Chương 192: Lộ rõ ý đồ
Lư Lai Phật Tổ
13/12/2020
"Ranh con, nếu mày biết điều, thì nhanh chóng cút cho bố, nói thực với mày, con đàn bà này, hôm nay bố chịch chắc rồi, dù có ở trước mặt thằng chồng vô dụng của cô ta, bố cũng nói câu này!" Vẻ mặt Diệp Minh Mân nham hiểm nhìn A Hào, ý uy hiếp rất rõ ràng.
Nếu A Hào biết điều còn được, nếu không biết điều thì mười mấy vệ sĩ bên ngoài của anh ta không phải bọn ăn hại đâu!
"Rầm!"
Đúng lúc này, cửa kêu đánh rầm một cái.
Diệp Minh Mân và Khang Hải Ba đều kinh ngạc, nhìn ra ngoài cửa, lại thấy cánh cửa gỗ thật lúc nãy còn đóng kín đã bị người đạp mở, một thanh niên bước chân vững vàng, vẻ mặt vô cảm bước vào.
Mẹ kiếp ai đây?
"Ai cho cậu vào?" Diệp Minh Mân sầm mặt quát, anh ta không hề biết Trần Phong, còn tưởng Trần Phong là khách trong sơn trang, cố ý đến gây sự.
Trần Phong không để ý Diệp Minh Mân, mà bước đến bên cạnh Hạ Mộng Dao, nhẹ nhàng lấy ly rượu trong tay Hạ Mộng Dao ra, dịu dàng nói: "Đừng uống nữa."
"Hu hu, ông xã, xin lỗi, em vô dụng quá." Thấy người đến là Trần Phong, trong đôi mắt mơ màng của Hạ Mộng Dao đột nhiên ngập nước, không thể kiềm chế cảm xúc của mình nữa, ôm chầm lấy eo Trần Phong, khóc nức nở.
Trần Phong thở dài: "Đồ ngốc, nói xin lỗi với anh làm gì, em đã làm rất tốt rồi, nếu phải nói xin lỗi cũng là anh xin lỗi em..."
"Nhưng mà... em thực sự rất muốn giúp anh..." Đôi mắt đẹp của Hạ Mộng Dao đỏ ngầu, nghẹn ngào nói.
"Giúp quái gì!" Diệp Minh Mân tức giận không thôi mắng một câu, còn tưởng người đạp cửa vào là nhân vật ghê gớm gì, ai ngờ lại là thằng chồng vô dụng của Hạ Mộng Dao, thằng hèn này ai cho hắn gan đạp cửa?
"Cút đi! Bố cho mày ba giây!" Diệp Minh Mân trừng Trần Phong, chỉ cửa hét một câu, bụng dưới của anh ta đã nóng ran rồi, sắp thịt được Hạ Mộng Dao rồi thế mà hết lần này đến lần khác bị người ta cắt ngang, không thể không khiến anh ta nổi điên.
"Bảo tao cút đi?" Trần Phong mặt không cảm xúc nhìn Diệp Minh Mân một cái.
"Sao, không bằng lòng?" Diệp Minh Mân cười đê tiện, nói: "Nếu không bằng lòng thì bố đành chơi vợ mày trước mặt thằng vô dụng mày vậy."
Lộ rõ ý đồ!
Diệp Minh Mân cũng không thèm vờ vịt với Trần Phong, dù sao ngoài cửa còn mười mấy vệ sĩ, chỉ cần anh ta ra lệnh thì mười mấy người đó sẽ xông vào, khống chế Trần Phong và A Hào.
Đến lúc đó, anh ta hoàn toàn có thể chơi Hạ Mộng Dao trước mặt Trần Phong, đội cho Trần Phong cái sừng nặng trịch!
"Giám đốc Diệp, tôi nói này, cậu đừng cho thằng vô dụng này ra nữa, cứ để hắn ở đây, sau đó trơ mắt nhìn người phụ nữ hắn lấy ba năm chưa động vào, rên rỉ dưới háng cậu đi!" Khang Hải Ba hưng phấn xúi giục, trên mặt toàn là nụ cười biến thái, bình thường ông ta chơi rất nhiều thiếu phụ nhà lành, nhưng chưa bao giờ chơi trước mặt chồng của người phụ nữ đó.
