Chương 374: Sự phản kích của Diệp Phàm đối với Tần Hiên Long
Tuyết Bay Tháng Tám
14/12/2020
Tần Hiên Long tức giận rời đi.
Một mình Diệp Phàm đứng ở đình nghỉ mát, nhìn bàn đá trống trơn, anh nhíu mày lại.
Thực lực của Tần Hiên Long vượt ngoài dự đoán trước đó của anh.
Nhưng điều này không có nghĩa là anh sợ Tần Hiên Long.
Anh đã dám làm kẻ thù của Tần Hiên Long, đương nhiên là có năng lực và sức mạnh.
Nghĩ đến sự uy hiếp trước đó của Tần Hiên Long, anh suy nghĩ một lát rồi lấy điện thoại ra, bấm gọi một số máy thần bí.
Tiêu Lang có tác dụng lớn đối với anh, anh sẽ không để Tần Hiên Long giết cậu ta.
Cho dù anh rất rõ, với thủ đoạn của Tần Hiên Long, giết chết Tiêu Lang là một chuyện vô cùng đơn giản, hơn nữa thế lực anh sắp xếp ẩn nấp ở khu vực Tương Nam không thể dễ dàng để lộ thân phận, như thế muốn bảo vệ Tiêu Lang, ngay cả Diệp Phàm cũng cảm thấy rất khó khăn.
Chủ yếu vì trước đó Tần Hiên Long cũng thẳng thắn nói rằng nếu anh ta giết chết Tiêu lang sẽ không dùng thủ đoạn ám sát mà quang minh chính đại ép chết Tiêu Lang.
Nhưng người của Diệp Phàm không thể bị lộ thân phận, trước khi chưa làm rõ kế hoạch cụ thể của Tần Hiên Long, Diệp Phàm vẫn chưa nghĩ ra kế hoạch hoàn chỉnh để ngăn cản Tần Hiên Long.
Ngoài ra, anh có chút nghi ngờ, đó là mục đích thực sự của Tần Hiên Long không phải muốn hợp tác với anh, rất có thể anh ta chỉ đang dùng chuyện nhắm vào Tiêu Lang làm ‘mồi nhử’, bởi vì anh ta rất rõ, Diệp Phàm tuyệt đối sẽ không để Tiêu Lang xảy ra chuyện.
Nếu cứ thế này, chỉ cần Tần Hiên Long ép Tiêu Lang đến đường cùng, Diệp Phàm nhất định sẽ sắp xếp người đến cứu Tiêu Lang.
Bởi vì đang trong tình huống quang minh chính đại, vậy thì người mà Diệp Phàm sắp xếp đến cứu Tiêu Lang chỉ có thể lộ thân phận, một khi lộ thân phận sẽ bị Tần Hiên Long bắt được, từ đó lợi dụng lỗ hổng này nhổ tận gốc tất cả thế lực mà Diệp Phàm sắp xếp bố trí ở khu vực Tương Nam.
Đây là lý do tại sao Diệp Phàm do dự.
Anh không muốn bị đánh bại bởi Tần Hiên Long, khiến thế lực mà anh đã bố trí mấy năm ở khu vực Tương Nam bị sụp đổ tan tành.
Ngay sau đó, cuộc gọi bí ẩn mà Diệp Phàm gọi đến nhanh chóng được kết nối.
“Anh Diệp.”
Giọng nói trầm của một người đàn ông truyền đến từ đầu giây bên kia.
“Đi hỏi Thiên Nhãn để lấy tình báo, sau đó dẫn người của cậu đi phá hủy toàn bộ sản nghiệp ở nước ngoài của Tần Hiên Long.” Diệp Phàm nói.
“Em hiểu rồi!” Người đàn ông ở đầu dây bên kia nói.
Diệp Phàm không nói nhiều, liền cúp máy ngay.
Anh muốn Tần Hiên Long biết, đụng đến anh sẽ có hậu quả thế nào, đây không chỉ là sự khiêu khích mà còn là lời cảnh cáo với Tần Hiên Long.
Phải biết là, sau khi bước vào giới tu hành, anh cũng biết được rất nhiều quy định có liên quan đến giới tu hành ở Hoa Hạ. Mặc dù tất cả mọi người trong giới tu hành ở Hoa Hạ đều không phải người thường, nhưng ở bất cứ giới nào cũng tồn tại giao dịch.
