Chương 530: Sở Thanh Nhã khiến người khác sợ đến mức quỳ xuống
Tuyết Bay Tháng Tám
14/12/2020
Quách Khang cầm điện thoại chuẩn bị bấm số.
Đúng lúc này, một chiếc xe thể thao màu bạc chạy đến, dừng trước cửa tiệm cắt tóc.
Chiếc xe thể thao màu bạc này trông rất xịn xò, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người, Quách Khang cầm điện thoại nhưng ánh mắt dính chặt vào chiếc xe thể thao màu bạc kia, trong phút chốc gã hơi mất tập trung, quên cả việc gọi điện.
Cửa chiếc xe thể thao màu bạc được mở ra, một cô gái bước xuống.
Cô gái này mặc một chiếc váy màu trắng, tôn lên vóc dáng uyển chuyển tinh tế của cô.
Cô vô cùng xinh đẹp, khí chất trên người rất đặc biệt.
Điềm tĩnh, nhã nhặn, cao quý...
Tựa như hoa phù dung.
Cô gái này chẳng phải ai khác, chính là Sở Thanh Nhã.
Sở Thanh Nhã đi xuống từ chiếc xe thể thao màu bạc, thấy Diệp Phàm, liền vội vã chạy về phía anh, hét lớn: "Diệp Phàm".
"Ừm, Thanh Nhã!", Diệp Phàm nhìn Sở Thanh Nhã.
"Xảy ra chuyện gì vậy?", nhìn thấy mười mấy đàn em của Quách Khang đang nằm rên rỉ trên mặt đất, Sở Thanh Nhã liền cau mày, hỏi Diệp Phàm.
"Không có chuyện gì đâu, chỉ là chút rắc rối thôi, em chờ tôi một chút, tôi sẽ giải quyết xong ngay đây", Diệp Phàm nói với Sở Thanh Nhã.
Sau đó, Diệp Phàm liền đi về phía Quách Khang.
Quách Khang cầm điện thoại, chuẩn bị gọi điện, nhưng khi nhìn thấy Sở Thanh Nhã, gã sững người, sắc mặt thay đổi, cả người bởi vì sợ hãi mà run rẩy.
Thình thịch!
Khi Diệp Phàm đến trước mặt Quách Khang, hai chân gã nhũn ra, trực tiếp quỳ xuống.
"Anh trai, em xin lỗi ạ, là, là em sai, em có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, quân tử không chấp kẻ tiểu nhân, xin anh hãy bỏ qua cho em, em xin anh ạ...”
Quách Khang quỳ trước mặt Diệp Phàm, dập đầu như giã tỏi, cầu xin tha thứ.
Diệp Phàm sửng sốt, mặt mày ngơ ngác.
Chuyện gì thế này?
Tên này lúc nãy bốc phét là có bạn là người biến dị cơ mà, bảo sẽ gọi người bạn là người biến dị đến dạy dỗ anh cơ mà? Sao đột nhiên lại quỳ xuống cầu xin thế này.
Không chỉ mình Diệp Phàm không hiểu tại sao Quách Khang làm vậy, mà đám đàn em của Quách Khang cũng không hiểu nổi, vợ Quách Khang sau khi nhìn thấy Sở Thanh Nhã, sắc mặt cũng thay đổi, lập tức quỳ xuống trước mặt Diệp Phàm giống Quách Khang.
"Anh trai à, anh, anh tha cho vợ chồng em một mạng... Mấy lời em vừa nói, chỉ là hiểu lầm thôi, chỉ là hiểu lầm thôi..."
Vợ của Quách Khang cũng bắt đầu cầu xin.
Mâu thuẫn giữa Diệp Phàm và đám người của Quách Khang đã sớm gây nhiều chú ý.
Những người này đều là người sống ở khu vực xung quanh, vậy nên đều biết Quách Khang, nhìn thấy Quách Khang đang dập đầu như giã tỏi trước Diệp Phàm, mặt bọn họ đầy nghi hoặc.
