Chương 204: Phần thưởng
Lư Lai Phật Tổ
13/12/2020
Lái chậm chút? Tôn Thuyên cười khẩy trong bụng, lên đường đua không phải do mày quyết định!
"Vậy được rồi, cậu chú ý an toàn." Chu Quảng Quyền hơi bất lực, Trần Phong đã quyết chí, anh ta cũng không tiện khuyên tiếp, chỉ có thể cầu nguyện Tôn Thuyên đừng quá đáng quá, sẽ nể tình một chút.
"Vô dụng, mày lái xe gì?" Tôn Thuyên lạnh lùng hỏi, đua siêu xe, thì lên sân chỉ có thể là siêu xe, nếu xe của Trần Phong không phải siêu xe thì e là còn không lên được sân.
"Tôi không có xe." Trần Phong nói thật, chiếc Audi đã bị mấy tên cướp ngu ngốc đâm thủng lốp lúc lên núi, anh ngồi xe Chu Quảng Quyền lên.
"Không có xe?!" Tôn Thuyên suýt thì ói ra máu, không có xe mày tham gia Cúp Thánh Xe cái gì?
"Tôi lái xe của anh ấy đấu với anh vậy." Trần Phong nhìn chiếc California của Chu Quảng Quyền một cái rồi nói.
"Xe của nó?" Tôn Thuyên cũng liếc chiếc California của Chu Quảng Quyền một cái, sau đó phụt cười hỏi: "Mày chắc chắn muốn lái xe của nó đấu với tao?"
"Sao, có vấn đề gì à?" Trần Phong mỉm cười hỏi.
"Không có gì, đương nhiên là không có vấn đề gì!" Tôn Thuyên cười khẩy liên tục, hắn không biết Trần Phong ngu thật hay đang giả ngu. Chiếc California của Chu Quảng Quyền mặc dù là Ferrari, cũng thuộc siêu xe, nhưng lại là loại rác nhất trong siêu xe.
Xe thể thao khác để nâng cao tốc độ, bình thường đều hai chỗ, nhưng California lại là bốn chỗ.
Ngoài ra, chiếc California của Chu Quảng Quyền rõ ràng chưa được độ, không những tính năng cho đường đua kém, mà tăng tốc 100 kilomet so với những siêu xe khác cũng không cùng đẳng cấp.
Trần Phong nếu lấy xe thế này ra đấu với Lamborghini đã được độ của hắn đúng là thắp đèn lồng trong hố xí, tìm phân (1)!
"Nếu đã không có vấn đề gì thì bắt đầu đi." Trần Phong thản nhiên nói.
"Khoan đã, chỉ cược thắng thua thì không thú vị, còn phải thêm chút phần thưởng." Tôn Thuyên lại nói.
"Phần thưởng?" Trần Phong cười đầy hứng thú, nói: "Anh muốn phần thưởng gì?"
"Đơn giản, ai thua thì người đó phải bò một vòng quanh đường đua, vừa bò vừa sủa như chó." Tôn Thuyên cười khẩy nói, dự định ban đầu của hắn là trong quá trình đua thì giở chút thủ đoạn khiến Trần Phong chết ngoài ý muốn, nhưng nghĩ kĩ lại, để Trần Phong chết thì hời cho Trần Phong quá, chi bằng sỉ nhục Trần Phong một phen, cho Trần Phong bài học nhớ đời.
"Anh chắc chắn muốn làm thế chứ?" Sắc mặt Trần Phong hơi quái dị.
"Sao, mày không dám?" Tôn Thuyên nhìn Trần Phong khiêu khích.
Trần Phong lắc đầu, bình tĩnh nói: "Có gì mà không dám, dù sao tôi cũng sẽ không thua."
"Ha ha ha, sẽ không thua? Ai cho màu dũng khí thế, Lương Tịnh Như (2) à?" Tôn Thuyên cười điên dại, cười đến mức nước mắt chảy cả ra.
Trần Phong mỉm cười, không nói gì, đợi có kết quả, Tôn Thuyên sẽ biết là ai cho anh dũng khí.
