Chương 382: Âm phủ Tương Nam
Tuyết Bay Tháng Tám
14/12/2020
Diệp Phàm không từ chối mà ngồi luôn lên xe của Mộ Dung Mộng Dao.
Mộ Dung Mộng Dao khởi động xe và phi nhanh về phía ngoại ô Tinh Thành.
Bây giờ đã hơn mười một giờ đêm, trời sắp sáng rồi, đừng nói là đường ở vùng ngoại ô, kể cả đường trong thành phố cũng rất ít xe đi lại.
Trên con đường dẫn đến vùng ngoại ô hẻo lánh, hai bên là rừng cây rậm rạp, dưới ánh trăng hiện lên những bóng ma như ma trơi, rất đáng sợ.
Chiếc xe thể thao màu xanh da trời mà Mộ Dung Mộng Dao lái phi nước đại suốt chặng đường, giống như một ngôi sao băng màu xanh lam xuyên thủng bầu trời.
Lái xe vừa đúng hơn một tiếng đồng hồ mới đến nơi, cuối con đường là một bãi đất hoang.
Nhìn bãi hoang này giống như một bãi tha ma, trong đêm tối nhìn vào khiến người ta có cảm giác kinh sợ, lòng bàn chân có cảm giác lạnh buốt.
Tuy nhiên, bãi đất hoang giống như một bãi tha ma như vậy lại có hàng trăm chiếc xe ô tô đậu dày đặc, chiếc nào chiếc nấy đều là xe thể thao cao cấp, những chiếc xe sang này đỗ trên bãi đất hoang vào giữa đêm, làm cho người ta có một loại ảo giác vô cùng không đối xứng.
Sau khi xuống xe, Diệp Phàm dụi mắt nhìn bãi đất hoang giống bãi tha ma này, chau mày và đề cao cảnh giác.
Đây không phải là Mộ Dung Mộng Dao cố ý lừa anh tới đây để vây giết anh sao?
Ngay khi trong đầu Diệp Phàm có suy nghĩ này, Mộ Dung Mộng Dao cũng xuống xe, cô ta nở nụ cười ngọt ngào, nói với Diệp Phàm: “Diệp Phàm, đây chính là Âm phủ Tương Nam, nhưng mà, người bình thường cho dù có tìm ra nơi này cũng không thể vào trong được.
“Nếu muốn vào trong Âm phủ Tương Nam, bắt buộc phải có vé vào cửa Âm phủ.”
“Tuy nhiên, vé vào cửa Âm phủ Tương Nam rất đắt, người bình thường căn bản không thể mua nổi, chỉ có những người giàu trong giới tu hành mới có thể mua được.”
Mộ Dung Mộng Dao giải thích với Diệp Phàm, sau đó cô ta liền rảo bước đi đến chỗ một tấm bia mộ trong bãi đất hoang.
Tấm bia mộ này không biết đã trải qua biết bao năm tháng rồi, trên mặt bia mộ đầy những dấu vết của tháng năm để lại, càng lộ ra cảm giác thăng trầm cổ kính xa xưa.
Chữ viết trên bia mộ đã bị mờ đi do bị bào mòn theo năm tháng, nhìn không rõ chút nào, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hai chữ ‘mười hai’.
Mộ Dung Mộng Dao dừng lại trước tấm bia mộ, lấy ra từ trong túi một lá bùa màu đen.
Một mặt của lá bùa có vẽ hình một hình đầu lâu, mặt còn lại viết một cách ngoằn nghoèo với chữ ‘mười hai’ bằng chu sa.
Chỉ thấy Mộ Dung Mộng Dao đặt lá bùa màu đen trong tay lên trên tấm bia, đột nhiên lá bùa màu đen tự động bị đốt cháy, cùng lúc đó, hai chữ mờ mờ ‘mười hai’ trên tấm bia cũng sáng lên.
Bùm!
Cả mặt đất rung lên dữ dội, giống như là xảy ra động đất vậy.
Sau đó, một chiếc thang máy lao ra từ dưới lòng đất giữa bãi đất hoang, cửa thang máy mở ra, một tên mặc áo choàng đen từ bên trong bước ra, đứng trước cửa thang máy, nói với Mộ Dung Mộng Dao và Diệp Phàm trong tư thế mời chào: “Hai vị khách quý, mời vào.”
Mộ Dung Mộng Dao hiển nhiên không phải lần đầu tiên đến Âm phủ Tương Nam, cả quá trình làm cho người ta có cảm giác là ngựa quen đường cũ.
Diệp Phàm chau mày lại, ánh mắt lóe lên.
Anh có thể thấy được nơi này bất thường vô cùng, nơi gọi là Âm phủ Tương Nam này rất thần bí, ngay cả trong những thông tin anh có được cũng không có thông tin gì về Âm phủ Tương Nam.
Cho nên, anh bây giờ cũng không hề biết mức độ của Âm phủ Tương Nam, tùy tiện đi vào trong cùng Mộ Dung Mộng Dao, ngộ nhỡ nơi này là một cái bẫy thì sao? Anh há chẳng phải tự mình nộp mạng vào tay Mộ Dung Mộng Dao hay sao? Nhưng anh lại không phải là kẻ nhát gan.
Biết rõ trên núi có hổ nhưng vẫn lên núi.
Đây mới chính là tác phong hành sự của anh.
Cho dù Âm phủ Tương Nam thực sự là đầm long hang hổ, đêm nay anh cũng phải náo loạn một phen.
Nhiều khi, sự hồi hộp của cuộc chiến giành giật sự sống mới có thể khiến máu anh sục sôi, vì vậy, mặc dù anh đã nghĩ đến việc Âm phủ Tương Nam có thể là một cái bẫy do Mộ Dung Mộng Dao sắp đặt để gài bẫy anh, nhưng anh vẫn quyết định vào trong Âm phủ Tương Nam cùng Mộ Dung Mộng Dao.
“Diệp Phàm, đi thôi!”
Cũng chính vào lúc này, Mộ Dung Mộng Dao quay lại nhìn Diệp Phàm, cười một cách phong tình rồi nói.
“Ok!” Diệp Phàm gật đầu, bước nhanh đến.
Bây giờ anh giả vờ hoàn toàn bị Mộ Dung Mộng Dao mê hoặc, trong mắt chỉ có Mộ Dung Mộng Dao.
Hơn nữa, sau khi vào trong thang máy, hai tay anh đặt vào những chỗ nhạy cảm trên cơ thể Mộ Dung Mộng Dao ngay trước mặt tên mặc áo choàng màu đen, làm cho Mộ Dung Mộng Dao thẹn thùng mà trợn tròn mắt nhìn anh vài lần có chút oán hận, nói một cách quyến rũ: "Diệp Phàm, đừng nóng vội, chờ chúng ta mua được thuốc rồi, đêm nay tôi sẽ thuộc về anh, tùy anh muốn làm gì thì làm.”
“Tuy nhiên, đợi lúc nữa sau khi vào trong Âm phủ Tương Nam, anh phải kiềm chế bản thân một chút, đừng kiêu ngạo quá, những người ở đó không phải thuộc dạng chúng ta có thể tùy ý động vào.”
“Sau khi vào trong, chúng ta đi dạo một chút sau đó đi mua thuốc.”
Ánh mắt Diệp Phàm lóe lên, nhếch miệng cười nhạt một cái, giả bộ thể hiện biểu cảm của một lão tử độc tôn thống trị thiên hạ, nói với Mộ Dung Mộng Dao bằng giọng điệu vô cùng kiêu ngạo: “Sợ cái gì? Có ai mà tôi không thể động vào được? Cô xem, sau khi sự kiện sơn trang Phù Vân trôi quá, hơn một nửa giới tu hành ở Tương Nam lập thành liên minh đối phó tôi, tôi có hoảng sợ không? Yên tâm, chỉ cần cô biết cách hầu hạ tốt, sau này ở Tương Nam, cô có thể ngang nhiên mà đi, gì mà Âm phủ Tương Nam, chọc giận tôi, tôi sẽ san phẳng nơi này.”
