Chương 900: Thoát ra
Lư Lai Phật Tổ
21/08/2021
Người đàn ông này mặc áo da màu đen, mái tóc được tạo kiểu vào nếp, hàm ria mép được cắt tỉa gọn gàng, khiến người ta có cảm giác tương đối chững trạc.
Trần Phong đột nhiên mở mắt ra thì nhìn thấy người này trước mặt anh.
Nhưng người này không làm gì anh giống như mấy người trước, Trần Phong tò mò hỏi: “Anh lại là ai nữa đây?”.
Người đó nhẹ nhàng đáp: “Tôi là người đến cứu anh, anh có thể gọi tôi là Bạch Tinh”.
Trần Phong đương nhiên chưa từng nghe thấy cái tên này bao giờ, nhưng anh không quan tâm, chỉ hỏi: “Anh định cứu tôi kiểu gì?”.
Bạch Tinh đáp: “Cứ thế này đưa anh ra ngoài thôi”.
Trần Phong tò mò nói: “Lẽ nào không có ai ngăn anh lại sao, tôi đã giết cháu nội của nhà này, bọn họ sẽ không để tôi đi dễ dàng đâu”.
Bạch Tinh gật đầu nói: “Tôi biết, nhưng anh đi ra cùng tôi thì bọn họ sẽ không chặn lại”.
Trần Phong chỉ nhìn anh ta, giống như muốn anh ta kiểm chứng lời nói của anh ta liệu có phải thật không.
Bạch Tinh cũng không nói nhiều, lôi một chiếc chìa khóa từ trong túi ra, đi đến bên cạnh Trần Phong, lần lượt mở toàn bộ khóa xích ở chân và tay anh.
Cơ thể Trần Phong lúc này vô cùng yếu ớt, không có dây xích giữ anh nữa, cơ thể anh liền đổ xuống nền nhà.
“Giờ thì tin tôi rồi chứ?”, Bạch Tinh nhìn xuống Trần Phong hỏi.
Sau đó anh ta ngồi thụp xuống bên cạnh Trần Phong, lại lôi trong túi ra một viên thuốc rồi nói với anh: “Viên thuốc này có thể kích thích sức mạnh tiềm ẩn trong cơ thể anh, để anh có thể hoạt động được ít nhất là trong hai tiếng”.
Anh ta đưa thuốc đến trước mặt Trần Phong, Trần Phong nói: “Chắc nó không chỉ đơn giản như vậy đâu nhỉ?”.
“Còn về tác dụng phụ kia đối với anh mà nói có quan trọng không, chỉ cần không chết đi, thì vẫn tốt hơn là bây giờ đúng không?”, Bạch Tinh nói rất bình thản.
Trần Phong như thể bị anh ta thuyết phục, nuốt chửng luôn viên thuốc trước mặt anh.
Sức mạnh quả nhiên bắt đầu từ từ lan tỏa khắp người anh, cơ thể bắt đầu trở nên nóng bừng, giống như hồi quang phản chiếu của người sắp chết vậy.
Một lúc sau, Trần Phong cuối cùng cũng có thể đứng thẳng người, anh lạnh lùng nói với Bạch Tinh đứng bên cạnh: “Anh không sợ giờ tôi giết anh luôn à?”.
Bạch Tinh không có chút sợ hãi nào: “Anh nghĩ anh cần phải làm thế sao, cho dù bây giờ anh có giết tôi thì anh cũng không ra nổi đây”.
Khi hai người nói chuyện, có hai người khác chạy đến phòng giam Trần Phong, bọn họ hình như là người của nhà họ Tiền.
Trong đó có một người hét lên với Bạch Tinh: “Bạch thiếu gia, sao anh lại làm như vậy. Tuy ông chủ đồng ý với anh nhưng cũng chưa từng nói sẽ để anh đưa người này đi”.
Bạch Tinh bình thản trả lời: “Kể cả tôi muốn đối phó với tên đó, thì đấy cũng là chuyện của nhà họ Bạch, còn chưa đến lượt mấy người nhúng tay, tránh ra cho tôi”.
Nói xong, anh ta liền đi lên phía trước, Trần Phong đi theo phía sau.
Và khi đi qua hai người kia, bọn họ không hề ra tay, thậm chí còn định nói gì đó, nhưng sau khi bị Bạch Tinh trừng mắt nhìn một cái thì bọn họ lại im bặt.
Chờ đến khi đi đến lối ra, ông lão lưng còng quả nhiên đã đợi ở đây, ông ta thấy Bạch Tinh liền hỏi: “Cậu muốn đối phó với em trai cậu, tôi có thể giúp cậu, nhưng cậu phải để người này ở lại”.