Không lâu sau, Tôn Thuyên bèn ngâm nga một bài hát rồi bỏ đi, đi chuẩn bị trước khi đua.
Trần Phong thì ung dung ngồi lên xe, chuẩn bị làm quen với tính năng của California trước.
"Người anh em Trần Phong, cậu thực sự chắc chắn thắng được thằng chó Tôn Thuyên chứ?" Chu Quảng Quyền không nhịn được hỏi, biểu hiện của Trần Phong thực sự quá bình tĩnh, khiến anh ta không nén nổi nghi ngờ.
"Ừm." Trần Phong gật đầu.
"Cậu chắc chắn bao nhiêu phần trăm?"
"Một trăm phần trăm." Trần Phong nói thật.
"Một trăm... phần trăm?!" Chu Quảng Quyền nghẹn họng, cậu dám nói thật đấy.
Đến cả tay đua chuyên nghiệp cũng không dám nói nắm chắc 100% thắng được Tôn Thuyên.
Chu Giai Nhan cũng cau mày, rõ ràng không tin lời Trần Phong, cô thậm chí cảm thấy, Trần Phong hơi ngông cuồng tự cao.
Tính cách như Trần Phong căn bản không có kết cục tốt.
Ở chỗ khác, sau khi Tôn Thuyên về lại sân của mình, đương nhiên đã lớn lối tuyên bố việc đánh cược, không lâu sau người ở chỗ đua đều biết, Cúp Thánh Xe năm nay có một tuyển thủ không biết tự lượng sức mình.
"Thời buổi này, đúng là con chó, con mèo gì cũng có thể tham gia Cúp Thánh Xe, loại xe vớ vẩn như California cũng dám lái ra ngoài."
Trên ghế khán giả, một cô gái có gương mặt như hotgirl trên mạng khinh thường nói, bên cạnh cô ta còn có mấy cô gái cũng xinh đẹp trắng trẻo.
"Lái California thì cũng thôi, lại còn không có não, muốn so kĩ thuật lái xe với cậu Tôn, thế chẳng phải là đi nộp mạng sao?"
"Nhạc Linh, cô nói gì vậy chứ, sao lại là nộp mạng, biết đâu người ta chỉ muốn sủa như chó thôi." Một cô gái trang điểm kiểu Âu Mỹ, đeo khuyên tai to cười khanh khách nói, ngồi bên cạnh cô ta chính là Nhạc Linh.
Từ sau lần bị Trần Phong và người của Hàn Long dọa cho sợ, Nhạc Linh bèn kéo mọi phương thức liên lạc của Hạ Hạo vào danh sách đen, chạy đến Nam Ninh.
Đến tận Cúp Thánh Xe lần này, Nhạc Linh mới dám về.
"Có lẽ thế." Nhạc Linh hơi mất tập trung đáp lời, ánh mắt lại không ngừng lượn lờ trên sân đua, có vẻ đang tìm gì đó.
"Nhạc Linh, cô vẫn đang tìm chiếc Koenigsegg kia à?" Cô gái trang điểm Âu Mỹ - Tống Na không nhịn được hỏi, mấy hôm trước Nhạc Linh nói gặp được một chiếc Koenigsegg ở Thương Châu, nhưng cô ta hỏi thân phận chủ xe kia thì Nhạc Linh lại giữ kín như bưng, dù thế nào cũng không chịu nói.
Cúp Thánh Xe lần này, từ lúc bắt đầu, Nhạc Linh đã luôn tìm chiếc Koenigsegg kia, nên Tống Na rất tò mò, chủ nhân chiếc xe Koenigsegg khiến Nhạc Linh nhớ mãi không quên rốt cuộc là ai.
"Ừ." Nhạc Linh gật đầu, không giấu giếm.
"Chủ chiếc Koenigsegg mà cô nói, thực sự có thế lực lớn thế sao? Có thể đồng thời khiến Hàn Long và Cố Đông Thâm làm đàn em?" Tống Na nghi ngờ hỏi, Hàn Long và Cố Đông Thâm, là hai ông vua thế giới ngầm thành phố Thương Châu, hơn nữa quan hệ giữa họ vẫn luôn như nước với lửa, ai có thể giỏi đến mức đồng thời thu phục cả hai người.
