Chương 576: Trở về châu Bắc Lô
Cố Tiểu Tam
13/12/2020
Lại hai canh giờ nữa trôi qua, đạo Thiên Lôi thứ 99 giáng xuống, chuyển thứ 9 của Cửu Chuyển Kim Thân Quyết đã tu luyện thành công.
Thân xác Hóa Thần, sức mạnh đã lên đến hơn 10 triệu đạo đạo lực.
Nguyên thần, thần niệm tỏa ra ánh sáng chói lọi.
Nguyên thần, thần niệm hòa làm một thể, diễn hóa dương thần.
Khoảnh khắc đó, Trần Dương nhìn thấy thời gian và không gian, nhìn thấy rào cản không gian, nhìn thấy từng đường nhân quả.
Quanh người anh có mấy chục đường nhân quả lớn bằng cánh tay, chìm vào hư không.
Anh nhìn thấy Ma Dương và Nguyên Dương đang độ kiếp ở thiên ngoại.
Thậm chí còn nhìn thấy hàng nghìn tỷ tỷ tinh vực.
Anh thu lại ánh mắt, 99 trùng đạo vận bắt đầu thay đổi suy nghĩ theo sức mạnh quy tắc, quá trình này mất rất nhiều thời gian.
Đúng lúc này, linh khí hỗn độn bao bọc Trần Dương lại, một chiếc thang trời xuất hiện trước mặt anh, có giọng nói thầm thì với anh, leo lên thang trời là có thể đến được bến bờ.
Lên thang trời là có thể đến được bến bờ?
Từ lúc nào mà bến bờ lại rẻ rúng đến như vậy?
Trên Hóa Thần còn cảnh giới Thánh, trên cảnh giới Thánh còn có cảnh giới cao hơn, anh từng hỏi Hồ Lô lão tổ, cảnh giới Thánh là bến bờ sao?
Lão tổ đáp: Cảnh giới Thánh chỉ là điểm khởi đầu, ta vẫn đang vùng vẫy giữa biển khổ.
“Nếu mình không đoán nhầm, thang trời chắc là cái gọi là con đường luyện tâm”.
Sau khi thần niệm, nguyên thần hóa thành dương thần, tư duy của Trần Dương vận hành nhanh gấp mấy trăm lần so với trước kia.
Suy nghĩ vấn đề cũng lý trí hơn.
“Thôi kệ, nếu đây là con đường tất cả mọi người đều phải đi thì mình cứ leo lên vậy”.
Bước lên bậc đầu tiên của thang trời, Trần Dương nhìn thấy bố mẹ anh, vợ con anh, và cả Lý Thiên Bá.
Anh bước đi, bên tai dường như có người đang nói: “Cắt đứt nhân quả, thành quả tương lai, đại đạo trước mắt!”
Giọng nói tràn ngập cám dỗ, nhưng đạo tâm của Trần Dương như thép, không hề dao động chút nào.
“Chính bố mẹ tôi, vợ con tôi, các anh em của tôi ủng hộ tôi, giúp tôi đi đến được ngày hôm nay, bọn họ là động lực để tôi cố gắng”.
“Vậy nếu sau khi anh trở về, bọn họ đã chết hết rồi thì sao?”
Trần Dương dừng bước: “Vậy thì tôi sẽ cố gắng tu luyện, cho dù trên lên cửu thiên, dưới xuống hoàng tuyền, thì tôi cũng phải cứu sống bọn họ”.
“Nếu anh không cứu được thì sao?”
“Thì tôi sẽ tạo ra một thế giới có bọn họ”.
Trần Dương bước từng bước lên trên, trong lòng dâng lên đủ loại nghi ngờ.
Giọng nói này là giọng nói của chính anh, cũng là nghi ngờ lớn nhất trong lòng anh.
Anh sợ bản thân mình tìm được Địa Cầu rồi, nhưng tất cả người thân, vợ con anh đã trở thành người thiên cổ.
Sợ là cảnh còn người mất.
Mọi sự sợ hãi đều đến từ sự vô tri.
Nhưng Trần Dương biết, sợ hãi cũng vô dụng.
Anh không được do dự, không được hèn nhát, nếu anh hèn nhát, thang trời sẽ sập xuống, con đường tu đạo của anh cũng chấm dứt.
