao lại không đi?"
"Ta… ta chỉ biết có chừng này, những cái khác ta không biết ở đâu".
"Ngài đừng nóng giận, bọn ta có phạm vi hoạt động nhất định, nhưng phạm vi này không lớn lắm".
Lão thư linh sợ hãi: "Ngài đừng giết ta, ta thực sự không lừa ngài".
"Sư đệ?"
Bích Tiêu nhìn Trần Dương.
"Ông vất vả rồi".
Trần Dương phất tay áo thu lão thư linh lại.
Thu hoạch được nhiều như vậy, công lao của lão thư linh không nhỏ, khi những người khác còn đang dò dẫm thì anh đã có người dẫn đường.
Nhưng mà... chẳng lẽ những người khác đều ngốc như vậy? Không biết tìm một thư linh mà hỏi?
"Hay là chúng ta bắt một thư linh cấp Bất Hủ hỏi thử".
Bích Tiêu nói.
Trần Dương khẽ gật đầu, bắt một thư linh cấp Bất Hủ lại. Kẻ này là thư linh Bất Hủ trung kỳ, đùi đã mọc, nhưng từ đầu gối xuống thì không có gì.
"Tha cho ta, tha cho ta..."
Thư linh Bất Hủ sợ tới mức hớt hải quỳ rạp trên mặt đất, tuy rằng không có đầu gối, nhưng động tác của hắn chính xác là động tác quỳ.
"Có một thư linh lúc nãy đã kể hết với ta".
Trần Dương nói: "Muốn giữ mạng thì đơn giản thôi, đưa ta đi đến những khu vực khác".
"Bọn… bọn ta chỉ có thể ở khu vực này chứ không thể đi được những khu vực khác".
Thư linh Bất Hủ nói: "Nơi này là khu Giảng Dạy, bọn ta chỉ có thể hoạt động ở khu vực này thôi".
Trần Dương và Bích Tiêu nhìn nhau, xem ra lão thư linh không nói dối.
"Nói những thứ mà bọn ta không biết ấy".
Thấy ánh mắt lạnh lẽo của Trần Dương, thư linh Bất Hủ nói: "Ta... ta có quen binh linh ở khu Đạo Binh, ta có thể dẫn các ngài đi".
"Binh linh? Không phải khí linh sao?"
"Không... không phải khí linh mà là binh linh!"
Thư linh Bất Hủ nói: "Bọn họ được nuôi dưỡng hình thành từ hàng chục nghìn Thần Binh hung bạo, mạnh hơn khí linh".
"Sư đệ, không được đi!"
Bích Tiêu nói: "Khí linh có thể làm ra Thần Binh và vũ khí sắc bén, binh linh còn mạnh hơn khí linh, sức chiến đấu chắc chắn cũng mạnh hơn khí linh, chắc chắn tên này có mưu đồ!"
Nghe vậy, mặt thư linh Bất Hủ biến sắc, cũng tại hắn lắm chuyện, sao phải giải thích ra làm gì?
Trần Dương nhìn thoáng qua, lòng đã hiểu rõ mười mươi: "Xem ra ngươi cũng không cần tiếp tục sống nữa".
Nói xong liền muốn ra tay, thư linh Bất Hủ sợ mất hồn mất vía: "Đừng giết ta, đừng giết ta. Ta biết điểm yếu của binh linh!"
"Tuy bọn họ mạnh, nhưng đầu óc đơn giản, rất dễ lừa".
"Ta có thể khiến bọn họ giao ra tâm binh khí, chỉ cần có tâm binh khí là có thể nắm bọn họ trong tay".
"Giao bản thể của ngươi ra đã!"
Trần Dương nói.
Thư linh Bất Hủ âm thầm kêu khổ, nhưng vẫn giao bản thể của mình ra.
"Bất Hủ Thanh Liên Kinh".
Trần Dương nhận lấy bản thể của thư linh, không có bản thể làm vật dẫn, hắn chỉ giống cọng bèo trôi dạt, không dám giở trò gì.
