Chương 265: Nhà họ Tiêu thua cuộc
Tuyết Bay Tháng Tám
14/12/2020
Tiêu Thừa Thiên quỳ gối trên đất, vừa dập đầu vừa cầu xin Diệp Phàm tha thứ.
Hình ảnh này đúng thật là…
Quá mức rung động!
Cho dù là Trần Trường Mệnh cũng phải sững sờ.
Ông ta là cao thủ nhà họ Tiêu, hiểu rất rõ nội tình của nhà họ Tiêu.
Ở Tinh Thành, căn bản không có bất kỳ thế lực nào có thể lay động được địa vị của nhà họ Tiêu, huống chi là tên Diệp Phàm trước mặt. Cho dù cậu ta là đệ tử của Đại Đức chân nhân, nhưng nguồn lực ở Tinh Thành của cậu ta có thể lớn tới mức nào cơ chứ?
Tục ngữ có câu rồng mạnh cũng không đè nổi rắn bản xứ!
Nhà họ Tiêu chính là rắn xứ này, cho dù là nhân vật như đại tướng Sở tới đây thì nhà họ Tiêu cũng không sợ.
Nhưng chuyện gì đang diễn ra vậy, Tiêu Vân Hùng chỉ nói vài câu ở bên tai Tiêu Thừa Thiên, Tiêu Thừa Thiên đã quỳ gối xuống, cầu xin Diệp Phàm tha thứ.
Trần Trường Mệnh còn chưa lấy lại được bình tĩnh thì Tiêu Vân Hùng cũng quỳ xuống bên cạnh Tiêu Thừa Thiên, cho dù hành động đó khiến ông ta cảm thấy vô cùng khuất nhục, nhưng trong mắt của ông ta chẳng hề có chút căm hận nào cả, ngược lại thì tràn ngập vẻ sợ hãi, hốt hoảng.
Diệp Phàm liếc nhìn Tiêu Thừa Thiên và Tiêu Vân Hùng đang quỳ gối trước mặt mình, thản nhiên nói: “Trước đây tôi đã cho mấy người cơ hội, là do chính các người không tự nắm lấy.”
Sắc mặt Tiêu Thừa Thiên trắng bệch như tờ giới, ông ta là một nhân vật kiêu hùng thật sự, cả đời trải qua vô số sóng to gió lớn, chưa bao giờ ông ta nhục nhã như ngày hôm nay, điểm mấu chốt nhất chính là lúc này ông ta còn không có cả ý chí phản kháng.
Khi nãy Tiêu Vân Hùng nói cho ông ta biết ba chuyện, thứ nhất chính là những thành viên khác của nhà họ Tiêu đã bị khống chế hết lại. Chuyện thứ hai chính là sản nghiệp của nhà họ Tiêu gặp phải vấn đề lớn. Chuyện thứ ba chính là ảnh vệ mà nhà họ Tiêu âm thầm bồi dưỡng nhiều năm nay bị tiêu diệt, tổng cộng hơn tám trăm người nhưng chỉ có một người còn sống sót.”
Nói cách khác, hiện giờ chỉ cần Diệp Phàm ra lệnh một tiếng, nhà họ Tiêu sẽ bị xóa tên khỏi Tinh thành.
Tiêu Thừa Thiên nghĩ nát óc cũng không biết Diệp Phàm làm được bằng cách nào, nhưng ông ta biết nếu như hiện giờ mình không cúi đầu nhận sai, vậy e rằng nhà họ Tiêu đã truyền thừa ngàn năm ở Tương Nam sẽ bị hủy diệt trong tay ông ta.
Cho nên ông ta không thèm quan tâm tới thân phận của mình, cũng lười suy nghĩ Diệp Phàm làm bằng cách nào, lập tức quỳ gối xuống trước mặt của Diệp Phàm, cúi đầu nhận lỗi.