"Chuyện gì thế này? Quách Khang đang quỳ trước người khác, mẹ ơi, thật không tin nổi?"
"Quách Khang là đầu gấu trong khu vực này. Hầu như không có ai ở nơi này dám gây chuyện với gã. Hơn nữa, nghe nói, anh ta có một người bạn là người biến dị. Vì vậy, hầu như chẳng có dám đắc tội anh ta."
"Vừa rồi cậu thanh niên kia mạnh thật. Một mình đánh thắng mười mấy đàn em của Quách Khang, Quách Khang quỳ xuống trước anh ta, chắc là bị dọa sợ."
"Đánh nhau giỏi thì có ích gì, dù là Đại Tông Sư, trước mặt người biến dị cũng chỉ là con kiến thôi, người biến dị chỉ cần động ngón tay là có thể dễ dàng giết chết!"
...
Mọi người đều bàn tán sôi nổi.
Quách Khang và vợ quỳ trên mặt đất không thèm quan tâm đến mấy lời bàn tán của mọi người xung quanh, trong mắt họ đều là sợ hãi.
Họ quỳ xuống xin lỗi Diệp Phàm, là bởi vì, họ nhận ra Sở Thanh Nhã.
Một thời gian trước, Sở Thanh Nhã mở một sòng bạc ở thành phố Áo, trở thành một người vô cùng nổi tiếng ở thành phố áo, hơn nữa Diệp Phàm luôn ngầm để tổ chức Cửu Long bảo vệ Sở Thanh Nhã, vậy nên, hầu như không có ai dám đến sòng bạc của Sở Thanh Nhã làm loạn.
Thậm chí mấy ông trùm đầu của thành phố Áo còn phải nể Sở Thanh Nhã, khi Sở Thanh Nhã khai trương sòng bạc, đích thân họ đã đến chúc mừng.
Còn Quách Khang và vợ lúc trước cũng từng đến sòng bạc của Sở Thanh Nhã, nhìn thấy cô.
Vậy nên, nhìn thấy Sở Thanh Nhã, Quách Khang và vợ sợ gần chết.
Họ không ngu, Diệp Phàm quen Sở Thanh Nhã, thì Diệp Phàm nhất định không phải loại tôm tép gì.
Loại người này, bọn họ không đắc tội được.
Vậy nên, mới có chuyện bọn họ tự nhiên quỳ xuống xin tha.
Diệp Phàm cau mày, mặc dù không hiểu Quách Khang và vợ tự nhiên bị sao, nhưng cũng chẳng muốn nghĩ nhiều, anh cũng không muốn rước thêm phiền phức, chỉ muốn trân trọng khoảng thời gian được ở bên Sở Thanh Nhã.
Lần này về Hoa Hạ, anh phải xử lý rất nhiều việc, vậy nên không ở lại thành phố Áo được lâu.
"Được rồi, dù sao đã bảo là hiểu lầm thì cứ cho là hiểu lầm đi!", Diệp Phàm bình tĩnh nói.
Vợ chồng Quách Khang nghe thấy lời Diệp Phàm, đầu tiên sửng sốt sau đó thì cứ như được tha tội chết, vừa dập đầu, vừa nói với Diệp Phàm: "Cảm ơn ân nhân, cảm ơn..."
Diệp Phàm không để ý đến Quách Khang nữa, mà nói với Sở Thanh Nhã: "Thanh Nhã, chúng ta đi chỗ khác thôi".
"Ừm!", Sở Thanh Nhã gật đầu.
Mặc dù cô không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng cô cũng không quan tâm.
Cô biết Diệp Phàm không phải loại người ỷ thế hiếp người.
Diệp Phàm và Sở Thanh Nhã cùng rời đi, Diệp Phàm ngồi trên ghế lái phụ của chiếc xe thể thao màu bạc nhìn Sở Thanh Nhã ngồi ở ghế lái, ánh mắt tràn đầy sự ấm áp, yêu thương.
