Chương 520: Lưu lạc nơi hoang đảo
Tuyết Bay Tháng Tám
14/12/2020
"Chết rồi, chết rồi, máy bay bị sét đánh trúng rồi, sắp rơi rồi."
"Rơi từ mấy nghìn mét xuống, chúng ta chết chắc rồi."
"A a a a a a, cứu tôi với, cứu tôi với, tôi không muốn chết, tôi không muốn chết..."
"Cứu mạng, chỉ cần có ai đó cứu tôi, tôi nguyện làm trâu, làm ngựa cho người đó cả đời!"
…
Trên máy bay mọi thứ đều hỗn hoạn.
Mặc dù khi máy bay vừa rơi, Diệp Phàm, Triệu Vũ không kịp phản ứng lại, loạng choạng, ngả nghiêng, nhưng bây giờ họ đã ổn định lại bản thân.
Diệp Phàm, Triệu Vũ đều vô cùng bình tĩnh.
Cho dù có mạnh như bọn họ, nhưng khi máy bay hít đất, bọn họ không chết thì cũng bị thương nặng.
Nhưng bọn họ hiểu rõ, càng mất bình tĩnh thì càng nguy hiểm.
Diệp Phàm thi triển chiêu thức, hai chân đứng vững, dù máy bay có nghiêng ngả thế nào, anh vẫn đứng vững, không bị việc máy bay rơi ảnh hưởng.
Ngoài ra, Diệp Phàm cũng kịp kéo Lâm Thiền vào trong lòng.
Lâm Thiền vốn đang hoảng loạn, nhưng được Diệp Phàm ôm vào lòng, cô lập tức bình tĩnh lại.
Mặc dù không biết nên giải thích thế nào, nhưng sau khi Lâm Thiền được Diệp Phàm ôm vào lòng, cô ta thực sự cảm thấy cảm giác an toàn, có thể dựa dẫm, loại cảm giác an toàn này khiến cô ta vốn đang hoảng loạn đột nhiên bình tĩnh lại.
Nó là một loại cảm giác rất kì diệu, như từng đốm lửa nhỏ trong lòng Lâm Thiền đột nhiên cháy bùng lên.
Sau khi Triệu Vũ đứng vững, thấy Bạng Địch vẫn đang say giấc, mặc dù không thích Bạng Địch nhưng cậu ta vẫn phải kéo Bạng Địch lại để nó không bị thương.
"Anh Phàm, bây giờ phải làm thế nào ạ?" Triệu Vũ nói với Diệp Phàm.
"Chăm sóc cho cô ấy, tôi sẽ ngăn máy bay rơi." Diệp Phàm nghĩ một chút, sau đó đưa Lâm Thiền đang trong lòng mình cho Triệu Vũ.
"Vâng!"
Triệu Vũ vội vã nói, đưa tay ra kéo lấy Lâm Thiền.
"Anh Diệp..." Lâm Thiền lặng người, phản ứng lại, vội vàng gọi Diệp Phàm.
Nhưng Diệp Phàm đã trực tiếp phá cửa kính, xông ra ngoài máy bay.
Diệp Phàm xông ra ngoài máy bay, nhìn thấy máy bay đang rơi từ trên cao xuống, anh không suy nghĩ nhiều, cơ thể lóe lên, đến dưới máy bay, duỗi hai tay ra, dùng toàn bộ sức lực nâng máy bay lên, khiến tốc độ rơi của máy bay giảm xuống.
Ai cũng biết một chiếc máy bay nặng như thế nào.
Nhưng Diệp Phàm chỉ dùng sức mạnh của bản thân lại có thể nâng được máy bay đang rơi xuống.
Có thể thấy Diệp Phàm mạnh đến mức nào!
Diệp Phàm dùng toàn bộ sức lực ngăn không cho máy bay rơi xuống, muốn cứu tất cả mọi người trên máy bay, cần phải biết, trên máy bay có hơn trăm người, hơn nữa, phần lớn đều là người Hoa Hạ.
Mặc dù Diệp Phàm không thân quen với mấy người này, nhưng tục ngữ nói rất đúng, người càng mạnh, trách nhiệm càng lớn.
