Chương 640: Tạo vật dựa vào hư không
Cố Tiểu Tam
13/12/2020
“Đây là Thần Ma Cốt chí tôn, con hãy cố gắng lĩnh hội!”
Trần Dương nói: “Một khi khai phá được toàn bộ, có thể bùng nổ được sức chiến đấu gấp hàng trăm lần!”
Bùng nổ sức chiến đầu gấp hàng trăm lần?
Mạc Vô Kỵ sung sướng vô cùng, liên tục dập đầu: “Cảm ơn sư công!”
“Đàn ông đàn ang sao có thể tùy tiện quỳ xuống như vậy? Sau này con sẽ trở thành đại đế hoàng triều, vậy nên càng không được động cái là quỳ, có hiểu không?”
Mạc Vô Kỵ đứng dậy, chắp tay nói: “Dạ, Vô Kỵ đã hiểu!”
Mạc Sát đưa Trần Dương đi vào thánh điện, vội vàng dặn dò ngự thiện phòng nấu các món sơn hào hải vị.
Trần Dương dùng bữa ở thánh điện, anh lưu lại cho Mạc Sát những công pháp cho anh ta kế tục, sau đó rời đi!
“Cung tiễn sư tôn (sư công)!”
Hai người Mạc Sát cung kính quỳ dưới đất.
“Cung tiễn Quốc Sư đại nhân!”
Những kẻ khác cũng quỳ một chân dưới đất, tiễn Trần Dương rời đi!
Sau khi rời khỏi Hoàng triều, Trần Dương lại đi một chuyến đến thành Vô Úy, đây chính là nơi anh bắt đầu, tiêu diệt bão thú, san bằng núi Phong Yêu, cuối cùng thành Vô Úy cũng thoát khỏi những ngày bị bão thú uy hiếp.
Trải qua hơn 200 năm phát triển, thành Vô Úy cũng dần trở thành thành trì lớn nhất trong bán kính hàng chục nghìn dặm!
Phủ Diêu Quang cũng cử người mới đến tiếp quản thành Vô Úy.
Đi trên đường phố nhộn nhịp tấp nập.
Nhưng cảnh còn đây mà người đã nơi đâu.
Ở một quảng trường nọ, Trần Dương nhìn thấy một pho tượng.
Nhìn pho tượng kia anh thấy có chút thân thuộc, nhìn kỹ lại, thì không là anh còn có thể là ai được nữa!
“Thú vị đó!”
Trần Dương cười, nhẹ nhàng điểm một cái, pho tượng kia giống như được sống lại: “Từ nay về sau mày hãy bảo vệ tòa thành này!”
Pho tượng kia nháy mắt một cái, như muốn nói: “Tuân lệnh!”
“Haizz, đường nhân quả này cuối cùng đã đứt!”
Trần Dương lại đi thăm nơi ngày xưa anh chiến đấu cùng Sói Hoàng Trắng.
Chỗ đó hiện giờ đã trở thành thánh địa tu hành.
Vô số kiếm tu trẻ tuổi đến đây thử sức.
Trần Dương đứng trong hư không, đi đến núi Thiên Kiếm!
Núi Thiên Kiếm giờ chỉ còn lưu lại không gian kiếm giới, ngoài ra không còn gì hết.
Anh thử suy tính hướng đi của Cầu Kiếm thông qua đường nhân quả.
Nhưng mà không thu hoạch được gì.
Hiện giờ có 3 khả năng. Một là Cầu Kiếm đã chết, hai là ông ta đã đến thế giới rất xa, ba là cảnh giới lúc này của ông ta đã vượt xa Trần Dương.
Trần Dương nghiêng về hai khả năng phía sau.
Có thể sáng tạo ra được một công pháp đi ngược lại với trời như Vô Danh Kiếm Quyết, thì làm sao có thể chết dễ dàng vậy được.
Những nhân quả còn thiếu, sau này sẽ xin được đền bù lại!
Trần Dương đi một chuyến đến Nạp Hải Tông.
Giờ Nạp Hải Tông đã trở thành một trong số những thánh tông bất hủ. Hai người Khuê Xà, Hỏa Quang cũng đã rời Nạp Hải Tông từ lâu, bọn họ đi đến vũ trụ Vô Ngần tìm kiếm cơ duyên của bản thân.
Nhìn hàng triệu núi tiên bay lơ lửng, nơi này đã trở thành trung tâm của một nửa đoạn đường biển, nửa đoạn đường sau là đoạn đường hoàn toàn mới, do Hàng Cổ Đệ Nhất Tông mở ra.
