Chương 277: Nhà họ Trương tàn đời rồi
Tuyết Bay Tháng Tám
14/12/2020
"Trương Phong Ngọc, tôi khuyên ông tốt nhất nên suy nghĩ cho cẩn thận, bởi vì, chỉ còn lại một phút cuối cùng thôi!"
Diệp Phàm nhìn Trương Phong Ngọc đang ngồi trên chiếc ghế lim lớn, thản nhiên nói.
Vẻ mặt Trương Phong Ngọc lúc này âm u như nước, đôi mắt nham hiểm lóe ra sát khí lạnh lẽo.
Trong lòng ông ta đầy sát ý, mười mấy tên tử sĩ của nhà họ Trương đó tương đương với một nửa lực chiến đấu của nhà họ Trương, tình hình bây giờ là toàn bộ đều bị Triệu Vũ đánh cho tàn phế rồi.
Cho dù mấy tên đó có thể chữa trị khỏi, sau này cũng chẳng còn được sức lực như trước.
Trương Diệu Thành phục hồi tinh thần lại sau nỗi khiếp sợ, nhìn về phía Trương Phong Ngọc đang ngồi trên ghế lim lớn trong sảnh, liếc qua một ánh mắt dò hỏi.
Ông ta cũng không ngờ rằng, Triệu Vũ lại mạnh mẽ như vậy, một mình đánh bại mười mấy tên tử sĩ một cách nhẹ nhàng.
Toàn thân Trương Phong Ngọc run rẩy, trên trán đổ mồ hôi hột, dù cả đời này ông ta cũng đã trải qua rất nhiều phong ba bão táp, nhưng chưa một lần nào cảm thấy áp lực như lúc này.
"Ha ha, đúng là ngông cuồng!"
Nhưng đúng vào lúc này, tiếng cười điên cuồng vọng lại.
Một ông cụ chống cây gậy kim long đi vào trong sảnh nhà họ Trương.
Ông cụ này nhìn qua khoảng tầm tuổi Trương Phong Ngọc, nhưng đối lập với sự nham hiểm của Trương Phong Ngọc, ánh mắt ông cụ này lại toát ra sự tàn nhẫn độc ác như một con mãnh hổ hung bạo.
"Ông Giang, ông, ông đích thân đến nhà họ Trương tôi sao?"
Nhìn thấy ông cụ chống cây gậy kim long, Trương Phong Ngọc sửng sốt, vội vàng đứng lên từ chiếc ghế lim lớn.
Ông cụ chống cây gậy kim long tên là Giang Mãnh Hổ.
Giang Mãnh Hổ là lão thái gia của nhà họ Giang trong tám dòng họ lớn ở Tương Nam, nhà họ Giang là dòng họ đứng thứ ba trong tám dòng họ lớn của Tương Nam, cũng lớn mạnh không kém gì nhà họ Trương.
Nhưng đất tổ của nhà họ Trương không ở Tinh thành.
"Trương Phong Ngọc, ông sợ hãi quá vậy? Thằng nhóc miệng còn hôi sữa mà cũng dọa được ông sao?" Giang Mãnh Hổ tỏ vẻ khinh thường nói với Trương Phong Ngọc.
"Tôi..." Mặc dù Trương Phong Ngọc khó chịu trong lòng, nhưng trong thâm tâm đang ẩn tính mưu đồ, không biểu hiện một chút gì trên khuôn mặt.
Giang Mãnh Hổ không phí lời với Trương Phong Ngọc nữa mà nhìn về phía Diệp Phàm ở bên cạnh, lạnh lùng nói: "Cậu chính là người tên Diệp Phàm? Nghe nói cậu là con rể đại tướng Sở."
"Lão già này cũng từng có chút giao tình với đại tướng Sở, nể mặt ông ấy, chỉ cần cậu lập tức rời khỏi Tinh Thành, không nhúng tay vào chuyện nhà họ Dương ở Tinh Thành nữa, lão già này có thể tha cho cậu một mạng."
"Cậu thấy như thế nào?"
"Ha ha!" Đối mặt với Giang Mãnh Hổ đang ở thế mạnh, Diệp Phàm chỉ khẽ cười một tiếng, sau đó tiếp tục nói với Trương Phong Ngọc: "Trương Phong Ngọc, chỉ còn lại mười giây cuối cùng, mười, chín, tám,..."