Đây là con đường tự vấn lòng, cũng là con đường tự vấn đạo.
Cái gọi là thang trời Hóa Thần, đối với người khác có lẽ rất khó khăn, nhưng đối với Trần Dương thì nó chẳng là gì cả.
Anh từng bị giới linh che mắt trong kiếm giới, suýt nữa người mất đạo tan, sau lần đó, anh đã hoàn toàn tìm được trái tim của mình, hiểu được đạo của mình.
Đạo của anh là đạo có tình, là đạo bảo vệ, kiếm trong tay anh là để bảo vệ, bảo vệ những điều tốt đẹp.
Càng đi lên trên thì trái tim Trần Dương càng thông suốt, những đường nhân quả kia cũng ngày càng rõ hơn.
“Đây là bố tôi, đây là mẹ tôi, đây là Diệu Diệu, đây là Mộc Thuyên…”
Cảm nhận được hơi thở quen thuộc truyền từ đường nhân quả tới, Trần Dương mỉm cười, đường nhân quả còn đây, chứng tỏ bọn vẫn sống trên đời.
Tuy hiện giờ anh vẫn chưa có bản lĩnh tìm lại nhân quả, tìm kiếm căn nguyên, nhưng biết bọn họ vẫn bình yên vô sự, trong lòng anh cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
Đạo nhân quả à? Cái này rất thú vị!
Sau này anh có thể phát triển về hướng này xem thế nào.
“Khoan đã… Đường nhân quả cứng cáp này là của ai vậy?”
“Cả đường này nữa, hơi thở rất lạ”.
Hai đường nhân quả này không hề chìm vào hư không, mà kéo dài về phía Bắc.
Cũng tức là… hai người này ở phía Bắc?
Không phải Khuê Xà chân quân, không phải Mạc Sát, không phải Diệp Thần, cũng không phải mọi người ở Vô Cực Kiếm Tông.
Là hai đường nhân quả hoàn toàn xa lạ.
Khoảnh khắc đó Trần Dương đã nghĩ rất nhiều.
Anh bị người ta lập mưu sao?
Hay là bị ai thi triển thần thông liên quan đến nhân quả?
Tu vi càng cao thì càng coi trọng nhân quả, mối liên quan nhân quả không có lý do thì sẽ phải chịu rủi ro rất lớn.
“Nhất định phải tìm bằng được hai người này!”
Trần Dương thầm nói.
Nếu không nhờ lĩnh hội Nhân Quả đạo vận, thì Trần Dương tuyệt đối không thể phát hiện được nhân quả quấn trên người anh, cũng không thể tìm được con đường về nhà này.
Thiên kiếp đã tan, thang trời cũng dần sập xuống, lúc này đã là sáng sớm ngày hôm sau.
Dương thần trở về vị trí cũ, lại hóa thành nguyên thần và thần niệm.
“Cảm ơn hai đạo huynh đã hộ pháp”.
Trần Dương chắp tay với Hóa Vũ đạo quân và Thăng Long đạo quân, sau đó nói với mọi người: “Cảm ơn các Đạo chủ đã hộ pháp!”
“Tông chủ khách sáo rồi, đây là việc chúng tôi nên làm mà”.
“Phải đấy Tông chủ, đây là việc chúng tôi nên làm mà!”
Mọi người nhao nhao phụ họa.
Thực lực của Trần Dương mạnh hơn đối với mọi người cũng là chuyện tốt.
“Chúc mừng sư tôn!”
Hạc xinh dẫn hai sư đệ bước tới, quỳ một gối xuống đất.
“Đứng lên đi!”
Trần Dương cười ha ha: “Đi nào, chúng ta trở về, chắc bọn họ chờ cũng sốt ruột rồi!”
Anh vung tay lên, dẫn theo ba đệ tử về tông môn.
Lúc này tông môn cũng đã nhận được tin Trần Dương độ kiếp thành công, hoan hô ầm ĩ.
Một người vui không bằng mọi người cùng vui, Trần Dương phát nguyên thạch, đến tạp dịch quét dọn cũng có phần, cả Tử Hỏa Tông vui như Tết.
Sau khi độ kiếp thành công, Trần Dương đã đến không gian Hồ Lô và không gian linh hỏa.
Hồ Lô lão tổ khen ngợi anh một phen, sau đó lại ném cho anh một chiếc hồ lô, lần này là một chiếc hồ lô vàng, nghe nói bên trong chứa ba đạo công kích của ông ta, lúc nguy hiểm có thể dùng làm con át chủ bài.
Tử Hỏa lão tổ ngoài tặng lửa thì cũng chẳng có gì để tặng. Sau khi Trần Dương nhậm chức, đãi ngộ của ông ta có thể nói là tốt nhất trong cả tông môn, bao nhiêu tài nguyên đều cung cấp cho ông ta, để đột phá lên cảnh giới Thánh.
Bây giờ ông ta là Hóa Thần đỉnh cao, đang đúng lúc quan trọng để đột phá, phân thân của Tử Hỏa lão tổ nói: “Ta cũng chẳng có gì để tặng, chờ ta xuất quan, ta sẽ tặng con một món quà lớn!”
Trần Dương gật đầu, rất mong chờ món quà của Tử Hỏa lão tổ.
Trở về kiếm giới, Trần Dương bắt đầu đả thông huyệt khiếu, lần này anh đả thông 129600 huyệt khiếu viên mãn, sau đó tận dụng sức mạnh thiên lôi phong ấn trong 54 nghìn thế giới động thiên để đả thông động thiên.
Đây là một quá trình đằng đẵng.
Trần Dương mất 10 năm để đả thông thành công hơn 70 nghìn huyệt khiếu còn lại, tiêu hao hết mấy trăm tỷ nguyên thạch.
Đến giờ thì pháp lực của Trần Dương đã đạt tới Hóa Thần viên mãn, thần niệm và nguyên thần cũng đang dần tăng lên. Trần Dương cần nhiều công pháp thần thông liên quan đến thần niệm và dương thần hơn nữa, anh phải thôi diễn lại công pháp về đại đạo dương thần.
Về phần thân xác, mấy năm nay căn bản không tăng lên quá nhiều, vẫn dừng ở Hóa Thần sơ kỳ.
Nhưng hiện giờ cũng đã đủ dùng.
Rời khỏi kiếm giới, Trần Dương quyết định đã đến lúc anh ra ngoài.
Tính ra thì lúc này anh đã là một người già trăm tuổi rồi.
100 tuổi nhưng nhìn lại như mới 20 tuổi, đây chính là sức hấp dẫn của tu hành.
Tuổi thọ của anh cũng đã tăng vọt lên 3 triệu năm.
Nếu như không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, trong 3 triệu năm tới anh vẫn sẽ có dáng vẻ này.
Anh nói một câu với Hồ Lô lão tổ, lại dặn dò Hóa Vũ đạo quân và Thăng Long đạo quân một số chuyện, sau đó anh luyện hóa chí bảo thượng đẳng Tam Sinh Nguyên Thai trong nhà kho của Tử Hỏa Tông.
Các đời Tông chủ kế nhiệm đều có thể lựa chọn một món chí bảo trong nhà kho, Trần Dương chọn Tam Sinh Nguyên Thai cũng không ai nói gì.
Tuy kém hơn thần thai nguyên thạch một chút nhưng khác biệt cũng không lớn lắm, tuy không phải là lựa chọn cho hóa thân hoàn hảo, nhưng cũng có thể phát huy được mười phần sức mạnh của Trần Dương.
Điều khác biệt duy nhất là nền tảng không được mạnh như thần thai nguyên thạch và Thiên Ma chân thân.
Nhưng Trần Dương đã hài lòng lắm rồi.
“Sau này mày chính là Bắc Dương, tọa trấn Tử Hỏa Tông!”
Trần Dương thuận lợi đội lốt của mình cho hóa thân Tam Sinh Nguyên Thai.
“Vâng!”
Bắc Dương gật đầu: “Tử Hỏa Tông có tôi tọa trấn, ngài cứ yên tâm đi”.
Trần Dương rất hài lòng, rời khỏi Tử Hỏa Tông.
Chớp mắt đã bốn năm năm trôi qua, cảnh tượng leo triệu bậc thang để lên núi năm đó vẫn rõ ràng trong trí óc anh.
Mỗi một bước đi của anh đều được tính toán lên kế hoạch kĩ càng, nếu không nhờ vậy thì anh cũng không có thành tựu ngày hôm nay.
Anh đến phân bộ của Hàng Cổ Đệ Nhất Tông ở Nam Lý Hỏa, nhìn thấy đám người Mộc Dương.
Mấy năm nay, ba người họ đã thu hoạch được 7 loại linh hỏa và 10 loại dị hỏa.
Trần Dương vốn định nuốt hết, nhưng nghĩ một lát lại không làm như vậy nữa. Số linh, dị hỏa này đều là hỏa giống, tuy không bằng linh hỏa Hồi Thiên trên bảng xếp hạng, nhưng cũng là bảo bối trời đất hàng đầu.
Anh dứt khoát bảo Viêm Dương cắn nuốt dung hòa những hỏa giống này, để bù đắp cơ sở của anh ta.
Linh hỏa vào người, thực lực của Viêm Dương tăng vọt, vốn Hóa Thần đã là cực hạn của anh ta, nhưng hiện giờ, sau khi cơ sở và nền tảng tăng lên, Viêm Dương thậm chí có cảm giác anh ta có thể tu luyện lên cảnh giới cao hơn giống Ma Dương và Nguyên Dương.
Phát hiện này cũng khiến Trần Dương cảm thấy kinh ngạc.
Thời thượng cổ có một vị hỏa thần, bản thể của ông ta chỉ là một ngọn lửa dung nham bình thường, nhờ cơ duyên được ăn hỏa Địa Tâm, cuối cùng đi theo con đường ăn lửa. Theo ghi chép trong thần thoại, vị hỏa thần này đã ăn mấy chục nghìn loại linh hỏa.
10 nghìn năm trước, hỏa thần và thủy thần bùng nổ chiến tranh, hai bên tổn thất, linh hỏa rơi vãi xuống đã tạo thành châu Nam Lý Hỏa hiện giờ, còn thủy thần thì hóa thành biển Vô Ngần bát ngát.
Vào nghìn tỷ năm trước thì đây có thể là sự thật, nhưng vào nghìn tỷ năm sau thì chỉ còn là truyền thuyết.
Có lẽ có thể để Viêm Dương đi theo con đường của hỏa thần thượng cổ.
Cả Kiếm Dương, Mộc Dương, Thủy Dương và Kim Dương cũng đều có thể đi theo con đường này.
Cắn nuốt đạo ngũ hành chứ gì? Ma Dương chẳng phải đúng lúc đánh thức thiên phú cắn nuốt sao?
“Bảo Ma Dương đi thôi diễn đạo pháp đi”.
Bất kể là đạo gì thì Trần Dương cũng muốn thử, không thể đặt tất cả trứng vào cùng một giỏ được.
Anh ở Hàng Cổ Đệ Nhất Tông 2 ngày, sau khi nhận một lô tài nguyên, Trần Dương lại tiếp tục đi về phía Bắc.
Ban ngày lên đường, buổi tối chui vào kiếm giới bế quan đả thông thế giới động thiên.
Năng lượng sấm sét được phong ấn vô cùng dồi dào, đủ để anh đả thông tất cả động thiên còn lại lên động thiên hạ phẩm.
Trần Dương dứt khoát ném tất cả nguyên thạch vào trong động thiên huyệt khiếu, vừa có thể làm mềm động thiên huyệt khiếu, vừa đỡ một bước bóp nát linh thạch.
Bất kể là nguyên thạch hạ phẩm hay trung phẩm thì Trần Dương cũng đều không chê.
Nửa tháng sau, Trần Dương đã đến biên giới châu Nam Lý Hỏa.
Tuy hiện giờ Truyền Tống Trận ở châu Nam Lý Hỏa đã dần được phổ cập, nhưng Trần Dương vẫn thích dùng đến bước chân.
Hiện giờ mỗi bước của anh là chục triệu dặm, Súc Địa Thành Thốn đã được anh vận dụng đến cực hạn.
Nhìn biển lớn bị sương mù che phủ, Trần Dương nhìn thấy vô số quy tắc và pháp tắc xuyên qua đó.
Thảo nào bọn họ nói Hóa Thần cũng không qua được, đừng nói là Hóa Thần, cho dù là cảnh giới Thánh cũng phải hết hơi.
