Chương 582: Đại hội tranh đoạt bàn đào bắt đầu
Tuyết Bay Tháng Tám
14/12/2020
Nghe nói đại hội tranh đoạt bàn đào sắp bắt đầu rồi, khắp quảng trường lập tức trở nên xôn xao.
Dù sao thì mục đích thực sự khi tham gia bí cảnh Đào Nguyên của hầu hết mọi người đều là có thể chiến thắng trong đại hội tranh đoạt bàn đào, giành lấy cơ hội được nghe các nhân vật cấp Tản Tiên giảng đạo pháp.
“Haha, cuối cùng cũng sắp bắt đầu rồi hả?”
“Đại hội đoạt bàn đào lần này, tôi nhất định phải giành được quả bàn đào, ai dám tranh cướp với tôi, tôi nhất định sẽ không nương tay”.
“Bây giờ tôi chỉ cách cảnh giới Độ Kiếp có một bước nữa thôi, chỉ cần giành chiến thắng trong đại hội tranh đoạt bàn đào lần này, được nghe nhân vật cấp Tản Tiên trong bí cảnh Đào Nguyên giảng đạo pháp, tu vi của tôi nhất định sẽ đạt đến cảnh giới Độ Kiếp, sau này tiến tới cảnh giới Tản Tiên cũng sẽ dễ dàng hơn nhiều”.
“Sư tôn nói với tôi rằng lần này linh khí trên thế giới đang phục hồi, đồng nghĩa là sẽ có một tai họa lớn sắp ập đến, muốn sống sót qua kiếp nạn này thì nhất định phải cố gắng nâng cao sức mạnh, đại hội tranh đoạt bàn đào lần này là một cơ hội tốt, tuyệt đối không thể dễ dàng bỏ qua được”.
……
Đám đông xì xào, đặc biệt là những anh tài đến từ bí cảnh ẩn thế, ai ai cũng thì thầm với nhau, xắn tay áo lên, nóng lòng muốn tranh giành.
“Các vị, quy định của đại hội tranh đoạt bàn đào lần này rất đơn giản!”, Diêu Bách Thắng nhìn đám người đang xôn xao rồi tiếp tục nói: “Trong bí cảnh Đào Nguyên của chúng tôi có một không gian xếp chồng lên nhau được mệnh danh là dãy núi Thiên Tiên, ở trên đỉnh Vân Phong, đỉnh chính của núi Thiên Tiên có một cây bàn đào thượng cổ, hiện tại trên cây chỉ còn lại ba quả bàn đào”.
“Các vị muốn tham gia đại hội đoạt bàn đào sẽ được đưa đến dãy núi Thiên Tiên, sau đó các vị dựa vào bản lĩnh của mình đi đến Vân Phong, người vặt được quả bàn đào, không chỉ có thể sở hữu quả bàn đào mà còn có cơ hội nghe lão tổ trong bí cảnh Đào Nguyên của tôi giảng đạo pháp”.
“Có điều, các vị cần chú ý dãy núi Thiên Tiên là nơi các đệ tử trong bí cảnh Đào Nguyên tu luyện, vì thế trong đó có rất nhiều thú dữ, vô cùng nguy hiểm, các vị phải chuẩn bị tâm lý”.
“Ngoài ra còn một điều nữa, các vị tham gia đại hội đoạt bàn đào, cho dù các vị sống hay chết thì bí cảnh Đào Nguyên chúng tôi sẽ không can thiệp, cũng sẽ không chịu trách nhiệm, điều này tôi tin rằng các vị đến bí cảnh Đào Nguyên tham gia đại hội tranh đoạt bàn đào chắc hẳn đã được trưởng bối của các vị nhắc trước rồi”.
Không ai phản đối quy định liên quan đến đại hội tranh đoạt bàn đào mà Diêu Bách Thắng nói.
Bởi vì đúng như những gì Diêu Bách Thắng nói.
Trước khi đến tham gia đại hội tranh đoạt bàn đào, các vị trưởng bối đã nói điều này với bọn họ rồi.
Hơn nữa đám người này đều là con cưng của các thế lực, tâm tính vững chắc kiên trì, sớm đã có giác ngộ đối với con đường tu hành.
Vì thế đều không có ý kiến!