Có giao dịch là có khái niệm tiền bạc.
Vì thế đối với người trong giới tu hành mà nói, tiền ở thế tục vô giá trị nhưng cũng rất quan trọng.
Đặc biệt là một vài thế hệ trẻ có tiền đồ và tiềm lực trong giới tu hành, cho dù là để bồi dưỡng sức mạnh của bản thân hay đến chợ đen ở thế tục mua tư liệu cần thiết cho việc tu hành thì đều cần rất nhiều tiền.
Tần Hiên Long có được thành tựu như ngày hôm nay, có liên quan rất lớn đến khối tài sản kếch sù mà anh ta sở hữu ở nước ngoài và Hoa Hạ.
Trong thế tục, có rất nhiều đoàn thám hiểm đi đào một vài di tích cổ, ở đó luôn giấu rất nhiều đồ dùng hữu ích cho người tu hành, nhưng những thứ đồ đó với người bình thường mà nói lại chẳng có giá trị gì.
Vì thế, những thứ đồ đo·sau khi được đào lên từ các di tích cổ đều được đem đi bán ở chợ đen.
Muốn mua những món đồ đó, cần một số tiền rất lớn, cho dù là tỷ phú thuộc top một trăm người giàu có nhất trên thế giới cũng không mua nổi, chỉ có một vài tập đoàn tài chính và phú hào ẩn hình mới có đủ tiền để mua.
Nhưng người mua chủ yếu những món đồ đó lại là nhân vật phi thường phương Tây và người trong giới tu hành, chỉ có những người đó mới sở hữu khối tài sản lớn như thế.
Diệp Phàm sắp xếp người đi phá hủy sản nghiệp ở nước ngoài của Tần Hiên Long, việc này chắc chắn sẽ gây cú đả kích vô cùng lớn cho anh ta.
Như thế, Tần Hiên Long chắc chắn sẽ tức giận.
Một khi tức giận, sẽ dễ dàng mất đi lý tính.
Chỉ cần Tần Hiên Long nổi giận, cách làm việc sẽ không thận trọng như ngày thường nữa, đến lúc đó, Diệp Phàm sẽ có cơ hội tìm ra khuyết điểm của anh ta.
Biến những khuyết điểm đó thành lỗ hổng, anh có thể đánh bại Tần Hiên Long.
Diệp Phàm trở về biệt thự, ngồi trên chiếc đệm hương bồ trong tịnh thất, tu luyện hơn hai tiếng đồng hồ mới bước ra khỏi tịnh thất, ngồi trên ghế sô pha ở đại sảnh của biệt thự.
Anh tính thời gian, chắc có lẽ Sở Thanh Nhã đã xuống máy bay, vì thế liền cầm điện thoại gọi cho cô.
Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối.
“Diệp Phàm.” Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Sở Thanh Nhã.
“Ừm, Thanh Nhã, cô về đến nhà chưa?” Diệp Phàm hỏi.
“Vừa về xong!” Sở Thanh Nhã hỏi: “Anh có việc gì sao?”
“Không có chuyện gì, chỉ là lo lắng cho cô, nếu cô đã an toàn về thủ đô rồi, tôi cũng yên tâm.” Diệp Phàm nói: “Cô ở thủ đô vẫn phải chú ý an toàn, một khi gặp chuyện gì, nhớ phải gọi ngay cho tôi.”
“Được!”
Sở Thanh Nhã, cảm nhận được sự quan tâm của Diệp Phàm dành cho cô, cô thấy ấm áp trong lòng, ngọt ngào giống như ăn mật ong vậy.
“Ừm, vậy cô làm việc của mình đi, tôi tắt máy trước đây.” Diệp Phàm nói.
“Tạm biệt!”
“Hẹn gặp lại!”
Cúp điện thoại với Sở Thanh Nhã, Diệp Phàm để điện thoại sang một bên, tay trái giống như làm ảo thuật lấy ra một viên bi sắt màu đen.
Bề mặt viên bi sắt màu đen có vô vàn hình thù cổ xưa.
