Chương 21: Vị khách bất ngờ
Tuyết Bay Tháng Tám
14/12/2020
Sở Thanh Nhã không hề biết vận mệnh của mình lại bị thao túng lần nữa, hơn nữa còn do chính người thân yêu của mình.
Tối hôm đó, Sở Thanh Nhã cũng không được nghỉ ngơi, tuy rằng có bôi thuốc, nhưng Sở Thanh Tuyết nửa đêm vẫn cứ đau, nước mắt liên tục chảy xuống, ngay lập tức Sở Thanh Nhã phải lau nước mắt đi, bằng không nước mắt chảy vào vết thương sẽ càng thêm đau.
Mãi cho đến gần sáng, thừa dịp Sở Thanh Nhã không chịu đựng được nên ngủ thiếp đi, cô mới chợp mắt được một lúc.
Vừa mới ngủ không bao lâu, Sở Thanh Nhã liền bị người giúp việc đánh thức.
“Có khách đến nhà?”. Sở Thanh Nhã mơ hồ nhìn về phía người giúp việc.
Người giúp việc gật đầu, “Tiểu thư, anh ta nói mình là Đường Kiến Thụy, là bạn tốt của Diệp Phàm tiên sinh, còn nữa, Đường tiên sinh là một quân nhân mang quân hàm đại tá.”
Nghe vậy Sở Thanh Nhã kích động hỏi: “Quân nhân?”
Thấy người giúp việc gật đầu khẳng định, Sở Thanh Nhã suy nghĩ một lúc, nói: “Cô đưa người đó vào phòng khách, tôi sẽ xuống ngay lập tức.”
Chờ đến khi Sở Thanh Nhã sửa soạn chỉn chuvà đi đến phòng khách, Đường Kiến Thụy đã hơi mất kiên nhẫn.
"Cô chính là em dâu tôi đúng không?", Đường Kiến Thụy đứng lên cười hỏi.
Đôi mắt của Sở Thanh Nhã sáng lên, không giống với tướng mạo tầm thường của Diệp Phàm, Đường Kiến Thụy đẹp trai như ánh mặt trời, hơn nữa có sự chín chắn của tuổi trung niên, càng làm cho người khác vừa thấy đã phải rung động.
Chỉ là… em dâu là cái quái gì thế?
"Nói ngắn gọn, lần này tôi đến là vì chuyện mà em Phàm đã nhờ." Đường Kiến Thụy vừa nói vừa chỉ vào thứ gì đó anh ta mang theo.
Lúc này Sở Thanh Nhã mới nhìn thấy Đường Kiến Thụy đem đến một chiếc hộp mang phong cách cổ điển và xấp tài liệu dày cộm.
Em Phàm, Diệp Phàm?
“Đây là những tài liệu nghiên cứu về Hồng Nhan Kiếp và các tài liệu phê duyệt của Hồng Nhan Kiếp.” Đường Kiến Thụy đem cả hai xấp tài liệu đưa cho Sở Thanh Nhã.
Tài liệu nghiên cứu Hồng Nhan Kiếp, tài liệu phê duyệt?
Sở Thanh Nhã bối rối, theo bản năng tiếp nhận tài liệu, trên cùng quả nhiên là một tài liệu cần phê duyệt, hơn nữa tài liệu đã được thông qua, có thể được sản xuất để đem bán.
Đối với các tài liệu nghiên cứu, Sở Thanh Nhã liếc nhìn vài lần, cô không phải nhà nghiên cứu nên xem có chút không hiểu, nhưng cũng có cảm giác có chút không đúng thực tế.
“Em dâu, hôm qua em Phàm gửi tài liệu cho tôi, còn đặc biệt căn dặn phải có công văn phê duyệt nhanh một chút.” Đường Kiến Thụy nói, chỉ vào chiếc hộp cổ, “Tôi đã mang thành phẩm đến và các tài liệu nghiên cứu mà em Phàm cung cấp, đã được xác nhận là không có sai sót.”
Những lời nói của Đường Kiến Thụy mang theo chút ý tứ tranh công, để một loại mỹ phẩm được chứng thực trong thời gian ngắn, anh đã tốn không ít mối quan hệ.
"Thành phẩm?". Đầu óc Sở Thanh Nhã rối tung.
Đặt tài liệu lên bàn trà, Sở Thanh Nhã ngồi xuống, áy náy nhìn Đường Kiến Thụy mỉm cười:"Đường tiên sinh, trước hết anh có thể giải thích cho tôi một chút được không, đầu óc tôi hơi rối bời."
