Chương 855: Kẻ thù đuổi đến
Lư Lai Phật Tổ
02/08/2021
Trần Phong đã hơi cảm thấy không chịu được sự mê hoặc của cô ta nữa, mắt không thấy tâm sẽ tịnh, anh liền nhắm hai mắt lại.
Có lẽ vì nhìn thấy Trần Phong thực sự đã không có ý muốn nói chuyện nữa, Hương Lan cũng dừng luôn suy nghĩ của mình.
Quấy rối một lần còn được, chứ thêm lần nữa cô ta cũng sợ Trần Phong sẽ tức giận.
Mà lần đe dọa vừa xong không phải cô ta hoàn toàn không quan tâm, cho nên làm gì cũng nên có mức độ là tốt nhất.
Nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc lâu mới lại nghe thấy có người đi vào.
Là Lâm Thừa Chí, anh ta chạy bước nhỏ đến bên cạnh Hương Lan đang ngồi cạnh Trần Phong.
Ghé tai vào nói gì đó với cô ta, đương nhiên là không để Trần Phong nghe thấy.
Và khi nghe thấy lời nói của anh ta, mặt Hương Lan đột nhiên biến sắc rõ rệt, sắc mặt này khi đối diện với cái chết cũng không thay đổi đến vậy.
Sau đó cô ta liền nhìn sang Trần Phong nói: “Anh ơi, có người đến đây, hay là anh lên trên tầng tránh đi”.
Trần Phong cũng tò mò nhìn cô ta hỏi: “Sao thế, là ai mà khiến cô sợ như vậy. Nếu cô có thể lập tức đưa người mà tôi cần đến đây, tôi có thể suy nghĩ sẽ giúp cô một tay”.
“Chuyện này thì không cần anh lo đâu, hơn nữa người mà anh cần tôi thực sự cũng không có cách nào lập tức đưa đến đây ngay cho anh được”.
Nói xong, Hương Lan bảo Trần Phong đi lên trên tầng.
Nếu là vấn đề của bọn họ thì Trần Phong cũng không nhất thiết phải nhúng tay vào, anh chỉ đến đây để tìm lại Lý Tử Duyệt thôi.
Cho nên Trần Phong đã làm theo lời của Hương Lan, lên một phòng ở tầng hai để tránh.
Tuy không biết có phải phòng của Hương Lan không, nhưng lại là phòng của một cô gái, trong phòng có hương thơm thoang thoảng.
Trần Phong thản nhiên đi đến ngồi vào chiếc ghế trước bàn làm việc.
Căn phòng cũng hơi lộn xộn, có rất nhiều thứ bày bừa trên bàn, và một số quần áo không mặc thì vắt ngang ghế, chắc là một cô gái bừa bộn đây.
Trần Phong nhẹ nhàng cầm một chiếc váy ngắn lên, nhìn thì thấy vô cùng thời thượng.
Nhưng anh cũng không có sở thích tọc mạch phòng con gái, chỉ là sau khi ngồi xuống thì nghe thấy động tĩnh bên ngoài.
Quả nhiên một lúc sau, ở đại sảnh vọng lên âm thanh lớn, có người đi vào.
Nhưng vì phòng có cách âm rất tốt, Trần Phong cũng không nghe thấy được gì, chỉ vài phút sau đột nhiên nghe thấy tiếng cãi nhau, đó là tiếng hét lớn của một người đàn ông.
Tuy trong lòng Trần Phong cũng tò mò, nhưng anh không đi ra ngoài xem.
Chờ nửa tiếng sau, mới nghe thấy có người gõ cửa phòng ngủ, sau đó Hương Lan bước vào.
Sắc mặt của cô ta hơi khó coi, tâm trạng cũng có chút buồn bã, nhưng vẫn nở nụ cười với Trần Phong: “Anh không lục lọi gì trong phòng của Hương Lan đấy chứ?”.
Trần Phong không đùa theo cô ta, chỉ hỏi: “Người đó đi rồi à?”.
Hương Lan gật đầu, nhưng với bộ dạng như không muốn nhắc đến, nên Trần Phong cũng không hỏi thêm nữa.