"Ừ, sức mạnh của anh ta, chắc chắn vượt xa tưởng tượng của cô." Nhạc Linh nói khẽ, cô ta không dám nói thẳng thân phận của Trần Phong, vì sau hôm đó, Hàn Long đã sai người đến cảnh cáo cô ta, không được tiết lộ bất kì tin tức gì của Trần Phong.
Nói với Tống Na một phần thông tin cũng là vì Tống Na là bạn thân của cô ta, cô ta tin Tống Na, nhưng về thông tin cốt lõi của Trần Phong, cô ta lại không dám tiết lộ chút nào.
Lần này đến Cúp Thánh Xe thực ra cô ta cũng chỉ ôm suy nghĩ thử vận may, xem có thể gặp lại Trần Phong hóa giải ấn tượng không tốt để lại cho Trần Phong lần trước không.
"Thương Châu còn có người như vậy sao?" Tống Na hơi nghi ngờ lẩm bẩm một câu, nếu thực sự có thì cô ta phải để ý chút, người mẫu như họ là ăn cơm thanh xuân, nếu may mắn có thể cưa được con nhà giàu, gả vào nhà giàu, vậy kiếp sau của họ cũng khỏi cần lo.
Đương nhiên, dù không gả được vào nhà giàu, thì làm bồ cho con nhà giàu cũng được.
Cuối cùng, trận đua siêu xe mọi người mong đợi cũng bắt đầu.
Hơn ba mươi chiếc siêu xe các loại dàn hàng ngay ngắn trên đường đua, trong đó, chiếc California bốn chỗ của Trần Phong là thu hút chú ý nhất, tạo thành đối lập rõ rệt với siêu xe hai chỗ khác.
Chú thích:
(1) Thắp đèn lồng trong hố xí, tìm phân: Tìm phân đồng âm với tự tìm đường chết, nộp mạng.
(2) Ai cho màu dũng khí thế, Lương Tịnh Như: Lương Tịnh Như là một ca sĩ, có một bài hát tiêu đề là Dũng khí.
"Vậy được rồi, cậu chú ý an toàn." Chu Quảng Quyền hơi bất lực, Trần Phong đã quyết chí, anh ta cũng không tiện khuyên tiếp, chỉ có thể cầu nguyện Tôn Thuyên đừng quá đáng quá, sẽ nể tình một chút.
"Vô dụng, mày lái xe gì?" Tôn Thuyên lạnh lùng hỏi, đua siêu xe, thì lên sân chỉ có thể là siêu xe, nếu xe của Trần Phong không phải siêu xe thì e là còn không lên được sân.
"Tôi không có xe." Trần Phong nói thật, chiếc Audi đã bị mấy tên cướp ngu ngốc đâm thủng lốp lúc lên núi, anh ngồi xe Chu Quảng Quyền lên.
"Không có xe?!" Tôn Thuyên suýt thì ói ra máu, không có xe mày tham gia Cúp Thánh Xe cái gì?
"Tôi lái xe của anh ấy đấu với anh vậy." Trần Phong nhìn chiếc California của Chu Quảng Quyền một cái rồi nói.
"Xe của nó?" Tôn Thuyên cũng liếc chiếc California của Chu Quảng Quyền một cái, sau đó phụt cười hỏi: "Mày chắc chắn muốn lái xe của nó đấu với tao?"
"Sao, có vấn đề gì à?" Trần Phong mỉm cười hỏi.
"Không có gì, đương nhiên là không có vấn đề gì!" Tôn Thuyên cười khẩy liên tục, hắn không biết Trần Phong ngu thật hay đang giả ngu. Chiếc California của Chu Quảng Quyền mặc dù là Ferrari, cũng thuộc siêu xe, nhưng lại là loại rác nhất trong siêu xe.
Xe thể thao khác để nâng cao tốc độ, bình thường đều hai chỗ, nhưng California lại là bốn chỗ.