Đối với những người như Tiêu Thừa Thiên thì quỳ xuống cúi đầu còn khiến ông ta cảm thấy khó chịu hơn là chết, nhưng vì truyền thừa của nhà họ Tiêu, ngoài việc cúi đầu quỳ xuống thì ông ta không còn con đường khác để đi.
“Diệp… Diệp tiên sinh, mắt tôi đúng là mắt chó nên mới mạo phạm tới cậu, xin cậu làm ơn làm phước tha cho nhà họ Tiêu chúng tôi, cho dù cậu muốn tính mạng của tôi cũng được, chỉ mong cậu cho nhà họ Tiêu một con đường sống.”
Tiêu Thừa Thiên cầu xin Diệp Phàm tha thứ!
Vào lúc này đây, ngoài việc cầu xin Diệp Phàm tha thứ ra, ông ta không thể nghĩ ra biện pháp nào khác.
“Đúng vậy, Diệp tiên sinh, xin cậu hãy cho nhà họ Tiêu một con đường sống.” Tiêu Vân Hùng cũng xin Diệp Phàm tha thứ: “Sau này chỉ cần là chuyện mà Diệp tiên sinh dặn dò, chắc chắn nhà họ Tiêu sẽ không ngại gian khó, làm theo.”
Diệp Phàm nhíu mày lại.
Đúng lúc này, điện thoại di động của anh đổ chuông.
Anh lấy điện thoại di động ra, liếc nhìn cái tên trên điện thoại, sắc mặt trở nên trầm trọng, do dự đôi chút mới ấn trả lời.
Sau khi nói chuyện chừng một phút đồng hồ, Diệp Phàm cúp máy, liếc nhìn Tiêu Thừa Thiên và Tiêu Vân Hùng đang quỳ trên đất nói: “Tôi sẽ cho mấy người một cơ hội.”
“Cảm ơn Diệp tiên sinh!”
Vừa nghe Diệp Phàm nói như vậy, hai cha con Tiêu Thừa Thiên và Tiêu Vân Hùng như được tha tội.
Trần Trường Mệnh ở gần đó thấy vậy thì như muốn hóa đá.
Nhưng hai ach con Tiêu Thừa Thiên và Tiêu Vân Hùng còn cầu xin Diệp Phàm tha thứ, ông ta cũng không có lý gì mà tiếp tục nhắm vào Diệp Phàm nữa cả.
Lúc này Diệp Phàm nói với Tiêu Thừa Thiên: “Ông đi theo tôi.”
“Hả…” Tiêu Thừa Thiên sững người, sau đó vội vàng gật đầu đáp: “Vâng… Vâng…”
“Giao cho ông quét dọn nơi này đó!” Diệp Phàm quay người đi vào trong biệt thự Quất Đảo, nói với Tiêu Vân Hùng.
“Diệp tiên sinh, cậu cứ yên tâm, nhất định tôi sẽ xử lý sạch sẽ.” Tiêu Vân Hùng vội vàng nói.
Diệp Phàm dẫn theo Tiêu Thừa Thiên đi vào trong biệt thự, còn Triệu Vũ thì lấy điện thoại ra, bấm mấy lần, không lâu sau thì Tiêu Vân Hùng đã nhận được tin nguy cơ của nhà họ Tiêu đã được giải trừ, ông ta thở phào nhẹ nhõm.
Có ai ngờ rằng vào ngày hôm nay, thiếu chút nữa thì nhà họ Tiêu đã bị xóa sổ khỏi Tinh thành chứ?
Lúc này Tiêu Vân Hùng đang vô cùng kiêng kị, với kinh nghiệm của ông ta, đương nhiên có thể nhận ra được sự mạnh mẽ của Diệp Phàm.
Chỉ trong một thời gian ngắn, Diệp Phàm có thể triệu tập lực lượng tóm chặt lấy huyết quản của nhà họ Tiêu, nhưng lại có thể ẩn giấu được lực lượng này trong vài phút ngắn ngủi, người bình thường không thể làm được chuyện này.
