Chương 537: Hoàng Hạc bị đánh
Tuyết Bay Tháng Tám
14/12/2020
Đùng!
Hoàng Hạc bị thương nặng, cả người bị nổ bay ra ngoài, ngã trên mặt đất cách đó mấy mét, làm vỡ mấy chiếc bàn, mấy món đồ ăn và rượu ngon đều bị đổ dưới đất.
Một tiếng “Ọe” vang lên, Hoàng Hạc mở miệng nôn ra một ngụm máu tươi.
Hơn nữa, tám cánh tay Kim cang lập tức chuyển về trạng thái bình thường, xương ngực vỡ vụn, lõm xuống một khoảng lớn.
Thấy Hoàng Hạc bị Diệp Phàm đánh, mọi người trong đại sảnh đều ngẩn người, mặt mày khó hiểu, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, lúc nãy Hoàng Hạc còn hung hăng lắm cơ mà, sao bây giờ đã bị đánh gục thế này?
"Chuyện quái quỷ gì vậy? Sao tự nhiên, Hạc thiếu gia lại bị người khác đánh?"
"Hạc thiếu gia là người biến dị, trong mắt người thường thì giống như thần vậy, bạn trai Lâm Thiền sao có thể có đủ khả năng đánh gục anh Hạc được? Chẳng nhẽ anh ấy cũng là người biến dị? Nhưng vẻ ngoài của anh ấy chẳng có gì thay đổi cả".
"Lúc nãy, hình như tôi nghe được anh Hạc kể bạn trai Lâm Thiền là người luyện võ, nhưng dù giỏi võ đến đâu, cũng không thể nào đánh thắng người biến dị được, chuyện này giống như cao thủ trong tiểu thuyết võ hiệp với kẻ mạnh trong truyện huyền huyễn vậy, hai người không thể nào so bì được".
“Vậy chuyện bạn trai Lâm Thiền có thể đánh anh Hạc đến mức này phải giải thích như thế nào?”
...
Mọi người trong đại sảnh sôi nổi bàn tán.
Diệp Phàm không quan tâm đến lời bàn tán của bọn họ, anh không đợi Hoàng Hạc đứng dậy, cả người lóe lên, xuất hiện trước Hoàng Hạc, chân đạp lên lồng ngực cậu ta.
"Anh, anh làm gì vậy?", sắc mặt Hoàng Hạc thay đổi.
Cậu ta không ngờ được, Diệp Phàm trông có vẻ là một người bình thường mà lại là một cao thủ thâm tàng bất lộ.
Trước mặt Diệp Phàm, cậu ta chẳng đánh được cú nào.
Diệp Phàm lạnh lùng nhìn Hoàng Hạc nói: "Không phải cậu rất điên cuồng sao? Nghĩ bản thân là người biến dị thì cho rằng mình là thiên hạ vô địch? Tôi nói cho cậu biết, dù thế giới này có thay đổi đến đâu, thì quy luật của thế giới không bao giờ thay đổi".
“Cách vận hành của thế giới sẽ luôn tuân theo trật tự".
“Giống như việc cậu nghĩ rằng mình nắm giữ được sức mạnh này là có thể coi những người yếu hơn lã rác rưởi để giẫm đạp, đúng là không có tư cách sống trên đời này".
Lúc nói, cơ thể Diệp Phàm tỏa ra một luồng sát khí kinh khủng.
Cảm nhận được luồng sát khí từ Diệp Phàm, sắc mặt của mọi người ở đại sảnh đều thay đổi.
Hoàng Hạc sợ đến mức không khống chế được mà run rẩy, trong mắt đầy sự sợ hãi, cậu ta run rẩy nói: "Anh, anh dám giết tôi? Tôi nói cho anh biết, bố tôi là chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Hoàng Thị".
“Hơn nữa, anh tôi là Diệp Thế Xung".
“Bố anh ấy là một trong bốn ông trùm của thành phố Áo, nếu anh dám giết tôi, cả nhà tôi sẽ kéo anh chết cùng".
“Ồ?”, Diệp Phàm lặng người, nhìn chằm chằm vào Hoàng Hạc mà nói: "Anh cậu là Diệp Thế Xung?"
Nghe thấy lời Diệp Phàm, Hoàng Hạc tưởng Diệp Phàm sợ Diệp Thế Xung, như vồ được cọng rơm cứu mạng, vội vã nói: "Đúng vậy, tôi và Diệp Thế Xung là anh em kết nghĩa, chúng tôi đã kết bái huynh đệ trước Quan Nhị Gia".
“Nếu anh biết điều một chút, thả tôi ra, sau đó quỳ xuống xin lỗi tôi".
"Tôi sẽ xem xét đến việc tha cho anh một mạng".
"Nếu không, tôi sẽ gọi điện ngay cho anh tôi".
"Anh tôi không dễ nói chuyện đâu, anh ấy mà đến, hôm nay anh không chết thì cũng tàn phế".
Hoàng Hạc không những không sợ Diệp Phàm, mà còn bắt đầu uy hiếp anh.
Cậu ta rất tự tin.
Bởi vì, Diệp Thế Xung là con trai của Diệp Khởi Sơn, một trong bốn ông trùm thành phố Áo.
Nhìn cả thành phố Áo, có mấy người dám động vào Diệp Khởi Sơn? Có mấy người động vào Diệp Khởi Sơn xong vẫn còn sống?
"Ha ha!", nghe Hoàng Hạc nói, Diệp Phàm cười cười nói: "Được, tôi cho cậu một cơ hội, dù cậu gọi Diệp Thế Xung, hay người có chức quyền hơn Diệp Thế Xung, tôi đều không sợ!"
Diệp Phàm vốn không muốn gây chuyện ở thành phố Áo.
Nhưng chuyện ngày hôm nay, nếu anh không giải quyết triệt để, một khi anh rời khỏi đây, Hoàng Hạc nhất định sẽ trả thù Lâm Thiền, nếu Hoàng Hạc lợi dụng mối quan hệ với Diệp Thế Xung, Lâm Thiền sẽ gặp nguy hiểm.
Cần phải biết, bởi vì Lâm Thiền, Diệp Thế Xung mới gây chuyện với Diệp Phàm, không chỉ ăn đòn mà còn bị Bạng Địch ép làm nô lệ.
Vậy nên, Diệp Thế Xung nhất định căm thù Lâm Thiền đến tận xương tận tủy.
Mặc dù ngày thường Diệp Phàm luôn tỏ ra lạnh lùng, luôn từ chối người khác, nhưng trên thực tế, anh có một trái tim ấm áp, trượng nghĩa, chính trực, vậy nên, anh cảm thấy, dù sao giải quyết Diệp Thế Xung cũng dễ như bóp nát con kiến.
Vậy nên, tại sao anh không giúp Lâm Thiền giải quyết một thể?
Sau khi suy xét nhiều lần, Diệp Phàm quyết định bắt Hoàng Hạc gọi Diệp Thế Xung tới, anh phải giải quyết triệt để ân oán với Diệp Thế Xung ở đây luôn.
"Anh, anh nói cái gì?"
Nghe thấy lời Diệp Phàm, Hoàng Hạc lặng người, cho rằng mình nghe nhầm.
"Tôi nói là cậu gọi anh cậu đến đi", Diệp Phàm bình tĩnh nói.
"Cái gì? Cái này, này...", lần này Hoàng Hạc đã nghe rõ lời Diệp Phàm, lập tức lộ ra vẻ mặt khó tin, nói với Diệp Phàm: "Anh, anh nói thật? Thật sự muốn tôi gọi anh tôi đến?"
"Nhanh gọi đi, dù là gọi anh trai hay thậm chí là người có chức có quyền hơn, cậu đều gọi đến hết đi", Diệp Phàm vô cùng hung hăng nói.
"Được, nếu anh đã muốn chết, tôi liền thành toàn cho anh", Hoàng Hạc nói xong lập tức rút điện thoại ra gọi cho Diệp Thế Xung.
Chẳng mấy chốc đã có người bắt máy.
"Anh Xung à? Anh có rảnh không? Em gặp chút rắc rối cần anh giúp đỡ...", Hoàng Hạc lập tức dặm mắm dặm muối kể về xung đột với Diệp Phàm.
Đầu bên kia điện thoại, Diệp Thế Xung nghe xong lời của Hoàng Hạc, lập tức nói: "Người anh em, cậu chờ chút, tôi lập tức dẫn người qua đấy giải quyết giúp cậu".
Cúp máy xong, Hoàng Hạc vui mừng, cậu ta kiêu ngạo mà nhìn Diệp Phàm, vô cùng hống hách nói: "Anh chờ đấy, anh tôi đang ở gần đây, chậm nhất là 10 phút nữa sẽ qua".
"Được, tôi sẽ đợi mười phút, nếu sau 10 phút anh của cậu không đến, tôi liền đánh gãy chân tay cậu", Diệp Phàm lạnh lùng nói.
"Hừ!"
Hoàng Hạc hừ một tiếng.
Bởi vì Diệp Thế Xung đã hứa sẽ đến và giúp cậu ta, điều này khiến cậu ta bình tĩnh lại và có đủ tự tin để không còn sợ Diệp Phàm nữa.
Diệp Thế Xung là con trai của Diệp Khởi Sơn, một trong bốn ông trùm ở thành phố Áo, ở thành phố Áo, ai lại dám gây sự với Diệp Thế Xung chứ?
Cần phải biết, bốn ông trùm của thành phố Áo đều giống như "Hoàng đế" của thành phố Áo, vậy nên Diệp Thế Xung cũng giống như ‘Hoàng thái tử’ của thành phố Áo vậy.
Tục ngữ nói cấm có sai, phép vua thua lệ làng.
Vì vậy, Hoàng Hạc tin rằng cho dù Diệp Phàm có mạnh đến đâu thì cũng không đấu lại Diệp Thế Xung được.
Hoàng Hạc bị thương nặng, cả người bị nổ bay ra ngoài, ngã trên mặt đất cách đó mấy mét, làm vỡ mấy chiếc bàn, mấy món đồ ăn và rượu ngon đều bị đổ dưới đất.
Một tiếng “Ọe” vang lên, Hoàng Hạc mở miệng nôn ra một ngụm máu tươi.
Hơn nữa, tám cánh tay Kim cang lập tức chuyển về trạng thái bình thường, xương ngực vỡ vụn, lõm xuống một khoảng lớn.
Thấy Hoàng Hạc bị Diệp Phàm đánh, mọi người trong đại sảnh đều ngẩn người, mặt mày khó hiểu, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, lúc nãy Hoàng Hạc còn hung hăng lắm cơ mà, sao bây giờ đã bị đánh gục thế này?
"Chuyện quái quỷ gì vậy? Sao tự nhiên, Hạc thiếu gia lại bị người khác đánh?"
"Hạc thiếu gia là người biến dị, trong mắt người thường thì giống như thần vậy, bạn trai Lâm Thiền sao có thể có đủ khả năng đánh gục anh Hạc được? Chẳng nhẽ anh ấy cũng là người biến dị? Nhưng vẻ ngoài của anh ấy chẳng có gì thay đổi cả".
"Lúc nãy, hình như tôi nghe được anh Hạc kể bạn trai Lâm Thiền là người luyện võ, nhưng dù giỏi võ đến đâu, cũng không thể nào đánh thắng người biến dị được, chuyện này giống như cao thủ trong tiểu thuyết võ hiệp với kẻ mạnh trong truyện huyền huyễn vậy, hai người không thể nào so bì được".
“Vậy chuyện bạn trai Lâm Thiền có thể đánh anh Hạc đến mức này phải giải thích như thế nào?”
...
Mọi người trong đại sảnh sôi nổi bàn tán.
Diệp Phàm không quan tâm đến lời bàn tán của bọn họ, anh không đợi Hoàng Hạc đứng dậy, cả người lóe lên, xuất hiện trước Hoàng Hạc, chân đạp lên lồng ngực cậu ta.
"Anh, anh làm gì vậy?", sắc mặt Hoàng Hạc thay đổi.
Cậu ta không ngờ được, Diệp Phàm trông có vẻ là một người bình thường mà lại là một cao thủ thâm tàng bất lộ.
Trước mặt Diệp Phàm, cậu ta chẳng đánh được cú nào.
Diệp Phàm lạnh lùng nhìn Hoàng Hạc nói: "Không phải cậu rất điên cuồng sao? Nghĩ bản thân là người biến dị thì cho rằng mình là thiên hạ vô địch? Tôi nói cho cậu biết, dù thế giới này có thay đổi đến đâu, thì quy luật của thế giới không bao giờ thay đổi".
“Cách vận hành của thế giới sẽ luôn tuân theo trật tự".
“Giống như việc cậu nghĩ rằng mình nắm giữ được sức mạnh này là có thể coi những người yếu hơn lã rác rưởi để giẫm đạp, đúng là không có tư cách sống trên đời này".
Lúc nói, cơ thể Diệp Phàm tỏa ra một luồng sát khí kinh khủng.
Cảm nhận được luồng sát khí từ Diệp Phàm, sắc mặt của mọi người ở đại sảnh đều thay đổi.
Hoàng Hạc sợ đến mức không khống chế được mà run rẩy, trong mắt đầy sự sợ hãi, cậu ta run rẩy nói: "Anh, anh dám giết tôi? Tôi nói cho anh biết, bố tôi là chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Hoàng Thị".
“Hơn nữa, anh tôi là Diệp Thế Xung".
“Bố anh ấy là một trong bốn ông trùm của thành phố Áo, nếu anh dám giết tôi, cả nhà tôi sẽ kéo anh chết cùng".
“Ồ?”, Diệp Phàm lặng người, nhìn chằm chằm vào Hoàng Hạc mà nói: "Anh cậu là Diệp Thế Xung?"
Nghe thấy lời Diệp Phàm, Hoàng Hạc tưởng Diệp Phàm sợ Diệp Thế Xung, như vồ được cọng rơm cứu mạng, vội vã nói: "Đúng vậy, tôi và Diệp Thế Xung là anh em kết nghĩa, chúng tôi đã kết bái huynh đệ trước Quan Nhị Gia".
“Nếu anh biết điều một chút, thả tôi ra, sau đó quỳ xuống xin lỗi tôi".
"Tôi sẽ xem xét đến việc tha cho anh một mạng".
"Nếu không, tôi sẽ gọi điện ngay cho anh tôi".
"Anh tôi không dễ nói chuyện đâu, anh ấy mà đến, hôm nay anh không chết thì cũng tàn phế".
Hoàng Hạc không những không sợ Diệp Phàm, mà còn bắt đầu uy hiếp anh.
Cậu ta rất tự tin.
Bởi vì, Diệp Thế Xung là con trai của Diệp Khởi Sơn, một trong bốn ông trùm thành phố Áo.
Nhìn cả thành phố Áo, có mấy người dám động vào Diệp Khởi Sơn? Có mấy người động vào Diệp Khởi Sơn xong vẫn còn sống?
"Ha ha!", nghe Hoàng Hạc nói, Diệp Phàm cười cười nói: "Được, tôi cho cậu một cơ hội, dù cậu gọi Diệp Thế Xung, hay người có chức quyền hơn Diệp Thế Xung, tôi đều không sợ!"
Diệp Phàm vốn không muốn gây chuyện ở thành phố Áo.
Nhưng chuyện ngày hôm nay, nếu anh không giải quyết triệt để, một khi anh rời khỏi đây, Hoàng Hạc nhất định sẽ trả thù Lâm Thiền, nếu Hoàng Hạc lợi dụng mối quan hệ với Diệp Thế Xung, Lâm Thiền sẽ gặp nguy hiểm.
