Quyển 1 - Chương 19: Đêm khuya bị phục kích
Kỵ Trứ Oa Ngưu Khứ Lữ Hành
14/04/2013
Thành thị về đêm, bầu trời không một ánh sao. Trên đường cũng chỉ có vài ngọn đèn tỏa ánh sáng yếu ớt, hai bên đường như chìm vào bóng đêm u tối.
Sau khi Dương Vũ từ nhà Chung Lâm về, lúc này cũng đã gần nửa đêm.
Trên con đường vắng lặng, thỉnh thoãng có vài người qua lại. Những ngọn đèn nê-on sáng lập lòe, khiến cho người ta có cảm giác đây là một thành thị rất phồn hoa về đêm.
Lúc này, Dương Vũ đang trở về một mình trường trên con đường vắng vẻ. Nếu đã trễ thế này thì trường học cũng sớm đóng cửa rồi. Bây giờ chỉ có thể chờ cho trời sáng hay là trèo tường mà vào thôi, cho nên Dương Vũ cũng không vội, lững thững bước trên đường.
Đột nhiên Dương Vũ dùng đầu lưỡi liếm liếm môi, trên mặt lộ ra nụ cười dâm đãng. Nghĩ đến thân thể như không có xương và đôi môi thơm mềm mại của Chung Lâm… vẻ mặt đang cười dâm đãng lại càng trở nên hèn mọn, bỉ ổi.
Dưới mặt đường chợt có một bóng đen lóe lên rồi biến mất, giống như có người đang ẩn nấp đâu đó. Nhưng lúc Dương Vũ quay đầu lại cũng không phát hiện được ai cả.
Dương Vũ nhướng mày, trong lòng trở nên cảnh giác. Tối nay lúc rời khỏi trường học, Dương Vũ đã cảm thấy có điều kì lạ, con đường này hôm nay có điều gì đó không bình thường.
Trực giác mách bảo Dương Vũ là có người đang theo dõi hắn! Nhưng cho dù Dương Vũ dùng tất cả mọi biện pháp cũng không biết được ai đang theo dõi hắn.
“Có lẽ mình nghi thần nghi quỷ rồi, làm gì có ai đâu.” Dương Vũ tự cười mình. Làm gì có ai theo dõi mình đâu? Nếu có thì là Lý Bân sao? Nghĩ tới đây Dương Vũ cảm thấy buồn bực khi mình dường như đã bị Lý Bân hù dọa tới tới nỗi hoang tưởng rồi.
“Cái tên nhát gan Lý Bân chắc chẳng dám theo dõi mình đâu.” Dương Vũ cười lạnh một tiếng rồi tiếp tục đi tới.
Trên đường, ngọn đèn bất chợt trở nên yếu ớt, chợt lóe chợt tắt tưởng như có thể tắt bất cứ lúc nào.
“Cái quỷ gì thế?” Dương Vũ chợt mắng một tiếng, không khí nơi này hình như có chút quỷ dị. Một trận gió nhẹ thổi tới, Dương Vũ liền thở dài một hơi. “Hình như cách quỷ mị xuất hiện cũng giống như thế này.” Dương Vũ tự nhiên cảm thấy lạnh toát sống lưng.
“Thịch, thịch…” Đột nhiên rất nhiều bước chân từ trong con hẻm tăm tối truyền đến. Đang đêm yên tĩnh, tự dưng nghe được bước chân càng làm cho Dương Vũ hoảng sợ.
“Chết mịa….” Dương Vũ mắng một tiếng. Từ trong hẻm nhỏ đột nhiên xuất hiện mười mấy tên côn đồ hung mãnh.
“Thật sự gặp quỷ rồi.” Trong lòng Dương Vũ thầm mắng, cúi đầu bước nhanh về phía trước.
“Thịch, thịch….”
Mười mấy tên côn đồ nhanh chóng chặn trước mặt Dương Vũ, lạnh lùng nhìn hắn.
