Chương 203: Trăm hoa đua nở
Cố Tiểu Tam
10/12/2020
Đồ chó, tặng 999 bông hồng, lộ rõ ý đồ chẳng khác nào câu “Tâm của Tư Mã Chiêu, ai nhìn cũng thấy” hay sao?
Trước đây khi ở Vịnh Tây Loan, thằng cha mặt dày này cứ bám dính lấy Tô Diệu.
Lúc này, Kim Nhã Lan ở bên cạnh chỉ thẳng vào mặt của Trần Dương, chửi bới: "Trần Dương, cậu làm sao vậy? Sở Thâm có lòng tốt muốn tạo bất ngờ cho Tô Diệu bằng hoa hồng đỏ từ tận bên Pháp chuyền về, đã không cảm ơn người ta một câu còn mắng nhiếc người ta? Cậu đúng là cái loại lấy bụng tiểu nhân để đo lòng quân tử!"
Đùa chắc, không phải chỉ là đứa ở rể nhà họ Tô sao?
Đã giữ thể diện cho hắn rồi? Vậy mà còn dám nói chuyện kiểu đó!
Loại đàn ông như hắn, cô ta coi khinh!
Cô ta vừa dứt lời, sắc mặt Tô Diệu liền thay đổi: "Kim Nhã Lan, chị đang nói cái gì vậy...”
Nhìn thấy Kim Nhã Lan nói, Dư Phi cũng lên tiếng: "Vợ tôi nói đúng, cậu phải tự ý thức được thân phận của mình chứ!"
Sở Thâm lạnh lùng cười, nói: "Trần Dương, anh nghe chưa? Tôi chỉ tạo một bất ngờ thú vị cho Tô Diệu thôi, anh quạo lên làm cái gì vậy? Cả cái thành phố Tây Xuyên này ai mà không biết anh và Tô Diệu đã kết hôn lâu rồi mà còn chưa làm chuyện ấy, cái đấy của anh chắc là không lên được nữa rồi!"
Sở Thâm nói hết sức thô thiển, làm Tô Diệu và Lý Mật đều đỏ mặt.
"Làm sao, anh không làm được nữa mà vẫn nhất quyết chiếm lấy Tô Diệu? Đời người không ngắn cũng chả dài, anh kết hôn với Tô Diệu bao nhiêu năm rồi, lãng phí hết thanh xuân của con gái nhà người ta rồi, hôm nay, tại đây, tôi sẽ nói hết, tôi thích Tô Diệu, tôi muốn theo đuổi cô ấy, thế nào?"
Nói rồi, Sở Thâm tiếp tục cười khẩy: "Một thứ rác rưởi như anh ở nhà họ Tô gần ba năm rồi, đã tặng Tô Diệu món quà nào chưa? Anh nhìn lại mình đi, cái bộ dạng luộm thuộm, râu ria xồm xoàm,lôi thôi lếch thếch thật sự khiến người ta phát tởm, anh như thế liệu có thể đem lại hạnh phúc cho Tô Diệu không?”
Trần Dương bị mấy cái tiêu chuẩn dở hơi của Sở Thâm làm cho phì cười: "Sở Thâm ơi là Sở Thâm, đúng là tên nào người nấy, mấy lời nói súc sinh như vậy mà cũng nói ra khỏi mồm được sao? Sao, anh cho rằng một bó hoa thì ghê gớm lắm à, người khác không mua nổi chắc?"
Ngay khi Trần Dương vừa nói xong, Sở Thâm liền bật cười: "Đúng vậy, nó ghê gớm lắm đấy, hoa hồng Pháp này được tôi vận chuyển bằng đường hàng không lận, một bông giá một trăm bảng Anh, ở đây có 999 bông, tương đương với hơn 900.000 đồng Hoa Hạ! Anh có giỏi thì đem một bó hoa y hệt đến đây!"
Chà!
Bó hoa hồng này thực sự có giá hơn 900.000!
Những người xung quanh đều trầm trồ trước lời nói của Sở Thâm!
Trời ạ, giàu quá! Bó hoa hồng kia quả thực cần nhiều tiền như vậy.
Bằng đó có thể mua được hẳn một căn nhà hai phòng ngủ ở thành phố Tây Xuyên cơ đấy!
