Long Tế

Chương 871: Mật thất dưới lòng đất

Lư Lai Phật Tổ

12/08/2021

Trong mật thất đen kịt, bốn phía không có chút ánh sáng nào, bầu không khí ngập tràn mùi hôi thối ẩm mốc vì nhiều năm không có ánh sáng.  

Một con chuột đang chít chít gặm nhấm gì đó, đột nhiên tiếng két chói tai phát ra từ bản lề cánh cửa gỗ khiến con chuột sợ quá mà chạy mất.  

Cánh cửa gỗ mở ra, có người bật công tắc đèn ở góc tường, một ngọn đèn có ánh sáng mờ ảo treo giữa mật thất, nhưng cũng chỉ có thể nhìn thấy, chứ không nhìn rõ được.  

Trần Phong bị trói, ngồi trên chiếc ghế duy nhất ở giữa mật thất, đỉnh đầu anh là ngọn đèn vừa được bật sáng, anh cúi gục đầu xuống, xem ra vẫn đang trong hôn mê.  

Người vừa bước vào mặc áo choàng và đội mũ rộng vành, toàn thân che kín, cũng không biết là nam hay nữ, gầy hay béo.  

Hắn đi đến trước mặt Trần Phong, đưa một thứ gì đó đến trước mũi của Trần Phong, một lúc sau, Trần Phong từ từ tỉnh dậy, chỉ là đầu anh đau như búa bổ.  

Chờ Trần Phong tỉnh lại, người đội mũ rộng vành kia liền lùi về phía sau vài bước, giữ khoảng cách với Trần Phong.  

Trần Phong mở mắt ra, thấy bản thân bị trói, cũng coi như có thể giữ được bình tĩnh, anh giãy giụa một lúc, thấy không thoát ra được nên bỏ cuộc luôn.  

Nhìn ra bốn phía, anh đương nhiên là nhìn thấy người bí mật đang đứng trước mặt anh, nhưng ánh mắt của anh không dừng lại, tiếp tục đưa mắt nhìn bốn phía, nhận ra chỗ mà bản thân anh đang ở chỉ là một căn phòng kín mít, lúc này mới đưa mắt nhìn sang đối phương.  

Người kia cũng chờ đến khi Trần Phong ổn định lại mới lên tiếng: “Chào cậu”.  

Lời chào của hắn, giọng nói cố tình nén xuống, nên vẫn chưa phân biệt được giới tính của hắn.  

Trần Phong nói: “Không cần chào, chỉ là không biết anh là ai, còn đôi nam nữ kia đâu rồi?”.  

Trần Phong không hề sợ hãi vì bị trói ở đây, anh biết bản thân anh có sợ đi chăng nữa thì cũng vô ích.  

Người đó nói: “Bọn họ đã bán cậu cho tôi rồi, chỉ với giá rất rẻ. Còn hiện tại cậu là của tôi, nhưng giờ tôi không hề muốn giết cậu, tôi sẽ để cho cậu sống, sống mãi”.  

Trần Phong không thể hiểu nổi ý của hắn, ít nhất là không thể hiểu được vì sao anh lại bị bán đi.  

Anh nói: “Nếu anh đã không muốn giết tôi, vậy chắc chắn là có mục đích khác, tiền à? Hay là gì?”.  

Trần Phong luôn cố nhìn vào phần lộ ra của đối phương, nhưng ánh đèn lại chỉ chiếu thẳng mặt anh, còn vị trí mà người kia đứng khiến Trần Phong không thể nhìn rõ mặt hắn được.  



“Tiền sao? Tôi biết cậu có rất nhiều tiền, nhưng tôi không cần”.  

Trần Phong nhìn hắn một cái rồi nói: “Nếu không phải vì tiền, thì tôi chả có tác dụng gì đối với anh cả”.  

“Không, cậu rất có tác dụng. Những thứ mà cậu biết, bí mật trên cơ thể cậu, và những người mà cậu muốn có được”.  

Cuối cùng Trần Phong cũng bị câu nói này làm cho lay động, anh cũng không thể bình tĩnh được nữa, liền chất vấn: “Anh rốt cuộc là ai?”.  

Người kia bật cười nói: “Ha ha, cậu kích động rồi, cậu đã biết là tôi biết bí mật trên cơ thể cậu, đây là bí mật của chính cậu, nhưng cậu chưa bao giờ nói cho người khác, nhưng tôi lại biết. Cậu hỏi tôi là ai à, tôi đương nhiên là một người đã chú ý cậu lâu lắm rồi”.  

Hắn gằn giọng hỏi: “Cậu đang sợ sao?”.  