"Diệp Phàm, anh, anh nhìn gì vậy?", phát hiện Diệp Phàm đang nhìn chằm chằm mình, Sở Thanh Nhã không khỏi đỏ mặt, ngượng ngùng nói.
"Thanh Nhã, tôi nhận ra, lâu rồi không gặp, em hình như đẹp lên", Diệp Phàm nói.
"Hả...", Sở Thanh Nhã đỏ mặt.
"Tôi cứ muốn nhìn em mãi thôi", Diệp Phàm vô cùng ấm áp nói.
"Ừm!", Sở Thanh Nhã liếc mắt nhìn Diệp Phàm, hỏi: "Gì thế? Mới không gặp một thời gian, mà anh đã học được thói ba hoa rồi à?"
“Đâu có, tôi đâu nói điêu, lời tôi nói đều là sự thật”, Diệp Phàm nói.
"Xì!"
"Thanh Nhã, cuộc sống của em ở thành phố Áo như thế nào?"
"Tốt lắm, bao gồm sòng bạc tôi mở, mọi thứ đều vận hành rất tốt."
“Vậy thì tốt rồi!”, Diệp Phàm gật đầu.
Chỉ cần Sở Thanh Nhã sống tốt là anh yên tâm rồi.
Sở Thanh Nhã hỏi Diệp Phàm: "Diệp Phàm, đã năm giờ chiều rồi, chúng ta đi ăn tối đi, tôi sẽ đưa anh đến một nhà hàng rất ngon ở thành phố Áo, món ăn của họ đều mang đặc trưng thành phố Áo, hương vị cũng thơm ngon".
“Ok!”, Diệp Phàm gật đầu.
Sở Thanh Nhã lái chiếc xe thể thao màu trắng bạc chở Diệp Phàm đến thẳng nhà hàng Thiên Hạ ở thành phố Áo.
Nhà hàng Thiên Hạ là nhà hàng lớn nhất và nổi tiếng nhất ở thành phố Áo.
Người ta đồn rằng đầu bếp của nhà hàng Thiên Hạ là con trai của đầu bếp trong cung thời xưa, ông ta có tài nấu ăn siêu việt và là một trong năm đầu bếp giỏi nhất giới nấu ăn.
Đúng lúc này, một chiếc xe thể thao màu bạc chạy đến, dừng trước cửa tiệm cắt tóc.
Chiếc xe thể thao màu bạc này trông rất xịn xò, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người, Quách Khang cầm điện thoại nhưng ánh mắt dính chặt vào chiếc xe thể thao màu bạc kia, trong phút chốc gã hơi mất tập trung, quên cả việc gọi điện.
Cửa chiếc xe thể thao màu bạc được mở ra, một cô gái bước xuống.
Cô gái này mặc một chiếc váy màu trắng, tôn lên vóc dáng uyển chuyển tinh tế của cô.
Cô vô cùng xinh đẹp, khí chất trên người rất đặc biệt.
Điềm tĩnh, nhã nhặn, cao quý...
Tựa như hoa phù dung.
Cô gái này chẳng phải ai khác, chính là Sở Thanh Nhã.
Sở Thanh Nhã đi xuống từ chiếc xe thể thao màu bạc, thấy Diệp Phàm, liền vội vã chạy về phía anh, hét lớn: "Diệp Phàm".
"Ừm, Thanh Nhã!", Diệp Phàm nhìn Sở Thanh Nhã.
"Xảy ra chuyện gì vậy?", nhìn thấy mười mấy đàn em của Quách Khang đang nằm rên rỉ trên mặt đất, Sở Thanh Nhã liền cau mày, hỏi Diệp Phàm.
"Không có chuyện gì đâu, chỉ là chút rắc rối thôi, em chờ tôi một chút, tôi sẽ giải quyết xong ngay đây", Diệp Phàm nói với Sở Thanh Nhã.
Sau đó, Diệp Phàm liền đi về phía Quách Khang.
Quách Khang cầm điện thoại, chuẩn bị gọi điện, nhưng khi nhìn thấy Sở Thanh Nhã, gã sững người, sắc mặt thay đổi, cả người bởi vì sợ hãi mà run rẩy.