Lúc Diệp Phàm nói những lời này, cơ thể tên mặc áo choàng đen rõ ràng rung lên một chút.
Nhưng kiểu rung đó, không phải tức giận mà là lo sợ!
Về phần Mộ Dung Mộng Dao thì mặc biến sắc, trong đôi mắt đẹp đó ẩn giấu sự kinh sợ, giây phút này, cô ta giống như đột nhiên hối hận vì đã đưa Diệp Phàm đến Âm phủ Tương Nam, sau vài giây, mới hoàn hồn, vội nói với Diệp Phàm: “Diệp Phàm, anh hiểu lầm rồi, tôi biết anh lợi hại, cả Tương Nam này không có ai mà anh không thể động vào.”
“Tôi đây không phải là muốn sớm cùng anh……”
“Cho nên, chúng ta mau đi mua thuốc, sau đó……”
Lúc nói chuyện, Mộ Dung Mộng Dao cố ý áp sát cả cơ thể vào người Diệp Phàm.
Trong mắt Diệp Phàm hiện lên chút ngạc nhiên, lời anh nói vừa nãy, chính là muốn thăm dò quan hệ giữa Mộ Dung Mộng Dao và Âm phủ Tương Nam, từ biểu hiện vừa rồi của Mộ dung Mộng Dao, anh gần như có thể khẳng định, Âm phủ Tương Nam không có liên quan gì với Mộ Dung Mộng Dao.
Hơn nữa, hình như Mộ Dung Mộng Dao vô cùng e sợ Âm phủ Tương Nam.
Nhưng biểu hiện vừa nãy của tên mặc áo choàng đen kia khiến Diệp Phàm cảm thấy nghi ngờ.
Theo lý mà nói, tên mặc áo choàng đen kia chính là người của Âm phủ Tương Nam, lời Diệp Phàm nói khi nãy, chắc hẳn sẽ khiến cho tên mặc áo choàng đen đó tức giận, nhưng tai sao tên đó lại thể hiện ra vẻ sợ hãi chứ?
Ngay khi trong đầu Diệp Phàm đang nghi ngờ, thang máy liền khởi động.
Mộ Dung Mộng Dao khởi động xe và phi nhanh về phía ngoại ô Tinh Thành.
Bây giờ đã hơn mười một giờ đêm, trời sắp sáng rồi, đừng nói là đường ở vùng ngoại ô, kể cả đường trong thành phố cũng rất ít xe đi lại.
Trên con đường dẫn đến vùng ngoại ô hẻo lánh, hai bên là rừng cây rậm rạp, dưới ánh trăng hiện lên những bóng ma như ma trơi, rất đáng sợ.
Chiếc xe thể thao màu xanh da trời mà Mộ Dung Mộng Dao lái phi nước đại suốt chặng đường, giống như một ngôi sao băng màu xanh lam xuyên thủng bầu trời.
Lái xe vừa đúng hơn một tiếng đồng hồ mới đến nơi, cuối con đường là một bãi đất hoang.
Nhìn bãi hoang này giống như một bãi tha ma, trong đêm tối nhìn vào khiến người ta có cảm giác kinh sợ, lòng bàn chân có cảm giác lạnh buốt.
Tuy nhiên, bãi đất hoang giống như một bãi tha ma như vậy lại có hàng trăm chiếc xe ô tô đậu dày đặc, chiếc nào chiếc nấy đều là xe thể thao cao cấp, những chiếc xe sang này đỗ trên bãi đất hoang vào giữa đêm, làm cho người ta có một loại ảo giác vô cùng không đối xứng.
Sau khi xuống xe, Diệp Phàm dụi mắt nhìn bãi đất hoang giống bãi tha ma này, chau mày và đề cao cảnh giác.
Đây không phải là Mộ Dung Mộng Dao cố ý lừa anh tới đây để vây giết anh sao?
Ngay khi trong đầu Diệp Phàm có suy nghĩ này, Mộ Dung Mộng Dao cũng xuống xe, cô ta nở nụ cười ngọt ngào, nói với Diệp Phàm: “Diệp Phàm, đây chính là Âm phủ Tương Nam, nhưng mà, người bình thường cho dù có tìm ra nơi này cũng không thể vào trong được.