"Dẫn đường".
"Vâng!"
Hai người đi theo sau thư linh, không bao lâu đã đi đến một vùng đất sát khí ngập trời.
Ở đây, kể cả Trần Dương cũng cảm nhận một áp lực rất lớn.
"Ngài ở đây chờ chút, thuộc hạ làm phép gọi họ ra!"
Trần Dương gật đầu, thư linh bấm niệm thần chú, không lâu sau, mấy tên cường tráng từ trong đi ra.
Nhìn kĩ, làn da của bọn chúng ánh lên màu đồng.
"Thảo nào gọi là binh linh, lấy binh khí làm xác, lấy linh làm hồn!"
Binh Đạo Hoàng, Thần Binh bán Bất Hủ, Thần Binh Bất Hủ!
Bích Tiêu mở to mắt, bảo bối, đúng là bảo bối tốt!
"Hai người này là chủ nhân của ta, chủ nhân của ta sẽ mang các ngươi ra ngoài!"
Thư linh nói: "Các ngươi cũng đâu có muốn chôn chân ở nơi này mãi đúng không?"
"Sao chúng ta phải ra ngoài!"
"Ra ngoài có gì tốt?"
"Còn nữa, vì sao chúng ta phải đi theo chủ nhân của ngươi?"
Ba binh linh mỗi người một câu.
"Đương nhiên khi theo ta ra ngoài, các ngươi sẽ gặp được nhiều em gái binh linh xinh đẹp, chủ nhân ta sẽ giới thiệu cho các ngươi!"
Thư linh nói.
"Được!"
"Ta muốn có ba em gái binh linh!"
"Vậy chúng ta nhận chủ nhân của ngươi làm chủ nhân luôn!"
Nói xong quỳ xuống dưới chân Trần Dương và Bích Tiêu, không những thế, ba luồng ánh sáng trắng cũng bay ra từ trán ba binh linh.
Lúc này, thư linh nói: "Chủ nhân, đây là tâm binh khí, ngài luyện hóa là được!"
Trần Dương nhìn Bích Tiêu, Bích Tiêu không chịu nhận: "Ây da, đệ luyện đi!"
Còn có Tuế Nguyệt Pháp là công pháp cấp Vĩnh Hằng.
Nếu Trần Dương muốn bổ túc đầy đủ nền tảng, anh sẽ phải tốn rất nhiều công sức để tìm được công pháp cấp này.
Cấp Bất Hủ đã quý giá, cấp Vĩnh Hằng thì lại còn là công pháp trấn giáo của một phái.
Thiều Hoa Cung chỉ là một trong các cung thuộc Lan Đình Tiên Cung, nhưng nếu nó đứng riêng thì chính là một tông môn siêu phẩm.
Đạo chủ cùng với năm Viện chủ tất nhiên là có chiến lực cấp Bất Hủ.
Tóm lại thì có càng nhiều công pháp cấp cao càng tốt.
"Tiểu Siêu, quét trận đấu của hai người kia rồi lưu trữ vào kho chiến đấu".
"Vâng, chủ nhân!"
Thác Bạt Hào Kiệt và Cái Thiên U vẫn rất mạnh, tạm thời ở Thiều Hoa Cung chưa có đệ tử nào có thể chiến đấu ngang ngửa bọn họ.
Đây chính là uy phong của Thiên Kiêu, tung hoành ngang dọc trong lớp cùng lứa tuổi.
"Tượng Thần Biến!"
Voi thần Đà Thiên xuất hiện sau lưng Thác Bạt Hào Kiệt, nó là một trong những thần thú kỳ dị gánh vác đạo vực trong truyền thuyết.
"Thôn Phệ Thiên Địa!"
Hai người ngươi đánh ta đỡ, đánh nhau quyết liệt.
Xem một hồi, Trần Dương thấy nhàm chán: "Sư tỷ, tỷ ở đây canh chừng, ta đi rồi quay lại!"
