Chương 850: Không nhớ gì cả
Lư Lai Phật Tổ
02/08/2021
Trần Phong nhìn biểu cảm của cô ấy, nhớ lại chuyện ban nãy, muốn hỏi gì đó nhưng có vẻ như hỏi trực tiếp cô ấy sẽ không trả lời.
Thế là Trần Phong dùng giọng ôn hòa xin lỗi: “Chuyện vừa nãy là tôi không đúng, tôi chỉ là vội vàng muốn cứu cô thôi”.
Nghe lời xin lỗi của Trần Phong, Lý Tử Duyệt cũng ôn hòa trở lại, cô ấy lén nhìn Trần Phong, giọng nói mang chút ấm ức: “Anh thực sự không ức hiếp em chứ?”.
Trần Phong vội nói: “Nếu như cô không tin tôi, tôi có thể thề”.
Lý Tử Duyệt vội vàng nói: “Em tin anh là được mà”.
Cơ thể vừa bất giác tiến lên của cô ấy lại rụt lại, nói: “Nhưng ban nãy rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Không phải là em ngủ say sao?”.
Trần Phong nhìn biểu cảm của cô ấy hình như cũng khá hoang mang, hỏi: “Cô thực sự không nhớ gì cả sao? Không nhớ được ban nãy đã làm gì à?”.
Lý Tử Duyệt lắc đầu nói: “Chẳng có ấn tượng gì”.
Trần Phong nghĩ một lúc, nếu như Lý Tử Duyệt đã không thể nói ra điều gì, vậy thì vẫn phải quay lại địa điểm ngày hôm qua, cũng chỉ có đến đó mới tìm được nguyên nhân.
Anh an ủi Lý Tử Duyệt vài câu, liền lập tức quay đầu trở lại.
Nghỉ ngơi một đêm trên đường đi, buồi chiều ngày hôm sau cuối cùng cũng về đến chỗ lửa trại.
Lý Tử Duyệt tò mò hỏi: “Tại sao lại chỉ có em có vấn đề? Lẽ nào anh không ở cùng em à?”.
Trần Phong cũng nghĩ, nhưng nghĩ mãi không ra, cuối cùng chỉ có thể nhận định rằng cơ thể mình khỏe khoắn hơn mà thôi.
Đến nơi đốt lửa trại, đã có rất nhiều người tập trung ở đây, vẫn là mấy chiếc xe quen thuộc đó.
Nhưng Trần Phong không để ý lắm, lửa trại vẫn chưa được đốt lên, mọi người túm năm tụm ba quây lại nói chuyện hay chơi đùa.
Cảm giác dường như mọi thứ đều rất êm ái.
“Lẽ nào không có ai xảy ra tình trạng giống như Lý Tử Duyệt à?”, Trần Phong thầm nghĩ trong lòng.
Nhưng nhìn tình hình hiện tại, hình như thật sự không xảy ra chuyện gì cả.
Anh đi đến gần, định tìm người hỏi han.
Không ngờ lại nhìn thấy người đàn ông gày gò hôm nọ, Trần Phong liền đi tới.
“Ngày nào các anh cũng đến đây à?”, Trần Phong hỏi.
Người đàn ông đó cũng nhận ra Trần Phong, nên không quá ngạc nhiên nói: “Anh nói gì cơ, lẽ nào anh không thế sao?”.
Trần Phong tò mò nhìn anh ta, lại hỏi: “Tại sao? Tại sao ngày nào cũng đến đây?”.
Người đàn ông rất mơ màng, nghi hoặc nói: “Chính là để cầu phúc! Chỉ cần chờ đến khi ông trời nghe được lời cầu phúc của chúng tôi, thì mới có thể dừng lại”.
Trần Phong nhìn anh ta, không thể hiểu được những lời anh ta nói, chỉ đành bỏ cuộc.
Sau khi rời đi, Trần Phong trở lại xe, anh không cho Lý Tử Duyệt xuống xe, chỉ là lo lắng nơi này sẽ lại gây ra tổn thương cho cô ấy lần nữa.
Nhưng sau khi Trần Phong lên xe, Lý Tử Duyệt lại lo lắng hỏi: “Sao rồi? Anh có hỏi được điều gì không?”.
Trần Phong lắc đầu, nói: “Bây giờ vẫn chưa có gì rõ ràng, hình như mấy người này đều chỉ đang quây lại ở đây, đợi đến tối có thể sẽ có gì khác”.