Tình hình bây giờ, anh có thể đứng ra xử lý, vậy tại sao không làm?
Máy bay không ngừng rơi xuống, Diệp Phàm mạnh như vậy mà cũng khó chống đỡ được.
Anh nhất định phải tìm được một điểm trụ, nâng máy bay lên, chẳng mấy chốc, Diệp Phàm phát hiện ra hướng Đông Nam có một hòn đảo nhỏ.
Sau khi phát hiện ra hòn đảo, Diệp Phàm quyết định rất nhanh, lập tức đưa máy bay hướng về phía hòn đảo nhỏ, khoảng 1 tiếng sau, Diệp Phàm cuối cùng cũng có thể nâng được máy bay thuận lợi hạ cánh xuống hòn đảo nhỏ.
Rầm!
Máy bay thuận lợi hạ cánh, điều này khiến cho toàn bộ người trên máy bay đều vui mừng như điên.
Toàn bộ người trên máy bay vốn đang tuyệt vọng, nhưng thấy Diệp Phàm dùng năng lực của bản thân để cứu toàn bộ người trên máy bay.
Mọi người trên máy bay đều vô cùng kích động.
Sau khi máy bay thuận lợi hạ cánh, toàn bộ người trên máy bay đều vui vẻ đi ra, nhìn thấy Diệp Phàm đang đứng cạnh máy bay, họ chủ động cảm ơn Diệp Phàm.
"Cảm ơn anh đã cứu mạng chúng tôi, sau này nếu cần Vương Chấn tôi giúp đỡ gì, xin hãy nói ra, nếu có thể giúp, tôi sẽ dốc toàn lực giúp."
"Thật không tin nổi, anh dám dùng bản thân để đỡ máy bay hạ cánh, anh giống như siêu nhân của Marvel ở phương Tây vậy, thật quá mạnh!"
"Chào anh, tôi tên là Lý Long, tôi là em họ của Lý Vĩnh Quý, một trong bốn người đứng đầu của thành phố Áo, chẳng phải anh đã đắc tội Diệp Thế Xung sao? Không sao cả, đợi đến khi đến thành phố Áo, tôi sẽ nhờ anh họ tôi ra mặt giúp anh giải quyết chuyện này."
"Chào anh, cả đời này tôi cũng không quên được ơn cứu mạng này."
...
Đối với sự cảm kích của bọn họ, Diệp Phàm cũng không quan tâm lắm, anh nói: "Lúc nãy khi máy bay hạ cánh, tôi nhìn thấy phía Nam hòn đảo có một con sông, ở đó có nước ngọt, mọi người đi qua bên đó đi."
"Được được được..."
Nghe thấy lời của Diệp Phàm, đám người rối rít chạy về phía Nam hòn đảo.
Hôm nay mặc dù tránh được một kiếp nạn, nhưng vẫn bị cô lập trên hòn đảo hoang.
Mà trong tình hình bị cô lập trên hòn đảo hoang, quan trọng nhất là thức ăn và nước uống, không có đủ thức ăn và nước uống thì không thể sống được đến lúc được cứu.
Diệp Thế Xung cũng đi xuống từ máy bay, mặc dù lúc nãy Diệp Phàm đã cứu toàn bộ người trên máy bay, bao gồm cả Diệp Thế Xung, nhưng Diệp Thế Xung vẫn căm thù Diệp Phàm, không vì ơn cứu mạng này mà tỏ ra cảm kích.
Nhưng ông lão bên cạnh hắn thì gật đầu với Diệp Phàm tỏ lòng cảm kích.
Cũng giống như Diệp Thế Xung, ông lão là một người có ơn tất báo, có thù tất trả, nhưng ông ta không tự quyết định được, là vệ sĩ bên cạnh Diệp Thế Xung, ông ta phải đứng cùng chiến tuyến với Diệp Thế Xung.
Vậy nên mặc dù rất cảm kích Diệp Phàm, nhưng cũng chỉ dám gật đầu tỏ ý cảm ơn.
Triệu Vũ đưa theo Bạng Địch và Lâm Thiền đi xuống máy bay, nhìn thấy Bạng Địch vẫn đang ngủ say, Diệp Phàm cau mày, sau đó hỏi Triệu Vũ và Lâm Thiền: "Tình hình thế nào rôi? Hai người có bị thương không?"
"Bọn em không sao cả!" Lâm Thiền vội vàng nói, trông cứ như một em gái nhỏ đang nhìn chằm chằm Diệp Phàm, "Anh Diệp, lúc nãy trông anh đẹp trai quá, một mình cứu hơn trăm người trên máy bay, anh đúng là đại anh hùng."
Diệp Phàm chẳng hề để ý tới lời khen cùng ánh mắt ái mộ của Lâm Thiền, anh chỉ bình thản nói: "Nhanh đi qua phía bên kia đảo, chỗ ấy có nước ngọt, đợi đến đi qua đó, cùng nghĩ cách gọi người đến cứu."
"Vâng!"
Lâm Thiền gật gật đầu, vội vã đi cùng Diệp Phàm, Triệu Vũ đến phía Nam hòn đảo.
Bởi vì Bạng Địch vẫn đang ngủ, Triệu Vũ đành phải cõng Bạng Địch.
Hòn đảo không lớn, vậy nên, chỉ chưa đến 1 tiếng, Diệp Phàm, Triệu Vũ, Lâm Thiền đã đến con sông ở phía Nam hòn đảo.
Nghỉ ngơi ở con sông một chút, Diệp Phàm tìm cơ trưởng và tổ công tác của máy bay, nói với cơ trưởng: "Có thể liên lạc được với người của công ty Thông Thiên không? Nhanh bảo bọn họ đến cứu chúng ta."
"Ừm!" Cơ trưởng gật đầu, vội vã cầm chiếc điện thoại đặc biệt, bấm số điện thoại, chẳng mấy chốc, đã có người nghe điện thoại.
Điện thoại được kết nối, cơ trưởng nhanh chóng kể lại tình hình của mình, sau khi đối phương đồng ý sẽ nhanh chóng đưa máy bay đến cứu nạn, mọi người mới cảm thấy yên tâm.
Lúc này, Diệp Phàm và Triệu Vũ bàn bạc với nhau, chuẩn bị rời đi trước.
Với thực lực của họ, họ có đủ khả năng bay qua biển Đông!
"Rơi từ mấy nghìn mét xuống, chúng ta chết chắc rồi."
"A a a a a a, cứu tôi với, cứu tôi với, tôi không muốn chết, tôi không muốn chết..."
"Cứu mạng, chỉ cần có ai đó cứu tôi, tôi nguyện làm trâu, làm ngựa cho người đó cả đời!"
…
Trên máy bay mọi thứ đều hỗn hoạn.
Mặc dù khi máy bay vừa rơi, Diệp Phàm, Triệu Vũ không kịp phản ứng lại, loạng choạng, ngả nghiêng, nhưng bây giờ họ đã ổn định lại bản thân.
Diệp Phàm, Triệu Vũ đều vô cùng bình tĩnh.
Cho dù có mạnh như bọn họ, nhưng khi máy bay hít đất, bọn họ không chết thì cũng bị thương nặng.
Nhưng bọn họ hiểu rõ, càng mất bình tĩnh thì càng nguy hiểm.
Diệp Phàm thi triển chiêu thức, hai chân đứng vững, dù máy bay có nghiêng ngả thế nào, anh vẫn đứng vững, không bị việc máy bay rơi ảnh hưởng.
Ngoài ra, Diệp Phàm cũng kịp kéo Lâm Thiền vào trong lòng.
Lâm Thiền vốn đang hoảng loạn, nhưng được Diệp Phàm ôm vào lòng, cô lập tức bình tĩnh lại.
Mặc dù không biết nên giải thích thế nào, nhưng sau khi Lâm Thiền được Diệp Phàm ôm vào lòng, cô ta thực sự cảm thấy cảm giác an toàn, có thể dựa dẫm, loại cảm giác an toàn này khiến cô ta vốn đang hoảng loạn đột nhiên bình tĩnh lại.
Nó là một loại cảm giác rất kì diệu, như từng đốm lửa nhỏ trong lòng Lâm Thiền đột nhiên cháy bùng lên.