Bị Diệp Phàm khinh thường, vẻ mặt Giang Mãnh Hổ u ám, đôi mắt hổ trợn lên tức giận, lớn tiếng hét với Diệp Phàm: "Tên nhóc hỗn láo, ông đây đã nể mặt đại tướng Sở, cho mày một con đường sống, vậy mà mày dám khinh thường ông đây?
Vừa nói, Giang Mãnh Hổ vừa ra tay với Diệp Phàm, nhấc cây gậy kim long trong tay lên, đánh vào đầu Diệp Phàm, sức mạnh vô song, khí thế như đập tảng đá lớn.
Rất dễ nhận thấy Giang Mãnh Hổ là người tu luyện, hơn nữa còn là cảnh giới tông sư.
Lúc Giang Mãnh Hổ ra tay với Diệp Phàm, Triệu Vũ lập tức hành động, chuẩn bị giúp Diệp Phàm ngăn Giang Mãnh Hổ lại.
Thế nhưng hai người thanh niên bên cạnh Giang Mãnh Hổ, cùng lúc bước đến như hai vị thần giữ cửa chặn Triệu Vũ lại.
Hai người thanh niên đều là người tu hành, trong cơ thể có linh lực lưu chuyển.
Bịch!
Trong lúc hai người thanh niên chặn Triệu Vũ lại, cây gậy kim long trong tay Giang Mãnh Hổ sắp bổ vào đầu Diệp Phàm, muốn đập cho đầu Diệp Phàm quay cuồng, nhưng trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Diệp Phàm đã giơ tay phải lên, bắt lấy chiếc gậy kim long trong tay Giang Mãnh Hổ, khẽ rung lên một cái, làm mất đi sức lực vô cùng lớn của chiếc gậy kim long.
"Hửm?"
Giang Mãnh Hổ khẽ ngẩn ra, ông ta không ngờ Diệp Phàm tuổi còn trẻ mà lại có thể hóa giải đòn công kích của ông ta một cách dễ dàng.
Nên biết rằng ông ta là cảnh giới tông sư.
Cho dù là một binh vương cao cấp, gặp phải đòn vừa rồi của ông ta cũng phải tránh né, nhưng Diệp Phàm giơ tay lên đỡ lấy đòn của ông ta một cách dễ dàng.
Không chờ Giang Mãnh Hổ kịp phản ứng lại trong nỗi khiếp sợ, Diệp Phàm đã bất ngờ bắt lấy tay cầm cây gậy kim long rung một cái.
Một luồng sức lực lớn làm kinh động Giang Mãnh Hổ, gan bàn tay nắm lấy cây gậy kim long bị xé rách, máu tươi tuôn ra, cây gậy kim long cũng bị tuột khỏi tay.
Bịch!
Lúc cây gậy kim long bị tuột khỏi tay Giang Mãnh Hổ, Diệp Phàm đã bắt lấy cây gậy đâm thẳng về phía trước, đầu rồng của cây gậy kim long đâm vào ngực của Giang Mãnh Hổ.
"A..."
Giang Mãnh Hổ lập tức kêu lên thảm thiết, cơ thể lùi lại phía sau bốn năm bước, há miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Đầu rồng của cây gậy kim long đâm vào ngực của ông ta làm ông ta cảm thấy như vừa bị một chiếc xe hơi đụng vào ngực, lực rất lớn làm xương ngực của ông ta bị tổn thương nghiêm trọng.
Tất cả chỉ xảy ra trong thời gian ánh điện vụt sáng.
Cho dù hai tên thanh niên tu hành giúp Giang Mãnh Hổ chặn Triệu Vũ lại cũng không thể hồi phục tinh thần kịp trong thời gian đấy.
Quan trọng là mặc dù bọn chúng chặn Triệu Vũ lại nhưng Triệu Vũ quá hung bạo, có thể khống chế được cả hai người, cho nên bọn chúng nhìn thấy Giang Mãnh Hổ bị Diệp Phàm khiến cho bị thương cũng không thể kịp thời đến tiếp viện được.
Còn Diệp Phàm dùng một chiêu khiến Giang Mãnh Hổ bị thương xong cũng không có ý định hạ thủ lưu tình, cây gậy kim long rung lên, như một cây súng vàng trong tay anh, bắn từng viên đạn về phía Giang Mãnh Hổ.