Thình thịch!
Khi Diệp Phàm đến trước mặt Quách Khang, hai chân gã nhũn ra, trực tiếp quỳ xuống.
"Anh trai, em xin lỗi ạ, là, là em sai, em có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, quân tử không chấp kẻ tiểu nhân, xin anh hãy bỏ qua cho em, em xin anh ạ...”
Quách Khang quỳ trước mặt Diệp Phàm, dập đầu như giã tỏi, cầu xin tha thứ.
Diệp Phàm sửng sốt, mặt mày ngơ ngác.
Chuyện gì thế này?
Tên này lúc nãy bốc phét là có bạn là người biến dị cơ mà, bảo sẽ gọi người bạn là người biến dị đến dạy dỗ anh cơ mà? Sao đột nhiên lại quỳ xuống cầu xin thế này.
Không chỉ mình Diệp Phàm không hiểu tại sao Quách Khang làm vậy, mà đám đàn em của Quách Khang cũng không hiểu nổi, vợ Quách Khang sau khi nhìn thấy Sở Thanh Nhã, sắc mặt cũng thay đổi, lập tức quỳ xuống trước mặt Diệp Phàm giống Quách Khang.
"Anh trai à, anh, anh tha cho vợ chồng em một mạng... Mấy lời em vừa nói, chỉ là hiểu lầm thôi, chỉ là hiểu lầm thôi..."
Vợ của Quách Khang cũng bắt đầu cầu xin.
Mâu thuẫn giữa Diệp Phàm và đám người của Quách Khang đã sớm gây nhiều chú ý.
Những người này đều là người sống ở khu vực xung quanh, vậy nên đều biết Quách Khang, nhìn thấy Quách Khang đang dập đầu như giã tỏi trước Diệp Phàm, mặt bọn họ đầy nghi hoặc.
"Chuyện gì thế này? Quách Khang đang quỳ trước người khác, mẹ ơi, thật không tin nổi?"
"Quách Khang là đầu gấu trong khu vực này. Hầu như không có ai ở nơi này dám gây chuyện với gã. Hơn nữa, nghe nói, anh ta có một người bạn là người biến dị. Vì vậy, hầu như chẳng có dám đắc tội anh ta."
"Vừa rồi cậu thanh niên kia mạnh thật. Một mình đánh thắng mười mấy đàn em của Quách Khang, Quách Khang quỳ xuống trước anh ta, chắc là bị dọa sợ."
"Đánh nhau giỏi thì có ích gì, dù là Đại Tông Sư, trước mặt người biến dị cũng chỉ là con kiến thôi, người biến dị chỉ cần động ngón tay là có thể dễ dàng giết chết!"
...
Mọi người đều bàn tán sôi nổi.
Quách Khang và vợ quỳ trên mặt đất không thèm quan tâm đến mấy lời bàn tán của mọi người xung quanh, trong mắt họ đều là sợ hãi.
Họ quỳ xuống xin lỗi Diệp Phàm, là bởi vì, họ nhận ra Sở Thanh Nhã.
Một thời gian trước, Sở Thanh Nhã mở một sòng bạc ở thành phố Áo, trở thành một người vô cùng nổi tiếng ở thành phố áo, hơn nữa Diệp Phàm luôn ngầm để tổ chức Cửu Long bảo vệ Sở Thanh Nhã, vậy nên, hầu như không có ai dám đến sòng bạc của Sở Thanh Nhã làm loạn.
Thậm chí mấy ông trùm đầu của thành phố Áo còn phải nể Sở Thanh Nhã, khi Sở Thanh Nhã khai trương sòng bạc, đích thân họ đã đến chúc mừng.
Còn Quách Khang và vợ lúc trước cũng từng đến sòng bạc của Sở Thanh Nhã, nhìn thấy cô.
Vậy nên, nhìn thấy Sở Thanh Nhã, Quách Khang và vợ sợ gần chết.