Sau khi nói lại quy định của đại hội tranh đoạt bàn đào một lượt, Diêu Bách Thắng tiếp tục nói: “Quy định tôi đã nói rõ ràng rồi, bây giờ tôi sẽ mở đường đến dãy núi Thiên Tiên, các vị nhớ kỹ, thời gian cho đại hội tranh đoạt bàn đào chỉ có một tháng, một tháng sau, khi các vị nhìn thấy trên bầu trời dãy núi Thiên Tiên xuất hiện sắc vàng, bóp nát viên đá bùa trong tay là có thể ra khỏi dãy núi Thiên Tiên, nếu như quá một tháng thì các người phải ở lại dãy núi Thiên Tiên thêm một tháng nữa”.
Lúc nói, Diêu Bách Thắng vung tay một cái liền có một cái rương xuất hiện, bên trong đó là những viên đá bùa.
“Muốn tham gia đại hội tranh đoạt bàn đào thì mỗi người hãy cầm lấy một viên đá bùa, sau đó vào trong dãy núi Thiên Tiên đi!”
Diêu Bách Thắng nói.
Vừa dứt lời, ông ta lại lấy ra một vật thể tứ giác màu vàng.
“Dãy núi Thiên Tiên, mở!”
Khi Diêu Bách Thắng quát lên, ông ta truyền một nguồn năng lượng vào trong vật thể tứ giác màu vàng, lập tức nó rung lắc, sau đó có một nguồn năng lượng đặc biệt cuộn trào ra ngoài, một vòng xoáy không gian khổng lồ xuất hiện trong hư không, thông với không gian xếp chồng lên nhau trong dãy núi Thiên Tiên.
Ngoài ra, hai đại hộ pháp và mười đại trưởng lão của bí cảnh Đào Nguyên cũng lần lượt ra tay, truyền năng lượng của mình vào vật thể tứ giác màu vàng, khiến cho vòng xoáy không gian khổng lồ đó được ổn định.
“Các vị vào đi!”
Sau khi vòng xoáy không gian đó được ổn định, Diêu Bách Thắng lớn tiếng nói.
Nghe thấy lời Diêu Bách Thắng nói, đám người sớm đã hăng máu lập tức chen nhau lao vào trong vòng xoáy không gian đó.
“Người anh em Diệp, Thiên Thi, chú ba của tôi từng nói, trước đây chú ấy đã từng vào trong dãy núi Thiên Tiên, bên trong thực sự vô cùng nguy hiểm, vì thế tôi đề nghị, ba người chúng ta hợp thành một tiểu đội tạm thời, như thế vào trong dãy núi Thiên Tiên chúng ta có thể giúp đỡ lẫn nhau, dù sao có đúng ba quả bàn đào, đến lúc đó chúng ta mỗi người một quả, các người thấy thế nào?”
Trước khi vào dãy núi Thiên Tiên, Lưu Thái nói với Diệp Phàm và Trương Thiên Thi.
Trước đó, Lưu Thái đã trò chuyện rất nhiều với Diệp Phàm, hai người cũng được cho là ‘ăn ý’, rất hợp nhau.
Mà anh ta với Trương Thiên Thi lại là bạn bè tốt.
Vì thế, anh ta muốn cùng Diệp Phàm, Trương Thiên Thi lập thành một tiểu đội tạm thời, như thế đều có lợi cho cả ba người.
Cái đó gọi là một cái đũa thì dễ bẻ, nhưng mười cây đũa hợp lại sẽ tạo lên sức mạnh lớn.
“Em không có ý kiến!”, Trương Thiên Thi gật đầu, nhìn Diệp Phàm.
“Tôi cũng không có ý kiến gì!”
Diệp Phàm do dự một lát rồi nói.
Trước giờ anh chưa từng giao đấu với đám con cưng của bí cảnh ẩn thế, không biết được sức mạnh thực sự của họ.
Vì thế cho dù bây giờ anh rất mạnh, nhưng anh cũng không chắc chắn một mình anh có thể đấu lại quần hùng, giành chiến thắng trong đại hội tranh đoạt bàn đào.
Bây giờ có thể thành lập tiểu đội tạm thời với Lưu Thái và Trương Thiên Thi, giúp đỡ lẫn nhau, đây là một sự bảo vệ rất tốt.
Nhưng sau khi nghĩ kỹ lại, anh bổ sung thêm: “Như thế này đi, nếu chúng ta giành thắng lợi trong đại hội tranh đoạt bàn đào, tôi sẽ từ bỏ cơ hội được nghe nhân vật cấp Tản Tiên giảng đạo pháp, cho các người suất này, các người có thể cho bạn của mình hay xử lý thế nào đó thì tùy, nhưng ba quả bàn đào sẽ là của tôi, các người thấy sao?”
“Người anh em Diệp, mặc dù ba quả bàn đào rất quý giá, nhưng so với việc được nghe nhân vật cấp Tản Tiên giảng đạo pháp thì không thể nào sánh nổi, anh làm như thế chẳng phải là lỗ nặng sao?”
Lưu Thái nói với vẻ mặt chân thành.
Mặc dù bàn đào là một bảo vật hiếm có, rất có lợi đối với nhà tu hành, nhưng không thể nào so sánh với giá trị của việc được nghe nhân vật cấp Tản Tiên giảng đạo pháp.
Đơn giản mà nói thì nghe nhân vật cấp Tản Tiên là chuyện chỉ có thể gặp mà không thể cầu, nhưng nếu thực sự muốn lấy quả bàn đào thì chỉ cần tiêu tốn một khoản tiền nhất định là có thể mua được.
“Được, Diệp Phàm tôi đồng ý với đề nghị của anh!”, Trương Thiên Thi mắt sáng rực, không giống với Lưu Thái, cô ta không hề do dự mà đồng ý ngay với đề nghị của Diệp Phàm.
“Anh Lưu, anh thấy thế nào? Có đồng ý không?”, Diệp Phàm hỏi lại Lưu Thái một lần nữa.
“Tôi đương nhiên là đồng ý rồi, chỉ là như thế anh sẽ chịu thiệt, mà chúng ta đều là bạn tốt, để anh chịu thiệt, trong lòng tôi……”, Lưu Thái nói, anh ta là một người rất chân thành.
“Không sao, tôi tình nguyện chịu thiệt!”, Diệp Phàm cười nói.
“Nếu anh đã nói như thế rồi thì tôi còn có thể nói được gì chứ? Cứ làm theo những gì anh nói đi, sau khi lấy được quả bàn đào, tôi và Thiên Thi sẽ đưa hết cho anh!”, Lưu Thi nói.
“Được, vậy chúng ta cũng vào thôi!”
Sau khi nhất trí với nhau, Diệp Phàm cùng Lưu Thái và Trương Thiên Thi cùng nhau vào trong dãy núi Thiên Tiên.
Dù sao thì mục đích thực sự khi tham gia bí cảnh Đào Nguyên của hầu hết mọi người đều là có thể chiến thắng trong đại hội tranh đoạt bàn đào, giành lấy cơ hội được nghe các nhân vật cấp Tản Tiên giảng đạo pháp.
“Haha, cuối cùng cũng sắp bắt đầu rồi hả?”
“Đại hội đoạt bàn đào lần này, tôi nhất định phải giành được quả bàn đào, ai dám tranh cướp với tôi, tôi nhất định sẽ không nương tay”.
“Bây giờ tôi chỉ cách cảnh giới Độ Kiếp có một bước nữa thôi, chỉ cần giành chiến thắng trong đại hội tranh đoạt bàn đào lần này, được nghe nhân vật cấp Tản Tiên trong bí cảnh Đào Nguyên giảng đạo pháp, tu vi của tôi nhất định sẽ đạt đến cảnh giới Độ Kiếp, sau này tiến tới cảnh giới Tản Tiên cũng sẽ dễ dàng hơn nhiều”.
“Sư tôn nói với tôi rằng lần này linh khí trên thế giới đang phục hồi, đồng nghĩa là sẽ có một tai họa lớn sắp ập đến, muốn sống sót qua kiếp nạn này thì nhất định phải cố gắng nâng cao sức mạnh, đại hội tranh đoạt bàn đào lần này là một cơ hội tốt, tuyệt đối không thể dễ dàng bỏ qua được”.
……
Đám đông xì xào, đặc biệt là những anh tài đến từ bí cảnh ẩn thế, ai ai cũng thì thầm với nhau, xắn tay áo lên, nóng lòng muốn tranh giành.
“Các vị, quy định của đại hội tranh đoạt bàn đào lần này rất đơn giản!”, Diêu Bách Thắng nhìn đám người đang xôn xao rồi tiếp tục nói: “Trong bí cảnh Đào Nguyên của chúng tôi có một không gian xếp chồng lên nhau được mệnh danh là dãy núi Thiên Tiên, ở trên đỉnh Vân Phong, đỉnh chính của núi Thiên Tiên có một cây bàn đào thượng cổ, hiện tại trên cây chỉ còn lại ba quả bàn đào”.
“Các vị muốn tham gia đại hội đoạt bàn đào sẽ được đưa đến dãy núi Thiên Tiên, sau đó các vị dựa vào bản lĩnh của mình đi đến Vân Phong, người vặt được quả bàn đào, không chỉ có thể sở hữu quả bàn đào mà còn có cơ hội nghe lão tổ trong bí cảnh Đào Nguyên của tôi giảng đạo pháp”.
“Có điều, các vị cần chú ý dãy núi Thiên Tiên là nơi các đệ tử trong bí cảnh Đào Nguyên tu luyện, vì thế trong đó có rất nhiều thú dữ, vô cùng nguy hiểm, các vị phải chuẩn bị tâm lý”.
“Ngoài ra còn một điều nữa, các vị tham gia đại hội đoạt bàn đào, cho dù các vị sống hay chết thì bí cảnh Đào Nguyên chúng tôi sẽ không can thiệp, cũng sẽ không chịu trách nhiệm, điều này tôi tin rằng các vị đến bí cảnh Đào Nguyên tham gia đại hội tranh đoạt bàn đào chắc hẳn đã được trưởng bối của các vị nhắc trước rồi”.
Không ai phản đối quy định liên quan đến đại hội tranh đoạt bàn đào mà Diêu Bách Thắng nói.
Bởi vì đúng như những gì Diêu Bách Thắng nói.
Trước khi đến tham gia đại hội tranh đoạt bàn đào, các vị trưởng bối đã nói điều này với bọn họ rồi.
Hơn nữa đám người này đều là con cưng của các thế lực, tâm tính vững chắc kiên trì, sớm đã có giác ngộ đối với con đường tu hành.
Vì thế đều không có ý kiến!
Sau khi nói lại quy định của đại hội tranh đoạt bàn đào một lượt, Diêu Bách Thắng tiếp tục nói: “Quy định tôi đã nói rõ ràng rồi, bây giờ tôi sẽ mở đường đến dãy núi Thiên Tiên, các vị nhớ kỹ, thời gian cho đại hội tranh đoạt bàn đào chỉ có một tháng, một tháng sau, khi các vị nhìn thấy trên bầu trời dãy núi Thiên Tiên xuất hiện sắc vàng, bóp nát viên đá bùa trong tay là có thể ra khỏi dãy núi Thiên Tiên, nếu như quá một tháng thì các người phải ở lại dãy núi Thiên Tiên thêm một tháng nữa”.
Lúc nói, Diêu Bách Thắng vung tay một cái liền có một cái rương xuất hiện, bên trong đó là những viên đá bùa.
“Muốn tham gia đại hội tranh đoạt bàn đào thì mỗi người hãy cầm lấy một viên đá bùa, sau đó vào trong dãy núi Thiên Tiên đi!”
Diêu Bách Thắng nói.
Vừa dứt lời, ông ta lại lấy ra một vật thể tứ giác màu vàng.
“Dãy núi Thiên Tiên, mở!”
Khi Diêu Bách Thắng quát lên, ông ta truyền một nguồn năng lượng vào trong vật thể tứ giác màu vàng, lập tức nó rung lắc, sau đó có một nguồn năng lượng đặc biệt cuộn trào ra ngoài, một vòng xoáy không gian khổng lồ xuất hiện trong hư không, thông với không gian xếp chồng lên nhau trong dãy núi Thiên Tiên.
Ngoài ra, hai đại hộ pháp và mười đại trưởng lão của bí cảnh Đào Nguyên cũng lần lượt ra tay, truyền năng lượng của mình vào vật thể tứ giác màu vàng, khiến cho vòng xoáy không gian khổng lồ đó được ổn định.
“Các vị vào đi!”
Sau khi vòng xoáy không gian đó được ổn định, Diêu Bách Thắng lớn tiếng nói.
Nghe thấy lời Diêu Bách Thắng nói, đám người sớm đã hăng máu lập tức chen nhau lao vào trong vòng xoáy không gian đó.