Sau khi Triệu Vũ đứng vững, thấy Bạng Địch vẫn đang say giấc, mặc dù không thích Bạng Địch nhưng cậu ta vẫn phải kéo Bạng Địch lại để nó không bị thương.
"Anh Phàm, bây giờ phải làm thế nào ạ?" Triệu Vũ nói với Diệp Phàm.
"Chăm sóc cho cô ấy, tôi sẽ ngăn máy bay rơi." Diệp Phàm nghĩ một chút, sau đó đưa Lâm Thiền đang trong lòng mình cho Triệu Vũ.
"Vâng!"
Triệu Vũ vội vã nói, đưa tay ra kéo lấy Lâm Thiền.
"Anh Diệp..." Lâm Thiền lặng người, phản ứng lại, vội vàng gọi Diệp Phàm.
Nhưng Diệp Phàm đã trực tiếp phá cửa kính, xông ra ngoài máy bay.
Diệp Phàm xông ra ngoài máy bay, nhìn thấy máy bay đang rơi từ trên cao xuống, anh không suy nghĩ nhiều, cơ thể lóe lên, đến dưới máy bay, duỗi hai tay ra, dùng toàn bộ sức lực nâng máy bay lên, khiến tốc độ rơi của máy bay giảm xuống.
Ai cũng biết một chiếc máy bay nặng như thế nào.
Nhưng Diệp Phàm chỉ dùng sức mạnh của bản thân lại có thể nâng được máy bay đang rơi xuống.
Có thể thấy Diệp Phàm mạnh đến mức nào!
Diệp Phàm dùng toàn bộ sức lực ngăn không cho máy bay rơi xuống, muốn cứu tất cả mọi người trên máy bay, cần phải biết, trên máy bay có hơn trăm người, hơn nữa, phần lớn đều là người Hoa Hạ.
Mặc dù Diệp Phàm không thân quen với mấy người này, nhưng tục ngữ nói rất đúng, người càng mạnh, trách nhiệm càng lớn.
Tình hình bây giờ, anh có thể đứng ra xử lý, vậy tại sao không làm?
Máy bay không ngừng rơi xuống, Diệp Phàm mạnh như vậy mà cũng khó chống đỡ được.
Anh nhất định phải tìm được một điểm trụ, nâng máy bay lên, chẳng mấy chốc, Diệp Phàm phát hiện ra hướng Đông Nam có một hòn đảo nhỏ.
Sau khi phát hiện ra hòn đảo, Diệp Phàm quyết định rất nhanh, lập tức đưa máy bay hướng về phía hòn đảo nhỏ, khoảng 1 tiếng sau, Diệp Phàm cuối cùng cũng có thể nâng được máy bay thuận lợi hạ cánh xuống hòn đảo nhỏ.
Rầm!
Máy bay thuận lợi hạ cánh, điều này khiến cho toàn bộ người trên máy bay đều vui mừng như điên.
Toàn bộ người trên máy bay vốn đang tuyệt vọng, nhưng thấy Diệp Phàm dùng năng lực của bản thân để cứu toàn bộ người trên máy bay.
Mọi người trên máy bay đều vô cùng kích động.
Sau khi máy bay thuận lợi hạ cánh, toàn bộ người trên máy bay đều vui vẻ đi ra, nhìn thấy Diệp Phàm đang đứng cạnh máy bay, họ chủ động cảm ơn Diệp Phàm.
"Cảm ơn anh đã cứu mạng chúng tôi, sau này nếu cần Vương Chấn tôi giúp đỡ gì, xin hãy nói ra, nếu có thể giúp, tôi sẽ dốc toàn lực giúp."
"Thật không tin nổi, anh dám dùng bản thân để đỡ máy bay hạ cánh, anh giống như siêu nhân của Marvel ở phương Tây vậy, thật quá mạnh!"
"Chào anh, tôi tên là Lý Long, tôi là em họ của Lý Vĩnh Quý, một trong bốn người đứng đầu của thành phố Áo, chẳng phải anh đã đắc tội Diệp Thế Xung sao? Không sao cả, đợi đến khi đến thành phố Áo, tôi sẽ nhờ anh họ tôi ra mặt giúp anh giải quyết chuyện này."
