Chương 280: Người nhà họ Hạng tới
Tuyết Bay Tháng Tám
14/12/2020
Sau khi Diệp Phàm và Triệu Vũ rời khỏi nhà họ Trương, họ không quay về biệt thự Quất Đảo luôn lúc đó mà đi thẳng tới một tòa cao ốc ở ngoại ô phía đông Tinh thành.
Tòa cao ốc này là một cứ điểm của Hàn Lôi ở Tinh thành.
Trong tòa nhà dùng để thấm vấn, Diệp Phàm ngồi ở trên ghế sofa, lặng lẽ chờ đợi Triệu Vũ thẩm vấn Trương Phong Ngọc.
Dù Trương Phong Ngọc đã là một lão già rồi, nhưng dù sao thì ông ta cũng là một nhân vật kiêu hùng, tính cách vô cùng cứng rắn, cho dù Triệu Vũ dùng đủ cực hình thì ông ta vẫn cắn răng chịu đựng, không chịu nói ra một chữ.
Nhưng Triệu Vũ là một kẻ hung ác do chính tay Diệp Phàm đào tạo, thủ đoạn vô cùng hiểm độc.
Cho dù Trương Phong Ngọc cắn chặt hàm răng thì cuối cùng vẫn không thể chịu đựng được, khai ra người đứng phía sau vụ thảm án nhà họ Dương ở Tinh thành bị tiêu diệt, đó là một người được gọi là Nghiêm thiếu gia.
Theo lời khai của Trương Phong Ngọc thì bối cảnh của Nghiêm thiếu gia vô cùng mạnh mẽ, có liên quan tới thế lực sâu không lường được.
Cho dù là nhà họ Tiêu cũng không xứng lọt vào mắt của Nghiêm thiếu gia.
“Tôi muốn ông ta không thể ra đi một cách thoải mái.” Sau khi đọc qua tài liệu mà Triệu Vũ thẩm vấn Trương Phong Ngọc có được, Diệp Phàm ra lệnh cho Hàn Lôi đang đứng chờ bên cạnh.
“Tôi biết rồi!” Hàn Lôi vội gật đầu đáp lại.
“Xử lý xong thì tới biệt thự Quất Đảo gặp tôi, tôi có chuyện cần phải dặn ông.”
Diệp Phàm vỗ vai Hàn Lôi, sau đó dẫn Triệu Vũ rời khỏi phòng thẩm vấn.
Rời khỏi tòa cao ốc, Triệu Vũ lái chiếc xe việt dã màu đen đưa Diệp Phàm về biệt thự Quất Đảo.
Trên đường đi, Diệp Phàm gọi mấy cuộc điện thoại.
Anh muốn điều tra rõ ràng thân phận của Nghiêm thiếu gia, mặc kệ Nghiêm thiếu gia có thân phận gì thì Diệp Phàm cũng muốn báo thù thay cho nhà họ Dương.
Lúc Diệp Phàm và Triệu Vũ quay về biệt thự thì đã rất muộn rồi, Dương Phong và Dương Khiết Như đều đã đi ngủ.
Sau khi rửa mặt, Diệp Phàm trở về phòng ngủ của mình, ngồi xếp bằng trên giường tu luyện một lúc, sau đó mới nằm xuống, đi ngủ.
***
Thủ đô.
Bạch Vân Sơn trang nằm ở phía tây ngoại ô thủ đô, bao gồm mấy tòa nhà kiến trúc cổ điển xây dựng giữa núi cạnh hồ, nhìn như tiên cảnh tu hành trong truyền thuyết.
Cho dù là tộc trưởng những dòng tộc hàng đầu ở thủ đô cũng không có tư cách tới đây.
Những người có thể tới Bạch Vân Sơn trang gần như đều là người tu hành.
Lúc này, trong một dãy nhà ở sâu nhất trong Bạch Vân Sơn trang, một thanh niên đang ngồi xếp bằng dưới gốc một cây đại thụ.
Khi anh ta hít thở, từ mũi và miệng có ánh xanh lưu động, hơn nữa quanh người có sương trắng vờn quanh.
Đám sương trắng này giống như được phun từ lỗ chân lông trên người anh ta ra vậy, thậm chí tiết tấu phun trào của đám sương trắng như chung một tiết tấu với nhịp thở của anh ta.
Vừa nhìn qua là đã cảm thấy người thanh niên này vô cùng phi thường.