"Em Phàm làm việc quyết đóan gọn gàng, em dâu, cô đừng phá hủy danh tiếng của cậu ấy". Đường Thụy mỉm cười, rồi mở cái hộp ra.
Bên trong hộp là hai bình thuốc mỡ.
Bình màu trắng bên trái chứa Hồng Nhan Kiếp, bình màu đỏ bên phải em Phàm không cho tôi biết tên, tuy nhiên đây là các tài liệu được tiếp tục nghiên cứu từ tài liệu của Hồng Nhan Kiếp, rất có hiệu quả trong việc phục hồi các loại sẹo.
Nói đến đây, Đường Kiến Thụy nghiêm túc:"Em dâu, lần này tôi đến không chỉ là vì em Phàm nhờ đem những thứ này đến, còn có sự ủy thác của quân đội, chúng tôi không để ý đến Hồng Nhan Kiếp, nhưng sản phẩm còn lại kia phải được ưu tiên cho quân đội, đó cũng là yêu cầu của chúng tôi để tài liệu được phê duyệt”.
Sở Thanh Nhã cực kỳ bối rối, chỉ nghe rõ ràng được một câu, sản phẩm còn lại kia, hiệu quả trong việc phục hồi các loại sẹo.
Sở Thanh Nhã cầm bình thuốc mỡ vô ý thức, tháo ra và ngửi nó.
Một giây sau, mặt cô bắt đầu tái lại.
Mùi vị cay nồng không rõ xông thẳng vào trán, bộ não vốn đang lơ mơ ngay lập tức tỉnh táo, tỉnh đến nỗi cô muốn vứt bỏ bình thuốc mỡ trong tay xuống.
Thật khó ngửi.
Thuốc mỡ như vậy thật sự có thể làm cho vết sẹo được hồi phục.
Đường Kiến Thụy liếc mắt nhìn thấy sự do dự của Sở Thanh Nhã, suy nghĩ một chút, lấy ra một tấm hình từ trong túi áo của anh, đưa cho Sở Thanh Nhã.
"Anh...". Sở Thanh Nhã nhìn tấm hình, nhìn vào Đường Kiến Thụy đẹp trai tỏa nắng trước mặt, căn bản không thể tin đây là cùng một người.
"Em Phàm đã đưa tài liệu về sản phẩm mới cho tôi sau khi điều chế ra hai bình thuốc mỡ trong tay cô, một trong số đó được sử dụng trên người tôi, kể từ khi bôi thuốc đến bây giờ, chưa đến hai mươi giờ, nói đúng hơn chưa tới mười giờ."
Chưa tới mười giờ?
Đây là phép màu sao?
Sở Thanh Nhã nhìn tới nhìn lui bức hình trong tay và anh chàng đẹp trai trước mặt, làm thế nào cũng không tin, chỉ trong vỏn vẹn mười tiếng, người bên trong tấm hình liền biến thành người trước mặt.
Nhưng sự thật nói cho cô biết rằng, chuyện như vậy không thể nào xảy ra.
Chuyện này có nghĩa là, dung mạo của em gái cô có thể được cứu!
Sở Thanh Nhã không thể chờ đợi được nữa muốn sử dụng ngay chai thuốc mỡ trong tay để đi cứu em gái mình, nhưng xuất phát từ sự giáo dục tốt, cô cố kìm nén sự phấn khích bên trong mình.
Nhưng chẳng lâu sau đó, cô phát hiện ra có gì đó không đúng.
Nghiên cứu Hồng Nhan Kiếp, kẻ phản bội nội gián của công ty đã bị bắt, sự xuất hiện của Đường Kiến Thụy, lúc trước cô vội vàng chạy đến Cục Công an, Hứa Tiệp Viễn nói với cô rằng đột nhiên có người tố cáo cung cấp thông tin mới để bắt kẻ phản bội, cùng với chuyện lúc trước đột nhiên Diệp Phàm yêu cầu mua dược liệu...
Liên kết mọi chuyện với nhau, sự thật chỉ có một.
Trong lúc kẻ phản bội bị bắt, Diệp Phàm đã ra tay rồi!
Nghĩ đến đây, mũi Sở Thanh Nhã chua xót, viền mắt cay nóng.
Rõ ràng, Diệp Phàm biết rõ tình cảnh khó khăn của Khuynh Thành, bề ngoài luôn miệng từ chối cô nhưng trên thực tế đã bắt đầu hành động, vì lẽ đó vụ án mới đượcphá trong thời gian ngắn như vậy, Hồng Nhan Kiếp cũng là do Diệp Phàm hỗ trợ nghiên cứu ra.
