Long Tế Chí Tôn

Chương 466: Tiết mục mở thưởng

Cố Tiểu Tam

13/12/2020

Sao cơ?

Trưởng lão nội môn?

Thanh Ngưu lão nhân thầm cười khổ, nghĩ cũng phải, có thể giết được Thiên Vũ đạo nhân thì gia nhập nhóm trưởng lão nội môn chẳng phải là quá bình thường sao?

Vũ Mộ Đạo vui mừng quá đỗi, liên tục mời rượu Trần Dương.

Mọi người bên dưới cũng dần trở nên mạnh dạn hơn, bắt đầu tiến lên mời rượu ba người.

Vũ Mộ Đạo mừng quá, trưởng lão nội môn của Vô Cực Kiếm Tông đấy.

Địa vị trưởng lão ngoại môn tuy đáng tôn sùng, nhưng trưởng lão ngoại môn mới là cốt lõi.

Đây mới là chỗ dựa thực sự của ông ta.

Lúc không khí bữa tiệc đến lúc cao trào, Vũ Mộ Đạo đứng dậy, lấy ra hai phần quà mừng, đưa cho Thanh Ngưu lão nhân và Trần Dương.

Quà của hai người cũng khác nhau, của Trần Dương đương nhiên là quý giá hơn của Thanh Ngưu lão nhân rồi.

Hai người đều khôn ngoan, đương nhiên sẽ không lấy quà ra để khoe khoang đúng lúc này.

“Cảm ơn Vũ đạo hữu!”

Hai người đồng thanh nói.

“Ha ha…”

Vũ Mộ Đạo cười lớn, món quà này ông ta tặng một cách vui vẻ.

Chỉ cần có thể giúp ông ta ngồi vững chức Thành chủ thánh thành Hải Tân thì những thứ này chẳng đáng gì.

Một canh giờ sau, tiệc tàn, Vũ Mộ Đạo cũng không níu kéo hai người, ông ta biết hai người đã chiến đấu mấy trận, cần phải nghỉ ngơi điều chỉnh.

“Mau đi loan tin của Điêu đạo hữu và Thanh Ngưu đạo hữu ra ngoài!”

“Vâng, thưa chủ nhân!”



Trần Dương trở về đình viện lúc trước, đến linh tuyền kiểm tra thần thạch một khiếu, trong thời gian hai ngày, số linh khí thần thạch tiêu hao đã khôi phục được một nửa.

Thứ này quả nhiên thần kỳ.

Dù sao vẫn còn ba ngày, đủ để nó khôi phục tất cả linh khí.

Lúc chiến đấu với Thần Âm chân quân, thân thể anh đã bị thương, thậm chí nguyên thần cũng bị tổn hại.

Anh vào phòng, luyện đan dưỡng thương.

Ba ngày sau, Trần Dương bước ra khỏi phòng, lại khôi phục trở lại trạng thái đỉnh cao.

Chỉ đáng tiếc, khí linh Xích Huyết vẫn đang ngủ say.

Anh thu lại thần thạch trong linh tuyền, dẫn ba yêu rời đi.

Trước khi rời đi, Trần Dương đến tìm Vũ Mộ Đạo, nói lời từ biệt, đồng thời để lại truyền âm thạch của hai bên.

Truyền âm thạch này rất kỳ diệu, có thể truyền tin chóng vánh trong vòng triệu dặm, chỉ là hơi tốn chân nguyên.

Nhưng điều này đối với Trần Dương cũng không hề hấn gì.

“Lần này đi, chúc Điêu đạo hữu thuận lợi mọi bề, có hy vọng Hóa Thần!”

“Vũ đạo hữu nếu có chuyện gì thì cứ truyền âm là được”.

Anh nói xong liền chắp tay, rồi dẫn ba yêu rời đi.

Chờ Trần Dương rời đi rồi, Vũ Mộ Đạo nói với không khí: “Bọn họ đi rồi chứ?”

“Bẩm chủ nhân, bọn họ đã đi rồi ạ”.