Anh mỉm cười, bước vào Truyền Tống Trận, sau một lúc mất trọng lượng, Trần Dương lại lần nữa đặt chân lên địa giới châu Bắc Lô.
Thân xác Hóa Thần, sức mạnh đã lên đến hơn 10 triệu đạo đạo lực.
Nguyên thần, thần niệm tỏa ra ánh sáng chói lọi.
Nguyên thần, thần niệm hòa làm một thể, diễn hóa dương thần.
Khoảnh khắc đó, Trần Dương nhìn thấy thời gian và không gian, nhìn thấy rào cản không gian, nhìn thấy từng đường nhân quả.
Quanh người anh có mấy chục đường nhân quả lớn bằng cánh tay, chìm vào hư không.
Anh nhìn thấy Ma Dương và Nguyên Dương đang độ kiếp ở thiên ngoại.
Thậm chí còn nhìn thấy hàng nghìn tỷ tỷ tinh vực.
Anh thu lại ánh mắt, 99 trùng đạo vận bắt đầu thay đổi suy nghĩ theo sức mạnh quy tắc, quá trình này mất rất nhiều thời gian.
Đúng lúc này, linh khí hỗn độn bao bọc Trần Dương lại, một chiếc thang trời xuất hiện trước mặt anh, có giọng nói thầm thì với anh, leo lên thang trời là có thể đến được bến bờ.
Lên thang trời là có thể đến được bến bờ?
Từ lúc nào mà bến bờ lại rẻ rúng đến như vậy?
Trên Hóa Thần còn cảnh giới Thánh, trên cảnh giới Thánh còn có cảnh giới cao hơn, anh từng hỏi Hồ Lô lão tổ, cảnh giới Thánh là bến bờ sao?
Lão tổ đáp: Cảnh giới Thánh chỉ là điểm khởi đầu, ta vẫn đang vùng vẫy giữa biển khổ.
“Nếu mình không đoán nhầm, thang trời chắc là cái gọi là con đường luyện tâm”.
Sau khi thần niệm, nguyên thần hóa thành dương thần, tư duy của Trần Dương vận hành nhanh gấp mấy trăm lần so với trước kia.
Suy nghĩ vấn đề cũng lý trí hơn.
“Thôi kệ, nếu đây là con đường tất cả mọi người đều phải đi thì mình cứ leo lên vậy”.
Bước lên bậc đầu tiên của thang trời, Trần Dương nhìn thấy bố mẹ anh, vợ con anh, và cả Lý Thiên Bá.
Anh bước đi, bên tai dường như có người đang nói: “Cắt đứt nhân quả, thành quả tương lai, đại đạo trước mắt!”
Giọng nói tràn ngập cám dỗ, nhưng đạo tâm của Trần Dương như thép, không hề dao động chút nào.
“Chính bố mẹ tôi, vợ con tôi, các anh em của tôi ủng hộ tôi, giúp tôi đi đến được ngày hôm nay, bọn họ là động lực để tôi cố gắng”.
“Vậy nếu sau khi anh trở về, bọn họ đã chết hết rồi thì sao?”
Trần Dương dừng bước: “Vậy thì tôi sẽ cố gắng tu luyện, cho dù trên lên cửu thiên, dưới xuống hoàng tuyền, thì tôi cũng phải cứu sống bọn họ”.
“Nếu anh không cứu được thì sao?”
“Thì tôi sẽ tạo ra một thế giới có bọn họ”.
Trần Dương bước từng bước lên trên, trong lòng dâng lên đủ loại nghi ngờ.
Giọng nói này là giọng nói của chính anh, cũng là nghi ngờ lớn nhất trong lòng anh.
Anh sợ bản thân mình tìm được Địa Cầu rồi, nhưng tất cả người thân, vợ con anh đã trở thành người thiên cổ.
Sợ là cảnh còn người mất.
Mọi sự sợ hãi đều đến từ sự vô tri.
Nhưng Trần Dương biết, sợ hãi cũng vô dụng.
Anh không được do dự, không được hèn nhát, nếu anh hèn nhát, thang trời sẽ sập xuống, con đường tu đạo của anh cũng chấm dứt.
Đây là con đường tự vấn lòng, cũng là con đường tự vấn đạo.