Nhưng mà cô đã làm cái gì?
Sống chết không qua lại với nhau, tùy ý để em gái đụng chạm vào vết sẹo sâu nhất trong lòng anh, còn tự cho mình là cao cao tại thượng, thậm chí còn oán giận anh đi đòi nợ không xử lý ổn thỏa, dẫn đến xảy ra chuyện bắt cóc.
Suy nghĩ kỹ càng hơn, ngay từ đầu Diệp Phàm không hề mắc nợ với cô, thay vào đó cô và em gái lấy việc kết hôn làm cái cớ, yêu cầu Diệp Phàm làm hết chuyện này đến chuyện khác.
Sở Thanh Nhã càng nghĩ càng cảm thấy đau lòng.
"Em dâu, chúng tôi hy vọng hai người có thể mau chóng sản xuất loại thuốc mỡ kia, bất luận việc này đối với hai người hay là quân đội, cũng đều rất quan trọng!" Đường Kiến Thụy một lần nữa căn dặn.
Ít nhất ba mươi nghìn người trong quân đội bị phá hủy dung mạo, nếu tính luôn cả số người xuất ngũ, sẽ càng nhiều người hơn, một loại thuốc có hiệu quả trị sẹo cực kì cần thiết đối với những người này.
"Chúng tôi sẽ sản xuất ra thuốc trong thời gian ngắn nhất." Sở Thanh Nhã phục hồi tinh thần, trịnh trọng đảm bảo, trong lòng thoáng chút vui mừng.
Không chỉ là quân đội, có rất nhiều người ở Hoa Hạ cần thuốc đặc trị để điều trị sẹo, hiện tại phương pháp điều chế thuốc đã có, chỉ cần Khuynh Thành không có sai lầm, trong nháy mắt lập tức có thể trở thành bá chủ.
"Vậy thì quá tốt rồi."
Đường Kiến Thụy gật đầu cười, sau đó đứng lên, “Em dâu, tôi nói thêm một câu, công thức điều chế rất quan trọng, hy vọng cô có thể nắm giữ cho tốt, còn nếu thực sự không làm được, mau tìm Phàm tử, bất luận thế nào cậu ấy cũng sẽ nghĩ ra biện pháp giải quyết tốt nhất.”
Bất luận thế nào, biện pháp giải quyết tốt nhất sao? Sở Thanh Nhã lại thất thần một lần nữa.
Tối hôm đó, Sở Thanh Nhã cũng không được nghỉ ngơi, tuy rằng có bôi thuốc, nhưng Sở Thanh Tuyết nửa đêm vẫn cứ đau, nước mắt liên tục chảy xuống, ngay lập tức Sở Thanh Nhã phải lau nước mắt đi, bằng không nước mắt chảy vào vết thương sẽ càng thêm đau.
Mãi cho đến gần sáng, thừa dịp Sở Thanh Nhã không chịu đựng được nên ngủ thiếp đi, cô mới chợp mắt được một lúc.
Vừa mới ngủ không bao lâu, Sở Thanh Nhã liền bị người giúp việc đánh thức.
“Có khách đến nhà?”. Sở Thanh Nhã mơ hồ nhìn về phía người giúp việc.
Người giúp việc gật đầu, “Tiểu thư, anh ta nói mình là Đường Kiến Thụy, là bạn tốt của Diệp Phàm tiên sinh, còn nữa, Đường tiên sinh là một quân nhân mang quân hàm đại tá.”
Nghe vậy Sở Thanh Nhã kích động hỏi: “Quân nhân?”
Thấy người giúp việc gật đầu khẳng định, Sở Thanh Nhã suy nghĩ một lúc, nói: “Cô đưa người đó vào phòng khách, tôi sẽ xuống ngay lập tức.”
Chờ đến khi Sở Thanh Nhã sửa soạn chỉn chuvà đi đến phòng khách, Đường Kiến Thụy đã hơi mất kiên nhẫn.
"Cô chính là em dâu tôi đúng không?", Đường Kiến Thụy đứng lên cười hỏi.
Đôi mắt của Sở Thanh Nhã sáng lên, không giống với tướng mạo tầm thường của Diệp Phàm, Đường Kiến Thụy đẹp trai như ánh mặt trời, hơn nữa có sự chín chắn của tuổi trung niên, càng làm cho người khác vừa thấy đã phải rung động.
Chỉ là… em dâu là cái quái gì thế?
"Nói ngắn gọn, lần này tôi đến là vì chuyện mà em Phàm đã nhờ." Đường Kiến Thụy vừa nói vừa chỉ vào thứ gì đó anh ta mang theo.