Đây là vật Diệp Phàm có được ở nước ngoài, để tìm ra lai lịch nguồn gốc của viên bi màu đen đó, anh đã đọc rất nhiều dã sử và sách cổ, nhưng vẫn không phát hiện ra điều gì.
Chỉ có thể khẳng định hình thù cổ xưa trên bề mặt viên bi đen đó là loại văn tự cổ hơn Tiên Hạ.
Thậm chí Diệp Phàm hoài nghi đây là sản vật của một nền văn minh trên trái đất, có điều mặc dù đến tận bây giờ Diệp Phàm vẫn chưa hiểu công dụng thực sự của viên bi sắt màu đen đó.
Nhưng anh phát hiện ra rất nhiều công dụng kỳ diệu của viên bi sắt màu đen, lúc đầu anh có thể phất lên ở nước ngoài, chủ yếu là dựa vào viên bi sắt màu đen này.
Sau khi lấy viên bi sắt màu đen ra, Diệp Phàm hợp hai tay lại, giống như ngọc trai chứa chân trâu, ấn viên bi sắt màu đen trong lòng hai bàn tay, các hoa văn cổ xưa trên bề mặt viên bi lập tức phát sáng.
Vù! Vù! Vù!
Khi các hoa văn cổ xưa phát sáng, viên bi sắt màu đen bắt đầu rung động, đồng thời thu hút năng lượng đặc biệt của trời đất.
Các năng lượng đặc biệt từ bốn phương tám hướng tụ hợp về phía viên bi sắt màu đen, sau đó, lấy viên bi làm vật trung gian, bắt đầu chảy vào trong cơ thể của Diệp Phàm.
Khi nguồn năng lượng đặc biệt chảy vào trong cơ thể Diệp Phàm, trên bề mặt da của anh xuất hiện rất nhiều đường vân màu vàng, giống như hình xăm màu vàng, chỉ có điều những hình thù màu vàng đó lấp lánh, vừa nhìn là biết vô cùng phi phàm.
“Phù......”
Tuy nhiên, lúc này ấn đường của Diệp Phàm tỏa ra khí đen, giống như vật tổ ác quỷ vô cùng hung ác, lập tức cơ thể Diệp Phàm giống như bị sét đánh, há mồm liền ói ra một ngụm máu tươi.
Một mình Diệp Phàm đứng ở đình nghỉ mát, nhìn bàn đá trống trơn, anh nhíu mày lại.
Thực lực của Tần Hiên Long vượt ngoài dự đoán trước đó của anh.
Nhưng điều này không có nghĩa là anh sợ Tần Hiên Long.
Anh đã dám làm kẻ thù của Tần Hiên Long, đương nhiên là có năng lực và sức mạnh.
Nghĩ đến sự uy hiếp trước đó của Tần Hiên Long, anh suy nghĩ một lát rồi lấy điện thoại ra, bấm gọi một số máy thần bí.
Tiêu Lang có tác dụng lớn đối với anh, anh sẽ không để Tần Hiên Long giết cậu ta.
Cho dù anh rất rõ, với thủ đoạn của Tần Hiên Long, giết chết Tiêu Lang là một chuyện vô cùng đơn giản, hơn nữa thế lực anh sắp xếp ẩn nấp ở khu vực Tương Nam không thể dễ dàng để lộ thân phận, như thế muốn bảo vệ Tiêu Lang, ngay cả Diệp Phàm cũng cảm thấy rất khó khăn.
Chủ yếu vì trước đó Tần Hiên Long cũng thẳng thắn nói rằng nếu anh ta giết chết Tiêu lang sẽ không dùng thủ đoạn ám sát mà quang minh chính đại ép chết Tiêu Lang.
Nhưng người của Diệp Phàm không thể bị lộ thân phận, trước khi chưa làm rõ kế hoạch cụ thể của Tần Hiên Long, Diệp Phàm vẫn chưa nghĩ ra kế hoạch hoàn chỉnh để ngăn cản Tần Hiên Long.
Ngoài ra, anh có chút nghi ngờ, đó là mục đích thực sự của Tần Hiên Long không phải muốn hợp tác với anh, rất có thể anh ta chỉ đang dùng chuyện nhắm vào Tiêu Lang làm ‘mồi nhử’, bởi vì anh ta rất rõ, Diệp Phàm tuyệt đối sẽ không để Tiêu Lang xảy ra chuyện.