“Vu Sát Đạo thì sao?”

“Vẫn ở sa mạc ạ”.

“Theo dõi chặt, có động tĩnh gì lập tức báo cáo”.

“Vâng!”

Đại hội nhận đệ tử diễn ra trong 5 ngày, hôm nay là ngày cuối cùng, các tông môn lớn nhỏ lần này đều thu hoạch được không ít nhân tài.

Chắc chắn không đến mấy chục năm nữa, biển Vô Ngần lại xuất hiện những cường giả mới.



Đạo trường của Tam Đại Thánh Tông chưa rời đi, các tông môn khác cũng chưa dám đi, đây là quy tắc bất thành văn.

Trần Dương dẫn ba yêu đến đạo trường của Vô Cực Kiếm Tông, người trông coi đạo trường không phải Lâm Trường Cung mà là hai đệ tử ngoại môn Ngưng Đan.

Ở Tam Đại Thánh Tông, dưới Nguyên Thần đều là đệ tử ngoại môn, Nguyên Thần mới có thể nhập nội môn, đủ để thấy Tam Đại Thánh Tông có yêu cầu đối với đệ tử nghiêm khắc đến mức nào.

Cũng chính vì vậy, Tam Đại Thánh Tông mới có thể đứng vững trên vùng biển lớn này cả mấy trăm năm.

“Ai vậy?”

Trần Dương chẳng thèm nhiều lời với bọn họ, ném luôn thẻ thân phận của anh ra.

Một đệ tử trong số đó nhận lấy thẻ thân phận, vẻ mặt lập tức trở nên cung kính: “Hóa ra là Điêu sư thúc, mời người vào ạ!”

Chờ Trần Dương vào rồi, đệ tử còn lại mới nói: “Đây chính là người đã dùng sức của Nguyên Thần để đánh bại Uẩn Thần Điêu Trác Thiên, Điêu sư thúc sao?”

“Đúng vậy!”

“Trẻ quá nhỉ, thoạt nhìn còn chẳng nhiều tuổi bằng tôi ấy”.

Đệ tử này nói đầy cảm khái, thực ra hắn đúng là không đoán nhầm, hắn tu luyện đến Ngưng Đan đã mất 50 năm, còn Trần Dương năm nay mới 40 tuổi!

Vào đạo trường, những người nên đến đều đã có mặt.

Các đệ tử mới nhập môn đứng một bên, Nguyên Thần đứng một bên, Uẩn Thần đứng một bên. Trần Dương vừa xuất hiện liền nghe thấy “tiền bối, đạo hữu” không dứt bên tai.

Đây chính là lợi ích của thực lực mạnh.

Thực lực mạnh thì anh chính là tiêu điểm của đám đông, thực lực yếu thì anh còn chẳng có tư cách để đứng cùng bọn họ.

Trần Dương gật đầu với bọn họ, coi như chào hỏi.

Cái danh “Nhất Kiếm Vô Huyết” của anh coi như đã vang dội, các đệ tử mới nhập môn biết anh là nhân vật truyền kỳ như vậy, ai nấy đều nhìn anh với ánh mắt tò mò.

Nhất là các nữ tu thì lại càng mắt sáng như sao, trẻ tuổi, đẹp trai, thực lực mạnh, người như vậy ai mà chẳng thích?

Người như Trần Dương, đến đâu cũng là ngôi sao nổi bật nhất.

Chẳng mấy chốc đã đến giờ Ngọ, đạo trường bắt đầu di động, trước đó sẽ có trưởng lão truyền đạo của tông môn giảng giải quy tắc của tông môn cho bọn họ biết.

Có mấy trăm quy tắc lớn và hàng nghìn quy tắc nhỏ.

Các đệ tử mới nhập môn nghe không chớp mắt, tu sĩ Nguyên Thần nghe như nước đổ lá khoai, còn Uẩn Thần thì chẳng thèm nghe.

