Chương 332: Chặt một chân của nó
Tuyết Bay Tháng Tám
14/12/2020
Vẻ mặt Diệp Phàm bình tĩnh, từ đầu tới giờ chưa nói một câu nào cũng không ngăn cản Trương Thành gọi điện kêu người tới.
Trong mắt anh Trương Thành, Lưu Kiệt, Trác Phong và những người khác chỉ là một đám hề nhảy nhót, một đám kiến hôi mà thôi, nếu không phải vì Dương Khiết Như, anh còn chẳng thèm quan tâm tới đám người này.
Dương Khiết Như nghe Trương thành gọi điện kêu người tới mới phản ứng lại.
Vừa rồi Lưu Kiệt nói với Trương Thành, anh trai của Trác Phong là giám đốc của tập đoàn Trường Hạ, cô vô cùng kinh ngạc chau mày lại, rơi vào trầm tư.
Công ty cô đang đi làm chính là tập đoàn Trường Hạ.
Nếu như anh trai Trác Phong là giám đốc tập đoàn Trường Hạ vậy thì chắc chắn cô sẽ biết.
Trong ấn tượng của cô, trong số những giám đốc của tập đoàn Trường Hạ không có ai họ Trác cả cho nên cô mới cảm thấy rất kinh ngạc và bất ngờ.
Trương Thành gọi điện thoại không lâu thì một đám người khí thế hung hăng đi vào trong quán ăn Phong Thịnh.
Trong đám người đó có cả anh trai của Lưu Kiệt - Lưu Nhuệ.
Lưu Nhuệ là một trong những tên côn đồ dưới trướng của Trương Thịnh, mỗi lần có chuyện gì lớn xảy ra Trương Thành đều kêu Lưu Nhuệ đến.
Đây cũng là lý do chính mà vừa rồi Trương Thành nể mặt Lưu Kiệt trả ân huệ cho Lưu Nhuệ, hắn rất hài lòng với thuộc hạ như Lưu Nhuệ, muốn lôi kéo.
"Ông chủ có chuyện gì vậy? Là mấy tên không có mắt kia sao, lại dám gây chuyện ở quán ăn của anh?"
Lưu Nhuệ cùng mấy tên thủ lĩnh dẫn theo một đám mười tên côn đồ còn non trẻ nữa đi tới phòng lập tức nói với Trương Thành.
Mười mấy tên côn đồ đi theo Lưu Nhuệ đều là những người tầm mười bốn mười năm tuổi, bọn họ là những thiếu niên cá biệt đang học trung học, bị Lưu Nhuệ và những người khác dụ dỗ chọn bỏ học theo Lưu Nhuệ lăn lộn trong giang hồ.
Bởi vì tuổi còn nhỏ, đám côn đồ này chưa từng cân nhắc đến hậu quả, vô cùng hung ác.
Trong tay bọn chúng đều đang cầm một con dao cắt dưa hấu.
Khí thế hung hăng, làm cho người khác trông đã thấy khiếp sợ.
Mấy phòng bên cạnh bị tiếng ồn bên phòng của Diệp Phàm quấy rầy cũng chạy sang bên ngoài phòng Diệp Phàm hóng chuyện.
Nhưng sau khi Lưu Nhuệ cùng mấy tên thủ lĩnh dẫn theo một đám mười mấy tên côn đồ còn non trẻ cầm dao cắt dưa hấu nữa, thì đám người xem lập tức bị dọa sợ trở lại phòng, mặc dù đa số bọn họ cũng rất thích hóng chuyện.
Nhưng nếu vì hóng chuyện mà bị vạ lây thì lợi bất cập hại rồi.
Hơn nữa đến quán ăn này ăn cơm đa số là người bình thường, có mấy ai dám gây sự, càng không có mấy ai là không sợ phiền phức
Đặc biệt là tình hình bây giờ, chuyện đêm nay e là sẽ ồn ào lớn, nếu bị vạ lây thì nhẹ nhất là bị chém mấy nhát, đám người này đánh nhau bình thường cũng đã cực kỳ bi thảm, ai dám bị chém chứ?
"Nhuệ Tử, cậu qua đây!" Trương Thành vẫy tay với Lưu Nhuệ.
"Anh Thành!" Lưu Nhuệ vội vàng đi tới trước mặt Trương Thành, cung kính nói: " Có chuyện gì anh cứ nói, dám gây sự ở quán của anh Thành cũng giống như giết bố mẹ em vậy, thù này không đội trời chung."
"..."
Trương Thành sờ mũi, mặc dù đã quen với kiểu nịnh nọt của Lưu Nhuệ nhưng hắn vẫn cảm thấy hôm nay Lưu Nhuệ nịnh nọt làm cho hắn thoải mái đến ngại ngùng!
"Nhuệ Tử, là như thế này, em trai cậu cùng với Trác thiếu gia đến quán ăn của tôi ăn cơm, nhưng tên này lại không biết điều!"
Trương Thành không nói nhiều chỉ vào Diệp Phàm, trực tiếp nói.
Trong cả quá trình Trương Thành cũng không quên khen Lưu Kiệt vài câu.
Dù gì thì Lưu Kiệt cũng để cho hắn làm quen với Trác Phong.
Mà Lưu Kiệt lại vừa hay là bạn học của Trác Phong, cho nên thông qua mối quan hệ Lưu Kiệt có thể nịnh nọt Trác Phong nhiều hơn.
Lưu Nhuệ biết được Trác Phong là em trai của giám đốc tập đoàn Trường Hạ cũng thấy bất ngờ, lập tức như một con gà hăng máu, chỉ vào Diệp Phàm vô cùng hống hách nói: "Thằng nhóc, mày mù mắt chó à? Dám có ý đồ động đến người trong lòng của Trác thiếu gia?"
"Lưu Nhuệ tao hành tẩu giang hồ, căm ghét nhất là loại người như mày, biết điều thì mau quỳ xuống xin lỗi Trác thiếu gia, sau đó tránh xa người trong lòng của Trác thiếu gia ra."
"Nếu không mấy anh đây sẽ giúp mày cắt cậu nhỏ đấy!"
Diệp Phàm nhìn Lưu Nhuệ một cái, khóe miệng cong lên nở một nụ cười mỉa mai, hoàn toàn chẳng để Lưu Nhuệ vào mắt.
Đối với anh mà nói, cho dù Lưu Nhuệ và mấy tên khác đều cầm dao cắt dưa hấu cũng chẳng thể làm anh bị thương một chút nào, trái lại nếu anh mà nổi lên sát ý, giơ tay nên là anh đã có thể giết hết Lưu Nhuệ và mấy tên khác trong nháy mắt.
"Thằng nhóc, mày vẫn muốn đấu với tao chứ gì?"
Thấy Diệp Phàm không để ý tới mình, lửa giận trong lòng Lưu Nhuệ bốc lên, hét lớn.
Hắn cũng được coi là một tên côn đồ có tiếng ở khu vực gần đây, đám côn đồ non trẻ bình thường hắn gặp có ai không cung kính với hắn, không gọi hắn tiếng "anh Nhuệ" chứ?
Vậy mà bây giờ, hắn lại bị khinh thường!
Điều này đúng là không thể nhịn được!
"Lên cho tao, chặt một chân của nó trước!" Lưu Nhuệ nói với mấy tên côn đồ non trẻ đằng sau.
"Vâng, anh Nhuệ!"
Mấy tên côn đồ non trẻ đáp lại một tiếng, giơ con dao cắt dưa hấu lên tiến về phía Diệp Phàm.
Bọn chúng đều là những thiếu niên cá biệt, hơn nữa bình thường Lưu Nhuệ đều mang bọn chúng đi khắp nơi đánh nhau, cho nên ai cũng vô cùng hung dữ.
Thậm chí trên người bọn chúng còn có hung khí.
Nhưng trong mắt Diệp Phàm mấy tên côn đồ này đều chỉ là gà con.
Anh không cần phải ra tay, chỉ cần liếc mắt một cái, khí tức đã được phóng toàn bộ ra ngoài. Ngay lập tức mấy tên côn đồ tiến lại gần anh choáng váng đầu óc, xuất hiện ảo giác.
Bọn chúng dường như nhìn thấy sau lưng Diệp Phàm có một đống xác chết chất thành núi, máu tươi chảy ra như sông lớn, những bộ xương khô trải mười vạn dặm.
Loại ảo giác này rất đáng sợ, lập tức làm cho bọn chúng hoảng sợ.
Bọn chúng sợ hãi đến nỗi không khống chế nổi bản thân mà run lẩy bẩy!
Bịch một tiếng, con dao cắt dưa hấu trong tay mấy tên côn đồ non trẻ đều rơi xuống đất, cơ thể bọn chúng không khống chế được mà run lên vì nội tâm hoảng sợ.
Phù phù!
Sau đó mấy tên côn đồ non trẻ quỳ xuống trước mặt Diệp Phàm.
"Chuyện gì vậy?"
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Anh Nhuệ không phải bảo bọn tay sai chặt chân tên kia sao? Sao đám côn đồ này lại quỳ xuống trước mặt tên đó vậy? Chuyện quái quỷ gì vậy?"
"Người thanh niên kia vừa rồi có làm gì đâu, sao lại dọa được đám côn đồ này quỳ xuống chứ?"
...
Những người khác trong phòng đều ngẩn người ra, không ai dám tin vào cảnh trước mặt mình.
"Mẹ kiếp, chúng mày làm gì vậy? Tao bảo chúng mày chặt chân thằng khốn không có mắt kia mà, có bảo chúng mày quỳ trước mặt hắn đâu."
Lưu Nhuệ cũng bị mấy tên côn đồ non trẻ quỳ xuống làm hoang mang, ngây người mấy chục giây mới hồi phục lại tinh thần, ngay lập tức mắng chửi bọn chúng.
Nhưng mấy tên côn đồ non trẻ bây giờ căn bản không thể nói lên lời, bọn chúng chỉ quỳ xuống trước mặt Diệp Phàm run lẩy bẩy.
"Một lũ vô dụng, sau này đừng đi theo ông đây nữa!"
Lưu Nhuệ thấy đám côn đồ non trẻ không thèm để ý mình, tức giận hét lớn.
Sau đó, hắn giật lấy một con dao cắt dưa hấu của tên côn đồ bên cạnh, giơ lên đi về phía Diệp Phàm, chuẩn bị tự mình ra tay.
Trong mắt anh Trương Thành, Lưu Kiệt, Trác Phong và những người khác chỉ là một đám hề nhảy nhót, một đám kiến hôi mà thôi, nếu không phải vì Dương Khiết Như, anh còn chẳng thèm quan tâm tới đám người này.
Dương Khiết Như nghe Trương thành gọi điện kêu người tới mới phản ứng lại.
Vừa rồi Lưu Kiệt nói với Trương Thành, anh trai của Trác Phong là giám đốc của tập đoàn Trường Hạ, cô vô cùng kinh ngạc chau mày lại, rơi vào trầm tư.
Công ty cô đang đi làm chính là tập đoàn Trường Hạ.
Nếu như anh trai Trác Phong là giám đốc tập đoàn Trường Hạ vậy thì chắc chắn cô sẽ biết.
Trong ấn tượng của cô, trong số những giám đốc của tập đoàn Trường Hạ không có ai họ Trác cả cho nên cô mới cảm thấy rất kinh ngạc và bất ngờ.
Trương Thành gọi điện thoại không lâu thì một đám người khí thế hung hăng đi vào trong quán ăn Phong Thịnh.
Trong đám người đó có cả anh trai của Lưu Kiệt - Lưu Nhuệ.
Lưu Nhuệ là một trong những tên côn đồ dưới trướng của Trương Thịnh, mỗi lần có chuyện gì lớn xảy ra Trương Thành đều kêu Lưu Nhuệ đến.
Đây cũng là lý do chính mà vừa rồi Trương Thành nể mặt Lưu Kiệt trả ân huệ cho Lưu Nhuệ, hắn rất hài lòng với thuộc hạ như Lưu Nhuệ, muốn lôi kéo.
"Ông chủ có chuyện gì vậy? Là mấy tên không có mắt kia sao, lại dám gây chuyện ở quán ăn của anh?"
Lưu Nhuệ cùng mấy tên thủ lĩnh dẫn theo một đám mười tên côn đồ còn non trẻ nữa đi tới phòng lập tức nói với Trương Thành.
Mười mấy tên côn đồ đi theo Lưu Nhuệ đều là những người tầm mười bốn mười năm tuổi, bọn họ là những thiếu niên cá biệt đang học trung học, bị Lưu Nhuệ và những người khác dụ dỗ chọn bỏ học theo Lưu Nhuệ lăn lộn trong giang hồ.
Bởi vì tuổi còn nhỏ, đám côn đồ này chưa từng cân nhắc đến hậu quả, vô cùng hung ác.
Trong tay bọn chúng đều đang cầm một con dao cắt dưa hấu.
Khí thế hung hăng, làm cho người khác trông đã thấy khiếp sợ.
Mấy phòng bên cạnh bị tiếng ồn bên phòng của Diệp Phàm quấy rầy cũng chạy sang bên ngoài phòng Diệp Phàm hóng chuyện.
Nhưng sau khi Lưu Nhuệ cùng mấy tên thủ lĩnh dẫn theo một đám mười mấy tên côn đồ còn non trẻ cầm dao cắt dưa hấu nữa, thì đám người xem lập tức bị dọa sợ trở lại phòng, mặc dù đa số bọn họ cũng rất thích hóng chuyện.
Nhưng nếu vì hóng chuyện mà bị vạ lây thì lợi bất cập hại rồi.
Hơn nữa đến quán ăn này ăn cơm đa số là người bình thường, có mấy ai dám gây sự, càng không có mấy ai là không sợ phiền phức
Đặc biệt là tình hình bây giờ, chuyện đêm nay e là sẽ ồn ào lớn, nếu bị vạ lây thì nhẹ nhất là bị chém mấy nhát, đám người này đánh nhau bình thường cũng đã cực kỳ bi thảm, ai dám bị chém chứ?
"Nhuệ Tử, cậu qua đây!" Trương Thành vẫy tay với Lưu Nhuệ.
"Anh Thành!" Lưu Nhuệ vội vàng đi tới trước mặt Trương Thành, cung kính nói: " Có chuyện gì anh cứ nói, dám gây sự ở quán của anh Thành cũng giống như giết bố mẹ em vậy, thù này không đội trời chung."
"..."
Trương Thành sờ mũi, mặc dù đã quen với kiểu nịnh nọt của Lưu Nhuệ nhưng hắn vẫn cảm thấy hôm nay Lưu Nhuệ nịnh nọt làm cho hắn thoải mái đến ngại ngùng!
"Nhuệ Tử, là như thế này, em trai cậu cùng với Trác thiếu gia đến quán ăn của tôi ăn cơm, nhưng tên này lại không biết điều!"
Trương Thành không nói nhiều chỉ vào Diệp Phàm, trực tiếp nói.
Trong cả quá trình Trương Thành cũng không quên khen Lưu Kiệt vài câu.
Dù gì thì Lưu Kiệt cũng để cho hắn làm quen với Trác Phong.
Mà Lưu Kiệt lại vừa hay là bạn học của Trác Phong, cho nên thông qua mối quan hệ Lưu Kiệt có thể nịnh nọt Trác Phong nhiều hơn.
Lưu Nhuệ biết được Trác Phong là em trai của giám đốc tập đoàn Trường Hạ cũng thấy bất ngờ, lập tức như một con gà hăng máu, chỉ vào Diệp Phàm vô cùng hống hách nói: "Thằng nhóc, mày mù mắt chó à? Dám có ý đồ động đến người trong lòng của Trác thiếu gia?"
"Lưu Nhuệ tao hành tẩu giang hồ, căm ghét nhất là loại người như mày, biết điều thì mau quỳ xuống xin lỗi Trác thiếu gia, sau đó tránh xa người trong lòng của Trác thiếu gia ra."
"Nếu không mấy anh đây sẽ giúp mày cắt cậu nhỏ đấy!"
Diệp Phàm nhìn Lưu Nhuệ một cái, khóe miệng cong lên nở một nụ cười mỉa mai, hoàn toàn chẳng để Lưu Nhuệ vào mắt.
Đối với anh mà nói, cho dù Lưu Nhuệ và mấy tên khác đều cầm dao cắt dưa hấu cũng chẳng thể làm anh bị thương một chút nào, trái lại nếu anh mà nổi lên sát ý, giơ tay nên là anh đã có thể giết hết Lưu Nhuệ và mấy tên khác trong nháy mắt.
"Thằng nhóc, mày vẫn muốn đấu với tao chứ gì?"
Thấy Diệp Phàm không để ý tới mình, lửa giận trong lòng Lưu Nhuệ bốc lên, hét lớn.
Hắn cũng được coi là một tên côn đồ có tiếng ở khu vực gần đây, đám côn đồ non trẻ bình thường hắn gặp có ai không cung kính với hắn, không gọi hắn tiếng "anh Nhuệ" chứ?
Vậy mà bây giờ, hắn lại bị khinh thường!
Điều này đúng là không thể nhịn được!
"Lên cho tao, chặt một chân của nó trước!" Lưu Nhuệ nói với mấy tên côn đồ non trẻ đằng sau.
"Vâng, anh Nhuệ!"
Mấy tên côn đồ non trẻ đáp lại một tiếng, giơ con dao cắt dưa hấu lên tiến về phía Diệp Phàm.
Bọn chúng đều là những thiếu niên cá biệt, hơn nữa bình thường Lưu Nhuệ đều mang bọn chúng đi khắp nơi đánh nhau, cho nên ai cũng vô cùng hung dữ.
Thậm chí trên người bọn chúng còn có hung khí.
Nhưng trong mắt Diệp Phàm mấy tên côn đồ này đều chỉ là gà con.
Anh không cần phải ra tay, chỉ cần liếc mắt một cái, khí tức đã được phóng toàn bộ ra ngoài. Ngay lập tức mấy tên côn đồ tiến lại gần anh choáng váng đầu óc, xuất hiện ảo giác.
Bọn chúng dường như nhìn thấy sau lưng Diệp Phàm có một đống xác chết chất thành núi, máu tươi chảy ra như sông lớn, những bộ xương khô trải mười vạn dặm.
Loại ảo giác này rất đáng sợ, lập tức làm cho bọn chúng hoảng sợ.
Bọn chúng sợ hãi đến nỗi không khống chế nổi bản thân mà run lẩy bẩy!
Bịch một tiếng, con dao cắt dưa hấu trong tay mấy tên côn đồ non trẻ đều rơi xuống đất, cơ thể bọn chúng không khống chế được mà run lên vì nội tâm hoảng sợ.
Phù phù!
Sau đó mấy tên côn đồ non trẻ quỳ xuống trước mặt Diệp Phàm.
"Chuyện gì vậy?"
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Anh Nhuệ không phải bảo bọn tay sai chặt chân tên kia sao? Sao đám côn đồ này lại quỳ xuống trước mặt tên đó vậy? Chuyện quái quỷ gì vậy?"
"Người thanh niên kia vừa rồi có làm gì đâu, sao lại dọa được đám côn đồ này quỳ xuống chứ?"
...
Những người khác trong phòng đều ngẩn người ra, không ai dám tin vào cảnh trước mặt mình.
"Mẹ kiếp, chúng mày làm gì vậy? Tao bảo chúng mày chặt chân thằng khốn không có mắt kia mà, có bảo chúng mày quỳ trước mặt hắn đâu."
Lưu Nhuệ cũng bị mấy tên côn đồ non trẻ quỳ xuống làm hoang mang, ngây người mấy chục giây mới hồi phục lại tinh thần, ngay lập tức mắng chửi bọn chúng.
Nhưng mấy tên côn đồ non trẻ bây giờ căn bản không thể nói lên lời, bọn chúng chỉ quỳ xuống trước mặt Diệp Phàm run lẩy bẩy.
"Một lũ vô dụng, sau này đừng đi theo ông đây nữa!"
Lưu Nhuệ thấy đám côn đồ non trẻ không thèm để ý mình, tức giận hét lớn.
Sau đó, hắn giật lấy một con dao cắt dưa hấu của tên côn đồ bên cạnh, giơ lên đi về phía Diệp Phàm, chuẩn bị tự mình ra tay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.