Chương 562: Người biến dị Lý Bại Thiên
Tuyết Bay Tháng Tám
14/12/2020
Tôn Hạc Minh gọi điện thoại xong, vẻ sợ hãi hoàn toàn biến mất, thâm chí còn có chút ngang ngược.
Theo như hắn thấy, chỉ cần người bạn là người biến dị của hắn đến đây, Diệp Phàm có mạnh đến đâu thì cũng không phải là đối thủ của người biến dị kia.
Cần phải biết, người bạn là người biến dị kia vô cùng mạnh, anh ta là ông lớn có tiếng ở Đào Thành, hơn nữa, mấy ngày trước người bạn hắn còn bảo hắn, anh ta vừa kết bạn với Vương Đằng - người lợi hại nhất Đào Thành.
Bởi vì tổ tiên của Vương Đằng là cường giả đi ra từ bí cảnh Đào Nguyên, vậy nên Vương Đằng mới nổi tiếng ở Đào Thành.
Tôn Hạc Minh biết tin người bạn kia kết bạn với Vương Đằng, liền cảm thấy sau này cả cái Đào Thành này, không ai dám chọc vào hắn, điều này dẫn đến việc thời gian gần đây, hắn vô cùng phách lối, ngông cuồng.
Đặc biệt là người bạn là người biến dị kia đã nói, đợi đến kia mối quan hệ giữa cậu ta và Vương Đằng tốt hơn, người bạn kia sẽ giúp hắn lấy được một quả biến dị, để hắn trở thành người biến dị.
Tôn Hạc Minh vẫn luôn cho rằng, hắn sắp trở thành người của tầng lớp trên rồi.
Nhưng Tôn Hạc Minh không biết rằng, Vương Đằng đã bị Diệp Phàm giết rồi, mấy nay hắn đều ở bên Lưu Anh, hoàn toàn chìm đắm trong sự dịu dàng của Lưu Anh, vậy nên, hắn hoàn toàn không biết đến tin tức động trời là Vương Đằng đã bị giết.
Diệp Phàm im lặng đợi, mặt mày bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra.
Cho dù có là vị tổ tiên đi ra từ bí cảnh Đào Nguyên của Vương Đằng thì anh cũng chẳng quan tâm, nên sao anh có thể sợ được người bạn biến dị của Tôn Hạc Minh được.
Tần Phong Linh cũng rất bình tĩnh, cô ấy đã tận mắt chứng kiến Diệp Phàm mạnh đến đâu.
Diệp Phàm và Tần Phong Linh không hề sợ hãi, nhưng người đàn ông tên Hứa Thượng Quý lại vô cùng lo lắng.
Anh ta chỉ là một nông dân ở vùng núi cao, cả đời cần cù chăm chỉ chân chất, ngay cả cường hào ác bá trong thôn anh ta còn không dám động đến, chứ đừng nói đến việc đắc tội với kẻ mạnh ở thành phố lớn như Tôn Hạc Minh.
Hơn nữa, anh ta cũng từng nghe qua mấy chuyện về người biến dị.
Biết người biến dị không dễ dây vào!
Lúc đầu cùng vì con gái mà dũng khí trong anh ta trỗi dậy, nên mới dám gây mâu thuẫn với Lưu Anh.
Nhưng bây giờ, anh ta đã bình tĩnh lại, chỗ dũng khí kia cũng biến mất.
Vậy nên, anh ta đang vô cùng sợ hãi!
Tính cách của anh ta trung thực, mặc dù sợ hãi, nhưng cũng không bỏ chạy, mà vội vàng nói với Diệp Phàm: "Người anh em, cảm ơn anh đã ra mặt giúp tôi, nhưng chuyện này không liên quan đến anh, anh nhanh rời khỏi đây đi!"
Nói đến đây, anh ta lại quay sang nói với Tôn Hạc Minh: "Anh Tôn, xin lỗi, lúc nãy tôi quá kích động, mong anh quân tử không cấp kẻ tiểu nhân, không tính toán với tôi, cũng bỏ qua cho người anh em này, tôi đảm bảo, về sau tôi sẽ không bao giờ làm phiền đến cuộc sống của anh và Lưu Anh nữa".