Cảm giác ấy nhất định rất kích thích!
"Được! Ông đây nghe ông, nếu thằng vô dụng này đã không định ra ngoài, vậy ông đây hôm nay vừa hay cho hắn xem thử, vợ hắn đĩ thõa thế nào!" Diệp Minh Mân hưng phấn liếm môi, thằng ranh Khang Hải Ba đúng là biết chơi thật, trò này mà cũng nghĩ ra được.
"Vào hết đây cho tôi!" Diệp Minh Mân ra lệnh, mười mấy vệ sĩ ở cửa gần như là ngay lập tức lao vào như ong vỡ tổ.
Ánh mắt hung ác nhất thề bắn về phía Trần Phong.
Lúc Trần Phong vào có nói quen với Diệp Minh Mân nên họ không ngăn cản, không ngờ mới đó mà Trần Phong đã đạp tung cửa, khiến bọn họ hết hồn, mấy người đều sẵn sàng bị Diệp Minh Mân mắng cho thối đầu rồi.
Nhưng thấy dáng vẻ Diệp Minh Mân hiện tại, lại không tức giận gì lắm, mấy người đột nhiên thở phào.
Nhưng Trần Phong vẫn phải bị xử đẹp một trận!
"Tự quỳ xuống hay để người của bố mày giúp bọn mày quỳ?" Diệp Minh Mân cười nhăn răng nhìn Trần Phong và A Hào, trong lòng anh ta, Trần Phong và Ao Hào nếu biết điều thì phải quỳ xuống ngay, dập đầu với anh ta mấy cái.
"Không biết sống chết là gì!"
A Hào hừ một tiếng, đi thẳng đến trước mặt Diệp Minh Mân, trong ánh mắt hoảng sợ cực độ của Diệp Minh Mân, bóp cổ Diệp Minh Mân, nhấc Diệp Minh Mân lên cao như xách một con gà con!
"Thả giám đốc Diệp ra!"
Mười mấy gã vệ sĩ ngay lập tức như nứt cả mắt, móc dao găm, tức giận hầm hầm lao lên bao vây.
"Rầm!"
A Hào quẳng Diệp Minh Mân lên tường như vứt rác.
Sau đó xông vào mười mấy gã vệ sĩ như hổ vào bầy cừu.
Sau hàng loạt tiếng binh bốp, mười mấy gã vệ sĩ đều mềm oặt như tôm ngã xuống đất không dậy nổi, không có ai đứng lên nữa!
Tất cả nói thì chậm nhưng từ lúc A Hào nhấc Diệp Minh Mân lên đến lúc đánh gục mười mấy gã vệ sĩ, cả quá trình chưa tới ba mươi giây!
Mười mấy vệ sĩ Diệp Minh Mân thuê bị A Hào áp đảo, không có sức đánh trả!
Tí tách!
Trong căn phòng yên tĩnh, tiếng mồ hôi trên trán Vương Hải Sơn và Khang Hải Ba rơi xuống đất nghe rõ mồn một.
Mắt Diệp Minh Mân trợn to, sự sợ hãi trên mặt đã không thể miêu tả thành lời, vệ sĩ chuyên nghiệp anh ta tốn hơn một triệu thuê không trụ nổi ba mươi giây?!
Đây là yêu ma quỷ quái gì thế này?
Chỉ có Trần Phong từ đầu đến cuối không nhấc mí mắt lên lấy một cái, anh hiểu rõ thân thủ của A Hào nhất, đã đạt đến rìa võ sĩ giai đoạn giữ Minh Kình, nếu đến cả mấy người bình thường cũng không đối phó được thì mới là mất mặt thật.
"Tự quỳ xuống hay tao giúp bọn mày quỳ?" Mặt A Hào không chút thay đổi nhìn ba người Diệp Minh Mân, Khang Hải Ba và Vương Hải Sơn, ba người này đúng là gan to tày trời, thế mà dám bảo Trần Phong quỳ xuống, đúng là không biết chữ chết viết thế nào mà.