“Chẳng lẽ là muốn chém người sao?” Cảm giác được mọi chuyện có vẻ không thích hợp, Dương Vũ vội vàng nhìn về đằng sau nhưng không có bất kỳ ai. Ánh mặt lạnh lùng nhìn những người đó một cái, Dương Vũ liền bước qua bên cạnh, muốn từ khoảng trống bên cạnh rời đi.
Nhưng Dương Vũ còn chưa kịp đi qua thì một người to lớn đã đến trước mặt chặn hắn lại. Dương Vũ ngẩng đầu lên nhìn rồi lại bước sang bên cạnh muốn đi. Nhưng mà người nọ dường như muốn cùng Dương Vũ đối nghịch. Không nói tiếng nào liền chặn trước mặt hắn.
Cho dù Dương Vũ có ngu ngốc hơn nữa thì cũng biết những tên này đến tìm hắn gây sự. Lùi về phía sau vài bước, Dương Vũ nhìn bọn họ, lạnh giọng hỏi: “Các anh cản đường tôi là có ý gì?”
“Có ý gì ư?” Lại có hai người bước ra từ con hẻm nhỏ tăm tối đi ra, đồng thời một âm thanh quen thuộc vang lên bên tai Dương Vũ.
Dương Vũ vừa nghe tiếng, quay lại thì thấy tên đầu heo Lý Bân cùng một người cũng trạc tuổi hắn.
“Là mày?” Dương Vũ vốn đang khẩn trương nhưng bây giờ trong lòng đầy phẫn nộ cũng như không thể tin được.
“Anh họ, chính là nó đã đánh em!” Lý Bân lạnh lùng liếc Dương Vũ rồi quay lại nói với người thanh niên.
“Là nó sao?” Giọng nói của anh họ Lý Bân lạnh lùng vang lên nhưng mắt lại nhìn Dương Vũ chăm chú không ngừng đánh giá, sau đó lộ vẻ khinh thường nói với Lý Bân: “Là cái thằng gầy gò ốm yếu này đánh mày thành như vậy à? Sao tao thấy không giống một chút nào vậy!”
Lý Bân biến sắc, trong lòng đầy tức giận. Nhưng hôm nay là hắn mời anh họ đến báo thù cho hắn, bởi vậy hắn cũng chỉ có thể chịu đựng anh họ mình châm chọc khiêu khích. Cố gắng tỏ ra bình tĩnh nói: “Anh họ, đừng thấy nó ốm yếu, thật ra thì đầu nó rất cứng đấy.” Lý Bân cố gắng tươi cười nói.
“Là tại mày quá yếu mà thôi?” Ánh mắt người thanh niên lạnh lùng nhìn Lý Bân nói: “Nếu sớm biết rằng nhóc này yếu như vậy thì một người là đủ rồi, không cần phiền toái nhiều anh em như vậy.”
Thấy anh họ nhìn hắn đầy khinh thường, trong lòng Lý Bân cảm thấy nhục nhã! Nhưng mặt hắn không đổi sắc nói: “Anh họ, đừng trách em không nhắc nhở anh, thằng đó không giống như vẻ bề ngoài đâu.”
“Hừ, việc này…không cần mày quan tâm, mấy anh em tao tự biết cách giải quyết, mày có thể về nhà trùm mền ngủ được rồi đấy.” Vừa nói anh họ Lý Bân liền đi tới chỗ Dương Vũ.
Ánh mắt Dương Vũ lạnh lùng nhìn hai người Lý Bân nhưng mắt vẩn không ngừng đánh giá tình hình. Từ khi Lý Bân xuất hiện, Dương Vũ đã biết phiền toái đêm nay là không thể tránh khỏi rồi.
Nhưng Dương Vũ cũng không phải kẻ ngốc, đối phương có đến mười mấy người. Hắn biết đêm nay không thể trở về trường được rồi. Cho nên Dương Vũ dần dần lui về phía sau, chuẩn bị chạy trốn.
Nhưng những tên này cũng rất ăn ý, nhanh chóng di chuyển bao vây lấy Dương Vũ.
Thấy mình bị bao vây, Dương Vũ cũng dứt khoát không chạy nữa. Đứng tại chổ, ánh mắt lạnh lùng nhìn anh họ của Lý Bân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.