Chương 475: Mạnh hơn một chút chút
Lư Lai Phật Tổ
13/12/2020
Sau khi Trần Phong đi, Vũ Văn Thiến đã tích tụ lửa giận khắp người, ngay lập tức trút giận lên người Vũ Văn Bác.
“Vũ Văn Bác, em là cái đồ không có tiền đồ! Có cần phải nịnh nọt gã khốn kia vậy không?”.
“Chị, xem chị nói gì kìa, sao em lại là nịnh nọt chứ, em làm vậy là xây dựng mối quan hệ”, Vũ Văn Bác trợn ngược mắt, Vũ Văn Thiến cái gì cũng tốt, chỉ có mỗi tính cách quá thẳng thắn là không tốt, có lẽ do từ nhỏ đã vào Kiếm Tông tu luyện, nên với việc đối nhân xử thế cô ta hoàn toàn không biết gì cả.
Dù làm gì cũng phải theo tính cách của cô ta.
Dùng một câu nói để miêu tả thì là không để ý sống chết, không phục thì chơi thôi, muốn tôi nịnh nọt anh, cung phụng anh? Ngại ghê, cứ mơ đi nhé!
Người đi ra từ Kiếm Tông đều là kiểu tính cách này.
Vũ Văn Bác đã hiểu từ lâu rồi.
“Mối quan hệ? Hôm qua gã đó vừa mới đánh em bầm dập, giờ em nói với chị là mối quan hệ?”, Vũ Văn Thiến hơi tức tối, hôm nay cô vừa đến Trung Hải, lúc nhìn thấy dáng vẻ mặt mũi bầm dập của Vũ Văn Bác, suýt nữa thì nhận không ra Vũ Văn Bác.
Cô ta không ngờ, Vũ Văn Bác bình thường hống hách không ai bì nổi, cũng sẽ có một ngày bị người ta đánh cho thê thảm như vậy.
Là chị gái, Vũ Văn Thiến đương nhiên muốn ra mặt cho em trai mình, cô ta vốn định buổi sáng đi kiếm chuyện với Trần Phong, nhưng Vũ Văn Thành Anh lại ngăn cô ta lại.
Lí do ngăn cô ta rất đơn giản, người đánh Vũ Văn Bác là người nhà họ Trần, nhà Vũ Văn không chọc nổi.
Khi ấy cô ta đã tích cả một bụng lửa giận, con cháu nhà họ Trần thì sao, con cháu nhà họ Trần thì có thể tùy tiện đánh người ta à?
“Chị, chẳng phải em đã nói với chị rồi sao, việc em bị đánh hoàn toàn là do em sai trước, em không những khiêu khích anh Phong trước, mà còn thuê sát thủ ám sát anh Phong, em đã làm hai việc này, anh Phong không giết em là tốt lắm rồi, đánh em một trận có là gì đâu”, Vũ Văn Bác nói với vẻ mặt nghiêm túc, lần này bị Trần Phong dạy cho bài học, khiến cậu ta có thay đổi như thay da đổi thịt.
Ngày trước cậu ta đối nhân xử thế hống hách, ngang tàng, ngạo mạn không ai bì nổi, lần này sau khi gặp Trần Phong, coi như là đã hiểu thế nào là núi cao có núi cao hơn, vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Có lẽ theo Vũ Văn Thiến thấy, thì cậu ta làm ra hàng loạt hành động như vậy là để nịnh nọt Trần Phong, nhưng chỉ có cậu ta biết rõ, cậu ta thực sự có ý định thay đổi triệt để.
“Hừ, nói nhiều như vậy, chẳng qua là em sợ tên khốn kia thôi”, Vũ Văn Thiến hừ một tiếng, thực ra thấy mọi thay đổi của Vũ Văn Bác, người làm chị như cô ta cũng rất vui, chỉ có điều, cô ta không thể chấp nhận ngay được việc Vũ Văn Bác từng cao ngạo lại lộ ra vẻ khiêm nhường như vậy trước mặt một thanh niên khác.
“Chị, em sợ anh Phong không phải là bình thường sao? Đấy là chị chưa thấy cảnh anh Phong ra tay ở biệt thự Đông Cung hôm ấy thôi, hai khẩu súng vào tay anh Phong chưa đến một giây đã thành hai nhúm sắt vụn, nếu là chị thì chị có làm được không?”, Vũ Văn Bác hơi hâm mộ nói.