Cho dù Giang Mãnh Hổ là nhà tu luyện cảnh giới tông sư lúc này đây cũng phải biến sắc.
Ông ta vừa lùi lại vừa né tránh!
Nhưng vẫn bị Diệp Phàm vung gậy kim long đánh trúng mấy lần.
"Trương Phong Ngọc, ông còn không mau bảo người của ông động thủ? Chẳng lẽ ông thật sự sợ hãi thằng nhóc miệng còn hôi sữa này dọa nạt sao?" Giang Mãnh Hổ nổi giận hét lên với Trương Phong Ngọc.
"Cái này..." Trương Phong Ngọc có chút lưỡng lự.
Nếu như nói sức mạnh của Triệu Vũ lúc trước làm ông ta sinh lòng kiêng dè.
Vậy thì bây giờ nhìn thấy thân thủ của Diệp Phàm, Trương Phong Ngọc lại càng thêm sợ hãi.
"Trương Phong Ngọc, đồ nhát gan, lúc ông đây đến đã liên hệ với lão già Tiêu Thừa Thiên rồi, ông ta nói sẽ phái người của nhà họ Tiêu qua đây ngay lập tức, chẳng lẽ tám dòng họ lớn ở Tương Nam không đối phó được với thằng nhóc miệng còn hôi sữa này sao? Rốt cuộc ông còn sợ hãi cái gì?"
Thấy Trương Phong Ngọc không ra tay cứu giúp, phổi Giang Mãnh Hổ sắp nổ tung, gầm hét lên với Trương Phong Ngọc.
Nhưng trong quá trình đó ông ta lại bị Diệp Phàm dùng cây gậy kim long đập trúng lần nữa, liên tục phun ra mấy ngụm máu, cho dù là nhà tu luyện cảnh giới tông sư, nhưng tuổi tác cũng đã cao, liên tục bị đánh trọng thương, cũng khiến cho tình cảnh của ông ta càng thêm khốn khổ.
"Nhà họ Tiêu sẽ đến?"
Nghe thấy lời Giang Mãnh Hổ, Trương Phong Ngọc bỗng kinh ngạc, ông ta thấy nếu như nhà họ Tiêu đồng ý giúp đỡ thì cho dù Diệp Phàm có lợi hại hơn nữa cũng chẳng tạo nên được sóng gió gì to lớn.
Diệp Phàm nhìn Trương Phong Ngọc đang ngồi trên chiếc ghế lim lớn, thản nhiên nói.
Vẻ mặt Trương Phong Ngọc lúc này âm u như nước, đôi mắt nham hiểm lóe ra sát khí lạnh lẽo.
Trong lòng ông ta đầy sát ý, mười mấy tên tử sĩ của nhà họ Trương đó tương đương với một nửa lực chiến đấu của nhà họ Trương, tình hình bây giờ là toàn bộ đều bị Triệu Vũ đánh cho tàn phế rồi.
Cho dù mấy tên đó có thể chữa trị khỏi, sau này cũng chẳng còn được sức lực như trước.
Trương Diệu Thành phục hồi tinh thần lại sau nỗi khiếp sợ, nhìn về phía Trương Phong Ngọc đang ngồi trên ghế lim lớn trong sảnh, liếc qua một ánh mắt dò hỏi.
Ông ta cũng không ngờ rằng, Triệu Vũ lại mạnh mẽ như vậy, một mình đánh bại mười mấy tên tử sĩ một cách nhẹ nhàng.
Toàn thân Trương Phong Ngọc run rẩy, trên trán đổ mồ hôi hột, dù cả đời này ông ta cũng đã trải qua rất nhiều phong ba bão táp, nhưng chưa một lần nào cảm thấy áp lực như lúc này.
"Ha ha, đúng là ngông cuồng!"
Nhưng đúng vào lúc này, tiếng cười điên cuồng vọng lại.
Một ông cụ chống cây gậy kim long đi vào trong sảnh nhà họ Trương.
Ông cụ này nhìn qua khoảng tầm tuổi Trương Phong Ngọc, nhưng đối lập với sự nham hiểm của Trương Phong Ngọc, ánh mắt ông cụ này lại toát ra sự tàn nhẫn độc ác như một con mãnh hổ hung bạo.
"Ông Giang, ông, ông đích thân đến nhà họ Trương tôi sao?"
