Chương 192: Đào phần mộ tổ tiên nhà người ta?
Tuyết Bay Tháng Tám
14/12/2020
“Tại sao chứ?” Diệp Phàm sững sờ, hỏi với vẻ mặt khó hiểu.
“Khụ khụ……” Vẻ mặt Đại Đức chân nhân khó xử ho vài tiếng, nói: “Bởi vì ta đã đào phần mộ tổ tiên của nhà họ Hạng ở Giang Đông.”
“Phụt!”
Nghe Đại Đức chân nhân nói, Diệp Phàm suýt chút nữa thì phun nước miếng ra ngoài.
Anh biết ngay Đại Đức chân nhân là đồ không ra gì. Chuyện đi đào phần mộ tổ tiên nhà người ta mà cũng làm ra được?
Đây còn là Thiên Nhân sao?
Đợi đã!
Diệp Phàm bỗng nhiên nảy ra một suy nghĩ tồi tệ, giọng anh run run nói với Đại Đức chân nhân: “Sư phụ, đống đồ cổ mà lúc trước người nói, không phải do người đào phần mộ nhà họ Hạng rồi ăn trộm đấy chứ?
“Không hổ danh là đồ đệ ta nhìn trúng, quả nhiên thông minh.” Đại Đức chân nhân cười thích thú rồi nói.
Thông minh cái con khỉ! Tâm trạng lúc này của Diệp Phàm, tưởng chừng như……
... Muốn phát điên!
Nhận cái tên ăn hại như này làm sư phụ, đúng là hạ thấp nhân phẩm của anh.
Hơn nữa anh cũng biết qua về nhà họ Hạng ở Giang Đông, nghe đồn nhà họ Hạng ở Giang Đông là hậu duệ của bá vương Tây Sở, khắp gia tộc, ở thời cận đại đều xuất hiện những nhân vật được tôn là chiến thần.
Gia tộc như thế, lai lịch và thực lực phải lớn mạnh cỡ nào?
Cứ cho là anh quay về Hoa Hạ, thì cũng đều coi nhà họ Hạng ở Giang Đông là một trong những thế lực không thể tùy tiện đắc tội.
Nếu như để nhà họ Hạng ở Giang Đông biết được phần mộ tổ tiên của gia tộc bị đào lên, đồ mai táng theo của tổ tiên bị người khác đem đi bán, vậy thì nhà Giang Đông Hạng không phải sẽ phát rồ sao?
Mặc dù trong lòng rất khó chịu, nhưng Diệp Phàm nghĩ, nếu đã gặp phải người sư phụ thế này, chỉ có thể thừa nhận bản thân xui xẻo. Dù sao nếu thực sự phải tuyên chiến với nhà họ Hạng ở Giang Đông, anh cũng không sợ. Không phải chỉ là mấy nhân vật được tôn là chiến thần thôi sao? Hồi anh ở nước ngoài, nhân vật cấp chiến thần bị anh tiêu diệt không hề ít.
“Đúng rồi, đồ đệ, còn có một chuyện, ta phải nhắc nhở con, nhà họ Hạng ở Giang Đông không hề đơn giản như bề ngoài, bọn họ là một trong những nhân vật then chốt của trường phái Binh gia trong Bách gia chư tử.”
“......”
Nghe Đại Đức chân nhân nói, Diệp Phàm thực sự phát điên rồi.
Vốn dĩ anh còn cảm thấy bản thân có thể đối phó với nhà họ Hạng ở Giang Đông, nhưng Đại Đức chân nhân nói như thế, anh cảm thấy lần này bản thân bị Đại Đức chân nhân hại thảm rồi.
Cuối cùng anh cũng hiểu, tại sao Đại Đức chân nhân lại sợ hãi như thế, chắc chắn nhà họ Hạng ở Giang Đông có người có thực lực mạnh hơn Đại Đức Chân nhân.
“Sư phụ, con mạn phép hỏi một câu, người nhà họ Hạng ở Giang Đông có biết người đào phần mộ tổ tiên của họ không? Diệp Phàm nghĩ một lúc rồi hỏi.
“Tạm thời vẫn chưa biết.” Đại Đức chân nhân nói.
“Vậy thì tốt!” Diệp Phàm cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Có điều, bây giờ đám người nhà họ Hạng ở Giang Đông đã phát rồ rồi, đang điên cuồng điều tra.” Đại Đức chân nhân nói với vẻ mặt tức giận bất bình: “Rõ ràng ta có lòng tốt, để mấy món đồ tốt của tổ tiên nhà họ được nhìn thấy mặt trời lần nữa, nhưng bọn họ toàn nghĩ xấu cho người tốt.”
“......”
Diệp Phàm lập tức im miệng, mặc dù là đệ tử của Đại Đức chân nhân, nhưng trong lòng anh thì lại đang khinh bỉ Đại Đức chân nhân.
Có thể đào phần mộ tổ tiên nhà người ta nói thành lòng tốt, hơn nữa còn tinh khiết thoát tục như thế, Diệp Phàm cho rằng trên thế giới này chắc chỉ có mình Đại Đức chân nhân.
“Uống viên thuốc này sẽ có thể giải độc trên người con, ngoài ra bên trong còn có mười viên linh đan, cho con hết.”
“Ngày mai ta sẽ rời khỏi thủ đô, trở về bế quan ở Thanh Ngưu động, ba năm sau mới xuất quan.”
“Con có việc gì có thể nhờ Vương Kinh Đào giúp đỡ, ngoài ra, đống đồ cổ đó của ta cũng ở trong tay cậu ta, đến lúc đó cậu ta sẽ sắp xếp người đưa cho con.”
Đại Đức chân nhân viên thuốc màu đỏ cho Diệp Phàm rồi nói.
Diệp Phàm nhận lấy thuốc, buột miệng hỏi: “Sư phụ, người bế quan ba năm? Người muốn tấn công cảnh giới tu hành gì đó sao?"
“Tấn công cái con khỉ!” Đại Đức chân nhân bĩu môi, nói: “Nếu ta không bế quan người nhà họ Hạng ở Giang Đông điều tra ra ta là người đào phần mộ tổ tiên nhà họ, bọn họ sẽ chạy đến Thanh Ngưu động gây phiền phức cho ta thì sao?”
“Sư phụ, người thực sự là một cao nhân.” Nghe Đại Đức chân nhân nói, Diệp Phàm cạn lời luôn, khâm phục Đại Đức chân nhân, có điều anh nghĩ một lúc, bỗng nhiên lại thấy hơi nghi ngờ, liền hỏi: “Có điều nếu sư phụ không phải bế quan thật, sao nhất định phải trốn trong Thanh Ngưu động ba năm chứ?”
“Rất đơn giản, nếu ba năm sau, con vẫn chưa bị nhà họ Hạng ở Giang Đông giết chết, đến lúc đó ta ra ngoài, chắc chắn không sao!”
Đại đức chân nhân nói với vẻ mặt xảo quyệt.
“......” Khuôn mặt Diệp Phàm tối sầm lại, nếu không phải đánh không lại thì anh thực sự muốn đè Đại Đức chân nhân trên mặt đất đánh cho một trận ngay bây giờ.
“Được rồi, không còn sớm nữa, con có thể đi rồi! Đại Đức chân nhân nói với Diệp Phàm: “Nhớ phải chăm chỉ học “Thái Thượng cảm ứng thiên”, ba năm sau, nếu con còn sống, sau khi ta xuất quan sẽ kiểm tra việc học hành của con.”
“Hơn nữa đến lúc đấy, sẽ có một cuộc tỉ thí lớn.”
“Chỉ khi chiến thắng trong cuộc tỷ thí đấy mới có thể được công nhận là Thiên Nhân, nếu không chỉ có con đường chết.”
Diệp Phàm cảm thấy bản thân bị Đại Đức chân nhân hại thảm rồi, cho dù anh có thể gặp được, cứ cho là ba năm sau anh còn sống, thì chắc chắn vẫn bị Đại Đức chân nhân hại.
Diệp Phàm đi ra đại sảnh của biệt thự, Vương Kinh Đào đi lên phía trước, nói với Diệp Phàm bằng giọng vô cùng khách khí: “Cậu có thể sống sót đi ra ngoài, chứng tỏ cậu đã đồng ý với điều kiện của sư phụ tôi, từ nay về sau cậu là sư đệ của tôi.”
“Cậu yên tâm, sau này tôi sẽ bảo vệ cậu.”
“Có bất cứ chuyện gì cần giúp đỡ, cậu đều có thể đến tìm tôi, tôi sẽ nói với người trong gia tộc, sau này, nhà họ Vương chính là chỗ dựa của cậu.”
“Vâng, cảm ơn sư huynh.” Diệp Phàm gật đầu, tiếp nhận ý tốt của Vương Kinh Đào.
Cung Vô Câu đứng bên cạnh hơi kinh ngạc, nhìn Diệp Phàm và Vương Kinh Đào, vẻ mặt ngờ vực khó hiểu, anh ta hoàn toàn không hiểu, tại sao hai con người trước đó còn đối đầu với nhau, bỗng nhiên lại chung sống hòa bình với nhau?
Hơn nữa lại còn trở thành sư huynh đệ?
Sự chuyển biến này quá bất ngờ rồi đấy.
Nói vài câu, Diệp Phàm liền đưa Cung Vô Cấu rời khỏi biệt thự Tử Lâm.
“Diệp Phàm anh ở bên trong đại sảnh của biệt thự, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Cung Vô Cấu không thể kìm nén được sự tò mò liền hỏi Diệp Phàm.
“Bị lão chết tiệt đó hãm hại.” Diệp Phàm bĩu môi nói.
“Ờ……” Cung Vô Câu ngây người ra một lúc, anh ta cảm thấy dùng ba từ lão chết tiệt để miêu tả Đại Đức chân nhân là vô cùng chuẩn xác.
Sau khi Diệp Phàm và Cung Vô Cấu rời biệt thự Tử Lâm, Vương Kinh Đào liền vào trong đại sảnh của biệt thự.
“Sư phụ, chúc mừng người thu nhận được đồ đệ giỏi.” Vương Kinh Đào nói với Đại Đức Chân Nhân bằng giọng vô cùng khách khí.
“Ta sắp phải quay về Thanh Ngưu động bế quan ba năm, con giúp ta chăm sóc cậu ấy, ngoài ra, nếu hôm đó gặp sư phụ con, bảo ông ấy thay ta đến nhà họ Hạng ở Giang Đông một chuyến, cảnh cáo mấy lão già nhà họ Hạng, nếu bọn họ dám ra tay với Diệp Phàm, Đại Đức chân nhân ta sẽ xóa tên chúng khỏi thế gian.” Vẻ mặt Đại Đức chân nhân nghiêm nghị, hoàn toàn khác với trước đó, trên người toát ra vẻ uy nghiêm khiến người khác không dám ngỗ ngược.
“Vâng!” Vương Kinh Đào ngây ra một lúc, lần đầu tiên hắn thấy Đại Đức chân nhân nghiêm túc, bá đạo như này.
Đại Đức chân nhân vẫy vẫy tay, ra hiệu cho Vương Kinh Đào lui xuống.
Sau khi Vương Kinh Đào rời đi, Đại Đức chân nhân đứng dậy từ sô pha, ông đi ra cửa đại sảnh của biệt thự, ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng trên trời, vẻ mặt hơn thẫn thờ, dường như đang nhớ lại chuyện cũ đã qua lâu rồi.
Một lúc lâu sau, ông tự nói với mình: “Nếu cậu ta là truyền nhân của ông, ta nhất định sẽ bảo vệ cho cậu ta, ta tuyệt đối sẽ không giống như lúc đó…Lần này cho dù thế gian là kẻ thù, ta cũng bằng lòng chiến đấu mở ra con đường máu cho cậu ta.”
“Khụ khụ……” Vẻ mặt Đại Đức chân nhân khó xử ho vài tiếng, nói: “Bởi vì ta đã đào phần mộ tổ tiên của nhà họ Hạng ở Giang Đông.”
“Phụt!”
Nghe Đại Đức chân nhân nói, Diệp Phàm suýt chút nữa thì phun nước miếng ra ngoài.
Anh biết ngay Đại Đức chân nhân là đồ không ra gì. Chuyện đi đào phần mộ tổ tiên nhà người ta mà cũng làm ra được?
Đây còn là Thiên Nhân sao?
Đợi đã!
Diệp Phàm bỗng nhiên nảy ra một suy nghĩ tồi tệ, giọng anh run run nói với Đại Đức chân nhân: “Sư phụ, đống đồ cổ mà lúc trước người nói, không phải do người đào phần mộ nhà họ Hạng rồi ăn trộm đấy chứ?
“Không hổ danh là đồ đệ ta nhìn trúng, quả nhiên thông minh.” Đại Đức chân nhân cười thích thú rồi nói.
Thông minh cái con khỉ! Tâm trạng lúc này của Diệp Phàm, tưởng chừng như……
... Muốn phát điên!
Nhận cái tên ăn hại như này làm sư phụ, đúng là hạ thấp nhân phẩm của anh.
Hơn nữa anh cũng biết qua về nhà họ Hạng ở Giang Đông, nghe đồn nhà họ Hạng ở Giang Đông là hậu duệ của bá vương Tây Sở, khắp gia tộc, ở thời cận đại đều xuất hiện những nhân vật được tôn là chiến thần.
Gia tộc như thế, lai lịch và thực lực phải lớn mạnh cỡ nào?
Cứ cho là anh quay về Hoa Hạ, thì cũng đều coi nhà họ Hạng ở Giang Đông là một trong những thế lực không thể tùy tiện đắc tội.
Nếu như để nhà họ Hạng ở Giang Đông biết được phần mộ tổ tiên của gia tộc bị đào lên, đồ mai táng theo của tổ tiên bị người khác đem đi bán, vậy thì nhà Giang Đông Hạng không phải sẽ phát rồ sao?
Mặc dù trong lòng rất khó chịu, nhưng Diệp Phàm nghĩ, nếu đã gặp phải người sư phụ thế này, chỉ có thể thừa nhận bản thân xui xẻo. Dù sao nếu thực sự phải tuyên chiến với nhà họ Hạng ở Giang Đông, anh cũng không sợ. Không phải chỉ là mấy nhân vật được tôn là chiến thần thôi sao? Hồi anh ở nước ngoài, nhân vật cấp chiến thần bị anh tiêu diệt không hề ít.
“Đúng rồi, đồ đệ, còn có một chuyện, ta phải nhắc nhở con, nhà họ Hạng ở Giang Đông không hề đơn giản như bề ngoài, bọn họ là một trong những nhân vật then chốt của trường phái Binh gia trong Bách gia chư tử.”
“......”
Nghe Đại Đức chân nhân nói, Diệp Phàm thực sự phát điên rồi.
Vốn dĩ anh còn cảm thấy bản thân có thể đối phó với nhà họ Hạng ở Giang Đông, nhưng Đại Đức chân nhân nói như thế, anh cảm thấy lần này bản thân bị Đại Đức chân nhân hại thảm rồi.
Cuối cùng anh cũng hiểu, tại sao Đại Đức chân nhân lại sợ hãi như thế, chắc chắn nhà họ Hạng ở Giang Đông có người có thực lực mạnh hơn Đại Đức Chân nhân.
“Sư phụ, con mạn phép hỏi một câu, người nhà họ Hạng ở Giang Đông có biết người đào phần mộ tổ tiên của họ không? Diệp Phàm nghĩ một lúc rồi hỏi.
“Tạm thời vẫn chưa biết.” Đại Đức chân nhân nói.
“Vậy thì tốt!” Diệp Phàm cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Có điều, bây giờ đám người nhà họ Hạng ở Giang Đông đã phát rồ rồi, đang điên cuồng điều tra.” Đại Đức chân nhân nói với vẻ mặt tức giận bất bình: “Rõ ràng ta có lòng tốt, để mấy món đồ tốt của tổ tiên nhà họ được nhìn thấy mặt trời lần nữa, nhưng bọn họ toàn nghĩ xấu cho người tốt.”
“......”
Diệp Phàm lập tức im miệng, mặc dù là đệ tử của Đại Đức chân nhân, nhưng trong lòng anh thì lại đang khinh bỉ Đại Đức chân nhân.
Có thể đào phần mộ tổ tiên nhà người ta nói thành lòng tốt, hơn nữa còn tinh khiết thoát tục như thế, Diệp Phàm cho rằng trên thế giới này chắc chỉ có mình Đại Đức chân nhân.
“Uống viên thuốc này sẽ có thể giải độc trên người con, ngoài ra bên trong còn có mười viên linh đan, cho con hết.”
“Ngày mai ta sẽ rời khỏi thủ đô, trở về bế quan ở Thanh Ngưu động, ba năm sau mới xuất quan.”
“Con có việc gì có thể nhờ Vương Kinh Đào giúp đỡ, ngoài ra, đống đồ cổ đó của ta cũng ở trong tay cậu ta, đến lúc đó cậu ta sẽ sắp xếp người đưa cho con.”
Đại Đức chân nhân viên thuốc màu đỏ cho Diệp Phàm rồi nói.
Diệp Phàm nhận lấy thuốc, buột miệng hỏi: “Sư phụ, người bế quan ba năm? Người muốn tấn công cảnh giới tu hành gì đó sao?"
“Tấn công cái con khỉ!” Đại Đức chân nhân bĩu môi, nói: “Nếu ta không bế quan người nhà họ Hạng ở Giang Đông điều tra ra ta là người đào phần mộ tổ tiên nhà họ, bọn họ sẽ chạy đến Thanh Ngưu động gây phiền phức cho ta thì sao?”
“Sư phụ, người thực sự là một cao nhân.” Nghe Đại Đức chân nhân nói, Diệp Phàm cạn lời luôn, khâm phục Đại Đức chân nhân, có điều anh nghĩ một lúc, bỗng nhiên lại thấy hơi nghi ngờ, liền hỏi: “Có điều nếu sư phụ không phải bế quan thật, sao nhất định phải trốn trong Thanh Ngưu động ba năm chứ?”
“Rất đơn giản, nếu ba năm sau, con vẫn chưa bị nhà họ Hạng ở Giang Đông giết chết, đến lúc đó ta ra ngoài, chắc chắn không sao!”
Đại đức chân nhân nói với vẻ mặt xảo quyệt.
“......” Khuôn mặt Diệp Phàm tối sầm lại, nếu không phải đánh không lại thì anh thực sự muốn đè Đại Đức chân nhân trên mặt đất đánh cho một trận ngay bây giờ.
“Được rồi, không còn sớm nữa, con có thể đi rồi! Đại Đức chân nhân nói với Diệp Phàm: “Nhớ phải chăm chỉ học “Thái Thượng cảm ứng thiên”, ba năm sau, nếu con còn sống, sau khi ta xuất quan sẽ kiểm tra việc học hành của con.”
“Hơn nữa đến lúc đấy, sẽ có một cuộc tỉ thí lớn.”
“Chỉ khi chiến thắng trong cuộc tỷ thí đấy mới có thể được công nhận là Thiên Nhân, nếu không chỉ có con đường chết.”
Diệp Phàm cảm thấy bản thân bị Đại Đức chân nhân hại thảm rồi, cho dù anh có thể gặp được, cứ cho là ba năm sau anh còn sống, thì chắc chắn vẫn bị Đại Đức chân nhân hại.