Ánh mắt của mấy cô gái nhìn Sở Thâm đều thay đổi, đây rõ ràng là công tử nhà giàu mà!
Lại nhìn Trần Dương, cậu trai này mặc toàn đồ rẻ tiền, cả người chắc cũng chỉ đến 200, sao mà so sánh được với người ta?
Cậu trai này thật đáng thương, đến ngay cả vợ cũng không giữ được!
Nhiều người nhìn thấy, không khỏi lắc đầu ngán ngẩm, xã hội này quá thực dụng, sớm muộn gì thì người phụ nữ này cũng sẽ đi theo một người có tiền thôi!
Sở Thâm cảm nhận được ánh mắt của mọi người xung quanh, trong lòng lại càng thêm phấn chấn, dương dương tự đắc nhìn Trần Dương, nói: "Nếu muốn, tôi có thể mua hết hoa ở cả cái đường Miếu Hội này tặng hết cho Tô Diệu”.
Nghe vậy, mọi người xung quanh đều nhìn hắn!
Mạnh miệng ghê, đường Miếu Hội này có biết bao nhiêu cửa hàng hoa, ít nhất cũng có đến mấy chục cái, mua hết thì cần nhiều tiền đến mức nào cơ chứ!
Lúc này, Kim Nhã Lan liền nói với Tô Diệu: "Diệu Diệu, Trần Dương không phải là loại tốt lành gì đâu, lựa chọn Sở Thâm mới là đúng đắn!"
Không ngoa khi nói Kim Nhã Lan là con dâu trưởng của nhà họ Dư, thân sinh của cô ta cũng là một gia tộc có tiếng ở thành phố Bắc Miên!
Trên thực tế, đối với những gia tộc như này, thì việc tuyển con rể ở rể là chuyện khá bình thường, nói chung là họ không coi những kẻ ở rể này là người!
Cô ta không hiểu được tại sao Tô Diệu có nhan sắc, có khí chất, có tiền tài này, lại đi yêu một kẻ phế vật như Trần Dương?
Sở Thâm tốt biết bao.
Trẻ trung phong độ, lắm của nhiều tiền, môn đăng hộ đối!
Hai người vô cùng xứng đôi vừa lứa!
Tô Diệu không thèm quan tâm cô ta, cô nắm chặt tay Trần Dương, nói: "Trần Dương, mình đi thôi”.
Sở Thâm đã nói là làm.
Năng lượng của hội con nhà giàu chắc chắn không phải thứ mà Trần Dương có thể tưởng tượng ra được!
Dù không biết tại sao Trần Dương bỗng trở nên giàu có, nhưng có tiền mà không có quyền thì cũng vô dụng.
Mối quan hệ mà đám con cháu nhà giàu này có chắc chắn không phải thứ mà Trần Dương có thể sánh được.
Trần Dương cười, vỗ vỗ tay Tô Diệu, nói: "Không sao, anh cũng muốn xem xem hắn mua như thế nào!"
Tô Diệu lo lắng, sao anh ấy lại ương ngạnh thế chứ?
Khi những người xung quanh nhìn thấy Trần Dương không rời đi, tất cả đều lắc đầu.
Đã đến nước này rồi, cậu ta vẫn không bỏ cuộc, ở lại đây như này không phải để người ta có cơ hội làm nhục sao?
"Tốt, có bản lĩnh đấy!”
Sở Thâm cười cười, gọi một cuộc điện thoại, sau đó nói: "Năm phút, sau năm phút, tôi cho anh thấy thế nào là trăm hoa đua nở!"
“Được, tôi mong chờ đấy!”, Trần Dương cười, gật đầu.
"Trần Dương, chúng ta đi có được không ..”, Tô Diệu cầu xin!
“Diệu Diệu!”, lúc này, Lý Mật đi tới, thì thầm vào tai Tô Diệu: “Tin Trần Dương…”
Khi nghe những lời của Lý Mật, Tô Diệu sững sờ.
Thời gian cứ thế trôi qua, đã qua bốn phút, Sở Thâm nói với Trần Dương: "Còn một phút đồng hồ, giờ anh muốn đi thì hẵng còn kịp đấy!"
“Không sao, tôi sẽ đợi!”, Trần Dương cười, vẻ mặt bình tĩnh.
