Quyển 2 - Chương 132: Cứu Giúp
Kỵ Trứ Oa Ngưu Khứ Lữ Hành
14/04/2013
Tai nghe tiếng xé gió vang lên khắp nơi, mắt thấy phong nhận từ bốn phương tám hướng phóng tới, Hỏa Phượng Hoàng sắc mặt trong nháy mắt biến đổi.
Hỏa Phượng Hoàng bây giờ giống như một khối nam châm lớn, mà những phong nhận phóng tới lại như là những mẩu sắt vụn. Phong nhận lấy thân thể của nàng làm trung tâm, tựa như bị hấp dẫn không ngừng thay phiên nhau phóng tới.
Dương Vũ đứng ẩn ở một bên nhìn sắc mặt đại biến của Hỏa Phượng Hoàng, không ngừng lắc đầu. Hắn biết nếu lần này không có sự kiện đột biến nào xảy ra thì Hỏa Phượng Hoàng khó tránh khỏi cái chết. Mà cho dù có thoát chết thì cũng sẽ bị những đạo phong nhận biến thành tổ ong vò vẽ.
Hỏa Phượng Hoàng thần sắc bình tĩnh nhìn những đạo phong nhận đang phóng nhanh tới, ngọn lửa trên người càng trở nên bốc cháy mãnh liệt. Mặc dù nàng không thể khống chế ngọn lửa trên người thì ngọn lửa bao quanh cũng có khả năng phòng ngự nhất định. Nhưng dưới sự tấn công như vũ bão của vô số phong nhận thì ngọn lửa trên người nàng không có khả năng chống đỡ.
Nói cách khác, nếu như nàng không thể đột phá được vòng vây của phong nhận thì… cuối cùng cũng bị biến thành tổ ong vò vẽ mà thôi!
Hỏa Phượng Hoàng hừ lạnh một tiếng, hướng về phía bên ngoài xông ra. Nàng mặc dù rất cao ngạo nhưng cũng không phải là ngu ngốc, có thể trốn được thì phải biết tận dụng, không thể ngồi chờ chết.
Nhìn thấy Hỏa Phượng Hoàng xông ra, gã thanh niên hừ lạnh một tiếng, hai tay liên tục vung lên. Sau đó giữa không trung lại phong nhận càng xuất hiện dày đặc.
“Xuy xuy!” Phong nhận xuyên qua hư không, xuất hiện trước mặt Hỏa Phượng Hoàng.
Hỏa Phượng Hoàng sắc mặt bình tĩnh, mã tấu trong tay nhanh chóng huy động đánh tan từng đạo phong nhận đang phóng tới. Nhưng phong nhận sau khi nổ tung sinh ra lực phản chấn cực mạnh khiến cho tốc độ lao ra của Hỏa phượng hoàng bị chậm lại.
Tuy chỉ chậm đi chút ít nhưng như thế cũng đã đủ rồi. Phong nhận từ bốn phương tám hướng đã công kích lên người nàng.
“Xoẹt!”
“Hừ!”
Phong nhận không ngừng hiện ra sát người Hoả phượng hoàng. Nàng liền vũ động mã tấu hình thành một bức tường bao quanh thân. Nhưng cho dù có cẩn thận đến mấy cũng phải xuất hiện sơ sót, bất kể nàng múa mã tấu nhanh như thế nào, phong nhận đầy trời kia cũng tìm được sơ hở, phá tan sự phòng ngự, để lại trên thân Hỏa Phượng Hoàng những vết cắt.
Một trận đau nhức kích liệt từ trên người truyền lên não. Điều này làm cho tốc độ của Hỏa Phượng Hoàng bị chậm lại. Nhưng là chỉ cần nàng chậm lại một chút thôi, thì đã có vô số phong nhận bổ vào trên người nàng.
Chỉ trong nháy mắt, y phục chỉnh tề trên người Hỏa Phượng Hoàng đã bị phong nhận cắt nát. Những phần da thịt bị lộ ra, thậm chí Dương Vũ còn có thể thấy được máu tươi từ đó chảy ra.