Diệp Phàm đi ra đại sảnh của biệt thự, Vương Kinh Đào đi lên phía trước, nói với Diệp Phàm bằng giọng vô cùng khách khí: “Cậu có thể sống sót đi ra ngoài, chứng tỏ cậu đã đồng ý với điều kiện của sư phụ tôi, từ nay về sau cậu là sư đệ của tôi.”
“Cậu yên tâm, sau này tôi sẽ bảo vệ cậu.”
“Có bất cứ chuyện gì cần giúp đỡ, cậu đều có thể đến tìm tôi, tôi sẽ nói với người trong gia tộc, sau này, nhà họ Vương chính là chỗ dựa của cậu.”
“Vâng, cảm ơn sư huynh.” Diệp Phàm gật đầu, tiếp nhận ý tốt của Vương Kinh Đào.
Cung Vô Câu đứng bên cạnh hơi kinh ngạc, nhìn Diệp Phàm và Vương Kinh Đào, vẻ mặt ngờ vực khó hiểu, anh ta hoàn toàn không hiểu, tại sao hai con người trước đó còn đối đầu với nhau, bỗng nhiên lại chung sống hòa bình với nhau?
Hơn nữa lại còn trở thành sư huynh đệ?
Sự chuyển biến này quá bất ngờ rồi đấy.
Nói vài câu, Diệp Phàm liền đưa Cung Vô Cấu rời khỏi biệt thự Tử Lâm.
“Diệp Phàm anh ở bên trong đại sảnh của biệt thự, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Cung Vô Cấu không thể kìm nén được sự tò mò liền hỏi Diệp Phàm.
“Bị lão chết tiệt đó hãm hại.” Diệp Phàm bĩu môi nói.
“Ờ……” Cung Vô Câu ngây người ra một lúc, anh ta cảm thấy dùng ba từ lão chết tiệt để miêu tả Đại Đức chân nhân là vô cùng chuẩn xác.
Sau khi Diệp Phàm và Cung Vô Cấu rời biệt thự Tử Lâm, Vương Kinh Đào liền vào trong đại sảnh của biệt thự.
“Sư phụ, chúc mừng người thu nhận được đồ đệ giỏi.” Vương Kinh Đào nói với Đại Đức Chân Nhân bằng giọng vô cùng khách khí.
“Ta sắp phải quay về Thanh Ngưu động bế quan ba năm, con giúp ta chăm sóc cậu ấy, ngoài ra, nếu hôm đó gặp sư phụ con, bảo ông ấy thay ta đến nhà họ Hạng ở Giang Đông một chuyến, cảnh cáo mấy lão già nhà họ Hạng, nếu bọn họ dám ra tay với Diệp Phàm, Đại Đức chân nhân ta sẽ xóa tên chúng khỏi thế gian.” Vẻ mặt Đại Đức chân nhân nghiêm nghị, hoàn toàn khác với trước đó, trên người toát ra vẻ uy nghiêm khiến người khác không dám ngỗ ngược.
“Vâng!” Vương Kinh Đào ngây ra một lúc, lần đầu tiên hắn thấy Đại Đức chân nhân nghiêm túc, bá đạo như này.
Đại Đức chân nhân vẫy vẫy tay, ra hiệu cho Vương Kinh Đào lui xuống.
Sau khi Vương Kinh Đào rời đi, Đại Đức chân nhân đứng dậy từ sô pha, ông đi ra cửa đại sảnh của biệt thự, ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng trên trời, vẻ mặt hơn thẫn thờ, dường như đang nhớ lại chuyện cũ đã qua lâu rồi.
Một lúc lâu sau, ông tự nói với mình: “Nếu cậu ta là truyền nhân của ông, ta nhất định sẽ bảo vệ cho cậu ta, ta tuyệt đối sẽ không giống như lúc đó…Lần này cho dù thế gian là kẻ thù, ta cũng bằng lòng chiến đấu mở ra con đường máu cho cậu ta.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.