Lúc này Sở Thanh Nhã mới nhìn thấy Đường Kiến Thụy đem đến một chiếc hộp mang phong cách cổ điển và xấp tài liệu dày cộm.
Em Phàm, Diệp Phàm?
“Đây là những tài liệu nghiên cứu về Hồng Nhan Kiếp và các tài liệu phê duyệt của Hồng Nhan Kiếp.” Đường Kiến Thụy đem cả hai xấp tài liệu đưa cho Sở Thanh Nhã.
Tài liệu nghiên cứu Hồng Nhan Kiếp, tài liệu phê duyệt?
Sở Thanh Nhã bối rối, theo bản năng tiếp nhận tài liệu, trên cùng quả nhiên là một tài liệu cần phê duyệt, hơn nữa tài liệu đã được thông qua, có thể được sản xuất để đem bán.
Đối với các tài liệu nghiên cứu, Sở Thanh Nhã liếc nhìn vài lần, cô không phải nhà nghiên cứu nên xem có chút không hiểu, nhưng cũng có cảm giác có chút không đúng thực tế.
“Em dâu, hôm qua em Phàm gửi tài liệu cho tôi, còn đặc biệt căn dặn phải có công văn phê duyệt nhanh một chút.” Đường Kiến Thụy nói, chỉ vào chiếc hộp cổ, “Tôi đã mang thành phẩm đến và các tài liệu nghiên cứu mà em Phàm cung cấp, đã được xác nhận là không có sai sót.”
Những lời nói của Đường Kiến Thụy mang theo chút ý tứ tranh công, để một loại mỹ phẩm được chứng thực trong thời gian ngắn, anh đã tốn không ít mối quan hệ.
"Thành phẩm?". Đầu óc Sở Thanh Nhã rối tung.
Đặt tài liệu lên bàn trà, Sở Thanh Nhã ngồi xuống, áy náy nhìn Đường Kiến Thụy mỉm cười:"Đường tiên sinh, trước hết anh có thể giải thích cho tôi một chút được không, đầu óc tôi hơi rối bời."
"Em Phàm làm việc quyết đóan gọn gàng, em dâu, cô đừng phá hủy danh tiếng của cậu ấy". Đường Thụy mỉm cười, rồi mở cái hộp ra.
Bên trong hộp là hai bình thuốc mỡ.
Bình màu trắng bên trái chứa Hồng Nhan Kiếp, bình màu đỏ bên phải em Phàm không cho tôi biết tên, tuy nhiên đây là các tài liệu được tiếp tục nghiên cứu từ tài liệu của Hồng Nhan Kiếp, rất có hiệu quả trong việc phục hồi các loại sẹo.
Nói đến đây, Đường Kiến Thụy nghiêm túc:"Em dâu, lần này tôi đến không chỉ là vì em Phàm nhờ đem những thứ này đến, còn có sự ủy thác của quân đội, chúng tôi không để ý đến Hồng Nhan Kiếp, nhưng sản phẩm còn lại kia phải được ưu tiên cho quân đội, đó cũng là yêu cầu của chúng tôi để tài liệu được phê duyệt”.
Sở Thanh Nhã cực kỳ bối rối, chỉ nghe rõ ràng được một câu, sản phẩm còn lại kia, hiệu quả trong việc phục hồi các loại sẹo.
Sở Thanh Nhã cầm bình thuốc mỡ vô ý thức, tháo ra và ngửi nó.
Một giây sau, mặt cô bắt đầu tái lại.
Mùi vị cay nồng không rõ xông thẳng vào trán, bộ não vốn đang lơ mơ ngay lập tức tỉnh táo, tỉnh đến nỗi cô muốn vứt bỏ bình thuốc mỡ trong tay xuống.
Thật khó ngửi.
Thuốc mỡ như vậy thật sự có thể làm cho vết sẹo được hồi phục.
Đường Kiến Thụy liếc mắt nhìn thấy sự do dự của Sở Thanh Nhã, suy nghĩ một chút, lấy ra một tấm hình từ trong túi áo của anh, đưa cho Sở Thanh Nhã.
"Anh...". Sở Thanh Nhã nhìn tấm hình, nhìn vào Đường Kiến Thụy đẹp trai tỏa nắng trước mặt, căn bản không thể tin đây là cùng một người.
"Em Phàm đã đưa tài liệu về sản phẩm mới cho tôi sau khi điều chế ra hai bình thuốc mỡ trong tay cô, một trong số đó được sử dụng trên người tôi, kể từ khi bôi thuốc đến bây giờ, chưa đến hai mươi giờ, nói đúng hơn chưa tới mười giờ."