“Được!”, Vũ Văn Thiến nghển cổ, hầu như là không cần nghĩ ngợi đã buột miệng nói, cô ta không thể bị Vũ Văn Bác coi thường, dù không được cũng phải nói được.
“Được cái kít, chị, chị đừng tưởng em không biết thực lực của chị thế nào”, Vũ Văn Bác cười khinh thường, không hề nể mặt Vũ Văn Thiến, mặc dù Vũ Văn Thiến từ nhỏ đã tu luyện ở Kiếm Tông, nhưng thực lực của Vũ Văn Thiến đến nay lại chỉ đến giai đoạn đầu Ám Kình.
Người giai đoạn đầu Ám Kình, muốn bóp hai khẩu súng thành nhúm sắt vụn trong một giây ngắn ngủi căn bản là suy nghĩ viển vông.
“Em… dù bây giờ chị không làm được, thì sau này sớm muộn gì chị cũng làm được”, Vũ Văn Thiến vẫn hơi không phục, cô ta cứ cảm thấy Trần Phong lúc đó đã làm trò gì đó, hoặc là mượn ngoại lực mới bóp hai khẩu súng thành sắt vụn, chỉ dựa vào thực lực của Trần Phong, căn bản không làm được việc đó.
“Vậy đợi chị sau này làm được rồi nói tiếp”.
Vũ Văn Bác cười ha hả, mặc dù Vũ Văn Thiến cũng là một thiên tài hiếm có, nhưng muốn đến mức như Trần Phong thì có lẽ ít nhất cũng phải mười mấy năm.
“Chú Anh, vừa nãy sao chú lại cho gã đó vào?”, không cãi được Vũ Văn Bác, Vũ Văn Thiến lại hơi khó chịu chuyển mắt sang võ sĩ trung niên.
Võ sĩ trung niên tên đầy đủ là Đỗ Hải Anh, là người bảo vệ mà Kiếm Tông sắp xếp cho cô ta.
Thiên tài của Kiếm Tông như cô ta ra ngoài thì Kiếm Tông thường sẽ sắp xếp một người bảo vệ thực lực cao hơn cô ta một, hai cảnh giới.
Cảnh giới võ sĩ của Đỗ Hải Anh chính là giai đoạn giữa Ám Kình, hơn nữa vì tu luyện thuật công phạt, nên thực lực của ông ta mạnh hơn giai đoạn giữa Ám Kình nhiều, dù là gặp giai đoạn cuối Ám Kình cũng có thể độ sức.
Vừa nãy cô ta bảo Đỗ Hải Anh trông cửa, đáng lý ra Trần Phong không có cơ hội vào mới phải, nhưng Trần Phong lại đường hoàng lượn lờ trong Châu Báu Các.
“Cô chủ, người vừa nãy không phải tôi cho vào mà là tự cậu ta đi vào”, Đỗ Hải Anh bất đắc dĩ cười gượng, đến giờ ông ta cũng không hiểu, Trần Phong làm sao có thể lặng lẽ hóa giải một đấm đó của ông ta, mặc dù một đấm đó của ông ta chỉ dùng chưa tới một phần mười sức, nhưng dù thế nào, Trần Phong cũng không thể dễ dàng hóa giải như vậy được.
“Tự vào?”, Vũ Văn Thiến sửng sốt, sau đó nói: “Ý chú là chú không ngăn được anh ta?”.
“Ặc… không phải không ngăn được, mà là nói sao nhỉ, thanh niên vừa nãy hơi kì lạ…”, Đỗ Hải Anh kể lại tình hình vừa nãy, nhưng ở trước mặt Vũ Văn Thiến, ông ta đương nhiên không thể thừa nhận mình không bằng Trần Phong, chỉ nói là mình sơ ý mới để Trần Phong vào.
Sau khi nghe thấy lời giải thích của Đỗ Hải Anh, Vũ Văn Thiến gật gù, thì ra là Đỗ Hải Anh sơ ý mới để Trần Phong vào, không phải là thực lực của Trần Phong đến cả Đỗ Hải Anh cũng không ngăn nổi.