Ngoài ra, chiếc California của Chu Quảng Quyền rõ ràng chưa được độ, không những tính năng cho đường đua kém, mà tăng tốc 100 kilomet so với những siêu xe khác cũng không cùng đẳng cấp.
Trần Phong nếu lấy xe thế này ra đấu với Lamborghini đã được độ của hắn đúng là thắp đèn lồng trong hố xí, tìm phân (1)!
"Nếu đã không có vấn đề gì thì bắt đầu đi." Trần Phong thản nhiên nói.
"Khoan đã, chỉ cược thắng thua thì không thú vị, còn phải thêm chút phần thưởng." Tôn Thuyên lại nói.
"Phần thưởng?" Trần Phong cười đầy hứng thú, nói: "Anh muốn phần thưởng gì?"
"Đơn giản, ai thua thì người đó phải bò một vòng quanh đường đua, vừa bò vừa sủa như chó." Tôn Thuyên cười khẩy nói, dự định ban đầu của hắn là trong quá trình đua thì giở chút thủ đoạn khiến Trần Phong chết ngoài ý muốn, nhưng nghĩ kĩ lại, để Trần Phong chết thì hời cho Trần Phong quá, chi bằng sỉ nhục Trần Phong một phen, cho Trần Phong bài học nhớ đời.
"Anh chắc chắn muốn làm thế chứ?" Sắc mặt Trần Phong hơi quái dị.
"Sao, mày không dám?" Tôn Thuyên nhìn Trần Phong khiêu khích.
Trần Phong lắc đầu, bình tĩnh nói: "Có gì mà không dám, dù sao tôi cũng sẽ không thua."
"Ha ha ha, sẽ không thua? Ai cho màu dũng khí thế, Lương Tịnh Như (2) à?" Tôn Thuyên cười điên dại, cười đến mức nước mắt chảy cả ra.
Trần Phong mỉm cười, không nói gì, đợi có kết quả, Tôn Thuyên sẽ biết là ai cho anh dũng khí.
Không lâu sau, Tôn Thuyên bèn ngâm nga một bài hát rồi bỏ đi, đi chuẩn bị trước khi đua.
Trần Phong thì ung dung ngồi lên xe, chuẩn bị làm quen với tính năng của California trước.
"Người anh em Trần Phong, cậu thực sự chắc chắn thắng được thằng chó Tôn Thuyên chứ?" Chu Quảng Quyền không nhịn được hỏi, biểu hiện của Trần Phong thực sự quá bình tĩnh, khiến anh ta không nén nổi nghi ngờ.
"Ừm." Trần Phong gật đầu.
"Cậu chắc chắn bao nhiêu phần trăm?"
"Một trăm phần trăm." Trần Phong nói thật.
"Một trăm... phần trăm?!" Chu Quảng Quyền nghẹn họng, cậu dám nói thật đấy.
Đến cả tay đua chuyên nghiệp cũng không dám nói nắm chắc 100% thắng được Tôn Thuyên.
Chu Giai Nhan cũng cau mày, rõ ràng không tin lời Trần Phong, cô thậm chí cảm thấy, Trần Phong hơi ngông cuồng tự cao.
Tính cách như Trần Phong căn bản không có kết cục tốt.
Ở chỗ khác, sau khi Tôn Thuyên về lại sân của mình, đương nhiên đã lớn lối tuyên bố việc đánh cược, không lâu sau người ở chỗ đua đều biết, Cúp Thánh Xe năm nay có một tuyển thủ không biết tự lượng sức mình.
"Thời buổi này, đúng là con chó, con mèo gì cũng có thể tham gia Cúp Thánh Xe, loại xe vớ vẩn như California cũng dám lái ra ngoài."
Trên ghế khán giả, một cô gái có gương mặt như hotgirl trên mạng khinh thường nói, bên cạnh cô ta còn có mấy cô gái cũng xinh đẹp trắng trẻo.
"Lái California thì cũng thôi, lại còn không có não, muốn so kĩ thuật lái xe với cậu Tôn, thế chẳng phải là đi nộp mạng sao?"