Nhìn thấy ông cụ chống cây gậy kim long, Trương Phong Ngọc sửng sốt, vội vàng đứng lên từ chiếc ghế lim lớn.
Ông cụ chống cây gậy kim long tên là Giang Mãnh Hổ.
Giang Mãnh Hổ là lão thái gia của nhà họ Giang trong tám dòng họ lớn ở Tương Nam, nhà họ Giang là dòng họ đứng thứ ba trong tám dòng họ lớn của Tương Nam, cũng lớn mạnh không kém gì nhà họ Trương.
Nhưng đất tổ của nhà họ Trương không ở Tinh thành.
"Trương Phong Ngọc, ông sợ hãi quá vậy? Thằng nhóc miệng còn hôi sữa mà cũng dọa được ông sao?" Giang Mãnh Hổ tỏ vẻ khinh thường nói với Trương Phong Ngọc.
"Tôi..." Mặc dù Trương Phong Ngọc khó chịu trong lòng, nhưng trong thâm tâm đang ẩn tính mưu đồ, không biểu hiện một chút gì trên khuôn mặt.
Giang Mãnh Hổ không phí lời với Trương Phong Ngọc nữa mà nhìn về phía Diệp Phàm ở bên cạnh, lạnh lùng nói: "Cậu chính là người tên Diệp Phàm? Nghe nói cậu là con rể đại tướng Sở."
"Lão già này cũng từng có chút giao tình với đại tướng Sở, nể mặt ông ấy, chỉ cần cậu lập tức rời khỏi Tinh Thành, không nhúng tay vào chuyện nhà họ Dương ở Tinh Thành nữa, lão già này có thể tha cho cậu một mạng."
"Cậu thấy như thế nào?"
"Ha ha!" Đối mặt với Giang Mãnh Hổ đang ở thế mạnh, Diệp Phàm chỉ khẽ cười một tiếng, sau đó tiếp tục nói với Trương Phong Ngọc: "Trương Phong Ngọc, chỉ còn lại mười giây cuối cùng, mười, chín, tám,..."
Bị Diệp Phàm khinh thường, vẻ mặt Giang Mãnh Hổ u ám, đôi mắt hổ trợn lên tức giận, lớn tiếng hét với Diệp Phàm: "Tên nhóc hỗn láo, ông đây đã nể mặt đại tướng Sở, cho mày một con đường sống, vậy mà mày dám khinh thường ông đây?
Vừa nói, Giang Mãnh Hổ vừa ra tay với Diệp Phàm, nhấc cây gậy kim long trong tay lên, đánh vào đầu Diệp Phàm, sức mạnh vô song, khí thế như đập tảng đá lớn.
Rất dễ nhận thấy Giang Mãnh Hổ là người tu luyện, hơn nữa còn là cảnh giới tông sư.
Lúc Giang Mãnh Hổ ra tay với Diệp Phàm, Triệu Vũ lập tức hành động, chuẩn bị giúp Diệp Phàm ngăn Giang Mãnh Hổ lại.
Thế nhưng hai người thanh niên bên cạnh Giang Mãnh Hổ, cùng lúc bước đến như hai vị thần giữ cửa chặn Triệu Vũ lại.
Hai người thanh niên đều là người tu hành, trong cơ thể có linh lực lưu chuyển.
Bịch!
Trong lúc hai người thanh niên chặn Triệu Vũ lại, cây gậy kim long trong tay Giang Mãnh Hổ sắp bổ vào đầu Diệp Phàm, muốn đập cho đầu Diệp Phàm quay cuồng, nhưng trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Diệp Phàm đã giơ tay phải lên, bắt lấy chiếc gậy kim long trong tay Giang Mãnh Hổ, khẽ rung lên một cái, làm mất đi sức lực vô cùng lớn của chiếc gậy kim long.
"Hửm?"
Giang Mãnh Hổ khẽ ngẩn ra, ông ta không ngờ Diệp Phàm tuổi còn trẻ mà lại có thể hóa giải đòn công kích của ông ta một cách dễ dàng.
Nên biết rằng ông ta là cảnh giới tông sư.
Cho dù là một binh vương cao cấp, gặp phải đòn vừa rồi của ông ta cũng phải tránh né, nhưng Diệp Phàm giơ tay lên đỡ lấy đòn của ông ta một cách dễ dàng.