Có một người đàn ông đứng cạnh người thanh niên này, đó chính là Phùng Minh.
Trước đó Diệp Phàm gần như đã phế bỏ Phùng Minh, cho dù vết thương của hắn đã khôi phục được bảy tám phần, nhưng tu vi thụt lùi bước rất nhiều.
Hắn thành thật đứng bên cạnh thanh niên kia, nào còn vẻ bá đạo và ngông cuồng thường ngày, tỏ thái độ vô cùng thành thật.
“Theo như những lời ông nói thì sao tôi lại cảm thấy tên Diệp Phàm kia đang cố tình nhắm vào tôi vậy?” Thanh niên kia đột nhiên mở mắt ra, nhìn sang phía Phùng Minh đứng cạnh.
Đôi mắt anh ta sáng như sao trời, có thể nhìn thấy cả chư thần. Khi bị anh ta nhìn vào, Phùng Minh cảm thấy mình không thể che giấu được bất kỳ chuyện gì cả, dường như ngay cả suy nghĩ của bản thân cũng bị người thanh niên này nhìn thấu.
Phùng Minh vội vàng đáp lại: “Ban đầu tôi cũng không để ý tới, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ mọi chuyện, hình như Diệp Phàm đang cố tình nhắm vào anh.”
Người thanh niên trước mặt hắn lúc này chính là Tần Hiên Long nổi tiếng sánh ngang với Trương Thiên Thi.
Sau khi suy nghĩ một hồi, Tần Hiên Long nói: “Theo tôi được biết Diệp Phàm có thể nhanh chóng nuốt trọn tập đoàn Thịnh Quang như vậy là vì Trương Thiên Thi có nhúng tay vào, phải không?”
“Vâng!” Phùng Minh vội vàng gật đầu.
“Quan hệ giữa Diệp Phàm và Trương Thiên Thi là gì?” Tần Hiên Long tùy ý hỏi.
“Tôi cũng không rõ, nhưng đàn em của tôi từng nhìn thấy Diệp Phàm và Trương Thiên Thi gặp mặt riêng trong một căn phòng bí mật khoảng hơn tiếng.” Phùng Minh đáp.
“Ồ, thật hả?” Tần Hiên Long nheo mắt lại, sát ý lạnh lẽo lóe lên, sau khi trầm ngâm một lúc mới nói: “Dù sao trong thời gian này tôi cũng không có chuyện gì, vậy tôi sẽ tự mình tới Tương Nam một chuyến, gặp tên Diệp Phàm mà anh nói vậy.”
“Tôi muốn xem ai cho hắn gan mà dám nhắm vào Tần Hiên Long này!”
“Về phần tập đoàn Thịnh Quang, nếu như Trương Thiên Thi đã hoàn toàn khống chế được thì thôi đi, coi như cho cô ta.”
***
Tinh Thành.
Chuyện Diệp Phàm tới nhà họ Trương đã diễn ra được một tuần lễ, trong một tuần này, chuyện nhà họ Trương bị tiêu diệt đã lan khắp Tinh Thành.
Mặt khác, nhà họ Giang trong số tám dòng họ lớn ở Tương Nam cũng gặp chuyện, không chỉ có Giang Mãnh Hổ chết thảm một cách ly kỳ trong một câu lạc bộ bí mật ở Tinh Thành, tầng lớp quản lý nhà họ Giang cũng liên tục bị nhắm vào, có bốn phần sản nghiệp nhà họ đã bị nhà họ Tiêu cướp đoạt.
Ngoài nhà họ Tiêu ra, Hàn Lôi cũng trỗi dậy, nuốt hết năm phần sản nghiệp nhà họ Giang.
Hiện giờ nhà họ Giang chỉ còn lại trên danh nghĩa!
Mới chỉ một tuần ngắn ngủi nhưng nhà họ Trương, nhà họ Giang trong số tám dòng họ lớn Tương Nam đã lần lượt ngã gục, tạo thành một trận động đất rung chuyển cả Tương Nam.
Ngay khi sự việc nhà họ Trương, nhà họ Giang lần lượt sụp đổ khiến cả Tinh thành phải sôi trào thì trong biệt thự Quất Đảo, Diệp Phàm và Dương Phong, Dương Khiết như đang ngồi trên ghế sofa, nói chuyện ở trong phòng khách.
Nhờ có Hàn Lôi giúp đỡ, Dương Khiết Như đã có công việc mới.
