Chương 387: Sự mai phục của Hạng Cuồng Đồ
Tuyết Bay Tháng Tám
14/12/2020
Diệp Phàm cũng không hề bận tâm đến việc Mộ Dung Mộng Dao rời đi.
Tuy rằng Mộ Dung Mộng Dao rõ ràng không hề đơn giản, lúc trước cố ý tiếp cận anh, hiển nhiên là có ý đồ khác.
Nhưng Diệp Phàm suy nghĩ một lúc liền có thể đoán ra được ý đồ của Mộ Dung Mộng Dao.
Hoặc là Mộ Dung Mộng Dao là tín phúc của tên sát nhân thực sự đứng sau thảm án sát hại cả nhà họ Dương ở Tinh Thành, hoặc là Mộ Dung Mộng Dao là một người phụ nữ thực dụng, bởi vì thấy anh thắng lợi trong sự kiện ở sơn trang Phù Vân, cho nên muốn kết thân với anh.
Nhưng cho dù Mộ Dung Mộng Dao rốt cuộc có mục đích gì, đối với Diệp Phàm mà nói đều không có bất kì giá trị gì.
Diệp Phàm tiêu tốn ba trăm tỷ để thuê Lâm Hông Mai đi giết tên sát nhân thật sự đằng sau thảm án sát hại cả nhà họ Dương ở Tinh Thành, anh tất nhiên không cần thiết tiêu tốn sức lực của bản thân để giải quyết chuyện này.
Anh cũng không lo Lâm Hồng Mai tùy ý giết đại một tên, bởi vì theo quy định của Thiên Lâu, sau khi giết chết mục tiêu, phải đưa ra bằng chứng chứng minh thân phận của kẻ mà bọn họ giết.
Cho nên, việc Diệp Phàm cần làm bây giờ chính là đợi Lâm Hồng Mai trực tiếp đem đầu của tên đó đến là được, hoàn toàn không cần thiết phải đích thân đi điều tra hung thủ thực sự đằng sau thảm án sát hại cả nhà họ Dương ở Tinh Thành, cho dù chỉ là chơi đùa với Mộ Dung Mộng Dao, đó cũng là một hành vi lãng phí thời gian.
Mặt khác, Diệp Phàm lựa chọn giao hung thủ thực sự đằng sau thảm án sát hại cả nhà họ Dương ở Tinh Thành cho Lâm Hồng Mai xử lý, chính là muốn xem xem, tác phong làm việc và hiệu quả làm việc của Thiên Lâu.
Nếu Thiên Lâu là một đối tượng có thể hợp tác chân thành, vậy thì sẽ giúp ích rất lớn cho nhiều việc mà anh muốn làm trong tương lai.
Chính vì nhiều nguyên nhân như vậy, Diệp Phàm mới không có tâm trí để tiếp tục dây dưa với Mộ Dung Mộng Dao nữa, đương nhiên cũng không cần bận tâm về sự ra đi của cô ta.
Đợi sau khi Mộ Dung Mộng Dao rời đi, Diệp Phàm mới vội vã rời khỏi Âm phủ Tương Nam.
Lúc Diệp Phàm đi khỏi Âm phủ Tương Nam, đã là bốn giờ sáng rồi, mà lối vào Âm phủ Tương Nam lại ở vùng ngoại ô, cộng thêm việc lúc Mộ Dung Mộng Dao rời đi đã lái luôn xe đi mất rồi.
Điều này khiến cho Diệp Phàm chỉ có thể đi bộ về.
Điểm này đúng thật là Diệp Phàm đã xem nhẹ, nếu như sớm nhớ ra điều này, cho dù anh có muốn cắt đứt quan hệ với Mộ Dung Mộng Dao, cũng không vội vã như thế, ít nhất cũng để Mộ Dung Mộng Dao đưa anh về trung tâm Tinh Thành trước mới được.
Bây giờ, ở vùng ngoại ô hoang dã này, anh đến xe cũng không bắt được, mà Triệu Vũ lại đúng lúc đi thực hiện nhệm vụ mà anh sắp xếp, kể cả những người khác anh sắp xếp ở khu vực Tương Nam, anh cũng không tính tới.
Anh đã bố trí mấy năm ở khu vưc Tương Nam, là vì cần tiến hành một kế hoạch vô cùng quan trọng, nếu như bởi vì một lần bắt xe mà để lộ những thế lực đó, vậy thì tổn thất quá lớn rồi.
Diệp Phàm thở dài, quyết định đi bộ về biệt thự của mình.
Anh là người tu hành, về mặt thể lực chắc chắn vượt xa người bình thường, đừng nói là từ vùng ngoại ô đi về biệt thự anh ở, cho dù là đi qua cả khu vục Tương Nam, anh cũng không thấy mệt.
Dù sao bốn bề vắng lặng không người, Diệp Phàm cũng không cần phải che giấu mà trực tiếp sử dụng phương thức của người tu hành, cơ thể anh như bay lên, một bước đã đi xa mười mấy mét, còn có ý rút ngắn lại.
Chỉ mất hơn hai tiếng đồng hồ, Diệp Phàm đã sắp đến khu vực thành phố rồi.
Nhưng khi Diệp Phàm băng qua một con đường trong một khu rừng, đột nhiên cảm thấy một luồng sát khí lạnh sống lưng.
Diệp Phàm rất nhạy bén, anh lập tức dừng lại khi nhận thấy luồng sát khí lạnh lẽo này, thần kinh toàn thân căng thẳng trong giây lát, anh giống như một con dã thú đã trở nên cảnh giác, có thể phản ứng ngay lập tức.
Diện tích của khu rừng này vô cùng to lớn, con đường băng qua khu rừng phải dài đến hơn một nghìn mét.
Hơn nữa, vì đây là khu rừng được Cục bảo vệ môi trường Tương Nam quy hoạch đặc biệt, nên không ai dám phá rừng bừa bãi, khiến cây cối trong khu rừng này rất cao và to.
Phóng tầm mắt nhìn thì thấy rừng cây cao chót vót, thân cây to đến mức mấy người ôm không xuể, lá cây rậm rạp, lá mọc so le che khuất ánh trăng từ trên trời chiếu xuống, chỉ có một phần nhỏ có thể chiếu xuống mặt đất trong rừng.
Điều này làm cho khu rừng tối đen như mực, thỉnh thoảng lốm đốm vài đốm sáng màu bạc, nhìn vô cùng quái dị.
Khu rừng vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh đến mức bất thường.
Phải biết rằng, đặc biệt là vào ban đêm, trong rừng thường có nhiều côn trùng, nhưng khu rừng này yên tĩnh không có lấy một tiếng động, sau khi Diệp Phàm dừng lại trên đường, anh còn có thể nghe thấy tiếng nhịp tim mình đang đập.
Diệp Phàm nhíu mày.
Anh biết rất rõ, khu rừng này yên tĩnh đến vậy, là bởi vì sát khí lạnh lẽo tràn ngập khắp khu rừng, khiến cho chim chóc và côn trùng trong rừng không dám phát ra tiếng động.
Có thể có luồng sát khí như vậy, rõ ràng là những kẻ đang mai phục trong rừng tuyệt đối không phải là sát thủ bình thường.
Nói cách khác, có một cao thủ hàng đầu đang mai phục trong rừng, nếu là người tu hành, vậy ít nhất cũng phải đạt được nửa cảnh giới kim đan.
Diệp Phàm lẳng lặng đứng trên đường, toàn thân cảnh giác, nhưng thời gian trôi qua từng phút từng giây, đã tròn mười phút trôi qua nhưng vẫn không có chút động tĩnh gì.
Nếu là người bình thường, nhất định sẽ không thể kiên nhẫn được nữa, tâm tính cũng sẽ bốc hỏa lên.
Nhưng Diệp Phàm là ai cơ chứ?
Anh chính là người sáng lập binh đoàn đánh thuê Long Thần, còn có cả danh hiệu cô hồn trong giới sát thủ.
Lúc trước khi còn ở phương Tây, vì để giết một nhân vật cấp cao thủ, anh đã án binh bất động trong địa điểm ám sát bảy ngày bảy đêm, trong suốt quá trình anh không hề nhúc nhích một chút nào.
Bây giờ có hơn chục phút đồng hồ anh sao có thể không chịu được cơ chứ?
Nhưng ngay lúc này, trong rừng đột nhiên nổi gió, vốn dĩ, bởi vì sát khí bao trùm cả khu rừng, khiến cho cả khu rừng trở nên yên tĩnh, đến không khí cũng ngưng đọng lại, tất nhiên sẽ không có gió.
Nhưng bây giờ trong rừng lại nổi gió.
Điều này chứng tỏ những tên sát thủ đang mai phục trong rừng không thể kiên nhẫn được nữa.
Khi suy nghĩ xuất hiện sẽ khiến không khí chuyển động.
Ngay tại khoảnh khắc rừng cây nổi gió, có vài tia sáng lạnh lẽo từ trong rừng bắn ra với tốc độ cực nhanh, mục tiêu khóa chặt Diệp Phàm.
Diệp Phàm chăm chú nhìn, những tia sáng lạnh lẽo kia, lại chính là những cây đinh đâm thủng xương.
Loại đinh đâm thủng xương này uy lực vô cùng lớn, một khi đâm vào người nào thì ngay cả xương cũng có thể bị xuyên thủng, uy lực còn mạnh hơn đạn gấp nhiều lần.
Điểm mấu chốt chính là, tốc độ bay của những cây đinh đâm thủng xương này quá nhanh, vượt xa tốc độ bình thường của đạn.
Nhưng Diệp Phàm sớm đã có chuẩn bị, đối mặt với những tia sáng lạnh lẽo, anh không hề sợ hãi chút nào, người lộn nhào như rồng làm loạn trên biển, ngay lập tức né được mấy cây đinh từ trong rừng cây bắn ra.
“Giết!”
Nhưng ngay lúc Diệp Phàm né được mấy cấy đinh đó, tiếng hét giết vang lên, mười mấy tên đàn ông từ trong rừng lao ra, cùng bao vây tấn công Diệp Phàm.
Những kẻ này, trên tay ai cũng cầm vũ khí.
Bọn chúng phối hợp ăn ý, ra tay vô cùng tàn nhẫn!
Mỗi chiêu thức, đều muốn lấy mạng Diệp Phàm!
Tuy rằng Mộ Dung Mộng Dao rõ ràng không hề đơn giản, lúc trước cố ý tiếp cận anh, hiển nhiên là có ý đồ khác.
Nhưng Diệp Phàm suy nghĩ một lúc liền có thể đoán ra được ý đồ của Mộ Dung Mộng Dao.
Hoặc là Mộ Dung Mộng Dao là tín phúc của tên sát nhân thực sự đứng sau thảm án sát hại cả nhà họ Dương ở Tinh Thành, hoặc là Mộ Dung Mộng Dao là một người phụ nữ thực dụng, bởi vì thấy anh thắng lợi trong sự kiện ở sơn trang Phù Vân, cho nên muốn kết thân với anh.
Nhưng cho dù Mộ Dung Mộng Dao rốt cuộc có mục đích gì, đối với Diệp Phàm mà nói đều không có bất kì giá trị gì.
Diệp Phàm tiêu tốn ba trăm tỷ để thuê Lâm Hông Mai đi giết tên sát nhân thật sự đằng sau thảm án sát hại cả nhà họ Dương ở Tinh Thành, anh tất nhiên không cần thiết tiêu tốn sức lực của bản thân để giải quyết chuyện này.
Anh cũng không lo Lâm Hồng Mai tùy ý giết đại một tên, bởi vì theo quy định của Thiên Lâu, sau khi giết chết mục tiêu, phải đưa ra bằng chứng chứng minh thân phận của kẻ mà bọn họ giết.
Cho nên, việc Diệp Phàm cần làm bây giờ chính là đợi Lâm Hồng Mai trực tiếp đem đầu của tên đó đến là được, hoàn toàn không cần thiết phải đích thân đi điều tra hung thủ thực sự đằng sau thảm án sát hại cả nhà họ Dương ở Tinh Thành, cho dù chỉ là chơi đùa với Mộ Dung Mộng Dao, đó cũng là một hành vi lãng phí thời gian.
Mặt khác, Diệp Phàm lựa chọn giao hung thủ thực sự đằng sau thảm án sát hại cả nhà họ Dương ở Tinh Thành cho Lâm Hồng Mai xử lý, chính là muốn xem xem, tác phong làm việc và hiệu quả làm việc của Thiên Lâu.
Nếu Thiên Lâu là một đối tượng có thể hợp tác chân thành, vậy thì sẽ giúp ích rất lớn cho nhiều việc mà anh muốn làm trong tương lai.
Chính vì nhiều nguyên nhân như vậy, Diệp Phàm mới không có tâm trí để tiếp tục dây dưa với Mộ Dung Mộng Dao nữa, đương nhiên cũng không cần bận tâm về sự ra đi của cô ta.
Đợi sau khi Mộ Dung Mộng Dao rời đi, Diệp Phàm mới vội vã rời khỏi Âm phủ Tương Nam.
Lúc Diệp Phàm đi khỏi Âm phủ Tương Nam, đã là bốn giờ sáng rồi, mà lối vào Âm phủ Tương Nam lại ở vùng ngoại ô, cộng thêm việc lúc Mộ Dung Mộng Dao rời đi đã lái luôn xe đi mất rồi.
Điều này khiến cho Diệp Phàm chỉ có thể đi bộ về.
Điểm này đúng thật là Diệp Phàm đã xem nhẹ, nếu như sớm nhớ ra điều này, cho dù anh có muốn cắt đứt quan hệ với Mộ Dung Mộng Dao, cũng không vội vã như thế, ít nhất cũng để Mộ Dung Mộng Dao đưa anh về trung tâm Tinh Thành trước mới được.
Bây giờ, ở vùng ngoại ô hoang dã này, anh đến xe cũng không bắt được, mà Triệu Vũ lại đúng lúc đi thực hiện nhệm vụ mà anh sắp xếp, kể cả những người khác anh sắp xếp ở khu vực Tương Nam, anh cũng không tính tới.
Anh đã bố trí mấy năm ở khu vưc Tương Nam, là vì cần tiến hành một kế hoạch vô cùng quan trọng, nếu như bởi vì một lần bắt xe mà để lộ những thế lực đó, vậy thì tổn thất quá lớn rồi.
Diệp Phàm thở dài, quyết định đi bộ về biệt thự của mình.
Anh là người tu hành, về mặt thể lực chắc chắn vượt xa người bình thường, đừng nói là từ vùng ngoại ô đi về biệt thự anh ở, cho dù là đi qua cả khu vục Tương Nam, anh cũng không thấy mệt.
Dù sao bốn bề vắng lặng không người, Diệp Phàm cũng không cần phải che giấu mà trực tiếp sử dụng phương thức của người tu hành, cơ thể anh như bay lên, một bước đã đi xa mười mấy mét, còn có ý rút ngắn lại.
Chỉ mất hơn hai tiếng đồng hồ, Diệp Phàm đã sắp đến khu vực thành phố rồi.
Nhưng khi Diệp Phàm băng qua một con đường trong một khu rừng, đột nhiên cảm thấy một luồng sát khí lạnh sống lưng.
Diệp Phàm rất nhạy bén, anh lập tức dừng lại khi nhận thấy luồng sát khí lạnh lẽo này, thần kinh toàn thân căng thẳng trong giây lát, anh giống như một con dã thú đã trở nên cảnh giác, có thể phản ứng ngay lập tức.
Diện tích của khu rừng này vô cùng to lớn, con đường băng qua khu rừng phải dài đến hơn một nghìn mét.
Hơn nữa, vì đây là khu rừng được Cục bảo vệ môi trường Tương Nam quy hoạch đặc biệt, nên không ai dám phá rừng bừa bãi, khiến cây cối trong khu rừng này rất cao và to.
Phóng tầm mắt nhìn thì thấy rừng cây cao chót vót, thân cây to đến mức mấy người ôm không xuể, lá cây rậm rạp, lá mọc so le che khuất ánh trăng từ trên trời chiếu xuống, chỉ có một phần nhỏ có thể chiếu xuống mặt đất trong rừng.
Điều này làm cho khu rừng tối đen như mực, thỉnh thoảng lốm đốm vài đốm sáng màu bạc, nhìn vô cùng quái dị.
Khu rừng vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh đến mức bất thường.
Phải biết rằng, đặc biệt là vào ban đêm, trong rừng thường có nhiều côn trùng, nhưng khu rừng này yên tĩnh không có lấy một tiếng động, sau khi Diệp Phàm dừng lại trên đường, anh còn có thể nghe thấy tiếng nhịp tim mình đang đập.
Diệp Phàm nhíu mày.
Anh biết rất rõ, khu rừng này yên tĩnh đến vậy, là bởi vì sát khí lạnh lẽo tràn ngập khắp khu rừng, khiến cho chim chóc và côn trùng trong rừng không dám phát ra tiếng động.
Có thể có luồng sát khí như vậy, rõ ràng là những kẻ đang mai phục trong rừng tuyệt đối không phải là sát thủ bình thường.
Nói cách khác, có một cao thủ hàng đầu đang mai phục trong rừng, nếu là người tu hành, vậy ít nhất cũng phải đạt được nửa cảnh giới kim đan.
Diệp Phàm lẳng lặng đứng trên đường, toàn thân cảnh giác, nhưng thời gian trôi qua từng phút từng giây, đã tròn mười phút trôi qua nhưng vẫn không có chút động tĩnh gì.
Nếu là người bình thường, nhất định sẽ không thể kiên nhẫn được nữa, tâm tính cũng sẽ bốc hỏa lên.
Nhưng Diệp Phàm là ai cơ chứ?
Anh chính là người sáng lập binh đoàn đánh thuê Long Thần, còn có cả danh hiệu cô hồn trong giới sát thủ.
Lúc trước khi còn ở phương Tây, vì để giết một nhân vật cấp cao thủ, anh đã án binh bất động trong địa điểm ám sát bảy ngày bảy đêm, trong suốt quá trình anh không hề nhúc nhích một chút nào.
Bây giờ có hơn chục phút đồng hồ anh sao có thể không chịu được cơ chứ?
Nhưng ngay lúc này, trong rừng đột nhiên nổi gió, vốn dĩ, bởi vì sát khí bao trùm cả khu rừng, khiến cho cả khu rừng trở nên yên tĩnh, đến không khí cũng ngưng đọng lại, tất nhiên sẽ không có gió.
Nhưng bây giờ trong rừng lại nổi gió.
Điều này chứng tỏ những tên sát thủ đang mai phục trong rừng không thể kiên nhẫn được nữa.
Khi suy nghĩ xuất hiện sẽ khiến không khí chuyển động.
Ngay tại khoảnh khắc rừng cây nổi gió, có vài tia sáng lạnh lẽo từ trong rừng bắn ra với tốc độ cực nhanh, mục tiêu khóa chặt Diệp Phàm.
Diệp Phàm chăm chú nhìn, những tia sáng lạnh lẽo kia, lại chính là những cây đinh đâm thủng xương.
Loại đinh đâm thủng xương này uy lực vô cùng lớn, một khi đâm vào người nào thì ngay cả xương cũng có thể bị xuyên thủng, uy lực còn mạnh hơn đạn gấp nhiều lần.
Điểm mấu chốt chính là, tốc độ bay của những cây đinh đâm thủng xương này quá nhanh, vượt xa tốc độ bình thường của đạn.
Nhưng Diệp Phàm sớm đã có chuẩn bị, đối mặt với những tia sáng lạnh lẽo, anh không hề sợ hãi chút nào, người lộn nhào như rồng làm loạn trên biển, ngay lập tức né được mấy cây đinh từ trong rừng cây bắn ra.
“Giết!”
Nhưng ngay lúc Diệp Phàm né được mấy cấy đinh đó, tiếng hét giết vang lên, mười mấy tên đàn ông từ trong rừng lao ra, cùng bao vây tấn công Diệp Phàm.
Những kẻ này, trên tay ai cũng cầm vũ khí.
Bọn chúng phối hợp ăn ý, ra tay vô cùng tàn nhẫn!
Mỗi chiêu thức, đều muốn lấy mạng Diệp Phàm!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.