Lúc này trời cũng gần tối, Trần Phong đương nhiên là cần gặp được Lý Tử Duyệt, anh nói: “Đã là chiều tối rồi đấy!”.
Hương Lan dường như điều chỉnh lại tâm trạng rất nhanh, vẻ buồn bã vừa rồi trên khuôn mặt cô ta lập tức biến mất.
“Đương nhiên rồi, tôi cũng là đến đây để đưa anh đi gặp người đó mà”.
Đến lúc này Trần Phong cuối cùng mới có hơi yên tâm, nhưng chưa xong việc thì Trần Phong không thể hoàn toàn tin tưởng đối phương được.
Cùng Hương Lan đi ra khỏi phòng ngủ và đi xuống tầng dưới, nhìn đại sảnh cũng biết chắc chắn vừa xảy ra chuyện gì.
Trần Phong nhìn thấy chiếc ghế gỗ lim kia có một góc bị đập gãy, chiếc ghế trơn nhẵn ban đầu mà giờ nhìn rất thê thảm, chắc là do người vừa nãy gây ra.
Ngoài cái đó ra, trên mặt đất còn nhìn thấy những mảnh vụn và vết nước, tuy đã được dọn dẹp lại rất nhanh, nhưng vẫn không hết được.
Trần Phong chỉ đi qua đó và không hỏi gì cả.
Cùng Hương Lan đi ra ngoài, trời tối sầm, nền đất ướt sũng, cơn mưa buổi chiều đã rửa sạch đi rất nhiều bụi bẩn, khiến khung cảnh nơi đây trông thanh tịnh hơn rất nhiều.
Đi bên cạnh Hương Lan, Trần Phong không định hỏi gì, nhưng Hương Lan lại lên tiếng.
“Anh này, liệu khi anh gặp được người mà anh cần tìm rồi, thì anh có ra tay với chúng tôi không?”.
Cô ta dường như nói đùa, nhưng Trần Phong biết cô ta không hề đùa, ít nhất đối với anh mà nói, anh từng có ý nghĩ như vậy.
Nhưng bây giờ cho dù như thế nào, anh cũng sẽ không nói ra suy nghĩ của mình.
“Chuyện của mấy người tôi không quan tâm, chỉ cần mấy người đừng có dây vào tôi là được”.
Hương Lan cười nói: “Anh nói câu này không được nuốt lời đâu nhé, tuy chúng tôi là người xấu, nhưng xưa nay luôn nói được làm được”.
Trần Phong không nói gì, nhưng trong lòng anh cũng không hề có ý định nuốt lời. Đến nơi thì thấy có một chiếc xe đang chờ ở cổng.
Hương Lan đi tới, mở cổng ra, sau đó thông báo cho xe chở hàng kia vào.
Trần Phong nhìn thấy chủ nhân của chiếc xe kia lại là tài xế chở gỗ, cũng không ngờ khi anh ta đi vào cũng nhìn thấy Trần Phong, nhưng cố tình tránh né ánh mắt của Trần Phong.
Còn Hương Lan đứng bên cạnh nói với Trần Phong: “Mấy người được chọn đều ở trong đây hết”.
Trần Phong đương nhiên lo lắng cho sự an toàn của Lý Tử Duyệt, cũng không quan tâm Hương Lan nói gì, anh đi thẳng đến phía sau xe chở hàng, mở cửa xe ra, quả nhiên bên trong xe có mấy người đang nằm ở đó, và Trần Phong nhìn một cái đã thấy ngay Lý Tử Duyệt với chiếc váy đỏ trên người.
Anh vội vàng trèo lên xe chở hàng, kéo Lý Tử Duyệt vào lòng, nhưng Lý Tử Duyệt lại đang hôn mê, Trần Phong không ngừng gọi tên cô ấy.
Nhưng gọi thế nào cô ấy đều không tỉnh lại, Trần Phong liền nhìn Hương Lan đang đứng trước cửa xe, đương nhiên là muốn hỏi cô ta, nhưng chưa chờ cho Trần Phong lên tiếng thì Hương Lan đã vội giải thích: “Chỉ là thời gian của thuốc mê vẫn chưa hết, chắc phải chờ một lúc lâu mới tỉnh lại”.