“Chú Anh, chú cảm thấy cháu và gã kia ai lợi hại hơn?”, Vũ Văn Thiến không nhịn được hỏi một câu.
Thấy dáng vẻ nghiêm túc của Vũ Văn Thiến, Đỗ Hải Anh ngay lập tức vã mồ hôi, sao ông ta có thể không nhận ra Vũ Văn Thiến thế này là quyết đối chọi với Trần Phong rồi, nếu ông ta dám nói Vũ Văn Thiến lợi hại hơn Trần Phong, thì chắc chắn sau đó Vũ Văn Thiến sẽ đi gây sự với Trần Phong.
“Cô chủ… với tình hình hiện tại thì thực lực của thằng nhóc có chắc là mạnh hơn cô một chút chút”, sau khi suy nghĩ một lúc, Đỗ Hải Anh nói khéo, thực tế, từ thực lực Trần Phong thể hiện ra lúc nãy có thể thấy, dù là ông ta cũng chưa chắc là đối thủ của Trần Phong, còn về Vũ Văn Thiến, thì kém Trần Phong không chỉ mười con phố.
Nếu đụng độ Trần Phong thật thì cô ta chắc chắn sẽ bị Trần Phong đánh nhừ tử.
Nhưng lời này, ông ta đương nhiên không thể nói thật được, nếu nói thật thì có lẽ sẽ khiến Vũ Văn Thiến sốc nặng, nghiêm trọng hơn thậm chí còn ánh hưởng đến trài tim võ thuật của Vũ Văn Thiến.
Sự uyển chuyển trong giọng Đỗ Hải Anh, Vũ Văn Thiến không nghe ra được, thứ duy nhất cô ta nghe được chính là Trần Phong mạnh hơn cô ta một chút chút, mặc dù bực mình những cũng không phải không thể chấp nhận.
Vũ Văn Thiến xoay đầu lại chuyển mắt sang Vũ Văn Bác, cô ta nói với vẻ mặt cao ngạo:
- Vũ Văn Bác, nghe thấy chưa? Thực lực của gã đó cũng chỉ mạnh hơn chị em chút chút thôi, chị em chỉ cần cố gắng thêm chút nữa thì có thể đánh gã đó nhừ tử rồi, em có thời gian nịnh nọt gã đó thì thà nịnh nọt chị gái em cho tốt vào còn hơn”.
“Vũ Văn Bác, em là cái đồ không có tiền đồ! Có cần phải nịnh nọt gã khốn kia vậy không?”.
“Chị, xem chị nói gì kìa, sao em lại là nịnh nọt chứ, em làm vậy là xây dựng mối quan hệ”, Vũ Văn Bác trợn ngược mắt, Vũ Văn Thiến cái gì cũng tốt, chỉ có mỗi tính cách quá thẳng thắn là không tốt, có lẽ do từ nhỏ đã vào Kiếm Tông tu luyện, nên với việc đối nhân xử thế cô ta hoàn toàn không biết gì cả.
Dù làm gì cũng phải theo tính cách của cô ta.
Dùng một câu nói để miêu tả thì là không để ý sống chết, không phục thì chơi thôi, muốn tôi nịnh nọt anh, cung phụng anh? Ngại ghê, cứ mơ đi nhé!
Người đi ra từ Kiếm Tông đều là kiểu tính cách này.
Vũ Văn Bác đã hiểu từ lâu rồi.
“Mối quan hệ? Hôm qua gã đó vừa mới đánh em bầm dập, giờ em nói với chị là mối quan hệ?”, Vũ Văn Thiến hơi tức tối, hôm nay cô vừa đến Trung Hải, lúc nhìn thấy dáng vẻ mặt mũi bầm dập của Vũ Văn Bác, suýt nữa thì nhận không ra Vũ Văn Bác.
Cô ta không ngờ, Vũ Văn Bác bình thường hống hách không ai bì nổi, cũng sẽ có một ngày bị người ta đánh cho thê thảm như vậy.
Là chị gái, Vũ Văn Thiến đương nhiên muốn ra mặt cho em trai mình, cô ta vốn định buổi sáng đi kiếm chuyện với Trần Phong, nhưng Vũ Văn Thành Anh lại ngăn cô ta lại.
Lí do ngăn cô ta rất đơn giản, người đánh Vũ Văn Bác là người nhà họ Trần, nhà Vũ Văn không chọc nổi.