"Hiểu nhầm, hiểu nhầm..." Khang Hải Ba, Vương Hải Sơn run cầm cập, hảo hán phải biết thức thời, thân thủ của A Hào đã thể hiện rõ thế rồi, đến cả mười mấy vệ sĩ của Diệp Minh Mân cũng không phải đối thủ của A Hào, nếu bọn họ lên chắc chắn sẽ bị A Hào đấm như bao cát thịt người.
Nên lúc này nhận thua là lựa chọn tốt nhất, nhưng bảo bọn họ quỳ xuống với thằng vô dụng Trần Phong, thì là chuyện không đời nào.
"Không quỳ?" A Hào nhếch mày.
Khang Hải Ba và Vương Hải Sơn còn muốn giải thích, nhưng A Hào lại không cho hai người cơ hội, bước đến trước mặt hai người, đạp hai cái nhanh như chớp.
Rắc!
Tiếng xương gãy giòn tan vang lên.
Hai người đồng thời kêu thảm thiết, bắp chân khụy xuống, ngay lập tức ngã ra đất, trên người thì đau đến vã mồ hôi khắp người.
Sau đó A Hào lại đến trước mặt Diệp Minh Mân.
"Tao là người của nhà họ Diệp, nếu mày dám động vào tao thì nhà họ Diệp sẽ giết cả nhà mày!" Diệp Minh Mân miệng hùm gan sứa uy hiếp, giờ anh ta chỉ có thể gửi gắm hi vọng vào việc Trần Phong sẽ sợ danh hiệu nhà họ Diệp, dù sao với nhà họ Hạ mà nói, nhà họ Diệp là một ngọn núi không thể vượt qua.
"Bốp!"
Giết cả nhà? A Hào cười khẩy, không khách sáo với Diệp Minh Mân, quăng một cái bạt tai thật mạnh lên mặt Diệp Minh Mân.
Tát bay mấy cái răng dính máu.
Trần Phong sẽ sợ nhà họ Diệp? Không đời nào!
Nhà họ Diệp không sợ Trần Phong đã không tệ rồi!
Người khác không hiểu Trần Phong, A Hào vẫn hiểu một chút.
A Hào biết rõ, Trần Phong căn bản không để nhà họ Diệp vào mắt, hơn nữa nhà họ Diệp phía sau Diệp Minh Mân chỉ là một nhà họ Diệp bù nhìn mà thôi, nhà họ Diệp chân chính là nhà họ Diệp do Diệp Hải Đường quản lý!
Nếu A Hào biết điều còn được, nếu không biết điều thì mười mấy vệ sĩ bên ngoài của anh ta không phải bọn ăn hại đâu!
"Rầm!"
Đúng lúc này, cửa kêu đánh rầm một cái.
Diệp Minh Mân và Khang Hải Ba đều kinh ngạc, nhìn ra ngoài cửa, lại thấy cánh cửa gỗ thật lúc nãy còn đóng kín đã bị người đạp mở, một thanh niên bước chân vững vàng, vẻ mặt vô cảm bước vào.
Mẹ kiếp ai đây?
"Ai cho cậu vào?" Diệp Minh Mân sầm mặt quát, anh ta không hề biết Trần Phong, còn tưởng Trần Phong là khách trong sơn trang, cố ý đến gây sự.
Trần Phong không để ý Diệp Minh Mân, mà bước đến bên cạnh Hạ Mộng Dao, nhẹ nhàng lấy ly rượu trong tay Hạ Mộng Dao ra, dịu dàng nói: "Đừng uống nữa."
"Hu hu, ông xã, xin lỗi, em vô dụng quá." Thấy người đến là Trần Phong, trong đôi mắt mơ màng của Hạ Mộng Dao đột nhiên ngập nước, không thể kiềm chế cảm xúc của mình nữa, ôm chầm lấy eo Trần Phong, khóc nức nở.
Trần Phong thở dài: "Đồ ngốc, nói xin lỗi với anh làm gì, em đã làm rất tốt rồi, nếu phải nói xin lỗi cũng là anh xin lỗi em..."
"Nhưng mà... em thực sự rất muốn giúp anh..." Đôi mắt đẹp của Hạ Mộng Dao đỏ ngầu, nghẹn ngào nói.