"Chào anh, cả đời này tôi cũng không quên được ơn cứu mạng này."
...
Đối với sự cảm kích của bọn họ, Diệp Phàm cũng không quan tâm lắm, anh nói: "Lúc nãy khi máy bay hạ cánh, tôi nhìn thấy phía Nam hòn đảo có một con sông, ở đó có nước ngọt, mọi người đi qua bên đó đi."
"Được được được..."
Nghe thấy lời của Diệp Phàm, đám người rối rít chạy về phía Nam hòn đảo.
Hôm nay mặc dù tránh được một kiếp nạn, nhưng vẫn bị cô lập trên hòn đảo hoang.
Mà trong tình hình bị cô lập trên hòn đảo hoang, quan trọng nhất là thức ăn và nước uống, không có đủ thức ăn và nước uống thì không thể sống được đến lúc được cứu.
Diệp Thế Xung cũng đi xuống từ máy bay, mặc dù lúc nãy Diệp Phàm đã cứu toàn bộ người trên máy bay, bao gồm cả Diệp Thế Xung, nhưng Diệp Thế Xung vẫn căm thù Diệp Phàm, không vì ơn cứu mạng này mà tỏ ra cảm kích.
Nhưng ông lão bên cạnh hắn thì gật đầu với Diệp Phàm tỏ lòng cảm kích.
Cũng giống như Diệp Thế Xung, ông lão là một người có ơn tất báo, có thù tất trả, nhưng ông ta không tự quyết định được, là vệ sĩ bên cạnh Diệp Thế Xung, ông ta phải đứng cùng chiến tuyến với Diệp Thế Xung.
Vậy nên mặc dù rất cảm kích Diệp Phàm, nhưng cũng chỉ dám gật đầu tỏ ý cảm ơn.
Triệu Vũ đưa theo Bạng Địch và Lâm Thiền đi xuống máy bay, nhìn thấy Bạng Địch vẫn đang ngủ say, Diệp Phàm cau mày, sau đó hỏi Triệu Vũ và Lâm Thiền: "Tình hình thế nào rôi? Hai người có bị thương không?"
"Bọn em không sao cả!" Lâm Thiền vội vàng nói, trông cứ như một em gái nhỏ đang nhìn chằm chằm Diệp Phàm, "Anh Diệp, lúc nãy trông anh đẹp trai quá, một mình cứu hơn trăm người trên máy bay, anh đúng là đại anh hùng."
Diệp Phàm chẳng hề để ý tới lời khen cùng ánh mắt ái mộ của Lâm Thiền, anh chỉ bình thản nói: "Nhanh đi qua phía bên kia đảo, chỗ ấy có nước ngọt, đợi đến đi qua đó, cùng nghĩ cách gọi người đến cứu."
"Vâng!"
Lâm Thiền gật gật đầu, vội vã đi cùng Diệp Phàm, Triệu Vũ đến phía Nam hòn đảo.
Bởi vì Bạng Địch vẫn đang ngủ, Triệu Vũ đành phải cõng Bạng Địch.
Hòn đảo không lớn, vậy nên, chỉ chưa đến 1 tiếng, Diệp Phàm, Triệu Vũ, Lâm Thiền đã đến con sông ở phía Nam hòn đảo.
Nghỉ ngơi ở con sông một chút, Diệp Phàm tìm cơ trưởng và tổ công tác của máy bay, nói với cơ trưởng: "Có thể liên lạc được với người của công ty Thông Thiên không? Nhanh bảo bọn họ đến cứu chúng ta."
"Ừm!" Cơ trưởng gật đầu, vội vã cầm chiếc điện thoại đặc biệt, bấm số điện thoại, chẳng mấy chốc, đã có người nghe điện thoại.
Điện thoại được kết nối, cơ trưởng nhanh chóng kể lại tình hình của mình, sau khi đối phương đồng ý sẽ nhanh chóng đưa máy bay đến cứu nạn, mọi người mới cảm thấy yên tâm.
Lúc này, Diệp Phàm và Triệu Vũ bàn bạc với nhau, chuẩn bị rời đi trước.
Với thực lực của họ, họ có đủ khả năng bay qua biển Đông!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.