Khi ấy cô ta đã tích cả một bụng lửa giận, con cháu nhà họ Trần thì sao, con cháu nhà họ Trần thì có thể tùy tiện đánh người ta à?
“Chị, chẳng phải em đã nói với chị rồi sao, việc em bị đánh hoàn toàn là do em sai trước, em không những khiêu khích anh Phong trước, mà còn thuê sát thủ ám sát anh Phong, em đã làm hai việc này, anh Phong không giết em là tốt lắm rồi, đánh em một trận có là gì đâu”, Vũ Văn Bác nói với vẻ mặt nghiêm túc, lần này bị Trần Phong dạy cho bài học, khiến cậu ta có thay đổi như thay da đổi thịt.
Ngày trước cậu ta đối nhân xử thế hống hách, ngang tàng, ngạo mạn không ai bì nổi, lần này sau khi gặp Trần Phong, coi như là đã hiểu thế nào là núi cao có núi cao hơn, vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Có lẽ theo Vũ Văn Thiến thấy, thì cậu ta làm ra hàng loạt hành động như vậy là để nịnh nọt Trần Phong, nhưng chỉ có cậu ta biết rõ, cậu ta thực sự có ý định thay đổi triệt để.
“Hừ, nói nhiều như vậy, chẳng qua là em sợ tên khốn kia thôi”, Vũ Văn Thiến hừ một tiếng, thực ra thấy mọi thay đổi của Vũ Văn Bác, người làm chị như cô ta cũng rất vui, chỉ có điều, cô ta không thể chấp nhận ngay được việc Vũ Văn Bác từng cao ngạo lại lộ ra vẻ khiêm nhường như vậy trước mặt một thanh niên khác.
“Chị, em sợ anh Phong không phải là bình thường sao? Đấy là chị chưa thấy cảnh anh Phong ra tay ở biệt thự Đông Cung hôm ấy thôi, hai khẩu súng vào tay anh Phong chưa đến một giây đã thành hai nhúm sắt vụn, nếu là chị thì chị có làm được không?”, Vũ Văn Bác hơi hâm mộ nói.
“Được!”, Vũ Văn Thiến nghển cổ, hầu như là không cần nghĩ ngợi đã buột miệng nói, cô ta không thể bị Vũ Văn Bác coi thường, dù không được cũng phải nói được.
“Được cái kít, chị, chị đừng tưởng em không biết thực lực của chị thế nào”, Vũ Văn Bác cười khinh thường, không hề nể mặt Vũ Văn Thiến, mặc dù Vũ Văn Thiến từ nhỏ đã tu luyện ở Kiếm Tông, nhưng thực lực của Vũ Văn Thiến đến nay lại chỉ đến giai đoạn đầu Ám Kình.
Người giai đoạn đầu Ám Kình, muốn bóp hai khẩu súng thành nhúm sắt vụn trong một giây ngắn ngủi căn bản là suy nghĩ viển vông.
“Em… dù bây giờ chị không làm được, thì sau này sớm muộn gì chị cũng làm được”, Vũ Văn Thiến vẫn hơi không phục, cô ta cứ cảm thấy Trần Phong lúc đó đã làm trò gì đó, hoặc là mượn ngoại lực mới bóp hai khẩu súng thành sắt vụn, chỉ dựa vào thực lực của Trần Phong, căn bản không làm được việc đó.
“Vậy đợi chị sau này làm được rồi nói tiếp”.
Vũ Văn Bác cười ha hả, mặc dù Vũ Văn Thiến cũng là một thiên tài hiếm có, nhưng muốn đến mức như Trần Phong thì có lẽ ít nhất cũng phải mười mấy năm.
“Chú Anh, vừa nãy sao chú lại cho gã đó vào?”, không cãi được Vũ Văn Bác, Vũ Văn Thiến lại hơi khó chịu chuyển mắt sang võ sĩ trung niên.
Võ sĩ trung niên tên đầy đủ là Đỗ Hải Anh, là người bảo vệ mà Kiếm Tông sắp xếp cho cô ta.
Thiên tài của Kiếm Tông như cô ta ra ngoài thì Kiếm Tông thường sẽ sắp xếp một người bảo vệ thực lực cao hơn cô ta một, hai cảnh giới.