"Sư đệ, cẩn thận".
Đôi mắt long lanh của Bích Tiêu tràn ngập lo lắng.
"Yên tâm".
Trần Dương vỗ nhẹ tay cô ấy, lặng lẽ lách vào trong viện
Nhờ cánh cửa Chúng Diệu che giấu hơi thở, Trần Dương mới có thể lẻn vào mà thần không biết quỷ không hay.
Sau khi tiến vào bên trong viện, Trần Dương bày bố cấm phong để cho bên ngoài không nhìn thấy được tình hình bên trong.
"Vạn Tượng Thiên Âm, thần thông loại sóng âm?"
Trần Dương không chần chừ, mở hết hỏa lực, thành thục thu hết chúng lại.
Thư linh cấp bán Vĩnh Hằng cũng chẳng ra làm sao, ngoại trừ hình thể đầy đủ hơn những thư linh khác thì sức chiến đấu thực sự tệ hại bết bát!
Bản lĩnh có chừng này mà đòi đoạt xác gì?
Anh cũng không nghĩ lại xem mình là kẻ biến thái đến mức độ nào, đâu phải ai cũng mạnh được như anh?
"Một bộ công pháp cấp bán Vĩnh Hằng, chục nghìn bộ Bất Hủ, triệu bộ Đạo Hoàng, mười triệu bộ Đạo Vương..."
Trần Dương rất hài lòng, nhanh chóng đưa chúng vào vũ trụ bên trong cơ thể, lấy sức mạnh thế giới trấn áp, để Nguyên Dương huấn luyện.
"Sư tỷ, được rồi, chúng ta đi thôi!"
Trần Dương dẫn Bích Tiêu và lão thư linh rời đi.
Bên kia, Thác Bạt Hào Kiệt và Cái Thiên U chiến đấu bất phân thắng bại, hai bên đều hiểu nếu cứ tiếp tục như vậy thì không được gì cả.
"Không đánh nữa, không đánh nữa!"
Cái Thiên U lùi về rồi nói với Thác Bạt Hào Kiệt: "Cứ đánh như vậy ba ngày ba đêm nữa cũng không phân thắng bại!"
"Hay là vậy đi, chúng ta liên thủ lại rồi thành quả chia đôi! Lấy được công pháp cấp bán Vĩnh Hằng kia rồi phục chế ra một bản là được".
Thác Bạt Hào Kiệt hừ một tiếng: "Vậy làm theo lời ngươi đi".
Kì thật, hắn cũng không muốn đánh nhau sứt đầu mẻ trán ở đây.
Thu tay lại, hai người cùng tiến vào trong viện.
"Ở đây có kết giới!"
"Không hổ là thư linh cấp bán Vĩnh Hằng, còn thiết lập cả kết giới nữa chứ!"
"Ta chỉ cần một quyền là đánh sập".
Thác Bạt Hào Kiệt cười khoái trá, tung quyền đánh nát kết giới.
Hắn đã tưởng tượng ra vẻ mặt hốt hoảng của thư linh, nhưng khi cả hai tiến vào, bên trong viện trống rỗng chẳng còn cái gì.
"Không... sao có thể? Vừa rồi rõ ràng chúng ta thấy bên trong này có..."
Nói tới đây, dường như nghĩ đến điều gì, Thác Bạt Hào Kiệt phừng phừng giận dữ nhìn Cái Thiên U: "Là ngươi, nhất định là ngươi!"
"Ta cái gì?"
Sắc mặt Cái Thiên U cũng vô cùng khó coi.
"Hèn gì người bảo dừng tay, nhất định là ngươi đã dùng hóa thân bắt hết thư linh rồi".
"Điên khùng!"
Cái Thiên U mắng: "Ngươi mù à? Nếu ông đây dùng hóa thân thì ngươi có thể không nhìn thấy sao?"
"Ta đánh với ngươi cả buổi, ta còn nghi ngờ là ngươi làm đó!"