“Thưa các sư thúc sư bá, sư đệ sư muội, chào mừng mọi người gia nhập Vô Cực Kiếm Tông. Hành trình lần này khoảng 800 nghìn dặm, mất khoảng 7 ngày. Trong 7 ngày này, nếu như không có chuyện gì đặc biệt thì xin đừng rời khỏi đạo trường”.

Người lên tiếng không phải ai khác, mà chính là Lâm Trường Cung.

7 ngày bay được 800 nghìn dặm, tốc độ 1 ngày là hơn 100 nghìn dặm, đạo trường này lớn như vậy mà vẫn có thể bay nhanh như thế, thật là trâu bò quá đi mất.

Trần Dương vuốt cằm, xem ra sau này phải làm cái máy phi hành chơi coi, ngự kiếm phi hành tuy có vẻ ngầu, nhưng không được thoải mái lắm.

Hơn nữa tốc độ so với đạo trường còn kém bảy tám lần.

Con người ấy mà, phải luôn không ngừng nâng cao yêu cầu thì mới có thể tiến bộ được.

Sau khi nói một tràng những lời chào đón, thì có mấy trăm nữ đệ tử bước tới.

Trong đó 90% là tiếp đãi các trưởng lão ngoại môn và nội môn, gần như mỗi người tiếp một người.

Còn các đệ tử mới nhập môn thì không có đãi ngộ tốt như vậy.

Mỗi người dẫn một đoàn, hơn nữa vẻ mặt nữ tu cũng khó chịu.

Dựa vào đâu bọn họ được leo cành cao mà mình chỉ có thể dẫn dắt đám gà mờ này chứ?

Trần Dương là trưởng lão nội môn, đương nhiên cũng có một nữ tu chuyên trách, hơn nữa nữ tu này còn là người quen.

“Điêu… Điêu trưởng lão, đệ tử Lạc Trường Anh là đệ tử tinh anh nội môn, 7 ngày này con sẽ chăm sóc việc ăn mặc đi lại của người. Mời người đi theo con, con dẫn người về phòng!”

Nữ tu này không phải ai khác, chính là cô gái ngồi bên cạnh Kiếm Trường Tinh ngày hôm đó.

Trần Dương vui vẻ nhìn cô ta: “Xin mời dẫn đường!”

Ăn mặc đi lại? Thế chẳng phải là có thể…

Trần Dương không biết rằng thực ra bọn họ chỉ phụ trách dẫn đường, ăn mặc đi lại gì đó là do Lạc Trường Anh bịa ra thôi.

Đạo trường rất lớn, chắc là một pháp bảo đặc biệt. Đến một biệt viện, trong biệt viện có hòn giả sơn suối chảy, đình đài lầu các, cái gì cũng có.

Hơn nữa linh khí ở đây dồi dào, gần như hóa thành chất lỏng.

Cả đường đi Lạc Trường Anh không ngừng giải thích mọi thứ về đạo trường với Trần Dương, Trần Dương cũng không chê phiền, nghe rất say sưa.

“Được rồi, đến nơi rồi, cô về đi”.



Trần Dương xua tay, bước vào biệt viện, ba yêu cũng tự chọn phòng của mình.

Lạc Trường Anh đứng ngoài, cắn môi, sau đó rảo bước vào.

“Điêu sư thúc!”

Trần Dương đang định đóng cửa thì một bàn tay thò từ ngoài vào.

“Cô còn chuyện gì sao?”

Trần Dương cau mày.

“Điêu sư thúc, con… chuyện lần trước…”

“Chuyện lần trước tôi không để trong lòng đâu, cô ra ngoài đi”.

Trần Dương đang sốt ruột muốn xem nhẫn trữ đồ của Thần Âm chân quân, đâu có rảnh để ý cô ta.

“Sư thúc, là Trường Anh không tốt, hai ngày nay Trường Anh không màng ăn uống, xin hãy để con xin lỗi sư thúc”.

Dứt lời, cô ta kéo chiếc váy dài tuột khỏi bờ vai, để lộ bờ vai trắng nõn: “Trường Anh cũng chẳng có gì lọt được vào mắt sư thúc, chỉ có tấm thân trong trắng này”.