Cảnh giới võ sĩ của Đỗ Hải Anh chính là giai đoạn giữa Ám Kình, hơn nữa vì tu luyện thuật công phạt, nên thực lực của ông ta mạnh hơn giai đoạn giữa Ám Kình nhiều, dù là gặp giai đoạn cuối Ám Kình cũng có thể độ sức.
Vừa nãy cô ta bảo Đỗ Hải Anh trông cửa, đáng lý ra Trần Phong không có cơ hội vào mới phải, nhưng Trần Phong lại đường hoàng lượn lờ trong Châu Báu Các.
“Cô chủ, người vừa nãy không phải tôi cho vào mà là tự cậu ta đi vào”, Đỗ Hải Anh bất đắc dĩ cười gượng, đến giờ ông ta cũng không hiểu, Trần Phong làm sao có thể lặng lẽ hóa giải một đấm đó của ông ta, mặc dù một đấm đó của ông ta chỉ dùng chưa tới một phần mười sức, nhưng dù thế nào, Trần Phong cũng không thể dễ dàng hóa giải như vậy được.
“Tự vào?”, Vũ Văn Thiến sửng sốt, sau đó nói: “Ý chú là chú không ngăn được anh ta?”.
“Ặc… không phải không ngăn được, mà là nói sao nhỉ, thanh niên vừa nãy hơi kì lạ…”, Đỗ Hải Anh kể lại tình hình vừa nãy, nhưng ở trước mặt Vũ Văn Thiến, ông ta đương nhiên không thể thừa nhận mình không bằng Trần Phong, chỉ nói là mình sơ ý mới để Trần Phong vào.
Sau khi nghe thấy lời giải thích của Đỗ Hải Anh, Vũ Văn Thiến gật gù, thì ra là Đỗ Hải Anh sơ ý mới để Trần Phong vào, không phải là thực lực của Trần Phong đến cả Đỗ Hải Anh cũng không ngăn nổi.
“Chú Anh, chú cảm thấy cháu và gã kia ai lợi hại hơn?”, Vũ Văn Thiến không nhịn được hỏi một câu.
Thấy dáng vẻ nghiêm túc của Vũ Văn Thiến, Đỗ Hải Anh ngay lập tức vã mồ hôi, sao ông ta có thể không nhận ra Vũ Văn Thiến thế này là quyết đối chọi với Trần Phong rồi, nếu ông ta dám nói Vũ Văn Thiến lợi hại hơn Trần Phong, thì chắc chắn sau đó Vũ Văn Thiến sẽ đi gây sự với Trần Phong.
“Cô chủ… với tình hình hiện tại thì thực lực của thằng nhóc có chắc là mạnh hơn cô một chút chút”, sau khi suy nghĩ một lúc, Đỗ Hải Anh nói khéo, thực tế, từ thực lực Trần Phong thể hiện ra lúc nãy có thể thấy, dù là ông ta cũng chưa chắc là đối thủ của Trần Phong, còn về Vũ Văn Thiến, thì kém Trần Phong không chỉ mười con phố.
Nếu đụng độ Trần Phong thật thì cô ta chắc chắn sẽ bị Trần Phong đánh nhừ tử.
Nhưng lời này, ông ta đương nhiên không thể nói thật được, nếu nói thật thì có lẽ sẽ khiến Vũ Văn Thiến sốc nặng, nghiêm trọng hơn thậm chí còn ánh hưởng đến trài tim võ thuật của Vũ Văn Thiến.
Sự uyển chuyển trong giọng Đỗ Hải Anh, Vũ Văn Thiến không nghe ra được, thứ duy nhất cô ta nghe được chính là Trần Phong mạnh hơn cô ta một chút chút, mặc dù bực mình những cũng không phải không thể chấp nhận.
Vũ Văn Thiến xoay đầu lại chuyển mắt sang Vũ Văn Bác, cô ta nói với vẻ mặt cao ngạo:
- Vũ Văn Bác, nghe thấy chưa? Thực lực của gã đó cũng chỉ mạnh hơn chị em chút chút thôi, chị em chỉ cần cố gắng thêm chút nữa thì có thể đánh gã đó nhừ tử rồi, em có thời gian nịnh nọt gã đó thì thà nịnh nọt chị gái em cho tốt vào còn hơn”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.