Long Tế

Chương 892: Cuộc đấu tranh mãnh liệt

Lư Lai Phật Tổ

16/08/2021

A Tứ nghe thấy liền phấn khích đáp lại: “Tôi sẽ khiến hắn có cảm giác không thể nào quên, thậm chí còn khiến hắn thích cảm giác đó”.  

Trần Phong nghe thấy liền cảm thấy mông anh thắt lại, trong lòng buồn nôn.  

Nhưng động tác trong tay không dừng lại, tên kia giơ chân đá liên tiếp, anh tiếp tục đỡ những cú tung chân của hắn.                Nghe thấy tiếng cười của A Tứ, người đàn ông trẻ cũng phá lên cười: “A Tứ, anh đúng là bảo vật sống, tôi biết ngay lần này đưa anh theo tuyệt đối là lựa chọn đúng đắn. Anh chỉ cần khống chế được tên này, tối sẽ bảo ông nội đưa cho anh thứ binh khí mà anh luôn muốn từ trước”.  

Trong khi giao đấu với Trần Phong, không ngờ hắn vẫn có thể phân tâm để nói chuyện với người đàn ông trẻ kia: “Kiệt thiếu gia anh đừng có nuốt lời đó, nếu anh đã đồng ý giao thứ đó cho tôi, vậy tôi phải lôi bản lĩnh thật của tôi ra rồi”.  

Nói xong, khí thế của hắn đều hình như mạnh lên rất nhiều.  

Trần Phong bị một cú đá của hắn khiến anh bay ra phía xa bảy, tám bước, đứng ở đó, muốn thở một lúc nhưng A Tứ lại không cho anh bất kỳ cơ hội nào, như thể hắn muốn phải lấy binh khí kia cho bằng được vậy.  

A Tứ đã đến trước mặt anh, Trần Phong không thể chần chừ, một là sống chết xông lên, hai là bị hắn giày vò như thế này tiếp.  

Trong lòng đã đưa ra quyết định, khi cú đá cứng như sắt thép đang chĩa tới, Trần Phong thậm chí còn nhanh hơn cả đối phương, một tay tóm lấy cổ chân A Tứ, để A Tứ không thể tấn công tiếp.  

A Tứ không thể rút chân lại về, trong lòng kinh ngạc, nhưng nhìn ánh mắt đỏ ngầu của Trần Phong, trong lòng hắn thế mà lại dấy lên cảm giác hoảng sợ đến khó hiểu.  

Nhưng hắn cũng bình tâm lại rất nhanh, hắn hét lên: “Không ngờ mày còn ẩn giấu thực lực, vậy thì đúng lúc lắm, tao sẽ cho mày chết một cách rõ ràng, hãy xem bố mày sẽ chơi mày thế nào nhé”.  



Nói xong, hắn mượn lực của cổ chân mà Trần Phong đang nắm giữ, rồi đá tiếp chân còn lại lên, chân phải đá về phía bên trái đầu của Trần Phong.  

Nhưng đúng lúc A Tứ phi chân lên, Trần Phong liền buông tay ra, đẩy A Tứ về phía trước, ngay lập tức A Tứ không thể mượn lực được nữa, chỉ đành nhìn Trần Phong tung chưởng.  

Chưởng đó nhìn thì có vẻ chậm, nhưng lại có cảm giác như núi Thái Sơn ập đến vậy, lần đầu tiên A Tứ cảm thấy sợ hãi, cảm giác sợ hãi này không có bất kỳ tác dụng gì đối với hắn, chỉ khiến sự đấu tranh trong đầu hắn càng gia tăng thêm.  

Tuy chậm rãi nhưng chính xác đến vậy, một chưởng của Trần Phong đánh vào chân phải mà A Tứ giơ lên, giống như một cây gậy gỗ đánh vào tảng đá lớn, lập tức sẽ chỉ khiến cây gậy gỗ văng ra xa, và gãy đôi.  

Một chưởng tung ra xong, Trần Phong không hề dừng lại, anh tiếp tục tung chưởng, vẫn đánh vào một nơi vừa rồi, như thể sợ chưởng của rồi của anh chưa đủ tác dụng nên phải bù thêm chưởng khác.  

Nhưng A Tứ đã đau đớn ngay từ chưởng đầu tiên, hắn kêu gào thảm thiết, chờ khi chưởng thứ hai tới, tiếng hét thậm chí còn không ngừng, chỉ là không thể phát ra âm thanh to hơn nữa thôi.  

Nhìn thấy A Tứ kêu gào đau đớn, người thanh niên kia cuối cùng mới nhận ra được chuyện gì đang xảy ra, anh ta vội vàng định quay lại trong xe, muốn lợi dụng Long Lăng để uy hiếp Trần Phong.                Nhưng anh ta đã xuống xe, muốn quay lại xe thì không còn dễ dàng nữa rồi.  

Thậm chí chỉ khi anh ta vừa quay người đi, đã bị Trần Phong tóm được cánh tay lại.  

Anh ta đương nhiên là muốn giãy giụa để thoát khỏi sự kìm kẹp của Trần Phong, nhưng một giây sau cánh tay giãy giụa đã không còn phản ứng gì nữa, trong mắt anh ta chỉ còn lại một Trần Phong đang đằm đằm sát khí, thế mà lại giật ngay cánh tay của anh ta ra khỏi cơ thể.  

A Tứ vẫn kêu gào dưới đất, bên này cũng lập tức kêu gào theo, tại nơi hoang vu trong buổi sáng sớm này, như thể tấu lên ca khúc chào buổi sáng.  

Nhưng anh ta vẫn chưa chết, vậy thì Trần Phong tuyệt đối sẽ không dừng tay, một cánh tay bên này đã không còn, một cánh tay bên kia cũng như được làm cho đối xứng, lập tức bị Trần Phong giật xuống nốt.  



Máu tươi hai bên vai không ngừng phun ra, như thể hai chiếc vòi được mở van, máu cứ thế ồ ạt chảy ra.  

Tiếng đau đớn không ngừng kêu vang, đến Phượng Thê ngồi trong xe nhìn thấy cảnh máu me be bét như vậy cũng sợ đến tím tái mặt mày.  

Động tác của Trần Phong lại không vì thế mà dừng lại, anh chỉ là khát máu, nhưng lại không có xu hướng tiếp tục ngược đãi, giống như muốn để vị Kiệt thiếu gia này sớm thoát khỏi nỗi thống khổ, Trần Phong liền vặn gãy cổ anh ta luôn.  

“Dừng tay lại”.  

Đúng lúc này, có một giọng nói từ xa vọng đến, nhưng Trần Phong không hề có chút phản ứng nào.  

Trần Phong không có hứng thú với người chết, chỉ tiếp tục nhìn về phía A Tứ đang giãy giụa dưới đất.  

Cô ấy không làm được gì cả, cảm giác hoa mắt chóng mắt ập đến, giống như Trần Phong đã ngất đi, cô ấy ngã gục trên ghế bên trong xe.  

Ánh nắng ban mai cuối cùng cũng chiếu khắp mặt đất, sưởi ấm mỗi nơi mà ánh sáng mặt trời chiếu đến, rừng núi, các ngả đường, những đám người, và cả Trần Phong đang gục trên đất và hai chị em nhà họ Thường trong xe nữa.  

Mọi thứ đều kết thúc.  

long-te-892-0

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện sắc
tuyết ưng lĩnh chủ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Long Tế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook