Chương 275: Hôm nay nhà họ Trương sẽ bị giết chết hết
Tuyết Bay Tháng Tám
14/12/2020
Từ khi Trương Diệu Tổ bị Diệp Phàm giáo huấn một trận ở mộ tổ của nhà họ Dương, nhà họ Trương dốc toàn lực điều tra chuyện liên quan đến Diệp Phàm.
Bao gồm xích mích của Diệp Phàm với nhà họ Tiêu, nhà họ Trương vẫn luôn quan tâm sát sao.
Chỉ có điều thực lực nhà họ Tiêu thực sự rất lớn mạnh, mặc dù tai mắt nhà họ Trương nhiều nhưng lại không nhìn thấy chuyện xảy ra ở cổng biệt thự Quất Đảo, chỉ biết Tiêu Thừa Thiên và Tiêu Vân Hùng dẫn người đến biệt thự Quất Đảo, kết quả người dẫn đến đều bị đánh bại.
Sau đó Tiêu Vân Hùng rời khỏi biệt thự Quất Đảo trước.
Còn Tiêu Thừa Thiên thì rời khỏi biệt thự Quất Đảo muộn hơn Tiêu Vân Hùng gần nửa tiếng.
Chuyện này khiến người nhà họ Trương rất kiêng dè, không biết rốt cuộc biệt thự Quất Đảo xảy ra chuyện gì, tại sao Tiêu Thừa Thiên không trừ khử Diệp Phàm.
Còn chuyện ảnh vệ nhà họ Tiêu bị tiêu diệt, người nhà họ Trương vẫn chưa biết, nếu không, có cho ăn gan trời thì họ cũng không dám phục kích Diệp Phàm.
Có vài trăm cao thủ đang phục kích trong đại viện nhà họ Trương, sát khí âm u lạnh lẽo bao trùm khắp biệt thự nhà họ Trương, bầu không khí trở nên vô cùng căng thẳng, giống như một cái lưới to đang đợi Diệp Phàm tự chui đầu vào.
Đối với nhà họ Trương mà nói, nếu Diệp Phàm muốn báo thù cho nhà họ Dương ở Tinh Thành, vậy thì nhà họ Trương và Diệp Phàm chỉ có thể là kẻ thù không đợi trời chung.
Vì thế, người nhà họ Trương hoàn toàn không tìm Diệp Phàm để đàm phán, sau khi Trương Diệu Tổ cho biết Diệp Phàm sẽ đích thân đến nhà, nhà họ Trương đã tập trung chiến lực, chuẩn bị bao vây đánh giết Diệp Phàm ở đại viện nhà họ Trương.
Lúc nhà họ Dương ở Tinh Thành bị sát hại chính là do nhà họ Trương chỉ đạo.
Có điều cũng có gia tộc trong tám dòng họ lớn ở Tương Nam tham gia cùng, vì thế biết được Diệp Phàm sắp đến nhà họ Trương gây chuyện, nhà họ Trương liền thông báo cho gia tộc tham gia vào vụ sát hại của nhà họ Dương ở Tinh Thành năm đó.
Mặc dù những gia tộc này không lựa chọn cách trực tiếp giúp đỡ nhà họ Trương đối phó với Diệp Phàm, nhưng lại điều động chiến lực ở Tinh Thành.
Diệp Phàm và Triệu Vũ đến thẳng biệt phủ của nhà họ Trương, có bốn tên bảo vệ đứng trước cửa phủ nhà họ Trương.
Rõ ràng bốn tên bảo vệ này đã nhận được thông báo, vừa nhìn đã nhận ra Diệp Phàm, vì thế họ không ngăn cản Diệp Phàm vào đại viện nhà họ Trương.
Nhưng sau khi Diệp Phàm và Triệu Vũ vào đại viện nhà họ Trương, bọn họ liền đóng cửa lớn lại.
Thấy thế Triệu Vũ nhíu mày lại, còn Diệp Phàm thì không hề để ý, vẻ mặt bình thản, thờ ơ, sải bước nhanh đến sảnh chính nhà họ Trương.
“Cậu Diệp, lão gia biết hôm nay cậu sẽ đến nhà họ Trương chúng tôi, đã đợi cậu ở sảnh chính rất lâu rồi!” Bên ngoài sảnh chính nà họ Trương, một người trung niên đeo kính bước đến, cười nói.
Diệp Phàm và Triệu Vũ bước vào sảnh chính, nhìn thấy nhân vật cấp cao nhà họ Trương đã đến rồi, thậm chí vài nhân vật cấp cao khác trong tám dòng họ lớn ở Tương Nam cũng đến.
Có một ông cụ tóc bạc trắng ngồi trên chiếc ghế lớn bằng gỗ lim ở chính giữa đại sảnh.
Hai mắt ông cụ híp lại, lộ vẻ nham hiểm độc ác.
Ông ta là Trương Phong Ngọc, lão gia nhà họ Trương.
Mặc dù Trương Phong Ngọc không lợi hại như Tiêu Thừa Thiên, nhưng cũng được coi là nhân vật trí dũng xuất kiệt, cho dù lúc nhà họ Trương gặp rắc rối lớn, còn nhà họ Tiêu thừa cơ chèn ép, dường như nhà họ Trương sắp bị tiêu diệt.
Nhưng dưới mọi cách xử trí của Trương Phong Ngọc, cuối cùng nhà họ Trương cũng đứng vững được, thậm chí mượn chuyện nhà họ Dương ở Tinh Thành bị sát hại, giúp nhà họ Trương phục hồi lại thế lực trước đây.
Lúc này Trương Phong Ngọc ngồi trên chiếc ghế lớn bằng gỗ lim, lạnh lùng nhìn Diệp Phàm đang bước vào đại sảnh nhà họ Trương.
Hai bên trái phải đại sảnh là một vài nhân vật cấp cao của nhà họ Trương, sắp xếp theo địa vị cao thấp trong nhà họ Trương, trong đó có tên Trương Diệu Tổ lần trước bị Diệp Phàm giáo huấn một trận ở mộ tổ của nhà họ Dương.
Bên cạnh Trương Diệu Tổ là Trương Diệu Thành, cũng là người quản việc trên danh nghĩa của nhà họ Trương, là người có quyền lực nhất trong nhà họ Trương ngoài Trương Phong Ngọc.
“Diệp Phàm, lần trước ở mộ tổ của nhà họ Dương cậu đánh em ba của tôi bị thương, còn hùng hồn đến làm phiền nhà họ Trương, ai cho cậu cái gan đấy hả?”
Đợi lúc Diệp Phàm bước vào trong đại sảnh Nhà họ Trương, Trương Diệu Thành đứng dậy đầu tiên, lạnh lùng nói.
Diệp Phàm không thèm để ý đến Trương Diệu Thành, mà sau khi lướt nhìn mọi người trong đại sảnh nhà họ Trương thì nhìn về phía Trương Phong Ngọc, bình thản nói: “Trương Phong Ngọc, người nhà họ Trương các ông đã đến đủ rồi đúng không? Tôi điều tra được bằng chứng, nhà họ Trương các ông chỉ đạo việc sát hại cả nhà họ Dương, ông có gì muốn giải thích không?”
“Ha ha!” Trương Phong Ngọc sững sờ, cười lạnh lùng rồi nói: “Thanh niên họ Diệp, tôi biết cậu là con rể của đại tướng, có chút thế lực chống lưng, nhưng tôi vẫn phải nhắc nhở cậu một câu, đây là Tương Nam, không phải thủ đô, càng không phải Vân Điền!”
“Ở thủ đô cũng như ở Vân Điền, cậu có thể dựa vào thân phận con rể Sở đại tướng coi trời bằng vung, hoành hành ngang ngược.”
“Nhưng ở Tương Nam, tốt nhất cậu nên bớt kiêu ngạo đi, nếu không sẽ chết sớm đấy.”
Trương Phong Ngọc là loại người tàn nhẫn độc ác, nhưng suy nghĩ của ông ta vô cùng tỉ mỉ kỹ càng, vì thế cho dù theo tình hình trước mắt, nhà họ Trương đã nắm giữ tình thế trong lòng bàn tay, nhưng ông ta không vội giết chết Diệp Phàm ngay.
Lời nói của ông ta như đang khiển trách Diệp Phàm.
Thực tế là đang thăm dò.
Tiêu Thừa Thiên gióng trống khua chiêng đi gây sự với Diệp Phàm như thế, nhưng kết quả cũng không ra gì.
Điều này khiến Trương Phong Ngọc vô cùng bất an.
Ông ta cũng được coi nhà nhân vật trí dũng kiệt xuất, hiểu đạo lý làm mọi việc phải suy xét kỹ lưỡng mới mong đạt được thành quả, ông ta sợ rằng trên người Diệp Phàm có manh mối quan trọng mà nhà họ Trương chưa điều tra ra.
Diệp Phàm nhếch mép cười mỉa mai, suy nghĩ cỏn con đó của Trương Phong Ngọc sao có thể giấu được anh.
Nhưng anh cũng chẳng thèm phí lời với loại người như Trương Phong Ngọc, vì thế nói thẳng: “Chỉ cần nhà họ Trương các người nói người đứng đằng sau là ai, tôi sẽ cân nhắc giữ lại dòng giống cho nhà họ Trương các người.”
“Nếu không, hôm nay sẽ là ngày cả nhà họ Trương bị giết chết.”
“Cho các người 5 phút suy nghĩ.”
Diệp Phàm nói xong thì đứng ở đó, vẻ mặt lạnh nhạt, ánh mắt vô tình, suy nghĩ giết người tỏa ra trên người anh, giống như một ngọn núi lớn, khí thế đè nén khiến mọi người trong đại sảnh đều cảm thấy lồng ngực nặng trĩu, đến việc thở cũng gặp khó khăn.
Mọi người trong đại sảnh nhìn Diệp Phàm, tất cả đều kinh hoàng sợ hãi.
Ngay cả Trương Phong Ngọc ngồi trên chiếc ghế lớn bằng gỗ lim cũng ngây người ra vài chục giây mới hoàn hồn lại, sau đó sắc mặt của ông ta lập tức nghiêm nghị, đôi mắt nham hiểm độc ác cuồn cuộn ý nghĩ giết người.
Nhà họ Trương là một trong tám dòng họ lớn ở Tương Nam, lúc khó khăn nhất nhà họ Tiêu cũng không dám nói sẽ xóa sổ nhà họ Trương, một thanh niên nhìn mặt non choẹt, vắt mũi chưa sạch như Diệp Phàm lại dám nói lời lẽ trâng tráo như thế.
Đúng là coi thường nhà họ Trương quá rồi đấy.
“Ha ha ha, muốn xóa sổ nhà họ Trương của tôi? Diệp Phàm cậu cũng đề cao bản thân quá rồi đấy nhỉ? Đừng nói là cậu, cho dù Sở đại tướng đích thân đến cũng không dám nói những lời lẽ ngông cuồng như thế.” Trương Phong Ngọc giận quá hóa cười, trừng mắt nhìn Diệp Phàm, hét lớn: “Tôi cũng nói thẳng với cậu nhé, cả nhà họ Dương ở Tinh Thành bị sát hại không phải chuyện cậu có thể lo được, biết điều thì hãy cút khỏi nhà họ Trương ngay bây giờ, tôi có thể nể tình Sở đại tướng giữ lại mạng sống cho cậu, nếu không sợ rằng cậu không nhìn thấy mặt trời mọc vào sáng ngày mai đâu.”
Bao gồm xích mích của Diệp Phàm với nhà họ Tiêu, nhà họ Trương vẫn luôn quan tâm sát sao.
Chỉ có điều thực lực nhà họ Tiêu thực sự rất lớn mạnh, mặc dù tai mắt nhà họ Trương nhiều nhưng lại không nhìn thấy chuyện xảy ra ở cổng biệt thự Quất Đảo, chỉ biết Tiêu Thừa Thiên và Tiêu Vân Hùng dẫn người đến biệt thự Quất Đảo, kết quả người dẫn đến đều bị đánh bại.
Sau đó Tiêu Vân Hùng rời khỏi biệt thự Quất Đảo trước.
Còn Tiêu Thừa Thiên thì rời khỏi biệt thự Quất Đảo muộn hơn Tiêu Vân Hùng gần nửa tiếng.
Chuyện này khiến người nhà họ Trương rất kiêng dè, không biết rốt cuộc biệt thự Quất Đảo xảy ra chuyện gì, tại sao Tiêu Thừa Thiên không trừ khử Diệp Phàm.
Còn chuyện ảnh vệ nhà họ Tiêu bị tiêu diệt, người nhà họ Trương vẫn chưa biết, nếu không, có cho ăn gan trời thì họ cũng không dám phục kích Diệp Phàm.
Có vài trăm cao thủ đang phục kích trong đại viện nhà họ Trương, sát khí âm u lạnh lẽo bao trùm khắp biệt thự nhà họ Trương, bầu không khí trở nên vô cùng căng thẳng, giống như một cái lưới to đang đợi Diệp Phàm tự chui đầu vào.
Đối với nhà họ Trương mà nói, nếu Diệp Phàm muốn báo thù cho nhà họ Dương ở Tinh Thành, vậy thì nhà họ Trương và Diệp Phàm chỉ có thể là kẻ thù không đợi trời chung.
Vì thế, người nhà họ Trương hoàn toàn không tìm Diệp Phàm để đàm phán, sau khi Trương Diệu Tổ cho biết Diệp Phàm sẽ đích thân đến nhà, nhà họ Trương đã tập trung chiến lực, chuẩn bị bao vây đánh giết Diệp Phàm ở đại viện nhà họ Trương.
Lúc nhà họ Dương ở Tinh Thành bị sát hại chính là do nhà họ Trương chỉ đạo.
Có điều cũng có gia tộc trong tám dòng họ lớn ở Tương Nam tham gia cùng, vì thế biết được Diệp Phàm sắp đến nhà họ Trương gây chuyện, nhà họ Trương liền thông báo cho gia tộc tham gia vào vụ sát hại của nhà họ Dương ở Tinh Thành năm đó.
Mặc dù những gia tộc này không lựa chọn cách trực tiếp giúp đỡ nhà họ Trương đối phó với Diệp Phàm, nhưng lại điều động chiến lực ở Tinh Thành.
Diệp Phàm và Triệu Vũ đến thẳng biệt phủ của nhà họ Trương, có bốn tên bảo vệ đứng trước cửa phủ nhà họ Trương.
Rõ ràng bốn tên bảo vệ này đã nhận được thông báo, vừa nhìn đã nhận ra Diệp Phàm, vì thế họ không ngăn cản Diệp Phàm vào đại viện nhà họ Trương.
Nhưng sau khi Diệp Phàm và Triệu Vũ vào đại viện nhà họ Trương, bọn họ liền đóng cửa lớn lại.
Thấy thế Triệu Vũ nhíu mày lại, còn Diệp Phàm thì không hề để ý, vẻ mặt bình thản, thờ ơ, sải bước nhanh đến sảnh chính nhà họ Trương.
“Cậu Diệp, lão gia biết hôm nay cậu sẽ đến nhà họ Trương chúng tôi, đã đợi cậu ở sảnh chính rất lâu rồi!” Bên ngoài sảnh chính nà họ Trương, một người trung niên đeo kính bước đến, cười nói.
Diệp Phàm và Triệu Vũ bước vào sảnh chính, nhìn thấy nhân vật cấp cao nhà họ Trương đã đến rồi, thậm chí vài nhân vật cấp cao khác trong tám dòng họ lớn ở Tương Nam cũng đến.
Có một ông cụ tóc bạc trắng ngồi trên chiếc ghế lớn bằng gỗ lim ở chính giữa đại sảnh.
Hai mắt ông cụ híp lại, lộ vẻ nham hiểm độc ác.
Ông ta là Trương Phong Ngọc, lão gia nhà họ Trương.
Mặc dù Trương Phong Ngọc không lợi hại như Tiêu Thừa Thiên, nhưng cũng được coi là nhân vật trí dũng xuất kiệt, cho dù lúc nhà họ Trương gặp rắc rối lớn, còn nhà họ Tiêu thừa cơ chèn ép, dường như nhà họ Trương sắp bị tiêu diệt.
Nhưng dưới mọi cách xử trí của Trương Phong Ngọc, cuối cùng nhà họ Trương cũng đứng vững được, thậm chí mượn chuyện nhà họ Dương ở Tinh Thành bị sát hại, giúp nhà họ Trương phục hồi lại thế lực trước đây.
Lúc này Trương Phong Ngọc ngồi trên chiếc ghế lớn bằng gỗ lim, lạnh lùng nhìn Diệp Phàm đang bước vào đại sảnh nhà họ Trương.
Hai bên trái phải đại sảnh là một vài nhân vật cấp cao của nhà họ Trương, sắp xếp theo địa vị cao thấp trong nhà họ Trương, trong đó có tên Trương Diệu Tổ lần trước bị Diệp Phàm giáo huấn một trận ở mộ tổ của nhà họ Dương.
Bên cạnh Trương Diệu Tổ là Trương Diệu Thành, cũng là người quản việc trên danh nghĩa của nhà họ Trương, là người có quyền lực nhất trong nhà họ Trương ngoài Trương Phong Ngọc.
“Diệp Phàm, lần trước ở mộ tổ của nhà họ Dương cậu đánh em ba của tôi bị thương, còn hùng hồn đến làm phiền nhà họ Trương, ai cho cậu cái gan đấy hả?”
Đợi lúc Diệp Phàm bước vào trong đại sảnh Nhà họ Trương, Trương Diệu Thành đứng dậy đầu tiên, lạnh lùng nói.
Diệp Phàm không thèm để ý đến Trương Diệu Thành, mà sau khi lướt nhìn mọi người trong đại sảnh nhà họ Trương thì nhìn về phía Trương Phong Ngọc, bình thản nói: “Trương Phong Ngọc, người nhà họ Trương các ông đã đến đủ rồi đúng không? Tôi điều tra được bằng chứng, nhà họ Trương các ông chỉ đạo việc sát hại cả nhà họ Dương, ông có gì muốn giải thích không?”
“Ha ha!” Trương Phong Ngọc sững sờ, cười lạnh lùng rồi nói: “Thanh niên họ Diệp, tôi biết cậu là con rể của đại tướng, có chút thế lực chống lưng, nhưng tôi vẫn phải nhắc nhở cậu một câu, đây là Tương Nam, không phải thủ đô, càng không phải Vân Điền!”
“Ở thủ đô cũng như ở Vân Điền, cậu có thể dựa vào thân phận con rể Sở đại tướng coi trời bằng vung, hoành hành ngang ngược.”
“Nhưng ở Tương Nam, tốt nhất cậu nên bớt kiêu ngạo đi, nếu không sẽ chết sớm đấy.”
Trương Phong Ngọc là loại người tàn nhẫn độc ác, nhưng suy nghĩ của ông ta vô cùng tỉ mỉ kỹ càng, vì thế cho dù theo tình hình trước mắt, nhà họ Trương đã nắm giữ tình thế trong lòng bàn tay, nhưng ông ta không vội giết chết Diệp Phàm ngay.
Lời nói của ông ta như đang khiển trách Diệp Phàm.
Thực tế là đang thăm dò.
Tiêu Thừa Thiên gióng trống khua chiêng đi gây sự với Diệp Phàm như thế, nhưng kết quả cũng không ra gì.
Điều này khiến Trương Phong Ngọc vô cùng bất an.
Ông ta cũng được coi nhà nhân vật trí dũng kiệt xuất, hiểu đạo lý làm mọi việc phải suy xét kỹ lưỡng mới mong đạt được thành quả, ông ta sợ rằng trên người Diệp Phàm có manh mối quan trọng mà nhà họ Trương chưa điều tra ra.
Diệp Phàm nhếch mép cười mỉa mai, suy nghĩ cỏn con đó của Trương Phong Ngọc sao có thể giấu được anh.
Nhưng anh cũng chẳng thèm phí lời với loại người như Trương Phong Ngọc, vì thế nói thẳng: “Chỉ cần nhà họ Trương các người nói người đứng đằng sau là ai, tôi sẽ cân nhắc giữ lại dòng giống cho nhà họ Trương các người.”
“Nếu không, hôm nay sẽ là ngày cả nhà họ Trương bị giết chết.”
“Cho các người 5 phút suy nghĩ.”
Diệp Phàm nói xong thì đứng ở đó, vẻ mặt lạnh nhạt, ánh mắt vô tình, suy nghĩ giết người tỏa ra trên người anh, giống như một ngọn núi lớn, khí thế đè nén khiến mọi người trong đại sảnh đều cảm thấy lồng ngực nặng trĩu, đến việc thở cũng gặp khó khăn.
Mọi người trong đại sảnh nhìn Diệp Phàm, tất cả đều kinh hoàng sợ hãi.
Ngay cả Trương Phong Ngọc ngồi trên chiếc ghế lớn bằng gỗ lim cũng ngây người ra vài chục giây mới hoàn hồn lại, sau đó sắc mặt của ông ta lập tức nghiêm nghị, đôi mắt nham hiểm độc ác cuồn cuộn ý nghĩ giết người.
Nhà họ Trương là một trong tám dòng họ lớn ở Tương Nam, lúc khó khăn nhất nhà họ Tiêu cũng không dám nói sẽ xóa sổ nhà họ Trương, một thanh niên nhìn mặt non choẹt, vắt mũi chưa sạch như Diệp Phàm lại dám nói lời lẽ trâng tráo như thế.
Đúng là coi thường nhà họ Trương quá rồi đấy.
“Ha ha ha, muốn xóa sổ nhà họ Trương của tôi? Diệp Phàm cậu cũng đề cao bản thân quá rồi đấy nhỉ? Đừng nói là cậu, cho dù Sở đại tướng đích thân đến cũng không dám nói những lời lẽ ngông cuồng như thế.” Trương Phong Ngọc giận quá hóa cười, trừng mắt nhìn Diệp Phàm, hét lớn: “Tôi cũng nói thẳng với cậu nhé, cả nhà họ Dương ở Tinh Thành bị sát hại không phải chuyện cậu có thể lo được, biết điều thì hãy cút khỏi nhà họ Trương ngay bây giờ, tôi có thể nể tình Sở đại tướng giữ lại mạng sống cho cậu, nếu không sợ rằng cậu không nhìn thấy mặt trời mọc vào sáng ngày mai đâu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.