Nếu cứ thế này, chỉ cần Tần Hiên Long ép Tiêu Lang đến đường cùng, Diệp Phàm nhất định sẽ sắp xếp người đến cứu Tiêu Lang.
Bởi vì đang trong tình huống quang minh chính đại, vậy thì người mà Diệp Phàm sắp xếp đến cứu Tiêu Lang chỉ có thể lộ thân phận, một khi lộ thân phận sẽ bị Tần Hiên Long bắt được, từ đó lợi dụng lỗ hổng này nhổ tận gốc tất cả thế lực mà Diệp Phàm sắp xếp bố trí ở khu vực Tương Nam.
Đây là lý do tại sao Diệp Phàm do dự.
Anh không muốn bị đánh bại bởi Tần Hiên Long, khiến thế lực mà anh đã bố trí mấy năm ở khu vực Tương Nam bị sụp đổ tan tành.
Ngay sau đó, cuộc gọi bí ẩn mà Diệp Phàm gọi đến nhanh chóng được kết nối.
“Anh Diệp.”
Giọng nói trầm của một người đàn ông truyền đến từ đầu giây bên kia.
“Đi hỏi Thiên Nhãn để lấy tình báo, sau đó dẫn người của cậu đi phá hủy toàn bộ sản nghiệp ở nước ngoài của Tần Hiên Long.” Diệp Phàm nói.
“Em hiểu rồi!” Người đàn ông ở đầu dây bên kia nói.
Diệp Phàm không nói nhiều, liền cúp máy ngay.
Anh muốn Tần Hiên Long biết, đụng đến anh sẽ có hậu quả thế nào, đây không chỉ là sự khiêu khích mà còn là lời cảnh cáo với Tần Hiên Long.
Phải biết là, sau khi bước vào giới tu hành, anh cũng biết được rất nhiều quy định có liên quan đến giới tu hành ở Hoa Hạ. Mặc dù tất cả mọi người trong giới tu hành ở Hoa Hạ đều không phải người thường, nhưng ở bất cứ giới nào cũng tồn tại giao dịch.
Có giao dịch là có khái niệm tiền bạc.
Vì thế đối với người trong giới tu hành mà nói, tiền ở thế tục vô giá trị nhưng cũng rất quan trọng.
Đặc biệt là một vài thế hệ trẻ có tiền đồ và tiềm lực trong giới tu hành, cho dù là để bồi dưỡng sức mạnh của bản thân hay đến chợ đen ở thế tục mua tư liệu cần thiết cho việc tu hành thì đều cần rất nhiều tiền.
Tần Hiên Long có được thành tựu như ngày hôm nay, có liên quan rất lớn đến khối tài sản kếch sù mà anh ta sở hữu ở nước ngoài và Hoa Hạ.
Trong thế tục, có rất nhiều đoàn thám hiểm đi đào một vài di tích cổ, ở đó luôn giấu rất nhiều đồ dùng hữu ích cho người tu hành, nhưng những thứ đồ đó với người bình thường mà nói lại chẳng có giá trị gì.
Vì thế, những thứ đồ đo·sau khi được đào lên từ các di tích cổ đều được đem đi bán ở chợ đen.
Muốn mua những món đồ đó, cần một số tiền rất lớn, cho dù là tỷ phú thuộc top một trăm người giàu có nhất trên thế giới cũng không mua nổi, chỉ có một vài tập đoàn tài chính và phú hào ẩn hình mới có đủ tiền để mua.
Nhưng người mua chủ yếu những món đồ đó lại là nhân vật phi thường phương Tây và người trong giới tu hành, chỉ có những người đó mới sở hữu khối tài sản lớn như thế.
Diệp Phàm sắp xếp người đi phá hủy sản nghiệp ở nước ngoài của Tần Hiên Long, việc này chắc chắn sẽ gây cú đả kích vô cùng lớn cho anh ta.
Như thế, Tần Hiên Long chắc chắn sẽ tức giận.
Một khi tức giận, sẽ dễ dàng mất đi lý tính.
Chỉ cần Tần Hiên Long nổi giận, cách làm việc sẽ không thận trọng như ngày thường nữa, đến lúc đó, Diệp Phàm sẽ có cơ hội tìm ra khuyết điểm của anh ta.