Cái gọi là thang trời Hóa Thần, đối với người khác có lẽ rất khó khăn, nhưng đối với Trần Dương thì nó chẳng là gì cả.
Anh từng bị giới linh che mắt trong kiếm giới, suýt nữa người mất đạo tan, sau lần đó, anh đã hoàn toàn tìm được trái tim của mình, hiểu được đạo của mình.
Đạo của anh là đạo có tình, là đạo bảo vệ, kiếm trong tay anh là để bảo vệ, bảo vệ những điều tốt đẹp.
Càng đi lên trên thì trái tim Trần Dương càng thông suốt, những đường nhân quả kia cũng ngày càng rõ hơn.
“Đây là bố tôi, đây là mẹ tôi, đây là Diệu Diệu, đây là Mộc Thuyên…”
Cảm nhận được hơi thở quen thuộc truyền từ đường nhân quả tới, Trần Dương mỉm cười, đường nhân quả còn đây, chứng tỏ bọn vẫn sống trên đời.
Tuy hiện giờ anh vẫn chưa có bản lĩnh tìm lại nhân quả, tìm kiếm căn nguyên, nhưng biết bọn họ vẫn bình yên vô sự, trong lòng anh cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
Đạo nhân quả à? Cái này rất thú vị!
Sau này anh có thể phát triển về hướng này xem thế nào.
“Khoan đã… Đường nhân quả cứng cáp này là của ai vậy?”
“Cả đường này nữa, hơi thở rất lạ”.
Hai đường nhân quả này không hề chìm vào hư không, mà kéo dài về phía Bắc.
Cũng tức là… hai người này ở phía Bắc?
Không phải Khuê Xà chân quân, không phải Mạc Sát, không phải Diệp Thần, cũng không phải mọi người ở Vô Cực Kiếm Tông.
Là hai đường nhân quả hoàn toàn xa lạ.
Khoảnh khắc đó Trần Dương đã nghĩ rất nhiều.
Anh bị người ta lập mưu sao?
Hay là bị ai thi triển thần thông liên quan đến nhân quả?
Tu vi càng cao thì càng coi trọng nhân quả, mối liên quan nhân quả không có lý do thì sẽ phải chịu rủi ro rất lớn.
“Nhất định phải tìm bằng được hai người này!”
Trần Dương thầm nói.
Nếu không nhờ lĩnh hội Nhân Quả đạo vận, thì Trần Dương tuyệt đối không thể phát hiện được nhân quả quấn trên người anh, cũng không thể tìm được con đường về nhà này.
Thiên kiếp đã tan, thang trời cũng dần sập xuống, lúc này đã là sáng sớm ngày hôm sau.
Dương thần trở về vị trí cũ, lại hóa thành nguyên thần và thần niệm.
“Cảm ơn hai đạo huynh đã hộ pháp”.
Trần Dương chắp tay với Hóa Vũ đạo quân và Thăng Long đạo quân, sau đó nói với mọi người: “Cảm ơn các Đạo chủ đã hộ pháp!”
“Tông chủ khách sáo rồi, đây là việc chúng tôi nên làm mà”.
“Phải đấy Tông chủ, đây là việc chúng tôi nên làm mà!”
Mọi người nhao nhao phụ họa.
Thực lực của Trần Dương mạnh hơn đối với mọi người cũng là chuyện tốt.
“Chúc mừng sư tôn!”
Hạc xinh dẫn hai sư đệ bước tới, quỳ một gối xuống đất.
“Đứng lên đi!”
Trần Dương cười ha ha: “Đi nào, chúng ta trở về, chắc bọn họ chờ cũng sốt ruột rồi!”
Anh vung tay lên, dẫn theo ba đệ tử về tông môn.
Lúc này tông môn cũng đã nhận được tin Trần Dương độ kiếp thành công, hoan hô ầm ĩ.
Một người vui không bằng mọi người cùng vui, Trần Dương phát nguyên thạch, đến tạp dịch quét dọn cũng có phần, cả Tử Hỏa Tông vui như Tết.
Sau khi độ kiếp thành công, Trần Dương đã đến không gian Hồ Lô và không gian linh hỏa.
Hồ Lô lão tổ khen ngợi anh một phen, sau đó lại ném cho anh một chiếc hồ lô, lần này là một chiếc hồ lô vàng, nghe nói bên trong chứa ba đạo công kích của ông ta, lúc nguy hiểm có thể dùng làm con át chủ bài.