Rất nhanh năm phút đồng hồ đã trôi qua, trăm hoa đua nở trong tưởng tượng của Sở Thâm hoàn toàn không xuất hiện!
“Chuyện gì vậy!”, Sở Thâm lại gọi thêm một cuộc điện thoại nữa.
Trần Dương nhìn Sở Thâm, nói: "Đã qua sáu phút rồi đấy, trăm hoa đua nở của anh đâu?"
"Vội gì? Anh không thấy tôi đang gọi điện thoại sao?", Sở Thâm lạnh lùng cười nói.
Trần Dương cười: "Thôi được rồi, cứ từ từ gọi đi, tôi không có thời gian đùa với anh nữa!"
Nói rồi, Trần Dương lấy điện thoại di động ra và gọi cho Mễ Tuyết.
“Có thể bắt đầu rồi đấy!”, Trần Dương ra lệnh.
“Vâng, thưa tổng giám đốc!”, giọng của Mễ Tuyết truyền qua điện thoại!
Chà!
Đột nhiên, những người trên đường Miếu Hội đều dừng lại, họ lấy ra một bông hồng từ phía sau như ma xui quỷ khiến.
Như thể đã học thuộc lòng, mọi người đều gọi tên một người, đó là Tô Diệu! Cái gì?
Cái này ... cái này ... cái quái gì thế này!
Những người xem xung quanh sợ đến ngây người!
Sau một cuộc điện thoại, tất cả mọi người trên đường Miếu Hội đều dừng lại, hơn nữa mọi người còn đồng thanh cùng gọi tên một người!!!
Kim Nhã Lan và Dư Phi ở bên cạnh ngạc nhiên mới mức không nói được lời nào!
Đặc biệt là Dư Phi, anh ta đổ mồ hôi lạnh, Trần Dương rốt cục là ai?
“Sở Thâm, trăm hoa đua nở của anh đâu? Còn chưa chuẩn bị xong à?”, Trần Dương cười nói.
"Mày... mày…”, Sở Thâm đã hoàn toàn bị choáng! Mẹ ơi, chuyện gì thế này!
"Mọi người mau nhìn xem, mưa hoa hồng kìa!"
Lúc này, một tiếng hét trong đám đông vọng ra.
Trong phút chốc, tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn lên trời, tất cả đều ngẩn ra!
Trời ơi, những cánh hoa hồng thực sự đang chầm chậm từ trên trời rơi xuống.
Woa!
Mọi người đều sững sờ!
Đây ... đây là do ai làm?
Hoành tráng quá!
Nhiều người nhìn về phía Sở Thâm.
Trong lòng bọn họ, thì chỉ có Sở Thâm mới có khả năng này.
Nhưng mà, bọn họ không hề biết rằng, Sở Thâm vào lúc này cũng đang sững sờ, không biết chuyện gì đang xảy ra!
Hắn vốn là muốn mua hết hoa ở đây, sau đó đem những bông hoa rực rỡ đó tặng cho Tô Diệu, còn mỗi người tay cầm một bông hoa, lại còn mưa hoa từ trên trời xuống hoàn toàn không phải hắn làm.
Lẽ nào...
Là thằng cha ở rể?
Hắn vô thức nhìn về phía Trần Dương, mới phát hiện ra Trần Dương đã mất dạng!
Chết tiệt, hắn đã đi đâu mất rồi!
Lúc này Tô Diệu cũng vừa mới hoàn hồn, nhìn sang bên, Trần Dương ở bên cạnh đã biến mất.
Cô lo lắng hét lên: "Trần Dương, anh ở đâu!"
Lý Mật cũng sực tỉnh ra, cô ấy nhìn Tô Diệu đầy ghen tị: "Diệu Diệu, Trần Dương tốt với cậu quá!"
“Ai da, Mật Mật, cậu mau tìm Trần Dương cho tôi đi, anh ấy đi đâu mất rồi!”, trong tiềm thức Tô Diệu nghĩ đây là chiêu trò của Sở Thâm, cô cho rằng lòng tự trọng của Trần Dương đã bị tổn thương nên anh mới bỏ đi, vì vậy cô vô cùng lo lắng.