Vô Cực Kiếm Tông, Bồng Lai Tiên Tông, Ma Kha Giáo, nhờ có chỗ dựa vững chắc là Trần Dương, nên cũng đã có được rất nhiều thành tựu, trở thành tông môn chí cao hàng đầu hiện nay!
Đặc biệt là Vô Cực Kiếm Tông, nhờ có Hàng Cổ Đệ Nhất Tông mà cũng kiếm được kha khá.
Nhìn thấy những người bạn thân của mình sống tốt, Trần Dương lấy làm vui mừng.
Không cần thiết phải gặp mặt làm gì, dù sao thân phận hiện giờ của anh quá cao, nếu đến thăm thì biết đâu sẽ khiến bọn họ cảm thấy áp lực.
Sau khi hiểu được mấy đoạn nhân quả, nhìn thấy bạn cũ, trong lòng Trần Dương cảm thấy nhẹ nhàng hơn.
Đi tới khe nứt không gian, Trần Dương thiết lập kết giới Không Gian, bắt đầu bế quan.
Anh bế quan 3 năm, thì trong thế giới thời quang sẽ là 30 nghìn năm, bên trong thế giới huyệt khiếu sẽ là 900 triệu năm!
Trong những năm này, Trần Dương nhìn thấy từng cảnh giới Sáng Thế một ra đời, Đại Thiên thế giới đã tăng lên đến cực hạn, hướng về vũ trụ để phát triển dưới sự bồi bổ của mẫu khí Huyền Hoàng và khí Hỗn Độn.
Trên thực tế, Đại Thiên thế giới đỉnh cấp đã có thể so sánh với một tinh vực!
Nếu cộng tất cả thế giới trong cơ thể Trần Dương lại, chính là một vũ trụ nhỏ!
Vì lý do tốc độ chảy của thời gian, nên Trần Dương đã triệu hồi tất cả các hóa thân về, để bọn họ lĩnh hội thần thông trong cơ thể mình.
Như vậy vừa có thể tăng được nền tảng của thế giới, lại có thể đẩy nhanh tốc độ tiến triển!
900 triệu năm gia trì, khó khăn lắm Trần Dương mới có thể cảm thấy cảnh giới Tiểu Thiên Tôn của anh ổn định lại.
Tu hành càng về sau càng khó, cũng cần nhiều thời gian hơn.
Muốn đột phá Tiểu Thiên Tôn, thế giới bên trong cơ thể phải đột phá đến cấp vũ trụ!
Tuy nhiên còn có một tin tốt nữa, sau mấy trăm triệu năm khổ sở nghiên cứu, cuối cùng anh cũng đã hiểu thấu được thần thông điển tịch lấy được từ điện Tiên Vương!
Hiện tại anh hướng về vũ trụ chủ, chỉ một cái, tối thiểu có thể phá nát được 1%, nếu sử dụng toàn bộ sức lực, có thể nghiền nát được 10% vũ trụ.
Cảnh giới Tiểu Thiên Tôn rất mạnh, thậm chí còn có thể mở ra được một vũ trụ nhỏ trong hỗn độn.
Tuy nhiên Trần Dương không hề có ý định này, thế giới trong cơ thể anh anh còn chưa lo xong, đâu có rảnh để mở vũ trụ nhỏ nào khác.
“Hư hư thật thật, đây chính là đạo của tiên sao?”
Trong tay Trần Dương xuất hiện một hạt nhân của vũ trụ, hạt nhân này được biến hóa ra từ đạo hư thực.
Có được một phần nghìn sức mạnh của hạt nhân vũ trụ.
“Tuyệt, tạo ra vật dựa vào hư không, vậy mà vẫn có thể ngược dòng bản nguyên!”
Ném hạt nhân vũ trụ vào trong thế giới tổ, trong nháy mắt, thế giới tổ đã khuếch đại lên mười triệu trượng!
“Tuy nhiên làm vậy khá tiêu hao pháp lực!”
Trần Dương sờ cằm một cái, mấy cái pháp lực là chuyện nhỏ, quan trọng nhất vẫn là tạo vật dựa vào hư không, ngược dòng bản nguyên thì rất mạnh!
“Đá đại đạo thời gian!”
Trần Dương động tâm niệm, trong tay xuất hiện một khối tinh thạch nhiều mặt.
Bên trong ẩn chứa sức mạnh Thời Quang vô tận.
“Đồ tốt đấy, vậy mà có đến 1/10 đại đạo thời gian!”