“Sau này tuyệt đối không thể đắc tội với người tên Diệp Phàm này được, chỉ có thể lấy lòng mà thôi. Thậm chí nếu có thể móc nối quan hệ với cậu ta, nói không chừng lão gia sẽ thay đổi chủ ý, cho mình trở thành người nối nghiệp chứ không phải tên phế vật Tiêu Ngọc Long kia!”
Ánh mắt Tiêu Vân Hùng lập lòe.
Ông ta cũng là một kẻ hung ác, lòng dạ thâm sâu khó lường.
Nếu không thì khi Tiêu Thừa Thiên muốn lập tên phế vật Tiêu Ngọc Long thành người nối nghiệp mà ông ta vẫn có thể nhẫn nhịn ở bên cạnh Tiêu Thừa Thiên, nắm giữ quyền lớn nhà họ Tiêu trong tay được.
Diệp Phàm dẫn Tiêu Thừa Thiên đi vào trong biệt thự Quất Đảo, không đi vào trong nhà, chỉ đi dạo trên bãi cỏ bên ngoài biệt thự, thuận miệng hỏi: “Ông Tiêu, tôi cũng không có thù oán gì lớn với nhà họ Tiêu của ông.”
“Chỉ cần nhà họ Tiêu các ông không chọc tới tôi, sau này Tinh Thành vẫn là thiên hạ của nhà họ Tiêu.”
“Ông là người hiểu chuyện, chắc hiểu ý của tôi chứ?”
“Tôi hiểu… hiểu… hiểu được…” Tiêu Thừa Thiên vội vàng đáp lại, giờ phút này trong mắt ông ta, Diệp Phàm không còn là một thằng nhóc con miệng còn hôi sữa nữa là là một nhân vật lớn sâu không lường được.
Nhà họ Tiêu đã bỏ vô số công sức, của cải để bồi dưỡng ảnh vệ, lực chiến tổng thể của ảnh vệ tương đương với quân đội chính quy, cũng vì nhờ có ảnh vệ tồn tại nên nhà họ Tiêu mới có thể hoành hành ngang ngược ở Tinh Thành này.
Nhưng hôm nay ảnh vệ của nhà họ Tiêu lại bị xử lý, chỉ có một người sống sót.
Phải là thế lực kinh khủng tới mức nào mới làm được chuyện này?
“Nói cho tôi biết về việc nhà họ Dương ở Tinh thành bị tiêu diệt đi, nhà họ Tiêu có vai trò gì trong vụ việc này.” Diệp Phàm liếc mắt nhìn Tiêu Thừa Thiên, sau đó nói: “Nhớ cho kỹ, tôi chỉ muốn nghe lời nói thật.”
Tiêu Thừa Thiên nao nao.
Ông ta kiêu hùng cả đời, là hạng hung ác phát triển nhà họ Tiêu Thành nhà đứng đầu tám dòng tộc lớn ở Tương Nam, lòng dạ sâu như biển, quả thực không thể đo đếm được!
Ông ta nghe ra được Diệp Phàm tới đây để thanh toán món nợ nhà họ Dương bị tiêu diệt.
Chuyện này khiến Tiêu Thừa Thiên thở phào nhẹ nhõm, trong đôi mắt thâm thúy lóe lên vẻ đắc ý, vội vàng trả lời Diệp Phàm: “Diệp tiên sinh, nhà họ Tiêu không biết được quá nhiều tin tức về việc nhà họ Dương bị tiêu diệt.”
“Nhưng tôi có thể bảo đảm với Diệp tiên sinh một điều, tuyệt đối nhà họ Tiêu chúng tôi không tham gia vào việc tiêu diệt nhà họ Dương.”
“Người hiệu triệu mọi người tiêu diệt nhà họ Dương thật sự chính là nhà họ Trương, nhà họ Tiêu chúng tôi chỉ cảm thấy gai mắt khi nhà họ Trương làm quá lớn cho nên mới nuốt một phần sản nghiệp của nhà họ Dương mà thôi.”