Bạch Tinh lại nhìn ông ta với vẻ khinh thường: “Ông Tiền, ông tưởng tôi không biết ông đang nghĩ gì sao, tên đó muốn hai người phụ nữ kia, tôi sẽ không để cho nó được toại nguyện. Nếu ông muốn đối phó với nó, vậy thì hãy làm cho tốt, những gì ông xứng đáng nhận được, tôi sẽ không thiếu của ông một xu”.
Sau đó không quan tâm đến ông ta nữa mà đi thẳng ra bên ngoài.
Trần Phong cũng nhìn ông lão một cái, và cứ thế Trần Phong rời khỏi đó trong ánh mắt căm phẫn tột độ của đối phương.
Bên ngoài cổng đã có xe chờ sẵn bọn họ, Bạch Tinh bảo Trần Phong lên xe, nhưng cũng không biết lái xe đi đâu, Bạch Tinh luôn im lặng, nên Trần Phong cũng không hỏi.
Cuối cùng cũng đến trước một nhà máy bỏ hoang, Bạch Tinh mới chậm rãi lên tiếng: “Hai người phụ nữ đi cùng anh đang ở bên trong, giờ anh có đủ khả năng để đưa họ ra, nhưng tên họ Bạch kia thì anh không được động vào”.
Tuy Trần Phong không hiểu ý của anh ta nói cho lắm, nhưng biết hai người phụ nữ mà anh ta nói chính là hai chị em Long Lăng.
Cho nên anh hỏi với vẻ kỳ lạ: “Sao hai bọn họ lại ở trong này?”.
“Anh không cần biết, chỉ cần đưa hai người họ ra là được. Nhớ kỹ, không được động đến Bạch Tô”.
Mấy tên ở bên trong nhà máy đều là một đám lởm khởm, sau khi đi vào Trần Phong liền tóm lấy một tên hỏi: “Hai người phụ nữ kia ở đâu?”.
Tên đó sợ hãi chỉ đường cho Trần Phong, nhưng Trần Phong vẫn đánh ngất hắn.
Trên đường đi vào trong anh vừa đi vừa đánh từng tên một, không ai có thể ngăn anh được.
Khi hai chị em Long Lăng nhìn thấy Trần Phong đứng trước cửa, cũng vô cùng kinh ngạc.
Trần Phong lao đến bỏ giẻ khỏi miệng Long Lăng, Long Lăng liền thốt lên: “Trần Phong, sao lại là anh?”.
Trần Phong vừa cởi trói cho Phượng Thê vừa nói: “Có người cứu tôi ra”.
“Nhưng sao anh lại biết chúng tôi ở đây?”.
“Cũng là người đó nói cho tôi biết”.
Nói xong, anh đã cởi trói xong xuôi cho hai người.
Phượng Thê liền xúc động ôm chầm lấy Trần Phong, rồi cứ thế khóc nức nở.
Trần Phong vỗ nhẹ lưng cô ấy an ủi: “Được rồi, đừng khóc nữa, chẳng phải tôi đã về rồi sao?”.
Nhưng ngược lại Phượng Thê càng ôm chặt anh hơn.
“Mau đi đi, không có nhiều thời gian đâu”, vì lí do sức khỏe của anh, Trần Phong cũng không dám ở lại đây lâu.
Nhưng Long Lăng chặn anh lại nói: “Chúng ta còn phải cứu Bạch Tô, cậu ta cũng bị bắt rồi”.
Trần Phong lại lắc đầu: “Không cần cứu cậu ta, tất cả đều là hắn tự biên tự diễn thôi”.
Long Lăng ngạc nhiên nhìn Trần Phong nói: “Sao có thể được, chính mắt tôi nhìn thấy cậu ta bị đánh đến mức bị thương mà”.
Trần Phong đáp: “Đó chắc chắn cũng là giả, chúng ta mau đi đi, sắp không kịp nữa rồi”.
“Cậu Bạch, tôi thấy thời gian cũng đến rồi đấy, hay là cậu ra tay đi”.
Sau đó là một giọng nói nho nhã hơn lên tiếng: “Không cần vội, chờ đến khi bọn họ cảm thấy tuyệt vọng, nhất là khi vừa đói vừa khát, sự xuất hiện của tôi mới có thể đổi lấy được sự ngưỡng mộ trong lòng bọn họ”.