Trần Dương cười lớn, đúng là không uổng phí nhiều năm khốn khổ nghiên cứu thần thông.
Nếu như vậy, anh chỉ cần tốn một ít pháp lực, là có thể chế tạo ra các loại bảo bối cao cấp một cách thoải mái, kể cả là bản sao chép thôi nhưng vậy cũng đủ rồi!
Bởi vì những thứ này đều được rút ra từ sức mạnh bản nguyên của thế giới chủ!
“Nhưng cũng không thể rút ra một cách mất kiểm soát được, không may dẫn đến trời phạt thì chết!”
Sau khi chế tạo tiếp mấy trăm đá đại đạo thời gian, Trần Dương đi đến tiết điểm hỗn độn!
Đây là nơi không gian hỗn độn tản mát, có thể coi là tầng ngoài cùng của hỗn độn.
Vũ trụ phụ thuộc vào hỗn độn, tất cả các đạo đều đến từ hỗn độn, vậy nếu như lấy ra khí hỗn độn, thì liệu rằng có thể biến hóa thành nhiều bảo bối hơn hay không?
Nếu như có thể, vậy thì Trần Dương sẽ có lượng tài nguyên bảo bối dùng mãi không hết!
Anh thử lấy bản nguyên ra từ khí hỗn độn, nhưng quá trình này diễn ra rất khó khăn.
Sau hơn trăm lần thử, Trần Dương đã chuyển vấn đề khó nhằn này cho Nguyên Dương.
Anh thiết lập kết giới Thời Quang quanh người mình, bày ra pháp trận dẫn đạo, hút khí hỗn độn vào thế giới bên trong cơ thể!
Vũ trụ muốn phát triển thì nhất định phải có nhiều khí hỗn độn hơn.
Như hiện giờ, một thế giới chỉ có thể chứa được 10 vị Sáng Thế, tài nguyên không đủ cung cấp.
Cho nên một khi thế giới tấn thăng lên vũ trụ, kết hợp với đạo hư thực của Trần Dương, có thể diễn biến ra lượng bảo bối vô cùng vô tận!
Năng lượng nhất định là được bảo toàn.
Đây là đạo lý mãi mãi không thể thay đổi!
Bất luận là vũ trụ chủ hay là vũ trụ chủ tối cao, cũng không thể để Trần Dương muốn lấy ra bao nhiêu căn nguyên thì lấy được.
Lấy ra càng nhiều căn nguyên, nhân quả thiếu càng nhiều.
Nhưng hỗn độn không tồn tại mối băn khoăn này, nên Trần Dương mới đặt mục tiêu lên hỗn độn.
Chớp mắt mà đã 30 năm trôi qua, thế giới trong cơ thể cũng đã mấy chục nghìn kỷ nguyên trôi qua.
Nguyên Dương và hàng nghìn phân thân đã thôi diễn hàng chục nghìn kỷ nguyên, cuối cùng cũng tìm được cách!
Trong khoảnh khắc đang tiếp thu tin tức, suýt chút nữa não của Trần Dương đã bị lượng tin tức khổng lồ này làm cho phát nổ!
“Đệch, trước khi chia sẻ thông tin cũng không thèm nói một câu?”
Nguyên Dương cười ám muội, để bản thân vắt kiệt bản thân, cũng coi như đã trả được mối thù hàng chục nghìn kỷ nguyên rồi!
“Hỗn Độn Bản Nguyên Pháp sao?”
Trần Dương nói: “Đặt cái tên nghe đã thấy bất lực rồi!”
Nhưng mà dùng được là được!
Trần Dương lấy ra mấy chục nghìn khí hỗn độn, thông qua đạo hư thật, ba ngày sau, một tâm vũ trụ xuất hiện trong bàn tay anh.
Nó có 1/3 uy lực của tâm vũ trụ bản chính!
Nhưng mà cái này cũng chưa là gì, anh mang tâm vũ trụ gieo trồng trong hỗn độn, tăng tốc độ thời gian, để cho nó tiếp tục lớn lên!
Sau đó Trần Dương lại tạo ra mấy triệu chí bảo trong mấy chục nghìn năm tiếp theo!
Nhìn thấy những ruộng trồng bảo bối dày đặc, anh cảm thấy vô cùng thỏa mãn!
“Ôi, tâm vũ trụ trưởng thành rồi này!”