Trong lúc Tô Diệu đang vô cùng lo lắng, biểu cảm của Sở Thâm, Dư Phi và Kim Nhã Lan đột nhiên thay đổi, Tô Diệu nhìn theo ánh mắt của họ, ngay lập tức sững sờ.
Trước đây khi ở Vịnh Tây Loan, thằng cha mặt dày này cứ bám dính lấy Tô Diệu.
Lúc này, Kim Nhã Lan ở bên cạnh chỉ thẳng vào mặt của Trần Dương, chửi bới: "Trần Dương, cậu làm sao vậy? Sở Thâm có lòng tốt muốn tạo bất ngờ cho Tô Diệu bằng hoa hồng đỏ từ tận bên Pháp chuyền về, đã không cảm ơn người ta một câu còn mắng nhiếc người ta? Cậu đúng là cái loại lấy bụng tiểu nhân để đo lòng quân tử!"
Đùa chắc, không phải chỉ là đứa ở rể nhà họ Tô sao?
Đã giữ thể diện cho hắn rồi? Vậy mà còn dám nói chuyện kiểu đó!
Loại đàn ông như hắn, cô ta coi khinh!
Cô ta vừa dứt lời, sắc mặt Tô Diệu liền thay đổi: "Kim Nhã Lan, chị đang nói cái gì vậy...”
Nhìn thấy Kim Nhã Lan nói, Dư Phi cũng lên tiếng: "Vợ tôi nói đúng, cậu phải tự ý thức được thân phận của mình chứ!"
Sở Thâm lạnh lùng cười, nói: "Trần Dương, anh nghe chưa? Tôi chỉ tạo một bất ngờ thú vị cho Tô Diệu thôi, anh quạo lên làm cái gì vậy? Cả cái thành phố Tây Xuyên này ai mà không biết anh và Tô Diệu đã kết hôn lâu rồi mà còn chưa làm chuyện ấy, cái đấy của anh chắc là không lên được nữa rồi!"
Sở Thâm nói hết sức thô thiển, làm Tô Diệu và Lý Mật đều đỏ mặt.
"Làm sao, anh không làm được nữa mà vẫn nhất quyết chiếm lấy Tô Diệu? Đời người không ngắn cũng chả dài, anh kết hôn với Tô Diệu bao nhiêu năm rồi, lãng phí hết thanh xuân của con gái nhà người ta rồi, hôm nay, tại đây, tôi sẽ nói hết, tôi thích Tô Diệu, tôi muốn theo đuổi cô ấy, thế nào?"
Nói rồi, Sở Thâm tiếp tục cười khẩy: "Một thứ rác rưởi như anh ở nhà họ Tô gần ba năm rồi, đã tặng Tô Diệu món quà nào chưa? Anh nhìn lại mình đi, cái bộ dạng luộm thuộm, râu ria xồm xoàm,lôi thôi lếch thếch thật sự khiến người ta phát tởm, anh như thế liệu có thể đem lại hạnh phúc cho Tô Diệu không?”
Trần Dương bị mấy cái tiêu chuẩn dở hơi của Sở Thâm làm cho phì cười: "Sở Thâm ơi là Sở Thâm, đúng là tên nào người nấy, mấy lời nói súc sinh như vậy mà cũng nói ra khỏi mồm được sao? Sao, anh cho rằng một bó hoa thì ghê gớm lắm à, người khác không mua nổi chắc?"
Ngay khi Trần Dương vừa nói xong, Sở Thâm liền bật cười: "Đúng vậy, nó ghê gớm lắm đấy, hoa hồng Pháp này được tôi vận chuyển bằng đường hàng không lận, một bông giá một trăm bảng Anh, ở đây có 999 bông, tương đương với hơn 900.000 đồng Hoa Hạ! Anh có giỏi thì đem một bó hoa y hệt đến đây!"
Chà!
Bó hoa hồng này thực sự có giá hơn 900.000!
Những người xung quanh đều trầm trồ trước lời nói của Sở Thâm!
Trời ạ, giàu quá! Bó hoa hồng kia quả thực cần nhiều tiền như vậy.
Bằng đó có thể mua được hẳn một căn nhà hai phòng ngủ ở thành phố Tây Xuyên cơ đấy!
Ánh mắt của mấy cô gái nhìn Sở Thâm đều thay đổi, đây rõ ràng là công tử nhà giàu mà!