Nhìn thấy Hứa Thượng Quý thấp giọng cầu xin Tôn Hạc Minh, Diệp Phàm có chút tức giận, giận Hứa Thượng Quý vô dụng.
Một người đàn ông sao có thể hèn nhát dến vậy.
Đối mặt với người vợ ngoại tình, không những không dám xử lý thậm chí có cầu xin vợ mình sống cùng người đàn ông khác.
Thật sự...
Quá hèn mọn!
Có điều, Diệp Phàm cẩn thận suy nghĩ liền hiểu ra.
Người đàn ông như Hứa Thượng Quý, không phải anh ta không có dũng khí mà là anh ta biết mình yếu đuối, là trụ cột trong gia đình, một khi anh ta xảy ra chuyện, cả nhà anh ta liền xong đời.
Vì vậy anh ta chỉ còn cách nhẫn nhịn!
Chịu đựng tất cả nhục nhã và bất công này!
"Haizz!"
Diệp Phàm thở ra một hơi.
Lúc này, đối mặt với lời cầu xin của Hứa Thượng Quý, Tôn Hạc Minh không những không bỏ qua, thậm chí còn huênh hoang cao giọng với Hứa Thượng Quý: "Hừ, đồ phế vật, thằng nông dân thối, đồ quỷ nghèo, hôm nay mày chết chắc rồi".
"Có người sẵn sàng bất bình thay cho mày, còn chống lưng cho mày".
"Vậy tao phải dạy cho mày một bài học nhớ đời, tao phải đánh mày đến tàn phế, còn phải đánh chết tên bất bình thay cho mày, chống lưng cho mày!"
Tôn Hạc Minh hết sức ngông cuồng, đặc biệt là vì hắn đã gọi điện thoại cho người bạn là người biến dị kia bảo cậu ta qua đây, nên hắn càng không coi ai ra gì, không thèm kiêng nể ai.
Vậy nên, khi Hứa Thượng Quý cầu xin hắn.
Hắn càng phách lối hơn.
Vừa nghe thấy lời của Tôn Hạc Minh, sắc mặt Hứa Thượng Quý thay đổi, ánh mắt tràn đầy sợ hãi, anh ta lập tức quỳ xuống dập đầu trước Tôn Hạc Minh, cầu xin Tôn Hạc Minh tha mạng.
Còn Lưu Anh đứng cạnh Tôn Hạc Minh thấy Hứa Thượng Quý hèn mọn đến vậy, cùng không thèm quan tâm, thậm chí càng khinh thường, chán ghét anh ta.
Cô ta càng cảm thấy, lúc đầu phải gả cho Hứa Thượng Quý là chuyện kinh tởm, xui xẻo nhất đời cô ta.
Đúng lúc này, Diệp Phàm bước lên trước, đỡ Hứa Thượng Quý dậy, nói:"Đầu gối của nam nhi làm bằng vàng, chỉ có thể quỳ trước trời trước đất, trước bố mẹ, sao có thể quỳ trước loại súc sinh thế này? Yên tâm đi, hôm nay, tôi sẽ thay anh đòi lại công bằng".
"Người anh em, anh, anh.... còn trẻ, sẽ có lúc chỉ cần còn sống là được, mấy thứ như tôn nghiêm không quan trọng!", Hứa Thượng Quý vô cùng cảm kích Diệp Phàm mà nói:"Tôi cảm ơn anh đã giúp tôi, nhưng không thể chọc vào người biến dị, họ giết người như ngóe, không ai quản được họ, vậy nên, anh, anh mau chạy đi, đừng quan tâm đến tôi!"
"Chạy? Anh ta còn lâu mới chạy được!", Tôn Hạc Minh lạnh lùng nói.
Diệp Phàm không quan tâm đến Tôn Hạc Minh, chỉ vỗ vỗ vai Hứa Thượng Quý nói: "Anh nghĩ đi, nếu con gái anh nhìn thấy cảnh anh quỳ xuống trước kẻ không bằng súc vật này, cô bé sẽ nghĩ gì?"