Trần Dương thủ một chiêu, một trái tim vẫn còn đang đập xuất hiện trong tay anh, thúc giục sinh trưởng mấy chục nghìn kỷ nguyên, vật nhỏ này cuối cùng cũng đã trưởng thành.
Trần Dương liền ném thứ đồ tốt này vào thế giới bên trong cơ thể!
Bên ngoài đã hơn 200 năm trôi qua, số bảo bối anh gieo trồng năm đó đều đã trưởng thành.
Anh giữ lại một ít để đề phòng tình huống khẩn cấp, những thứ khác anh đều ném vào trong thế giới bên trong cơ thể.
Còn tiết điểm hỗn độn mà Trần Dương đang đợi, khí hỗn độn cũng trở nên mỏng hơn, điều này có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Hỗn độn vô cùng, nhưng đây mới chỉ là một tiết điểm, khí hỗn độn có hạn!
“Xem ra không thể ở đây nữa rồi, chắc phải tốn đến mấy triệu năm mới có thể khôi phục được nguyên dạng!”
Trần Dương đứng lên, toàn thân vang dội đùng đùng.
Thế giới trong cơ thể đã trôi qua hàng triệu kỷ nguyên, cùng với số lượng chí bảo vô hạn mà Trần Dương ném vào, tất cả các thế giới huyệt khiếu đều đạt đến đỉnh Đại Thiên thế giới.
Đoàng!
Trong giây phút đó, đã đột phá một điểm cận giới.
Tiếng nổ vang lên!
Tốc độ bay của thế giới trong cơ thể tăng vọt, điều này có thể thấy bằng mắt thường!
Mấy chục nghìn đại đạo không theo kịp tốc độ tăng vọt đó, hình thành chân không!
Hình thành từng cái hố đen một, vô số ngôi sao được sinh ra từ trong vụ nổ.
Rào rào!
129600 thế giới đồng loạt hướng về vũ trụ tấn thăng.
Anh nhìn thấy mấy trăm nghìn Sáng Thế đang theo đuổi vũ trụ phát triển, nhưng bọn họ không thể theo kịp được, bởi vì tốc độ phát triển của vũ trụ quá nhanh!
Bọn họ chính là những nhân chứng được vũ trụ sinh ra, điều này có lợi ích vô cùng đối với sự trưởng thành của họ!
Trần Dương cũng bắt đầu nhón chân vào cảnh giới Huyền Diệu.
1 năm, 10 năm, 100 năm, 1000 năm… trong kết giới Thời Quang, đã hàng triệu năm trôi qua!
Trần Dương mở mắt, khí tức toàn thân tăng vọt một cách điên cuồng, chớp mắt thôi mà anh đã leo đến Tiểu Thiên Tôn viên mãn!
Lúc này anh đã tiến gần hơn đến Đại Thiên Tôn.
Tiết điểm hỗn độn này đã không thể chứa nổi anh được nữa, khí tức kinh khủng tàn phá, tinh không chấn động, cửu thiên thập địa đều bị luồng khí tức này làm cho kinh hãi,
“Bên ngoài đã 500 năm trôi qua sao?”
Trong 500 năm này, anh đã độ qua mấy triệu kỷ nguyên!
Trải qua bao cuộc bể dâu!
Một điều bất diệt đó chính là bản tâm cuồng nhiệt của anh!
Rất nhanh, anh đã điều chỉnh xong trạng thái của cơ thể!
Thế giới tổ đã lớn hơn hàng nghìn lần, đã có thêm mấy nghìn tinh vực!
Sinh linh bắt đầu khuếch trương ra bên ngoài, linh cơ vũ trụ sung túc, đủ để bọn họ tu luyện.
“Quan trọng nhất là, cảnh giới Sáng Thế trong thế giới trong cơ thể đã lên hơn 5 triệu!”
“Những đại đạo này thật sự đáng sợ, cho dù là có chồng lên nhau, thì tính ra cũng đã lên đến hơn triệu đại đạo!”
Đây chính là cái gọi là: Đạo là vô tận!
Nhìn một cái, anh thấy được hạt nhân vũ trụ của vũ trụ chủ, vũ trụ này đối với Trần Dương đã không còn bất cứ bí mật gì nữa rồi!
“Vẫn còn là vũ trụ chủ đang phát triển sao? Cũng giống như thời kỳ thơ ấu của loài người!”
“Vậy thì vũ trụ chủ tối cao liệu có phải giống như thời kỳ trung niên của con người hay không? ”
Trần Dương muốn nhìn xuyên qua thành lũy của vũ trụ để nhìn thấy vũ trụ chủ chí cao, nhưng đã bị một tầng thành lũy vũ trụ vô cùng dày che lại!