Lại nhìn Trần Dương, cậu trai này mặc toàn đồ rẻ tiền, cả người chắc cũng chỉ đến 200, sao mà so sánh được với người ta?
Cậu trai này thật đáng thương, đến ngay cả vợ cũng không giữ được!
Nhiều người nhìn thấy, không khỏi lắc đầu ngán ngẩm, xã hội này quá thực dụng, sớm muộn gì thì người phụ nữ này cũng sẽ đi theo một người có tiền thôi!
Sở Thâm cảm nhận được ánh mắt của mọi người xung quanh, trong lòng lại càng thêm phấn chấn, dương dương tự đắc nhìn Trần Dương, nói: "Nếu muốn, tôi có thể mua hết hoa ở cả cái đường Miếu Hội này tặng hết cho Tô Diệu”.
Nghe vậy, mọi người xung quanh đều nhìn hắn!
Mạnh miệng ghê, đường Miếu Hội này có biết bao nhiêu cửa hàng hoa, ít nhất cũng có đến mấy chục cái, mua hết thì cần nhiều tiền đến mức nào cơ chứ!
Lúc này, Kim Nhã Lan liền nói với Tô Diệu: "Diệu Diệu, Trần Dương không phải là loại tốt lành gì đâu, lựa chọn Sở Thâm mới là đúng đắn!"
Không ngoa khi nói Kim Nhã Lan là con dâu trưởng của nhà họ Dư, thân sinh của cô ta cũng là một gia tộc có tiếng ở thành phố Bắc Miên!
Trên thực tế, đối với những gia tộc như này, thì việc tuyển con rể ở rể là chuyện khá bình thường, nói chung là họ không coi những kẻ ở rể này là người!
Cô ta không hiểu được tại sao Tô Diệu có nhan sắc, có khí chất, có tiền tài này, lại đi yêu một kẻ phế vật như Trần Dương?
Sở Thâm tốt biết bao.
Trẻ trung phong độ, lắm của nhiều tiền, môn đăng hộ đối!
Hai người vô cùng xứng đôi vừa lứa!
Tô Diệu không thèm quan tâm cô ta, cô nắm chặt tay Trần Dương, nói: "Trần Dương, mình đi thôi”.
Sở Thâm đã nói là làm.
Năng lượng của hội con nhà giàu chắc chắn không phải thứ mà Trần Dương có thể tưởng tượng ra được!
Dù không biết tại sao Trần Dương bỗng trở nên giàu có, nhưng có tiền mà không có quyền thì cũng vô dụng.
Mối quan hệ mà đám con cháu nhà giàu này có chắc chắn không phải thứ mà Trần Dương có thể sánh được.
Trần Dương cười, vỗ vỗ tay Tô Diệu, nói: "Không sao, anh cũng muốn xem xem hắn mua như thế nào!"
Tô Diệu lo lắng, sao anh ấy lại ương ngạnh thế chứ?
Khi những người xung quanh nhìn thấy Trần Dương không rời đi, tất cả đều lắc đầu.
Đã đến nước này rồi, cậu ta vẫn không bỏ cuộc, ở lại đây như này không phải để người ta có cơ hội làm nhục sao?
"Tốt, có bản lĩnh đấy!”
Sở Thâm cười cười, gọi một cuộc điện thoại, sau đó nói: "Năm phút, sau năm phút, tôi cho anh thấy thế nào là trăm hoa đua nở!"
“Được, tôi mong chờ đấy!”, Trần Dương cười, gật đầu.
"Trần Dương, chúng ta đi có được không ..”, Tô Diệu cầu xin!
“Diệu Diệu!”, lúc này, Lý Mật đi tới, thì thầm vào tai Tô Diệu: “Tin Trần Dương…”
Khi nghe những lời của Lý Mật, Tô Diệu sững sờ.
Thời gian cứ thế trôi qua, đã qua bốn phút, Sở Thâm nói với Trần Dương: "Còn một phút đồng hồ, giờ anh muốn đi thì hẵng còn kịp đấy!"
“Không sao, tôi sẽ đợi!”, Trần Dương cười, vẻ mặt bình tĩnh.
Rất nhanh năm phút đồng hồ đã trôi qua, trăm hoa đua nở trong tưởng tượng của Sở Thâm hoàn toàn không xuất hiện!