Bởi vì hai cha con Dương Phong, Dương Khiết Như nhất quyết đòi chuyển ra khỏi biệt thự Quất Đảo nên Diệp Phàm đã dặn Hàn Lôi sắp xếp nơi ở mới cho hai cha con bọn họ.
“Diệp Phàm, cảm ơn cháu!”
Dương Phong cảm kích nói với Diệp Phàm.
“Chú Dương khách khí rồi.” Diệp Phàm vội vàng trả lời lại: “Chú là người thân của anh Thần vậy chính là người thân của cháu.”
Dương Khiết Như ngồi cạnh cũng cảm kích nói với Diệp Phàm: “Anh Diệp, cảm ơn anh đã báo thù thay cho nhà họ Dương bọn em.”
“Tiểu Như, em là em gái của anh Thần thì cũng chính là em gái của anh, sau này gặp phải chuyện gì thì cứ nói với anh.” Diệp Phàm mỉm cười nói với Dương Khiết Như.
“Vâng!” Dương Khiết Như gật đầu.
Diệp Phàm không báo cho hai người biết thủ phạm thật sự đứng sau sự việc nhà họ Dương bị tiêu diệt là Nghiêm thiếu gia là bởi vì tạm thời anh chưa biết rõ lai lịch của đối phương, anh không muốn vì chuyện này mà Dương Khiết Như dính phải phiền phức gì.
Trò chuyện được một thời gian thì Dương Phong và Dương Khiết Như rời khỏi.
Diệp Phàm nhìn theo bóng lưng Dương Phong và Dương Khiết Như rời đi, vẫn cảm thấy không yên lòng. Anh lấy điện thoại gọi cho Hàn Lôi, bảo ông ta cho người âm thầm đi theo bảo vệ Dương Phong và Dương Khiết Như.
Khi Diệp Phàm vừa mới cúp điện thoại thì Triệu Vũ vội vàng đi vào trong phòng khách, nói với Diệp Phàm: “Anh Phàm, người nhà họ Hạng tới, nói là muốn gặp anh, thái độ không tốt lắm!”
“Nhà họ Hạng ở Giang Đông ư?”
Diệp Phàm nhíu mày, sắc mặt nghiêm lại.
Từ khi anh nhận lời giúp lấy một món “đồ cổ” từ trong mộ tổ nhà họ Hạng ở Giang Đông ra, anh biết sớm muộn gì thì họ cũng sẽ tìm tới!
Tòa cao ốc này là một cứ điểm của Hàn Lôi ở Tinh thành.
Trong tòa nhà dùng để thấm vấn, Diệp Phàm ngồi ở trên ghế sofa, lặng lẽ chờ đợi Triệu Vũ thẩm vấn Trương Phong Ngọc.
Dù Trương Phong Ngọc đã là một lão già rồi, nhưng dù sao thì ông ta cũng là một nhân vật kiêu hùng, tính cách vô cùng cứng rắn, cho dù Triệu Vũ dùng đủ cực hình thì ông ta vẫn cắn răng chịu đựng, không chịu nói ra một chữ.
Nhưng Triệu Vũ là một kẻ hung ác do chính tay Diệp Phàm đào tạo, thủ đoạn vô cùng hiểm độc.
Cho dù Trương Phong Ngọc cắn chặt hàm răng thì cuối cùng vẫn không thể chịu đựng được, khai ra người đứng phía sau vụ thảm án nhà họ Dương ở Tinh thành bị tiêu diệt, đó là một người được gọi là Nghiêm thiếu gia.
Theo lời khai của Trương Phong Ngọc thì bối cảnh của Nghiêm thiếu gia vô cùng mạnh mẽ, có liên quan tới thế lực sâu không lường được.
Cho dù là nhà họ Tiêu cũng không xứng lọt vào mắt của Nghiêm thiếu gia.
“Tôi muốn ông ta không thể ra đi một cách thoải mái.” Sau khi đọc qua tài liệu mà Triệu Vũ thẩm vấn Trương Phong Ngọc có được, Diệp Phàm ra lệnh cho Hàn Lôi đang đứng chờ bên cạnh.
“Tôi biết rồi!” Hàn Lôi vội gật đầu đáp lại.
“Xử lý xong thì tới biệt thự Quất Đảo gặp tôi, tôi có chuyện cần phải dặn ông.”
Diệp Phàm vỗ vai Hàn Lôi, sau đó dẫn Triệu Vũ rời khỏi phòng thẩm vấn.