Nhưng cậu ta có lẽ không bao giờ có thể ngờ khi cậu ta nói những lời này, hai người vốn cần cậu ta cứu, lúc này đang đứng bên ngoài nghe rõ mồn một.
Trần Phong đột nhiên mở mắt ra thì nhìn thấy người này trước mặt anh.
Nhưng người này không làm gì anh giống như mấy người trước, Trần Phong tò mò hỏi: “Anh lại là ai nữa đây?”.
Người đó nhẹ nhàng đáp: “Tôi là người đến cứu anh, anh có thể gọi tôi là Bạch Tinh”.
Trần Phong đương nhiên chưa từng nghe thấy cái tên này bao giờ, nhưng anh không quan tâm, chỉ hỏi: “Anh định cứu tôi kiểu gì?”.
Bạch Tinh đáp: “Cứ thế này đưa anh ra ngoài thôi”.
Trần Phong tò mò nói: “Lẽ nào không có ai ngăn anh lại sao, tôi đã giết cháu nội của nhà này, bọn họ sẽ không để tôi đi dễ dàng đâu”.
Bạch Tinh gật đầu nói: “Tôi biết, nhưng anh đi ra cùng tôi thì bọn họ sẽ không chặn lại”.
Trần Phong chỉ nhìn anh ta, giống như muốn anh ta kiểm chứng lời nói của anh ta liệu có phải thật không.
Bạch Tinh cũng không nói nhiều, lôi một chiếc chìa khóa từ trong túi ra, đi đến bên cạnh Trần Phong, lần lượt mở toàn bộ khóa xích ở chân và tay anh.
Cơ thể Trần Phong lúc này vô cùng yếu ớt, không có dây xích giữ anh nữa, cơ thể anh liền đổ xuống nền nhà.
“Giờ thì tin tôi rồi chứ?”, Bạch Tinh nhìn xuống Trần Phong hỏi.
Sau đó anh ta ngồi thụp xuống bên cạnh Trần Phong, lại lôi trong túi ra một viên thuốc rồi nói với anh: “Viên thuốc này có thể kích thích sức mạnh tiềm ẩn trong cơ thể anh, để anh có thể hoạt động được ít nhất là trong hai tiếng”.
Anh ta đưa thuốc đến trước mặt Trần Phong, Trần Phong nói: “Chắc nó không chỉ đơn giản như vậy đâu nhỉ?”.
“Còn về tác dụng phụ kia đối với anh mà nói có quan trọng không, chỉ cần không chết đi, thì vẫn tốt hơn là bây giờ đúng không?”, Bạch Tinh nói rất bình thản.
Trần Phong như thể bị anh ta thuyết phục, nuốt chửng luôn viên thuốc trước mặt anh.
Sức mạnh quả nhiên bắt đầu từ từ lan tỏa khắp người anh, cơ thể bắt đầu trở nên nóng bừng, giống như hồi quang phản chiếu của người sắp chết vậy.
Một lúc sau, Trần Phong cuối cùng cũng có thể đứng thẳng người, anh lạnh lùng nói với Bạch Tinh đứng bên cạnh: “Anh không sợ giờ tôi giết anh luôn à?”.
Bạch Tinh không có chút sợ hãi nào: “Anh nghĩ anh cần phải làm thế sao, cho dù bây giờ anh có giết tôi thì anh cũng không ra nổi đây”.
Khi hai người nói chuyện, có hai người khác chạy đến phòng giam Trần Phong, bọn họ hình như là người của nhà họ Tiền.
Trong đó có một người hét lên với Bạch Tinh: “Bạch thiếu gia, sao anh lại làm như vậy. Tuy ông chủ đồng ý với anh nhưng cũng chưa từng nói sẽ để anh đưa người này đi”.
Bạch Tinh bình thản trả lời: “Kể cả tôi muốn đối phó với tên đó, thì đấy cũng là chuyện của nhà họ Bạch, còn chưa đến lượt mấy người nhúng tay, tránh ra cho tôi”.
Nói xong, anh ta liền đi lên phía trước, Trần Phong đi theo phía sau.
Và khi đi qua hai người kia, bọn họ không hề ra tay, thậm chí còn định nói gì đó, nhưng sau khi bị Bạch Tinh trừng mắt nhìn một cái thì bọn họ lại im bặt.
Chờ đến khi đi đến lối ra, ông lão lưng còng quả nhiên đã đợi ở đây, ông ta thấy Bạch Tinh liền hỏi: “Cậu muốn đối phó với em trai cậu, tôi có thể giúp cậu, nhưng cậu phải để người này ở lại”.