Tử Hỏa lão tổ ngoài tặng lửa thì cũng chẳng có gì để tặng. Sau khi Trần Dương nhậm chức, đãi ngộ của ông ta có thể nói là tốt nhất trong cả tông môn, bao nhiêu tài nguyên đều cung cấp cho ông ta, để đột phá lên cảnh giới Thánh.
Bây giờ ông ta là Hóa Thần đỉnh cao, đang đúng lúc quan trọng để đột phá, phân thân của Tử Hỏa lão tổ nói: “Ta cũng chẳng có gì để tặng, chờ ta xuất quan, ta sẽ tặng con một món quà lớn!”
Trần Dương gật đầu, rất mong chờ món quà của Tử Hỏa lão tổ.
Trở về kiếm giới, Trần Dương bắt đầu đả thông huyệt khiếu, lần này anh đả thông 129600 huyệt khiếu viên mãn, sau đó tận dụng sức mạnh thiên lôi phong ấn trong 54 nghìn thế giới động thiên để đả thông động thiên.
Đây là một quá trình đằng đẵng.
Trần Dương mất 10 năm để đả thông thành công hơn 70 nghìn huyệt khiếu còn lại, tiêu hao hết mấy trăm tỷ nguyên thạch.
Đến giờ thì pháp lực của Trần Dương đã đạt tới Hóa Thần viên mãn, thần niệm và nguyên thần cũng đang dần tăng lên. Trần Dương cần nhiều công pháp thần thông liên quan đến thần niệm và dương thần hơn nữa, anh phải thôi diễn lại công pháp về đại đạo dương thần.
Về phần thân xác, mấy năm nay căn bản không tăng lên quá nhiều, vẫn dừng ở Hóa Thần sơ kỳ.
Nhưng hiện giờ cũng đã đủ dùng.
Rời khỏi kiếm giới, Trần Dương quyết định đã đến lúc anh ra ngoài.
Tính ra thì lúc này anh đã là một người già trăm tuổi rồi.
100 tuổi nhưng nhìn lại như mới 20 tuổi, đây chính là sức hấp dẫn của tu hành.
Tuổi thọ của anh cũng đã tăng vọt lên 3 triệu năm.
Nếu như không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, trong 3 triệu năm tới anh vẫn sẽ có dáng vẻ này.
Anh nói một câu với Hồ Lô lão tổ, lại dặn dò Hóa Vũ đạo quân và Thăng Long đạo quân một số chuyện, sau đó anh luyện hóa chí bảo thượng đẳng Tam Sinh Nguyên Thai trong nhà kho của Tử Hỏa Tông.
Các đời Tông chủ kế nhiệm đều có thể lựa chọn một món chí bảo trong nhà kho, Trần Dương chọn Tam Sinh Nguyên Thai cũng không ai nói gì.
Tuy kém hơn thần thai nguyên thạch một chút nhưng khác biệt cũng không lớn lắm, tuy không phải là lựa chọn cho hóa thân hoàn hảo, nhưng cũng có thể phát huy được mười phần sức mạnh của Trần Dương.
Điều khác biệt duy nhất là nền tảng không được mạnh như thần thai nguyên thạch và Thiên Ma chân thân.
Nhưng Trần Dương đã hài lòng lắm rồi.
“Sau này mày chính là Bắc Dương, tọa trấn Tử Hỏa Tông!”
Trần Dương thuận lợi đội lốt của mình cho hóa thân Tam Sinh Nguyên Thai.
“Vâng!”
Bắc Dương gật đầu: “Tử Hỏa Tông có tôi tọa trấn, ngài cứ yên tâm đi”.
Trần Dương rất hài lòng, rời khỏi Tử Hỏa Tông.
Chớp mắt đã bốn năm năm trôi qua, cảnh tượng leo triệu bậc thang để lên núi năm đó vẫn rõ ràng trong trí óc anh.
Mỗi một bước đi của anh đều được tính toán lên kế hoạch kĩ càng, nếu không nhờ vậy thì anh cũng không có thành tựu ngày hôm nay.
Anh đến phân bộ của Hàng Cổ Đệ Nhất Tông ở Nam Lý Hỏa, nhìn thấy đám người Mộc Dương.