Trần Phong vừa rồi cũng kiểm tra thấy Lý Tử Duyệt vẫn còn sống, nếu không anh nhất định sẽ cho rằng Lý Tử Duyệt bị bọn họ hại chết.
Ít nhất xác định được Lý Tử Duyệt đã an toàn, Trần Phong mới tạm thời yên tâm, anh nhìn những cô gái khác cũng đang hôn mê trong xe, quả nhiên đều toàn là những người xinh đẹp.
Chỉ là không biết bọn họ săn lùng những cô gái này về để làm gì, nhưng Trần Phong không muốn hỏi nhiều, có những chuyện ắt sẽ có người đi lo, và không nhất thiết là anh.
Đã tìm thấy Lý Tử Duyệt rồi nên Trần Phong chuẩn bị rời khỏi đó.
Nhưng Hương Lan lại ngăn Trần Phong đang bế Lý Tử Duyệt trên tay, Trần Phong cho rằng cô ta định nuốt lời, thế là hỏi cô ta với ánh mắt sắc lạnh: “Cô định làm gì?”.
Như thể chỉ cần Hương Lan nói ra bất kỳ câu nói nào để ngăn Trần Phong lại, anh sẽ ra tay ngay.
Nhưng không ngờ Hương Lan lại quỳ luôn trước mặt anh cầu cứu: “Anh Phùng, xin hãy cứu tôi”.
Những giọt nước mắt lã chã khiến người ta không khỏi thương hại, lại còn là một cô gái xinh đẹp bé nhỏ, giờ quỳ dưới đất lại như vậy khiến anh có cảm giác không nỡ.
Nhưng Trần Phong cũng trả lời thẳng luôn: “Không cứu”.
Dường như Hương Lan cũng không ngờ Trần Phong lại tuyệt tình như vậy, ngẩn người ra vài giây rồi thu lại bộ dạng đáng thương của mình, cô ta buồn bã hỏi: “Anh Phùng, lẽ nào anh không muốn hỏi tôi cầu xin anh làm gì sao?”.
Trần Phong tuy trong lòng cũng hơi tò mò, nhưng anh biết chuyện này chỉ là phiền phức thôi nên anh không cần biết nữa, cũng không muốn phải dây vào phiền phức này.
“Không có chút hứng thú gì hết”.
Có lẽ vì nhìn thấy Trần Phong thực sự đã không có ý muốn nói chuyện nữa, Hương Lan cũng dừng luôn suy nghĩ của mình.
Quấy rối một lần còn được, chứ thêm lần nữa cô ta cũng sợ Trần Phong sẽ tức giận.
Mà lần đe dọa vừa xong không phải cô ta hoàn toàn không quan tâm, cho nên làm gì cũng nên có mức độ là tốt nhất.
Nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc lâu mới lại nghe thấy có người đi vào.
Là Lâm Thừa Chí, anh ta chạy bước nhỏ đến bên cạnh Hương Lan đang ngồi cạnh Trần Phong.
Ghé tai vào nói gì đó với cô ta, đương nhiên là không để Trần Phong nghe thấy.
Và khi nghe thấy lời nói của anh ta, mặt Hương Lan đột nhiên biến sắc rõ rệt, sắc mặt này khi đối diện với cái chết cũng không thay đổi đến vậy.
Sau đó cô ta liền nhìn sang Trần Phong nói: “Anh ơi, có người đến đây, hay là anh lên trên tầng tránh đi”.
Trần Phong cũng tò mò nhìn cô ta hỏi: “Sao thế, là ai mà khiến cô sợ như vậy. Nếu cô có thể lập tức đưa người mà tôi cần đến đây, tôi có thể suy nghĩ sẽ giúp cô một tay”.
“Chuyện này thì không cần anh lo đâu, hơn nữa người mà anh cần tôi thực sự cũng không có cách nào lập tức đưa đến đây ngay cho anh được”.
Nói xong, Hương Lan bảo Trần Phong đi lên trên tầng.
Nếu là vấn đề của bọn họ thì Trần Phong cũng không nhất thiết phải nhúng tay vào, anh chỉ đến đây để tìm lại Lý Tử Duyệt thôi.
Cho nên Trần Phong đã làm theo lời của Hương Lan, lên một phòng ở tầng hai để tránh.