Chưa tới mười giờ?
Đây là phép màu sao?
Sở Thanh Nhã nhìn tới nhìn lui bức hình trong tay và anh chàng đẹp trai trước mặt, làm thế nào cũng không tin, chỉ trong vỏn vẹn mười tiếng, người bên trong tấm hình liền biến thành người trước mặt.
Nhưng sự thật nói cho cô biết rằng, chuyện như vậy không thể nào xảy ra.
Chuyện này có nghĩa là, dung mạo của em gái cô có thể được cứu!
Sở Thanh Nhã không thể chờ đợi được nữa muốn sử dụng ngay chai thuốc mỡ trong tay để đi cứu em gái mình, nhưng xuất phát từ sự giáo dục tốt, cô cố kìm nén sự phấn khích bên trong mình.
Nhưng chẳng lâu sau đó, cô phát hiện ra có gì đó không đúng.
Nghiên cứu Hồng Nhan Kiếp, kẻ phản bội nội gián của công ty đã bị bắt, sự xuất hiện của Đường Kiến Thụy, lúc trước cô vội vàng chạy đến Cục Công an, Hứa Tiệp Viễn nói với cô rằng đột nhiên có người tố cáo cung cấp thông tin mới để bắt kẻ phản bội, cùng với chuyện lúc trước đột nhiên Diệp Phàm yêu cầu mua dược liệu...
Liên kết mọi chuyện với nhau, sự thật chỉ có một.
Trong lúc kẻ phản bội bị bắt, Diệp Phàm đã ra tay rồi!
Nghĩ đến đây, mũi Sở Thanh Nhã chua xót, viền mắt cay nóng.
Rõ ràng, Diệp Phàm biết rõ tình cảnh khó khăn của Khuynh Thành, bề ngoài luôn miệng từ chối cô nhưng trên thực tế đã bắt đầu hành động, vì lẽ đó vụ án mới đượcphá trong thời gian ngắn như vậy, Hồng Nhan Kiếp cũng là do Diệp Phàm hỗ trợ nghiên cứu ra.
Nhưng mà cô đã làm cái gì?
Sống chết không qua lại với nhau, tùy ý để em gái đụng chạm vào vết sẹo sâu nhất trong lòng anh, còn tự cho mình là cao cao tại thượng, thậm chí còn oán giận anh đi đòi nợ không xử lý ổn thỏa, dẫn đến xảy ra chuyện bắt cóc.
Suy nghĩ kỹ càng hơn, ngay từ đầu Diệp Phàm không hề mắc nợ với cô, thay vào đó cô và em gái lấy việc kết hôn làm cái cớ, yêu cầu Diệp Phàm làm hết chuyện này đến chuyện khác.
Sở Thanh Nhã càng nghĩ càng cảm thấy đau lòng.
"Em dâu, chúng tôi hy vọng hai người có thể mau chóng sản xuất loại thuốc mỡ kia, bất luận việc này đối với hai người hay là quân đội, cũng đều rất quan trọng!" Đường Kiến Thụy một lần nữa căn dặn.
Ít nhất ba mươi nghìn người trong quân đội bị phá hủy dung mạo, nếu tính luôn cả số người xuất ngũ, sẽ càng nhiều người hơn, một loại thuốc có hiệu quả trị sẹo cực kì cần thiết đối với những người này.
"Chúng tôi sẽ sản xuất ra thuốc trong thời gian ngắn nhất." Sở Thanh Nhã phục hồi tinh thần, trịnh trọng đảm bảo, trong lòng thoáng chút vui mừng.
Không chỉ là quân đội, có rất nhiều người ở Hoa Hạ cần thuốc đặc trị để điều trị sẹo, hiện tại phương pháp điều chế thuốc đã có, chỉ cần Khuynh Thành không có sai lầm, trong nháy mắt lập tức có thể trở thành bá chủ.
"Vậy thì quá tốt rồi."
Đường Kiến Thụy gật đầu cười, sau đó đứng lên, “Em dâu, tôi nói thêm một câu, công thức điều chế rất quan trọng, hy vọng cô có thể nắm giữ cho tốt, còn nếu thực sự không làm được, mau tìm Phàm tử, bất luận thế nào cậu ấy cũng sẽ nghĩ ra biện pháp giải quyết tốt nhất.”
Bất luận thế nào, biện pháp giải quyết tốt nhất sao? Sở Thanh Nhã lại thất thần một lần nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.