“Nếu muốn vào trong Âm phủ Tương Nam, bắt buộc phải có vé vào cửa Âm phủ.”
“Tuy nhiên, vé vào cửa Âm phủ Tương Nam rất đắt, người bình thường căn bản không thể mua nổi, chỉ có những người giàu trong giới tu hành mới có thể mua được.”
Mộ Dung Mộng Dao giải thích với Diệp Phàm, sau đó cô ta liền rảo bước đi đến chỗ một tấm bia mộ trong bãi đất hoang.
Tấm bia mộ này không biết đã trải qua biết bao năm tháng rồi, trên mặt bia mộ đầy những dấu vết của tháng năm để lại, càng lộ ra cảm giác thăng trầm cổ kính xa xưa.
Chữ viết trên bia mộ đã bị mờ đi do bị bào mòn theo năm tháng, nhìn không rõ chút nào, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hai chữ ‘mười hai’.
Mộ Dung Mộng Dao dừng lại trước tấm bia mộ, lấy ra từ trong túi một lá bùa màu đen.
Một mặt của lá bùa có vẽ hình một hình đầu lâu, mặt còn lại viết một cách ngoằn nghoèo với chữ ‘mười hai’ bằng chu sa.
Chỉ thấy Mộ Dung Mộng Dao đặt lá bùa màu đen trong tay lên trên tấm bia, đột nhiên lá bùa màu đen tự động bị đốt cháy, cùng lúc đó, hai chữ mờ mờ ‘mười hai’ trên tấm bia cũng sáng lên.
Bùm!
Cả mặt đất rung lên dữ dội, giống như là xảy ra động đất vậy.
Sau đó, một chiếc thang máy lao ra từ dưới lòng đất giữa bãi đất hoang, cửa thang máy mở ra, một tên mặc áo choàng đen từ bên trong bước ra, đứng trước cửa thang máy, nói với Mộ Dung Mộng Dao và Diệp Phàm trong tư thế mời chào: “Hai vị khách quý, mời vào.”
Mộ Dung Mộng Dao hiển nhiên không phải lần đầu tiên đến Âm phủ Tương Nam, cả quá trình làm cho người ta có cảm giác là ngựa quen đường cũ.
Diệp Phàm chau mày lại, ánh mắt lóe lên.
Anh có thể thấy được nơi này bất thường vô cùng, nơi gọi là Âm phủ Tương Nam này rất thần bí, ngay cả trong những thông tin anh có được cũng không có thông tin gì về Âm phủ Tương Nam.
Cho nên, anh bây giờ cũng không hề biết mức độ của Âm phủ Tương Nam, tùy tiện đi vào trong cùng Mộ Dung Mộng Dao, ngộ nhỡ nơi này là một cái bẫy thì sao? Anh há chẳng phải tự mình nộp mạng vào tay Mộ Dung Mộng Dao hay sao? Nhưng anh lại không phải là kẻ nhát gan.
Biết rõ trên núi có hổ nhưng vẫn lên núi.
Đây mới chính là tác phong hành sự của anh.
Cho dù Âm phủ Tương Nam thực sự là đầm long hang hổ, đêm nay anh cũng phải náo loạn một phen.
Nhiều khi, sự hồi hộp của cuộc chiến giành giật sự sống mới có thể khiến máu anh sục sôi, vì vậy, mặc dù anh đã nghĩ đến việc Âm phủ Tương Nam có thể là một cái bẫy do Mộ Dung Mộng Dao sắp đặt để gài bẫy anh, nhưng anh vẫn quyết định vào trong Âm phủ Tương Nam cùng Mộ Dung Mộng Dao.
“Diệp Phàm, đi thôi!”
Cũng chính vào lúc này, Mộ Dung Mộng Dao quay lại nhìn Diệp Phàm, cười một cách phong tình rồi nói.
“Ok!” Diệp Phàm gật đầu, bước nhanh đến.