Trần Phong thực sự cảm thấy hơi sợ, anh biết bí mật lớn nhất của bản thân anh là gì, cũng giống như hắn nói vậy, anh chưa từng nói bí mật này với bất kỳ ai hết.  

Nhưng Trần Phong chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hắn, chứ không trả lời câu hỏi của hắn.  

Hắn cũng dửng dưng nói: “Cậu là một người có tội nghiệt rất nặng, là kẻ ác giữa trời đất, trên người cậu tỏa ra mùi thối rữa, đã bắt đầu sinh ra bọ, nhưng không ai nhìn thấy cả, càng không có ai lựa chọn làm cho cậu tỉnh lại, bọn họ chỉ giả vờ như không nhìn thấy, bọn họ cũng có tội ác như cậu”.  

Như thể Trần Phong đã làm chuyện gì khiến người ta căm hận đến tận xương tủy vậy, hắn quở trách Trần Phong, thậm chí còn nghiến răng nghiến lợi nói.  

“Tôi đã làm sai điều gì sao...?”, Trần Phong hỏi.  

“Cậu câm miệng!”.  

Khi Trần Phong còn chưa hỏi hết câu, hắn đã tức giận ngắt lời anh.  

Trần Phong cũng chỉ là muốn hỏi tội nghiệt của anh mà hắn nói là gì, chứ anh cũng không đủ kiên nhẫn để quan tâm những chuyện này.  

“Người mang tội nghiệt, cậu đã không có quyền để chống đối nữa, thứ đang chờ đợi cậu chỉ có sự giày vò mà thôi”.  

Trần Phong cũng không nói gì nữa, anh biết nếu anh có nói thì đối phương cũng sẽ không cho vào tai, anh đành đi một bước tính một bước vậy.  



Và lúc này cánh cửa gỗ nhìn mờ ảo kia lại một lần nữa vọng đến tiếng mở cửa, Trần Phong tò mò nhìn qua, lúc này lại có một người mặc áo khoác đội mũ rộng vành đi tới.  

Chiều cao của hắn hình như thấp hơn người đang đứng trước mặt Trần Phong đây, sau khi đi vào hắn chỉ nhìn Trần Phong một cái rồi đi đến trước mặt người kia.  

Ghé tai thì thầm với người kia vài câu rồi quay người đi ra.  

Cửa không hề được đóng lại, giống như để sẵn cho người bên trong vậy.  

“Chờ đi, thời gian của cậu sắp đến rồi”.  

Nói xong, hắn cũng rời khỏi căn phòng đó, trước đi khi, hắn tắt đèn, đồng thời kéo cánh cửa gỗ đóng lại.  

Nơi đây lại trở về một màu đen kịt, mùi hôi thối vẫn còn đó, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng chuột chạy qua lại, Trần Phong như thể lại chìm vào giấc ngủ, anh cũng không có động tĩnh gì nữa.  

Không biết chờ bao lâu, âm thanh cánh cửa gỗ mở ra lại vang lên.  

Nhưng người đi vào còn chưa kịp phản ứng gì, trước mặt là một màu đen kịt khiến hắn ngã mạnh xuống nền nhà.  

Đó là do Trần Phong đánh ngất hắn, nhìn thấy đồ ăn rơi trên nền nhà, người này chỉ là một người đưa cơm thôi.  

Trần Phong không có nhiều thời gian, khi nghe tiếng cửa mở, anh liền đảo ngược công pháp trong tích tắc, sự yếu ớt của cơ thể anh lập tức biến mất, và anh cũng có thể thoát ra khỏi sợi dây đang trói anh.  

Nhưng công pháp chỉ có trong nửa tiếng, anh cần trốn thoát khỏi đây trong nửa tiếng đó.  

Mở cánh cửa gỗ ra, trước mặt là một con đường tối om, nhìn đến tận cuối đường cũng không thấy có một tia sáng, mà giống như đang đi dưới lòng đất.  

Trần Phong cũng không do dự gì, men theo con đường tối om đó đi về phía trước, hai bên đường hình như cũng toàn là những nơi giống như Trần Phong vừa bị nhốt, đều là những cánh cửa gỗ cũ kỹ mục nát.  

Trần Phong không hề dừng lại, mạnh mẽ lao về phía trước, công pháp khiến anh không thể kiềm chế được, những bước chạy huỳnh huỵch trong con đường hầm khiến bức tường hai bên không ngừng rung lắc, và một lúc sau đã có người phát hiện ra anh.  

Còn chưa chạy đến cuối đường liền có người đứng ở đó chờ sẵn.  

long-te-871-0

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ma
tuyết ưng lĩnh chủ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Long Tế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook