Chương 118: Say rượu rồi quậy
Lư Lai Phật Tổ
13/12/2020
"Tiếp tục." Trần Phong cười nói, Từ Đông Lương cũng đúng là tự tìm đường chết, so cái gì với anh không so, lại đi so uống rượu, anh là võ sĩ tu luyện được kình khí (1) đó, dù uống bao nhiêu rượu đế thì kình khí cũng có thể khiến rượu đế bốc hơi, có thể nói là nghìn chén không say đúng nghĩa.
Sắc mặt Từ Đông Lương thay đổi, cũng không nói gì, nâng ly rượu đế lên, rồi uống một hơi cạn sạch, nhưng lần này lúc uống, anh ta đã không thoải mái như hai lần trước, cảm giác mặt hơi nóng lên.
Tửu lượng của anh ta mặc dù tốt, nhưng cũng không tốt đến mức uống rượu đế như uống nước lã.
"Còn uống được nữa không?" Trần Phong cười giả lả nhìn Từ Đông Lương nói.
"Có gì mà không uống được? Ông đây mới chỉ khởi động thôi." Từ Đông Lương cứng đầu nói.
"Mong là thế." Trần Phong cười đầy ẩn ý, lại mở một chai Mao Đài, ngẩng cổ lên, tu ừng ực.
Mắt mọi người trợn tròn, thậm chí có cảm giác Trần Phong đang uống nước.
"Rầm!"
Từ Đông Lương quăng mạnh ly rượu xuống bàn, đỏ mặt tía tai nhìn Trần Phong.
Trần Phong lấy Mao Đài, tiếp tục uống một hơi cạn sạch.
Hai người hết anh đến tôi, chỉ ba phút ngắn ngủi, trên bàn đã thêm tám chai rượu rỗng.
Trần Phong một mình uống tám chai Mao Đài, còn Từ Đông Lương mặc dù uống ít nhưng cộng lại cũng phải gần một cân.
Trần Phong thì cứ như không có việc gì, còn mặt Từ Đông Lương lại đã đỏ như đít khỉ, rõ ràng ngấm rượu rồi, Từ Đông Lương lúc này chỉ cảm thấy trước mắt chỗ nào cũng là bóng người.
Trần Phong lại uống một chai rượu đế vào bụng, Từ Đông Lương cuối cùng cũng không trụ được nữa.
"Phục vụ! Cút lại đây cho tôi!" Mặt Từ Đông Lương đỏ ngầu, hét to.
"Thưa anh, xin hỏi anh có việc gì thế?" Mấy phục vụ hoảng hốt đến.
Từ Đông Lương chỉ Mao Đài trước mặt Trần Phong, mắng nhiếc: "Mao Đài của các cô, mẹ kiếp có phải giả không?"
Rượu giả?
Nghe thấy Từ Đông Lương nói vậy, sắc mặt người phục vụ đi đầu thay đổi hẳn, vội vàng nói: "Thưa anh, sao thế được, Biệt thự Hoa Kỳ của chúng tôi là nhà hàng cao cấp nhất Kim Lăng, mỗi chai rượu đều là rượu đế chính tông lấy từ xưởng rượu Mao Đài đến, chắc chắn không thể có chuyện rượu giả."
"Vớ vẩn! Nếu không phải rượu giả, tại sao một mình hắn uống tám chai không say!" Từ Đông Lương chỉ Trần Phong, nói.
"Tám chai?!" Người phục vụ đi đầu cũng giật mình, lúc này mới phát hiện, trước mặt Trần Phong, bày tám chai rượu gọn gàng, còn Trần Phong lại đứng như không có chuyện gì.
"Anh này, một mình anh uống tám chai thật à?" Phục vụ khó tin nhìn Trần Phong rồi hỏi.
Trần Phong gật đầu.
"Anh đợi chút, tôi gọi giám đốc của chúng tôi đến." Vẻ mặt phục vụ trở nên nghiêm túc hẳn rồi nói, cô ấy cảm thấy việc này hơi to rồi, nếu Trần Phong uống tám chai thật, mà còn không làm sao thì khéo rượu kia có vấn đề thật.
Mấy phút sau, một người đàn ông trung niên mặc đồ Âu bước tới.
"Chào các quý ông, quý bà, tôi là Lưu Bác, là giám đốc tiền sảnh của Biệt thự Hoa Kỳ, rất xin lỗi vì để xảy ra tình trạng này, làm ảnh hưởng việc dùng bữa cùa các anh chị." Người đàn ông trung niên nhìn mọi người với vẻ xin lỗi.
Sau đó ông ấy lại chuyển mắt qua Từ Đông Lương, hỏi: "Anh này, anh nói Mao Đài của Biệt thự Hoa Kỳ chúng tôi là rượu giả?"
Từ Đông Lương lúc này hơi say rồi, bắt đầu lên cơn: "Dù có không phải rượu giả thì chắc chắn cũng trộn nước, nếu không một mình hắn uống được tám chai chắc?"
Lưu Bác đánh giá Trần Phong, với việc Trần Phong một mình uống tám chai ông ấy cũng rất bất ngờ, nhưng ông ấy chắc chắn lô Mao Đài này đều là lấy từ xưởng ra, không thể có rượu giả được.
"Anh này, sự nghi ngờ của anh có lí, nhưng tôi phải nói với anh là tất cả rượu trên bàn này là cùng một lô Mao Đài, cũng có nghĩa là Mao Đài anh uống với tám chai Mao Đài anh này uống không hề khác nhau." Lưu Bác bình tĩnh nói.
"Thế thì sao?" Đầu óc Từ Đông Lương hơi mơ hồ, không hiểu được ý của Lưu Bác.
Lưu Bác thở dài nói: "Anh này, ý tôi là nếu Mao Đài của chúng tôi là giả thì anh sẽ không say."
"Vớ vẩn! Ông đây không say!" Từ Đông Lương thẹn quá hóa giận, anh ta cũng bừng tỉnh, mình đã làm một việc ngu ngốc, dù có là rượu giả thì cũng là rượu giả như nhau, sau khi uống, Trần Phong không say, anh ta lại say, dù thế nào thì cũng là anh ta không bằng Trần Phong.
Lưu Bác bất đắc dĩ nói: "Được, được, được, thưa anh, anh không say, nhưng tôi cũng có thể đảm bảo với anh, Mao Đài của chúng tôi chắc chắn không có vấn đề gì, sau đây tôi sẽ kiểm tra ngay tại chỗ cho anh."
Lưu Bác nói rồi đặt tám chai rượu Trần Phong đã uống đến trước mặt, bắt đầu quét mã qr từng chai, không lâu sau đã xuất hiện số hiệu và lô sản xuất của tám chai rượu đế, hiển thị đúng là rượu đế chính tông Xưởng rượu Quốc Giáo sản xuất, không có khả năng là rượu giả.
"Thưa anh, anh cũng thấy rồi đó, rượu đế này của chúng tôi đúng là thật, nếu anh vẫn không tin, thì anh có thể bảo người của Bộ Công thương đến đây tiếp tục kiểm tra." Lưu Bác nghiêm mặt nói.
Sắc mặt Từ Đông Lương hơi khó coi, lại nghi ngờ: "Có phải phục vụ của các ông đã mở rượu giữa đường sau đó trộn nước vào rượu hắn uống."
Sâu trong mắt Lưu Bác ánh lên vẻ lạnh lùng, Từ Đông Lương thế này là đang gây sự rồi.
"Thưa anh, cơm có thể ăn bừa, nhưng lời không thể nói bậy, anh nói vậy là đang bôi nhọ danh dự của Biệt thự Hoa Kỳ chúng tôi, nếu việc này không phải là thật thì anh sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật đó." Lưu Bác lạnh lùng nói.
Vừa nghe thấy chịu trách nhiệm trước pháp luật, thì trán Từ Đông Lương bỗng rịn mồ hôi, thoáng cái tỉnh rượu hơn nửa, phía sau Biệt thự Hoa Kỳ là nhà họ Dương, nếu hôm nay anh ta nhầm thì nhà họ Dương chắc chắn sẽ không để yên cho anh ta.
"Xin lỗi, xin lỗi, giám đốc Lưu, tôi uống quá chén, tôi nhầm rồi." Từ Đông Lương vội vàng xin lỗi.
Sắc mặt Lưu Bác vẫn lạnh lùng, với khả năng quan sát của ông ấy, đương nhiên có thể nhìn ra, Từ Đông Lương và Trần Phong không hợp, có lẽ hai người đang so tửu lượng trên bàn rượu, kết quả Từ Đông Lương thua rồi, sau đó thẹn quá hóa giận, muốn đổ vạ cho Biệt thự Hoa Kỳ, để kiếm cho mình bậc thang đi xuống.
Nhưng đây là Biệt thự Hoa Kỳ, không phải những nhà hàng nhỏ bé bên ngoài, muốn Biệt thự Hoa Kỳ chịu oan thay, Từ Đông Lương là cái thá gì?
"Giám đốc Lưu, ngại quá, anh Lương của chúng tôi đúng là quá chén rồi, lời cậu ấy nói ông đừng để bụng, rượu của chúng tôi không có vấn đề gì cả." Vương Giai Manh cười nịnh nọt giúp Từ Đông Lương giảng hòa, Từ Đông Lương đúng là uống say rồi, đây là Biệt thự Hoa Kỳ, kể cả rượu có vấn đề thì bạn cũng không dám nói chứ đừng nói là rượu của họ không có vấn đề gì.
"Hừ, tửu lượng không tốt thì đừng có ra vẻ, còn có lần sau tôi sẽ không khách sáo với anh đâu." Lưu Bác hừ một tiếng nói rồi xoay người rời đi.
Từ Đông Lương vội vàng gật đầu, cả gương mặt đỏ như đít khỉ, nếu là người khác dám sỉ nhục anh ta như vậy, e là anh ta đã lao lên tát mấy cái ngay tại chỗ, nhưng Lưu Bác là giám đốc của Biệt thự Hoa Kỳ, cho anh ta trăm nghìn lá gan anh ta cũng không dám làm gì Lưu Bác.
Chú thích:
(1) Kình khí: khí khiến dạ dày cứng
Sắc mặt Từ Đông Lương thay đổi, cũng không nói gì, nâng ly rượu đế lên, rồi uống một hơi cạn sạch, nhưng lần này lúc uống, anh ta đã không thoải mái như hai lần trước, cảm giác mặt hơi nóng lên.
Tửu lượng của anh ta mặc dù tốt, nhưng cũng không tốt đến mức uống rượu đế như uống nước lã.
"Còn uống được nữa không?" Trần Phong cười giả lả nhìn Từ Đông Lương nói.
"Có gì mà không uống được? Ông đây mới chỉ khởi động thôi." Từ Đông Lương cứng đầu nói.
"Mong là thế." Trần Phong cười đầy ẩn ý, lại mở một chai Mao Đài, ngẩng cổ lên, tu ừng ực.
Mắt mọi người trợn tròn, thậm chí có cảm giác Trần Phong đang uống nước.
"Rầm!"
Từ Đông Lương quăng mạnh ly rượu xuống bàn, đỏ mặt tía tai nhìn Trần Phong.
Trần Phong lấy Mao Đài, tiếp tục uống một hơi cạn sạch.
Hai người hết anh đến tôi, chỉ ba phút ngắn ngủi, trên bàn đã thêm tám chai rượu rỗng.
Trần Phong một mình uống tám chai Mao Đài, còn Từ Đông Lương mặc dù uống ít nhưng cộng lại cũng phải gần một cân.
Trần Phong thì cứ như không có việc gì, còn mặt Từ Đông Lương lại đã đỏ như đít khỉ, rõ ràng ngấm rượu rồi, Từ Đông Lương lúc này chỉ cảm thấy trước mắt chỗ nào cũng là bóng người.
Trần Phong lại uống một chai rượu đế vào bụng, Từ Đông Lương cuối cùng cũng không trụ được nữa.