Bây giờ anh giả vờ hoàn toàn bị Mộ Dung Mộng Dao mê hoặc, trong mắt chỉ có Mộ Dung Mộng Dao.
Hơn nữa, sau khi vào trong thang máy, hai tay anh đặt vào những chỗ nhạy cảm trên cơ thể Mộ Dung Mộng Dao ngay trước mặt tên mặc áo choàng màu đen, làm cho Mộ Dung Mộng Dao thẹn thùng mà trợn tròn mắt nhìn anh vài lần có chút oán hận, nói một cách quyến rũ: "Diệp Phàm, đừng nóng vội, chờ chúng ta mua được thuốc rồi, đêm nay tôi sẽ thuộc về anh, tùy anh muốn làm gì thì làm.”
“Tuy nhiên, đợi lúc nữa sau khi vào trong Âm phủ Tương Nam, anh phải kiềm chế bản thân một chút, đừng kiêu ngạo quá, những người ở đó không phải thuộc dạng chúng ta có thể tùy ý động vào.”
“Sau khi vào trong, chúng ta đi dạo một chút sau đó đi mua thuốc.”
Ánh mắt Diệp Phàm lóe lên, nhếch miệng cười nhạt một cái, giả bộ thể hiện biểu cảm của một lão tử độc tôn thống trị thiên hạ, nói với Mộ Dung Mộng Dao bằng giọng điệu vô cùng kiêu ngạo: “Sợ cái gì? Có ai mà tôi không thể động vào được? Cô xem, sau khi sự kiện sơn trang Phù Vân trôi quá, hơn một nửa giới tu hành ở Tương Nam lập thành liên minh đối phó tôi, tôi có hoảng sợ không? Yên tâm, chỉ cần cô biết cách hầu hạ tốt, sau này ở Tương Nam, cô có thể ngang nhiên mà đi, gì mà Âm phủ Tương Nam, chọc giận tôi, tôi sẽ san phẳng nơi này.”
Lúc Diệp Phàm nói những lời này, cơ thể tên mặc áo choàng đen rõ ràng rung lên một chút.
Nhưng kiểu rung đó, không phải tức giận mà là lo sợ!
Về phần Mộ Dung Mộng Dao thì mặc biến sắc, trong đôi mắt đẹp đó ẩn giấu sự kinh sợ, giây phút này, cô ta giống như đột nhiên hối hận vì đã đưa Diệp Phàm đến Âm phủ Tương Nam, sau vài giây, mới hoàn hồn, vội nói với Diệp Phàm: “Diệp Phàm, anh hiểu lầm rồi, tôi biết anh lợi hại, cả Tương Nam này không có ai mà anh không thể động vào.”
“Tôi đây không phải là muốn sớm cùng anh……”
“Cho nên, chúng ta mau đi mua thuốc, sau đó……”
Lúc nói chuyện, Mộ Dung Mộng Dao cố ý áp sát cả cơ thể vào người Diệp Phàm.
Trong mắt Diệp Phàm hiện lên chút ngạc nhiên, lời anh nói vừa nãy, chính là muốn thăm dò quan hệ giữa Mộ Dung Mộng Dao và Âm phủ Tương Nam, từ biểu hiện vừa rồi của Mộ dung Mộng Dao, anh gần như có thể khẳng định, Âm phủ Tương Nam không có liên quan gì với Mộ Dung Mộng Dao.
Hơn nữa, hình như Mộ Dung Mộng Dao vô cùng e sợ Âm phủ Tương Nam.
Nhưng biểu hiện vừa nãy của tên mặc áo choàng đen kia khiến Diệp Phàm cảm thấy nghi ngờ.
Theo lý mà nói, tên mặc áo choàng đen kia chính là người của Âm phủ Tương Nam, lời Diệp Phàm nói khi nãy, chắc hẳn sẽ khiến cho tên mặc áo choàng đen đó tức giận, nhưng tai sao tên đó lại thể hiện ra vẻ sợ hãi chứ?
Ngay khi trong đầu Diệp Phàm đang nghi ngờ, thang máy liền khởi động.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.