Quyển 2 - Chương 50: Bữa Cơm Ấm Áp
Kỵ Trứ Oa Ngưu Khứ Lữ Hành
14/04/2013
Nhìn Hoàng lão rời đi. Dương Vũ liền đem tất cả tinh lực của mình đặt trên Thái Cực quyền. Thái cực quyền tuy chỉ có bốn mươi tám thức, thoạt nhìn trông cực kỳ đơn giản dễ dàng.
Nhưng tự mình luyện qua mới biết không hề đơn giản như vậy.
Bình thường nhìn người khác diễn luyện Thái Cực quyền. Dương vũ cho là những thức Thái Cực quyền này rất đơn giản. Rất dễ dàng thực hiện. Nhưng nhìn càng đơn giản thì tới tay lại càng thêm khó khăn.
Không nói Dương Vũ bây giờ có thể lĩnh ngộ được bao nhiêu tinh túy Thái Cực quyền. hắn thậm chí ngay cả xuất ra một chiêu thức lưu loát cũng không thể, chứ đừng nói chi là hành vân lưu thủy, liên miên bất đoạn.
Nghiêm khắc mà nói hiện tại Dương Vũ đối với ý nghĩa Thái Cực quyền còn xa lạ.
“Nhìn tưởng như cực kỳ đơn giản nhưng không ngờ lại quá thâm ảo”. Dương Vũ cười khổ, tiếp tục nghiên cứu Thái cực quyền. Không biết thời gian qua bao lâu, Nhã Tư bổng nhiênxuất hiện bên cạnh Dương Vũ.
“Hì hì, Dương Vũ ngu ngốc, quỷ hẹp hòi.”
Dương Vũ nghe vậy, đảo cặp mắt trắng dã, thu công trở lại cái ghế dựa.
“Anh khi nào là đại ngu ngốc, quỷ hẹp hòi?” Dương Vũ bất đắc dĩ nói.
“Hì hì, Anh vốn chính là ngu ngốc hẹp hòi, dễ giận như vậy, thật không biết bạn gái của anh làm sao lại thích người như anh.” Nhã Tư nhìn chằm chằm Dương Vũ nói.
“Chuyện yêu đương người lớn, con nít đừng tò mò” Dương Vũ ngồi xuống ghế nói.
“Hừ, em đã không còn là con nít lâu rồi. Em đã trưởng thành” Nhã Tư ưỡn ngực nói.
“Đúng rồi, anh ngu ngốc, anh theo ông nội em học tập cái gì…. Thái Cực quyền hả?” Nhã Tư tò mò hỏi.
“Đúng vậy, có gì kỳ lạ sao?” Nhìn Nhã Tư lộ vẻ mặt kỳ quái, Dương Vũ ngạc nhiên hỏi.
“Em chỉ thay ông nội cao hứng thôi, rốt cuộc cũng có người ngu ngốc nguyện ý chịu theo ông nội học tập Thái Cực rồi.” Nhã Tư cười nói.
” Trước kia ông nội muốn em và chị học tập Thái Cực, nhưng có đánh chết chị và em cũng không muốn học.” Nhã Tư mở to mắt nói.
"Tại sao?" Dương Vũ kỳ quái hỏi.
“Anh đần thế, anh không biết Thái Cực chỉ dành cho những người cao tuổi mới học mấy thứ đấy thôi sao? Em là một thiếu nữ xinh đẹp làm sao học nhưng thứ như Thái Cực quyền đây.” Nhã Tư hếch mũi mỉm cười nhăn mặt nói.
Bỗng nhiên, Nhã Tư không ngừng đánh giá Dương Vũ, làm cho Dương vũ có chút khó chịu. “ Cô bé nhìn cái gì?”
"Em thấy anh không chỉ là ngu ngốc, quỷ hẹp hòi, hơn nữa còn là một ông cụ non." Nhã Tư bỗng nhiên cười nói.
"Anh có chổ nào thoạt nhìn giống như một ông cụ non hả?" Dương Vũ nhìn bản thân một chút, buồn bực hỏi ngược lại.
"Bây giờ nhìn lại thì không giống, nhưng mới vừa rồi, anh đánh Thái Cực trông rất giống một ông cụ non.” Nhã Tư cười hì hì nọi.
Nhìn Nhã Tư cười đắc ý, Dương Vũ hoàn toàn hết chỗ nói rồi.
"Ai da." Nhã Tư bỗng nhiên kinh hô một tiếng, kéo Dương Vũ hướng về vào bên trong biệt thự vội vã đi tới.