Đau! Rất đau! Sắc mặt Hỏa Phượng Hoàng trắng bệch, biến dạng vì đau nhức, trên trán từng giọt từng giọt mồ hôi lạnh chảy xuống!
Nhưng điều này lại càng thôi thúc Hỏa Phượng Hoàng lao ra khỏi cái vòng vây. Nếu như không thể xông ra kịp thời thì nàng sẽ bị phong nhận lăng trì trong nháy mắt.
Nhưng bây giờ Hỏa Phượng Hoàng ngoài những vết thương trên người ra, lực lượng của nàng cũng đã tiêu hao đi rất nhiều. Nàng đã cảm thấy có chút lực bất tòng tâm.
“Hừ!” Hỏa Phượng Hoàng rên lên một tiếng, thân hình trở nên lảo đảo! Tốc độ càng lúc càng chậm. Trên chân của nàng đã xuất hiện một vết thương đang phun máu tươi. Sự linh hoạt của nàng đã bị giảm đi rất nhiều.
“Mình sẽ chết oan ức như vậy sao?” Hỏa Phượng Hoàng bỗng cảm thấy có chút bi ai! Hết thảy cũng do mình tự gây ra. Nhìn phong nhận đầy trời đang phóng tới, đầu Hỏa Phượng Hoàng trở nên trống rỗng. Nàng đã mất hết hi vọng rồi.
Đối phương nhất định là do Giang Đông bang mời tới để đối phó mình! Hắn sẽ không tha cho mình. Bỗng nhiên Hỏa Phượng Hoàng cảm thấy sợ, nàng không sợ chết, chỉ là nàng sợ sau khi nàng ngã xuống rồi, thì cha của nàng sẽ phải xoay xở ra sao? Tân bang sẽ như thế nào? Đối phương đã có thể mời được cao thủ như thế thì chắc chắn là sẽ nhổ cỏ tận gốc.
“Không! Mình không thể chết như vậy được!” Vì cha, vì Tân bang, Hỏa Phượng Hoàng tuyệt không thể chết ở nơi này.
“Hừ!” Hỏa Phượng Hoàng rên một tiếng, sau đó ngã xuống trên mặt đất. Hóa ra khi nàng vừa mới trong khoảnh khắc sơ ý, thì một đạo phong nhận đã bổ trúng chân còn lại của nàng. Vết cắt bén ngọt đã khiến cho nàng không thể đứng vững được nữa.
“Ta không thể chết được!” Trong lòng Hỏa Phượng Hoàng phẩn nộ thét lên, khiến ngọn lửa trên người đang ảm đạm bỗng bùng sáng lên lần nữa. Nhưng cho dù nàng có cố gắng như thế nào đi nữa cũng không thể đứng lên được.
Nếu nàng không thể đứng dậy được thì hôm nay xem như chắc chắn phải chết rồi.
Phong nhận vẫn lướt đầy trên không. Nghe những âm thanh xé gió kia, Hỏa Phượng Hoàng tuyệt vọng nhắm hai mắt lại! Bây giờ trong đầu nàng hoàn toàn trống rỗng.
Nằm trên mặt đất, ngọn lửa trên người vẫn lập lòe, Hỏa Phượng Hoàng không cử động, đầu óc trống rỗng.
Xung quanh vẫn vang lên tiếng xé gió của phong nhận. Nhưng kì quái chính là phong nhận lại không tiếp tục tấn công nàng. ”Gã buông tha cho mình sao?” Hỏa Phượng Hoàng lấy làm lạ, lập tức ngẩng đầu nhìn lên.
Chắn xung quanh nàng là bức tường lửa! Khí tức cường đại từ phía bức tường truyền ra. Phong nhận tấn công mãnh liệt nhưng lại chỉ khiến bức tường đung đưa chút ít.
Trước mắt nàng là một thân ảnh cao lớn đang đứng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.