"Con mẹ nó, ta còn nói làm sao mà thư linh có thể bày kết giới, thì ra là do ngươi, ngươi tính toán hết cả rồi, vừa ăn cắp vừa la làng".
Càng nói càng tức, cơn giận bốc lên, hai người lại lao vào đánh nhau.
"Tên Cái lu khốn kiếp này, ông giết chết ngươi!"
"Gấu chó, ngươi cũng có tốt lành gì, ông đây mù mới tính chia đôi với ngươi".
Cuộc giao tranh giữa hai bên dần dần leo thang, thậm chí còn lan sang các khu vực khác, nhiều người đi theo đến còn bị tàn lực của cuộc chiến ảnh hưởng.
"Chạy mau, hai người này điên rồi".
"Mẹ nó, các người đánh nhau thì cứ đánh, nhưng đừng để ảnh hưởng tới những người không liên quan được chứ?"
Mọi người vừa chạy tránh đi vừa mắng vốn, đi đã đời chẳng được cái gì hết, xíu đồ tốt cũng không có.
Ăn thịt nhai xương, nước canh cũng không chừa cho bọn họ một giọt.
Mà hai kẻ đầu sỏ gây nên cuộc chiến này, hiện tại dưới sự dẫn đường của thư linh, mở hết viện này đến viện khác.
"Sướng, quá là sướng!"
Công pháp nhiều như vậy, lại còn là công pháp cao cấp, quả thực khó lòng tưởng tượng.
Thảo nào Thư Hải Tông diệt vong.
Bích Tiêu cũng vô cùng phấn khởi, Trần Dương thu hoạch được nhiều như vậy, cô ấy vui còn hơn chính bản thân mình thu hoạch được.
"Đi thôi, sao lại không đi?"
"Ta… ta chỉ biết có chừng này, những cái khác ta không biết ở đâu".
"Ngài đừng nóng giận, bọn ta có phạm vi hoạt động nhất định, nhưng phạm vi này không lớn lắm".
Lão thư linh sợ hãi: "Ngài đừng giết ta, ta thực sự không lừa ngài".
"Sư đệ?"
Bích Tiêu nhìn Trần Dương.
"Ông vất vả rồi".
Trần Dương phất tay áo thu lão thư linh lại.
Thu hoạch được nhiều như vậy, công lao của lão thư linh không nhỏ, khi những người khác còn đang dò dẫm thì anh đã có người dẫn đường.
Nhưng mà... chẳng lẽ những người khác đều ngốc như vậy? Không biết tìm một thư linh mà hỏi?
"Hay là chúng ta bắt một thư linh cấp Bất Hủ hỏi thử".
Bích Tiêu nói.
Trần Dương khẽ gật đầu, bắt một thư linh cấp Bất Hủ lại. Kẻ này là thư linh Bất Hủ trung kỳ, đùi đã mọc, nhưng từ đầu gối xuống thì không có gì.
"Tha cho ta, tha cho ta..."
Thư linh Bất Hủ sợ tới mức hớt hải quỳ rạp trên mặt đất, tuy rằng không có đầu gối, nhưng động tác của hắn chính xác là động tác quỳ.
"Có một thư linh lúc nãy đã kể hết với ta".
Trần Dương nói: "Muốn giữ mạng thì đơn giản thôi, đưa ta đi đến những khu vực khác".
"Bọn… bọn ta chỉ có thể ở khu vực này chứ không thể đi được những khu vực khác".
Thư linh Bất Hủ nói: "Nơi này là khu Giảng Dạy, bọn ta chỉ có thể hoạt động ở khu vực này thôi".
Trần Dương và Bích Tiêu nhìn nhau, xem ra lão thư linh không nói dối.
"Nói những thứ mà bọn ta không biết ấy".
Thấy ánh mắt lạnh lẽo của Trần Dương, thư linh Bất Hủ nói: "Ta... ta có quen binh linh ở khu Đạo Binh, ta có thể dẫn các ngài đi".