Mấy năm nay, ba người họ đã thu hoạch được 7 loại linh hỏa và 10 loại dị hỏa.
Trần Dương vốn định nuốt hết, nhưng nghĩ một lát lại không làm như vậy nữa. Số linh, dị hỏa này đều là hỏa giống, tuy không bằng linh hỏa Hồi Thiên trên bảng xếp hạng, nhưng cũng là bảo bối trời đất hàng đầu.
Anh dứt khoát bảo Viêm Dương cắn nuốt dung hòa những hỏa giống này, để bù đắp cơ sở của anh ta.
Linh hỏa vào người, thực lực của Viêm Dương tăng vọt, vốn Hóa Thần đã là cực hạn của anh ta, nhưng hiện giờ, sau khi cơ sở và nền tảng tăng lên, Viêm Dương thậm chí có cảm giác anh ta có thể tu luyện lên cảnh giới cao hơn giống Ma Dương và Nguyên Dương.
Phát hiện này cũng khiến Trần Dương cảm thấy kinh ngạc.
Thời thượng cổ có một vị hỏa thần, bản thể của ông ta chỉ là một ngọn lửa dung nham bình thường, nhờ cơ duyên được ăn hỏa Địa Tâm, cuối cùng đi theo con đường ăn lửa. Theo ghi chép trong thần thoại, vị hỏa thần này đã ăn mấy chục nghìn loại linh hỏa.
10 nghìn năm trước, hỏa thần và thủy thần bùng nổ chiến tranh, hai bên tổn thất, linh hỏa rơi vãi xuống đã tạo thành châu Nam Lý Hỏa hiện giờ, còn thủy thần thì hóa thành biển Vô Ngần bát ngát.
Vào nghìn tỷ năm trước thì đây có thể là sự thật, nhưng vào nghìn tỷ năm sau thì chỉ còn là truyền thuyết.
Có lẽ có thể để Viêm Dương đi theo con đường của hỏa thần thượng cổ.
Cả Kiếm Dương, Mộc Dương, Thủy Dương và Kim Dương cũng đều có thể đi theo con đường này.
Cắn nuốt đạo ngũ hành chứ gì? Ma Dương chẳng phải đúng lúc đánh thức thiên phú cắn nuốt sao?
“Bảo Ma Dương đi thôi diễn đạo pháp đi”.
Bất kể là đạo gì thì Trần Dương cũng muốn thử, không thể đặt tất cả trứng vào cùng một giỏ được.
Anh ở Hàng Cổ Đệ Nhất Tông 2 ngày, sau khi nhận một lô tài nguyên, Trần Dương lại tiếp tục đi về phía Bắc.
Ban ngày lên đường, buổi tối chui vào kiếm giới bế quan đả thông thế giới động thiên.
Năng lượng sấm sét được phong ấn vô cùng dồi dào, đủ để anh đả thông tất cả động thiên còn lại lên động thiên hạ phẩm.
Trần Dương dứt khoát ném tất cả nguyên thạch vào trong động thiên huyệt khiếu, vừa có thể làm mềm động thiên huyệt khiếu, vừa đỡ một bước bóp nát linh thạch.
Bất kể là nguyên thạch hạ phẩm hay trung phẩm thì Trần Dương cũng đều không chê.
Nửa tháng sau, Trần Dương đã đến biên giới châu Nam Lý Hỏa.
Tuy hiện giờ Truyền Tống Trận ở châu Nam Lý Hỏa đã dần được phổ cập, nhưng Trần Dương vẫn thích dùng đến bước chân.
Hiện giờ mỗi bước của anh là chục triệu dặm, Súc Địa Thành Thốn đã được anh vận dụng đến cực hạn.
Nhìn biển lớn bị sương mù che phủ, Trần Dương nhìn thấy vô số quy tắc và pháp tắc xuyên qua đó.
Thảo nào bọn họ nói Hóa Thần cũng không qua được, đừng nói là Hóa Thần, cho dù là cảnh giới Thánh cũng phải hết hơi.
Anh mỉm cười, bước vào Truyền Tống Trận, sau một lúc mất trọng lượng, Trần Dương lại lần nữa đặt chân lên địa giới châu Bắc Lô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.