Lý Tử Duyệt gật đầu.
Hai người ngồi trong xe đợi, cứ thế đợi đến khi lửa trại ở trung tâm lại được đốt lên, Trần Phong mới xuống xe.
Nơi đó lại vang lên thứ âm nhạc có tiết tấu đó, Trần Phong nhìn kỹ, là âm thanh phát ra từ trên xe của bọn họ.
Khi âm nhạc phát lên, không ngừng có người đi lại gần đống lửa, bắt đầu nhảy múa, nhìn thì như là bọn họ tự phát, nhưng Trần Phong lại cảm giác bên trong có gì đó kỳ lạ.
Giống như âm nhạc đang điều khiển bọn họ.
Trần Phong khẽ hít mùi của không khí, không có mùi hương gì gây ảo giác như anh tưởng tượng, nhưng Lý Tử Duyệt cũng không tiếp xúc với ai khác, ngoại trừ anh.
Nhìn những người đứng ở bên ngoài, dường như bọn họ không hề bị âm thanh mê hoặc, Trần Phong đi tới hỏi một người.
“Tại sao anh không đi lên nhảy múa?”.
Người đó đáp: “Anh không thấy là ở đây đều phải đi theo cặp đôi nam nữ à?”.
Trần Phong nhìn người đàn ông có vẻ độc thân này, cũng không biết phải nói gì.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại lại hỏi: “Vậy anh có muốn đi lên nhảy múa không?”.
Người đó gật đầu: “Đương nhiên là muốn, đợi tôi tìm được bạn nhảy, tôi sẽ cùng bọn họ đi nhảy”.
Trần Phong để ý lúc anh ta nhìn vào phía trung tâm, đó là ánh mắt say đắm, Trần Phong cũng tin lời anh ta nói, chỉ cần tìm được người có thể nhảy, anh ta nhất định sẽ đi vào.
Xem ra không chỉ có những đôi nam nữ kia, cả những người đứng ngoài cũng đã bị mê hoặc.
Mà đúng lúc anh đang suy nghĩ, Lý Tử Duyệt bước từ trên xe xuống, anh bị cô ấy kéo lấy cánh tay, hình như cũng muốn đi về phía trung tâm.
Trần Phong muốn ngăn cô ấy lại, cho nên dù bị cô ấy kéo cũng đứng yên tại chỗ, nhưng khi Lý Tử Duyệt không cách nào kéo được Trần Phong đi đến chỗ lửa trại, cơ thể cô ấy lại run rẩy một cách không tự nhiên, thậm chí là như co giật vậy.
Trần Phong nhớ lại bộ dạng khổ sở của Lý Tử Duyệt lúc bị co giật, anh đành buông xuôi.
Mà anh cũng muốn một lần nữa cảm nhận không khí kỳ lạ đó, thử tìm ra nguyên nhân từ bên trong.
Lý Tử Duyệt sau khi được thả ra thì lập tức lại tràn đầy sức sống, cô ấy kéo Trần Phong vào trong, cơ thể bắt đầu nhảy múa một cách không tự chủ.
Trần Phong chỉ có thể nhẹ nhàng lắc lư theo nhịp của cô ấy, tinh thần hoàn toàn không để vào đó, mà chú ý đến sự thay đổi của những người bên cạnh.
Trong lúc bọn họ say mê, nam nữ lắc lư cơ thể một cách thân mật, giống như đang đắm chìm trong hạnh phúc, một số người nhắm hai mắt, chỉ cảm nhận âm nhạc và xúc giác, thậm chí là mùi vị khác giới của người bên cạnh tỏa ra.
Trời nhập nhoạng tối, đống lửa ở trung tâm càng trở nên sáng rực, chiếu lên mặt của từng người, ai nấy đều đỏ rực, nhưng buổi ráng chiều.
Càng giống sự rạo rực sau khi hưng phấn.
Lại nhìn sang Lý Tử Duyệt bên cạnh, cô ấy cũng không khá hơn là bao.
Không ngừng ở bên cạnh Trần Phong nhảy múa, áp sát, giống như muốn cơ thể của cô ấy và Trần Phong không còn một khoảng cách nào nữa.
Trần Phong nhẹ giọng nói: “Lý Tử Duyệt, tỉnh lại đi!”.
Nhưng cô ấy không có phản ứng, Trần Phong liền kéo áo cô ấy, vẫn không có gì thay đổi.