"Anh yên tâm, tôi dám lo chuyện của anh, thì tôi có đủ năng lực để giải quyết nó!"
"Hơn nữa, đợi đến khi tôi giải quyết xong chuyện này, tôi đưa anh đến bệnh viện, biết đâu tôi có thể cứu con gái anh".
"Anh, anh nói gì? Anh có thể cứu con gái tôi? Hứa Thượng Quý vô cùng kích động, anh không nghe rõ lời Diệp Phàm nói, anh chỉ biết, Diệp Phàm nói có thể cứu con gái anh.
Với anh ta, con gái là tất cả.
Chỉ cần có thể cứu được con gái, anh ta sẵn sàng làm tất cả, dám làm bất cứ việc gì!
"Cần phải chờ đến khi tôi nhìn thấy tình hình của con gái anh đã”, Diệp Phàm nói.
“Được rồi, được rồi, cho dù chỉ còn một tia hy vọng, chỉ cần tôi có thể cứu được con gái mình, tôi sẽ làm bất cứ điều gì anh muốn”, giọng nói hưng phấn của Hứa Thượng Quý run lên.
Đúng lúc này, một chiếc xe thể thao Maserati màu xanh lam lao tới, dừng lại cách đó không xa, cửa xe mở ra, một cậu thanh niên bước xuống xe.
Nhìn thấy cậu thanh niên đang xuống xe kia, Tôn Hạc Minh vui mừng khôn xiết, vội vàng chạy tới, cung kính nói với cậu thanh niên: “Chú em Lý, ngại quá, làm phiền chú phải đích thân đến đây, thế này đi, đợi đến khi chuyện này kết thúc, ông anh Tôn tôi đây sẽ đưa chú đến sơn trang Minh Nguyệt, nghe nói ở đó có mấy cô em mới đến trông xinh lắm!"
"Haha, ông anh Tôn khách khí quá rồi, anh và em là anh em kết nghĩa, ai dám bắt nạt anh, người đó đang bắt nạt Lý Bại Thiên em!”, người thanh niên cười nói với Tôn Hạc Minh, cậu ta vô cùng rất kiêu ngạo, độc đoán!
Theo như hắn thấy, chỉ cần người bạn là người biến dị của hắn đến đây, Diệp Phàm có mạnh đến đâu thì cũng không phải là đối thủ của người biến dị kia.
Cần phải biết, người bạn là người biến dị kia vô cùng mạnh, anh ta là ông lớn có tiếng ở Đào Thành, hơn nữa, mấy ngày trước người bạn hắn còn bảo hắn, anh ta vừa kết bạn với Vương Đằng - người lợi hại nhất Đào Thành.
Bởi vì tổ tiên của Vương Đằng là cường giả đi ra từ bí cảnh Đào Nguyên, vậy nên Vương Đằng mới nổi tiếng ở Đào Thành.
Tôn Hạc Minh biết tin người bạn kia kết bạn với Vương Đằng, liền cảm thấy sau này cả cái Đào Thành này, không ai dám chọc vào hắn, điều này dẫn đến việc thời gian gần đây, hắn vô cùng phách lối, ngông cuồng.
Đặc biệt là người bạn là người biến dị kia đã nói, đợi đến kia mối quan hệ giữa cậu ta và Vương Đằng tốt hơn, người bạn kia sẽ giúp hắn lấy được một quả biến dị, để hắn trở thành người biến dị.
Tôn Hạc Minh vẫn luôn cho rằng, hắn sắp trở thành người của tầng lớp trên rồi.
Nhưng Tôn Hạc Minh không biết rằng, Vương Đằng đã bị Diệp Phàm giết rồi, mấy nay hắn đều ở bên Lưu Anh, hoàn toàn chìm đắm trong sự dịu dàng của Lưu Anh, vậy nên, hắn hoàn toàn không biết đến tin tức động trời là Vương Đằng đã bị giết.
Diệp Phàm im lặng đợi, mặt mày bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra.