Không chờ Giang Mãnh Hổ kịp phản ứng lại trong nỗi khiếp sợ, Diệp Phàm đã bất ngờ bắt lấy tay cầm cây gậy kim long rung một cái.
Một luồng sức lực lớn làm kinh động Giang Mãnh Hổ, gan bàn tay nắm lấy cây gậy kim long bị xé rách, máu tươi tuôn ra, cây gậy kim long cũng bị tuột khỏi tay.
Bịch!
Lúc cây gậy kim long bị tuột khỏi tay Giang Mãnh Hổ, Diệp Phàm đã bắt lấy cây gậy đâm thẳng về phía trước, đầu rồng của cây gậy kim long đâm vào ngực của Giang Mãnh Hổ.
"A..."
Giang Mãnh Hổ lập tức kêu lên thảm thiết, cơ thể lùi lại phía sau bốn năm bước, há miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Đầu rồng của cây gậy kim long đâm vào ngực của ông ta làm ông ta cảm thấy như vừa bị một chiếc xe hơi đụng vào ngực, lực rất lớn làm xương ngực của ông ta bị tổn thương nghiêm trọng.
Tất cả chỉ xảy ra trong thời gian ánh điện vụt sáng.
Cho dù hai tên thanh niên tu hành giúp Giang Mãnh Hổ chặn Triệu Vũ lại cũng không thể hồi phục tinh thần kịp trong thời gian đấy.
Quan trọng là mặc dù bọn chúng chặn Triệu Vũ lại nhưng Triệu Vũ quá hung bạo, có thể khống chế được cả hai người, cho nên bọn chúng nhìn thấy Giang Mãnh Hổ bị Diệp Phàm khiến cho bị thương cũng không thể kịp thời đến tiếp viện được.
Còn Diệp Phàm dùng một chiêu khiến Giang Mãnh Hổ bị thương xong cũng không có ý định hạ thủ lưu tình, cây gậy kim long rung lên, như một cây súng vàng trong tay anh, bắn từng viên đạn về phía Giang Mãnh Hổ.
Cho dù Giang Mãnh Hổ là nhà tu luyện cảnh giới tông sư lúc này đây cũng phải biến sắc.
Ông ta vừa lùi lại vừa né tránh!
Nhưng vẫn bị Diệp Phàm vung gậy kim long đánh trúng mấy lần.
"Trương Phong Ngọc, ông còn không mau bảo người của ông động thủ? Chẳng lẽ ông thật sự sợ hãi thằng nhóc miệng còn hôi sữa này dọa nạt sao?" Giang Mãnh Hổ nổi giận hét lên với Trương Phong Ngọc.
"Cái này..." Trương Phong Ngọc có chút lưỡng lự.
Nếu như nói sức mạnh của Triệu Vũ lúc trước làm ông ta sinh lòng kiêng dè.
Vậy thì bây giờ nhìn thấy thân thủ của Diệp Phàm, Trương Phong Ngọc lại càng thêm sợ hãi.
"Trương Phong Ngọc, đồ nhát gan, lúc ông đây đến đã liên hệ với lão già Tiêu Thừa Thiên rồi, ông ta nói sẽ phái người của nhà họ Tiêu qua đây ngay lập tức, chẳng lẽ tám dòng họ lớn ở Tương Nam không đối phó được với thằng nhóc miệng còn hôi sữa này sao? Rốt cuộc ông còn sợ hãi cái gì?"
Thấy Trương Phong Ngọc không ra tay cứu giúp, phổi Giang Mãnh Hổ sắp nổ tung, gầm hét lên với Trương Phong Ngọc.
Nhưng trong quá trình đó ông ta lại bị Diệp Phàm dùng cây gậy kim long đập trúng lần nữa, liên tục phun ra mấy ngụm máu, cho dù là nhà tu luyện cảnh giới tông sư, nhưng tuổi tác cũng đã cao, liên tục bị đánh trọng thương, cũng khiến cho tình cảnh của ông ta càng thêm khốn khổ.
"Nhà họ Tiêu sẽ đến?"
Nghe thấy lời Giang Mãnh Hổ, Trương Phong Ngọc bỗng kinh ngạc, ông ta thấy nếu như nhà họ Tiêu đồng ý giúp đỡ thì cho dù Diệp Phàm có lợi hại hơn nữa cũng chẳng tạo nên được sóng gió gì to lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.