Đôi ngực mềm mại được chiếc yếm uyên ương bao bọc, vô cùng quyến rũ.

Trần Dương hít sâu, sau đó sắc mặt đỏ bừng: “Mẹ kiếp cô coi ông đây là trạm tái chế rác thải sao? Cô biết mình là tấm thân trong trắng mà còn phô bày ra như thế? Lập tức cút ngay cho tôi!”

Lạc Trường Anh sững sờ.

Trạm tái chế rác thải?

Anh ta cảm thấy mình là rác rưởi sao?

Lạc Trường Anh run rẩy, chiêu thức trước giờ chưa bao giờ thất bại, bây giờ lại mất tác dụng ở đây.

“Sư thúc, con…”

“Cút cho tôi, cái mùi trên người cô khiến tôi ghê tởm!”

Dứt lời, Trần Dương vung tay một cái, Lạc Trường Anh cứ thế bay ra ngoài đình viện.

Trần Dương sợ cô ta lại vào, tiện tay bày luôn pháp trận.

Ả đàn bà này đúng là cái xe công cộng, vừa lại gần, trong người ít nhất đã có bảy tám luồng sức mạnh khác nhau, thế mà cũng dám dụ dỗ anh?

Anh tuy không phải quái nhân gì, nhưng cũng không phải hạng ăn tạp.

Đuổi Lạc Trường Anh đi rồi, Trần Dương đóng cửa lại, bày mấy pháp trận liền.

Lại đến tiết mục mở thưởng kích động lòng người rồi.

Trần Dương lật tay một cái, trong tay liền xuất hiện hai chiếc nhẫn trữ đồ.

Chiếc nhỏ hơn là của pháp tu mà anh giết trên sàn đấu Nguyên Thần, chiếc lớn hơn đương nhiên là của Thần Âm chân quân.

Trần Dương xoa tay, đầu tiên mở thưởng nhỏ xem thế nào.

Phong ấn mà Nguyên Thần để lại dễ dàng bị Trần Dương xóa mất, anh bắt đầu kiểm kê.

5 triệu nguyên thạch trung phẩm, 2 triệu nguyên thạch thượng phẩm, 30 nghìn nguyên thạch cực phẩm, không có nguyên thạch hạ phẩm, cũng không có nguyên thạch thần phẩm.

Có 500 cây linh dược cực phẩm, 200 cây bảo dược cực phẩm, cũng có mấy cây thánh dược hơn 2000 năm tuổi.

Khoáng thạch thì lộn xộn, bảo tài cũng có không ít.

Còn có mấy trăm quyển pháp thuật, công pháp các loại.

Trần Dương trực tiếp bỏ qua công pháp dưới cấp Thiên, công pháp cấp Thiên có mấy trăm quyển, công pháp cấp Thần cũng có bảy tám quyển.

Điều khiến Trần Dương bất ngờ nhất là anh tìm được mấy chục công thức luyện đan cấp 1 và ba công thức luyện đan hạ đẳng cấp Thần trong nhẫn trữ đồ của pháp tu này.

Trần Dương chẳng bao giờ chê công thức luyện đan cả.

Ngoài ra còn có mấy trăm món pháp bảo, linh khí. Đạo khí cũng có rất nhiều, nhưng hầu hết đều là đạo khí hạ phẩm, hơn nữa đa số là pháp bảo loại phòng ngự.

Rốt cuộc cái tên này sợ chết đến mức nào chứ?

Trần Dương cũng cạn lời với hắn.

Tuy anh không dùng đến, nhưng đổi thành nguyên thạch thì cũng được kha khá.

Tài sản tích cóp mấy trăm năm của Nguyên Thần, Trần Dương cũng cảm thấy rất hài lòng. Sau đây là đến mở thưởng lớn.

Nhẫn trữ đồ của Thần Âm chân quân sẽ mang đến bất ngờ gì cho anh đây, Trần Dương vô cùng mong chờ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Long Tế Chí Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook