Chương 720: Đấu với Ron 2
Lư Lai Phật Tổ
13/12/2020
Đừng nói là họ, đến cả trọng tài trung niên đã tham gia vô số cuộc thi lúc này cũng đơ ra, chợt không biết có ngăn đối phương tiếp tục không.
“Hừ, một con khỉ hoang mà thôi, anh nhớ lấy ngày này năm sau chính là ngày giỗ của anh!”.
Mặc dù Ron không đồng ý trực tiếp, nhưng từ trong lời nói của anh ta có thể nghe ra, anh ta chấp nhận trận thách đấu này.
“Ông trọng tài, xin ông và các khán giả làm chứng, hôm nay tôi sẽ đấu một trận sống còn với Ron!”.
Trần Phong không để ý Ron mà chắp tay nói với trọng tài ở một bên.
Trần Phong không muốn phá hỏng quy tắc của cuộc thi võ học thế giới, nhưng cái tính không biết điều của Ron đúng là đã chọc giận anh, nên anh mới nói ra cuộc chiến sinh tử.
Nhưng Trần Phong biết nếu chỉ đấu đơn giản thì không thể lấy mạng đối phương, vì ngộ nhỡ Ron thấy không ổn thì có thể chọn đầu hàng, cho nên anh mới nói ra cuộc đấu sống còn, chỉ có như vậy mới có thể khiến đối phương không có đường lui.
Hơn nữa tiếp tục thế này thì dù là giết Ron, thì tổ chức võ thuật thế giới cũng sẽ không có gì dị nghị với mình.
“Hừ, không biết điều, nộp mạng đi!”.
Còn chưa đợi trọng tài lên tiếng, Ron đã hét to xông tới, anh ta điều chỉnh khí tức đến trạng thái tốt nhất, lúc này khí thế ngùn ngụt, như hổ dữ xuống núi, như phải giết Trần Phong bằng một đòn.
“Tôi trọng tài lần này, tôi làm chứng cho hai cậu!”.
Trọng tài trung niên do dự một lát, không ngăn cản cuộc chiến sống còn của hai người, ngược lại trực tiếp lên tiếng làm chứng cho hai người.
Vốn dĩ trận đấu của Ron và Trần Phong là vào ngày mai, nhưng cuộc chiến sinh tử đột ngột lúc này đã làm rối loạn hoàn toàn những sắp xếp ban đầu, nhưng hai người đã quyết tâm muốn đấu một trận sống mái, ông ta cũng không tiện can thiệp quá sâu.
Mặc dù nói lúc này đột ngột đấu sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch phía sau, nhưng ảnh hưởng cũng trong phạm vi chấp nhận được.
“Được!”.
“Cứ tưởng ngày mai mới có thể thấy trận đấu của hai người, không ngờ giờ đã bắt đầu rồi!”.
“Đúng vậy, hơn nữa còn là trận chiến sống còn, thực sự khiến người ta mong đợi!”.
Khi trọng tài trung niên tuyên bố trận chiến sinh tử được chấp nhận, khán đài sôi sục, phải nói là người vui vẻ nhất chính là họ, lúc này ai cũng như tiêm chất kích thích, rướn cổ hét to.
Các khán giả muốn thấy một trận đấu căng thẳng, kích thích, mà lúc này không có gì có thể khiến người ta chú ý hơn trận chiến sinh tử này, không phí tiền vé, đây là suy nghĩ của tất cả mọi người.
Đừng nói là khán giả bình thường, đến cả các võ sĩ xung quanh, có cả người xem trận đấu và tham gia thi đấu, dù họ có thân phận gì, thì lúc này cũng bị trận đấu sống còn của Trần Phong và Ron thu hút.
Trận đấu sống còn của Trần Phong và Ron, họ không bất ngờ, dù là bọn Sachi hay Hồng Dịch thì đều có thâm thù đại hận với Trần Phong, nên trận chiến sống còn không hề kì lạ, chỉ có điều không ngờ cuộc đấu lại đến sớm.
Còn Võ Chí Châu ngồi ở ghế VIP thì lúc này lại mặt không cảm xúc, không thay đổi vẻ mặt vì trận chiến sinh tử của hai người Trần Phong.
Nhưng Soro Chilver lúc này lại cười khẩy, nhìn Trần Phong trong sàn đấu, dường như đã nhìn thấy hình ảnh Trần Phong chết thảm.
“Hai người đều là cao thủ, chỉ có điều không biết hai người bọn họ ai sẽ thắng?”.
Vấn đề này vừa được đưa ra, mọi người đều bắt đầu thảo luận.
“Theo tôi thấy người thắng chắc chắn là Trần Phong rồi”.
“Ừm, đúng vậy, tôi cũng nghĩ thế, dù là sự tích ngày xưa hay mấy trận đấu này của Trần Phong đều có thể thấy được thự lực cao siêu của anh ta”.
“Không, không, không, tôi cho rằng ngược lại hoàn toàn, phải biết là sự tích hoặc thực lực của Trần Phong, chúng ta đều biết, chứ đừng nói là Ron, trong tình hình ấy đối phương dám chấp nhận khiêu chiến, chứng tỏ anh ta nắm chắc phần thắng!”.
“Đúng thế, xem ra là Ron”.
Với trận đấu này, mọi người đều mở ra cuộc thảo luận sôi nổi, một bên cho rằng Trần Phong sẽ thắng, bên kia cảm thấy Ron có hi vọng thắng, cãi ỏm tỏi.
Còn những võ sĩ kia lúc này cũng không rảnh rỗi, hơn nữa còn đưa ra đánh giá về thực lực của hai người.
Chỉ có điều quan điểm của họ cũng xuất hiện bất đồng, có người ủng hộ Ron, cũng có người ủng hộ Trần Phong, nhưng tóm lại, người cho rằng Trần Phong có thể thắng không ít.
Trong khi mọi người đều đang suy đoán về cuộc đấu này thì Trần Phong cử động rồi, anh không ra tay với Ron, mà đi đến bên cạnh Ferdido.
Lúc này trọng tài đã đồng ý trận chiến của hai người, Trần Phong không vội vàng, trước khi thi đấu anh muốn dọn xác cho Ferdido, không thể để thi thể anh ta nằm đây.
“Xin lỗi, là tôi hại anh!”.
Trần Phong thong thả ngồi xuống, trong lời nói tràn ngập tự trách, đôi mắt Ferdido trợn tròn, chết không nhắm mắt, Trần Phong giơ tay lên vuốt mắt cho anh ta, sau đó nói: “Ferdido, anh yên tâm, thù của anh, tôi sẽ trả cho anh!”.
Trần Phong ôm thi thể Ferdido đi đến mép võ đài.
Ở bên thành võ đài, người dẫn đoàn của Ai Quốc ngay lập tức sải bước tiến lên.
“Sao thế? Không phải sợ chết, muốn bỏ chạy chứ?”, Ron bảy vẻ mặt khinh thường, khí tức của anh ta lúc này đã điều chỉnh đến trạng thái tốt nhất, lúc nào cũng có thể ra tay.
Lúc lời nói vang lên, Trần Phong không trả lời mà ôm thi thể Ferdido, chuẩn bị giao cho người dẫn đoàn của Ai Quốc.
“Hừ, ấu trĩ, trong lúc này còn dọn xác cho đồ vô dụng, chỉ là không biết lát nữa ai dọn xác cho anh!”.
Vừa dứt lời, Ron đột nhiên xông vào Trần Phong, hiển nhiên là muốn giết Trần Phong bất ngờ vào lúc này.
Không ngờ Ron lại chó má đến thế, đến cả cơ hội dọn xác cũng không cho.
Với Ferdido, trong lòng Trần Phong có áy náy, nếu không phải vì mình thì Ferdido cũng sẽ không chết, nếu chết rồi thì anh muốn dọn xác cho đối phương, chỉ có điều anh nghĩ vậy, nhưng Ron lại không cho anh chút cơ hội nào.
Thấy thế cơn giận của Trần Phong đã vượt điểm giới hạn, sau khi đặt Ferdido xuống, xoay mạnh người quát: “Anh muốn chết!”.
Chỉ thấy Trần Phong giậm một chân, mặt đất xuất hiện vết nứt, tốc độ trong nháy mắt đạt đỉnh, đón lấy màn tấn công của Ron.
“Xem ai muốn chết!”.
Ron hừ một tiếng, một tay siết thành đấm tung đòn, đánh thẳng vào mặt Trần Phong.
Võ thuật của Hoa Hạ có thể nói là trăm hoa đua nở, so ra thì phía Âu Mỹ lại chú trọng vào quyền pháp và kiếm pháp.
Đừng thấy một cú đấm đơn giản này của Ron mà nhầm, cú đấm này có lai lịch lớn lắm, đây là “Chiến Thần Quyền” lừng danh Âu Mỹ, đây là cú đấm do một tông sư thế kỉ trước sáng tạo ra, dung nạp đòn đánh đấm của Anh-điêng, Hồng Môn Hoa Hạ và Đạt Ma Quyền của Phật môn Ấn Quốc, có thể nói là thu nạp điểm mạnh của trăm nhà sáng tạo, vô cùng nguy hiểm.
Mà trong Chiến Thần Quyền đáng sợ nhất chính là Chiến Thần Bạo.
Mặc dù tên hơi tầm thường, nhưng uy lực của chiêu này lại không tầm thường, nghe đồn người sáng tạo nhìn thấy dáng vẻ sau khi bom nổ, mô phỏng ra, hòa nội kình vào nắm đấm, sau đó trực tiếp đánh vào cơ thể đối phương, rồi phá hoại cơ cấu thân thể của đối phương.
Ron vừa ra tay thì đã là sát chiêu mạnh nhất, tất cả là vì cái chết của Lee Chang Hee trước đó đã cho anh ta một lời nhắc nhở, đừng thấy anh ta khinh thường Trần Phong bằng lời nói mà nhầm, khi chân chính giao thủ, anh ta lại tập trung 120% tinh thần.
Cái chết của Lee Chang Hee là chết vì quá ngạo mạn, coi thường Trần Phong, hơn nữa không điều chỉnh tốt thân thể, nên Ron vừa lên đã điều chỉnh trạng thái, lúc này ra tay cái là sát chiêu mạnh nhất.
“Hừ, một con khỉ hoang mà thôi, anh nhớ lấy ngày này năm sau chính là ngày giỗ của anh!”.
Mặc dù Ron không đồng ý trực tiếp, nhưng từ trong lời nói của anh ta có thể nghe ra, anh ta chấp nhận trận thách đấu này.
“Ông trọng tài, xin ông và các khán giả làm chứng, hôm nay tôi sẽ đấu một trận sống còn với Ron!”.
Trần Phong không để ý Ron mà chắp tay nói với trọng tài ở một bên.
Trần Phong không muốn phá hỏng quy tắc của cuộc thi võ học thế giới, nhưng cái tính không biết điều của Ron đúng là đã chọc giận anh, nên anh mới nói ra cuộc chiến sinh tử.
Nhưng Trần Phong biết nếu chỉ đấu đơn giản thì không thể lấy mạng đối phương, vì ngộ nhỡ Ron thấy không ổn thì có thể chọn đầu hàng, cho nên anh mới nói ra cuộc đấu sống còn, chỉ có như vậy mới có thể khiến đối phương không có đường lui.
Hơn nữa tiếp tục thế này thì dù là giết Ron, thì tổ chức võ thuật thế giới cũng sẽ không có gì dị nghị với mình.
“Hừ, không biết điều, nộp mạng đi!”.
Còn chưa đợi trọng tài lên tiếng, Ron đã hét to xông tới, anh ta điều chỉnh khí tức đến trạng thái tốt nhất, lúc này khí thế ngùn ngụt, như hổ dữ xuống núi, như phải giết Trần Phong bằng một đòn.
“Tôi trọng tài lần này, tôi làm chứng cho hai cậu!”.
Trọng tài trung niên do dự một lát, không ngăn cản cuộc chiến sống còn của hai người, ngược lại trực tiếp lên tiếng làm chứng cho hai người.
Vốn dĩ trận đấu của Ron và Trần Phong là vào ngày mai, nhưng cuộc chiến sinh tử đột ngột lúc này đã làm rối loạn hoàn toàn những sắp xếp ban đầu, nhưng hai người đã quyết tâm muốn đấu một trận sống mái, ông ta cũng không tiện can thiệp quá sâu.
Mặc dù nói lúc này đột ngột đấu sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch phía sau, nhưng ảnh hưởng cũng trong phạm vi chấp nhận được.
“Được!”.
“Cứ tưởng ngày mai mới có thể thấy trận đấu của hai người, không ngờ giờ đã bắt đầu rồi!”.
“Đúng vậy, hơn nữa còn là trận chiến sống còn, thực sự khiến người ta mong đợi!”.
Khi trọng tài trung niên tuyên bố trận chiến sinh tử được chấp nhận, khán đài sôi sục, phải nói là người vui vẻ nhất chính là họ, lúc này ai cũng như tiêm chất kích thích, rướn cổ hét to.
Các khán giả muốn thấy một trận đấu căng thẳng, kích thích, mà lúc này không có gì có thể khiến người ta chú ý hơn trận chiến sinh tử này, không phí tiền vé, đây là suy nghĩ của tất cả mọi người.
Đừng nói là khán giả bình thường, đến cả các võ sĩ xung quanh, có cả người xem trận đấu và tham gia thi đấu, dù họ có thân phận gì, thì lúc này cũng bị trận đấu sống còn của Trần Phong và Ron thu hút.
Trận đấu sống còn của Trần Phong và Ron, họ không bất ngờ, dù là bọn Sachi hay Hồng Dịch thì đều có thâm thù đại hận với Trần Phong, nên trận chiến sống còn không hề kì lạ, chỉ có điều không ngờ cuộc đấu lại đến sớm.
Còn Võ Chí Châu ngồi ở ghế VIP thì lúc này lại mặt không cảm xúc, không thay đổi vẻ mặt vì trận chiến sinh tử của hai người Trần Phong.
Nhưng Soro Chilver lúc này lại cười khẩy, nhìn Trần Phong trong sàn đấu, dường như đã nhìn thấy hình ảnh Trần Phong chết thảm.
“Hai người đều là cao thủ, chỉ có điều không biết hai người bọn họ ai sẽ thắng?”.
Vấn đề này vừa được đưa ra, mọi người đều bắt đầu thảo luận.
“Theo tôi thấy người thắng chắc chắn là Trần Phong rồi”.
“Ừm, đúng vậy, tôi cũng nghĩ thế, dù là sự tích ngày xưa hay mấy trận đấu này của Trần Phong đều có thể thấy được thự lực cao siêu của anh ta”.
“Không, không, không, tôi cho rằng ngược lại hoàn toàn, phải biết là sự tích hoặc thực lực của Trần Phong, chúng ta đều biết, chứ đừng nói là Ron, trong tình hình ấy đối phương dám chấp nhận khiêu chiến, chứng tỏ anh ta nắm chắc phần thắng!”.
“Đúng thế, xem ra là Ron”.
Với trận đấu này, mọi người đều mở ra cuộc thảo luận sôi nổi, một bên cho rằng Trần Phong sẽ thắng, bên kia cảm thấy Ron có hi vọng thắng, cãi ỏm tỏi.
Còn những võ sĩ kia lúc này cũng không rảnh rỗi, hơn nữa còn đưa ra đánh giá về thực lực của hai người.
Chỉ có điều quan điểm của họ cũng xuất hiện bất đồng, có người ủng hộ Ron, cũng có người ủng hộ Trần Phong, nhưng tóm lại, người cho rằng Trần Phong có thể thắng không ít.
Trong khi mọi người đều đang suy đoán về cuộc đấu này thì Trần Phong cử động rồi, anh không ra tay với Ron, mà đi đến bên cạnh Ferdido.
Lúc này trọng tài đã đồng ý trận chiến của hai người, Trần Phong không vội vàng, trước khi thi đấu anh muốn dọn xác cho Ferdido, không thể để thi thể anh ta nằm đây.
“Xin lỗi, là tôi hại anh!”.
Trần Phong thong thả ngồi xuống, trong lời nói tràn ngập tự trách, đôi mắt Ferdido trợn tròn, chết không nhắm mắt, Trần Phong giơ tay lên vuốt mắt cho anh ta, sau đó nói: “Ferdido, anh yên tâm, thù của anh, tôi sẽ trả cho anh!”.
Trần Phong ôm thi thể Ferdido đi đến mép võ đài.
Ở bên thành võ đài, người dẫn đoàn của Ai Quốc ngay lập tức sải bước tiến lên.
“Sao thế? Không phải sợ chết, muốn bỏ chạy chứ?”, Ron bảy vẻ mặt khinh thường, khí tức của anh ta lúc này đã điều chỉnh đến trạng thái tốt nhất, lúc nào cũng có thể ra tay.
Lúc lời nói vang lên, Trần Phong không trả lời mà ôm thi thể Ferdido, chuẩn bị giao cho người dẫn đoàn của Ai Quốc.
“Hừ, ấu trĩ, trong lúc này còn dọn xác cho đồ vô dụng, chỉ là không biết lát nữa ai dọn xác cho anh!”.
Vừa dứt lời, Ron đột nhiên xông vào Trần Phong, hiển nhiên là muốn giết Trần Phong bất ngờ vào lúc này.
Không ngờ Ron lại chó má đến thế, đến cả cơ hội dọn xác cũng không cho.
Với Ferdido, trong lòng Trần Phong có áy náy, nếu không phải vì mình thì Ferdido cũng sẽ không chết, nếu chết rồi thì anh muốn dọn xác cho đối phương, chỉ có điều anh nghĩ vậy, nhưng Ron lại không cho anh chút cơ hội nào.
Thấy thế cơn giận của Trần Phong đã vượt điểm giới hạn, sau khi đặt Ferdido xuống, xoay mạnh người quát: “Anh muốn chết!”.
Chỉ thấy Trần Phong giậm một chân, mặt đất xuất hiện vết nứt, tốc độ trong nháy mắt đạt đỉnh, đón lấy màn tấn công của Ron.
“Xem ai muốn chết!”.
Ron hừ một tiếng, một tay siết thành đấm tung đòn, đánh thẳng vào mặt Trần Phong.
Võ thuật của Hoa Hạ có thể nói là trăm hoa đua nở, so ra thì phía Âu Mỹ lại chú trọng vào quyền pháp và kiếm pháp.
Đừng thấy một cú đấm đơn giản này của Ron mà nhầm, cú đấm này có lai lịch lớn lắm, đây là “Chiến Thần Quyền” lừng danh Âu Mỹ, đây là cú đấm do một tông sư thế kỉ trước sáng tạo ra, dung nạp đòn đánh đấm của Anh-điêng, Hồng Môn Hoa Hạ và Đạt Ma Quyền của Phật môn Ấn Quốc, có thể nói là thu nạp điểm mạnh của trăm nhà sáng tạo, vô cùng nguy hiểm.
Mà trong Chiến Thần Quyền đáng sợ nhất chính là Chiến Thần Bạo.
Mặc dù tên hơi tầm thường, nhưng uy lực của chiêu này lại không tầm thường, nghe đồn người sáng tạo nhìn thấy dáng vẻ sau khi bom nổ, mô phỏng ra, hòa nội kình vào nắm đấm, sau đó trực tiếp đánh vào cơ thể đối phương, rồi phá hoại cơ cấu thân thể của đối phương.
Ron vừa ra tay thì đã là sát chiêu mạnh nhất, tất cả là vì cái chết của Lee Chang Hee trước đó đã cho anh ta một lời nhắc nhở, đừng thấy anh ta khinh thường Trần Phong bằng lời nói mà nhầm, khi chân chính giao thủ, anh ta lại tập trung 120% tinh thần.
Cái chết của Lee Chang Hee là chết vì quá ngạo mạn, coi thường Trần Phong, hơn nữa không điều chỉnh tốt thân thể, nên Ron vừa lên đã điều chỉnh trạng thái, lúc này ra tay cái là sát chiêu mạnh nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.