Lý Tử Duyệt túm tà váy của mình, để chúng cùng lắc lư, giống như đang tung bay trong gió, cũng giống như để khơi gợi tình nhân.
Thế là Trần Phong dùng giọng ôn hòa xin lỗi: “Chuyện vừa nãy là tôi không đúng, tôi chỉ là vội vàng muốn cứu cô thôi”.
Nghe lời xin lỗi của Trần Phong, Lý Tử Duyệt cũng ôn hòa trở lại, cô ấy lén nhìn Trần Phong, giọng nói mang chút ấm ức: “Anh thực sự không ức hiếp em chứ?”.
Trần Phong vội nói: “Nếu như cô không tin tôi, tôi có thể thề”.
Lý Tử Duyệt vội vàng nói: “Em tin anh là được mà”.
Cơ thể vừa bất giác tiến lên của cô ấy lại rụt lại, nói: “Nhưng ban nãy rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Không phải là em ngủ say sao?”.
Trần Phong nhìn biểu cảm của cô ấy hình như cũng khá hoang mang, hỏi: “Cô thực sự không nhớ gì cả sao? Không nhớ được ban nãy đã làm gì à?”.
Lý Tử Duyệt lắc đầu nói: “Chẳng có ấn tượng gì”.
Trần Phong nghĩ một lúc, nếu như Lý Tử Duyệt đã không thể nói ra điều gì, vậy thì vẫn phải quay lại địa điểm ngày hôm qua, cũng chỉ có đến đó mới tìm được nguyên nhân.
Anh an ủi Lý Tử Duyệt vài câu, liền lập tức quay đầu trở lại.
Nghỉ ngơi một đêm trên đường đi, buồi chiều ngày hôm sau cuối cùng cũng về đến chỗ lửa trại.
Lý Tử Duyệt tò mò hỏi: “Tại sao lại chỉ có em có vấn đề? Lẽ nào anh không ở cùng em à?”.
Trần Phong cũng nghĩ, nhưng nghĩ mãi không ra, cuối cùng chỉ có thể nhận định rằng cơ thể mình khỏe khoắn hơn mà thôi.
Đến nơi đốt lửa trại, đã có rất nhiều người tập trung ở đây, vẫn là mấy chiếc xe quen thuộc đó.
Nhưng Trần Phong không để ý lắm, lửa trại vẫn chưa được đốt lên, mọi người túm năm tụm ba quây lại nói chuyện hay chơi đùa.
Cảm giác dường như mọi thứ đều rất êm ái.
“Lẽ nào không có ai xảy ra tình trạng giống như Lý Tử Duyệt à?”, Trần Phong thầm nghĩ trong lòng.
Nhưng nhìn tình hình hiện tại, hình như thật sự không xảy ra chuyện gì cả.
Anh đi đến gần, định tìm người hỏi han.
Không ngờ lại nhìn thấy người đàn ông gày gò hôm nọ, Trần Phong liền đi tới.
“Ngày nào các anh cũng đến đây à?”, Trần Phong hỏi.
Người đàn ông đó cũng nhận ra Trần Phong, nên không quá ngạc nhiên nói: “Anh nói gì cơ, lẽ nào anh không thế sao?”.
Trần Phong tò mò nhìn anh ta, lại hỏi: “Tại sao? Tại sao ngày nào cũng đến đây?”.
Người đàn ông rất mơ màng, nghi hoặc nói: “Chính là để cầu phúc! Chỉ cần chờ đến khi ông trời nghe được lời cầu phúc của chúng tôi, thì mới có thể dừng lại”.
Trần Phong nhìn anh ta, không thể hiểu được những lời anh ta nói, chỉ đành bỏ cuộc.
Sau khi rời đi, Trần Phong trở lại xe, anh không cho Lý Tử Duyệt xuống xe, chỉ là lo lắng nơi này sẽ lại gây ra tổn thương cho cô ấy lần nữa.
Nhưng sau khi Trần Phong lên xe, Lý Tử Duyệt lại lo lắng hỏi: “Sao rồi? Anh có hỏi được điều gì không?”.
Trần Phong lắc đầu, nói: “Bây giờ vẫn chưa có gì rõ ràng, hình như mấy người này đều chỉ đang quây lại ở đây, đợi đến tối có thể sẽ có gì khác”.
Lý Tử Duyệt gật đầu.
Hai người ngồi trong xe đợi, cứ thế đợi đến khi lửa trại ở trung tâm lại được đốt lên, Trần Phong mới xuống xe.