Hình ảnh này đúng thật là…
Quá mức rung động!
Cho dù là Trần Trường Mệnh cũng phải sững sờ.
Ông ta là cao thủ nhà họ Tiêu, hiểu rất rõ nội tình của nhà họ Tiêu.
Ở Tinh Thành, căn bản không có bất kỳ thế lực nào có thể lay động được địa vị của nhà họ Tiêu, huống chi là tên Diệp Phàm trước mặt. Cho dù cậu ta là đệ tử của Đại Đức chân nhân, nhưng nguồn lực ở Tinh Thành của cậu ta có thể lớn tới mức nào cơ chứ?
Tục ngữ có câu rồng mạnh cũng không đè nổi rắn bản xứ!
Nhà họ Tiêu chính là rắn xứ này, cho dù là nhân vật như đại tướng Sở tới đây thì nhà họ Tiêu cũng không sợ.
Nhưng chuyện gì đang diễn ra vậy, Tiêu Vân Hùng chỉ nói vài câu ở bên tai Tiêu Thừa Thiên, Tiêu Thừa Thiên đã quỳ gối xuống, cầu xin Diệp Phàm tha thứ.
Trần Trường Mệnh còn chưa lấy lại được bình tĩnh thì Tiêu Vân Hùng cũng quỳ xuống bên cạnh Tiêu Thừa Thiên, cho dù hành động đó khiến ông ta cảm thấy vô cùng khuất nhục, nhưng trong mắt của ông ta chẳng hề có chút căm hận nào cả, ngược lại thì tràn ngập vẻ sợ hãi, hốt hoảng.
Diệp Phàm liếc nhìn Tiêu Thừa Thiên và Tiêu Vân Hùng đang quỳ gối trước mặt mình, thản nhiên nói: “Trước đây tôi đã cho mấy người cơ hội, là do chính các người không tự nắm lấy.”
Sắc mặt Tiêu Thừa Thiên trắng bệch như tờ giới, ông ta là một nhân vật kiêu hùng thật sự, cả đời trải qua vô số sóng to gió lớn, chưa bao giờ ông ta nhục nhã như ngày hôm nay, điểm mấu chốt nhất chính là lúc này ông ta còn không có cả ý chí phản kháng.
Khi nãy Tiêu Vân Hùng nói cho ông ta biết ba chuyện, thứ nhất chính là những thành viên khác của nhà họ Tiêu đã bị khống chế hết lại. Chuyện thứ hai chính là sản nghiệp của nhà họ Tiêu gặp phải vấn đề lớn. Chuyện thứ ba chính là ảnh vệ mà nhà họ Tiêu âm thầm bồi dưỡng nhiều năm nay bị tiêu diệt, tổng cộng hơn tám trăm người nhưng chỉ có một người còn sống sót.”
Nói cách khác, hiện giờ chỉ cần Diệp Phàm ra lệnh một tiếng, nhà họ Tiêu sẽ bị xóa tên khỏi Tinh thành.
Tiêu Thừa Thiên nghĩ nát óc cũng không biết Diệp Phàm làm được bằng cách nào, nhưng ông ta biết nếu như hiện giờ mình không cúi đầu nhận sai, vậy e rằng nhà họ Tiêu đã truyền thừa ngàn năm ở Tương Nam sẽ bị hủy diệt trong tay ông ta.
Cho nên ông ta không thèm quan tâm tới thân phận của mình, cũng lười suy nghĩ Diệp Phàm làm bằng cách nào, lập tức quỳ gối xuống trước mặt của Diệp Phàm, cúi đầu nhận lỗi.
Đối với những người như Tiêu Thừa Thiên thì quỳ xuống cúi đầu còn khiến ông ta cảm thấy khó chịu hơn là chết, nhưng vì truyền thừa của nhà họ Tiêu, ngoài việc cúi đầu quỳ xuống thì ông ta không còn con đường khác để đi.