"Giúp quái gì!" Diệp Minh Mân tức giận không thôi mắng một câu, còn tưởng người đạp cửa vào là nhân vật ghê gớm gì, ai ngờ lại là thằng chồng vô dụng của Hạ Mộng Dao, thằng hèn này ai cho hắn gan đạp cửa?
"Cút đi! Bố cho mày ba giây!" Diệp Minh Mân trừng Trần Phong, chỉ cửa hét một câu, bụng dưới của anh ta đã nóng ran rồi, sắp thịt được Hạ Mộng Dao rồi thế mà hết lần này đến lần khác bị người ta cắt ngang, không thể không khiến anh ta nổi điên.
"Bảo tao cút đi?" Trần Phong mặt không cảm xúc nhìn Diệp Minh Mân một cái.
"Sao, không bằng lòng?" Diệp Minh Mân cười đê tiện, nói: "Nếu không bằng lòng thì bố đành chơi vợ mày trước mặt thằng vô dụng mày vậy."
Lộ rõ ý đồ!
Diệp Minh Mân cũng không thèm vờ vịt với Trần Phong, dù sao ngoài cửa còn mười mấy vệ sĩ, chỉ cần anh ta ra lệnh thì mười mấy người đó sẽ xông vào, khống chế Trần Phong và A Hào.
Đến lúc đó, anh ta hoàn toàn có thể chơi Hạ Mộng Dao trước mặt Trần Phong, đội cho Trần Phong cái sừng nặng trịch!
"Giám đốc Diệp, tôi nói này, cậu đừng cho thằng vô dụng này ra nữa, cứ để hắn ở đây, sau đó trơ mắt nhìn người phụ nữ hắn lấy ba năm chưa động vào, rên rỉ dưới háng cậu đi!" Khang Hải Ba hưng phấn xúi giục, trên mặt toàn là nụ cười biến thái, bình thường ông ta chơi rất nhiều thiếu phụ nhà lành, nhưng chưa bao giờ chơi trước mặt chồng của người phụ nữ đó.
Cảm giác ấy nhất định rất kích thích!
"Được! Ông đây nghe ông, nếu thằng vô dụng này đã không định ra ngoài, vậy ông đây hôm nay vừa hay cho hắn xem thử, vợ hắn đĩ thõa thế nào!" Diệp Minh Mân hưng phấn liếm môi, thằng ranh Khang Hải Ba đúng là biết chơi thật, trò này mà cũng nghĩ ra được.
"Vào hết đây cho tôi!" Diệp Minh Mân ra lệnh, mười mấy vệ sĩ ở cửa gần như là ngay lập tức lao vào như ong vỡ tổ.
Ánh mắt hung ác nhất thề bắn về phía Trần Phong.
Lúc Trần Phong vào có nói quen với Diệp Minh Mân nên họ không ngăn cản, không ngờ mới đó mà Trần Phong đã đạp tung cửa, khiến bọn họ hết hồn, mấy người đều sẵn sàng bị Diệp Minh Mân mắng cho thối đầu rồi.
Nhưng thấy dáng vẻ Diệp Minh Mân hiện tại, lại không tức giận gì lắm, mấy người đột nhiên thở phào.
Nhưng Trần Phong vẫn phải bị xử đẹp một trận!
"Tự quỳ xuống hay để người của bố mày giúp bọn mày quỳ?" Diệp Minh Mân cười nhăn răng nhìn Trần Phong và A Hào, trong lòng anh ta, Trần Phong và Ao Hào nếu biết điều thì phải quỳ xuống ngay, dập đầu với anh ta mấy cái.
"Không biết sống chết là gì!"
A Hào hừ một tiếng, đi thẳng đến trước mặt Diệp Minh Mân, trong ánh mắt hoảng sợ cực độ của Diệp Minh Mân, bóp cổ Diệp Minh Mân, nhấc Diệp Minh Mân lên cao như xách một con gà con!
"Thả giám đốc Diệp ra!"
Mười mấy gã vệ sĩ ngay lập tức như nứt cả mắt, móc dao găm, tức giận hầm hầm lao lên bao vây.
"Rầm!"
A Hào quẳng Diệp Minh Mân lên tường như vứt rác.
Sau đó xông vào mười mấy gã vệ sĩ như hổ vào bầy cừu.