“Người anh em Diệp, Thiên Thi, chú ba của tôi từng nói, trước đây chú ấy đã từng vào trong dãy núi Thiên Tiên, bên trong thực sự vô cùng nguy hiểm, vì thế tôi đề nghị, ba người chúng ta hợp thành một tiểu đội tạm thời, như thế vào trong dãy núi Thiên Tiên chúng ta có thể giúp đỡ lẫn nhau, dù sao có đúng ba quả bàn đào, đến lúc đó chúng ta mỗi người một quả, các người thấy thế nào?”
Trước khi vào dãy núi Thiên Tiên, Lưu Thái nói với Diệp Phàm và Trương Thiên Thi.
Trước đó, Lưu Thái đã trò chuyện rất nhiều với Diệp Phàm, hai người cũng được cho là ‘ăn ý’, rất hợp nhau.
Mà anh ta với Trương Thiên Thi lại là bạn bè tốt.
Vì thế, anh ta muốn cùng Diệp Phàm, Trương Thiên Thi lập thành một tiểu đội tạm thời, như thế đều có lợi cho cả ba người.
Cái đó gọi là một cái đũa thì dễ bẻ, nhưng mười cây đũa hợp lại sẽ tạo lên sức mạnh lớn.
“Em không có ý kiến!”, Trương Thiên Thi gật đầu, nhìn Diệp Phàm.
“Tôi cũng không có ý kiến gì!”
Diệp Phàm do dự một lát rồi nói.
Trước giờ anh chưa từng giao đấu với đám con cưng của bí cảnh ẩn thế, không biết được sức mạnh thực sự của họ.
Vì thế cho dù bây giờ anh rất mạnh, nhưng anh cũng không chắc chắn một mình anh có thể đấu lại quần hùng, giành chiến thắng trong đại hội tranh đoạt bàn đào.
Bây giờ có thể thành lập tiểu đội tạm thời với Lưu Thái và Trương Thiên Thi, giúp đỡ lẫn nhau, đây là một sự bảo vệ rất tốt.
Nhưng sau khi nghĩ kỹ lại, anh bổ sung thêm: “Như thế này đi, nếu chúng ta giành thắng lợi trong đại hội tranh đoạt bàn đào, tôi sẽ từ bỏ cơ hội được nghe nhân vật cấp Tản Tiên giảng đạo pháp, cho các người suất này, các người có thể cho bạn của mình hay xử lý thế nào đó thì tùy, nhưng ba quả bàn đào sẽ là của tôi, các người thấy sao?”
“Người anh em Diệp, mặc dù ba quả bàn đào rất quý giá, nhưng so với việc được nghe nhân vật cấp Tản Tiên giảng đạo pháp thì không thể nào sánh nổi, anh làm như thế chẳng phải là lỗ nặng sao?”
Lưu Thái nói với vẻ mặt chân thành.
Mặc dù bàn đào là một bảo vật hiếm có, rất có lợi đối với nhà tu hành, nhưng không thể nào so sánh với giá trị của việc được nghe nhân vật cấp Tản Tiên giảng đạo pháp.
Đơn giản mà nói thì nghe nhân vật cấp Tản Tiên là chuyện chỉ có thể gặp mà không thể cầu, nhưng nếu thực sự muốn lấy quả bàn đào thì chỉ cần tiêu tốn một khoản tiền nhất định là có thể mua được.
“Được, Diệp Phàm tôi đồng ý với đề nghị của anh!”, Trương Thiên Thi mắt sáng rực, không giống với Lưu Thái, cô ta không hề do dự mà đồng ý ngay với đề nghị của Diệp Phàm.
“Anh Lưu, anh thấy thế nào? Có đồng ý không?”, Diệp Phàm hỏi lại Lưu Thái một lần nữa.
“Tôi đương nhiên là đồng ý rồi, chỉ là như thế anh sẽ chịu thiệt, mà chúng ta đều là bạn tốt, để anh chịu thiệt, trong lòng tôi……”, Lưu Thái nói, anh ta là một người rất chân thành.
“Không sao, tôi tình nguyện chịu thiệt!”, Diệp Phàm cười nói.
“Nếu anh đã nói như thế rồi thì tôi còn có thể nói được gì chứ? Cứ làm theo những gì anh nói đi, sau khi lấy được quả bàn đào, tôi và Thiên Thi sẽ đưa hết cho anh!”, Lưu Thi nói.
“Được, vậy chúng ta cũng vào thôi!”
Sau khi nhất trí với nhau, Diệp Phàm cùng Lưu Thái và Trương Thiên Thi cùng nhau vào trong dãy núi Thiên Tiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.