Quyển 2 - Chương 43: Cổ Võ Kỹ
Kỵ Trứ Oa Ngưu Khứ Lữ Hành
14/04/2013
“ Cháu đến rồi!“ Dương Vũ đi đến trước mặt lão già, cung kính nói.
"Biết tại sao ông muốn gặp cháu không?" Lão giả hòa ái hỏi.
"Không biết." Dương Vũ lắc đầu.
“Cháu đối với Thái Cực quyền có hứng thú không?" Lão đầu vẫn mỉm cười hỏi.
"Không biết." Dương Vũ trầm ngâm một chút, hắn cũng không biết mình thật ra có hứng thú với Thái Cực Quyền hay không. Nhưng nhìn lão diễn luyện nó, hắn dường như có một cảm giác mơ hồ. Có lẽ đối với loại cảm giác này, hắn có hứng thú, nên đối với Thái Cực quyền cũng có hứng thú.
"Ha ha." Lão già cười một tiếng, vừa nhìn Dương Vũ như đánh giá vừa tiếp tục nói: "Nếu như cháu không phải là có hứng thú đối với Thái Cực quyền mà nói... Vậy tại sao cháu cứ mỗi ngày đều đến đây nhìn ông diễn luyện Thái Cực quyền? Hơn nữa, trong khoảng thời gian lúc ông biến mất, cháu mổi ngày đều đến nới này? Nếu như ông đoán không sai, cháu đang chờ ông xuất hiện phải không ?"
Mỗi một câu nói của lão đều làm cho Dương Vũ khiếp sợ không thôi. Hắn cho rằng hắn mỗi ngày ở chỗ này nhìn lão diễn luyện Thái Cực quyền, lão nhất định không biết. Hơn nữa, trên thực tế lão không hề chú ý đến hắn.
Dương Vũ không nghĩ tới lão vẫn âm thầm lưu ý tới hắn.
"Ha hả. Cháu cũng không cần quá mức kỳ quái, cháu không nghe câu nói mắt nhìn bốn phương, tai nghe tám hướng sao? Mặc dù mắt không nhìn cháu, nhưng mỗi lúc cháu xuất hiện hay lúc rời đi. Cháu cho rằng ông không biết hay sao?" Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Dương Vũ, lão già lập tức giải thích.
"Thì ra là như vậy." Dương Vũ âm thầm xấu hổ, hắn quá sơ suất rồi, tự cho là lão không chú ý tới mình, nhưng lại không nghĩ tới lão vẫn luôn chú ý đến hắn.
"Như vậy, ông hỏi cháu một lần nữa, cháu có hứng thú đối với Thái Cực quyền hay không? Cháu hãy thành thật trả lời." Lão già cười dài nhìn Dương Vũ nói.
Mặc dù lúc này ánh đèn mờ mờ, nhưng Dương Vũ phát hiện ánh mắt lão chợt loé tinh quang trong giây lát. Chẳng lẽ người này cũng là một cao thủ thâm tàng bất lộ? Dương Vũ trong lòng âm thầm nghĩ ngợi, nhìn người áo đen phái xa một cái, Dương Vũ mở miệng hỏi: "Ông là ai?"
“Ha ha…. Cái này cháu tạm thời không cần biết, cháu chỉ cần trả lời vấn đề của lão."
"Nếu như cháu nói cháu đối với Thái Cực quyền có hứng thú, ông có thể dạy Thái Cực quyền cho cháu không?" Dương Vũ trầm ngâm một chút, hắn cảm giác mình mặc dù có dị năng. Nhưng một chút kỹ năng chiến đấu cũng không có, nếu như có thể học được Thái Cực quyền mà nói..., nói không chừng có thể dung nhập vào dị năng.
"Trước tiên ông hỏi cháu một vấn đề, trong mắt cháu, Thái Cực quyền đến tột cùng là như thế nào? Thái Cực quyền cho cháu cảm giác gì?”
"Thái Cực quyền là như thế nào?" Dương Vũ không chút nghĩ ngợi liền thốt lên, "Thái Cực quyền là một loại công pháp có thể rèn luyện thân thể, có thể tu thân dưỡng tính, cường thân kiện thể."
"Ừ? Vậy sao?" Lão già khẽ nhíu mày, hỏi. "Vâng, nhưng. . ." Dương Vũ khẽ nhíu mày, nhìn lão một cái, tiếp tục nói: "Nhưng Thái Cực quyền của ông không giống như Thái Cực bình thường."
"Ah, có chỗ nào bất đồng?" Lão già cảm thấy hứng thú hỏi.
Thái Cực quyền khác cháu xem không có cảm giác gì. Nhưng Thái Cực quyền của ông, tựa hồ cho cháu một loại cảm giác vô cùng đặc biệt. Loại cảm giác này rất vi diệu. Hơn nữa, lúc nhìn ông đang diễn luyện, rất hòa hài, ông cùng cả trời đất như hòa làm một thể, có cảm giác linh hoạt kỳ ảo." Dương Vũ trầm ngâm, đem cảm giác đại khái nói ra một chút.
"Ha hả, cháu có ánh mắt đúng là độc đáo, Thái Cực của ông không giống Thái Cực bình thường." Lão già cười dài nói.
"Ông ơi! cháu tên là Dương Vũ, ông gọi cháu là tiểu Vũ được rồi." Dương Vũ lể phép nói. Trên người lão tựa hồ tỏa ra một loại uy thế, đó là uy thế từ trên cao nhìn xuống vạn vật. Làm cho Dương Vũ trong lúc vô tình tỏ ra cung kính đối với lão.
Lão già cười một tiếng, "Chúng ta đi qua bên kia ngồi xuống từ từ nói sau."
Ngồi trong lương đình, lão cười hiền từ. Tiếp tục nói: "Sau này ông sẽ gọi cháu là tiểu Vũ, ừ, ông họ Hoàng, cháu có thể gọi lão là Hoàng lão."
"Hoàng lão." Dương Vũ nhìn Hoàng lão, mắt lộ ra vẻ cung kính
"Cháu đối với Thái Cực có hiểu rõ không? Cháu có biết hiện tại trên thế giới, Thái Cực quyền có bao nhiêu lưu phái?"
"Không biết." Dương Vũ lắc đầu nói.
"Thái Cực quyền có Trần thức, Dương thức, Tôn thức, Ngô Thức, Võ thức… và Võ Đang nhất mạch, có nhiều loại lưu phái, Thái Cực quyền mà ông đang tu luyện chính là Võ Đang nhất phái Thái Cực quyền, tương truyền là năm đó Võ Đang tổ sư Trương Tam Phong chân nhân lưu truyền lại."
Dương Vũ gật đầu, Hoàng lão tiếp tục nói: "Thái Cực quyền cũa lão và Thái Cực phổ biến bây giờ có điều khác biệt. Thái Cực quyền quả thật có thể tu thân dưỡng tính, cường thân kiện thể. Nhưng Thái Cực quyền của lão là một loại võ công tâm pháp."
" Là loại trong tiểu thuyết võ hiệp?" Dương Vũ mặc dù biết thế giới này sẽ có võ công. Nhưng không nhịn được kinh ngạc hỏi.
“Tất nhiên” Hoàng lão kỳ dị nhìn Dương Vũ một cái, tiếp tục nói: "Thời cổ đại nó được gọi là võ công. Nhưng hiện tại, chúng ta gọi là cổ võ kỹ. Nếu tu luyện tới cực hạn, mặc dù không khoa trương bằng tiểu thuyết, nhưng cũng có thể lực phách cự thạch, cường thân kiện thể, kéo dài tuổi thọ. Hơn nữa tối trọng yếu chính là, ha hả, đối với các người trẻ tuổi như cháu mà nói thì có thể thành anh hùng, có thể hành hiệp trượng nghĩa."
Dương Vũ cười một tiếng, tiếp tục nghe Hoàng lão nói tiếp. "Cái khác sau này ông sẽ nói cho cháu biết. Hiện tại, cháu có nguyện ý theo ông học tập Thái Cực quyền hay không?"
"Nguyện ý." Dương Vũ trên mặt lộ vẻ mừng rỡ như điên. Lập tức đứng lên, hướng về phía Hoàng lão quỳ xuống. "Bái kiến sư phụ."
Hoàng lão vội vàng đứng lên, đỡ tay Dương Vũ, nói: "Ông không có đáp ứng làm sư phụ của cháu.”
"Vậy ông…?" Dương Vũ vẻ mặt kinh ngạc.
"Ông chỉ là đáp ứng dạy cháu Thái Cực quyền, không có nói muốn làm sư phó của cháu." Hoàng lão ha hả cười nói.
“ ……”
"Sau này cháu hãy gọi ông là Hoàng lão, ông sẽ truyền thụ Thái Cực quyền cho cháu." Hoàng lão cười nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.