"Phục vụ! Cút lại đây cho tôi!" Mặt Từ Đông Lương đỏ ngầu, hét to.
"Thưa anh, xin hỏi anh có việc gì thế?" Mấy phục vụ hoảng hốt đến.
Từ Đông Lương chỉ Mao Đài trước mặt Trần Phong, mắng nhiếc: "Mao Đài của các cô, mẹ kiếp có phải giả không?"
Rượu giả?
Nghe thấy Từ Đông Lương nói vậy, sắc mặt người phục vụ đi đầu thay đổi hẳn, vội vàng nói: "Thưa anh, sao thế được, Biệt thự Hoa Kỳ của chúng tôi là nhà hàng cao cấp nhất Kim Lăng, mỗi chai rượu đều là rượu đế chính tông lấy từ xưởng rượu Mao Đài đến, chắc chắn không thể có chuyện rượu giả."
"Vớ vẩn! Nếu không phải rượu giả, tại sao một mình hắn uống tám chai không say!" Từ Đông Lương chỉ Trần Phong, nói.
"Tám chai?!" Người phục vụ đi đầu cũng giật mình, lúc này mới phát hiện, trước mặt Trần Phong, bày tám chai rượu gọn gàng, còn Trần Phong lại đứng như không có chuyện gì.
"Anh này, một mình anh uống tám chai thật à?" Phục vụ khó tin nhìn Trần Phong rồi hỏi.
Trần Phong gật đầu.
"Anh đợi chút, tôi gọi giám đốc của chúng tôi đến." Vẻ mặt phục vụ trở nên nghiêm túc hẳn rồi nói, cô ấy cảm thấy việc này hơi to rồi, nếu Trần Phong uống tám chai thật, mà còn không làm sao thì khéo rượu kia có vấn đề thật.
Mấy phút sau, một người đàn ông trung niên mặc đồ Âu bước tới.
"Chào các quý ông, quý bà, tôi là Lưu Bác, là giám đốc tiền sảnh của Biệt thự Hoa Kỳ, rất xin lỗi vì để xảy ra tình trạng này, làm ảnh hưởng việc dùng bữa cùa các anh chị." Người đàn ông trung niên nhìn mọi người với vẻ xin lỗi.
Sau đó ông ấy lại chuyển mắt qua Từ Đông Lương, hỏi: "Anh này, anh nói Mao Đài của Biệt thự Hoa Kỳ chúng tôi là rượu giả?"
Từ Đông Lương lúc này hơi say rồi, bắt đầu lên cơn: "Dù có không phải rượu giả thì chắc chắn cũng trộn nước, nếu không một mình hắn uống được tám chai chắc?"
Lưu Bác đánh giá Trần Phong, với việc Trần Phong một mình uống tám chai ông ấy cũng rất bất ngờ, nhưng ông ấy chắc chắn lô Mao Đài này đều là lấy từ xưởng ra, không thể có rượu giả được.
"Anh này, sự nghi ngờ của anh có lí, nhưng tôi phải nói với anh là tất cả rượu trên bàn này là cùng một lô Mao Đài, cũng có nghĩa là Mao Đài anh uống với tám chai Mao Đài anh này uống không hề khác nhau." Lưu Bác bình tĩnh nói.
"Thế thì sao?" Đầu óc Từ Đông Lương hơi mơ hồ, không hiểu được ý của Lưu Bác.
Lưu Bác thở dài nói: "Anh này, ý tôi là nếu Mao Đài của chúng tôi là giả thì anh sẽ không say."
"Vớ vẩn! Ông đây không say!" Từ Đông Lương thẹn quá hóa giận, anh ta cũng bừng tỉnh, mình đã làm một việc ngu ngốc, dù có là rượu giả thì cũng là rượu giả như nhau, sau khi uống, Trần Phong không say, anh ta lại say, dù thế nào thì cũng là anh ta không bằng Trần Phong.
Lưu Bác bất đắc dĩ nói: "Được, được, được, thưa anh, anh không say, nhưng tôi cũng có thể đảm bảo với anh, Mao Đài của chúng tôi chắc chắn không có vấn đề gì, sau đây tôi sẽ kiểm tra ngay tại chỗ cho anh."
Lưu Bác nói rồi đặt tám chai rượu Trần Phong đã uống đến trước mặt, bắt đầu quét mã qr từng chai, không lâu sau đã xuất hiện số hiệu và lô sản xuất của tám chai rượu đế, hiển thị đúng là rượu đế chính tông Xưởng rượu Quốc Giáo sản xuất, không có khả năng là rượu giả.
"Thưa anh, anh cũng thấy rồi đó, rượu đế này của chúng tôi đúng là thật, nếu anh vẫn không tin, thì anh có thể bảo người của Bộ Công thương đến đây tiếp tục kiểm tra." Lưu Bác nghiêm mặt nói.
Sắc mặt Từ Đông Lương hơi khó coi, lại nghi ngờ: "Có phải phục vụ của các ông đã mở rượu giữa đường sau đó trộn nước vào rượu hắn uống."
Sâu trong mắt Lưu Bác ánh lên vẻ lạnh lùng, Từ Đông Lương thế này là đang gây sự rồi.
"Thưa anh, cơm có thể ăn bừa, nhưng lời không thể nói bậy, anh nói vậy là đang bôi nhọ danh dự của Biệt thự Hoa Kỳ chúng tôi, nếu việc này không phải là thật thì anh sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật đó." Lưu Bác lạnh lùng nói.
Vừa nghe thấy chịu trách nhiệm trước pháp luật, thì trán Từ Đông Lương bỗng rịn mồ hôi, thoáng cái tỉnh rượu hơn nửa, phía sau Biệt thự Hoa Kỳ là nhà họ Dương, nếu hôm nay anh ta nhầm thì nhà họ Dương chắc chắn sẽ không để yên cho anh ta.
"Xin lỗi, xin lỗi, giám đốc Lưu, tôi uống quá chén, tôi nhầm rồi." Từ Đông Lương vội vàng xin lỗi.
Sắc mặt Lưu Bác vẫn lạnh lùng, với khả năng quan sát của ông ấy, đương nhiên có thể nhìn ra, Từ Đông Lương và Trần Phong không hợp, có lẽ hai người đang so tửu lượng trên bàn rượu, kết quả Từ Đông Lương thua rồi, sau đó thẹn quá hóa giận, muốn đổ vạ cho Biệt thự Hoa Kỳ, để kiếm cho mình bậc thang đi xuống.
Nhưng đây là Biệt thự Hoa Kỳ, không phải những nhà hàng nhỏ bé bên ngoài, muốn Biệt thự Hoa Kỳ chịu oan thay, Từ Đông Lương là cái thá gì?
"Giám đốc Lưu, ngại quá, anh Lương của chúng tôi đúng là quá chén rồi, lời cậu ấy nói ông đừng để bụng, rượu của chúng tôi không có vấn đề gì cả." Vương Giai Manh cười nịnh nọt giúp Từ Đông Lương giảng hòa, Từ Đông Lương đúng là uống say rồi, đây là Biệt thự Hoa Kỳ, kể cả rượu có vấn đề thì bạn cũng không dám nói chứ đừng nói là rượu của họ không có vấn đề gì.
"Hừ, tửu lượng không tốt thì đừng có ra vẻ, còn có lần sau tôi sẽ không khách sáo với anh đâu." Lưu Bác hừ một tiếng nói rồi xoay người rời đi.
Từ Đông Lương vội vàng gật đầu, cả gương mặt đỏ như đít khỉ, nếu là người khác dám sỉ nhục anh ta như vậy, e là anh ta đã lao lên tát mấy cái ngay tại chỗ, nhưng Lưu Bác là giám đốc của Biệt thự Hoa Kỳ, cho anh ta trăm nghìn lá gan anh ta cũng không dám làm gì Lưu Bác.
Chú thích:
(1) Kình khí: khí khiến dạ dày cứng
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.