“Diệp… Diệp tiên sinh, mắt tôi đúng là mắt chó nên mới mạo phạm tới cậu, xin cậu làm ơn làm phước tha cho nhà họ Tiêu chúng tôi, cho dù cậu muốn tính mạng của tôi cũng được, chỉ mong cậu cho nhà họ Tiêu một con đường sống.”
Tiêu Thừa Thiên cầu xin Diệp Phàm tha thứ!
Vào lúc này đây, ngoài việc cầu xin Diệp Phàm tha thứ ra, ông ta không thể nghĩ ra biện pháp nào khác.
“Đúng vậy, Diệp tiên sinh, xin cậu hãy cho nhà họ Tiêu một con đường sống.” Tiêu Vân Hùng cũng xin Diệp Phàm tha thứ: “Sau này chỉ cần là chuyện mà Diệp tiên sinh dặn dò, chắc chắn nhà họ Tiêu sẽ không ngại gian khó, làm theo.”
Diệp Phàm nhíu mày lại.
Đúng lúc này, điện thoại di động của anh đổ chuông.
Anh lấy điện thoại di động ra, liếc nhìn cái tên trên điện thoại, sắc mặt trở nên trầm trọng, do dự đôi chút mới ấn trả lời.
Sau khi nói chuyện chừng một phút đồng hồ, Diệp Phàm cúp máy, liếc nhìn Tiêu Thừa Thiên và Tiêu Vân Hùng đang quỳ trên đất nói: “Tôi sẽ cho mấy người một cơ hội.”
“Cảm ơn Diệp tiên sinh!”
Vừa nghe Diệp Phàm nói như vậy, hai cha con Tiêu Thừa Thiên và Tiêu Vân Hùng như được tha tội.
Trần Trường Mệnh ở gần đó thấy vậy thì như muốn hóa đá.
Nhưng hai ach con Tiêu Thừa Thiên và Tiêu Vân Hùng còn cầu xin Diệp Phàm tha thứ, ông ta cũng không có lý gì mà tiếp tục nhắm vào Diệp Phàm nữa cả.
Lúc này Diệp Phàm nói với Tiêu Thừa Thiên: “Ông đi theo tôi.”
“Hả…” Tiêu Thừa Thiên sững người, sau đó vội vàng gật đầu đáp: “Vâng… Vâng…”
“Giao cho ông quét dọn nơi này đó!” Diệp Phàm quay người đi vào trong biệt thự Quất Đảo, nói với Tiêu Vân Hùng.
“Diệp tiên sinh, cậu cứ yên tâm, nhất định tôi sẽ xử lý sạch sẽ.” Tiêu Vân Hùng vội vàng nói.
Diệp Phàm dẫn theo Tiêu Thừa Thiên đi vào trong biệt thự, còn Triệu Vũ thì lấy điện thoại ra, bấm mấy lần, không lâu sau thì Tiêu Vân Hùng đã nhận được tin nguy cơ của nhà họ Tiêu đã được giải trừ, ông ta thở phào nhẹ nhõm.
Có ai ngờ rằng vào ngày hôm nay, thiếu chút nữa thì nhà họ Tiêu đã bị xóa sổ khỏi Tinh thành chứ?
Lúc này Tiêu Vân Hùng đang vô cùng kiêng kị, với kinh nghiệm của ông ta, đương nhiên có thể nhận ra được sự mạnh mẽ của Diệp Phàm.
Chỉ trong một thời gian ngắn, Diệp Phàm có thể triệu tập lực lượng tóm chặt lấy huyết quản của nhà họ Tiêu, nhưng lại có thể ẩn giấu được lực lượng này trong vài phút ngắn ngủi, người bình thường không thể làm được chuyện này.