Trần Dương nói: “Một khi khai phá được toàn bộ, có thể bùng nổ được sức chiến đấu gấp hàng trăm lần!”
Bùng nổ sức chiến đầu gấp hàng trăm lần?
Mạc Vô Kỵ sung sướng vô cùng, liên tục dập đầu: “Cảm ơn sư công!”
“Đàn ông đàn ang sao có thể tùy tiện quỳ xuống như vậy? Sau này con sẽ trở thành đại đế hoàng triều, vậy nên càng không được động cái là quỳ, có hiểu không?”
Mạc Vô Kỵ đứng dậy, chắp tay nói: “Dạ, Vô Kỵ đã hiểu!”
Mạc Sát đưa Trần Dương đi vào thánh điện, vội vàng dặn dò ngự thiện phòng nấu các món sơn hào hải vị.
Trần Dương dùng bữa ở thánh điện, anh lưu lại cho Mạc Sát những công pháp cho anh ta kế tục, sau đó rời đi!
“Cung tiễn sư tôn (sư công)!”
Hai người Mạc Sát cung kính quỳ dưới đất.
“Cung tiễn Quốc Sư đại nhân!”
Những kẻ khác cũng quỳ một chân dưới đất, tiễn Trần Dương rời đi!
Sau khi rời khỏi Hoàng triều, Trần Dương lại đi một chuyến đến thành Vô Úy, đây chính là nơi anh bắt đầu, tiêu diệt bão thú, san bằng núi Phong Yêu, cuối cùng thành Vô Úy cũng thoát khỏi những ngày bị bão thú uy hiếp.
Trải qua hơn 200 năm phát triển, thành Vô Úy cũng dần trở thành thành trì lớn nhất trong bán kính hàng chục nghìn dặm!
Phủ Diêu Quang cũng cử người mới đến tiếp quản thành Vô Úy.
Đi trên đường phố nhộn nhịp tấp nập.
Nhưng cảnh còn đây mà người đã nơi đâu.
Ở một quảng trường nọ, Trần Dương nhìn thấy một pho tượng.
Nhìn pho tượng kia anh thấy có chút thân thuộc, nhìn kỹ lại, thì không là anh còn có thể là ai được nữa!
“Thú vị đó!”
Trần Dương cười, nhẹ nhàng điểm một cái, pho tượng kia giống như được sống lại: “Từ nay về sau mày hãy bảo vệ tòa thành này!”
Pho tượng kia nháy mắt một cái, như muốn nói: “Tuân lệnh!”
“Haizz, đường nhân quả này cuối cùng đã đứt!”
Trần Dương lại đi thăm nơi ngày xưa anh chiến đấu cùng Sói Hoàng Trắng.
Chỗ đó hiện giờ đã trở thành thánh địa tu hành.
Vô số kiếm tu trẻ tuổi đến đây thử sức.
Trần Dương đứng trong hư không, đi đến núi Thiên Kiếm!
Núi Thiên Kiếm giờ chỉ còn lưu lại không gian kiếm giới, ngoài ra không còn gì hết.
Anh thử suy tính hướng đi của Cầu Kiếm thông qua đường nhân quả.
Nhưng mà không thu hoạch được gì.
Hiện giờ có 3 khả năng. Một là Cầu Kiếm đã chết, hai là ông ta đã đến thế giới rất xa, ba là cảnh giới lúc này của ông ta đã vượt xa Trần Dương.
Trần Dương nghiêng về hai khả năng phía sau.
Có thể sáng tạo ra được một công pháp đi ngược lại với trời như Vô Danh Kiếm Quyết, thì làm sao có thể chết dễ dàng vậy được.
Những nhân quả còn thiếu, sau này sẽ xin được đền bù lại!
Trần Dương đi một chuyến đến Nạp Hải Tông.
Giờ Nạp Hải Tông đã trở thành một trong số những thánh tông bất hủ. Hai người Khuê Xà, Hỏa Quang cũng đã rời Nạp Hải Tông từ lâu, bọn họ đi đến vũ trụ Vô Ngần tìm kiếm cơ duyên của bản thân.
Nhìn hàng triệu núi tiên bay lơ lửng, nơi này đã trở thành trung tâm của một nửa đoạn đường biển, nửa đoạn đường sau là đoạn đường hoàn toàn mới, do Hàng Cổ Đệ Nhất Tông mở ra.