Sau hàng loạt tiếng binh bốp, mười mấy gã vệ sĩ đều mềm oặt như tôm ngã xuống đất không dậy nổi, không có ai đứng lên nữa!
Tất cả nói thì chậm nhưng từ lúc A Hào nhấc Diệp Minh Mân lên đến lúc đánh gục mười mấy gã vệ sĩ, cả quá trình chưa tới ba mươi giây!
Mười mấy vệ sĩ Diệp Minh Mân thuê bị A Hào áp đảo, không có sức đánh trả!
Tí tách!
Trong căn phòng yên tĩnh, tiếng mồ hôi trên trán Vương Hải Sơn và Khang Hải Ba rơi xuống đất nghe rõ mồn một.
Mắt Diệp Minh Mân trợn to, sự sợ hãi trên mặt đã không thể miêu tả thành lời, vệ sĩ chuyên nghiệp anh ta tốn hơn một triệu thuê không trụ nổi ba mươi giây?!
Đây là yêu ma quỷ quái gì thế này?
Chỉ có Trần Phong từ đầu đến cuối không nhấc mí mắt lên lấy một cái, anh hiểu rõ thân thủ của A Hào nhất, đã đạt đến rìa võ sĩ giai đoạn giữ Minh Kình, nếu đến cả mấy người bình thường cũng không đối phó được thì mới là mất mặt thật.
"Tự quỳ xuống hay tao giúp bọn mày quỳ?" Mặt A Hào không chút thay đổi nhìn ba người Diệp Minh Mân, Khang Hải Ba và Vương Hải Sơn, ba người này đúng là gan to tày trời, thế mà dám bảo Trần Phong quỳ xuống, đúng là không biết chữ chết viết thế nào mà.
"Hiểu nhầm, hiểu nhầm..." Khang Hải Ba, Vương Hải Sơn run cầm cập, hảo hán phải biết thức thời, thân thủ của A Hào đã thể hiện rõ thế rồi, đến cả mười mấy vệ sĩ của Diệp Minh Mân cũng không phải đối thủ của A Hào, nếu bọn họ lên chắc chắn sẽ bị A Hào đấm như bao cát thịt người.
Nên lúc này nhận thua là lựa chọn tốt nhất, nhưng bảo bọn họ quỳ xuống với thằng vô dụng Trần Phong, thì là chuyện không đời nào.
"Không quỳ?" A Hào nhếch mày.
Khang Hải Ba và Vương Hải Sơn còn muốn giải thích, nhưng A Hào lại không cho hai người cơ hội, bước đến trước mặt hai người, đạp hai cái nhanh như chớp.
Rắc!
Tiếng xương gãy giòn tan vang lên.
Hai người đồng thời kêu thảm thiết, bắp chân khụy xuống, ngay lập tức ngã ra đất, trên người thì đau đến vã mồ hôi khắp người.
Sau đó A Hào lại đến trước mặt Diệp Minh Mân.
"Tao là người của nhà họ Diệp, nếu mày dám động vào tao thì nhà họ Diệp sẽ giết cả nhà mày!" Diệp Minh Mân miệng hùm gan sứa uy hiếp, giờ anh ta chỉ có thể gửi gắm hi vọng vào việc Trần Phong sẽ sợ danh hiệu nhà họ Diệp, dù sao với nhà họ Hạ mà nói, nhà họ Diệp là một ngọn núi không thể vượt qua.
"Bốp!"
Giết cả nhà? A Hào cười khẩy, không khách sáo với Diệp Minh Mân, quăng một cái bạt tai thật mạnh lên mặt Diệp Minh Mân.
Tát bay mấy cái răng dính máu.
Trần Phong sẽ sợ nhà họ Diệp? Không đời nào!
Nhà họ Diệp không sợ Trần Phong đã không tệ rồi!
Người khác không hiểu Trần Phong, A Hào vẫn hiểu một chút.
A Hào biết rõ, Trần Phong căn bản không để nhà họ Diệp vào mắt, hơn nữa nhà họ Diệp phía sau Diệp Minh Mân chỉ là một nhà họ Diệp bù nhìn mà thôi, nhà họ Diệp chân chính là nhà họ Diệp do Diệp Hải Đường quản lý!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.