“Sau này tuyệt đối không thể đắc tội với người tên Diệp Phàm này được, chỉ có thể lấy lòng mà thôi. Thậm chí nếu có thể móc nối quan hệ với cậu ta, nói không chừng lão gia sẽ thay đổi chủ ý, cho mình trở thành người nối nghiệp chứ không phải tên phế vật Tiêu Ngọc Long kia!”
Ánh mắt Tiêu Vân Hùng lập lòe.
Ông ta cũng là một kẻ hung ác, lòng dạ thâm sâu khó lường.
Nếu không thì khi Tiêu Thừa Thiên muốn lập tên phế vật Tiêu Ngọc Long thành người nối nghiệp mà ông ta vẫn có thể nhẫn nhịn ở bên cạnh Tiêu Thừa Thiên, nắm giữ quyền lớn nhà họ Tiêu trong tay được.
Diệp Phàm dẫn Tiêu Thừa Thiên đi vào trong biệt thự Quất Đảo, không đi vào trong nhà, chỉ đi dạo trên bãi cỏ bên ngoài biệt thự, thuận miệng hỏi: “Ông Tiêu, tôi cũng không có thù oán gì lớn với nhà họ Tiêu của ông.”
“Chỉ cần nhà họ Tiêu các ông không chọc tới tôi, sau này Tinh Thành vẫn là thiên hạ của nhà họ Tiêu.”
“Ông là người hiểu chuyện, chắc hiểu ý của tôi chứ?”
“Tôi hiểu… hiểu… hiểu được…” Tiêu Thừa Thiên vội vàng đáp lại, giờ phút này trong mắt ông ta, Diệp Phàm không còn là một thằng nhóc con miệng còn hôi sữa nữa là là một nhân vật lớn sâu không lường được.
Nhà họ Tiêu đã bỏ vô số công sức, của cải để bồi dưỡng ảnh vệ, lực chiến tổng thể của ảnh vệ tương đương với quân đội chính quy, cũng vì nhờ có ảnh vệ tồn tại nên nhà họ Tiêu mới có thể hoành hành ngang ngược ở Tinh Thành này.
Nhưng hôm nay ảnh vệ của nhà họ Tiêu lại bị xử lý, chỉ có một người sống sót.
Phải là thế lực kinh khủng tới mức nào mới làm được chuyện này?
“Nói cho tôi biết về việc nhà họ Dương ở Tinh thành bị tiêu diệt đi, nhà họ Tiêu có vai trò gì trong vụ việc này.” Diệp Phàm liếc mắt nhìn Tiêu Thừa Thiên, sau đó nói: “Nhớ cho kỹ, tôi chỉ muốn nghe lời nói thật.”
Tiêu Thừa Thiên nao nao.
Ông ta kiêu hùng cả đời, là hạng hung ác phát triển nhà họ Tiêu Thành nhà đứng đầu tám dòng tộc lớn ở Tương Nam, lòng dạ sâu như biển, quả thực không thể đo đếm được!
Ông ta nghe ra được Diệp Phàm tới đây để thanh toán món nợ nhà họ Dương bị tiêu diệt.
Chuyện này khiến Tiêu Thừa Thiên thở phào nhẹ nhõm, trong đôi mắt thâm thúy lóe lên vẻ đắc ý, vội vàng trả lời Diệp Phàm: “Diệp tiên sinh, nhà họ Tiêu không biết được quá nhiều tin tức về việc nhà họ Dương bị tiêu diệt.”
“Nhưng tôi có thể bảo đảm với Diệp tiên sinh một điều, tuyệt đối nhà họ Tiêu chúng tôi không tham gia vào việc tiêu diệt nhà họ Dương.”
“Người hiệu triệu mọi người tiêu diệt nhà họ Dương thật sự chính là nhà họ Trương, nhà họ Tiêu chúng tôi chỉ cảm thấy gai mắt khi nhà họ Trương làm quá lớn cho nên mới nuốt một phần sản nghiệp của nhà họ Dương mà thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.