“Chuyện gì vậy!”, Sở Thâm lại gọi thêm một cuộc điện thoại nữa.
Trần Dương nhìn Sở Thâm, nói: "Đã qua sáu phút rồi đấy, trăm hoa đua nở của anh đâu?"
"Vội gì? Anh không thấy tôi đang gọi điện thoại sao?", Sở Thâm lạnh lùng cười nói.
Trần Dương cười: "Thôi được rồi, cứ từ từ gọi đi, tôi không có thời gian đùa với anh nữa!"
Nói rồi, Trần Dương lấy điện thoại di động ra và gọi cho Mễ Tuyết.
“Có thể bắt đầu rồi đấy!”, Trần Dương ra lệnh.
“Vâng, thưa tổng giám đốc!”, giọng của Mễ Tuyết truyền qua điện thoại!
Chà!
Đột nhiên, những người trên đường Miếu Hội đều dừng lại, họ lấy ra một bông hồng từ phía sau như ma xui quỷ khiến.
Như thể đã học thuộc lòng, mọi người đều gọi tên một người, đó là Tô Diệu! Cái gì?
Cái này ... cái này ... cái quái gì thế này!
Những người xem xung quanh sợ đến ngây người!
Sau một cuộc điện thoại, tất cả mọi người trên đường Miếu Hội đều dừng lại, hơn nữa mọi người còn đồng thanh cùng gọi tên một người!!!
Kim Nhã Lan và Dư Phi ở bên cạnh ngạc nhiên mới mức không nói được lời nào!
Đặc biệt là Dư Phi, anh ta đổ mồ hôi lạnh, Trần Dương rốt cục là ai?
“Sở Thâm, trăm hoa đua nở của anh đâu? Còn chưa chuẩn bị xong à?”, Trần Dương cười nói.
"Mày... mày…”, Sở Thâm đã hoàn toàn bị choáng! Mẹ ơi, chuyện gì thế này!
"Mọi người mau nhìn xem, mưa hoa hồng kìa!"
Lúc này, một tiếng hét trong đám đông vọng ra.
Trong phút chốc, tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn lên trời, tất cả đều ngẩn ra!
Trời ơi, những cánh hoa hồng thực sự đang chầm chậm từ trên trời rơi xuống.
Woa!
Mọi người đều sững sờ!
Đây ... đây là do ai làm?
Hoành tráng quá!
Nhiều người nhìn về phía Sở Thâm.
Trong lòng bọn họ, thì chỉ có Sở Thâm mới có khả năng này.
Nhưng mà, bọn họ không hề biết rằng, Sở Thâm vào lúc này cũng đang sững sờ, không biết chuyện gì đang xảy ra!
Hắn vốn là muốn mua hết hoa ở đây, sau đó đem những bông hoa rực rỡ đó tặng cho Tô Diệu, còn mỗi người tay cầm một bông hoa, lại còn mưa hoa từ trên trời xuống hoàn toàn không phải hắn làm.
Lẽ nào...
Là thằng cha ở rể?
Hắn vô thức nhìn về phía Trần Dương, mới phát hiện ra Trần Dương đã mất dạng!
Chết tiệt, hắn đã đi đâu mất rồi!
Lúc này Tô Diệu cũng vừa mới hoàn hồn, nhìn sang bên, Trần Dương ở bên cạnh đã biến mất.
Cô lo lắng hét lên: "Trần Dương, anh ở đâu!"
Lý Mật cũng sực tỉnh ra, cô ấy nhìn Tô Diệu đầy ghen tị: "Diệu Diệu, Trần Dương tốt với cậu quá!"
“Ai da, Mật Mật, cậu mau tìm Trần Dương cho tôi đi, anh ấy đi đâu mất rồi!”, trong tiềm thức Tô Diệu nghĩ đây là chiêu trò của Sở Thâm, cô cho rằng lòng tự trọng của Trần Dương đã bị tổn thương nên anh mới bỏ đi, vì vậy cô vô cùng lo lắng.
Trong lúc Tô Diệu đang vô cùng lo lắng, biểu cảm của Sở Thâm, Dư Phi và Kim Nhã Lan đột nhiên thay đổi, Tô Diệu nhìn theo ánh mắt của họ, ngay lập tức sững sờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.