Vô Cực Kiếm Tông, Bồng Lai Tiên Tông, Ma Kha Giáo, nhờ có chỗ dựa vững chắc là Trần Dương, nên cũng đã có được rất nhiều thành tựu, trở thành tông môn chí cao hàng đầu hiện nay!
Đặc biệt là Vô Cực Kiếm Tông, nhờ có Hàng Cổ Đệ Nhất Tông mà cũng kiếm được kha khá.
Nhìn thấy những người bạn thân của mình sống tốt, Trần Dương lấy làm vui mừng.
Không cần thiết phải gặp mặt làm gì, dù sao thân phận hiện giờ của anh quá cao, nếu đến thăm thì biết đâu sẽ khiến bọn họ cảm thấy áp lực.
Sau khi hiểu được mấy đoạn nhân quả, nhìn thấy bạn cũ, trong lòng Trần Dương cảm thấy nhẹ nhàng hơn.
Đi tới khe nứt không gian, Trần Dương thiết lập kết giới Không Gian, bắt đầu bế quan.
Anh bế quan 3 năm, thì trong thế giới thời quang sẽ là 30 nghìn năm, bên trong thế giới huyệt khiếu sẽ là 900 triệu năm!
Trong những năm này, Trần Dương nhìn thấy từng cảnh giới Sáng Thế một ra đời, Đại Thiên thế giới đã tăng lên đến cực hạn, hướng về vũ trụ để phát triển dưới sự bồi bổ của mẫu khí Huyền Hoàng và khí Hỗn Độn.
Trên thực tế, Đại Thiên thế giới đỉnh cấp đã có thể so sánh với một tinh vực!
Nếu cộng tất cả thế giới trong cơ thể Trần Dương lại, chính là một vũ trụ nhỏ!
Vì lý do tốc độ chảy của thời gian, nên Trần Dương đã triệu hồi tất cả các hóa thân về, để bọn họ lĩnh hội thần thông trong cơ thể mình.
Như vậy vừa có thể tăng được nền tảng của thế giới, lại có thể đẩy nhanh tốc độ tiến triển!
900 triệu năm gia trì, khó khăn lắm Trần Dương mới có thể cảm thấy cảnh giới Tiểu Thiên Tôn của anh ổn định lại.
Tu hành càng về sau càng khó, cũng cần nhiều thời gian hơn.
Muốn đột phá Tiểu Thiên Tôn, thế giới bên trong cơ thể phải đột phá đến cấp vũ trụ!
Tuy nhiên còn có một tin tốt nữa, sau mấy trăm triệu năm khổ sở nghiên cứu, cuối cùng anh cũng đã hiểu thấu được thần thông điển tịch lấy được từ điện Tiên Vương!
Hiện tại anh hướng về vũ trụ chủ, chỉ một cái, tối thiểu có thể phá nát được 1%, nếu sử dụng toàn bộ sức lực, có thể nghiền nát được 10% vũ trụ.
Cảnh giới Tiểu Thiên Tôn rất mạnh, thậm chí còn có thể mở ra được một vũ trụ nhỏ trong hỗn độn.
Tuy nhiên Trần Dương không hề có ý định này, thế giới trong cơ thể anh anh còn chưa lo xong, đâu có rảnh để mở vũ trụ nhỏ nào khác.
“Hư hư thật thật, đây chính là đạo của tiên sao?”
Trong tay Trần Dương xuất hiện một hạt nhân của vũ trụ, hạt nhân này được biến hóa ra từ đạo hư thực.
Có được một phần nghìn sức mạnh của hạt nhân vũ trụ.
“Tuyệt, tạo ra vật dựa vào hư không, vậy mà vẫn có thể ngược dòng bản nguyên!”
Ném hạt nhân vũ trụ vào trong thế giới tổ, trong nháy mắt, thế giới tổ đã khuếch đại lên mười triệu trượng!
“Tuy nhiên làm vậy khá tiêu hao pháp lực!”
Trần Dương sờ cằm một cái, mấy cái pháp lực là chuyện nhỏ, quan trọng nhất vẫn là tạo vật dựa vào hư không, ngược dòng bản nguyên thì rất mạnh!
“Đá đại đạo thời gian!”
Trần Dương động tâm niệm, trong tay xuất hiện một khối tinh thạch nhiều mặt.
Bên trong ẩn chứa sức mạnh Thời Quang vô tận.
“Đồ tốt đấy, vậy mà có đến 1/10 đại đạo thời gian!”