Tuy không biết có phải phòng của Hương Lan không, nhưng lại là phòng của một cô gái, trong phòng có hương thơm thoang thoảng.
Trần Phong thản nhiên đi đến ngồi vào chiếc ghế trước bàn làm việc.
Căn phòng cũng hơi lộn xộn, có rất nhiều thứ bày bừa trên bàn, và một số quần áo không mặc thì vắt ngang ghế, chắc là một cô gái bừa bộn đây.
Trần Phong nhẹ nhàng cầm một chiếc váy ngắn lên, nhìn thì thấy vô cùng thời thượng.
Nhưng anh cũng không có sở thích tọc mạch phòng con gái, chỉ là sau khi ngồi xuống thì nghe thấy động tĩnh bên ngoài.
Quả nhiên một lúc sau, ở đại sảnh vọng lên âm thanh lớn, có người đi vào.
Nhưng vì phòng có cách âm rất tốt, Trần Phong cũng không nghe thấy được gì, chỉ vài phút sau đột nhiên nghe thấy tiếng cãi nhau, đó là tiếng hét lớn của một người đàn ông.
Tuy trong lòng Trần Phong cũng tò mò, nhưng anh không đi ra ngoài xem.
Chờ nửa tiếng sau, mới nghe thấy có người gõ cửa phòng ngủ, sau đó Hương Lan bước vào.
Sắc mặt của cô ta hơi khó coi, tâm trạng cũng có chút buồn bã, nhưng vẫn nở nụ cười với Trần Phong: “Anh không lục lọi gì trong phòng của Hương Lan đấy chứ?”.
Trần Phong không đùa theo cô ta, chỉ hỏi: “Người đó đi rồi à?”.
Hương Lan gật đầu, nhưng với bộ dạng như không muốn nhắc đến, nên Trần Phong cũng không hỏi thêm nữa.
Lúc này trời cũng gần tối, Trần Phong đương nhiên là cần gặp được Lý Tử Duyệt, anh nói: “Đã là chiều tối rồi đấy!”.
Hương Lan dường như điều chỉnh lại tâm trạng rất nhanh, vẻ buồn bã vừa rồi trên khuôn mặt cô ta lập tức biến mất.
“Đương nhiên rồi, tôi cũng là đến đây để đưa anh đi gặp người đó mà”.
Đến lúc này Trần Phong cuối cùng mới có hơi yên tâm, nhưng chưa xong việc thì Trần Phong không thể hoàn toàn tin tưởng đối phương được.
Cùng Hương Lan đi ra khỏi phòng ngủ và đi xuống tầng dưới, nhìn đại sảnh cũng biết chắc chắn vừa xảy ra chuyện gì.
Trần Phong nhìn thấy chiếc ghế gỗ lim kia có một góc bị đập gãy, chiếc ghế trơn nhẵn ban đầu mà giờ nhìn rất thê thảm, chắc là do người vừa nãy gây ra.
Ngoài cái đó ra, trên mặt đất còn nhìn thấy những mảnh vụn và vết nước, tuy đã được dọn dẹp lại rất nhanh, nhưng vẫn không hết được.
Trần Phong chỉ đi qua đó và không hỏi gì cả.
Cùng Hương Lan đi ra ngoài, trời tối sầm, nền đất ướt sũng, cơn mưa buổi chiều đã rửa sạch đi rất nhiều bụi bẩn, khiến khung cảnh nơi đây trông thanh tịnh hơn rất nhiều.
Đi bên cạnh Hương Lan, Trần Phong không định hỏi gì, nhưng Hương Lan lại lên tiếng.
“Anh này, liệu khi anh gặp được người mà anh cần tìm rồi, thì anh có ra tay với chúng tôi không?”.
Cô ta dường như nói đùa, nhưng Trần Phong biết cô ta không hề đùa, ít nhất đối với anh mà nói, anh từng có ý nghĩ như vậy.
Nhưng bây giờ cho dù như thế nào, anh cũng sẽ không nói ra suy nghĩ của mình.
“Chuyện của mấy người tôi không quan tâm, chỉ cần mấy người đừng có dây vào tôi là được”.
Hương Lan cười nói: “Anh nói câu này không được nuốt lời đâu nhé, tuy chúng tôi là người xấu, nhưng xưa nay luôn nói được làm được”.
Trần Phong không nói gì, nhưng trong lòng anh cũng không hề có ý định nuốt lời. Đến nơi thì thấy có một chiếc xe đang chờ ở cổng.
Hương Lan đi tới, mở cổng ra, sau đó thông báo cho xe chở hàng kia vào.
Trần Phong nhìn thấy chủ nhân của chiếc xe kia lại là tài xế chở gỗ, cũng không ngờ khi anh ta đi vào cũng nhìn thấy Trần Phong, nhưng cố tình tránh né ánh mắt của Trần Phong.
Còn Hương Lan đứng bên cạnh nói với Trần Phong: “Mấy người được chọn đều ở trong đây hết”.
Trần Phong đương nhiên lo lắng cho sự an toàn của Lý Tử Duyệt, cũng không quan tâm Hương Lan nói gì, anh đi thẳng đến phía sau xe chở hàng, mở cửa xe ra, quả nhiên bên trong xe có mấy người đang nằm ở đó, và Trần Phong nhìn một cái đã thấy ngay Lý Tử Duyệt với chiếc váy đỏ trên người.
Anh vội vàng trèo lên xe chở hàng, kéo Lý Tử Duyệt vào lòng, nhưng Lý Tử Duyệt lại đang hôn mê, Trần Phong không ngừng gọi tên cô ấy.
Nhưng gọi thế nào cô ấy đều không tỉnh lại, Trần Phong liền nhìn Hương Lan đang đứng trước cửa xe, đương nhiên là muốn hỏi cô ta, nhưng chưa chờ cho Trần Phong lên tiếng thì Hương Lan đã vội giải thích: “Chỉ là thời gian của thuốc mê vẫn chưa hết, chắc phải chờ một lúc lâu mới tỉnh lại”.
Trần Phong vừa rồi cũng kiểm tra thấy Lý Tử Duyệt vẫn còn sống, nếu không anh nhất định sẽ cho rằng Lý Tử Duyệt bị bọn họ hại chết.
Ít nhất xác định được Lý Tử Duyệt đã an toàn, Trần Phong mới tạm thời yên tâm, anh nhìn những cô gái khác cũng đang hôn mê trong xe, quả nhiên đều toàn là những người xinh đẹp.
Chỉ là không biết bọn họ săn lùng những cô gái này về để làm gì, nhưng Trần Phong không muốn hỏi nhiều, có những chuyện ắt sẽ có người đi lo, và không nhất thiết là anh.
Đã tìm thấy Lý Tử Duyệt rồi nên Trần Phong chuẩn bị rời khỏi đó.
Nhưng Hương Lan lại ngăn Trần Phong đang bế Lý Tử Duyệt trên tay, Trần Phong cho rằng cô ta định nuốt lời, thế là hỏi cô ta với ánh mắt sắc lạnh: “Cô định làm gì?”.
Như thể chỉ cần Hương Lan nói ra bất kỳ câu nói nào để ngăn Trần Phong lại, anh sẽ ra tay ngay.
Nhưng không ngờ Hương Lan lại quỳ luôn trước mặt anh cầu cứu: “Anh Phùng, xin hãy cứu tôi”.
Những giọt nước mắt lã chã khiến người ta không khỏi thương hại, lại còn là một cô gái xinh đẹp bé nhỏ, giờ quỳ dưới đất lại như vậy khiến anh có cảm giác không nỡ.
Nhưng Trần Phong cũng trả lời thẳng luôn: “Không cứu”.
Dường như Hương Lan cũng không ngờ Trần Phong lại tuyệt tình như vậy, ngẩn người ra vài giây rồi thu lại bộ dạng đáng thương của mình, cô ta buồn bã hỏi: “Anh Phùng, lẽ nào anh không muốn hỏi tôi cầu xin anh làm gì sao?”.
Trần Phong tuy trong lòng cũng hơi tò mò, nhưng anh biết chuyện này chỉ là phiền phức thôi nên anh không cần biết nữa, cũng không muốn phải dây vào phiền phức này.
“Không có chút hứng thú gì hết”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.