Rời khỏi tòa cao ốc, Triệu Vũ lái chiếc xe việt dã màu đen đưa Diệp Phàm về biệt thự Quất Đảo.
Trên đường đi, Diệp Phàm gọi mấy cuộc điện thoại.
Anh muốn điều tra rõ ràng thân phận của Nghiêm thiếu gia, mặc kệ Nghiêm thiếu gia có thân phận gì thì Diệp Phàm cũng muốn báo thù thay cho nhà họ Dương.
Lúc Diệp Phàm và Triệu Vũ quay về biệt thự thì đã rất muộn rồi, Dương Phong và Dương Khiết Như đều đã đi ngủ.
Sau khi rửa mặt, Diệp Phàm trở về phòng ngủ của mình, ngồi xếp bằng trên giường tu luyện một lúc, sau đó mới nằm xuống, đi ngủ.
***
Thủ đô.
Bạch Vân Sơn trang nằm ở phía tây ngoại ô thủ đô, bao gồm mấy tòa nhà kiến trúc cổ điển xây dựng giữa núi cạnh hồ, nhìn như tiên cảnh tu hành trong truyền thuyết.
Cho dù là tộc trưởng những dòng tộc hàng đầu ở thủ đô cũng không có tư cách tới đây.
Những người có thể tới Bạch Vân Sơn trang gần như đều là người tu hành.
Lúc này, trong một dãy nhà ở sâu nhất trong Bạch Vân Sơn trang, một thanh niên đang ngồi xếp bằng dưới gốc một cây đại thụ.
Khi anh ta hít thở, từ mũi và miệng có ánh xanh lưu động, hơn nữa quanh người có sương trắng vờn quanh.
Đám sương trắng này giống như được phun từ lỗ chân lông trên người anh ta ra vậy, thậm chí tiết tấu phun trào của đám sương trắng như chung một tiết tấu với nhịp thở của anh ta.
Vừa nhìn qua là đã cảm thấy người thanh niên này vô cùng phi thường.
Có một người đàn ông đứng cạnh người thanh niên này, đó chính là Phùng Minh.
Trước đó Diệp Phàm gần như đã phế bỏ Phùng Minh, cho dù vết thương của hắn đã khôi phục được bảy tám phần, nhưng tu vi thụt lùi bước rất nhiều.
Hắn thành thật đứng bên cạnh thanh niên kia, nào còn vẻ bá đạo và ngông cuồng thường ngày, tỏ thái độ vô cùng thành thật.
“Theo như những lời ông nói thì sao tôi lại cảm thấy tên Diệp Phàm kia đang cố tình nhắm vào tôi vậy?” Thanh niên kia đột nhiên mở mắt ra, nhìn sang phía Phùng Minh đứng cạnh.
Đôi mắt anh ta sáng như sao trời, có thể nhìn thấy cả chư thần. Khi bị anh ta nhìn vào, Phùng Minh cảm thấy mình không thể che giấu được bất kỳ chuyện gì cả, dường như ngay cả suy nghĩ của bản thân cũng bị người thanh niên này nhìn thấu.
Phùng Minh vội vàng đáp lại: “Ban đầu tôi cũng không để ý tới, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ mọi chuyện, hình như Diệp Phàm đang cố tình nhắm vào anh.”
Người thanh niên trước mặt hắn lúc này chính là Tần Hiên Long nổi tiếng sánh ngang với Trương Thiên Thi.
Sau khi suy nghĩ một hồi, Tần Hiên Long nói: “Theo tôi được biết Diệp Phàm có thể nhanh chóng nuốt trọn tập đoàn Thịnh Quang như vậy là vì Trương Thiên Thi có nhúng tay vào, phải không?”
“Vâng!” Phùng Minh vội vàng gật đầu.
“Quan hệ giữa Diệp Phàm và Trương Thiên Thi là gì?” Tần Hiên Long tùy ý hỏi.
“Tôi cũng không rõ, nhưng đàn em của tôi từng nhìn thấy Diệp Phàm và Trương Thiên Thi gặp mặt riêng trong một căn phòng bí mật khoảng hơn tiếng.” Phùng Minh đáp.
“Ồ, thật hả?” Tần Hiên Long nheo mắt lại, sát ý lạnh lẽo lóe lên, sau khi trầm ngâm một lúc mới nói: “Dù sao trong thời gian này tôi cũng không có chuyện gì, vậy tôi sẽ tự mình tới Tương Nam một chuyến, gặp tên Diệp Phàm mà anh nói vậy.”