Cho dù có là vị tổ tiên đi ra từ bí cảnh Đào Nguyên của Vương Đằng thì anh cũng chẳng quan tâm, nên sao anh có thể sợ được người bạn biến dị của Tôn Hạc Minh được.
Tần Phong Linh cũng rất bình tĩnh, cô ấy đã tận mắt chứng kiến Diệp Phàm mạnh đến đâu.
Diệp Phàm và Tần Phong Linh không hề sợ hãi, nhưng người đàn ông tên Hứa Thượng Quý lại vô cùng lo lắng.
Anh ta chỉ là một nông dân ở vùng núi cao, cả đời cần cù chăm chỉ chân chất, ngay cả cường hào ác bá trong thôn anh ta còn không dám động đến, chứ đừng nói đến việc đắc tội với kẻ mạnh ở thành phố lớn như Tôn Hạc Minh.
Hơn nữa, anh ta cũng từng nghe qua mấy chuyện về người biến dị.
Biết người biến dị không dễ dây vào!
Lúc đầu cùng vì con gái mà dũng khí trong anh ta trỗi dậy, nên mới dám gây mâu thuẫn với Lưu Anh.
Nhưng bây giờ, anh ta đã bình tĩnh lại, chỗ dũng khí kia cũng biến mất.
Vậy nên, anh ta đang vô cùng sợ hãi!
Tính cách của anh ta trung thực, mặc dù sợ hãi, nhưng cũng không bỏ chạy, mà vội vàng nói với Diệp Phàm: "Người anh em, cảm ơn anh đã ra mặt giúp tôi, nhưng chuyện này không liên quan đến anh, anh nhanh rời khỏi đây đi!"
Nói đến đây, anh ta lại quay sang nói với Tôn Hạc Minh: "Anh Tôn, xin lỗi, lúc nãy tôi quá kích động, mong anh quân tử không cấp kẻ tiểu nhân, không tính toán với tôi, cũng bỏ qua cho người anh em này, tôi đảm bảo, về sau tôi sẽ không bao giờ làm phiền đến cuộc sống của anh và Lưu Anh nữa".
Nhìn thấy Hứa Thượng Quý thấp giọng cầu xin Tôn Hạc Minh, Diệp Phàm có chút tức giận, giận Hứa Thượng Quý vô dụng.
Một người đàn ông sao có thể hèn nhát dến vậy.
Đối mặt với người vợ ngoại tình, không những không dám xử lý thậm chí có cầu xin vợ mình sống cùng người đàn ông khác.
Thật sự...
Quá hèn mọn!
Có điều, Diệp Phàm cẩn thận suy nghĩ liền hiểu ra.
Người đàn ông như Hứa Thượng Quý, không phải anh ta không có dũng khí mà là anh ta biết mình yếu đuối, là trụ cột trong gia đình, một khi anh ta xảy ra chuyện, cả nhà anh ta liền xong đời.
Vì vậy anh ta chỉ còn cách nhẫn nhịn!
Chịu đựng tất cả nhục nhã và bất công này!
"Haizz!"
Diệp Phàm thở ra một hơi.
Lúc này, đối mặt với lời cầu xin của Hứa Thượng Quý, Tôn Hạc Minh không những không bỏ qua, thậm chí còn huênh hoang cao giọng với Hứa Thượng Quý: "Hừ, đồ phế vật, thằng nông dân thối, đồ quỷ nghèo, hôm nay mày chết chắc rồi".
"Có người sẵn sàng bất bình thay cho mày, còn chống lưng cho mày".
"Vậy tao phải dạy cho mày một bài học nhớ đời, tao phải đánh mày đến tàn phế, còn phải đánh chết tên bất bình thay cho mày, chống lưng cho mày!"
Tôn Hạc Minh hết sức ngông cuồng, đặc biệt là vì hắn đã gọi điện thoại cho người bạn là người biến dị kia bảo cậu ta qua đây, nên hắn càng không coi ai ra gì, không thèm kiêng nể ai.
Vậy nên, khi Hứa Thượng Quý cầu xin hắn.
Hắn càng phách lối hơn.