Trần Dương cười lớn, đúng là không uổng phí nhiều năm khốn khổ nghiên cứu thần thông.
Nếu như vậy, anh chỉ cần tốn một ít pháp lực, là có thể chế tạo ra các loại bảo bối cao cấp một cách thoải mái, kể cả là bản sao chép thôi nhưng vậy cũng đủ rồi!
Bởi vì những thứ này đều được rút ra từ sức mạnh bản nguyên của thế giới chủ!
“Nhưng cũng không thể rút ra một cách mất kiểm soát được, không may dẫn đến trời phạt thì chết!”
Sau khi chế tạo tiếp mấy trăm đá đại đạo thời gian, Trần Dương đi đến tiết điểm hỗn độn!
Đây là nơi không gian hỗn độn tản mát, có thể coi là tầng ngoài cùng của hỗn độn.
Vũ trụ phụ thuộc vào hỗn độn, tất cả các đạo đều đến từ hỗn độn, vậy nếu như lấy ra khí hỗn độn, thì liệu rằng có thể biến hóa thành nhiều bảo bối hơn hay không?
Nếu như có thể, vậy thì Trần Dương sẽ có lượng tài nguyên bảo bối dùng mãi không hết!
Anh thử lấy bản nguyên ra từ khí hỗn độn, nhưng quá trình này diễn ra rất khó khăn.
Sau hơn trăm lần thử, Trần Dương đã chuyển vấn đề khó nhằn này cho Nguyên Dương.
Anh thiết lập kết giới Thời Quang quanh người mình, bày ra pháp trận dẫn đạo, hút khí hỗn độn vào thế giới bên trong cơ thể!
Vũ trụ muốn phát triển thì nhất định phải có nhiều khí hỗn độn hơn.
Như hiện giờ, một thế giới chỉ có thể chứa được 10 vị Sáng Thế, tài nguyên không đủ cung cấp.
Cho nên một khi thế giới tấn thăng lên vũ trụ, kết hợp với đạo hư thực của Trần Dương, có thể diễn biến ra lượng bảo bối vô cùng vô tận!
Năng lượng nhất định là được bảo toàn.
Đây là đạo lý mãi mãi không thể thay đổi!
Bất luận là vũ trụ chủ hay là vũ trụ chủ tối cao, cũng không thể để Trần Dương muốn lấy ra bao nhiêu căn nguyên thì lấy được.
Lấy ra càng nhiều căn nguyên, nhân quả thiếu càng nhiều.
Nhưng hỗn độn không tồn tại mối băn khoăn này, nên Trần Dương mới đặt mục tiêu lên hỗn độn.
Chớp mắt mà đã 30 năm trôi qua, thế giới trong cơ thể cũng đã mấy chục nghìn kỷ nguyên trôi qua.
Nguyên Dương và hàng nghìn phân thân đã thôi diễn hàng chục nghìn kỷ nguyên, cuối cùng cũng tìm được cách!
Trong khoảnh khắc đang tiếp thu tin tức, suýt chút nữa não của Trần Dương đã bị lượng tin tức khổng lồ này làm cho phát nổ!
“Đệch, trước khi chia sẻ thông tin cũng không thèm nói một câu?”
Nguyên Dương cười ám muội, để bản thân vắt kiệt bản thân, cũng coi như đã trả được mối thù hàng chục nghìn kỷ nguyên rồi!
“Hỗn Độn Bản Nguyên Pháp sao?”
Trần Dương nói: “Đặt cái tên nghe đã thấy bất lực rồi!”
Nhưng mà dùng được là được!
Trần Dương lấy ra mấy chục nghìn khí hỗn độn, thông qua đạo hư thật, ba ngày sau, một tâm vũ trụ xuất hiện trong bàn tay anh.
Nó có 1/3 uy lực của tâm vũ trụ bản chính!
Nhưng mà cái này cũng chưa là gì, anh mang tâm vũ trụ gieo trồng trong hỗn độn, tăng tốc độ thời gian, để cho nó tiếp tục lớn lên!
Sau đó Trần Dương lại tạo ra mấy triệu chí bảo trong mấy chục nghìn năm tiếp theo!
Nhìn thấy những ruộng trồng bảo bối dày đặc, anh cảm thấy vô cùng thỏa mãn!
“Ôi, tâm vũ trụ trưởng thành rồi này!”
Trần Dương thủ một chiêu, một trái tim vẫn còn đang đập xuất hiện trong tay anh, thúc giục sinh trưởng mấy chục nghìn kỷ nguyên, vật nhỏ này cuối cùng cũng đã trưởng thành.