Nơi đó lại vang lên thứ âm nhạc có tiết tấu đó, Trần Phong nhìn kỹ, là âm thanh phát ra từ trên xe của bọn họ.
Khi âm nhạc phát lên, không ngừng có người đi lại gần đống lửa, bắt đầu nhảy múa, nhìn thì như là bọn họ tự phát, nhưng Trần Phong lại cảm giác bên trong có gì đó kỳ lạ.
Giống như âm nhạc đang điều khiển bọn họ.
Trần Phong khẽ hít mùi của không khí, không có mùi hương gì gây ảo giác như anh tưởng tượng, nhưng Lý Tử Duyệt cũng không tiếp xúc với ai khác, ngoại trừ anh.
Nhìn những người đứng ở bên ngoài, dường như bọn họ không hề bị âm thanh mê hoặc, Trần Phong đi tới hỏi một người.
“Tại sao anh không đi lên nhảy múa?”.
Người đó đáp: “Anh không thấy là ở đây đều phải đi theo cặp đôi nam nữ à?”.
Trần Phong nhìn người đàn ông có vẻ độc thân này, cũng không biết phải nói gì.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại lại hỏi: “Vậy anh có muốn đi lên nhảy múa không?”.
Người đó gật đầu: “Đương nhiên là muốn, đợi tôi tìm được bạn nhảy, tôi sẽ cùng bọn họ đi nhảy”.
Trần Phong để ý lúc anh ta nhìn vào phía trung tâm, đó là ánh mắt say đắm, Trần Phong cũng tin lời anh ta nói, chỉ cần tìm được người có thể nhảy, anh ta nhất định sẽ đi vào.
Xem ra không chỉ có những đôi nam nữ kia, cả những người đứng ngoài cũng đã bị mê hoặc.
Mà đúng lúc anh đang suy nghĩ, Lý Tử Duyệt bước từ trên xe xuống, anh bị cô ấy kéo lấy cánh tay, hình như cũng muốn đi về phía trung tâm.
Trần Phong muốn ngăn cô ấy lại, cho nên dù bị cô ấy kéo cũng đứng yên tại chỗ, nhưng khi Lý Tử Duyệt không cách nào kéo được Trần Phong đi đến chỗ lửa trại, cơ thể cô ấy lại run rẩy một cách không tự nhiên, thậm chí là như co giật vậy.
Trần Phong nhớ lại bộ dạng khổ sở của Lý Tử Duyệt lúc bị co giật, anh đành buông xuôi.
Mà anh cũng muốn một lần nữa cảm nhận không khí kỳ lạ đó, thử tìm ra nguyên nhân từ bên trong.
Lý Tử Duyệt sau khi được thả ra thì lập tức lại tràn đầy sức sống, cô ấy kéo Trần Phong vào trong, cơ thể bắt đầu nhảy múa một cách không tự chủ.
Trần Phong chỉ có thể nhẹ nhàng lắc lư theo nhịp của cô ấy, tinh thần hoàn toàn không để vào đó, mà chú ý đến sự thay đổi của những người bên cạnh.
Trong lúc bọn họ say mê, nam nữ lắc lư cơ thể một cách thân mật, giống như đang đắm chìm trong hạnh phúc, một số người nhắm hai mắt, chỉ cảm nhận âm nhạc và xúc giác, thậm chí là mùi vị khác giới của người bên cạnh tỏa ra.
Trời nhập nhoạng tối, đống lửa ở trung tâm càng trở nên sáng rực, chiếu lên mặt của từng người, ai nấy đều đỏ rực, nhưng buổi ráng chiều.
Càng giống sự rạo rực sau khi hưng phấn.
Lại nhìn sang Lý Tử Duyệt bên cạnh, cô ấy cũng không khá hơn là bao.
Không ngừng ở bên cạnh Trần Phong nhảy múa, áp sát, giống như muốn cơ thể của cô ấy và Trần Phong không còn một khoảng cách nào nữa.
Trần Phong nhẹ giọng nói: “Lý Tử Duyệt, tỉnh lại đi!”.
Nhưng cô ấy không có phản ứng, Trần Phong liền kéo áo cô ấy, vẫn không có gì thay đổi.
Lý Tử Duyệt túm tà váy của mình, để chúng cùng lắc lư, giống như đang tung bay trong gió, cũng giống như để khơi gợi tình nhân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.