"Sao vậy?" Dương Vũ sợ hết hồn, liền vội vàng hỏi.
"Đều tại anh hết, em vốn là tới gọi anh đi ăn cơm. Bây giờ mới nhớ, lát nữa em bị bà nội mắng cho coi." Nhã Tư bỉu môi nói.
"Vừa trách anh hả? Nhưng anh có biết gì đâu." Dương Vũ đảo cặp mắt trắng dã nói.
"Hừ hừ, không trách anh chẳng lẽ trách em sao hả?" Nhã Tư hung hăng nhìn chằm chằm Dương Vũ nói.
"Tư Tư, sao đi lâu như vậy giờ mới trở về hả? Thức ăn nguội hết rồi." Mới vừa vào phòng ăn, một thanh âm hiền lành bên tai Dương Vũ vang lên. Dương Vũ thuận mắt nhìn sang, vừa lúc nhìn thấy bà lão đang nhìn sang.
"Ha hả, tiểu Vũ, ông giới thiệu cho cháu, đây chính là vợ của ông." Hoàng lão cười cười ngoắc Dương Vũ nói
“Cháu chào bà." Dương Vũ đi tới, lễ phép bắt chuyện nói.
"Ha hả, cháu chính là tiểu Vũ, thật là đứa trẻ tốt, khó trách những ngày qua ông ấy cứ thường xuyên nói bên tai bà về cháu." Bà Hoàng cười nói.
Dương Vũ ngượng ngùng cười cười, không biết nói gì.
"Bà nội, ăn cơm đi, cháu sắp chết đói rồi." Nhã Tư nắm lên chiếc đũa, mở đôi mắt to nhìn của mội người nói.
"Được rồi, chúng ta ăn cơm, tiểu Vũ, cháu ngồi ở đây." Bà Hoàng chỉ vào vào một cái ghế bên cạnh Hoàng lão nói, đồng thời đi tới đối diện Hoàng lão, ngồi xuống bên cạnh Nhã Tư.
“Không nên câu thúc, cứ xem như nhà mình là được” Hoàng lão ha hả cười nói.
Dương Vũ gật đầu, chuẩn bị ngồi xuống. Nhưng lúc này Nhã Tư bỗng nhiên nói chuyện: "Đợi một chút, quỷ hẹp hòi, anh đi rửa tay trước đi, phòng bếp ở kia." Nhã Tư chỉ vào phòng bếp bên kia nói với Dương Vũ .
Dương Vũ sửng sốt, tiếp theo là ngượng ngùng cười, xoay người đi vào phòng bếp.
"Thật là không có lễ phép, sao cháu gọi tiểu Vũ là quỷ hẹp hòi? Cháu phải gọi là anh mới đúng." Bà Hoàng trách cứ nói.
"Hừ, anh ấy vốn là quỷ hẹp hòi." Nhã Tư khả ái mặt nhăn mũi, nói
"Ha hả, bà cũng đừng trách cứ cô bé, cháu không ngại." Dương Vũ cười nói.
"Như vậy sao được, đây cũng là lễ phép căn bản ." Bà Hoàng hiền lành nhìn Dương Vũ sau đó quay đầu nhìn Nhã Tư nói: "Cháu xem. . ."
"Ăn cơm thôi, cháu đói lắm rồi."Nhã Tư vội lên tiếng cắt đứt câu nói làm cho Hoàng nãi nãi bất đắc dĩ không nói được gì.
"Tiểu Vũ." Hoàng nãi nãi đưa tay gắp thức ăn cho Dương Vũ.
"Cháu cảm ơn." Dương Vũ nói cám ơn rồi, sau đó hắn kỳ quái nhìn hai bên.
Hoàng lão tựa hồ biết Dương Vũ đang nghĩ, cười ha hả nói: "Hôm nay cũng chỉ có bốn người chúng ta ở chỗ này, bọn họ còn chưa trở về."
"Vâng." Dương Vũ gật đầu, hắn còn lấy làm lạ là biệt thự to như thế này tại sao lại chỉ có bốn người bọn họ đang dùng cơm.
“Tiểu vũ dùng bữa đừng khách khí” Vừa nói bà Hoàng vừa gắp món ăn cho Dương Vũ.
"Bà nội, bà thật thiên vị." Nhã Tư chu cái miệng nhỏ nhắn nói."Ha hả, con bé này thiệt là… " vừa nói Bà Hoàng cũng vừa gắp món ăn cho Nhã Tư.
Một bữa cơm, trong không khí ấm áp bọn họ ăn hơn một giờ mới xong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.