“Tôi muốn xem ai cho hắn gan mà dám nhắm vào Tần Hiên Long này!”
“Về phần tập đoàn Thịnh Quang, nếu như Trương Thiên Thi đã hoàn toàn khống chế được thì thôi đi, coi như cho cô ta.”
***
Tinh Thành.
Chuyện Diệp Phàm tới nhà họ Trương đã diễn ra được một tuần lễ, trong một tuần này, chuyện nhà họ Trương bị tiêu diệt đã lan khắp Tinh Thành.
Mặt khác, nhà họ Giang trong số tám dòng họ lớn ở Tương Nam cũng gặp chuyện, không chỉ có Giang Mãnh Hổ chết thảm một cách ly kỳ trong một câu lạc bộ bí mật ở Tinh Thành, tầng lớp quản lý nhà họ Giang cũng liên tục bị nhắm vào, có bốn phần sản nghiệp nhà họ đã bị nhà họ Tiêu cướp đoạt.
Ngoài nhà họ Tiêu ra, Hàn Lôi cũng trỗi dậy, nuốt hết năm phần sản nghiệp nhà họ Giang.
Hiện giờ nhà họ Giang chỉ còn lại trên danh nghĩa!
Mới chỉ một tuần ngắn ngủi nhưng nhà họ Trương, nhà họ Giang trong số tám dòng họ lớn Tương Nam đã lần lượt ngã gục, tạo thành một trận động đất rung chuyển cả Tương Nam.
Ngay khi sự việc nhà họ Trương, nhà họ Giang lần lượt sụp đổ khiến cả Tinh thành phải sôi trào thì trong biệt thự Quất Đảo, Diệp Phàm và Dương Phong, Dương Khiết như đang ngồi trên ghế sofa, nói chuyện ở trong phòng khách.
Nhờ có Hàn Lôi giúp đỡ, Dương Khiết Như đã có công việc mới.
Bởi vì hai cha con Dương Phong, Dương Khiết Như nhất quyết đòi chuyển ra khỏi biệt thự Quất Đảo nên Diệp Phàm đã dặn Hàn Lôi sắp xếp nơi ở mới cho hai cha con bọn họ.
“Diệp Phàm, cảm ơn cháu!”
Dương Phong cảm kích nói với Diệp Phàm.
“Chú Dương khách khí rồi.” Diệp Phàm vội vàng trả lời lại: “Chú là người thân của anh Thần vậy chính là người thân của cháu.”
Dương Khiết Như ngồi cạnh cũng cảm kích nói với Diệp Phàm: “Anh Diệp, cảm ơn anh đã báo thù thay cho nhà họ Dương bọn em.”
“Tiểu Như, em là em gái của anh Thần thì cũng chính là em gái của anh, sau này gặp phải chuyện gì thì cứ nói với anh.” Diệp Phàm mỉm cười nói với Dương Khiết Như.
“Vâng!” Dương Khiết Như gật đầu.
Diệp Phàm không báo cho hai người biết thủ phạm thật sự đứng sau sự việc nhà họ Dương bị tiêu diệt là Nghiêm thiếu gia là bởi vì tạm thời anh chưa biết rõ lai lịch của đối phương, anh không muốn vì chuyện này mà Dương Khiết Như dính phải phiền phức gì.
Trò chuyện được một thời gian thì Dương Phong và Dương Khiết Như rời khỏi.
Diệp Phàm nhìn theo bóng lưng Dương Phong và Dương Khiết Như rời đi, vẫn cảm thấy không yên lòng. Anh lấy điện thoại gọi cho Hàn Lôi, bảo ông ta cho người âm thầm đi theo bảo vệ Dương Phong và Dương Khiết Như.
Khi Diệp Phàm vừa mới cúp điện thoại thì Triệu Vũ vội vàng đi vào trong phòng khách, nói với Diệp Phàm: “Anh Phàm, người nhà họ Hạng tới, nói là muốn gặp anh, thái độ không tốt lắm!”
“Nhà họ Hạng ở Giang Đông ư?”
Diệp Phàm nhíu mày, sắc mặt nghiêm lại.
Từ khi anh nhận lời giúp lấy một món “đồ cổ” từ trong mộ tổ nhà họ Hạng ở Giang Đông ra, anh biết sớm muộn gì thì họ cũng sẽ tìm tới!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.