Cần phải biết, bởi vì Lâm Thiền, Diệp Thế Xung mới gây chuyện với Diệp Phàm, không chỉ ăn đòn mà còn bị Bạng Địch ép làm nô lệ.
Vậy nên, Diệp Thế Xung nhất định căm thù Lâm Thiền đến tận xương tận tủy.
Mặc dù ngày thường Diệp Phàm luôn tỏ ra lạnh lùng, luôn từ chối người khác, nhưng trên thực tế, anh có một trái tim ấm áp, trượng nghĩa, chính trực, vậy nên, anh cảm thấy, dù sao giải quyết Diệp Thế Xung cũng dễ như bóp nát con kiến.
Vậy nên, tại sao anh không giúp Lâm Thiền giải quyết một thể?
Sau khi suy xét nhiều lần, Diệp Phàm quyết định bắt Hoàng Hạc gọi Diệp Thế Xung tới, anh phải giải quyết triệt để ân oán với Diệp Thế Xung ở đây luôn.
"Anh, anh nói cái gì?"
Nghe thấy lời Diệp Phàm, Hoàng Hạc lặng người, cho rằng mình nghe nhầm.
"Tôi nói là cậu gọi anh cậu đến đi", Diệp Phàm bình tĩnh nói.
"Cái gì? Cái này, này...", lần này Hoàng Hạc đã nghe rõ lời Diệp Phàm, lập tức lộ ra vẻ mặt khó tin, nói với Diệp Phàm: "Anh, anh nói thật? Thật sự muốn tôi gọi anh tôi đến?"
"Nhanh gọi đi, dù là gọi anh trai hay thậm chí là người có chức có quyền hơn, cậu đều gọi đến hết đi", Diệp Phàm vô cùng hung hăng nói.
"Được, nếu anh đã muốn chết, tôi liền thành toàn cho anh", Hoàng Hạc nói xong lập tức rút điện thoại ra gọi cho Diệp Thế Xung.
Chẳng mấy chốc đã có người bắt máy.
"Anh Xung à? Anh có rảnh không? Em gặp chút rắc rối cần anh giúp đỡ...", Hoàng Hạc lập tức dặm mắm dặm muối kể về xung đột với Diệp Phàm.
Đầu bên kia điện thoại, Diệp Thế Xung nghe xong lời của Hoàng Hạc, lập tức nói: "Người anh em, cậu chờ chút, tôi lập tức dẫn người qua đấy giải quyết giúp cậu".
Cúp máy xong, Hoàng Hạc vui mừng, cậu ta kiêu ngạo mà nhìn Diệp Phàm, vô cùng hống hách nói: "Anh chờ đấy, anh tôi đang ở gần đây, chậm nhất là 10 phút nữa sẽ qua".
"Được, tôi sẽ đợi mười phút, nếu sau 10 phút anh của cậu không đến, tôi liền đánh gãy chân tay cậu", Diệp Phàm lạnh lùng nói.
"Hừ!"
Hoàng Hạc hừ một tiếng.
Bởi vì Diệp Thế Xung đã hứa sẽ đến và giúp cậu ta, điều này khiến cậu ta bình tĩnh lại và có đủ tự tin để không còn sợ Diệp Phàm nữa.
Diệp Thế Xung là con trai của Diệp Khởi Sơn, một trong bốn ông trùm ở thành phố Áo, ở thành phố Áo, ai lại dám gây sự với Diệp Thế Xung chứ?
Cần phải biết, bốn ông trùm của thành phố Áo đều giống như "Hoàng đế" của thành phố Áo, vậy nên Diệp Thế Xung cũng giống như ‘Hoàng thái tử’ của thành phố Áo vậy.
Tục ngữ nói cấm có sai, phép vua thua lệ làng.
Vì vậy, Hoàng Hạc tin rằng cho dù Diệp Phàm có mạnh đến đâu thì cũng không đấu lại Diệp Thế Xung được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.