Bạch Tinh lại nhìn ông ta với vẻ khinh thường: “Ông Tiền, ông tưởng tôi không biết ông đang nghĩ gì sao, tên đó muốn hai người phụ nữ kia, tôi sẽ không để cho nó được toại nguyện. Nếu ông muốn đối phó với nó, vậy thì hãy làm cho tốt, những gì ông xứng đáng nhận được, tôi sẽ không thiếu của ông một xu”.
Sau đó không quan tâm đến ông ta nữa mà đi thẳng ra bên ngoài.
Trần Phong cũng nhìn ông lão một cái, và cứ thế Trần Phong rời khỏi đó trong ánh mắt căm phẫn tột độ của đối phương.
Bên ngoài cổng đã có xe chờ sẵn bọn họ, Bạch Tinh bảo Trần Phong lên xe, nhưng cũng không biết lái xe đi đâu, Bạch Tinh luôn im lặng, nên Trần Phong cũng không hỏi.
Cuối cùng cũng đến trước một nhà máy bỏ hoang, Bạch Tinh mới chậm rãi lên tiếng: “Hai người phụ nữ đi cùng anh đang ở bên trong, giờ anh có đủ khả năng để đưa họ ra, nhưng tên họ Bạch kia thì anh không được động vào”.
Tuy Trần Phong không hiểu ý của anh ta nói cho lắm, nhưng biết hai người phụ nữ mà anh ta nói chính là hai chị em Long Lăng.
Cho nên anh hỏi với vẻ kỳ lạ: “Sao hai bọn họ lại ở trong này?”.
“Anh không cần biết, chỉ cần đưa hai người họ ra là được. Nhớ kỹ, không được động đến Bạch Tô”.
Mấy tên ở bên trong nhà máy đều là một đám lởm khởm, sau khi đi vào Trần Phong liền tóm lấy một tên hỏi: “Hai người phụ nữ kia ở đâu?”.
Tên đó sợ hãi chỉ đường cho Trần Phong, nhưng Trần Phong vẫn đánh ngất hắn.
Trên đường đi vào trong anh vừa đi vừa đánh từng tên một, không ai có thể ngăn anh được.
Khi hai chị em Long Lăng nhìn thấy Trần Phong đứng trước cửa, cũng vô cùng kinh ngạc.
Trần Phong lao đến bỏ giẻ khỏi miệng Long Lăng, Long Lăng liền thốt lên: “Trần Phong, sao lại là anh?”.
Trần Phong vừa cởi trói cho Phượng Thê vừa nói: “Có người cứu tôi ra”.
“Nhưng sao anh lại biết chúng tôi ở đây?”.
“Cũng là người đó nói cho tôi biết”.
Nói xong, anh đã cởi trói xong xuôi cho hai người.
Phượng Thê liền xúc động ôm chầm lấy Trần Phong, rồi cứ thế khóc nức nở.
Trần Phong vỗ nhẹ lưng cô ấy an ủi: “Được rồi, đừng khóc nữa, chẳng phải tôi đã về rồi sao?”.
Nhưng ngược lại Phượng Thê càng ôm chặt anh hơn.
“Mau đi đi, không có nhiều thời gian đâu”, vì lí do sức khỏe của anh, Trần Phong cũng không dám ở lại đây lâu.
Nhưng Long Lăng chặn anh lại nói: “Chúng ta còn phải cứu Bạch Tô, cậu ta cũng bị bắt rồi”.
Trần Phong lại lắc đầu: “Không cần cứu cậu ta, tất cả đều là hắn tự biên tự diễn thôi”.
Long Lăng ngạc nhiên nhìn Trần Phong nói: “Sao có thể được, chính mắt tôi nhìn thấy cậu ta bị đánh đến mức bị thương mà”.
Trần Phong đáp: “Đó chắc chắn cũng là giả, chúng ta mau đi đi, sắp không kịp nữa rồi”.
“Cậu Bạch, tôi thấy thời gian cũng đến rồi đấy, hay là cậu ra tay đi”.
Sau đó là một giọng nói nho nhã hơn lên tiếng: “Không cần vội, chờ đến khi bọn họ cảm thấy tuyệt vọng, nhất là khi vừa đói vừa khát, sự xuất hiện của tôi mới có thể đổi lấy được sự ngưỡng mộ trong lòng bọn họ”.
Nhưng cậu ta có lẽ không bao giờ có thể ngờ khi cậu ta nói những lời này, hai người vốn cần cậu ta cứu, lúc này đang đứng bên ngoài nghe rõ mồn một.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.