"Nhạc Linh, cô nói gì vậy chứ, sao lại là nộp mạng, biết đâu người ta chỉ muốn sủa như chó thôi." Một cô gái trang điểm kiểu Âu Mỹ, đeo khuyên tai to cười khanh khách nói, ngồi bên cạnh cô ta chính là Nhạc Linh.
Từ sau lần bị Trần Phong và người của Hàn Long dọa cho sợ, Nhạc Linh bèn kéo mọi phương thức liên lạc của Hạ Hạo vào danh sách đen, chạy đến Nam Ninh.
Đến tận Cúp Thánh Xe lần này, Nhạc Linh mới dám về.
"Có lẽ thế." Nhạc Linh hơi mất tập trung đáp lời, ánh mắt lại không ngừng lượn lờ trên sân đua, có vẻ đang tìm gì đó.
"Nhạc Linh, cô vẫn đang tìm chiếc Koenigsegg kia à?" Cô gái trang điểm Âu Mỹ - Tống Na không nhịn được hỏi, mấy hôm trước Nhạc Linh nói gặp được một chiếc Koenigsegg ở Thương Châu, nhưng cô ta hỏi thân phận chủ xe kia thì Nhạc Linh lại giữ kín như bưng, dù thế nào cũng không chịu nói.
Cúp Thánh Xe lần này, từ lúc bắt đầu, Nhạc Linh đã luôn tìm chiếc Koenigsegg kia, nên Tống Na rất tò mò, chủ nhân chiếc xe Koenigsegg khiến Nhạc Linh nhớ mãi không quên rốt cuộc là ai.
"Ừ." Nhạc Linh gật đầu, không giấu giếm.
"Chủ chiếc Koenigsegg mà cô nói, thực sự có thế lực lớn thế sao? Có thể đồng thời khiến Hàn Long và Cố Đông Thâm làm đàn em?" Tống Na nghi ngờ hỏi, Hàn Long và Cố Đông Thâm, là hai ông vua thế giới ngầm thành phố Thương Châu, hơn nữa quan hệ giữa họ vẫn luôn như nước với lửa, ai có thể giỏi đến mức đồng thời thu phục cả hai người.
"Ừ, sức mạnh của anh ta, chắc chắn vượt xa tưởng tượng của cô." Nhạc Linh nói khẽ, cô ta không dám nói thẳng thân phận của Trần Phong, vì sau hôm đó, Hàn Long đã sai người đến cảnh cáo cô ta, không được tiết lộ bất kì tin tức gì của Trần Phong.
Nói với Tống Na một phần thông tin cũng là vì Tống Na là bạn thân của cô ta, cô ta tin Tống Na, nhưng về thông tin cốt lõi của Trần Phong, cô ta lại không dám tiết lộ chút nào.
Lần này đến Cúp Thánh Xe thực ra cô ta cũng chỉ ôm suy nghĩ thử vận may, xem có thể gặp lại Trần Phong hóa giải ấn tượng không tốt để lại cho Trần Phong lần trước không.
"Thương Châu còn có người như vậy sao?" Tống Na hơi nghi ngờ lẩm bẩm một câu, nếu thực sự có thì cô ta phải để ý chút, người mẫu như họ là ăn cơm thanh xuân, nếu may mắn có thể cưa được con nhà giàu, gả vào nhà giàu, vậy kiếp sau của họ cũng khỏi cần lo.
Đương nhiên, dù không gả được vào nhà giàu, thì làm bồ cho con nhà giàu cũng được.
Cuối cùng, trận đua siêu xe mọi người mong đợi cũng bắt đầu.
Hơn ba mươi chiếc siêu xe các loại dàn hàng ngay ngắn trên đường đua, trong đó, chiếc California bốn chỗ của Trần Phong là thu hút chú ý nhất, tạo thành đối lập rõ rệt với siêu xe hai chỗ khác.
Chú thích:
(1) Thắp đèn lồng trong hố xí, tìm phân: Tìm phân đồng âm với tự tìm đường chết, nộp mạng.
(2) Ai cho màu dũng khí thế, Lương Tịnh Như: Lương Tịnh Như là một ca sĩ, có một bài hát tiêu đề là Dũng khí.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.