"Binh linh? Không phải khí linh sao?"
"Không... không phải khí linh mà là binh linh!"
Thư linh Bất Hủ nói: "Bọn họ được nuôi dưỡng hình thành từ hàng chục nghìn Thần Binh hung bạo, mạnh hơn khí linh".
"Sư đệ, không được đi!"
Bích Tiêu nói: "Khí linh có thể làm ra Thần Binh và vũ khí sắc bén, binh linh còn mạnh hơn khí linh, sức chiến đấu chắc chắn cũng mạnh hơn khí linh, chắc chắn tên này có mưu đồ!"
Nghe vậy, mặt thư linh Bất Hủ biến sắc, cũng tại hắn lắm chuyện, sao phải giải thích ra làm gì?
Trần Dương nhìn thoáng qua, lòng đã hiểu rõ mười mươi: "Xem ra ngươi cũng không cần tiếp tục sống nữa".
Nói xong liền muốn ra tay, thư linh Bất Hủ sợ mất hồn mất vía: "Đừng giết ta, đừng giết ta. Ta biết điểm yếu của binh linh!"
"Tuy bọn họ mạnh, nhưng đầu óc đơn giản, rất dễ lừa".
"Ta có thể khiến bọn họ giao ra tâm binh khí, chỉ cần có tâm binh khí là có thể nắm bọn họ trong tay".
"Giao bản thể của ngươi ra đã!"
Trần Dương nói.
Thư linh Bất Hủ âm thầm kêu khổ, nhưng vẫn giao bản thể của mình ra.
"Bất Hủ Thanh Liên Kinh".
Trần Dương nhận lấy bản thể của thư linh, không có bản thể làm vật dẫn, hắn chỉ giống cọng bèo trôi dạt, không dám giở trò gì.
"Dẫn đường".
"Vâng!"
Hai người đi theo sau thư linh, không bao lâu đã đi đến một vùng đất sát khí ngập trời.
Ở đây, kể cả Trần Dương cũng cảm nhận một áp lực rất lớn.
"Ngài ở đây chờ chút, thuộc hạ làm phép gọi họ ra!"
Trần Dương gật đầu, thư linh bấm niệm thần chú, không lâu sau, mấy tên cường tráng từ trong đi ra.
Nhìn kĩ, làn da của bọn chúng ánh lên màu đồng.
"Thảo nào gọi là binh linh, lấy binh khí làm xác, lấy linh làm hồn!"
Binh Đạo Hoàng, Thần Binh bán Bất Hủ, Thần Binh Bất Hủ!
Bích Tiêu mở to mắt, bảo bối, đúng là bảo bối tốt!
"Hai người này là chủ nhân của ta, chủ nhân của ta sẽ mang các ngươi ra ngoài!"
Thư linh nói: "Các ngươi cũng đâu có muốn chôn chân ở nơi này mãi đúng không?"
"Sao chúng ta phải ra ngoài!"
"Ra ngoài có gì tốt?"
"Còn nữa, vì sao chúng ta phải đi theo chủ nhân của ngươi?"
Ba binh linh mỗi người một câu.
"Đương nhiên khi theo ta ra ngoài, các ngươi sẽ gặp được nhiều em gái binh linh xinh đẹp, chủ nhân ta sẽ giới thiệu cho các ngươi!"
Thư linh nói.
"Được!"
"Ta muốn có ba em gái binh linh!"
"Vậy chúng ta nhận chủ nhân của ngươi làm chủ nhân luôn!"
Nói xong quỳ xuống dưới chân Trần Dương và Bích Tiêu, không những thế, ba luồng ánh sáng trắng cũng bay ra từ trán ba binh linh.
Lúc này, thư linh nói: "Chủ nhân, đây là tâm binh khí, ngài luyện hóa là được!"
Trần Dương nhìn Bích Tiêu, Bích Tiêu không chịu nhận: "Ây da, đệ luyện đi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.