Họ không ngu, Diệp Phàm quen Sở Thanh Nhã, thì Diệp Phàm nhất định không phải loại tôm tép gì.
Loại người này, bọn họ không đắc tội được.
Vậy nên, mới có chuyện bọn họ tự nhiên quỳ xuống xin tha.
Diệp Phàm cau mày, mặc dù không hiểu Quách Khang và vợ tự nhiên bị sao, nhưng cũng chẳng muốn nghĩ nhiều, anh cũng không muốn rước thêm phiền phức, chỉ muốn trân trọng khoảng thời gian được ở bên Sở Thanh Nhã.
Lần này về Hoa Hạ, anh phải xử lý rất nhiều việc, vậy nên không ở lại thành phố Áo được lâu.
"Được rồi, dù sao đã bảo là hiểu lầm thì cứ cho là hiểu lầm đi!", Diệp Phàm bình tĩnh nói.
Vợ chồng Quách Khang nghe thấy lời Diệp Phàm, đầu tiên sửng sốt sau đó thì cứ như được tha tội chết, vừa dập đầu, vừa nói với Diệp Phàm: "Cảm ơn ân nhân, cảm ơn..."
Diệp Phàm không để ý đến Quách Khang nữa, mà nói với Sở Thanh Nhã: "Thanh Nhã, chúng ta đi chỗ khác thôi".
"Ừm!", Sở Thanh Nhã gật đầu.
Mặc dù cô không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng cô cũng không quan tâm.
Cô biết Diệp Phàm không phải loại người ỷ thế hiếp người.
Diệp Phàm và Sở Thanh Nhã cùng rời đi, Diệp Phàm ngồi trên ghế lái phụ của chiếc xe thể thao màu bạc nhìn Sở Thanh Nhã ngồi ở ghế lái, ánh mắt tràn đầy sự ấm áp, yêu thương.
"Diệp Phàm, anh, anh nhìn gì vậy?", phát hiện Diệp Phàm đang nhìn chằm chằm mình, Sở Thanh Nhã không khỏi đỏ mặt, ngượng ngùng nói.
"Thanh Nhã, tôi nhận ra, lâu rồi không gặp, em hình như đẹp lên", Diệp Phàm nói.
"Hả...", Sở Thanh Nhã đỏ mặt.
"Tôi cứ muốn nhìn em mãi thôi", Diệp Phàm vô cùng ấm áp nói.
"Ừm!", Sở Thanh Nhã liếc mắt nhìn Diệp Phàm, hỏi: "Gì thế? Mới không gặp một thời gian, mà anh đã học được thói ba hoa rồi à?"
“Đâu có, tôi đâu nói điêu, lời tôi nói đều là sự thật”, Diệp Phàm nói.
"Xì!"
"Thanh Nhã, cuộc sống của em ở thành phố Áo như thế nào?"
"Tốt lắm, bao gồm sòng bạc tôi mở, mọi thứ đều vận hành rất tốt."
“Vậy thì tốt rồi!”, Diệp Phàm gật đầu.
Chỉ cần Sở Thanh Nhã sống tốt là anh yên tâm rồi.
Sở Thanh Nhã hỏi Diệp Phàm: "Diệp Phàm, đã năm giờ chiều rồi, chúng ta đi ăn tối đi, tôi sẽ đưa anh đến một nhà hàng rất ngon ở thành phố Áo, món ăn của họ đều mang đặc trưng thành phố Áo, hương vị cũng thơm ngon".
“Ok!”, Diệp Phàm gật đầu.
Sở Thanh Nhã lái chiếc xe thể thao màu trắng bạc chở Diệp Phàm đến thẳng nhà hàng Thiên Hạ ở thành phố Áo.
Nhà hàng Thiên Hạ là nhà hàng lớn nhất và nổi tiếng nhất ở thành phố Áo.
Người ta đồn rằng đầu bếp của nhà hàng Thiên Hạ là con trai của đầu bếp trong cung thời xưa, ông ta có tài nấu ăn siêu việt và là một trong năm đầu bếp giỏi nhất giới nấu ăn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.