Vừa nghe thấy lời của Tôn Hạc Minh, sắc mặt Hứa Thượng Quý thay đổi, ánh mắt tràn đầy sợ hãi, anh ta lập tức quỳ xuống dập đầu trước Tôn Hạc Minh, cầu xin Tôn Hạc Minh tha mạng.
Còn Lưu Anh đứng cạnh Tôn Hạc Minh thấy Hứa Thượng Quý hèn mọn đến vậy, cùng không thèm quan tâm, thậm chí càng khinh thường, chán ghét anh ta.
Cô ta càng cảm thấy, lúc đầu phải gả cho Hứa Thượng Quý là chuyện kinh tởm, xui xẻo nhất đời cô ta.
Đúng lúc này, Diệp Phàm bước lên trước, đỡ Hứa Thượng Quý dậy, nói:"Đầu gối của nam nhi làm bằng vàng, chỉ có thể quỳ trước trời trước đất, trước bố mẹ, sao có thể quỳ trước loại súc sinh thế này? Yên tâm đi, hôm nay, tôi sẽ thay anh đòi lại công bằng".
"Người anh em, anh, anh.... còn trẻ, sẽ có lúc chỉ cần còn sống là được, mấy thứ như tôn nghiêm không quan trọng!", Hứa Thượng Quý vô cùng cảm kích Diệp Phàm mà nói:"Tôi cảm ơn anh đã giúp tôi, nhưng không thể chọc vào người biến dị, họ giết người như ngóe, không ai quản được họ, vậy nên, anh, anh mau chạy đi, đừng quan tâm đến tôi!"
"Chạy? Anh ta còn lâu mới chạy được!", Tôn Hạc Minh lạnh lùng nói.
Diệp Phàm không quan tâm đến Tôn Hạc Minh, chỉ vỗ vỗ vai Hứa Thượng Quý nói: "Anh nghĩ đi, nếu con gái anh nhìn thấy cảnh anh quỳ xuống trước kẻ không bằng súc vật này, cô bé sẽ nghĩ gì?"
"Anh yên tâm, tôi dám lo chuyện của anh, thì tôi có đủ năng lực để giải quyết nó!"
"Hơn nữa, đợi đến khi tôi giải quyết xong chuyện này, tôi đưa anh đến bệnh viện, biết đâu tôi có thể cứu con gái anh".
"Anh, anh nói gì? Anh có thể cứu con gái tôi? Hứa Thượng Quý vô cùng kích động, anh không nghe rõ lời Diệp Phàm nói, anh chỉ biết, Diệp Phàm nói có thể cứu con gái anh.
Với anh ta, con gái là tất cả.
Chỉ cần có thể cứu được con gái, anh ta sẵn sàng làm tất cả, dám làm bất cứ việc gì!
"Cần phải chờ đến khi tôi nhìn thấy tình hình của con gái anh đã”, Diệp Phàm nói.
“Được rồi, được rồi, cho dù chỉ còn một tia hy vọng, chỉ cần tôi có thể cứu được con gái mình, tôi sẽ làm bất cứ điều gì anh muốn”, giọng nói hưng phấn của Hứa Thượng Quý run lên.
Đúng lúc này, một chiếc xe thể thao Maserati màu xanh lam lao tới, dừng lại cách đó không xa, cửa xe mở ra, một cậu thanh niên bước xuống xe.
Nhìn thấy cậu thanh niên đang xuống xe kia, Tôn Hạc Minh vui mừng khôn xiết, vội vàng chạy tới, cung kính nói với cậu thanh niên: “Chú em Lý, ngại quá, làm phiền chú phải đích thân đến đây, thế này đi, đợi đến khi chuyện này kết thúc, ông anh Tôn tôi đây sẽ đưa chú đến sơn trang Minh Nguyệt, nghe nói ở đó có mấy cô em mới đến trông xinh lắm!"
"Haha, ông anh Tôn khách khí quá rồi, anh và em là anh em kết nghĩa, ai dám bắt nạt anh, người đó đang bắt nạt Lý Bại Thiên em!”, người thanh niên cười nói với Tôn Hạc Minh, cậu ta vô cùng rất kiêu ngạo, độc đoán!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.