Trần Dương liền ném thứ đồ tốt này vào thế giới bên trong cơ thể!
Bên ngoài đã hơn 200 năm trôi qua, số bảo bối anh gieo trồng năm đó đều đã trưởng thành.
Anh giữ lại một ít để đề phòng tình huống khẩn cấp, những thứ khác anh đều ném vào trong thế giới bên trong cơ thể.
Còn tiết điểm hỗn độn mà Trần Dương đang đợi, khí hỗn độn cũng trở nên mỏng hơn, điều này có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Hỗn độn vô cùng, nhưng đây mới chỉ là một tiết điểm, khí hỗn độn có hạn!
“Xem ra không thể ở đây nữa rồi, chắc phải tốn đến mấy triệu năm mới có thể khôi phục được nguyên dạng!”
Trần Dương đứng lên, toàn thân vang dội đùng đùng.
Thế giới trong cơ thể đã trôi qua hàng triệu kỷ nguyên, cùng với số lượng chí bảo vô hạn mà Trần Dương ném vào, tất cả các thế giới huyệt khiếu đều đạt đến đỉnh Đại Thiên thế giới.
Đoàng!
Trong giây phút đó, đã đột phá một điểm cận giới.
Tiếng nổ vang lên!
Tốc độ bay của thế giới trong cơ thể tăng vọt, điều này có thể thấy bằng mắt thường!
Mấy chục nghìn đại đạo không theo kịp tốc độ tăng vọt đó, hình thành chân không!
Hình thành từng cái hố đen một, vô số ngôi sao được sinh ra từ trong vụ nổ.
Rào rào!
129600 thế giới đồng loạt hướng về vũ trụ tấn thăng.
Anh nhìn thấy mấy trăm nghìn Sáng Thế đang theo đuổi vũ trụ phát triển, nhưng bọn họ không thể theo kịp được, bởi vì tốc độ phát triển của vũ trụ quá nhanh!
Bọn họ chính là những nhân chứng được vũ trụ sinh ra, điều này có lợi ích vô cùng đối với sự trưởng thành của họ!
Trần Dương cũng bắt đầu nhón chân vào cảnh giới Huyền Diệu.
1 năm, 10 năm, 100 năm, 1000 năm… trong kết giới Thời Quang, đã hàng triệu năm trôi qua!
Trần Dương mở mắt, khí tức toàn thân tăng vọt một cách điên cuồng, chớp mắt thôi mà anh đã leo đến Tiểu Thiên Tôn viên mãn!
Lúc này anh đã tiến gần hơn đến Đại Thiên Tôn.
Tiết điểm hỗn độn này đã không thể chứa nổi anh được nữa, khí tức kinh khủng tàn phá, tinh không chấn động, cửu thiên thập địa đều bị luồng khí tức này làm cho kinh hãi,
“Bên ngoài đã 500 năm trôi qua sao?”
Trong 500 năm này, anh đã độ qua mấy triệu kỷ nguyên!
Trải qua bao cuộc bể dâu!
Một điều bất diệt đó chính là bản tâm cuồng nhiệt của anh!
Rất nhanh, anh đã điều chỉnh xong trạng thái của cơ thể!
Thế giới tổ đã lớn hơn hàng nghìn lần, đã có thêm mấy nghìn tinh vực!
Sinh linh bắt đầu khuếch trương ra bên ngoài, linh cơ vũ trụ sung túc, đủ để bọn họ tu luyện.
“Quan trọng nhất là, cảnh giới Sáng Thế trong thế giới trong cơ thể đã lên hơn 5 triệu!”
“Những đại đạo này thật sự đáng sợ, cho dù là có chồng lên nhau, thì tính ra cũng đã lên đến hơn triệu đại đạo!”
Đây chính là cái gọi là: Đạo là vô tận!
Nhìn một cái, anh thấy được hạt nhân vũ trụ của vũ trụ chủ, vũ trụ này đối với Trần Dương đã không còn bất cứ bí mật gì nữa rồi!
“Vẫn còn là vũ trụ chủ đang phát triển sao? Cũng giống như thời kỳ thơ ấu của loài người!”
“Vậy thì vũ trụ chủ tối cao liệu có phải giống như thời kỳ trung niên của con người hay không? ”
Trần Dương muốn nhìn xuyên qua thành lũy của vũ trụ để nhìn thấy vũ trụ chủ chí cao, nhưng đã bị một tầng thành lũy vũ trụ vô cùng dày che lại!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.