Biến những khuyết điểm đó thành lỗ hổng, anh có thể đánh bại Tần Hiên Long.
Diệp Phàm trở về biệt thự, ngồi trên chiếc đệm hương bồ trong tịnh thất, tu luyện hơn hai tiếng đồng hồ mới bước ra khỏi tịnh thất, ngồi trên ghế sô pha ở đại sảnh của biệt thự.
Anh tính thời gian, chắc có lẽ Sở Thanh Nhã đã xuống máy bay, vì thế liền cầm điện thoại gọi cho cô.
Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối.
“Diệp Phàm.” Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Sở Thanh Nhã.
“Ừm, Thanh Nhã, cô về đến nhà chưa?” Diệp Phàm hỏi.
“Vừa về xong!” Sở Thanh Nhã hỏi: “Anh có việc gì sao?”
“Không có chuyện gì, chỉ là lo lắng cho cô, nếu cô đã an toàn về thủ đô rồi, tôi cũng yên tâm.” Diệp Phàm nói: “Cô ở thủ đô vẫn phải chú ý an toàn, một khi gặp chuyện gì, nhớ phải gọi ngay cho tôi.”
“Được!”
Sở Thanh Nhã, cảm nhận được sự quan tâm của Diệp Phàm dành cho cô, cô thấy ấm áp trong lòng, ngọt ngào giống như ăn mật ong vậy.
“Ừm, vậy cô làm việc của mình đi, tôi tắt máy trước đây.” Diệp Phàm nói.
“Tạm biệt!”
“Hẹn gặp lại!”
Cúp điện thoại với Sở Thanh Nhã, Diệp Phàm để điện thoại sang một bên, tay trái giống như làm ảo thuật lấy ra một viên bi sắt màu đen.
Bề mặt viên bi sắt màu đen có vô vàn hình thù cổ xưa.
Đây là vật Diệp Phàm có được ở nước ngoài, để tìm ra lai lịch nguồn gốc của viên bi màu đen đó, anh đã đọc rất nhiều dã sử và sách cổ, nhưng vẫn không phát hiện ra điều gì.
Chỉ có thể khẳng định hình thù cổ xưa trên bề mặt viên bi đen đó là loại văn tự cổ hơn Tiên Hạ.
Thậm chí Diệp Phàm hoài nghi đây là sản vật của một nền văn minh trên trái đất, có điều mặc dù đến tận bây giờ Diệp Phàm vẫn chưa hiểu công dụng thực sự của viên bi sắt màu đen đó.
Nhưng anh phát hiện ra rất nhiều công dụng kỳ diệu của viên bi sắt màu đen, lúc đầu anh có thể phất lên ở nước ngoài, chủ yếu là dựa vào viên bi sắt màu đen này.
Sau khi lấy viên bi sắt màu đen ra, Diệp Phàm hợp hai tay lại, giống như ngọc trai chứa chân trâu, ấn viên bi sắt màu đen trong lòng hai bàn tay, các hoa văn cổ xưa trên bề mặt viên bi lập tức phát sáng.
Vù! Vù! Vù!
Khi các hoa văn cổ xưa phát sáng, viên bi sắt màu đen bắt đầu rung động, đồng thời thu hút năng lượng đặc biệt của trời đất.
Các năng lượng đặc biệt từ bốn phương tám hướng tụ hợp về phía viên bi sắt màu đen, sau đó, lấy viên bi làm vật trung gian, bắt đầu chảy vào trong cơ thể của Diệp Phàm.
Khi nguồn năng lượng đặc biệt chảy vào trong cơ thể Diệp Phàm, trên bề mặt da của anh xuất hiện rất nhiều đường vân màu vàng, giống như hình xăm màu vàng, chỉ có điều những hình thù màu vàng đó lấp lánh, vừa nhìn là biết vô cùng phi phàm.
“Phù......”
Tuy nhiên, lúc này ấn đường của Diệp Phàm tỏa ra khí đen, giống như vật tổ ác quỷ vô cùng hung ác, lập tức cơ thể Diệp Phàm giống như bị sét đánh, há mồm liền ói ra một ngụm máu tươi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.